Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Chuông reo gọi vào lớp, trống đánh giờ tan trường. Cứ thế ngày qua
tháng hết năm trôi, Tần Ương và Thẩm Tấn giờ đây cũng trở thành những
cậu học sinh trung học hết cả rồi.
Những đứa con trai ngày nào còn
khiến mẹ cha bận lòng nay đã bước vào tuổi dậy thì mới lớn, bất an cùng
những xao động chớm nở trong lòng, cũng chỉ cất giấu cho riêng mình
không để ai hay biết.
Trường trung học Thẩm Tấn và Tần Ương theo học
cũng có nhiều điều đáng lo ngại. Những lúc tan học, ngoài cổng trường
thường xuất hiện một đám thanh niên đi thành tốp dăm ba người, phì phèo
thuốc lá trên môi. Trong trường nảy sinh đủ lời đồn đãi về việc học sinh lớp này bị chặn đường trấn lột, học sinh lớp kia bị người ta dùng mã
tấu chém bị thương. Sau giờ học thường xuất hiện những trận ẩu đả quy mô lớn nhỏ khác nhau, người đứng bên ngoài chứng kiến không những không
can gián mà còn hào hứng chẳng kém gì kẻ trong cuộc…
Những chuyện như thế khiến cho mẹ Tần Ương lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, nhiều
lần dặn đi dặn lại con trai mình: “Chúng ta chỉ cần chăm chỉ học hành
thôi, những cái khác không nên can dự đến. Bọn nó đòi tiền thì cứ đưa
tiền, không nên dính dáng thêm gì khác với bọn nó nghe con!”
Qua một
thời gian dài miệt mài học hành, trên mũi Tần Ương lúc này đã chễm chệ
thêm một cặp kính cận gọng vàng, khiến cho dáng vẻ ôn hoà hiền lành lúc
thường của cậu con trai càng sinh ra thêm vài phần tao nhã, tổng quan
nhìn lại thật giống hình ảnh một nam sinh gương mẫu trong lòng thầy cô.
Mỗi lần nghe mẹ lo âu dặn dò như thế, Tần Ương đều cười trấn an bà: “Con biết rồi mà.” Sau đó thì ung dung đạp xe đi học.
Nhà Thẩm Tấn từ một năm trước đã dọn sang một biệt thự mới khá xa nơi ở cũ. Đường sá bất
tiện, thế nên hai người cũng không còn đi học chung như lúc trước. Thảng khi, trên đường một mình đạp xe đến trường, Tần Ương cảm thấy có chút
cô đơn.
Còn nhớ lúc nhập học, Thẩm Tấn đã chỉ vào dãy danh sách ở
bảng thông báo, vừa nói vừa cười đến rạng rỡ: “Này, vẫn là chung lớp
nhé, số thứ tự của cậu ngay trên tôi.”
Những trận cầu đêm khuya đủ
hấp dẫn để vì chúng mà hy sinh giấc ngủ, đổi lấy một đôi mắt gấu mèo
viền đen thật đậm, rồi cứ thế mà tuỳ nhiên bày ra trên mặt, thản nhiên
cười với Tần Ương.
Chỉ là, cùng lớp không cùng bàn, chỗ ngồi của hai người giờ đây một bên trái một bên phải, chỉ có thể xa xa mà nhìn thấy nhau.
Cơ hội trò chuyện không còn nhiều như xưa, hai bên đều ít nhiều có chút
cảm giác lạ lẫm. Có những lúc nghỉ giải lao, Tần Ương đang làm bài tập
lại bỏ bút xuống chạy sang phía Thẩm Tấn gọi to một tiếng: “Nè!”
“Hửm?”
“Sao bài tập tiếng Anh hôm nay lại không nộp?”
“À, vở bài tập để quên ở nhà mất rồi.”
Tần Ương thuận tay lật lật quyển sách ngữ văn trước mặt Thẩm Tấn. Vào học
đã bấy lâu, quyển sách vẫn còn mới toanh, một chút nhàu gấp hay xoăn góc cũng không có, giống như chưa từng được dùng qua: “Giờ Văn hôm nay bài
học đều đã chép xong hết rồi chứ?”
“Vẫn chưa.”
“Tôi cho cậu mượn vở nhé.”
“Ờ.”
Cuộc trò chuyện chỉ qua lại vài câu như thế rồi thôi, Tần Ương ngồi ở bên
cạnh Thẩm Tấn, xấu hổ mà mờ mịt không hiểu vì sao. Giờ giải lao mười
phút bỗng nhiên trở nên dài đăng đẵng. Có lúc ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, thấy trời cao xanh thẳm, mây trắng từng cụm từng cụm lững lờ trôi xa.
