Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
“Ngửa bài rồi? Chia tay rồi? Cậu ta đá cậu rồi? Đau khổ quá đi? Muốn
nhờ tôi kiếm cho cậu một ai đó còn tốt hơn thế gấp trăm lần?” Hai tay
chống ngang hông, từ trên bậc thang cao chót vót đứng nhìn xuống, khó mà nói được trong ánh nhìn của Đường Đường dành cho Tần Ương ngay lúc này
có bao nhiêu là đắc ý. “Chỗ tôi cái gì cũng có, nhưng xin miễn cho hai
chữ “con trai” nhé. Con gái đẹp cứ gọi là hằng hà sa số, muốn dịu dàng
có dịu dàng, muốn thông minh có thông minh, đoan trang hiền thục, giỏi
giang cá tính, quyến rũ hớp hồn người, chỉ có dư chứ chẳng thiếu…Chẳng
hay vị công tử này sở thích thế nào thôi?”
“Như cậu là được rồi.” Tần Ương cười nhẹ ra một tiếng. Vừa nói xong, đã ngay lập tức nhận được một cái lườm sắc lẻm từ đối phương, bất đắc dĩ, đành phải đưa xiên thịt dê
nướng đang cầm trong tay cho cô bạn, như một cách dỗ dành. “Con gái con
đứa ăn nói bạo dạn như thế, chẳng ai thèm lấy đâu.”
Đường Đường cũng
chẳng màng quan tâm đến, nhún vai trả lời: “Không ai lấy tôi cũng chẳng
sao, ít ra còn có ai đó tối tối vẫn đem thức ăn khuya đến cho tôi mà.”
Nói xong vô cùng thoải mái ghé răng rứt đi một miếng thịt đã chín mềm, cong miệng nhai một cách thỏa mãn, hai mắt nhanh chóng nhắm lại, chậm rãi
tận hưởng vị ngọt mềm từ từ tan ra nơi đầu lưỡi: “Là cửa hàng nằm bên
trái cổng sau của trường, đúng không?”
Trông thấy vẻ mặt mãn nguyện của bạn, Tần Ương không khỏi bật cười: “Chính là cửa hàng được đại tiểu thư đây khâm điểm đấy ạ.”
Đường Đường cứ thế nhanh chóng thanh toán sạch sẽ xiên thịt trên tay, đến
cuối cùng quay sang nhét trả cho Tần Ương một que trúc rỗng không: “Có
gì muốn nói thì cũng đã nói hết cả rồi. Có thật là ngay cả anh em tốt
cũng không thể làm được nữa?”
Tần Ương mân mê que gỗ trong tay, nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Đường vẫn tiếp tục ăn một cách điềm nhiên, chừng như lơ đãng mà buông
ra một câu đầy ý nghĩa: “Nếu không nỡ thì cũng không cần làm đến mức
tuyệt tình như vậy.”
“Con người cậu ta…” Những ngón tay thanh mảnh
của cậu con trai bỗng nhiên siết chặt lấy thanh que gỗ mỏng manh. Câu
nói thoát ra khỏi miệng, sau lại ngập ngừng trong giây lát, dường như
đang cố lựa chọn từ ngữ thật thích hợp, mãi một lúc sau mới tiếp tục
chậm rãi vang lên, “Những lần cậu ta bị người khác vứt bỏ, so với những
lần cậu ta tự mình vứt bỏ người khác, thật ra là nhiều hơn nhiều lắm.”
“Hở?”. Đường Đường bĩu môi hứ nhẹ một tiếng, nhưng ngay khi kịp ngẫm lại những gì Tần Ương vừa nói, mới ngỡ ngàng hỏi lại, “Ai kia?”
“Lý do đều như nhau cả, là vì không có cảm giác an toàn.” Đèn đường trên cao tỏa ra
quầng sáng mờ nhạt, đổ xuống mặt đất đen thẫm một cái bóng đơn độc thật
dài. Ánh nhìn cậu con trai từ lúc nào cũng đã đăm đăm đọng chặt nơi xiên gỗ rỗng không trong tay mình. “Với hai kẻ yêu nhau mà nói, “chia tay”
là việc không không bao giờ được phép đem ra đùa cợt, cũng như vợ chồng
lúc cãi nhau vẫn kiêng kỵ nhất hai tiếng “ly hôn”. Chỉ cần đôi bên có kẻ nói ra rồi, lời nói sẽ theo vào suy nghĩ, một sớm một chiều sẽ rất
nhanh trở thành sự thật. Thẩm Tấn chính là dạng người như vậy. Yêu một
ai đó, còn chưa tận tình hết sức, còn chưa tận tâm trao đi, từ lúc bắt
đầu lòng đã chỉ đau đáu nghĩ đến cảnh kết thúc. Có một cô gái đã từng
nói với tôi, yêu Thẩm Tấn và được Thẩm Tấn yêu, cảm giác cũng tựa như
chỉ có hôm nay không có ngày mai. Như thế, thử hỏi có cô gái nào chịu
được?”
