- Đừng lớn tiếng như vậy? Thì sao? Tại sao không được? Tôi
cho anh biết, trong lòng tôi căn bản không nghĩ nhiều như vậy,
chỉ là thấy Trịnh Khả Tâm không được tự do, muốn đưa cô ấy đi
những nơi cô ấy ít tới thì có gì sai sao?
Bạch Ngọc Đường đương nhiên không dám nói Vu Thiên sai.
- Vu tiên sinh, anh, anh phải suy nghĩ rõ ràng, Trịnh Tử Hào coi em gái anh ta như công chúa vậy, nếu một lúc nữa anh ta phát
hiện em gái không ở đây, anh ta sẽ nổi điên lên mất, lại nói
nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Trịnh gia còn không liều
mạng với anh sao, lúc đấy anh định giải quyết thế nào?
Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết tầm quan trọng của Trịnh Khả
Tâm với Trịnh gia, mặc dù Trịnh Khả Tâm chỉ là một cô bé,
nhưng xét nhiều mặt, cô không hề kém hơn Trịnh Tử Hào chút
nào, nên nếu Trịnh Khả Tâm xảy ra vấn đề gì, sẽ to chuyện
mất.
- Ôi, anh lo lắng cái gì chứ, còn có chuyện chắc? Lẽ nào anh không tin công phu của tôi?
Vu Thiên nhìn Bạch Ngọc Đường đang sợ hãi, giơ tay lên lắc lắc.
- Công phu của Vu tiên sinh đương nhiên tôi biết rõ, nhưng anh phải hiểu có đôi lúc song quyền không địch lại tứ thủ, vạn nhất xảy ra phiền toái gì, chưa chắc dùng nắm đấm là có thể giải
quyết được.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết công phu
của Vu Thiên rất cao, thậm chí cao tới mức biến thái. Nhưng dù
sao ở đây cũng là kinh thành, dạng người gì cũng có, nhiều lúc, người ta muốn gây phiền phức cho anh đâu cần cứ phải động tay
động chân chính diện đâu, mà dạng đánh lén ăn hôi móc lốp ở đâu
cũng có.
- Thôi được rồi, tôi sở dĩ nói cho anh biết, là vì cho rằng anh là bạn bè, chỉ là tôi sợ Trịnh Tử Hào lo
lắng, cho nên anh đối phó giúp tôi, để anh ta không tức giận quá
mức mà thôi, nhưng nếu anh không muốn, vậy cũng không cần làm.
- Cái gì? Vu tiên sinh nếu đã coi tôi là bạn bè, chuyện của anh
cũng là chuyện của tôi, đương nhiên tôi sẽ toàn lực giúp đỡ.
Nếu đã vậy, Vu tiên sinh anh cứ yên tâm đi đi, một lát nữa Trịnh
Tử Hào có làm gì, tôi sẽ ra mặt giúp anh, bảo đảm không có
việc gì.
Vừa nghe Vu Thiên nói coi mình là bạn bè, Bạch
Ngọc Đường lập tức ra mặt nói gánh vác tất cả. Đối với hắn
mà nói, chỉ cần Vu Thiên thừa nhận hắn là bạn bè, chuyện nhỏ
kia, khiến Trịnh Tử Hào không tức giận hắn vẫn có thể làm
được.
Cái
cảnh mặt cười cười như thằng dở hơi này của Vu Thiên, người
khác không để ý, nhưng với người luôn quan sát hắn như Triệu Đan Đan, lại thấy rõ tất cả.
Triệu Đan Đan tuy rằng đi
cạnh đám Tôn Cách Cách và Alice, nhưng ánh mắt vẫn không hề
rời khỏi người Vu Thiên. Bây giờ thấy hắn tự nhiên lại cười lên khiến tâm tình cô cũng tốt lên theo, tuy rằng cô không biết vì
sao Vu Thiên cười, nhưng chỉ cần hắn vui vẻ, cô cũng hài lòng.
Triệu Đan Đan ngơ ngẩn nhìn Vu Thiên cười, còn Alice bên cạnh cô bỗng đập tay cô nói:
- Còn nhìn gì nữa, đương nhiên nhìn hoàng tử trong lòng cậu ấy
rồi, thật không hiểu tên kia chỉ là một tên biết chút võ vẽ
mà thôi, lại có thể khiến đại tiểu thư của chúng ta mê mẩn như vậy.