………
Càng ngày kết quả học tập của Thẩm Tấn càng sa sút, đa số bài tập đều không nộp hoặc nếu có nộp cũng chỉ bỏ giấy trắng. Tần Ương nhớ kỹ
môn thi đầu tiên của cậu ta, điểm chỉ suýt soát trên trung bình, cho đến khi kỳ thi kết thúc thì môn nào cũng thất bại, chỉ có mỗi môn thể dục
là khá hơn hẳn. Trong danh sách liệt kê thành tích, hai chữ “hạng ưu”
màu xanh nổi bật giữa một hàng dài những con chữ màu đỏ, lạc lõng đến
mức chói mắt người xem.
Giáo viên chủ nhiệm ngày thường vẫn luôn ôn
hoà nhẹ nhàng với học sinh, thế mà, đến lúc chấm điểm bài thi cũng không nén được tức giận mà quát lớn: “Thẩm Tấn, bài thi Văn của em sao lại
chép bài của bạn phía trước?!!”
Đáp lại, phía góc lớp chỉ rộ lên một
tiếng cười khe khẽ, Thẩm Tấn ngồi dựa lưng vào ghế, áo khoác đồng phục
bên ngoài thản nhiên mở bung không gài nút, tóc mái rũ hờ che đi một
phần ánh nhìn nơi đôi mắt, nơi khoé môi cong cong nhếch lên một nụ cười
vô nghĩa.
Ngược lại, trong đại hội thể dục thể thao toàn trường năm
đó, cái tên Thẩm Tấn không ai lại không biết. Người đầu tiên về đích của cuộc thi chạy bộ ba ngàn mét. Giây cuối cùng vượt qua đích đến, hưng
phấn đến mức cởi phăng chiếc áo ướt sũng mồ hôi, dốc ngược chai nước
khoáng lên mặt. Những sợi tóc ướt đẫm lấp loé ánh nắng buông xuống hai
bên má, đôi mắt phượng toát lên một sự kiêu hãnh mãnh liệt khi lướt mắt
qua toàn bộ khán giả nơi sân trường.
Cơ thể thiếu niên cao gầy mà rắn rỏi, kết hợp hài hoà với gương mặt điển trai nhuốm nét cao ngạo lạnh
lùng, hình ảnh đó khiến cho không ít nữ sinh vô cớ đỏ mặt, tim đập dồn
mà không hiểu vì sao.
Tần Ương khi đó đảm nhiệm một vị trí hậu cần
bên ban tổ chức, vì công việc mà phải đứng ngay đường biên của đường
chạy, nhìn thấy cậu con trai đó từ phía xa dần vượt lên vị trí dẫn đầu,
sau khi đến đích lại gập người ra sức thở, gương mặt đỏ bừng nhễ nhại mồ hôi, ánh nhìn hướng đến tất cả mọi người mà lại tựa như chẳng thấy một
ai, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Nghỉ hè năm đó,
Thẩm Tấn một lần cũng không đến chỗ Tần Ương. Do dự mãi, cuối cùng Tần
Ương cũng lần theo địa chỉ mà tìm tới nhà mới của Thẩm Tấn.
Tiếng
nhạc đinh tai điếc óc vẳng ra từ hai cánh cửa khép kín, lẫn trong đó là
tiếng nói cười ầm ĩ của cả nam lẫn nữ. Tần Ương đứng trước nhà Thẩm Tấn, thu lấy tất cả âm thanh đó vào tai, trong một thoáng đã cảm thấy rằng
dường như mình đang làm một điều không cần thiết. Muốn quay trở về.
Cửa mở, điều đầu tiên Tần Ương cảm nhận được chính là luồng khí lạnh đều
đều phả ra từ máy điều hoà trên trần cao và một thứ âm nhạc chát chúa
nặng nề như búa tạ luôn chực chờ giáng xuống đầu người nghe. Mặt trời
lúc 11 giờ trưa phả xuống ánh nắng vàng chói chang, Tần Ương đi dưới
nắng mà đến, trong một lúc cả người bỗng trở nên mơ hồ mông lung, đầu óc tự nhiên trống rỗng. Đối diện với vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên của Thẩm
Tấn, không nói nổi nên lời.
Cho đến khi điếu thuốc kẹp nơi tay Thẩm
Tấn cháy tàn, lửa đỏ chạm đến lớp da mỏng manh, tàn thuốc lả tả rơi
xuống giữa hai người, Thẩm Tấn cũng giật mình sực tỉnh, dần dần khôi
phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
Từ phòng trong chẳng mấy chốc
có tiếng người hét vọng ra: “Nè nè, Thẩm Tấn, ai đến đó? Đầu Heo phải
không? Sao nó kêu là nó không đến được mà ta?”
