Thấy Vu Thiên giống như vẫn chưa sử dụng toàn lực, Vương Cương thực
sự tức giận, cực kỳ tức giận, hắn liền giơ tay lên, hướng về mấy đội
viên cách đó không xa vẫy một cái, lúc này Vương Cương vì thể diện của
Khoa Hành Động thực sự đã chuẩn bị dùng đến súng, hắn định liều đến nước cùng, không phải ngươi chết thì ta sống.
Hắn vừa giơ tay lên liền cảm giác có một cái bóng bỗng nhiên hiện ra ở ngay trước mặt mình. Cái bóng này không phải ai khác, chính là Liệp Báo vẫn chăm chú quan
sát nhất cử nhất động của Vương Cương.
- Vương Cương, Lương
trưởng khoa bảo tôi đến nhắc nhở anh một tiếng, nếu như anh muốn chiến
đấu với Vu Thiên, cô ấy không phản đối, nhưng nếu anh muốn dùng súng,
vậy xin lỗi, tôi được phép khống chế anh.
- Anh?
Nghe Liệp Báo nói vậy, Vương Cương oán hận đưa mắt nhìn Lương Mộc Lan ở
cách đó không xa. Người này thực sự là lắm chuyện, đây dù gì cũng là
chuyện giữa Vu Thiên và Khoa Hành Động, Khoa Bảo An của cô xen vào làm
cái gì.
Vương Cương hiện tại có thể nói là lửa giận công tâm, khiến cho suy nghĩ không thông suốt, hắn cũng không muốn nghĩ, Vu Thiên là dạng người gì. Hắn và Lương Mộc Lan bây giờ đang ở hai thái cực đối
đầu nhau trong cục Quốc An. Nếu như bây giờ Vương Cương sử dụng súng
khiến cho Vu Thiên xảy ra chuyện gì, thì nhiệm vụ bảo vệ Alice sắp tới
ai đảm nhiệm đây? Dựa vào Vương Cương bọn họ sao? Nếu như bọn họ có thực lực, Lương Mộc Lan còn phải đi tìm Vu Thiên làm gì?
Đáng
tiếc là đạo lý dễ hiểu như vậy, nhưng Vương Cương trong mắt chỉ còn hận
thù thì làm sao mà nghĩ tới được. Hắn chỉ muốn biết làm thế nào để hạ
gục Vu Thiên, rồi chính mình dẫm nát lên người hắn để trả thù vì lúc nãy Vu Thiên dám nói hắn là bại tướng dưới tay Vu Thiên.
Bây giờ nhìn thấy Liệp Báo ngăn cản mình dùng súng, Vương Cương không thể làm
gì khác hơn là lắc đầu, sau đó hướng về phía đội viên không bị Vu Thiên
đánh ngã hô lớn:
- Mọi người cùng nhau xông lên, nhất định
phải hạ gục Vu Thiên, nhớ kỹ, đây là chiến đấu vì Khoa Hành Động của
chúng ta, nên tôi hi vọng mọi người hãy dùng toàn lực.
Nghe tiếng kêu gọi của Vương Cương, các đội
viên không khỏi trào dâng một luồng khí trong người. Bọn họ cùng Vu
Thiên đánh một hồi, tuy rằng đã ngã xuống hơn 100 đội viên, nhưng những
người còn lại cũng nhìn ra, Vu Thiên tuy rằng võ công rất cao, ra tay
cũng rất quả quyết, nhưng hắn không có ý định làm thương tổn những đội
viên của mình. Thấy vậy, đám đội viên trong lòng đều tràn đầy dũng khí,
dù sao đánh không lại Vu Thiên cũng sẽ không bị Vu Thiên làm bị thương,
những người bị đánh ngã lúc trước chính là bằng chứng, những đội viên
còn lại liền bắt đầu toàn lực xung phong.
Vu Thiên cảm giác
được sự công kích của hơn 100 đội viên còn lại trước mắt này so với hơn
100 đội viên đã ngã xuống còn muốn mạnh hơn. Lúc này bởi vì hắn vừa mới
đánh đấm một hồi, có thể nói thể lực giảm xuống rất nhanh. Bây giờ để
hắn công kích đối phương mà không tổn hại đến tính mạng đối phương, thì
hắn lại khó có thể dùng một số chiêu thức, như vậy hắn không thể phát
huy hết được toàn lực thân thủ của mình.