Đường Đường tròn mắt lắng nghe, Tần Ương cầm lấy cốc trà sữa
bên cạnh, sau khi cắm ống hút vào miệng cốc thì đưa sang cho cô bạn:
“Nhìn cậu ấy yêu thương một ai đó cũng như nhìn cậu giảm cân vậy, kết
cuộc đã có từ trước khi kết thúc, hoàn toàn chẳng có chút kết quả
nào…A——”
“Tôi và tên đó không cùng một đẳng cấp, cám ơn nhiều à.”
Sau một trận ăn uống no say, cái nhéo của Đường Đường rõ là đau ra trò.
Ngoài việc cố gắng cắn răng chịu đau, Tần Ương chỉ có thể âm thầm tự
trách mình ngày thường sao lại chăm cho cô nhỏ đủ đầy đến thế.
Dưới
ánh mắt thúc giục của Đường Đường, câu chuyện lại bắt đầu, nội dung miên man nói mãi về một người con trai: “Nhưng mà, cậu ấy thật ra là một
dạng thanh niên rất điển hình của Thượng Hải.”
Cẩn thận, dịu dàng,
biết chăm sóc. Ngày quốc tế phụ nữ 8-3 hàng năm không bao giờ quên tặng
cho mẹ Tần Ương một bó hoa nở rộ, thỉnh thoảng còn trổ tài ảo thuật biến ra những món quà nho nhỏ có khả năng làm vui lòng người, khi là một món trang sức dùng để trang trí cho túi xách tay, lúc khác lại là những
viên kẹo xinh xắn đủ màu, có khi cũng chỉ cần một câu nói khéo léo xoa
dịu, “Dì à, nhìn dì hình như là chẳng bao giờ già đi cả”. Có lẽ, những
điều đó chỉ chứng tỏ được chút khôn khéo bề ngoài và khả năng lấy lòng
người khác của cậu ta, nhưng có thể khiến cho một người phụ nữ Thượng
Hải tóc đã hai màu sương nắng tâm tình trở nên vui vẻ hệt như một thiếu
nữ hoài xuân, thế là đã đủ rồi…
Cậu ta còn nấu ăn rất ngon, dù chỉ
biết làm vỏn vẹn hai món cải xào và trứng sốt cà chua. Cậu ta học vấn
không cao nghề nghiệp không giỏi, thường theo sát ba Tần Ương trong
những buổi tập thể dục đầu ngày, nói đủ chuyện quân sự này kia nhưng đạo lý sống ở đời thì rất rõ ràng ngay thẳng: trên xe buýt sẽ tự nguyện
nhường chỗ cho người lớn tuổi và phụ nữ mang thai; còn có tính xấu giống như Đường Đường là thích nựng nịu các em bé nhỏ, cứ trêu chọc mãi cho
đến khi các bé đỏ ửng hai gò má, khóc òa lên mới thôi. Nhưng sau đó sẽ
chẳng chút ngượng ngùng nào ra sức chọc cho các bé cười vui trở lại, cứ
gây ra rồi lại đáp đền, tận tình đến mức tưởng như chẳng biết mệt là gì.
“Cậu ta còn biết mua thuốc giảm đau cho bạn gái nữa ha.” Cười cười đầy vẻ
láu lỉnh, Đường Đường nói xen vào. Một xiên gỗ đã sạch bóng thịt dê lại
được nhét vào tay Tần Ương, “Người như cậu ta đúng là một đối tượng tốt
để xem xét, còn người như cậu lại là một đối tượng tốt để mang về nhà.”
Tần Ương bẻ nhẹ que trúc ra làm hai đoạn, sau lại mân mê cố ghép chúng lại thành một: “Cảm ơn đã khích lệ.”
“Khách sáo mà làm gì.” Đường Đường nhướn mày, quay sang nhìn thẳng vào Tần Ương, “Cậu chắc chắn là cậu ta sẽ mang cậu về nhà à?”
“Tại sao không phải tôi dẫn cậu ấy về nhà chứ?” Tần Ương đứng dậy, ném cái
que trong tay vào thùng rác ngay gần đó, giọng đầy tin tưởng, “Chắc chắn là thế.”
Một đời người có thể có được mấy lần mười năm? Những người
quen biết và gặp gỡ trong cuộc sống này, có bình thủy tương phùng, có
thân thiết như anh em ruột thịt, nhưng cuối cùng đều phải nói lời từ
biệt và xa nhau. Có được bao nhiêu người có thể ở mãi bên cạnh mình,
không rời khỏi không phân ly, cùng cười mà trông lại khoảng thời gian
mười năm dài đằng đẵng ngày hết đêm qua? Có thế nào đi nữa kẻ ấy vẫn
chính là Thẩm Tấn. Mười năm, những chuyện đã xảy ra trong mười năm ấy,
cứ xoay vần như thế mà lẳng lặng ngấm sâu vào cốt nhục của chính mình.
Những nhớ và thương, những yêu và hận, từ lâu đã không còn nhớ rõ giữa
chúng ta ai đúng ai sai, ai nhiều ai ít. Như thế, sao có thể nói rời đi
là rời đi được?