“Không phải…” Thẩm Tấn nghẹn lời, xoay người vào trong, trầm giọng quát lên một tiếng. “Im
miệng cho tao, đây là nhà của ai, mày ồn cái gì hả?”
Khi quay lại đối mặt Tần Ương thì giọng nói lẫn biểu cảm rất nhanh đã trở lại vẻ bình
thản như cũ. Thẩm Tấn sờ mấy sợi tóc trước trán, giọng nói thoáng hiện
ra một vẻ gượng gạo: “Thế…đến có việc?”
“Không, không có việc gì cả.” Tần Ương vội vàng xua tay, trong lòng thầm tự trách mình. Lẽ ra… chỉ
cần gọi một cuộc điện trước khi đến.
“Ừm, thế tôi…”
“Không có việc gì cả, cậu vào trong đi.” Tần Ương lùi lại một chút, giống như là sắp
phải đi. “Học kỳ sau giáo viên tiếng Anh đổi sang người mới rồi, số bài
tập hơn mười trang đó không làm cũng không sao, giáo viên mới sẽ không
thu đâu.”
“Ừm.”
Cửa sau lưng Tần Ương dần dần khép lại, tiếng nhạc mạnh mẽ cũng theo đó từ từ biến mất. Còn chưa đi được bao xa Tần Ương
bỗng đột nhiên ngừng bước, quay đầu nhìn lại. Chỉ một thoáng ngắn ngủi
đó thôi, nhưng nơi cánh cửa chưa khép kín kia rõ ràng có một đôi mắt đăm đắm trông về phía cậu, dường như có điều gì muốn nói, rồi lại thôi…
.
………
Thời gian đó, nổi lên rất nhiều lời đồn đãi khó nghe về vợ chồng nhà họ Thẩm.
Có người một mực bảo rằng đã có lần trông thấy ba Thẩm Tấn ở cùng với một
người phụ nữ trong gian phòng riêng ở phường trà, thái độ thân mật hệt
như vợ chồng, nhưng đáng tiếc, người phụ nữ nọ lại không phải là mẹ của
Thẩm Tấn.
Ngược lại, có người cũng lớn tiếng khẳng định từng tận mắt
nhìn thấy mẹ Thẩm Tấn thân thiết khoác tay một người đàn ông khác đi
trên đường, đáng tiếc là người nọ cũng chẳng phải ba Thẩm Tấn.
Người
lớn lúc rảnh rỗi cứ thản nhiên tán chuyện nhà người, tuỳ nghi xem đó như việc giải khuây trút buồn, nhưng lời lọt vào tai con trẻ, mỗi chữ mỗi
câu đều khắc vào lòng ghi vào tim. Ai cũng biết nhà Thẩm Tấn làm ăn khấm khá, tiền bạc không thiếu. Ai cũng biết vợ chồng Thẩm gia bất hoà, hôn
nhân từ sớm chỉ còn là vấn đề trên danh nghĩa.
Tần Ương đọc báo, học
được một từ gọi là: phao hôn [1]. Vợ chồng hai bên bất hoà, nhưng vì
nghĩ cho con mà kéo dài cuộc sống đồng sàng dị mộng, không muốn con phải mất đi một bên bố hay mẹ, thiệt thòi với bạn, tủi thân với người. Thế
nên ngày qua ngày cùng gắng gượng chịu đựng hoặc bỏ mặc đối phương, tìm
cách trì hoãn việc ly hôn.
Báo chí nói, thoạt nhìn ngỡ như đó là việc làm hoàn toàn vì lo nghĩ cho con, nhưng thật ra lại khiến cho con trẻ
đau khổ hơn ai hết.
Thẩm Tấn nghĩ gì trong lòng, Tần Ương không biết. Việc duy nhất Tần Ương có thể làm là yên lặng nhìn theo một lần rồi hai lần cậu ta bị giáo viên gọi lên văn phòng quở trách. Vấn đề thì rất rất nhiều: kết quả học tập vì sao mỗi ngày mỗi kém, bài tập giao về vì sao
chẳng thấy nộp bao giờ, vì sao nhuộm vàng cả mái tóc, vì sao khi đến
trường luôn mặc những bộ quần áo rộng thùng thình chẳng giống ai,…
Thẩm Tấn sa ngã rồi, Thẩm Tấn đánh bạn với đám thiếu niên bất lương ngoài
trường học, Thẩm Tấn học đòi chuyện yêu đương, cùng với cô nữ sinh Ban
Hoa – “mỹ nữ như vân” ở lớp bên cạnh. Mỗi ngày đều cưỡi xe đạp đưa rước
cô bạn đến trường, giờ giải lao thì mua các thứ quà vặt mang sang tận
lớp, lúc nghỉ trưa thừa ra bao nhiêu thời gian rảnh, hai người đều dành
trốn lên sân thượng, trò chuyện say mê.