Không thể hiển lộ hoàn toàn bản lĩnh thực của mình, cảm giác này làm cho Vu Thiên có chút gì đó cảm thấy lực bất tòng tâm.
- Mấy người đừng có mà bức tôi, nếu như vẫn muốn đánh tiếp thì đừng có trách tôi hạ sát thủ đấy.
Vu Thiên rất rõ ràng, nếu như mình đơn độc triền đấu cùng đối phương
cho đến cùng, rất có thể đến cuối cùng hắn sẽ bị thương.
Nhưng lời nói của Vu Thiên phát ra, những đội viên kia cùng Vương Cương
trong tai lại coi như không có cảm giác gì. Bọn họ cuồng vọng cho rằng
Vu Thiên rõ ràng đã xuống sức, sở dĩ hô lên những lời đó, là bởi vì hắn
có chút nhịn không được.
Vì thế, sau khi Vu Thiên nói ra như
vậy, đám đội viên này không những vây quanh Vu Thiên công kích, mà sức
công kích so với lúc nãy càng mãnh liệt hơn.
Thấy những người này không nghe theo lời khuyên bảo của mình, Vu Thiên hiểu nếu không
giáo huấn bọn hắn một chút, thì không biết sau này sẽ còn xảy ra chuyện
gì nữa đây.
- Được, nếu đã như vậy, các người đừng có trách tôi.
Sau khi hét lớn một tiếng, hai tay Vu Thiên từ quyền biến thành chưởng, đột nhiên thân thể gia tốc di động, song chưởng mạnh mẽ từ ngực Vu
Thiên bắn ra, một chưởng rồi lại tiếp một chưởng, liên miên bất tuyệt
đánh ra không ngừng.
Loại chưởng pháp này do chính Vu Thiên
nghĩ ra, gọi là Ngạo Phong Lôi chưởng. Loại chưởng pháp cho dù là đang
luyện, nhưng với loại cảnh giới như hiện tại của Vu Thiên cũng có thể
cách không đả thương người. Một khi bị dính chưởng pháp này, một là sẽ
bị nội thương, hai là trực tiếp hôn mê, để làm cho đối phương không bị
thương thì phải tốn rất nhiều tinh lực, dường như là không thể.
Loại chưởng pháp này của Vu Thiên vừa đánh ra, nhất thời hơn mười đội
viên đang vây xung quanh hắn liền ngã xuống. Mà tiếp đó Vu Thiên chân
liền quét ra, đem tên đội viên đang bị thương nặng ở bên cạnh chân đá
bay lên
Với lực quán tính cực lớn, tên đội viên bị Vu
Thiên đá lên bay về phía đám người đang xông lên. Bịch bịch hự, những
tên này liền ngã về phía sau, va chạm vào những tên khác đang xông lên,
cứ như vậy một mảng người liền ngã xuống.
Một tên đội viên bị ném đi, lại khiến cho mười hai tên đội viên khác ngã theo, do chịu tác
dụng trọng lực, phàm là những đội viên nào ngã trên mặt đất, trong thời
gian ngắn sẽ không thể có khả năng đứng dậy, sẽ không thể gây nên bất cứ uy hiếp gì cho Vu Thiên.
Vu Thiên lần này ra tay hơi độc ác, ngay tức thì đã làm ngã hai ba mươi người, mà những người này ngã xuống đất mỗi người trên miệng đều phun máu tươi, nhìn bộ dáng như người nửa
sống nửa chết.
Lúc này, Lương Mộc Lan, Triệu Đan Đan, Liệp
Báo, Vương Cương hay là tất cả mọi người trong trường đấu, thấy một màn
này liền biết Vu Thiên đã nổi nóng.
Bởi vì lúc này Vu Thiên
động một tí là không nương tay, ngay tức khắc đám đội viên vốn đang vây
quanh Vu Thiên liền thối lui về sau mấy bước, bọn họ đều trợn trừng hai
mắt nhìn Vu Thiên, sau đó cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Cương, tựa hồ như muốn hỏi, này, đây còn là tỉ thí sao? Rõ ràng đối phương đã thực sự hạ thủ.
Nhưng những người này cũng không có nghĩ tới, đây còn là tỉ thí sao? Có đến vài trăm người đánh một người thì gọi là tỉ
thí sao? Đây vốn không phải là một cuộc tỷ thí công bằng.
Vương Cương cũng nhìn ra, Vu Thiên đã thực sự đã nổi nóng, mắt hắn cũng không khỏi đầy lửa giận.
