Vu Thiên thật sự không nghĩ đến Bạch Ngọc Đường lại là bạn học của
mình. Hắn tự nhiên không nghĩ ra Bạch Ngọc Đường vì muốn tiếp xúc hắn,
mới cố ý làm như vậy.
Quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, Vu Thiên rất phải phép gật đầu một cái, sau đó lại hướng ánh mắt về
phía trước, chờ đợi đạo sư đến.
Bạch Ngọc Đường cũng không
ngờ Vu Thiên lại hướng mình chào hỏi, nhất thời kích động vội vã quay
đầu gật đầu một cái, nhưng lúc này, Vu Thiên đã quay đầu đi chỗ khác.
Nói cách khác, Vu Thiên không có nhìn thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu với
hắn.
Bạch Ngọc Đường tự trách mình phản ứng quá chậm.
Song hắn cũng hết sức cao hứng, bởi vì Vu Thiên chịu đối với mình chào
hỏi, chí ít nói Vu Thiên không có phản cảm với hắn, như thế cũng đủ rồi.
Sau khi nhìn Bạch Ngọc Đường, Vu Thiên lại quay mắt về phía trước, dồn
trọng tâm chú ý lên bảng đen. Hắn đến nơi này là để học tập, bây giờ sắp có lớp, tự nhiên sự chú ý chuyển dời đến giảng đường.
Nhưng hôm nay dường như ông trời đã định trước hệ triết học xã hội của
Vu Thiên không được yên bình. Sau khi đại thiếu gia quan hệ rỗng rãi
Bạch Ngọc Đường xuất hiện, lại thấy một nữ sinh đột nhiên đi vào lớp.
Sự xuất hiện của một nữ sinh trong lớp, cũng không làm Vu Thiên ngạc
nhiên, bởi vì hệ triết học xã hội đã trở thành khóa học phổ biến, bởi
thế mà trong mỗi khóa học có không ít sinh viên hệ khác đến nghe giảng,
nhìn xem hệ triết học xã hội học như thế nào.
Nhưng nữ sinh
này vừa vào lớp, lại gây ra náo động không nhỏ. Bởi vì cô thực sự rất
xinh đẹp, một đôi mắt to mỹ lệ, phía dưới là chiếc mũi thẳng cao, cộng
thêm cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo cũng làn da trắng nõn, thực sự ứng với
câu nói, nàng như thiên thần, người thường chỉ có thể nhìn thấy đôi lần.
Một nữ sinh xinh đẹp như vậy mỉm cười đi vào lớp học, lại trực tiếp ngồi xuống cạnh người Vu Thiên hỏi.
- Vị bạn học này, nơi này có ai ngồi chưa?
Cô bé với gương mặt dí dỏm giương cái miệng nhỏ nhắn hỏi Vu Thiên.
- Chưa có.
Vu Thiên liếc mắt nhìn nữ sinh, sau đó đơn giản trả lời. Hắn lại quay đầu lại, nhìn về phía bảng đen trong giảng đường.
Một nữ sinh cực phẩm như thế ngồi bên cạnh nam sinh, tin tưởng nam sinh đó phải cảm thấy kiêu ngạo, cũng thầm hô vạn tuế không ngớt. Nếu không
được như vậy, thì phải cố thể hiện phong độ của đàn ông, tỷ như hướng cô bé mỉm cười, hoặc giúp đỡ nữ hài lau bàn ghế....
Vu Thiên
lại hết lần này đến lần khác ngay cả con mắt cũng không nhìn người ta,
chỉ trả lời tượng trưng, sau đó cũng không để ý đến. Điều này không chỉ
khiến các nam sinh khác trong giảng đường ngạc nhiên cùng phẫn nộ, ngay
đến cả cô bé kia cũng sửng sốt.
- Hừ! Vu Thiên, anh dám xem
thường không nhìn thẳng vào tôi. Được lắm! Chúng ta thi đấu, nhìn xem
anh có thể giả bộ ngụy quân tử được bao lâu.
Trong lòng cô bé tự nhủ, mà cô gái này chính là Triệu Đan Đan.