“A…” Đường Đường nhoẻn miệng cười, cũng đứng lên đi
lại trước mặt Tần Ương, thái độ đầy vẻ khiêu khích, “Tần Ương ơi là Tần
Ương, nếu như cậu thật đã chắc chắn như thế, thì sẽ chẳng đến tìm tôi để nói những lời này làm gì.”
Im lặng vài giây, Tần Ương thốt nhiên bật cười khanh khách, cứ như một cậu trai vẫn ngày ngày chờ đợi trước cửa
nhà cô gái, người thương còn chưa kịp gặp thì mẹ người ấy đã phát hiện
ra tâm ý của mình. Một lúc lâu, cậu cúi mặt không nhìn Đường Đường, khi
ngẩng lên, vẻ bối rối cùng ngượng ngùng đã tan đi ít nhiều trong mắt:
“Tiểu thư anh minh.”
Đáp lại, tiểu thư chỉ phất tay đầy vẻ “ta đây
người lớn không chấp nhặt bọn trẻ các ngươi”, trước khi lên phòng còn
không quên dặn dò lại vài câu: “Chuyện nhỏ thôi, cậu muốn nói gì thì cứ
nói, tôi nghe tất. Thịt dê nướng hôm nay ngon lắm, nhưng trà sữa thì lại chả ra sao. Cửa sau của khu chung cư, phía đối diện cũng có một tiệm
đấy, vị vừa thơm vừa đậm đà. Mà, ngày mai phải tới sớm hơn một chút,
người ta chờ lâu quá, đói đến phát điên lên được.”
Và như thế, ngay từ khi còn chưa bắt đầu đã âm thầm lặng lẽ ra đi, kế hoạch giảm cân của Đường Đường.
………
Một thời gian dài, điện thoại di động trở nên im lặng. Dãy số
quen thuộc lúc trước mỗi ngày đều gọi đến giờ đây tựa như đã biến mất,
thứ duy nhất còn lại chỉ là một sự im lặng dài. Về phần Tần Ương, mỗi
ngày vẫn đều đặn đến thăm Đường Đường. Ngoài hai món thịt dê nướng thơm
ngon mềm ngọt cùng trà sữa đậm đặc thơm lừng, còn có cả một tấm lòng cảm thông và thương xót sâu xa, dành cho một công dân sống trong thời đại
mới, xã hội mới, thế nhưng, vì hai chữ “giảm cân”, vẫn phải nhẫn nhịn
làm tình làm tội dạ dày mình.
Khu ký túc xá nữ vào ban đêm cũng trở
nên im ắng lạ dưới quầng sáng vàng dịu từ ánh đèn đường trên cao. Thi
thoảng, từ nơi nào đó lại rơi xuống những tiếng cười lơ ngơ được buổi
đêm âm vang, vang cao lên một cách lạ lùng. Bên bồn hoa lớn, Tần Ương và Đường Đường ngồi cùng nhau, nói vẩn vơ đủ mọi chuyện trên đời. Thế
nhưng, giống như có một lời hẹn thầm từ trước, nội dung câu chuyện sẽ
luôn luôn quay về một đề tài duy nhất. Thẩm Tấn khi còn đi nhà trẻ thì
đáng ghét đáng đánh ra sao, lên tiểu học thì suýt bị dọa cho phát khóc
trong tiết dự giờ như thế nào, cấp hai thì là một Thẩm Tấn chán chường
cao ngạo, nhưng khi vào cao trung lại lột xác biến thành một Thẩm Tấn
Đường Đường chưa gặp qua bao giờ. Thẩm Tấn, Thẩm Tấn, Thẩm Tấn…Mọi việc
xảy ra ở bên cạnh, ở chung quanh con người đó, không hiểu vì sao lại
luôn luôn tốt đẹp đến thế.
Yên lặng ngồi nghe mãi, tiểu thư quen tính được nuông chìu, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật thốt lên: “Cái
tên chuột sa hũ nếp đó chẳng lẽ chưa từng biết trắc trở là gì sao?”
Tần Ương nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không hẳn. Có một lần.”
Lúc học cao trung, Thẩm Tấn phải lòng một cô bạn ở lớp bên cạnh. Nữ sinh ấy rất đẹp, dung mạo nhiều nét trông khá giống Y Y, tính tình trầm lặng,
giỏi viết văn, còn biết chơi đàn tỳ bà, có thể nói là tài sắc vẹn cả đôi đường. Khi ấy, Thẩm Tấn kiên nhẫn theo đuổi cô bạn tròn một tháng trời, tìm cách tiếp cận, nhờ vả những người quen biết, tặng quà nhỏ làm
quen…Đem tất cả mọi cách thức trước giờ từng biết ra sử dụng, có khi
thành công có khi thất bại, cứ qua lại như thế một thời gian, cuối cùng
cũng đành từ bỏ.
Đường Đường tò mò: “Sao vậy?”
