Sau khi Hồ Đấu Kim đi không lâu, hơn trăm tên côn đồ ngay lập tức bị bọn người Đại Cá Tử trừng trị từng tên trên mặt đất. Từng tên ngã nhoài
trên đất hoặc rên rỉ một cách đau khổ, hoặc từ từ giãy dụa. Ngược lại
không có một kẻ nào lành lặn nằm trên mặt đất.
- Sư phụ, người xem như thế này đã được chưa?
Sau khi thu phục xong bọn du côn này, Đại Cá Tử đến bên cạnh Vu Thiên, có chút tranh công
- Ừ, rất tốt. Tôi nghĩ một lát nữa cảnh sát sẽ đến, anh mau dẫn người của mình rút đi.
Vu Thiên liếc mắt nhìn Đại Cá Tử, tên đại đệ tử do chính mình thu nhận, cười hà hà. Người thông minh như Vu Thiên lúc này không cần hỏi cũng
biết những tên côn đồ này do ai phái tới. Chuyện này do chính Hồ Đấu Kim chủ động kết cừu oán với mình. Vu Thiên trong lòng âm thầm hạ quyết
định, tìm được cơ hội nhất định sẽ thu phục hắn cho tốt. Hôm nay tất
nhiên không tính, Vu Thiên sẽ không lãng phí thời gian đẹp đẽ khi ở bên
cạnh Trịnh Khả Tâm.
Sau khi Đại Cá Tử nghe Vu Thiên nói thì
nhanh chóng mang theo mười anh em rút chạy. Vu Thiên tất nhiên sẽ không ở lại chờ cảnh sát đến. Hắn lập tức dẫn theo Trịnh Khả Tâm ba người biến
mất khỏi quán bán hàng, rời khỏi nơi này.
- Vu Thiên, anh nói xem những người này có phải do tên Hồ Đấu Kim kia phái tới không? Tên
này cũng thật đáng ghét, biết không được liền chơi ngầm. Anh nhất định
phải dạy dỗ hắn một trận thật tốt.
Tần Như Nhã thấy bọn người kia đã rời xa quán của mình, không còn nguy hiểm nữa, cô nhìn Vu Thiên bắt đầu đùa cợt.
- Không nên. Hồ thị ở kinh thành rất có thế lực, không phải dễ chọc như vậy. Ngược lại, họ cũng không làm được gì chúng ta. Tôi thấy thay vì
nhiều chuyện thì bớt đi một chuyện đi.
Trương Xảo Nhi biết rõ thế lực của Hồ thị ở Kinh Thành. Cô vừa nghe Tần Thư Nhã bảo Vu Thiên
đi báo thù, lập tức nói ra lo lắng của bản thân.
- Haha, các
cô yên tâm. Chuyện này tôi không bỏ qua đâu, nhưng bây giờ tôi cũng chưa đi tìm họ gây phiền toái vội. Bởi vì hiện tại mục đích chính của chúng
ta là đi chơi, không nên để chuyện này quấy rầy tâm trí.
Vu
Thiên hướng về phía ba người Tần Thư Nhã haha cười. Sau đó điềm nhiên
như không có việc gì tiếp tục đi về con phố phía trước.
Thấy
Vu Thiên nói như vậy, Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi đều không nhắc lại
nữa. Chỉ có Trịnh Khả Tâm nhìn mọi người đều không lên tiếng. Lúc này cô mới nhỏ giọng nói rằng:
- Vu Thiên, bây giờ thời gian cũng
không còn sớm, tôi thấy hay là chúng ta quay về đi. Tôi nghĩ lúc này có
lẽ anh trai tôi nhất định đang rất lo lắng.
Trịnh Khả Tâm lần đầu tiên rời khỏi sự bảo hộ của anh trai, lúc đầu rất phấn khích, nhưng qua một lát liền có chút lo lắng và sợ hãi. Cô cũng không phải sợ lát
nữa anh trai sẽ nói mình, chỉ là cô không đành lòng khiến anh trai quá
lo lắng.
Vu Thiên dù không hiểu trong lòng Trịnh Khả Tâm đang nghĩ gì nhưng thấy khuôn mặt cô có chút lo lắng nên anh ta cũng đành
gật đầu:
- Vậy được rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi tìm anh trai. Được chứ?