- Hừ! Mày lợi hại, nhưng tao ngoan độc, để xem...
- Tất cả mọi người, lấy súng ra, giết chết nó cho tôi.
Lúc này Vương Cương thực sự là tức giận tới cực điểm, hôm nay hắn nhất
định phải khiến cho Vu Thiên mất mặt, để cho Vu Thiên biết, Khoa Hành
Động của cục Quốc An không như hắn tưởng, muốn làm như thế nào thì làm
sao.
Vừa nghe Vương Cương
hạ lệnh lấy súng, đám đội viên còn lại nhất thời hưng phấn chạy đi. Vừa
trải qua tỷ thí, bọn họ cũng đã phát hiện thực lực của Vu Thiên quá lợi
hại, đảo mắt một cái đã đánh ngã bao nhiêu đồng đội. Thế nên cho dù
những người còn lại cùng tiến lên, cũng chưa chắc chiếm được điểm tốt
gì. Nếu như nói muốn đối phó Vu Thiên, cách duy nhất chỉ có thể dùng
súng mà thôi.
Vu Thiên thừa tinh ý để biết. Hắn vừa nghe
Vương Cương ra lệnh, lại thấy những đội viên đang vây quanh lại chạy đi, hắn liền ha ha cười nhạt:
- Thế sao? Các người muốn tôi phải đại khai sát giới thật sao?
Vu Thiên nói lời này âm thanh cũng không lớn, nhưng không thể phủ nhận, tất cả những người có mặt trong đại sảnh, không một ai là không nghe
rõ.
Ước chừng trong mười giây trầm tĩnh, Vương Cương liền có phản ứng.
- Ha ha ha, Vu Thiên, mày cũng biết sợ sao? Nói cho mày biết, có dọa
như vậy cũng vô ích, bởi vì mày sẽ chết ngay bây giờ, đối đầu với người
của Khoa Hành Động chúng tao chỉ có một con đường chết mà thôi.
- Thế à, anh đây muốn xem trong hai người chúng ta thì ai sẽ chết trước đây.
Nói xong lời này, thân thể Vu Thiên nhoáng một cái, người đã không còn ở chỗ cũ.
Chớp mắt liền không thấy thân ảnh của Vu Thiên đâu nữa, Vương Cương
liền giật mình, theo bản năng hắn liền lập tức động. Có thể nói phản ứng của Vương Cương rất nhanh, thế nhưng so với tốc độ của Vu Thiên thì,
chậm đến không tả. Vì vậy tại thời điểm Vu Thiên thực đã phát nộ, hắn
liền sử ra tuyệt học khinh công của bản thân, Thần Hành Quỷ Bộ.
Chỉ “vù” một cái thoáng qua, Vu Thiên liền đã đến trước mặt Vương Cương, sau đó tay vừa nhấc lên đã nắm được cổ Vương Cương.
- Dám nói như thế với tao, có nghĩa là mày muốn chết rồi.
Vừa nói vừa hơi dùng lực, Vương Cương bị Vu Thiên xách lên, hai chân
dần dần rời mặt đất, cả người treo lơ lửng trên không trung.
Cảm giác được mình thở càng ngày càng khó, từ yết hầu truyền đến cảm
giác đau đớn, Vương Cương cố gắng di chuyển thân thể, đồng thời cố gắng
tấn công Vu Thiên để Vu Thiên buông mình ra.
Nhưng trảo lực của Vu Thiên mạnh như thế nào, sao có thể để cho Vương Cương chỉ giãy dụa hai ba cái mà thoát được.
Giãy dụa liên tục mấy cái, dùng hết khí lực cùng dưỡng khí của bản
thân, Vương Cương động tác càng ngày càng chậm, càng ngày càng yếu, sắc
mặt từ hồng nhuận liền dần dần trở thành tái nhợt, trở thành bộ dạng sắp chết.
- Vu Thiên, Vu Thiên, anh mau bỏ hắn xuống, coi như là cầu xin anh, được không? Hắn ta là phó Khoa Khoa Hành động, nếu như anh giết hắn, anh sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức đấy.
Triệu Đan Đan là người kịp phản ứng đầu tiên, cô vừa nhìn thấy Vu ra tay độc ác, vội vàng lớn tiếng la lên.
- Đây là do hắn tự tạo nghiệt mà thôi, không thể cho hắn sống được.
Vu Thiên vừa nói lực trên tay cũng lại càng thêm mạnh.