Đấu Thiên
“Trúc Hồn…”
Tiếng gọi trầm thấp ấy dường như là kết tinh của tình cảm sâu nặng nhất trong trời đất, khiến cho Ngưng Thường dù đang ngủ nhưng
toàn thân vẫn chấn động, nhìn về hướng tiếng nói ấy truyền đến, trong
lòng mừng vui không thôi ——.
Hắn đến.Hắn, lại đến rồi.
Mười tám năm trước, hắn tựa như một bóng ma, khoác lên mình chiếc áo được dệt từ giấc mộng, hàng đêm đều vào trong mộng gặp cô.
Ngưng Thương không biết giấc mơ này rốt cuộc mang ý nghĩa gì.Lúc đầu cũng
từng sợ hãi, bởi cô phát hiện chưa có người nào từng trải qua những
chuyện giống như thế này. Nhưng sau đó cô đã quen với việc mơ thấy hắn,
cũng quen có hắn trong mơ, bởi vậy mà sinh ra cảm giác chờ đợi nhớ mong…
Trong giấc mơ của cô, hắn hiện lên rõ ràng, từng biểu cảm trên khuôn mặt hắn
dù là nhỏ nhất, từ nội tâm phức tạp đến vui mừng sầu bi, cô đều nhìn
không xót. Cô hiểu rõ mọi chuyện của hắn, bao gồm cả lai lịch không hề
tầm thường của hắn, và cả chuyện khiến hắn trăn trở canh cánh trong
lòng, ở lại nhân gian thêm mười tám năm mà vẫn không muốn rời xa người
con gái hắn yêu.
Người con gái ấy tên là Trúc Hồn.
Mười tám năm
qua, Ngưng Thường chứng kiến hắn và nàng từ gặp nhau thành quen nhau rồi hiểu nhau dần dà yêu nhau; nhìn thấy hắn vô số lần dùng ánh mắt sáng
như sao ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, ngắm thật lâu mà vẫn
không muốn ngừng lại; thấy hắn đưa bàn tay to thô giáp chần chừ vuốt lên chiếc cằm mịn màng tinh tế của nàng, thật lâu sau vẫn không muốn rời
ra…
Thế nhưng càng nhiều hơn đó là những lần chứng kiến hắn gọi tên
nàng, giọng nói đó như chứa đựng muôn vàn yêu thương chân thành sâu
nặng: “Trúc Hồn… Trúc Hồn…”
Mà người con gái kia, trong suốt những
lần đó đều chỉ lặng im không nói, cho dù hắn có dốc hết tình cảm nhìn
nàng, gọi tên nàng, vỗ về nàng, nàng cũng chỉ nở một nụ cười rực rỡ, thế nhưng sự rực rỡ tươi đẹp nào cũng chỉ tồn tại trong tích tắc, còn bầu
trời hiu quạnh sau cơn mưa mới thực sự là vĩnh hằng.
Bởi nàng hiểu rõ bản thân mình sẽ mãi cô đơn lạnh lẽo, nàng hiểu rõ vì nàng có một đôi
Thiên Nhãn, không chỉ nhìn thấu thiên cơ, mà còn nhìn thấy rõ số kiếp
của mình.
“Tất thảy đều đã được định trước.” nàng nói với hắn, giọng
nói thản nhiên, “Chúng ta gặp nhau, rồi chúng ta lại xa nhau, cũng là
như vậy.”
Lúc nàng nói lên lời này, trong tiểu viện tràn ngập hương
khói, gió cuốn thổi tung bức mành xanh ngọc, sắc xanh ấy thật tươi đẹp
hấp dẫn mắt người làm sao. Nàng vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ, đứng dưới
tàng liễu xanh mướt, suối tóc đen tuyền, da dẻ dường như còn trắng hơn
tuyết, nhưng giọng nói lại trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững giống
như người không còn tồn tại trên nhân gian.
Mà bấy giờ, cây cối trong tiểu viện đã khô héo, cành lá điêu tàn, nàng lại mặc bộ hồng bào đỏ như máu nổi bật giữa trời tuyết khiến người ta kinh tâm động phách. Bỗng
nhiên nàng cúi người nhặt một chiếc lá thu khô giòn còn sót lại bên
chân, bàn tay trắng đến gần như trong suốt đó khi chạm vào chiếc lá lại
ánh lên một chút màu xanh vàng héo khô, khiến nó nhuốm màu bệnh tật.
Nàng nhìn hồi lâu rồi lại ném đi, thản nhiên nói: “Sống hay chết, chia
ly hay bên nhau, đều đã được định trước, chàng đừng nên trách Ngũ đệ của chàng.”