Nói xong, Vu Thiên lấy di động ra , gọi cho Bạch Ngọc Đường, sau khi
biết được họ vẫn đang ở trong khách san Hilton, Vu Thiên liền cúp máy,
quay về phía Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi nói:
- Bây giờ tôi phải đưa Khả Tâm về khách sạn gặp anh trai cô ấy, hai cô nếu không có chuyện gì thì cũng mau về đi.
Tần Thư Nhã và Trương Xảo Nhi đều không phải trẻ con. Đối với họ mà
nói, quay về nhà hay về trường học đều rất đơn giản, nên lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó, Trịnh Khả
Tâm cùng Trương Xảo Nhi và Tần Thư Nhã từng người chia tay nhau. Tuy
rằng thời gian họ ở chung không lâu nhưng tình cảm thật sự không tồi,
rất muốn sau này có cơ hội gặp lại.
Phải tới hai mươi phút
sau, ba cô gái mới không còn lưu luyến chia tay nhau. Sau đó, đợi một
lát Vu Thiên mới đưa tay vẫy tới một chiếc taxi. Hắn cùng Trịnh Khả Tâm
cho xe chạy về hướng khách sạn Hilton.
Trong khách sạn
Hilton, Trừ Alice cùng công chúa Thái Lan Hạ Hạ rời khỏi ra thì tất cả
những người Đông Phương quốc khác đều bị giữ lại nguyên tại chỗ. Cục
Quốc An của Lương Mộc Lan không có khả năng giữ lại người ngoại quốc,
nhưng đối với người nước mình tham gia yến hội thì vẫn có quyền giữ bọn
họ cả đêm
Khi Vu Thiên cùng Trịnh Khả Tâm bước vào đại sảnh
khách sạn, lập tức nhìn thấy Liệp Báo cùng Vương Cương đang kiểm tra
từng người tham gia yến hội.
- Khả Tâm, em rút cuộc về rồi, em đã đi đâu vậy?
Vừa thấy Trịnh Khả Tâm bước vào đại sảnh khách sạn, Trịnh Tử Hào liền
lớn giọng quát lên. Đối với cô em gái này, Trịnh Tử Hào thật sự quá khẩn trương. Một lát không thấy đã rất lo lắng. Bây giờ rút cuộc thấy em gái xuất hiện trước mặt, anh ta sao có thể không nổi nóng cho được?
Trịnh Khả Tâm nghe thấy tiếng la của anh trai thì cúi đầu xống, tựa như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của
anh trai.
- Ài. Trịnh Thiếu, dù sao Khả Tâm đã quay về, anh
cũng không nên mắng cô ấy. Huống chi còn có Vu Thiên đi cùng, anh vẫn
còn lo lắng sự an toàn của cô ấy ư?
Bạch Ngọc Đường biết, lúc này mình nên đứng ra giải quyết vấn đề, bằng không Vu Thiên ở một bên
chứng kiến sẽ nói mình không gắng sức. Đây chính là lúc mình nên thể
hiện.
Vốn Trịnh Tử Hào cũng không phải vì Vu Thiên mang em
gái mình đi mà nổi giận như thế. Hiện tại em gái đã trở về, Bạch Ngọc
Đường lại ở đây nói những lời xin lỗi, Trịnh Tử Hào tự nhiên không thể
nói thêm gì nữa.
- Thôi được, em à, không phải anh không cho
em ra ngoài, chỉ là anh muốn nói, nếu như lần sau em muốn đi đâu thì có
thể nói với anh một tiếng không, như vậy thì anh sẽ không phải quá lo
lắng nữa.
Trịnh Tử Hào nói như vậy kỳ thực có ý muốn cho Trịnh Khả Tâm biết mình bây giờ đã không còn giận nữa.
Trịnh Khả Tâm thật không ngờ anh trai mình lại rộng lượng như vậy. Bây
giờ nghe những lời anh trai nói, lập tức cô vui vẻ gật đầu.
- Tốt, tốt, sự tình nói ra được là tốt rồi.
Bạch Ngọc Đường vừa thấy Trịnh Tử Hào không tức giận nữa, liền vui mừng nói, đồng thời còn cố tình đưa ánh mắt liếc nhìn Vu Thiên
Vu Thiên tự nhiên biết Bạch Ngọc Đường có ý gì. Đối với biểu hiện của Bạch Ngọc Đường hôm nay, Vu Thiên rất hài lòng. Cũng chính từ lúc này, hắn
thật sự coi Bạch Ngọc Đường là bằng hữu của mình.
- Vu Thiên, anh trở về rồi, biểu hiện của anh tối nay rất tuyệt, khiến mọi người
rất hài lòng. Anh nói đi, anh có yêu cầu gì tôi sẽ cố hết sức làm vừa ý
anh.
