Mộ Dung Tiểu Thiên gỡ đầu khôi xuống, đưa mắt nhìn bốn phía quanh đại
sảnh làm việc, bừng tỉnh như cách một thế hệ vậy, cảnh tượng hình ảnh
trong [Vận Mệnh] giống như thật, trong lòng nổi lên khác thường nhè nhẹ. Rốt cuộc [Vận Mệnh] có phải là nhân sinh chân thật không? Hay là hư ảo
trong trò chơi? Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm ai oán.
Mọi người
trong đại sảnh đã sớm gỡ đầu khôi xuống, mỗi một bàn làm việc, đều có
thể thấy các nhân viên của tập đoàn Niệm Thiên đang khẩn trương đăng kí
tên gọi của người chơi cùng với nơi sinh.
- Anh ơi, đúng là rất chân thật, em có cảm giác như xuyên qua thời không gặp một người vậy.
Thấy Mộ Dung Tiểu Thiên cởi đầu khôi xuống, Dương Tùng cao giọng hô to, trong mắt lóe lên hào quang kích động.
Mộ Dung Tiểu Thiên yên lặng gật đầu, lúc này tâm tình của hắn không thể vui lên được chút nào.
9561
- Duy Ngã Độc Tôn, Tân thủ thôn số 56.
9562
- Kiều Dương Tự Thủy, Tân thủ thôn số 217.
Theo đăng ký của nhân viên, thanh âm trả lời của các người chơi ngày càng
gần, Mộ Dung Tiểu Thiên tâm cũng ngày càng phát hoảng. Danh xưng chết
tiệt, Tân thủ thôn 110 chết tiệt, Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm mắng.
9566
- Cảnh Sát Nhân Dân, Tân thủ thôn số 110.
Dương Tùng đứng lên lớn tiếng trả lời, đắc ý nhìn chung quanh.
“Oanh!” Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, một đạo hắc tuyến hiện lên trên trán, hoàn toàn tuyệt vọng. Con mẹ nó, Dương Tùng,
mày chọn cái danh xung gì không chọn, lại chọn ngay cái tên Cảnh Sát
Nhân Dân, cố tình muốn đối chọi cũng lão tử sao, lại còn ở Tân Thủ thôn
số 110 nữa chứ.
9567
- Ta Là Một Tên Trộm, Tân thủ thôn số 110.
Mộ Dung Tiểu Thiên không biết làm sao phải nhẹ giọng trả lời.
“Ha, Ha!” trong đại sảnh một mảnh cười vang, ngay cả nhân viên cũng không nhịn được cười rộ lên.
- Tên trộm à không …phải gọi là anh Tặc mới hay, anh sinh ra ở nơi nào
không sinh, lại chẳng tới Tân thủ thôn số 110 của cảnh sát nhân dân
chúng ta.
Dương Tùng ôm bụng cười đến nằm ngửa ra ghế sô-pha.
- Không được gọi ta là anh Tặc.
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng lên điên cuồng hét về phía Dương Tùng một tiếng:
- Bảo ta là Thiên tử, tiểu Thiên, anh Thiên đều được, gọi ta là anh Tặc lần nữa ta đập gãy răng chú đấy.
Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc trong đại
sảnh, vẻ mặt xấu hổ, dường như trốn tránh, mạnh mẽ cầu đầu khôi đặt lên
đầu. “Ài, vẫn nên chạy nhanh vào trong trò chơi đi, ngây ngốc ở bên
ngoài càng mất mặt.” Tiểu Thiên buồn bực nghĩ thầm.
Trước mặt ánh sáng trắng lóe lên, Mộ Dung Tiểu Thiên tiến vào trong Tân Thủ thôn số
110. Trong thôn lúc này người đã thật nhiều, rộn ràng nhốn nháo, náo
nhiệt phi thường, có vẻ có chút lộn xộn, còn có người chơi không ngừng
sinh ra ở trong thôn nữa.
Tất cả người chơi đều mặc bộ đồ vô thuộc tính, bố y, giày vải, vẻ mặt vui vẻ, vội vã bận rộn, chạy quanh các nơi.
“Trước hết mình đi tìm hiểu một chút đã.” Mộ Dung Tiểu Thiên thì thào tự nói,
còn chưa khôi phục lại vẻ mặt xấu hổ, lôi ra bảng thuộc tính.
Tính Danh: Ta Là Một Tên Trộm.
LV: 0
Nghề nghiệp: Chiến sĩ.
Lực Lượng: 5
Nhanh nhẹn : 5
Trí lực: 5
Thể chất: 5
Công kích: 50
Tốc độ: 50
MP: 50
HP: 50
Ngộ tính: 0
May mắn: 0
Mị lực: 1
Danh vọng: 0
Kỹ năng: 0
Hero hiện có: 0
Hero có thể mang: 1
Chức vị: Liệt đẳng binh.
“Hệ thống đại gia, ngài không thể xảy ra sai lầm gì sao? Tặng thêm một chút may mắn, mị lực, kỹ năng, vân vân ?" Mộ Dung Tiểu Thiên lắc đầu, ngẫm
lại không có khả năng như vậy đâu. Tiếp theo từ trong hành trang lôi ra
xem. Có 24 ô hành trang, chỉ có một thanh kiếm gỗ, ngoài ra còn có 1 kim tệ.
