Tia Nắng Ngọt Ngào
Một hôm, Trần Dã Vi ngồi lướt web say sưa, thì bị bạn cô trách
"ra tay" quá chậm. Cô thấy hình như bạn mình nói có lý. Cô lập tức nhắn
tin cho ai đó, "Cậu đang ở đâu thế?"
Lý Thao Vũ cảm thấy rất vui. Cô
chưa từng hỏi anh đang ở đâu, kể cả bản thân anh cũng thế. Bây giờ cô
hỏi vậy, không lẽ anh để lộ rồi sao?
Anh trả lời, "Mình ở phòng tự học, lầu một của thư viện."
Bạn Trần nào đó liền hăm hở xách giỏ xông vào thư viện. Có điều thời gian
này thư viện nghẹt kín. Đi đến nơi, cô cũng không bất ngờ khi chỗ đối
diện bạn Lý nào đó đã có người ngồi.
Trần Dã Vi hỏi một sinh viên
nam, chỗ anh ta để cặp có ai ngồi hay không. Trông thấy một cô gái xinh
xắn, nói năng ngọt ngào hỏi chuyện, anh ta đáp ngay tức khắc, "Không có
ai hết." Anh ta còn tiện tay kéo cặp sách sang chỗ khác.
Nhận được
câu trả lời chắc nịch, cô vui vẻ hỏi sinh viên nam ngồi đối diện bạn Lý
nào đó, "Cậu ơi, mình vừa tìm được chỗ ngồi đằng kia. Cậu có thể đổi chỗ giúp mình không?" Trần Dã Vi chỉ Lý Thao Vũ đang chăm chỉ học bài, cô
nói nhỏ, "Bạn trai mình đó." Sinh viên nam đó hết nhìn người ngồi đối
diện rồi nhìn đến cô gái xinh xắn trước mắt, anh ta quyết định thành
toàn cho hai người, cầm cặp sách đứng dậy, đổi chỗ ngồi.
Trần Dã Vi ngồi vào chỗ đối diện Lý Thao Vũ, cô vờ nói, "Cuộc sống chứa đầy sự tình cờ."
Lý Thao Vũ cố kìm lại nụ cười nở rộng trên môi, "Cậu nhìn đằng kia kìa." Anh chỉ về phía cửa sổ.
Sau khi Trần Dã Vi có máy vi tính, cô không còn đến phòng tự học. Dù có đến cô cũng không chọn nơi tấc đất tấc vàng như thư viện, mà sẽ chọn chỗ
khác. Có thể xem hôm nay là lần đầu tiên cô đến đây. Một mặt của phòng
tự học là kính, có thể thấy khuôn viên bên ngoài. Thời điểm này đang là
mùa xuân ấm áp. Ở xa xa có một cây cherry đã nở hoa.
Trần Dã Vi hỏi, "Cây đó là cây gì vậy cậu?"
"Cherry."
"Nó là nguyên nhân dẫn cậu đến đây học?"
"Ừ." Lý Thao Vũ gật đầu nghiêm túc, "Mình đợi quả cherry chín."
"Ồ." Trần Dã Vi cười toe, "Mình với cậu cùng chờ nhé. Mình cũng rất muốn quả cherry chín."
Lý Thao Vũ không nhịn cười nổi nữa, "Được."
***
Bắt đầu từ ngày đó, Trần Dã Vi siêng năng đến phòng tự học, trốn thoát kiếp thi lại học kỳ này. Cô còn thẳng thừng tuyên bố, "Yêu đương giúp giảm
béo và học hành tiến bộ."
"Mình công nhận cậu học hành tiến bộ nhưng còn giảm béo là sao?" Bạn cô hỏi.
"Haiz! Nếu không vì bạn Lý, mình rời khỏi giường sớm làm gì? Nếu không vì
tranh thủ thời gian bên nhau, vì sao ăn cơm xong, tụi mình phải đi dạo,
đi dạo xong lại chơi bóng bàn, tối đến còn đi bộ khắp sân tập?" Không
nói cũng không biết, tính ra từ ngày yêu đến giờ, Trần Dã Vi cảm thấy
bản thân khỏe lên hẵng.
"Yêu có lợi tới vậy đó hả? Mình cũng muốn yêu!" Một người bạn khác thích thú siết chặt hai tay.
Trần Dã Vi sờ mũi. Cô đột nhiên nhớ bạn bè của ai đó từng vô tình tiết lộ,
Lý Thao Vũ đã biết người gửi tin nhắn là cô từ trước. Căn bản là anh đã
âm mưu từ lâu.
Có lần, cô nói với Lý Thao Vũ, "Hồi trước mỗi lần được ngồi gần cậu, mình lại thấy khó hiểu."
Lý Thao Vũ không màng ngẩng đầu, "Có gì đâu khó hiểu. Lần nào, cậu cũng để đồ lung tung giành chỗ, gần vào học mới dọn lại đàng hoàng." Anh bổ
sung thêm, "Khi ấy, mình rất hiếu kỳ. Tại sao lại có người thích đến lớp sớm nhưng tới giờ học mới chịu vào lớp? Đã vậy còn thích ngồi phía
sau." Không lẽ vì điểm này, anh mới chú ý đến cô? Trần Dã Vi nói năng
hoạt bát đột nhiên cứng họng. Hóa ra chỉ đơn giản như vậy, tại sao cô
lại không nghĩ tới?
"Khai mau! Cậu thích mình bao lâu rồi?"
Làn da trắng của Lý Thao Vũ đột nhiên ửng hồng.
Bạn Trần nào đó đắc ý nói tiếp, "Đúng là cậu thích mình trước."
Lý Thao Vũ nghiến răng, anh rút điện thoại đưa cô, "Không biết ai kêu tình cờ quá, số điện thoại bạn mình chỉ khác cậu có một con số."
Bạn Trần nào đó vẫn tỉnh bơ, "Nếu mình không liên lạc trước với cậu, chắc chờ tới già, cậu mới chủ động."
Lý Thừa Vũ buộc phải công nhận cô nói đúng. Anh thấy cô đáng yêu, rồi lại
thấy những sinh viên nữ dễ thương như cô hẳn có rất nhiều người theo
đuổi, mà anh thì không giỏi việc này. Ngoại hình của anh khiến người
khác hiểu lầm anh là cao thủ trong mấy việc trai gái, nhưng thật lòng mà nói anh không biết một chút xíu nào hết. Đến cả bạn bè, anh cũng có rất ít. Vì vậy, anh cứ thụ động, đứng ỳ mãi một chỗ. Nếu không nhờ lần bắt
chuyện kỳ lạ kia của cô, có thể anh và cô đã bỏ lỡ nhau.
Dũng khí
khiến tình yêu có khả năng bắt đầu. Vì vậy, phải cám ơn bạn Trần nào đó
đã can đảm vùng lên. Con người, ai cũng có khuyết điểm. Cứ e sợ nhiều
thứ, tình yêu sẽ không trọn vẹn.