Hai người ở trong phòng đang nói một ít chuyện phiếm thì có người gõ cửa văn phòng của Bạch Lập Thanh, báo cho biết tinh thần của mấy người Tần
Thư Nhã ổn định trở lại, Vu Thiên biết lúc này mình cũng nên rời đi rồi.
Đi tới phòng ở lầu một, bốn người Tần Thư Nhã đang chờ Vu Thiên. Vu
Thiên thấy tinh thần của mấy người bọn họ, đặc biệt là Lý Na rõ ràng đã
tươi tỉnh hơn nhiều, trong lòng rất vui mừng. Xoay người hướng về phía
Bạch Lập Thanh nói một tiếng. Sau đó dựa theo an bài của Bạch Lập Thanh, bọn họ ngồi xe chuyên dụng quay về đại học Trung Hoa.
Đi sáu người giờ về chỉ có năm người, có thể nói tâm tình của các cô gái
cũng không vui cho lắm. Nhưng xác thực từ chuyện ngày hôm nay mà các cô
rút ra được một bài học, đó là xã hội rất phức tạp không thể tùy tiện
tin tưởng người khác, nhất là loại thiếu gia ra vẻ nghiêm túc, ai biết
được là hắn có phải sói đội lốt cừu hay không.
Ở một nơi
không xa hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường có một quán rượu. Một trong tứ
thiếu Hồng bang, Hồng Cường đang ngồi trong phòng nghe thủ hạ đắc lực
Phong Cẩu báo cáo.
- Thiếu gia, cái tên Vu Thiên lần
trước làm tôi bị thương đã xuất hiện ở Nhân Gian Thiên Đường, người của
chúng tôi thấy hắn cùng với Bạch Lập Thanh tiến vào phòng làm việc, ở
trong đó khoảng 20 phút mới đi ra. Khi đi ra thì mặt Bạch Lập Thanh rất
vui vẻ, hiển nhiên là bọn họ đã làm xong thỏa thuận, xem ra Bạch Lập
Thanh đã được Vu Thiên ủng hộ rồi.
- Hừ! Một tên tiểu tử chưa hiểu sự đời như hắn, chỉ là loại tôm tép mà thôi, chẳng có gì ghê gớm.
Như vậy, mày hãy đi báo với người của Hắc Long hội, để cho bọn họ đi gây chuyện với Bạch gia đi.
Hồng Cường nhắm hai mắt lại,
trong lòng đối với cái tên Vu Thiên đột nhiên xuất hiện hiển nhiên rất
tức giận. Vốn dĩ Hồng Cường lần này đến thành phố Trung Sơn, cũng vì
muốn nhờ vả một trong bốn nhà tài phiệt là Hồ gia để đối phó với Bạch
gia. Vốn tưởng rằng dựa vào thế lực Hồng gia, muốn đối phó với một tập
đoàn buôn bán là chuyện dễ dàng, ai biết lại xuất hiện một người tên Vu
Thiên.
Vu Thiên không chỉ gây tổn thương cho đại tướng dưới
tay mình là Phong Cẩu, ngay cả Nina, người đàn bà mình thích nhất cũng
bị Vu Thiên đánh bại. Hiện tại có thể nói Hồng Cường hận Vu Thiên đến
thấu xương. Nhưng hận thì hận, Hồng Cường vẫn rất rõ ràng mục tiêu của
mình là cái gì. Hắn muốn đối phó Bạch gia, Vu Thiên nhất định không phải là người có lai lịch bình thường, cho nên trước tiên hắn đành buông tha Vu Thiên, thế nhưng Bạch gia thì bất đồng. Cũng không phải là do hắn
thu tiền của Hồ gia mà bởi vì Bạch gia một mực ủng hộ anh trai con bác
cả nhà mình, có khả năng trong tương lai kế thừa chức bang chủ Hồng
bang, một trong những cản trở lớn, chỉ bằng điểm này, Hồng Cường đã muốn đem Bạch gia dọn dẹp, giáng cho anh trai mình một bạt tại trong kinh
tế, đây chính là đạo lý của chiêu “rút củi đáy nồi”.