“Thật là quá keo kiệt đi, cũng chỉ cho người ta được một kim tệ.” Mộ Dung Tiểu Thiên bực tức tỏ vẻ bất mãn.
Kim tệ bên trong [Vận Mệnh] thật sự có thể dùng nhân dân tệ để lưu thông với nhau.
1 Tử kim tệ = 100 kim tệ ( vàng) = 1 vạn ngân tệ( bạc) = 100 vạn đồng tệ
(đồng) = 100 nhân dân tệ. Đương nhiên, vì để cân bằng trong game, chức
năng đổi tiền phải hai tháng sau mới mở ra.
“ Trước tiên đi đâu
bây giờ? Hay là đi lung tung vậy!” Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn bốn phía,
thấy đại bộ phận người chơi là chạy từ trong thôn ra ngoài, cũng đi theo ra ngoài thôn xem sao.
Xuyên qua một con phố nhỏ, lướt qua một
cái ngõ, liền thấy được thủ vệ cửa thôn, nhìn thấy cảnh tượng người chơi đang dùng kiếm gỗ mạnh mẽ chém những chú thỏ nhỏ nhảy nhót ở ngoài cửa
thôn, nháy mắt có bảy tám kiếm hạ xuống. “Trời, thật là tàn nhẫn, thật
khoa trương, ta có chút cảm thông cho đám thỏ này.” Mộ Dung Tiểu Thiên
lắc đầu, cười cười hắc hắc kỳ quái.
- Anh ơi, em đói quá, cho em một đồng vàng đi, em đã mấy ngày nay không có ăn gì rồi.
Trong một ngõ nhỏ ở ngã rẽ bên cạnh có một cô bé tám chín tuổi, trên người
mặc một bộ quần áo cổ xưa vá chằng vá đụp, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy vàng
vọt, một ánh mắt cầu xin, có chút sợ sệt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên nghe thấy tiếng chấn động quay đầu nhìn lại, ánh mắt
kia làm cho cước bộ của hắn không di chuyển được nửa phần.
Vì sao trong trò chơi cũng làm cho người ta thật sự cảm thấy thương xót xót
thương? Chẳng lẽ là [Vận Mệnh] cho người ta gợi ý là suy diễn về cuộc
sống hàng ngày sao? Mộ Dung Tiểu Thiên tình cảm đã đóng băng nhiều năm
phút chốc trào dâng trong tâm khảm, ưu thương đau đớn dấu tận sâu trong
đáy lòng dâng lên làm khuôn mặt hắn có chút vặn vẹo…
Đường phố,
lạnh ngắt không một bóng người, chỉ có Mộ Dung Tiểu Thiên mới có mười
hai, mười ba tuổi bước chân nặng nề vuốt mặt xuống đường, trên khuôn mặt non nớt đầy vẻ tang thương cùng chán đời.
Mẹ hắn khi sinh ra em
út Tiểu Phong thì khó sinh mà tạ thế, cha hắn gian nan ngậm đắng nuốt
cay mà nuôi nấng ba đứa nhỏ. Cuộc sống vốn đã khốn khổ bấp bênh, ba
tháng trước cha hắn bệnh mất đi làm hoàn toàn sụp đổ. Trong ba tháng
ngắn ngủi, Mộ Dung Tiểu Thiên nếm đủ cả lòng người đổi thay, nhân tình
mỏng như tờ giấy.
Ngẫm lại lời nói của cái tên mập mạp chết tiệt
trong đơn vị của cha hắn khi còn sống, tự tôn của Mộ Dung Tiểu Thiên như bị trăm ngàn lưỡi đao chém thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ.
“Chúng tao là một xí nghiệp, cũng không phải là tổ chức từ thiện, mày về sau đừng có tới nơi này làm phiền chúng tao nữa.”
Gió, thổi đi nước mắt đang chảy xuống của hắn, ánh sáng trên trời cao lóe ra cô độc vĩnh hằng.
Mộ Dung Tiểu Thiên bước đi nặng nề, đẩy cửa vào trong nhà.
“Anh ơi, em đói quá.” Mộ Dung Tiểu Ý mới chín tuổi ánh mắt cầu xinh thương
xót chờ đợi, Mộ Dung Tiểu Phong mới sáu tuổi cả người bẩn thỉu ngồi dưới đất khóc nỉ non, hết thảy tất cả, làm cho Mộ Dung Tiểu Thiên đau đớn
tới tận tâm phế…
Đứng ở trước mặt ngươi, gió cũng lặng lẽ rơi lệ, có thể cho ta một mảnh trời riêng hay không, cho ta thay đổi vận mệnh của mình.
Thật lâu sau, Mộ Dung Tiểu Thiên từ trong suy nghĩ quay trở về, đôi mắt lộ
ra vẻ ôn nhu như ánh trăng, nhanh chóng lấy một đồng vàng duy nhất trong hành trang của mình lôi ra, quan tâm đưa cho cô bé cũng không một chút
chần chừ kiên định nói:
- Em gái nhỏ à, một đồng vàng này em cầm lấy đi, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày anh đều cho em một đồng vàng nhé, chờ anh ở đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên đưa đồng vàng vào tay cô bé, quay đầu, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt trên khóe mắt ?