Chuông hết tiết vừa reo, học sinh đứng nghiêm chào Minh Thắng rồi phi nhanh ra khỏi lớp. Minh Thắng hướng mắt về phía Thiên, nhìn nó thật lâu rồi mới
quay người bước ra ngoài. Thiên nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa,
lặng lẽ thở phào. Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại đã lâu không sử
dụng bỗng rung lên.
“ Anh đợi em ở vườn trường, đừng nghĩ trốn”. Đọc xong tin nhắn, Thiên
thầm nguyền rủa một câu rồi đứng dậy, đi ra ngoài. Đợi Thiên đi khuất,
Vũ Hàn cũng đứng dậy theo sau. Cậu muốn biết, hai người bọn họ, rốt cuộc là mối quan hệ gì.
*****************************
Minh Thắng ngồi thoải mái trên chiếc ghế đá cạnh mấy chậu cẩm tú cầu, ánh mắt khép hờ, môi nhếch lên để lộ nụ cười nửa miệng.
“Cạch”, tiếng cửa được người mở ra với lực đạo không nhỏ, phá tan không gian im lặng. Minh Thắng khẽ lắc đầu “con bé tức giận rồi”. Thiên đi đến trước
mặt Thắng, không nặng, không nhẹ lên tiếng
- Em không biết anh cũng là giáo viên Anh ngữ đấy.
- Anh còn nhiều bí mật em chưa biết lắm.
Thắng nhún nhún vai, giọng nói pha chút đùa cợt.
- Sao anh biết em ở đây? Linh nói?
- Oh, no no, anh quên chưa nói, người tìm ra em không
phải anh. Hạo Nam, cậu ấy cho anh biết và muốn anh đưa em về.
Nói đến đây, giọng Minh Thắng nghiêm túc hẳn. Sau khi biết tin Thiên mất
tích, anh gần như phát điên. Anh sử dụng tất cả những mối quan hệ của
mình để tìm Thiên, nhưng nó giống như bốc hơi khỏi mặt đất, không để lại chút dấu vết nào. Trong lúc chán nản và gần như tuyệt vọng, Minh Thắng
vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Linh_em gái mình với
Thiên. Anh giận dữ, bắt ép Linh nói ra nơi ở của Thiên, nhưng con bé
nhất định không chịu. Trong lúc tức giận, anh đã xuống tay, cho Linh một cái tát. Con bé vẫn giận anh tới giờ. Minh Thắng đang có ý định buông
tha việc tìm kiếm Thiên thì Hàn Hạo Nam gọi điện, nói cậu ấy tìm được
Thiên rồi.
- Em sẽ không trở về
Thiên cương quyết nói. Anh hai_người thương Thiên nhất, cũng là người Thiên ý lại nhất, mặc kệ lời cầu xin của nó, bỏ nó mà đi. Lúc Thiên cần anh,
anh dứt khoát ra đi. Giờ, nó không còn là Hàn Như Thiên yếu đuối bám
theo sau anh, cũng không còn là Hàn Như Thiên dựa dẫm, ỷ lại anh như
trước thì anh lại trở về. Thật đáng buồn cười.
- Lúc em cần anh ấy, anh ấy ở đâu? Lúc em bị mấy tên
khốn đó bắt lại, gào khóc kêu anh ấy cứu em, anh ấy ở đâu? Anh biết
không, lúc đó em đã nghĩ “chỉ cần anh ấy xuất hiện, ôm em, dỗ dành em,
em sẽ không giận, không hận” nhưng cuối cùng, người tới không phải là
anh ấy. Anh biết không, nhìn anh với Linh, em ganh tỵ, nhưng em càng
hận. Vì cái gì?
Minh Thắng không nghĩ đến sau khi nghe thấy tên Hạo Nam, con bé lại phản ứng mạnh đến vậy. Anh ôm chặt lấy Thiên, để con bé khóc trong lòng mình.
Lần đầu tiên anh gặp Thiên vào một buổi chiều hè tĩnh lặng. Nó đang bị bốn
tên giữ chặt, quần áo trên người không còn nguyên vẹn. Nhưng điều khiến
anh chú ý nhất tới Thiên bởi đôi mắt nó, tĩnh mịch và đầy thù hận. Phải, chính là ánh mắt thù hận của một cô bé con mười ba tuổi. Sau lần đó, cứ nghĩ sẽ không còn gặp lại, nhưng duyên phận đúng là điều kỳ diệu, một
lần nữa , anh gặp lại Thiên tại võ quán nhà mình. Con bé nhìn anh, không nhanh không chậm nói hai chữ “cám ơn”. Minh Thắng còn chưa kịp phản ứng thì Thiên lại nói tiếp “em muốn trở thành kẻ mạnh, muốn tất cả những kẻ đã tổn thương em trả giá”. Một cô bé với cái ý nghĩ khiến người ta
khiếp sợ. Minh Thắng nhìn thẳng vào mắt Thiên_một đôi mắt lạnh lẽo, vô
hồn, nhưng đầy quyết tâm. Anh nhìn Thiên thật sâu, gật đầu.
Ba năm, Thiên dùng thời gian ba năm để thay đổi chính mình. Cũng trong ba
năm, Minh Thắng chứng kiến Thiên từ một cô bé con yếu đuối trở nên mạnh
mẽ, nhưng anh biết, đó chỉ là cách Thiên che giấu chính mình. Cũng không biết từ bao giờ, anh đã đem lòng yêu cô bé nhỏ hơn mình mười tuổi.
- Em sẽ không trở về
Thiên cường điệu nhắc lại. Nó thực sự không muốn trở về ngôi nhà đó một lần
nữa. Anh hai đi, không có ai quan tâm nó. Vì để được sự quan tâm của ba, nó liều mạng học, giành lấy vị trí đứng đầu, nhưng cuối cùng nó được gì ngoài cái hôn ước với kẻ chưa từng gặp.
- Thiên, không thể trẻ con như vậy. Em là con gái, không thể học ở trường nam.
Giọng Thắng có chút cao lên. Anh không chấp nhận được việc Thiên học ở trường nam, càng không thể chấp nhận được việc hàng ngày nó chung phòng với
nam sinh khác.
Tiếng Minh Thắng vừa dứt, ngoài cửa vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, âm
thanh không quá lớn nhưng độ ảnh hưởng của nó tuyệt đối là lớn đối với
hai con người ở bên trong. Thiên hốt hoảng, thoát ra khỏi vòng tay Minh
Thắng, chạy nhanh về phía cửa. Không có ai ngoài mấy chậu phong lan đang đung đưa trong gió. Là ai, ai đã đến đây giờ này? “ Khoan đã, nếu xuất
hiện ở đây giờ này, chỉ có thể là Duy” Thiên nghĩ trong đầu. Nhưng liệu
người đó có phải là Duy???
Minh Thắng đi theo Thiên ra ngoài, muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ thất
thần của con bé lại thôi. Có lẽ lúc này, con bé cần yên tĩnh.