Lúc trông thấy Vu Thiên tại nhà hàng Đế Hào, lại thấy Vu Thiên hiển lộ
thân thủ, cô ít nhiều có hứng thú với chàng trai trông như ít tuổi hơn
mình. Sau đó mấy hôm cô lại nghe được Vu Thiên đá bay biểu hiệu hộp đêm
Nhật Bất Lạc Dạ của Hắc Long hội, dùng quyền cước đánh tan cao thủ Hắc
Long hội tại Thiên Đường Nhân Gian của Bạch gia. Từng kiện sự tình Triệu Đan Đan nghe được rõ ràng, khiến cô vô cùng hưng phấn. Đột nhiên cô cảm thấy người cực kì tài giỏi như Vu Thiên sẽ có một ngày nào đó mình sử
dụng trong tay. Mà đúng lúc đó, cô nhận được điện thoại từ Lương Mộc
Lan.
Trong điện thoại Lương Mộc Lan đem chuyện về Vu Thiên kể qua một lần. Cuối cùng còn nói muốn thu Vu Thiên dưới trướng, nghĩ đến
cô có thể ngồi ở vị trí cao tại khoa Ổn Định cục Quốc An, sau này nhiệm
vụ khó khăn không phải thành công lớn hơn một chút sao? Cho nên Lương
Mộc Lan giao nhiệm vụ tuyển nhận Vu Thiên cho chị em của mình là Triệu
Đan Đan.
Lương Mộc Lan biết, Vu Thiên cũng sẽ không nguyện ý
chấp nhận theo lẽ thường, có lẽ trực tiếp tìm hắn nói chuyện, hắn không
nhất định đồng ý. Cho nên cô nghĩ với dung mạo của Triệu Đan Đan, cộng
thêm thủ đoạn của nàng hắn có thể nắm được nhiều ít, do đó mới có chuyện Triệu Đan Đan đến lớp học.
Đương nhiên, chuyện này cũng
không phải do Triệu Đan Đan nghe lời Lương Mộc Lan, thật sự Triệu Đan
Đan cũng muốn hiểu thêm về con người Vu Thiên, cho nên cô mới mượn cớ
này xuất hiện cạnh Vu Thiên trong giảng đường.
Vốn Triệu
Đan Đan chính là sinh viên đại học Trung Hoa, cho nên có thể tới đây
nghe giảng bài, cũng không cần làm bất kì điều gì, cô so với Bạch Ngọc
Đường có thể nói là đường đường chính chính.
Nhưng Vu
Thiên ngồi cạnh Triệu Đan Đan không biết việc này. Hắn nghĩ Triệu Đan
Đan cũng như những sinh viên khác, đối với triết học có ít nhiều hiếu
kỳ, thậm chí Vu Thiên nghĩ rằng Triệu Đan Đan cũng như những sinh viên
khác, sau khi nghe xong cảm thấy không thú vị, liền rời đi.
Cho nên, đối với thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh, Vu Thiên cũng không có nhiều cảm giác.
Bây giờ có thể gây hứng khởi cho Vu Thiên trừ Trịnh Khả Tâm tại XG ra, chắc không còn người nào khác.
Triệu Đan Đan cứ như vậy ngồi cạnh Vu Thiên, lẵng lặng ngồi im. Dĩ
nhiên cô cũng quan sát những bạn học khác trong giảng đường, sau đó ánh
mắt của cô cùng Bạch Ngọc Đường giao nhau, khóe miệng cô khe khẽ mỉm
cười. Xem ra không riêng gì mình cảm thấy hứng thú với Vu Thiên, ngay cả thiếu chủ Bạch gia Bạch Ngọc Đường cũng tới.
Bạch Ngọc
Đường trước đây chưa từng gặp qua Triệu Đan Đan, bởi vì cô từ nhỏ đã học ở Anh quốc. Nhưng may mắn ngày đó trong nhà hàng Đế Hào, Bạch Ngọc
Đường có nhìn thấy cô. Tuy rằng lúc đó Triệu Đan Đan đứng sau Lương Mộc
Lan, nhưng Triệu Đan Đan thực sự quá xinh đẹp, quá xuất chúng, vô luận
đi đến nơi nào, hoặc nói cô đang núp ở chỗ nào cũng khó tránh khỏi sự
chú ý của người khác.Cho nên Bạch Ngọc Đường ngày đó cũng chú ý tới cô.
Mặc dù Bạch Ngọc Đường vẫn chưa xác định được thân phận của Triệu Đan
Đan, nhưng có thể đi cùng Lương Mộc Lan, cũng không thể là hạng người vô danh.