Nghe nói lúc cô nữ sinh đó vì đến kinh kỳ mà đau bụng, Thẩm Tấn đã cố ý cúp tiết trốn ra khỏi trường
tìm mua thuốc giảm đau đem vào…Mỗi một chuyện đều là nghe nói. Tỷ như
hai người họ hết giờ học thường lén ở lại, nắm tay nhau, ôm nhau, hôn
nhau. Tỷ như bữa tiệc sinh nhật của đứa bạn cùng nhóm hôm nọ, hai người
lén tách khỏi đám đông, trốn vào một phòng vắng hơn hai giờ vẫn chưa
thấy ra… Rồi sau đó, bọn họ chia tay. Thẩm Tấn nhanh chóng có niềm vui
mới, lại đều đặn diễn đi diễn lại lại những hành động như cũ: đưa rước,
mua quà vặt, mua thức uống, mua thuốc giảm đau… Còn Ban Hoa, chỉ trong
một đêm đã tiều tuỵ đi rất nhiều, đi học thì nhiều lần khóc thầm, khóc
đến mức hai mắt đều sưng đỏ lên như hạt cây hạch đào.
“Chỉ thấy người mới cười, không biết cố nhân khóc.” Bạn cùng bàn của Tần Ương có lần vờ ra vẻ sâu xa triết lý.
Đó là một nữ sinh vóc người tròn lẳn chuộng kiểu tóc đuôi ngựa cột cao,
tính tình đanh đá không ai bằng. Mỗi lần Tần Ương lời thật mất lòng, lỡ
miệng nói ra một điều gì đó khiến cho ai đó nuốt không trôi, liền ngay
lập tức nhận được một cái véo đau điếng. Có ngày từ sáng đến chiều lỡ
miệng nhiều quá, khắp cả cánh tay đều bị ngắt đến đổi màu xanh xanh tím
tím. Cô bạn tinh quái có thừa, mỗi lần ngắt xong thì cười hì hì ra vẻ
quan tâm thăm hỏi Tần Ương: “Có đau hay không?”
Tần Ương xoa xoa cánh tay, đáp: “Tiểu cô nương dữ dằn như thế, sau này không ai thèm lấy đâu.”
Con gái điêu ngoa thế nào vẫn cứ là con gái, vẫn có những vấn đề tế nhị
tuyệt đối không nên đụng chạm đến. Tiểu cô nương vừa nghe Tần Ương nói
xong thì mặt đã lập tức đổi màu, tức đến nỗi hai con mắt cũng muốn nhảy
ra ngoài nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi chơi.
Lần đầu tiên hai bên gặp mặt nhau, cô nàng mũi hỉnh lên trời, nửa con mắt liếc nhìn Tần
Ương, khoé miệng bập bập một cây kẹo que như con nít lên ba. Hình ảnh
quá đỗi ấn tượng, thế nên từ đó về sau được Tần Ương gọi luôn bằng cái
tên Đường Đường.
Đường Đường tuy thế nhưng có đôi khi lại trở nên rất hiền lành nhỏ nhẹ, đặc biệt là những lúc ở trước mặt thầy cô. Chỉ trong một cái chớp mắt, tiểu cô nương chanh chua đanh đá đã hô biến thành
nàng tiểu thư khuê các nhu mì một cách tài tình. Bọn con gái trong lớp
nào có biết được sự thật bên trong, trong cuộc bầu cử đầu năm còn nhiệt
tình ủng hộ Đường Đường giữ chức trưởng lớp, mong sao có thể thay mặt
phe tóc dài trong lớp mà phát huy cao độ tinh thần “nữ nhi hào kiệt”.
Lúc đó, Tần Ương ở bên cạnh khe khẽ nói thầm một câu: “Coi vậy mà hông phải vậy đâu nha~”[2]. Coi như tự mình nói tự mình nghe vậy, cũng bớt được
phần nào ấm ức.
Trưởng lớp mới đắc cử Đường Đường nghe được liền quay sang, cười mím chi không nói, chỉ âm thầm dụng thêm vài ba phần lực cấu véo Tần Ương một trận ra trò. Cậu trai há hốc miệng thở ra vì kinh
ngạc, cố chịu đau quyết không hàng: “Ế chắc rồi!”