Bởi
vì Hồng Cường có dã tâm rất lớn, cho nên hắn mới quan hệ với Hắc Long
hội, nhưng cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Hắc Long hội
hi vọng phát triển ở ba tỉnh đông bắc Đông Phương quốc, mà Hồng Cường
lại nhờ vào thế lực của Hắc Long hội ở kinh đô này chèn ép tất cả đối
thủ của mình, như thế cả hai cùng có lợi , song phương đều hài lòng, nên sẽ cùng cố gắng.
Vu Thiên cũng không biết mình chỉ vừa
nhận làm đại sứ hòa bình, thì lập tức sẽ có phiền phức tìm đến. Thực
lòng mà nói, Vu Thiên đối với đối thủ mạnh cũng không có hi vọng lắm.
Một người học võ chân chính, chỉ có cách không ngừng chiến đấu mới mau
chóng nâng cao trình độ. Mà hiện tại đối với Vu Thiên, nếu như bàn về
công phu, hắn đã rất mạnh, khuyết điểm duy nhất chính là kinh nghiệm
chiến đấu, hắn mong rằng khi làm đại sứ hòa bình của Bạch gia, sẽ có
thêm nhiều cơ hội chiến đấu hơn, đây cũng là hi vọng của Vu Thiên khi
đáp ứng Bạch Lập Thanh.
o0o
Phân bộ ở kinh thành của Hắc Long hội.
Quản Nguyên Trực là hội phó, kiêm chủ quản khu mở rộng Hắc Long hội ở
kinh thành. Hắn đang ngẩng đầu nhìn hai gã cường tráng đứng trước mặt
mình.
Thạch Điền Chương Lục và Anh Ngũ Lang là hai cao thủ của Hắc Long hội mới từ Đông Bắc chạy đến kinh thành.
Từ lúc thủ hạ của Quản Nguyên Trực, Điền Trung Nhất Lang bị thương, hắn mỗi ngày đều gọi điện thoại về tổng bộ Hắc Long hội ở Đông Bắc để thỉnh cầu phái cao thủ đến, không chỉ có hai cao thủ đến, mà còn có mười lăm
ninja trung cấp đi theo. Có lực lượng này, Quản Nguyên Trực liền có thể
mở rộng thế lực của mình ở kinh thành.
- Thưa phó hội
trưởng, hội trưởng Chức Điền trước khi để cho tôi và Anh Ngũ Lang tới
đây đã căn dặn, ở kinh thành hiện giờ đã có thêm một thế lực Đông Dương
đặt căn cứ. Đó là Yamaguchi Group, ông ấy hi vọng sau khi chúng tôi tới
đây thì ở Đông Phương quốc sẽ chỉ còn có lực lượng cửa Hắc Long hội mà
thôi. Không thể để cho bất kì tổ chức nào hoạt động chen chân vào, kể cả Yamaguchi Group.
Thạch Điền Chương Lục nhìn hội phó Quản
Nguyên Trực, chậm rãi nói. Loại cao thủ này luôn quen cao ngạo tại tổng
bộ Hắc Long hội, cho dù Quản Nguyên trực là hội phó, nhưng vì đã rời
khỏi tổng bộ quá lâu rồi nên có muốn sai bảo bọn người này cũng có chút
khó khăn.
- Được lắm, những gì Thạch Điền Quân mới nói
tôi đều nhớ kĩ rồi, nhưng mà tôi hy vọng mọi người hãy nhớ kĩ một điều,
tổ chức phái các người tới là để giúp đỡ tôi. Nên tôi muốn mọi người làm cái gì, dù cho có muốn hay không thì cũng phải làm, mọi người hiểu chứ?
Quản Nguyên Trực thừa hiểu tính tình của mấy thằng được tổng bộ cử đến
này, cho nên hắn muốn thị uy ngăn chặn khí thế của bọn họ, không nói
trước thì sau này chuyện mình muốn bọn họ làm sẽ rất khó khăn.
Thế nhưng Quản Nguyên Trực không ngờ rằng mình chỉ mới nhắc nhở bọn họ
một chút, thì cái tên Anh Ngũ Lang vẫn đang im lặng kia liền thoáng một
cái đến trước mặt hắn, bắt lấy cái cổ của hắn.
- Ông là
người làm mất hết mặt mũi của Hắc Long hội chúng ta, bây giờ ông không
có quyền gì mà ra lệnh cho chúng tôi nữa, hiểu không?