Lúc Triệu Đan Đan cùng Bạch Ngọc Đường đang quan sát
nhau, lão sư hệ triết học- Khổng Văn đạo sư đã đi vào trong giảng đường, một tiếng đứng lên, sau đó ngồi xuống. Kế tiếp Khổng Văn liền bắt đầu
thổ mạt hoành phi giảng về bài học của mình.
Một tiết học sáu mươi phút không dài cũng không ngắn. Đối với Vu Thiên cực kì hứng thú
với triết học tự nhiên thấy trôi qua quá nhanh, thế nhưng đối với Triệu
Đan Đan cùng Bạch Ngọc Đường không hề hứng thú với nó lại cảm giác dài
như một năm, cực kì thống khổ.
Bạch Ngọc Đường còn tốt
hơn chút, tuy rằng hắn không thích những thứ Khổng Văn giảng, thậm chí
nghe không hiểu, nhưng hắn vẫn còn có thể duy trì phong độ thân sĩ, lưng ngồi thẳng, mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười. Phải biết rằng Bạch Ngọc Đường làm
thiếu chủ Bạch gia, khi còn nhỏ không chỉ phải học qua lễ nghi, còn phải học công phu, cho nên một tiết sáu mươi phút này hắn vẫn có thể trụ
được. Nhưng Triệu Đan Đan lại khác.
Thời gian học tập bên Anh quốc rất lâu đã khiến cho Triệu Đan Đan đối với kiến thức triết học
Đông Phương quốc bác đại tinh thâm, không quá liên quan với nhau. Hôm
nay Khổng Văn giảng chính trị triết học Đông Phương, cho nên lớp học mới bắt đầu mà cái đầu Triệu Đan Đan đã lớn lên không ít, gượng chống không được 10 phút, Triệu Đan Đan liền ngủ mất.
Ban đầu Triệu
Đan Đan còn có thể khắc chế ngủ ngồi. Nhưng một lát sau, Triệu Đan Đan
ngủ say làm sao biết nhiều chuyện như vậy, thân hình khẽ nghiêng, vì cô
ngồi cùng bàn với Vu Thiên nên tất nhiên sẽ dựa vào vai hắn mà ngủ. Bởi
vì dựa vào vai, mà bờ vai Vu Thiên lại rất ổn định cứng cáp, cho nên
Triệu Đan Đan ngủ rất ngon.
Tối hôm qua nhận được điện thoại
của Lương Mộc Lan, Triệu Đan Đan hưng phấn đến nỗi không thể nào ngủ
được, hiện tại có cơ hội, cô không ngủ bù mới lạ. Bây giờ tìm được cái
gối bằng thân người thoải mái, Triệu Đan Đan ngủ rất ngon. Bất tri bất
giác trên khóe miệng cô chảy ra nước bọt, chảy lên cánh tay Vu Thiên.
Vu Thiên ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Triệu Đan Đan, đồng thời cảm
giác được nước bọt của Triệu Đan Đan chảy xuống tay mình. Hắn nhíu mày
lại, lẽ nào Khổng Văn đạo sư giảng bài như hát ru sao? Lúc này mới được
bao lâu mà thiếu nữ xinh đẹp này có thể ngủ sâu như vậy. Vu Thiên thực
sự hoài nghi cô có biết trước hay không buổi học có thể giúp cải thiện
giấc ngủ, cho nên cô mới đến đây?
Rất muốn đem tay mình
rút về, nhưng Vu Thiên thấy Triệu Đan Đan ngủ rất ngon, thậm chí đang
ngủ mà khóe miệng còn hơi nhếch lên, dưòng như mơ một giấc mơ đẹp, Vu
Thiên liền không động đậy nữa. Sức nặng của cánh tay không lớn hơn bộ
óc, Vu Thiên kiên kiên trì tới giờ cũng không có vấn đề gì. Cho nên hắn
cũng không quản Triệu Đan Đan, chính mình vẫn nên chăm chú nghe Khổng
Văn đạo sư giảng bài, hiểu được triết lí mang đến thu hoạch riêng cho
mình.
Một giờ nói dài cũng không dài lắm, một hồi qua đi.
- Tốt lắm, hôm nay chúng ta học đến đây, nếu có bạn nào không hiểu, tan học có thể đến phòng làm việc tìm tôi, chúng ta cùng nhau tìm hiểu.
Chuông tan học vừa vang lên, Khổng Văn đóng sách vở lại.
Đây là thói quen của ông ta, mặc kệ giảng bài ở đâu, chỉ cần có tiếng
chuông vang lên, ông ta không bao giờ nói thêm một chữ.