Ngoài việc thích
đọc sách báo giải trí, tán chuyện lung tung beng chính là sở trường số
một của Đường Đường. Những tiểu thuyết võ hiệp Tần Ương đọc đều là do cô bạn cho mượn, mà những tin tức lớn nhỏ trong lớp trong trường cũng là
do cô nàng nhiệt tình tường thuật lại cho nghe.
Những lúc nghỉ trưa,
trong phòng học thường chỉ còn lại mấy thành viên trong đội kịch tranh
thủ thời gian mà ở lại luyện tập thêm.
Đường Đường tóm lấy tay áo Tần Ương, chỉ về phía cửa sổ, bĩu môi nhìn ra ngoài: “Đó, cậu xem đi.”
Tần Ương đang cắm đầu vào bài tập toán, từ một đống hỗn độn hình khối các
thứ có chút mệt mỏi ngẩng nhìn lên, chỉ thấy một nhóm nữ sinh đang ngang qua trước lớp, vừa đi vừa chuyện trò sôi nổi. Loáng thoáng nghe hai cái tên Bách Nguyên Sùng và Cổ Thiên Lạc[3] được nhắc đến bằng một thái độ
vô cùng hào hứng.
“Sao nào?”
“Nhỏ kia, dây buộc tóc màu hồng nhạt đó.”
Tần Ương nhìn theo tay chỉ của Đường Đường, lần này dễ dàng trông thấy đối
tượng là một cô nữ sinh dáng người nhỏ nhắn, mắt to, tóc dài, dáng vẻ
vừa hoạt bát vừa khả ái.
“Bạn gái mới của Thẩm Tấn đó, nhưng đường ai nấy đi rồi, mới hôm qua.” Đường Đường đứng một bên nhàn nhã nói.
Tần Ương không đáp, quay đầu nhìn vào một góc của lớp học. Nơi đó, Thẩm Tấn gục người nằm trên bàn, mặt vùi vào giữa hai tay, im lìm như một bức
tượng. Cửa sổ bên cạnh đang mở, hàng cây thuỷ sam[4] rậm rạp ánh lên một màu xanh biếc trong nắng. Gió thoang thoảng thổi qua, bên ngoài lá cây
rung lên nhè nhẹ, trong này những sợi tóc màu vàng kim cũng khe khẽ lung lay.
Thẩm Tấn ngày trước vẫn tự cho mình thông minh là thế, giờ đây, sau những sai lầm và đổ vỡ, bỗng chốc trở nên như một người khác hẳn.
………
Kỳ thi sau đó, tập trung chia phòng theo danh sách tên từ trên
xuống dưới, mỗi bàn học một chỗ ngồi, mỗi chỗ ngồi một thí sinh. Quy
định mới này khiến cho những lớp học ngày thường vốn đông đúc huyên náo
bỗng chốc trở nên vắng lặng đến khác thường.
Cũng như lúc nhập học,
kẻ trước người sau trong danh sách lớp, lúc thi cử này đây vẫn cứ là
người sau kẻ trước, Thẩm Tấn ngồi ngay phía sau lưng Tần Ương.
Lúc
bước vào phòng thi thì Tần Ương nhìn thấy cậu con trai ấy. Thẩm Tấn hình như đã đến từ sớm, vừa cười vừa vẫy tay với Tần Ương.
Ánh nắng vàng
nhạt của buổi ban mai xuyên qua song cửa, lười biếng khoả tan dấu vết
sau cùng còn nán lại nơi lớp học của bóng đêm. Gương mặt với những đường nét rõ ràng và thân quen nhập nhoạng hiện ra nơi góc lớp tranh sáng
tranh tối: mái tóc vẫn ương bướng để dài quá mức cho phép, phía trước
trán còn nhuộm vàng vài lọn; áo sơ mi đồng phục tuỳ nghi buông xoã bên
thân người; cây bút bi trong tay gõ nhịp xuống mặt bàn một cách lơ đãng, lớp nhựa bọc ngoài trong đến mức nhìn rõ cả ống mực đã gần cạn sát đáy ở bên trong.
Bằng một dáng vẻ như thế, cậu con trai đó nghiêng đầu
nhìn về phía Tần Ương, cười với cậu, nụ cười cũng rực rỡ hệt như màu
nắng kia.
Tần Ương ngẩn người ra một thoáng, trong lòng bỗng dâng lên một sự hoảng hốt không thể gọi tên. Lần gần đây nhất Thẩm Tấn cười với
cậu như thế là khi nào? Khi nào?…Đã không còn nhớ rõ nữa.