Và ngay lúc đó hắn bỗng gọi lớn một tiếng khiến Ngưng Thường trong giấc mộng hơi giật mình: “Trúc Hồn…”
Ngưng Thường từng vô số lần nghe thấy tiếng hắn hô lên như vậy, thế nhưng lần này, dường như không giống lần trước, trong tiếng gọi thâm tình đó còn
cất chứa một tâm trạng nào đó khó có thể nói rõ: Là không cam tâm? Hay
bất đắc dĩ? Hoặc là, sợ?
Không, hắn sẽ không sợ, hắn không nên sợ…
Trên chiến trường, hắn chiến đấu anh dũng, không có gì cản nổi hắn, dù có
giết hàng nghìn quân thù cũng không nhiễm máu tanh. Hắn là Long Trưởng
tử, không có chuyện gì trên thiên hạ này có thể khiến hắn sợ hãi, chưa
từng có…
Lòng Ngưng Thường bỗng rối loạn, cô đã quen nhìn người đàn
ông đó luôn nồng nàn tình cảm luôn tràn đầy nhiệt huyết, giờ đột nhiên
lại thấy hắn nôn nóng bất an, như đã đánh mất linh hồn, thì cô cũng
giống như mất đi chỗ dựa, không biết trái tim bị cái gì lấp đầy mà kín
đặc, thỉnh thoảng có kẽ hở thì lại rỉ ra sự chua xót —— hắn vì ai mà
hoảng hốt như vậy?
Thực ra không cần hỏi —— ngoài nàng thì còn là ai nữa đây?
Nhưng vì sao, người con gái có thể làm rung động một trái tim không thuộc về
nhân gian, lại vẫn cười một cách cô đơn như vậy, phảng phất như sự tồn
tại của nàng chỉ để trêu chọc kẻ khác, mà chính nàng, cũng luôn giữ mãi
một thái độ như vậy … Cười như thế, quả thật có thể ép người ta nổi
điên.
“Đừng cười như vậy.”Hắn không thể kìm nén được nữa, đột nhiên
kéo nàng vào lòng, thanh âm hơi run rẩy, “Trúc Hồn, sẽ có cách mà!Ta
chắc chắn có thể nghĩ ra cách để nàng không chết, chỉ cần nàng không
chết, là ta có thể ghi nhớ được tất cả, hai chúng ta sẽ không chia lìa
nữa.”
“Chàng ngốc…” Nàng đưa mắt nhìn hắn, đôi mắt vẫn tĩnh lặng, “Ta nói rồi, chúng ta chỉ có mười tám năm bên nhau thôi.Mười tám năm sau,
khi Chu Lệ lần nữa hỏi ta ở đâu, có nghĩa là ngày chúng ta phải ly biệt
đã tới. Đây là vận mệnh đã an bài cho số kiếp của chúng ta, nó đã vận
hành ngay từ thời điểm chúng ta gặp nhau, ngoài việc chấp nhận ra thì
chúng ta chẳng thể làm gì được…”
Nói xong, khóe môi nàng khẽ cong
lên, bất ngờ cười rộ lên: “Sao trông chàng khó chịu vậy? Chỉ là ly biệt
thôi mà, ta biết ta vĩnh viễn sẽ không quên chàng, thì còn cần phải sợ
nó sao?”
“Đồ ngốc!”Giọng Bí Hý khàn khàn, “Nếu nàng có thể quên ta đi, nhất định sẽ không bị đày ải dưới lục đạo luân hồi nữa!”
(Lục đạo luân hồi: lục đạo – sáu đường, luân hồi – xoay vần, gồm: Địa ngục,
Ngạ quỷ, Súc sinh, Atula, Người, Trời.Chúng ta sinh rồi chết, chết rồi
lại sinh trong lục đạo luân hồi, đã từng ở trong Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc
sinh. Atula, Người, Trời.)
“Cũng không còn được đời đời kiếp kiếp gặp lại chàng.”Giọng nàng hờ hững mà cố chấp.
Cũng không còn được đời đời kiếp kiếp gặp chàng.
—— Chỉ mười chữ đơn giản nhưng lại mang theo sự chân tình quyến luyến cùng nỗi đau xót thấu xương.
Ngưng Thường bỗng thấy mắt nóng lên, cổ họng như bị tắc nghẹn, khó chịu đến cùng cực, không thể nào đè ép xuống được.
Xung quanh bỗng u ám đi, ở trên không trung hư ảo, cô được chứng kiến hết
thảy: từ một cơ duyên nho nhỏ từ nghìn năm trước giúp nàng gặp được hắn, số phận đã an bài nên cơ duyên này, nhưng vận mệnh lại không cho phép.