Tôn Cách Cách nghe Alice hỏi vậy, lập tức nói ra tâm sự trong lòng Triệu Đan Đan.
Vì lý do theo bố mẹ, Alice cũng đã sống ở Đông Phương quốc
vài năm, cũng có thể coi là một người Đông Phương quốc, giờ
nghe thấy Tôn Cách Cách nói vậy, cô lập tức hiểu chuyện gì
xảy ra:
- Đan Đan thích tên nào à? Hắn là ai vậy? Sao không giới thiệu cho tớ một chút?
- Haiii, đừng nghe Cách Cách nói mò, không có ai đâu.
Tâm sự bị người ta vạch trần, Triệu Đan Đan có chút bối rối.
- Thôi tớ nói này Alice, cậu cũng đừng vặn hỏi nữa, cậu ấy
chẳng qua là yêu đơn phương thôi, tên kia cũng không thích cậu ấy
đâu. Nên đương nhiên không dám giới thiệu cho cậu, lỡ tới lúc đó đối phương không thèm để ý, có phải mặt mũi cậu ấy mất hết
không cơ chứ.
Tôn Cách Cách như sợ thiên hạ không đủ loạn, không đủ to chuyện, đứng ở một bên dụ dỗ.
- Á? Không thể nào, lấy điều kiện của Đan Đan, còn tên đàn ông nào có thể đối xử với cậu ấy như vậy chứ, tớ cũng muốn tìm
hiểu một chút. Nào nào ra đây Đan Đan, giới thiệu cho tớ đi.
Alice bị Tôn Cách Cách dụ dỗ, bản tính tò mò của phụ nữ
hiện ra, không khỏi cũng muốn nhìn một chút người đàn ông Triệu
Đan Đan ái mộ là thần thánh phương nào.
Nếu là lúc
bình thường, đương nhiên Triệu Đan Đan chỉ cần cười cho qua
chuyện. Nhưng hôm nay không như mọi khi, hôm nay là sinh nhật Alice, mãi cô ấy mới đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, không đáp ứng thì
thật không phải cho lắm. Vì thế, Triệu Đan Đan nghĩ lại, chẳng
qua chỉ là giới thiệu một chút mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, cho nên cô cắn răng quyết định:
- Được rồi,
tớ giới thiệu hắn cho cậu, nhưng mà tớ nói trước, nếu đối
phương tỏ vẻ lạnh nhạt với cậu, đừng có trách tớ đấy.
Không thể chịu được Triệu Đan Đan lèm bèm nữa, Alice cười, kéo Triệu Đan Đan tới phòng khách.
Nhưng đi trước Triệu Đan Đan và Alice một bước, Hạ Hạ đã đến trước, hơn nữa còn tới bên cạnh Vu Thiên.
Vừa vào phòng khách, Hạ Hạ đã muốn tìm Vu Thiên nói chuyện
phiếm, nhưng lại bị Bạch Ngọc Đường cản lại. Sau khi tiếp đãi
xong Bạch Ngọc Đường, lại phải đi tới chào hỏi mấy vị quan
viên Đông Phương quốc, mấy người này đều là người Bộ Ngoại
Giao, đều biết thân phận Hạ Hạ, nên đều tới chào hỏi Hạ Hạ
một chút, thật vất vả ứng phó xong mấy người này, cô lúc này mới tới được cạnh Vu Thiên.
Lúc này, Vu Thiên đã
đuổi Bạch Ngọc Đường đi, hắn còn đang suy nghĩ tí nữa khi yến
hội kết thúc, đưa Trịnh Khả Tâm đi đâu mới tốt. Nếu là giới
thiệu cho cô mấy cô gái, vậy thì tìm ai giờ? Tần Thư Nhã đương
nhiên phải tính vào, cô ấy vừa nhiệt tình, tâm địa lại tốt.
Trương Xảo Nhi cũng được, mình vừa giúp nhà cô ấy, hẳn cô ấy
cũng phải nể mặt mình một chút.