“Chúng ta
đứa ngồi trước đứa ngồi sau.” Khi nói ra câu này, biểu cảm trên mặt Thẩm Tấn vô cùng hân hoan. Tần Ương vẫn nhớ, lúc nhỏ, mỗi lần nghĩ ra một
trò nghịch ngợm oái oăm nào đó, Thẩm Tấn cũng đều phấn khích đến mức
không kiềm nổi mà lộ ra biểu cảm khiến người khác nhìn thấy vừa sợ hãi
vừa căm ghét như lúc này đây.
“Ừ.” Tần Ương ngồi xuống phía trước Thẩm Tấn, “Ôn tập xong hết cả chưa?”
“À…” Thẩm Tấn bật cười, quay quay cây bút trong tay, trên mặt bày ra một vẻ khó nói, “thì cứ vậy thôi”
“…” Nhất thời Tần Ương cũng không biết nói gì thêm, xoay người lẳng lặng
sắp xếp lại một số dụng cụ trên bàn. “Bài thi hôm nay cần phải vẽ hình
đấy, cậu có mang com-pa theo không?”
“Tôi hả? Chẳng sao đâu.” Thẩm
Tấn chỉ cười cười, không đáp lại câu hỏi của Tần Ương, lại đột nhiên
vươn người đến bên cạnh, gần như dựa hẳn vào cậu. “Ngược lại, nhìn cậu
xem, phải hăng hái hơn nữa mới phải chứ!”
Vừa nói vừa chỉ tay về phía góc trái trước mặt Tần Ương. “Học thế nào mà càng học càng chẳng bằng
cả hai con bé yểu điệu kia thế?”
Tần Ương nhìn theo Thẩm Tấn chỉ, hoá ra là hai cô bạn Xuyến Xuyến và Dương Dương cùng lớp, đang chúi đầu vào một chỗ mà tranh luận chuyện gì đó không ngừng. Vừa nói vừa hí hoáy ghi chép ra giấy, từ vài dòng chữ nhìn rõ được trong đám hình vẽ lung tung
ấy thì hình như là đề toán hình thầy vừa mới giảng qua hai ngày trước.
Nếu bảo trường thi là chiến trường, thế thì hai cô nữ sinh thanh tú kia
chính là những nhân vật được xưng danh “tướng quân thường thắng”. Vừa
thông minh hơn người vừa siêng năng chăm chỉ trong học tập, chẳng trách
sao vị trí nhất khối mấy năm qua Xuyến Xuyến và Dương Dương chưa bao giờ chịu nhường cho bất kỳ ai. Ngay cả một cậu học sinh được ca tụng là
thiên tài toán học ở lớp bên cạnh cũng không thể sánh bằng.
“Tôi sao
so được với bọn họ?” Tần Ương bình thản trả lời. Nhà họ Tần xưa nay vẫn
có cách giáo dục con cháu rất thoải mái và dễ chịu, trong học tập không
gây áp lực, trong cách sống không gia trưởng áp đặt. Nếu đã đạt được mục tiêu do mình đề ra thì cần gì phải cố sống cố chết tranh giành cái mình không thể có? Chỉ cần thành tích vẫn duy trì ổn định ở một trong mười
vị trí dẫn đầu là được rồi, đối với vị trí nhất khối đó, Tần Ương cũng
không quan tâm cho lắm.
“Cậu thật là…” Ở phía sau, Thẩm Tấn lắc lắc
đầu có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại làm như không có việc gì, “Bỏ đi, có một trong top mười ngồi trước mặt cũng đủ rồi.”
Tần Ương không rõ ý tứ của câu đó cho lắm, quay lại nhìn Thẩm Tấn một cách khó hiểu.
Thế nhưng Thẩm Tấn chỉ nháy nháy mắt làm ra vẻ bí mật. “Chúng ta là bạn bè
lâu năm có đúng không? Chốc nữa giúp đỡ cho anh em với nhé.”
Tần Ương không kịp có thời gian suy nghĩ thêm. Tiếng chuông báo giờ ngay lúc đó
đã vang lên. Chuông vừa reo, giám thị cũng đã bước ngay vào phòng. Một
sự yên tĩnh khác thường nhanh chóng bao phủ lên phòng học chỉ vỏn vẹn
không đến ba mươi người.