Tần Ương cắn nhẹ môi, thỏa mãn nở ra một nụ cười: “Bởi vì cậu ấy cuối cùng cũng phát hiện ra, cô bạn ấy từ lâu đã thầm mến tôi.”
.
.
Nhiều lần, ngồi trong nhà xem ti vi, mẹ Tần Ương lại nhìn ra cửa sổ, chừng
như đang tìm kiếm một điều gì đó. Sau cuối, nửa chán nản nửa mong ngóng
lên tiếng: “Sao dạo này không thấy Tấn Tấn đến nhà mình chơi hở con?”
Tần Ương ngồi viết báo cáo trên máy tính, câu trả lời lẫn trong tiếng gõ
phím lách cách đều đặn, chậm rãi vang lên: “Chắc là gần đây bận chuyện
gì đó thôi ạ.”
Thâm tâm rõ ràng từ sớm đã xác định kết quả của lần
cược này, thế nhưng đôi khi vẫn cảm thấy bất an khôn xiết. Lên giảng
đường, Tần Ương cũng thơ thẩn hơn so với ngày thường. Mọi thứ dường như
đang trôi chậm lại, trong cảm nhận của cậu.
Phía trên bục giảng, vị
giảng viên hiền lành vẫn đang cẩn thận giảng lại một lượt nội dung của
bài học. Ở bên cạnh, Đường Đường cứ kéo tay Tần Ương suốt, trên mặt hiện lên một vẻ si mê không buồn che giấu: “Cái cậu Tiểu Tống này đúng là
càng ngày càng dễ thương ra mà.”
Vị giảng viên ấy họ Tống, nghe đâu ở nhà đã có một bé gái. Gương mặt tròn trĩnh phúc hậu cùng đôi mắt hiền
lành như luôn mỉm cười sau cặp kính trắng, tính tình so với các thầy cô
khác trong khoa cũng dễ chịu hơn rất nhiều, không những tận tâm trong
giảng dạy mà những khi bị các sinh viên tinh quái trêu chọc, cũng chỉ
cười cười cho qua. Nhưng lại chính vì thế mà càng được sinh viên đem
lòng yêu mến, nhất là những cô như Đường Đường. Khi đã ra khỏi lớp học,
bất kể là trên hành lang hay sân trường, đều không biết lớn nhỏ mà bạo
gan gọi là “Bạn Tiểu Tống ơi”. Ngày thường chẳng bao giờ thấy cô nàng
chịu nán lại giảng đường cho đến phút cuối, ngay cả giờ dạy của thầy chủ nhiệm khoa cũng không quản nổi cái tính này của Đường Đường, chỉ mỗi vị giảng viên họ Tống này là ngoại lệ.
Tần Ương càng nhìn dáng vẻ mê
mẩn đắm đuối cô bạn đang bày ra càng chịu không nổi, bèn lấy khăn tay
đưa qua: “Lau nước miếng đi kìa, chảy cả ra rồi.”
Đường Đường quay
sang vờ ra vẻ xấu hổ phát lên vai cậu một cái. Ngay lúc ấy, điện thoại
đặt ngay bên cạnh Tần Ương đột nhiên lóe lên tia sáng xanh. Nhìn lại, là một tin nhắn được gửi đến từ dãy số rất quen rất quen. “Cả tháng trời
người ta vùi đầu vào làm luận văn, thế mà cái lão họ Đường kia xem xong
chỉ thản nhiên phán cho mỗi một câu không đạt yêu cầu!”
Tần Ương cắn môi cười khẽ.
Đường Đường ngay tức khắc nghiêng người tránh xa, bắt tay hình chữ X ôm ngang trước ngực, vờ sợ hãi kêu ầm lên: “Đừng cười nữa, rất là dọa người đó.
Tôi thừa biết tối nay chả có thịt dê nướng để ăn rồi.”
Tần Ương chẳng thèm đáp lại, đặt ngay điện thoại xuống bàn, thoắt cái đã trở lại dáng
vẻ nghiêm túc thường ngày, chăm chú ghi lại lời thầy giáo đang nói phía
trên kia.
Đường Đường bĩu môi nguýt nhẹ: “Còn làm bộ nữa.”
Nửa giờ sau, lớp học cuối cùng cũng tan. Tần Ương là người đầu tiên bước nhanh
ra khỏi lớp. Đại sảnh vắng lặng không một bóng người, trên bục cao chỉ
có mỗi bức tượng điêu khắc bán thân của vị danh nhân nào đó đứng đơn độc một mình. Ngày thường nhìn thế nào cũng thấy trơ ra như đá gỗ, hôm nay
dưới ánh sáng dìu dịu của nắng hắt qua ô kính, những đường nét trên
gương mặt im lặng suy tư ấy dường như lại mềm mại hơn rất nhiều.
Tần Ương nói: “Này bạn, tin nhắn gửi nhầm mất rồi.” Giọng nói bình thản và khẽ khàng.
Bên kia đáp lại bằng một tiếng cười vang vang: “Nếu như đằng này thật đã
gửi nhầm tin, đằng ấy sẽ không cố ý gọi lại như vậy đâu.”