Thấy Vu Thiên trở về, Triệu Đan Đan từ từ chạy tới bên
cạnh. Đối với biểu hiện của Vu Thiên tối nay, cô là một trong những
người chứng kiến. Có thể nói, cô rất hài lòng với tốc độ xuất sắc cùng
thủ pháp mau lẹ của Vu Thiên.
- Đúng vậy, Vu Thiên, tối nay
anh chính là anh hùng. Có thể nói vì anh ra tay làm náo loạn sự sắp xếp
của những tên này, nếu không cô con gái Đại sứ quán Mỹ bị ngộ sát tại
đất nước chúng ta nhất định sẽ làm cho quan hệ ngoại giao giữa hai nước
chuyến biến xấu. Cho nên Đan Đan nói không sai, anh có điều kiện gì cứ
nói ra, chúng tôi sẽ gắng hết sức làm anh hài lòng.
Lương Mộc Lan thấy Vu Thiên cũng bước nhanh qua, hướng về Vu Thiên làm ra hứa hẹn.
Bản thân Vu Thiên nói từ một khía cạnh khác thật ra là một người vô dục vô cầu. Hiện giờ, hầu như không có chuyện gì có thể khiến hắn đi thỉnh
cầu người khác. Lúc này nghe Lương Mộc Lan và Triệu Đan Đan hứa hẹn, hắn cũng định từ chối luôn một câu, nhưng đúng lúc đó trong đại sảnh bỗng
xảy ra một chuyện khác.
Cũng ngay sau khi Vu Thiên bước vào
đại sảnh thì sau lưng hắn lại xuất hiện một đám người khác. Cầm đầu nhóm người này chính là quản lý khách sạn Hilton trú tại Đông Phương quốc và tổng đại biểu Lauren. Hai người cũng là lần đầu tiên nghe thấy khách
sạn Hilton xảy ra sự kiện có tính chất ám sát. Đáng sợ hơn là ba tên sát thủ kia lại là nhân viên của khách sạn. Điều này không thể không khiến
người quản lý của khách sạn Hilton và đại diện pháp nhân Lauren cảm thấy lo sợ.
Sau khi nhận được tin tức, ông ta dẫn theo một đám
tùy tùng lái xe đến khách sạn Hilton. Vì khách sạn Hilton ở Đông Phương
quốc có tổng cộng mười cái, mà khi xảy ra ám sát thì Lauren lại đang ở
khách sạn Hilton Thượng Hải, vì vậy ông ta từ Thượng Hải đến Bắc Kinh
cần một ít thời gian. Chính vì thế ông ta mới đến muộn hơn Vu Thiên một
chút.
Vừa vào đến khách sạn, lập tức Vương Cương cùng các đội viên của khoa hành động cục Quốc An bao vây nhóm người này lai.
Lauren biết sự kiện lần này xảy ra ở chính khách sạn của mình, ông ta
tránh không khỏi can hệ. Vì thế ông ta cũng hiểu biểu hiện của bọn người Vương Cương. Nhưng ông ta hiểu chứ chưa chắc người bên cạnh ông ta sẽ
hiểu. Chí ít cận vệ của ông ta, Ngô Kinh không có cách nào hiểu nổi.
Tận mắt nhìn thấy ông chủ của mình vừa bước vào khách sạn đã bị một đám người vây quanh. Ngô Kinh lập tức nổi giận. Chính khi Vương Cương đang
tập trung thủ hạ, phất tay nói bắt lấy Lauren thì Ngô Kinh cũng di
chuyển.
Ngô Kinh không phải người cao to gì, cũng chỉ trên
dưới 1m7, thân thể gầy guộc, khiến người ta có cảm giác đầu tiên khi
nhìn hắn chính là rất bình thường, thậm chí dinh dưỡng còn có chút không bằng một người thanh niên bình thường. Nhưng ai cũng không thể ngờ được bản thân Ngô Thiên một khi di chuyển thì tốc độ xác thực phi thường
nhanh.
Vẻn vẹn trong chớp mắt hắn đã nhanh chóng tới bên cạnh Vương Cương. Sau đó bàn tay to nhanh chóng rơi xuống người gã. Một
chiêu ưng chảo thủ cực mạnh nắm lấy cái cổ của Vương Cương.
- Bảo tất cả người của mày lui ra, nếu không tao sẽ lập tức lấy mạng mày.