Cuối cùng cũng kết thúc bữa cơm chiều, nhóm nam nhân thì khoái trá, nữ nhân nhàm chán.
Ăn cơm xong, Nam Cung Phiêu đang ngồi
nghĩ cách để cứu Caligula ra, tình huống hiện tại đã rất rõ ràng, nếu
Caligula được cứu, MING nhất định sẽ đoán được là cô làm, kế hoạch bắt
cóc Đức Húc sẽ không có cô. Nhưng nếu không cứu Caligula, bọn họ có thể
chống đỡ tới khi nào đây?
Tuy nói nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, nhưng lập tức dùng nhiều như vậy…
SHIT! Cô đây là làm sao vậy? Cô cũng không quen hắn, tại sao lại phải suy nghĩ cho hắn chứ?!
Nghiệt Thần thật ra rất xứng với chức
danh vị hôn phu, gọi món ăn Nam Cung Phiêu thích nhất, Côca, lại trải
khăn lau, lấy ly thủy tinh gì đó. Vừa nói chuyện phiếm với Nam Cung
Triết, vừa vội vàng hầu hạ Nam Cung Phiêu, bất luận cô phụng phịu thế
nào, hắn vẫn nở nụ cười mê người trả lời.
Một nam nhân không thể soi mói.
Nam Cung Triết dùng bữa tối xong, buông
khăn ăn xuống, mỉm cười nói: “Không bằng hai đứa đi dạo đi, anh còn muốn đến trung tâm triển lãm kiểm tra hệ thống bảo an.”
Nam Cung Phiêu lập tức tiếp lời nói: “Em đi cùng anh.”
“Chúng ta cùng nhau bồi đại ca đi, dù sao chợ đêm cũng không có gì hay để ngắm.”
Nam Cung Phiêu trừng mắt liếc nhìn Nghiệt Thần, đêm nay nam nhân này thật đáng đánh.
Nam Cung Triết bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu: “Nghiệt Thần, sớm hay muộn A Phiêu cũng bị cậu làm hư.”
“Ha ha, cô ấy không thích đi dạo phố.”
“Vậy được rồi, cùng đi đi.”
Cuối cùng, Nghiệt Thần thanh toán hóa đơn, ba người rời khỏi nhà hàng, xuất phát đến trung tâm triển lãm.
Nhà triển lãm trung tâm thành phố, là
một hội trường triển lãm rộng hơn trăm mẫu, gồm có ba tầng, có sáu mươi
sáu gian triển lãm cá nhân, bảy phòng họp, còn có ba phòng đấu giá.
Lầu một là những gian triển lãm loại
nhỏ, năm hội trường nhỏ. Lầu hai là những phòng triển lãm cỡ trung, hai
phòng họp lớn, hai phòng đấu giá. Những vật phẩm triển lãm quý giá được
trưng bày nghiêm mật ở lầu ba, phòng đấu giá lớn nhất thành phố cũng nằm ở đây, vật phẩm đấu giá lớn nhất được bán với giá trên một trăm triệu.
Nam Cung Triết mang theo bọn họ đi lên
lầu 3, sau khi kiểm tra thân phận xong, một mình anh đi vào trung tâm
bảo an, Nam Cung Phiêu cùng Nghiệt Thần ở lại phòng triển lãm, thưởng
thức một bức họa tên là ‘thiên sứ gãy cánh’.
Nhân vật chính trong bức họa là một
tuyệt sắc giai nhân, diện mạo mỹ nữ được vẽ vô cùng chân thực. Mái tóc
vàng óng ả, buông dài giống như những sợi tơ vàng, sợi tóc phản chiếu
ánh sáng vàng chói lóa, hoa mỹ. Một đôi mắt to tú lệ, hai gò má đỏ ửng
gần như trong suốt, đôi môi anh đào đỏ tươi tinh tế, quả thực giống như
có thể dụ hoặc được cả thế gian.
Điểm nổi bật nhất của bức họa chính là
một viên bảo thạch màu đỏ chính giữa mi tâm, làm cho người ta có cảm
giác đây chính là một viên bảo thạch hộ thân, khiến cho nàng như có như
không mang theo vẻ mê người tà ác.
Tiếp tục nhìn lên, họa trên đầu mĩ nữ có một vòng ánh sáng trắng, tựa hồ nói lên thân thế của nàng là một thiên sứ.
Có điều, nàng không làm cho người ta có
cảm giác khoái hoạt hạnh phúc như những thiên sứ khác, giờ phút này trên khuôn mặt không gì sánh nổi của nàng lại thể hiện biểu tình không ngờ
như thể nàng phải nhận hết những tra tấn đau khổ tột cùng, giống như
đang phải chịu khổ hình vạn kiếp bất phục.
Bối cảnh của bức họa là một mảnh màu đỏ
sậm, mà từ bên trong không gian đỏ sậm hư ảo “Sinh” ra xiềng xích, chẳng những khóa chặt thân thể nàng, trói hai tay nàng, mà trong đó còn có
bốn sợi xích từ bốn phương hướng khác vươn đến, khóa chặt vòng ánh sáng
trên đầu nàng.