- Tôi biết rồi, Anh Ngũ Lang các hạ hãy yên tâm đi.
Quản Nguyên Trực thật không ngờ người từ tổng bộ phái đến dĩ nhiên sẽ
động thủ với hắn. Hắn cũng biết, do chuyện Vu Thiên đem biển hiệu hộp
đêm đập nát, khiến cho tổng bộ tức giận, hiện tại việc làm của Anh Ngũ
Lang cũng có thể là do hội trưởng Chức Điền bày mưu mà ra, kỳ thực chính là nhắc nhở việc hắn phát triển Hắc Long hội ở kinh đô khiến bọn họ
không vừa ý.
Anh Ngũ Lang chậm rãi buông tay, nhàn nhạt nhìn Quản Nguyên Trực, lại trở về chỗ mình đứng lúc trước.
- Nói cho phó hội trưởng biết, nhiệm vụ chúng tôi được phái đến có hai, một đem thế lực Yamaguchi Group ở kinh thành tiêu diệt, hai là chăm sóc cái thằng đã đá biển hiệu của Hắc Long hội, ông nên đi an bài đi thôi.
Nói xong, Thạch Điền Chương Lục và Anh Ngũ Lang xoay người rời đi.
Để lại Quản Nguyên Trực một người ở trong phòng:
- Hừ! mấy thằng kiêu ngạo sớm muộn gì cũng bị thiệt thòi lớn cho xem.
Mới nói xong câu đó, Quản Nguyên Trực liền nhận được điện thoại từ Hồng Cường, khi hắn nghe được tin, cái thằng Vu Thiên có gan dám đập biển
của bọn họ đó đã hợp tác với Bạch gia rồi, Quản Nguyên Trực âm lãnh trả
lời:
- Hồng Cường tiên sinh cứ yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào rồi.
Cúp điện thoại, Quản Nguyên Trực cười nhạt:
- Thạch Điền Chương Lục, Anh Ngũ Lang, không phải chúng mày muốn gặp
cao thủ sao? Được, tao sẽ an bài cho chúng mày gặp, ha ha ha ha.
o0o
Đèn neon sáng lên, thành phố Trung Sơn lại đón một buổi tối mỹ lệ khác.
Hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường vẫn tấp nập xe cộ, khách đến khách đi
nhiều như cá trên sông. Nữ tiếp tân cười muốn tê cả mặt, mấy tên bảo vệ
cũng không biết khom lưng bao nhiêu lần, đủ thấy việc buôn bán ở đây tốt tới nhường nào.
Buổi tối 9 giờ, chính là lúc tấp nập nhất, ở cửa hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường lại tới hai chiếc xe kiểu mới nhất
của hãng Toyota, nước Đông Dương. Sau đó từ trên xe đi xuống hơn mười
người đàn ông áo xám.
Lúc phục vụ bãi đậu xe mang xe lái
đi trong nháy mắt, bọn họ đã đi đến cửa lớn hộp đêm Nhân Gian Thiên
Đường, theo một vị nữ tiếp tân dẫn đường đi vào một phòng rất lớn, gọi
hơn mười vị tiếp viên, bắt đầu đùa giỡn trong phòng.
Thế
nhưng không lâu sau, khi một người phục vụ mang bia đẩy vào cửa, hắn
liền thấy có một người tiếp viên nằm trong vũng máu, xem ra không rõ
sống chết.
- A!
Nhân viên phục vụ bị dọa đến mức hét lên một tiếng, ném két bia xuống đất, sau đó lại la to lên.
Nhân viên phục vụ hét lớn, làm cho bảo vệ trong câu lạc bộ chú ý đến,
rất nhanh bọn họ đến trước cửa phòng, nhìn vào, quả nhiên có một người
tiếp viên nằm trong vũng máu, trên người bê bết máu, sống chết không rõ.
- Mau lên, mau thông báo cho Thanh ca đi.
Không biết là người bảo vệ nào lanh lẹ, lập tức cầm bộ đàm bắt đầu báo cáo.
Mà trong phòng bọn người áo xám lại giống như chẳng có chuyện gì, bọn
hắn cũng không vội chạy trốn, mà vẫn ngồi nguyên tại đó nói chuyện, uống rượu.