Giọng nói
vẫn đầy vẻ bông đùa như mọi khi, còn mang theo vài phần đắc ý của kẻ vẫn tự cho mình là thông minh: “Tần Ương, trước giờ cậu chẳng khi nào qua
nổi mắt tôi đâu.”
Câu nói nghe đầy vẻ thoải mái nhưng lại khiến cho
những ngón tay cầm điện thoại của Tần Ương đột nhiên siết chặt. Nhìn
lại, pho tượng trong đại sảnh sao mà xấu xí tệ.
Có những thói quen
hình thành qua nhiều ngày chẳng thể nào chỉ trong một sớm một chiều mà
thay đổi. Tỷ như xem một bộ phim điện ảnh hay, lòng ngập tràn xúc động,
liền quay đầu lại, tìm kiếm một kẻ luôn ở bên mình, luôn sẵn sàng nghe
mình bày tỏ, nhưng khi ấy, người đâu thấy? Lại tỷ như Thẩm Tấn không ở
bên cạnh Tần Ương và Tần Ương không ở bên cạnh Thẩm Tấn.
.
.
Từ lần gọi điện gần đây nhất của Thẩm Tấn cho đến nay, cũng ngót một tháng trời bặt vô âm tín. Từ sau “tin nhắn gửi nhầm” ấy, liên lạc giữa đôi
bên cũng dần dần theo đó mà trở lại như trước.
Tần Ương bảo: “Mấy ngày nay đi xem bộ phim “Điện cứ sát nhân cuồng”[1] với Đường Đường, đáng sợ lắm.”
Thẩm Tấn kể: “Hồi tối thức cả đêm coi đá bóng, sáng ra lại trúng ngay giờ
dạy của lão họ Đường đó, học kỳ này xem ra chẳng sợ không có luận văn để mà làm.”
Rảnh rỗi không có gì làm, Tần Ương vừa xem CSI vừa nói
chuyện điện thoại với Thẩm Tấn, nói chán chê lại quay sang kể nội dung
phim cho Thẩm Tấn nghe, đằng này tự sát, đằng kia bị mưu sát, đằng nọ
lại vì tình mà chết, máu me khắp nơi, cả não óc cũng vấy ra ngoài. Ấy
thế mà, mặt mày không hề đổi sắc, vẫn tàng tàng ăn hết cả chén “Ma lạt
năng”. Thẩm Tấn phía bên kia cười mắng: “Tần Ương, đằng ấy càng ngày
càng biến thái.”
Mãi, Tần Ương vẫn im lặng không hỏi tới xem người nọ đã nghĩ xong về việc kia hay chưa. Mà ở phía ngược lại, Thẩm Tấn một
chữ cũng không hé ra ý tứ mình thế nào.
Sáng sớm mỗi ngày, Tần Ương đều nhận được một tin nhắn từ Thẩm Tấn: “Trời lạnh lên rồi, ai đó phải nhớ mặc thêm áo ấm.”
Buổi trưa ở căn tin, một tay cầm chiếc bánh bao nóng hổi vừa gọi ra, tay kia lần từng phím một mà dặn dò: “Nhớ phải ăn trưa sơm sớm một chút.”
Cứ thế, giữa sự săn sóc dịu dàng hiện ra một tia dụng tâm kín đáo. Nếu
người nào khơi chuyện trước, người ấy hẳn nhiên sẽ lâm vào trạng thái sợ hãi bối rối, cả lúng túng bất an, đương nhiên, kẻ khó coi như thế không thể nào lại là mình được.
Đường Đường ở bên cạnh chứng kiến hết tất
thảy, không kiên nhẫn nổi nữa, liếc Tần Ương một phát, chép miệng bình
luận: “Vừa đánh vừa xoa, hà, chính sách dụ dỗ.”
Chưa hết, còn rùng mình bổ sung thêm một câu: “Cả hai bên mới ghê chứ.”
Quay sang ném cho Tần Ương một cái nhìn đầy vẻ khinh thường: “Coi trọng sĩ diện chứ gì?”
Tần Ương lắc đầu chối biến ngay: “Không phải tôi, là Thẩm Tấn đó chứ.”
Đường Đường nheo mắt: “Rõ ràng cậu cũng cùng một giuộc với tên đó thôi.”
Cũng không phải không có việc phiền lòng để phàn nàn. Ở bên khu trường cũ có một cô giáo mới đảm trách việc chủ quản công tác của bọn sinh viên.
Tính tình vừa cổ hủ vừa khó khăn, ghét nhất là việc chứng kiến các trò
vui chơi hội hè này nọ. Nhóm Đường Đường Tần Ương lúc này đều đã là cán
bộ nòng cốt của hội, vài bản kế hoạch hoạt động liên tiếp đưa lên đều bị cô ta tùy tiện bác bỏ đi cả. Tâm huyết bỏ ra suốt đêm của cả nhóm chỉ
vì một quyết định ất ơ mà đành uổng phí. Ngay cả cậu con trai tính tính
dễ chịu như Tần Ương cũng còn cảm thấy buồn bực nói chi là mấy người còn lại.