Đề toán cho ra cũng không quá khó. Trong lúc làm bài, Tần Ương thỉnh thoảng lại ngẩng lên đưa mắt nhìn ra xung
quanh. Mọi người ai nấy cũng đều rất hối hả. Tờ giấy nháp của Xuyến
Xuyến ở bàn trên chưa gì đã viết kín chữ; Dương Dương ngồi ở bàn phía
bên kia, cười nhàn nhã chẳng chút lo lắng; Đường Đường nhíu chặt đôi mày đen, có vẻ như suy nghĩ rất lung, cô bé này mỗi lần tính toán một việc
gì đó, nếu không sơ ý để sót một con số nào đó thì cũng lại ghi thừa ra
một chữ số 0…
Còn Thẩm Tấn? Thẩm Tấn thì sao? Cậu ta ngồi ở phía sau, Tần Ương không thể nhìn thấy được, chỉ cảm thấy sau lưng mình mọi thứ
sao mà yên tĩnh quá. Dù có cố lắng tai nghe đến mấy cũng không dám chắc
rằng tiếng bút đang chạy sột soạt trên giấy kia có phải là của Thẩm Tấn
hay không?
Không suy nghĩ nhiều thêm nữa, Tần Ương vội cúi xuống tập
trung vào bài làm của mình, thế nhưng một phần tâm trí dù muốn hay không vẫn cứ để rơi lại phía sau. Cho đến khi đã hoàn tất xong mọi câu hỏi
của đề thi, mới có thể thở phào ra nhẹ nhõm, thả lỏng người dựa hẳn vào
lưng ghế phía sau.
Ghế ngồi phút chốc rung lên nhè nhẹ. Có người đang dùng chân đá vào chân ghế của Tần Ương. Ngoài Thẩm Tấn ngồi sau lưng
cậu thì còn có thể là ai?
Trong phút chốc, Tần Ương căng thẳng đến
mức cả người cứng đờ ra, len lén nhìn lên thì thấy thầy giám thị đang
đứng hút thuốc ngoài cửa lớp.
“Tần Ương, Tần Ương…” Đầu cây bút bi chạm khẽ vào lưng Tần Ương. Là Thẩm Tấn đang gọi cậu.
Tần Ương cố tìm cách quay người lại.
“Đừng, đừng có quay xuống. Làm xong rồi có phải không?”
Tần Ương gật đầu.
“Vầy đi, cứ để bài làm ở trên bàn, còn cậu thì né người qua một bên.”
Trước giờ vào thi, Thẩm Tấn đã nhìn cậu mà cười đầy ẩn ý, nói rằng. “Bỏ đi,
có một trong top mười ngồi ở trước mặt cũng là tốt lắm rồi.”
“Chúng ta là bạn lâu năm của nhau, lát nữa giúp đỡ an hem giùm với nhé.”
Nụ cười của Thẩm Tấn cùng với những câu nói đó cứ lặp đi lặp lại, như một
đoạn phim chiếu mãi chỉ có một cảnh, còn những dãy số trong bài làm thì
giống hệt những con sóng, cứ không ngừng nhân lên, dâng cao. Một lúc nào đó, hai hình ảnh ấy gặp nhau, nhập lại làm một, biến thành một cảnh
tượng hỗn loạn, mãnh liệt giằng xé bên trong Tần Ương. Phảng phất như là ở trong một giấc mộng, nhưng không còn cách nào cười được như những
ngày xưa.
Ghế ngồi càng lúc càng rung dữ hơn. “Tần Tần, Tần Tần…”
Thẩm Tấn ở sau lưng không ngớt lời thúc giục, “Tránh qua đi, cậu tránh
qua một bên, nhanh đi!”
Tần Ương vẫn đờ đẫn ngồi đó, bên tai đều là giọng nói của Thẩm Tấn. “Tần Tần, Tần Tần…”
Cậu ta không thể nào gọi cậu là Tần Tần được. Lúc nhỏ còn ghét nhau như chó với mèo, chỉ một tiếng “nè” thôi đã là miễn cưỡng lắm rồi. Sau đó kết
thành bạn tốt, đôi lần đến nhà Tần Ương chơi, Thẩm Tấn nghe được mẹ Tần
Ương gọi tên ở nhà của cậu, có lúc còn gọi bằng hai chữ “bé cưng” đầy
thương yêu, khiến cho Tần Ương sau đó bị Thẩm Tấn đeo theo trêu chọc
suốt cả ba ngày liền.
