Sau khi Caligula rời đi, Nam Cung Phiêu
cầm di động đứng một mình ở trong ngõ, tầm mắt đặt ở dãy số trên màn
hình di động, nhớ lại hết thảy chuyện năm đó.
Một lần
nhiệm vụ nằm vùng đặc biệt khiến cho cô quen biết Cung Trữ Trạch, ngay
tại lần đó ý loạn tình mê, hai người bọn họ đã phát sinh quan hệ, Nam
Cung Phiêu lại không cảm thấy có lỗi với Nghiệt Thần chút nào. Ba năm ở
chung, bọn họ hợp tác với nhau, hiểu biết lẫn nhau, Nam Cung Phiêu cũng
đạt được càng nhiều chứng cớ phạm tội.
Những năm đó, Cung Trữ Trạch như cá gặp
nước, dã tâm bừng bừng, chưa từng nghĩ tới từ bỏ việc kinh doanh trái
pháp luật, Nam Cung Phiêu lần lượt khuyên can đều không được. Qua nhiều
lần đấu tranh, biết rõ tính cách cố chấp của Cung Trữ Trạch. Cuối cùng,
Nam Cung Phiêu tình nguyện để anh chết ở trên tay mình, chứ không nguyện để cho anh bị cảnh sát tra tấn đến chết.
Hình ảnh Cung Trữ Trạch ngã xuống ở
trong đầu cô lặp lại vô số lần, làm cho cô áy náy, làm cho cô đau lòng,
làm cho cô vô cùng xấu hổ. Nếu lại để cho cô được lựa chọn một lần nữa,
cô tình nguyện người ngã xuống là mình!
Nam Cung Phiêu hít sâu một hơi, không
trở lại nhà hàng, cầm lấy di động gọi điện thoại cho KING: “Anh về nhà
trước đi.” một mình ra bờ biển đi đạo.
Trên bãi biển, vô số cặp tình lữ lui
tới, Nam Cung Phiêu một mình một bóng cảm thấy thật đặc biệt. Sau khi tự tay hủy diệt hạnh phúc, cảm giác tịch mịch bất đắc dĩ vẫn luôn làm bạn
với cô.
Có lẽ chỉ ở thời điểm cô đơn một mình, cô mới có thể dứt bỏ cảm giác hối hận…
Tầm mắt thoảng qua, nhìn thấy ở bụi cỏ
phía trước có một đôi tình lữ đang hôn môi, hai tay nam nhân vội vã xoa
nắn bộ ngực của nữ nhân, lại còn há mồm điên cuồng mà mút vào môi của
cô.
Nam Cung Phiêu ghê tởm nhăn mặt nhăn
mũi, phi thường chán ghét loại nam nhân chỉ biết dùng nửa người dưới để
nói chuyện này. Đêm nay tâm tình cô không tốt, hắn ta cũng không được
hay ho rồi!
Nam Cung Phiêu đeo tai nghe MP3, nhanh
chóng đi đến trước mặt nam nhân, một tay nhặt áo của hắn, thừa dịp nam
nhân còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay mềm mại vung mạnh, vung ra một
cái tát.
“Ba!” Một tiếng thanh thúy vang lên, nam nhân che mặt, kính mắt lệch sang một bên, nữ nhân cũng sửng sốt, kinh
ngạc trừng lớn mắt, sáu con mắt nhìn Nam Cung Phiêu.
Nam Cung Phiêu phẫn nộ chỉ vào nam nhân, rít gào nói: “Anh dám phản bội tôi!”
“…”
“Tôi về sau cũng không muốn gặp anh nữa! !” Nói xong, Nam Cung Phiêu mạnh mẽ xoay người, rất nhanh chạy đi.
Nữ nhân vừa nghe, lập tức túm chặt áo nam nhân, hai tròng mắt phun hỏa gào thét: “Cô ta là ai!”
“Anh… Anh không biết .”
“Không biết? Trách không được anh trước
kia yếu ớt nằm úp sấp, gần đây lại nhiệt tình như hỏa đối với tôi, thì
ra bên ngoài có nữ nhân khác!”
“Lão bà, anh thật sự không biết cô ta, chúng ta kết hôn đã ba năm, em còn chưa tin anh?”
“Hừ! Có trời mới tin anh! Người ta nói nam nhân bốn mắt là sắc nhất, một chút cũng không sai!”
“Lão bà, anh…”
Nữ nhân đột nhiên nhắm ngay bộ vị sừng
sững của nam nhân vươn đầu gối huých một cái, nam nhân lập tức rống một
tiếng, thân mình gấp khúc lại.
Nữ nhân phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Tôi về sau không muốn gặp lại anh !!!” Sau đó xoay người rời đi.
Nam nhân thống khổ nhìn bóng dáng lão bà rời đi, cho tới bây giờ hắn còn không biết đã phát sinh sự tình gì, chỉ biết là hắn… Hắn vô duyên vô cớ bị hai nữ nhân tập kích!
Nam Cung Phiêu đi được một đoạn đường,
thở hắt ra, dừng lại, hai tay đặt trên lan can bờ biển, nhìn cảnh đêm.