Thẩm Tấn nghe Tần Ương kể, hình dáng của cô giáo ấy là tóc cháy vàng, mặt ốm o vàng vọt, vóc dáng gầy tong gầy teo, không khỏi ngạc
nhiên kêu lên: “Đấy không phải là một bà mo hay sao?”
Hai người phá
lên cười cùng lúc, thoáng cái, “Bà mo” đã trở thành biệt danh dành đặt
riêng cho cô giáo nọ, hệt như “lão họ Đường kia” dành cho thầy giáo cứ
hay làm khó dễ bài vở của Thẩm Tấn.
Có lần, Thẩm Tấn ra vẻ bí mật nói với Tần Ương: “Tôi nhìn thấy cậu Tiểu Tống bên khoa các cậu ngồi chung
xe với lão họ Đường bên này đấy nhé.”
Tần Ương tốt bụng sửa lại giúp cậu ta: “Người ta tên là Đường Dật.”
Bên kia vẫn cứ ương bướng kêu lên: “Lão họ Đường khó ưa!”
Tần Ương thả người rơi vào lòng ghế, tinh quái trêu chọc: “Thẩm Tấn à, hình như càng ngày cậu càng thân thiết với Đường Đường hơn rồi đó.”
“Đừng có xếp tôi với con nhỏ xí xọn chua ngoa đanh đá đó vào cùng một chỗ!”
Quả nhiên, chỉ mỗi việc bé xíu ấy thôi đã chọc được cậu ta tức điên lên rồi, Tần Ương hài lòng không để đâu cho hết.
Bài luận của Thẩm Tấn do không đạt yêu cầu mà phải viết lại một lần nữa,
nhưng vị giảng viên họ Đường kia dường như có ý làm khó, chỉ đích danh
cậu ta phải thuyết trình trước lớp cho cả khoa cùng xem. Thẩm Tấn hận
đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng cuối cùng vẫn chẳng cách nào thoái
thác được, đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho Tần Ương mà oán giận rủa xả
ông thầy: “Lão đáng chết! Ngụy quân tử! Thảo nào đến giờ vẫn chưa lấy
được vợ! Thảo nào ngày thường chẳng có cô nào thèm qua lại với ổng! Từ
Mỹ về rồi muốn làm gì thì làm sao?”
Tần Ương mơ mơ màng màng nghe cậu ta bất mãn kể lể, nhẹ giọng khuyên can: “Thầy ấy chỉ mới ba mươi mấy
tuổi thôi, còn chưa đến bốn mươi, có lập gia đình hay chưa là quyền tự
do của người ta.” Về phần không được giới nữ hoan nghênh thì… Ừm… Cứ
nhìn thầy Tống, con người mà chỉ cần nhắc đến tên thôi đã đủ khiến cho
Đường Đường không cầm lòng nổi thì khắc rõ. Bỏ đi, hai người này đều là
cái gai trong mắt của tên đó cả, không cần phải châm thêm dầu vào lửa.
Đầu dây bên kia bỗng vang lên một tiếng gọi dài, đầy ý làm nũng: “Tần Ương…Tần Ương…”
Tần Ương dụi nhẹ mắt, cơn buồn ngủ khiến giọng nói cậu chẳng lớn hơn một
tiếng thì thầm là mấy: “Chuyên ngành khác nhau, tôi không giúp cậu được
rồi.”
Đầu dây bên kia buông ra một tiếng thở dài, truyền qua ống
nghe, đến tai Tần Ương, chừng như nhìn thấy được cả gương mặt đang buồn
rũ ra của cậu con trai đó.
Cách ngày sau đó lại có kẻ len lén trốn
giờ lên lớp buổi trưa, đổi cả thảy ba chuyến xe để đi đến khu học viện
mới. Bước vào hội trường, thấy phía xa xa trên khán đài là một cậu nam
sinh dáng vẻ bừng bừng đang sôi nổi nói trước micro, từ gương mặt và cả
dáng dấp đều tỏa ra một sự nổi bật cùng thu hút mãnh liệt. Thật không
tưởng tượng ra được đó là cái kẻ tối qua ôm cứng điện thoại điệu bộ hệt
như con nít luôn miệng mè nheo gọi mình “Tần Tần, Tần Tần ơi”.
“Ồ,
coi ra chuột sa hũ nếp cũng có chút tài năng đó chứ.” Đường Đường ham
vui đi theo, sau một lúc quan sát đánh giá kẻ trên bục cao thì quay qua
Tần Ương đưa ra nhận xét. “Ở đâu ra bài thuyết trình đó vậy?”
Tần Ương ôm một bên tay, cười nhẹ đáp: “Chính cậu ấy viết đấy.”
Đường Đường nghi ngờ nhìn sang: “Cậu không nhúng tay vào sao?”
“Không có.” Tần Ương ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là giúp sửa lại từ ngữ thôi.”
Người nọ viết tháu lắm, viết xong nhìn lại, e rằng chỉ mỗi mình cậu ta là
hiểu được mình viết những gì mà thôi, chẳng trách sao giảng viên chấm
bài lại phê rằng không đạt yêu cầu.