Trên thân thể thiên sứ, tuy được thể
hiện bằng màu vẽ nhưng vẫn thể hiện vô cùng rõ ràng rất nhiều vết rách
còn đang rỉ máu phân bố không đều khắp nơi trên da thịt, chân thật như
ảnh chụp, làm người ta cảm thấy giống như sẽ có máu chảy ra từ bức họa. Đáng thương nhất là những vết thương này, không biết là bị bụi gai cào
hay là bị đánh bằng roi da bao nhiêu đêm mới thành được thế này?
Nửa người dưới của thiên sứ…
Phải nói là nửa người dưới của nàng chỉ
còn lại chưa đến 10cm. Sát kề cùng một chỗ với cặp đùi tuyết trắng rất
nhanh đã hóa thành một cái đuôi giống như đuôi của loài cự mãng. Trên
cái đuôi của xà yêu, bên ngoài lớp da màu nâu được bao phủ bởi một lớp
vảy không đều, có một vài chỗ vảy rõ ràng đã muốn bong ra từng màng,
chảy ra một chất dịch màu xanh làm thối rữa da thịt.
Đôi cánh phía sau lưng thiên sứ, một
chiếc bên phải vẫn là tuyết trắng thuần khiết như cũ, hình dạng đầy đủ
mà tuyệt đẹp; nhưng chiếc cánh bên trái lại biến thành màu đen xấu xí,
càng làm ra vẻ như có như không không đầy đủ giống như đang ở trong hư
vô, đôi cánh vô lực rủ xuống, lông chim đen tối bay phân tán.
Xiềng xích trói buộc, tra tấn trầy da
tróc thịt cùng không khí ảm đạm làm hào quang của thiên sứ mờ nhạt, một
bên cánh bị ăn mòn, nửa người dưới càng biến dị thành hình đuôi rắn “Ma
quỷ”.
Làm ô nhiễm sinh vật thuần khiết nhất
thế gian, hủy hoại, tựa đề bức tranh là ‘thiên sứ gãy cánh’ làm thế nhân có cảm giác là thiên sứ thuần khiết có thể sa đọa thành ma quỷ trong
nháy mắt.
Nam Cung Triết là nhà thiết kế thiết bị
bảo an tài năng nhất thế giới, rất nhiều nhà sưu tập, bảo tàng, triển
lãm lớn trên thế giớ mời anh về thiết kế hệ thống bảo an cho bảo vật của mình. Lần này anh trở về thành phố này, vì công tác bảo an cho bức
tranh có giá tới hai triệu đô la Mĩ ‘thiên sứ gãy cánh’.
Nghiệt Thần xem bức tranh màu nước xong, hơi hơi cúi mắt xuống, nhìn chăm chú vào hai mắt Nam Cung Phiêu đang
tỏa sáng. Thừa dịp cô đem toàn bộ lực chú ý đặt trên bức tranh, cánh tay nhẹ nhàng choàng qua eo cô, bạc môi khêu gợi ghé sát bên tai cô, trầm
thấp nói: “Em đẹp hơn nàng, Phiêu.”
“…”
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ quay đầu lại,
cánh môi trượt qua má hắn, chạm vào bạc môi của hắn, hít thở không khí
của hắn. Tầm mắt đặt ở trên cặp đồng tử song sắc, giờ này khắc này
Nghiệt Thần như mộng như ảo, thực mê người, thực dụ hoặc.
Thon dài ngón tay bất giác chạm vào cái
cằm tiêm tế, hơi hơi nâng mặt cô lên, Nghiệt Thần nghiêng đầu, đang muốn hôn cô, Nam Cung Phiêu đột nhiên đẩy ra hắn, lui về phía sau vài bước,
cúi đầu xuống.
“Thật có lỗi, tôi không thể…”
Nghiệt Thần nhăn mi lại, cánh tay dài
duỗi ra, một lần nữa đem cô kéo vào trong lòng, hơi tức giận hỏi: “Em
còn đang nghĩ đến hắn sao?”
“Cho dù không có anh ấy, chúng ta cũng không thể ở…”
“Em là nữ nhân nhiệt tình, tôi cũng không tin em không có dục vọng!”
Khi bạc môi lại lần nữa hạ xuống, hai tay Nam Cung Phiêu đặt trên ngực hắn, ngẩng đầu: “Đừng ép tôi, Nghiệt Thần!”
“Quên hắn, tôi chỉ muốn em quên hắn, để cho chúng ta trở lại như trước được không? A Phiêu, van cầu em!”
“Không! Tôi không thương anh, thật sự.”
“Nam Cung Phiêu!!!”
“Thực xin lỗi, tôi thực không… Ưm! !”
Nghiệt Thần đã muốn phẫn nộ đến cực
điểm, hoàn toàn không để ý tới phản kháng của cô, cường ngạnh hôn lên
hai cánh môi đỏ mọng làm cho hắn phiền chán. Trên thế giới này chỉ có cô có thể dễ dàng kích khởi tức giận của hắn, kích khởi hắn xúc động muốn
giết người, kích khởi hắn ghen tị.
Ghen tị một nam nhân đã chết!
Không ai chú ý tới thiên sứ trong bức
tranh ‘thiên sứ gãy cánh’, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, nhìn đôi tình lữ
đnag hôn nhau, ánh mắt có vẻ đông cứng, bất đắc dĩ…