Đang nghĩ mấy
chuyện này, Vu Thiên cũng cảm giác được Hạ Hạ đã tới trước
mặt mình. Tuy Vu Thiên không biết thân phận thật sự của cô nàng
Hạ Hạ này, nhưng hắn có thể cảm giác được, cô ta không phải
là người đơn giản, nếu không cũng không xuất hiện trong yến hội này.
- Haiii, Vu Thiên, sao anh lại đứng một mình ở đây vậy.
Thấy Vu Thiên đứng ở đây uống rươu một mình, Hạ Hạ liền đi tới vui vẻ chào hỏi.
- Ừm.
Vu Thiên lại nói thêm một câu:
- Sao, tôi vừa thấy cô nói chuyện với mấy người quan đó cơ mà? Nhanh như vậy đã đuổi họ đi rồi à?
Hạ Hạ không ngờ Vu Thiên để ý tới hành động của mình, nghĩ vậy, cô không khỏi cao hứng:
- Không được sao? Tôi không thèm để ý tới mấy con ruồi đáng
ghét đó, chỉ là do vấn đề thân phận không thể nào không ứng
phó một hai câu mà thôi. Ha ha, vẫn muốn tìm anh tâm sự một
chút, cảm ơn cứu mạng của anh trước đây, đồng thời muốn trả
cho anh cái áo trước đây anh cho tôi mượn, không biết bao giờ anh
có thời gian.
Rõ ràng Hạ Hạ đang tìm chuyện để nói, chính là muốn kéo gần quan hệ với Vu Thiên.
Vu Thiên cũng không vạch trần ý định của cô, chỉ cười trả lời:
- Chẳng qua là một cái áo khoác mà thôi, không cần trả lại đâu.
Đây là lời nói thật của Vu Thiên, mặc dù hiện tại hắn không
có bao nhiêu tiền, nhưng cũng có thể tính là một tiểu phú ông, chẳng qua chỉ là một cái áo khoác phổ thông mà thôi, không
đáng mấy tiền.
- Sao có thể được, đó là áo của anh, nhất định tôi phải trả lại cho anh, với cả cái áo này tôi
giữ lại cũng không có tác dụng gì, tôi cũng không có bạn trai, không có ai mặc cái áo đó cả.
Hạ Hạ nương theo cớ trả áo, mượn cớ nói rõ mình không có bạn trai.
- Cô bây giờ không có, không có nghĩa sau này cũng không có, tôi nghĩ hay là cô nghe theo lời Vu tiên sinh, giữ lại cái áo đó
cho bạn trai sau này của cô mặc đi.
Đột nhiên một thanh âm của con gái khác vang lên cắt đứt đối thoại của Vu Thiên và Hạ Hạ.
Cô gái kia có mái tóc màu vàng óng rất đẹp, đi cùng cô chính
là người Vu Thiên rất quen thuộc – cô nàng tiểu thái muội Triệu Đan Đan. Còn một người kia thì không cần phải nói, đương nhiên là
nhân vật chính của yến hội hôm nay – Alice.
Đối với
cuộc đối thoại vừa rồi giữa Vu Thiên và Hạ Hạ, Alice và Triệu
Đan Đan nghe rất rõ. Là con gái, hai cô đương nhiên cảm giác được Hạ Hạ đang mượn cớ cái áo làm thân với Vu Thiên, cho nên tuy
không liên quan, nhưng coi như là trợ giúp bạn mình là Triệu Đan
Đan, Alice vẫn nhúng tay vào.
Hạ Hạ và Vu Thiên ngẩng
đầu lên, thấy người tới là Alice. Vu Thiên có chút không biết
nói gì, hắn biết ba cô gái này mà họp mặt là thành cái chợ,
hắn là một thằng đàn ông, ở trường hợp này tốt nhất là không
nên chen mồm vào nói gì.
Nhưng Hạ Hạ thì không giống
thế, là con gái yêu của Quốc vương Thái Lan, thân phận là công
chúa Thái Lan, nói cô không biết khó chịu, đương nhiên là không
thể nào:
- Sao, tiểu thư Alice, cô chẳng lẽ không biết
nghe trộm người khác nói chuyện và cắt đứt đối thoại của
người khác là một loại hành vi rất không lịch sự lễ phép sao?