“Ầy…” Tiểu thư đứng xem thêm chút nữa, trong lòng âm thầm giáng Thẩm Tấn xuống thêm ba bậc, vì tội viết lách cẩu thả.
Một trận pháo tay vang lên giòn giã khắp hội trường, bài thuyết trình cuối
cùng cũng đã kết thúc. Từ bục cao, cầm trong tay xấp bài luận chi chít
dấu gấp, Thẩm Tấn chạy vội về phía bên này, mặt không giấu nổi vẻ vui
mừng.
“Sao cậu lại tới đây?”
Tần Ương chỉ sang Đường Đường, nói: “Nhỏ muốn xem thử thầy Đường bên các cậu là người thế nào.”
Thẩm Tấn thất vọng đáp lại: “Ra thế.”
Đường Đường cũng cười theo, ở một góc khuất tầm nhìn của Thẩm Tấn, không ngần ngại nhéo cho Tần Ương một cái đau điếng: “Giả bộ nè, nhéo chết hai
người các ngươi luôn!”
.
………
Học viện của hai người cách xa nhau đã đành, đường về nhà cũng chẳng còn thuận tiện như trước.
Xe chạy một đoạn lại dừng, rất nhiều người xuống xe, rồi lại rất nhiều
người lên xe. Có lúc Tần Ương vô thức dõi mắt nhìn xung quanh, Thẩm Tấn
chật vật len ra từ một đám đông nào đó, hỏi khẽ: “Tìm người ta à?”
“Không có.” Đưa tay cầm ba lô của Thẩm Tấn, Tần Ương nghiêng đầu nhìn sang, “Cứ làm như mình giỏi lắm vậy.”
Thẩm Tấn nhướn mày đầy vẻ kẻ cả: “Thiên tài mà.”
Tần Ương đưa sang một cốc trà sữa, hỏi: “Qua lại ở chỗ này bao nhiêu lần rồi?”
“Nè, có cần phải nói huỵch toẹt ra như thế không hở?” Trà sữa âm ấm vừa vặn
ôm vào trong tay, đâu đó dường như còn vương lại cảm giác quen thuộc của người bên cạnh. Thẩm Tấn cắn ống hút, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia
ngượng ngùng: “Năm lần.”
Lúc lên xe vì tìm kiếm người nọ mà đã năm
lần bảy lượt len lỏi khắp từ đầu đến cuối xe, sau đó lại còn vội vội
vàng vàng xuống xe tìm xem có phải bị rớt lại rồi hay không. Chú soát vé đứng nhìn vài ba lần thì đã nhớ mặt, thế là nghĩ ngay cậu lên xe là để
phát tờ rơi quảng cáo này nọ, cứ theo sát một bên mà canh chừng.
Tần
Ương cúi đầu, một lúc lâu vẫn không nói lời nào. Con người này…Hôm trước là sáu lần, hôm trước nữa cũng phải mất sáu lần, hôm kia nữa thì đến
bảy lần… Giờ học buổi chiều, đến hai giờ ba mươi lớp cậu mới tan học,
cậu ta từ lúc hai giờ đã ra trạm tàu điện ngồi chờ, thật là… Sau này,
nếu như tình hình trật tự trị an ở các trạm tàu điện siết chặt hơn rồi,
không còn dễ dàng tới đi như bây giờ nữa, có thể nào cùng cậu ta ra đây
phát tờ rơi quảng cáo, ăn xin, bán báo, hoặc là làm những việc vặt khác
mà sống qua ngày?
Ở nơi này, thường có nhiều người ăn xin nghèo khổ,
mỗi người náu mình ở một toa tàu cố định mà khất thực qua ngày. Ngay lúc này, một cô bé gầy gò đang quỳ gối trước mặt Tần Ương, dáng vẻ khắc khổ đầy nhẫn nại. Đôi mắt đen láy mở to nhìn thẳng vào cậu. Cái nhìn trống
rỗng. Ở lứa tuổi vô nghĩ vô lo của một đứa trẻ, cả gương mặt lại vô cảm
không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ im lặng chờ đợi.
Tần Ương lục tìm
chút tiền lẻ bỏ vào chiếc hũ mẻ trong tay cô bé. Trong lúc lơ đãng, ngón tay bỗng chạm phải một ai đó, xúc cảm ấm áp và quen thuộc, đã từng
khiến lòng nhung nhớ không thôi. Tần Ương bình thản thu tay về, nhẹ
nhàng xoa khẽ nơi vừa xảy ra đụng chạm, mơ hồ nghe lòng dâng lên một cơn run khẽ, xuyến xao.
Cô bé nhỏ giọng nói một tiếng “Cảm ơn.”
Tần
Ương quay lại cười với cô bé một cái, sau lại tiếp tục cúi đầu, chừng
như đôi giày chơi bóng Thẩm Tấn đang đi rất có giá trị để nghiên cứu.