Thẩm Tấn rất ác, khi đó còn bắt Tần Ương phải
tự mình lựa chọn giữa hai cách gọi “Tần Tần” và “bé cưng”. Cả hai cách
Tần Ương đều chẳng thích nhưng cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải chọn cái
tên đầu. Từ đó về sau, mỗi khi có chuyện muốn kèo nài Tần Ương, Thẩm Tấn luôn gọi cậu là “Tần Tần”, dùng một giọng điệu cực kỳ ngọt ngào và dịu
dàng gọi cậu như thế. Tần Ương mỗi lần nghe thấy đều rất sợ, gai ốc khắp người đều nổi cả lên, sau cùng cũng đành phải nhận lời cậu ta. Bằng
không, Thẩm Tấn sẽ gọi như thế, cứ gọi mãi như thế, và Tần Ương trước
sau gì cũng sẽ run rẩy không thôi, run rẩy đến bất lực. Cứ như thể một
khiếm khuyết nào đó tận sâu bên trong đã bị cậu con trai ấy bắt được,
lôi ra ngoài, mặc tình cười nhạo. Chỉ là sau này lớn lên rồi, cách xưng
hô đó cùng rất nhiều chuyện cũ lúc nhỏ giữa đôi bên cũng đã dần dần phai đi trong trí nhớ…
Điếu thuốc trên môi đã gần tàn nhưng thầy giám thị vẫn còn nán lại đôi chút ở cửa nhàn nhã phủi đi bụi khói ám vào áo
quần. Phía sau, càng lúc Thẩm Tấn giục càng gấp, ghế ngồi của Tần Ương
bị cậu ta lắc mạnh đến mức phát ra tiếng ồn. Trong phòng thi đã bắt đầu
có người bị đánh động, ngẩng lên nhìn về phía họ.
“Điểm của cậu, cậu
tự làm lấy.” Nhân lúc nhổm người đứng dậy kéo ghế dịch lên phía trước
một chút, Tần Ương nghiêng đầu nói khẽ với Thẩm Tấn.
Câu nói vừa dứt, chân ghế đã bị đá mạnh một cái, Tần Ương gắng xoay người nhìn lại, thấy trong đôi mắt giống hệt dì Thẩm kia ánh lên một tia nhìn đầy oán hận.
Tần Ương còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng thầy giám thị ngay lúc đó đã
quay trở vào phòng thi, đi một vòng từ trên xuống dưới, ánh nhìn đầy vẻ
dò xét lướt qua khắp nơi.
Phía sau lưng Tần Ương cũng dần yên tĩnh
trở lại, chỉ nghe thấy tiếng thước nhựa rạch vào mặt bàn gây nên những
âm thanh đùng đục. Sau đó là tiếng ngòi viết nặng nề chạy trên giấy.
Tiếng bước chân đều đều của thầy giám thị càng lúc càng đi đến gần, sau khi
ngừng lại ở sau lưng Tần Ương một chút thì lại tiếp tục đi xuống phía
dưới. Tần Ương ngồi im, tim đập dồn trong ngực. Một góc bài thi cũng đã
bị mồ hôi tay thấm ướt cả rồi.
Phía sau bỗng vang lên một loạt âm
thanh khác thường, Tần Ương còn chưa kịp trấn tĩnh lại, ai đó đã bất ngờ thò tay qua vai cậu giật lấy bài thi đang cầm trong tay.
Theo bản
năng, Tần Ương lập tức xoay người theo với tay giật lại, trong lúc vội
vàng vô tình va phải hộp bút trên bàn, khiến nó rơi ngay xuống đất, gây
nên một tiếng động chói tai. Âm thanh vang cao rõ ràng giữa phòng thi
yên tĩnh, khiến cho hết thảy mọi người đều rất nhanh quay đầu nhìn về
phía cậu.
“Sao thế?” Thầy giám thị đã đi xa một quãng cũng quay người nhìn lại.
Thẩm Tấn vốn đã cầm được bài thi của Tần Ương trong tay, nhưng lúc này có
lấy được cũng như không, đành lợi dụng lúc mọi người không để ý đến mình mà kín đáo buông tay. Tờ giấy phiêu phiêu đáp xuống mặt đất.
“Không
có việc gì ạ.” Tần Ương vừa đáp vừa vội vã cúi người nhặt nhạnh các thứ, lúc vừa thẳng người ngồi lên thì Thẩm Tấn đã ghé vào bên tai cậu nhàn
nhạt buông ra từng chữ một.
“Diễn hay lắm.”
Những giờ thi sau đó,
Thẩm Tấn cũng không đả động đến Tần Ương thêm lần nào nữa. Vài lần nhân
cơ hội thầy giám thị không chú ý đến, Tần Ương lén quay xuống xem thử
cậu ta. Chỉ thấy Thẩm Tấn nằm hẳn ra bàn, bài thi kê bên dưới cánh tay
ngoại trừ vài dòng nguệch ngoạc cho có, tất cả phần còn lại đều là giấy
trắng bỏ trống.