Cuối cùng sóng to gió lớn kéo đến, dù là ai cũng không thể xoay chuyển
——
Long Trưởng tử yêu nữ tử phàm trần bị phong ấn trí nhớ, dẫn tới
tính cách đại biến, vì để che giấu nên nói với bên ngoài là được gửi đến chỗ Đại Vũ để cảm hóa, còn nữ tử phàm trần không yên phận đi mê hoặc
thiên thần lập tức bị đầy xuống luân hồi… Một người mất trí nhớ, một
người bỏ mạng, Thần giới luôn biết cách dùng những thủ đoạn tàn khốc mà
hiệu quả như vậy, không để lại chút cơ may nào để xoay chuyển.
Thế
nhưng, những vị thần vạn năng ấy đã đánh giá thấp một loại sức mạnh, đó
là sức mạnh vĩ đại nhất tam giới tứ sinh lục đạo thập phương —— dũng
khí.
Tất cả Thần linh đều không ngờ tới, nữ tử bị họ cướng ép đày vào luân hồi kia, lại có dũng khí từ chối uống bát canh Mạnh Bà dưới Nại
Hà!
Quên, đó chính là ân điển của Thần linh ban cho người phàm, vậy
mà nữ tử kia lại muốn mang trên mình mọi ký ức đã qua, tất cả chỉ để đời đời kiếp kiếp sau được gặp người mình yêu.
Các Thần linh đang xoay
xở không ra cách, thì vị thần chủ quản công danh phúc lộc Văn Xương Đế
Quân được cho là thông minh nhất nói: “Nàng không muốn quên thì ta ban
thưởng cho nàng đôi Thiên Nhãn, để cho nàng đời đời kiếp kiếp đều tìm
được Long Trưởng tử giữa biển người, để họ mỗi một lần yêu nhau là một
lần chia lìa —— cứ vậy mà trải qua từng kiếp luân hồi, nàng ta càng
không chịu uống canh Mạnh Bà thì nỗi thống khổ tích cóp càng nhiều trong trí nhớ! Bản Quân thực muốn xem xem, một nữ tử phàm trần như nàng có
thể chịu được mấy kiếp.”
Như người ta thường nói: Đa trí cận yêu, đa nhân cận trá.* Lời ấy quả không sai.
(*Giải nghĩa: Đây là câu nói của Lỗ Tấn khi bàn về Tam Quốc Diễn Nghĩa của tác giả La Quán Trung, cụ thể: “Đa trí cận yêu”, thông minh quá hóa yêu
quái, là chỉ nhân vật Gia Cát Lượng, ý nói nhân vật này được xây dựng
quá thông minh cơ trí không giống người thường. Và câu “Đa nhân cận
trá”, nhân đức quá hóa giả dối, là để chỉ nhân vật Lưu Bị, nhân vật này
lại được xây dựng quá nhân đức độ lượng vượt quá tính chân thực trong
lịch sử.)
Chỉ một câu nói, mà Văn Xương Đế Quân đã đẩy số kiếp người
nữ tử phàm trần si dại kia rơi xuống tận cùng vực thẳm của nỗi thống
khổ.
Chín kiếp, chín lần luân hồi, chín lần gặp nhau, chín lần sinh
ly tử biệt, nỗi đau đớn của nàng không có tận cùng, nỗi tương tư của
nàng không có điểm kết.
Mà Bí Hý, có thể hô mưa gọi gió, nhưng dù lên trời xuống đất cũng không tìm được lời giải để tháo bỏ phong ấn trí nhớ —— Và vì phải chịu phong ấn kia mà sau mỗi lần Trúc Hồn chết, toàn bộ
ký ức hắn có với nàng đều biến mất. Mỗi một lần nàng chết, hắn lại quên, ngay cả khi trong lòng đang ôm thi thể còn ấm áp của nàng, trên mặt vẫn vương dòng lệ đau thương, hắn cũng không thể nghĩ ra nổi vì sao mình
lại bị như vậy. Hắn mất đi tất cả, cũng quên đi hết thảy, sau đó lại bắt đầu quãng thời gian chờ đợi trong vô thức, chờ đợi đến lần gặp tiếp
theo. Sinh mệnh của hắn đồng thọ theo thiên địa, cứ vậy mà trải qua cái
vòng luẩn quẩn “Mất nàng – Quên nàng – Yêu nàng – Mất nàng”.
Nỗi thống khổ của hắn và nàng, rốt cuộc là của ai sâu hơn?
Được quên đi là cái phúc, đúng vậy, thực sự là phúc. Trúc Hồn, nếu cô bằng
lòng, thì xin cô hãy buông tha cho bản thân, và cũng buông tha cho hắn
đi!
Ngưng Thường nhìn về đôi nam nữ đang ôm chặt nhau kia, mà lệ chảy dài…