Mưa, suốt một tuần. Mưa làm dịu đi cái nóng như thiêu đốt của thành phố
này, thế nhưng lại khiến con người ta buồn bực. Đợi đến khi trời nắng
cũng đã là chuyện của mấy ngày sau.
Thiên cố gắng tập trung vào cuốn sách, cố gắng lờ đi việc Vũ Hàn đang ầm ĩ. Ấy vậy mà Vũ Hàn chìa cái MP5 trước mặt Thiên, cười lấy lòng
- Nghe nhạc cùng tôi nhé.
- Biến ngay, trước khi tôi điên lên.
Thiên đưa tay giật lấy lấy tai nghe, ném qua cửa sổ, còn không quên giơ nắm đấm lên, nhưng thật đáng thất vọng. Vũ Hàn cười gian xảo, chìa ra
một cái tai nghe khác, huơ huơ trước mặt Thiên. Thiên nản. Nản lắm ấy.
Nó không thèm quan tâm đến Vũ Hàn nữa, mặc kệ cậu ta vẫn nói không dứt
bên tai.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Thiên tưởng sẽ được yên tĩnh. Nhưng nào
ngờ trong giờ học, Vũ Hàn hết quay sang chỗ nó mượn quyển sách rồi lại
mượn cái bút. Thiên điên lắm đấy, nhưng đang trong giờ học nên nó không
thể cho tên này mấy cái đấm. Chỉ thương cho cây bút trong tay Thiên đã
nứt từng đường li ti do bị nắm mạnh quá. Chỉ đến khi Vũ Hàn bị ông thầy
Toán lôi lên bảng, Thiên mới có được mấy phút bình yên. Nhưng sức chịu
đựng của nó dường như đã đến mức có thể. Không muốn bị Vũ Hàn tức chết,
nó xin phép thầy xuống phòng y tế vơi lý do “mệt”.
Ra khỏi lớp, Thiên đi trên con đường dẫn đến nhà kính của trường. Đây là nơi duy nhất có thể khiến tâm trạng nó bình yên trở lại. Đưa tay đẩy
cửa, bước vào. Không có ai. Có lẽ giờ này, học sinh vẫn còn trong lớp
học. Chọn một góc khuất ở cuối vườn, Thiên nằm xuống, chìm dần vào giấc
ngủ. Suốt một tuần qua, nó chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Đứng im quan sát một lúc lâu, đến khi chắc chắn Thiên đã ngủ, Vũ Duy mới từ một nơi gần đó bước ra. Từ lúc Thiên bước vào, cậu đã biết, nhưng
cậu không lên tiếng. Chính cậu cũng không biết tại sao. Từ lúc nghe Vũ
Hàn hỏi câu đó, cậu luôn vô tình hoặc cố ý nghĩ đến Thiên. Có phải Vũ
Hàn đã biết chuyện gì?? Nếu biết Thiên là con gái, Vũ Hàn có yêu Thiên
như cậu không? Cậu không muốn ai biết được bí mật này. Liệu đó có thể
coi là ích kỷ?
Trong lúc ngủ, khuôn mặt Thiên bớt lạnh lùng, ngược lại mang một vẻ nhu
hòa. Hàng mi cong run run. Đôi môi hồng khẽ mím. Hàng lông mày khẽ nhăn
lại, có lẽ Thiên đang gặp ác mộng. Nhịn không được, Vũ Duy đưa tay xoa
nhẹ hàng lông mày, cho tới khi nó giãn ra. Nhưng bàn tay dường như không còn theo điều khiển của Duy, nó nhẹ nhàng vuốt ve gò má, đến chiếc mũi
xinh xinh. Cuối cùng, bàn tay dừng lại trên đôi môi mềm đang mím. Một
dòng điện qua tay truyền đến Duy, tê tê. Vội vã giật tay về nhưng lúc
này, đầu Duy không còn ghĩ được gì nữa. Cảm giác mềm mềm, âm ấm vẫn lưu
luyến trên đầu ngón tay. Qua một hồi lâu, Vũ Duy cúi xuống, nhẹ nhàng
hôn lên đôi môi mỏng, âm ấm của Thiên. Cả người Vũ Duy run lên, phải cố
gắng lắm cậu mới có thể dời khỏi đôi môi xinh đẹp, ngọt ngào của người
đang say ngủ.
Trong lúc ngủ, Thiên có cảm giác ai đó đang quan sát mình. Khẽ mở mắt,
đập vào mắt nó là hình ảnh Vũ Duy đang từ trên nhìn xuống. Thiên vội
vàng bật dậy, sửa sang lại quần áo, thấy không có chỗ nào không ổn, nó
mới thở phào nhẹ nhõm. Đưa mắt nhìn Vũ Duy đã đi đến bên khóm cẩm tú
cầu, lên tiếng hỏi
- Cậu đến đây lúc nào??
- Vừa mới đến.
Vũ Duy đáp lại, trong khi mắt vẫn đang dán vào mấy chậu cẩm tú cầu. Chỉ
có cậu mới biết cậu đang cảm thấy như thế nào. Trái tim trong lồng ngực
đập không còn quy luật, giống như sắp lao ra khỏi lồng ngực. Có lẽ Thiên không biết, khi thức giấc, là lúc nó đẹp nhất. Có chút mơ màng, lại
thêm một phần quyến rũ. Cậu đúng là thay đổi thật rồi. Vũ Duy của ngày
trước không bao giờ biết mặt đỏ, tim đập trước con gái, vậy mà bây giờ,
đứng trước người con gái này, cậu lại phải nói dối.
- Sao giờ này cậu lại có mặt ở đây?? – Thiên túm túm lại mái tóc đã có chút hơi dài, hỏi.
- Đến giờ tưới cây. Tôi làm cậu tỉnh giấc sao??
Vũ Duy không quay lại, mọi ánh mắt đều dành hết cho những khóm hoa cẩm
tú cầu. “ Đến giờ tưới cây” Thiên lặp lại lời Duy, có chút ngoài ý muốn. Nhìn đi nhìn lại, nó cũng không thể tưởng tượng được Vũ Duy tay cầm gầu nước, chăm sóc từng chậu hoa. Bật cười bởi hình ảnh mình tưởng tượng
trong đầu, Thiên lại lên tiếng :
- Tôi đến giúp cậu. Dù sao hiện giờ tôi cũng không có việc gì làm.
Nói xong, Thiên đi nhanh về phía vòi phun nước, đợi cho nước chảy đầy
xô, nó xách đến chỗ trồng mấy chậu lan hài. Vũ Duy nhìn theo cái bóng
nhỏ nhắn của Thiên đang chăm chú tưới từng chậu hoa, khóe môi khẽ cong
lên, để lộ nụ cười.