“Tần Ương…” Không khí im lặng có chút ngượng ngập, Thẩm Tấn cuối cùng cũng
lên tiếng, âm giọng rất trầm, nghe như một tiếng thì thào. Vì bối rối,
còn có phần ngắc ngứ.
“Tôi cảm thấy… Ưm… chuyện đó…”
Tần Ương vẫn chỉ cúi đầu lắng nghe.
“Đã đến trạm Nam Kinh Đông lộ [2], các hành khách xuống trạm xin mời xếp
hàng lần lượt ở cửa phía bên phải của xe…” Một giọng nữ ngọt ngào vang
lên ngay lúc Thẩm Tấn còn đang chần chờ, trùng hợp đến mức khiến người
ta phiền lòng.
Cậu học sinh nãy giờ vẫn ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh
Tần Ương, nghe thấy thông báo từ loa cao thì giật mình bừng tỉnh, lắc
lắc đầu mấy cái cho tỉnh hẳn rồi vội đứng dậy bước đi. Thẩm Tấn thuận
thế lấp ngay vào chỗ trống ấy.
“Hồi tháng trước, cái lúc rất bận đó,
cái lão họ Đường ấy… À, không, là Đường Dật. Bài luận mà ông thầy ấy
giao cho, bảo là tôi không đạt yêu cầu.”
Cửa tàu lại mở ra thêm một
lần nữa, đợt khách cũ tràn xuống, đợt khách mới ùa lên, con tàu sau vài
giây ngắn ngủi ghé trạm lại rùng mình chuẩn bị lao đi, bắt đầu một chặng hành trình mới. Tần Ương đáp: “Chuyện đó thì tôi biết, cậu đã nói rồi
mà.”
Thẩm Tấn dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục quanh co: “Đó
là…thầy ấy bảo tôi không có cố gắng hết sức, tôi xem lại thì cũng thấy
quả là mình chẳng tập trung chuyên tâm gì cả.”
Khó có dịp được nghe
cậu ta tự mình thừa nhận lỗi lầm của mình, Tần Ương thật cẩn thận lắng
nghe, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười nhẹ.
“Là do… đó là do… người ta mải nghĩ chuyện khác.” Cậu thanh niên ngày thường cao lớn
đường hoàng là thế, giờ đây gương mặt vì bối rối mà đỏ bừng, tay chân
luống cuống làm gì cũng thấy không được tự nhiên, cứ ngồi đó ôm chặt lấy bình trà sữa đã uống hết hơn phân nửa, cơ thể hoàn toàn nương theo nhịp chuyển động nhanh chậm của con tàu.
“Ai kêu cậu suy nghĩ lung tung làm gì.” Một lúc lâu, không thể nhịn thêm được nữa, Tần Ương nhẹ giọng lên tiếng trách.
Chỉ chờ có thế, Thẩm Tấn buông ra hai tiếng cười “hì hì” đầy mãn nguyện, vẻ mặt trong nháy mắt đã hệt như một con mèo thành tinh.
Bác gái ngồi
bên cạnh Thẩm Tấn quay sang nói chuyện với một bác gái khác, sau còn tốt bụng dịch sang bên nhường chỗ cho bạn mới của mình ngồi vào. Băng ghế
vốn chỉ đủ chỗ cho sáu người nay lại phải chịu sức chứa đến bảy.
Cơ
thể bị ép sát vào nhau, Thẩm Tấn thừa cơ nửa dựa nửa ôm lấy Tần Ương:
“Tần Ương, Tần Ương, Tần Ương, cậu bỏ mặc người ta, người ta không quen
chút nào hết.” Này là mè nheo, này là làm nũng, này là trách cứ, này là
thỏa lòng, cứ thế mà nói mãi bên tai, khiến người khác khi nghe sau vài
giây rùng mình sợ hãi lòng cũng bỗng mềm đi rất nhiều.
Tần Ương ngồi thẳng người dậy, khuỷu tay đánh nhẹ vào ngực cậu ta, thoát khỏi cái ôm của người nọ: “Lâu ngày thành thói.”
Cậu không nói, tôi không nói, đôi bên dụ dỗ lẫn nhau, lại thuận lòng để cho bản thân bị dẫn dụ, lòng cứ thế mà lơi ra, tình thật nhiều hơn giả ý.
Bao nhiêu ý tứ đều để lộ ra cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi việc chính miệng
nói ra mà thôi.
………
Ném cho đôi giày cao gót nằm chỏng chơ trên mặt đất một cái nhìn
thề không đội trời chung, Đường Đường nói mà không nhìn Tần Ương: “Nếu
như đánh chết tên đó cũng không nói, cậu làm sao đây?”
“Thế thì tôi
nói trước vậy.” Tần Ương cười đáp, mắt ánh lên một tia nhìn sắc bén,
“Nhưng trước tiên phải bắt cậu ta mang đôi giày này vào, diễu quanh khắp trường một lượt, sau đó thì tôi mới thổ lộ.”
Đường Đường ngửa mặt nhìn trời, than nhẹ một tiếng: “Thế so với việc tên đó nói trước có gì là khác nhau chứ?”