Dường như sau cái trò đùa dai này, tâm tình tốt lên một chút. Nói cô ác
ma cũng được, nói cô gây sự cũng tốt, dù sao nếu cô không thích nhìn
chuyện gì, đều lấy việc khiến người khác thống khổ làm niềm vui.
Ai có ý kiến liền trực tiếp K nàng là được rồi.
“Chia rẽ người khác, là việc quang minh chính đại sao?”
Tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên phía sau người, Nam Cung Phiêu mạnh mẽ xoay người lại, nhìn thẳng vào cặp mắt tà ác kia..
Nam Cung Phiêu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, quay lại đầu đi, chu miệng lên, mới không thèm để ý tới nam nhân chán ghét này.
“Anh theo dõi tôi, cũng không tính là quang minh chính đại đi?”
Nghiệt Thần đi đến bên người cô, đôi mắt hai màu nhìn cô, đêm nay cô thay đổi phong cách trang nhã, rất được,
thực quyến rũ, thực mê người, làm cho hắn không thể dời mắt.
Nam Cung Phiêu không nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nhìn phía trước: “Chưa từng phát hiện có anh tồn tại.”
“Em vẫn còn nhớ hắn?”
“Vĩnh viễn!”
Nghiệt Thần mạnh mẽ bắt lấy bả vai của
cô, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tức giận: “Hắn đã chết, em đối mặt với sự thật được không! Tôi là vị hôn phu của em, em không thể nghĩ đến nam
nhân khác, không thể!”
“Đây chỉ là lời nói đùa của sư phó, anh chỉ có thể là sư huynh của tôi.”
“Em!”
“Đừng làm cho tôi càng thêm chán ghét
anh, sư —— huynh!” Nam Cung Phiêu nói xong, trừng mắt nhìn hắn một cái,
xoay người rời khỏi lan can bên bờ biển.
Nghiệt Thần để mặc cô rời đi, ngẩng đầu
lên nhìn bầu trời đêm, lâu như vậy, cô vẫn chấp nhất như cũ đối với Cung Trữ Trạch làm cho người ta phiền chán. Ba người bạn tốt từng cùng sinh
cùng tử, xưng huynh gọi đệ, nhưng là thân phận khác nhau, minh ám không
phân lập. Hồi tưởng lại lúc ấy, nếu như cô không ra tay, anh cũng sẽ bóp cò súng, thay thế cô xử quyết Cung Trữ Trạch.
Đáng tiếc là, cô quá quyết đoán và kiên cường làm cho anh không có cơ hội xuống tay.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã biết rất rõ tính
cách Nam Cung Phiêu, Cung Trữ Trạch chết quả thật là đả kích rất lớn với cô, sư phó vì giúp cho cô khôi phục, mới đặt hôn ước cho bọn họ, cô lại càng trở nên thêm phản cảm.
“Phiêu, em rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể quên hắn…”
…
Nam Cung Phiêu ra khỏi tắc xi, vừa quay
đầu lại, thoáng nhìn thấy hai thân ảnh cao lớn đang đứng ở trong sân,
phía trước còn có khói trắng. Cô tập trung nhìn vào, Senke còn đang chăm chú lật hai miếng thịt bò!
“KAO! Cư nhiên ở hoa viên của tôi thiêu nướng, hoa của tôi !!!”
Thân ảnh kiều nhỏ nhanh chóng chạy vào
hoa viên, một tay đoạt lấy cái xẻng của Senke, trừng mắt nhìn hắn: “Tất
cả là đồ của tôi ! ! !”
“… Phiêu tiểu thư, đây là thịt không có mỡ.”
“Thịt thăn cũng có đầy mỡ, nơi này mấy vạn đồng một bình hoa, dơ thì làm sao bây giờ ! ! !”
Nam Cung Phiêu quay đầu lại, liếc mắt
nhìn một kẻ đang ăn cánh gà-KING, không hờn giận nhăn mi lại: “Anh, tên
ma cà rồng này thật đúng là đặc biệt, cảm cúm, tiêu chảy, còn nướng cánh gà. Nếu không biết rõ anh, thật đúng là coi anh là con người rồi .”
KIING chớp chớp mắt, không để ý cô, kéo một đĩa cánh gà đã nướng chín đến gần.
Nam Cung Phiêu cầm lấy một cái, dùng sức cắn: “Ăn nhiều như vậy, cẩn thận biến thành gà.”
Senke thấy Nam Cung Phiêu cũng ăn, vừa
lòng gật gật đầu, tiếp tục nướng cánh gà của hắn, mỉm cười nói: “Chủ
nhân thấy cô chưa ăn bữa tối, bảo tôi làm chút gì đó ngon miệng cho cô
ăn.”
“…” Nam Cung Phiêu sửng sốt, cánh gà còn để ở miệng, dại ra nhìn KING.
KING liếc mắt một cái, cầm lấy khăn tay, nhét vào trong tay cô.
“Anh vì sao lại trở nên tri kỷ như vậy?” Nam Cung Phiêu ngồi ở trước mặt hắn, nhăn mi lại vừa ăn cánh gà, vừa
nghi hoặc nhìn hắn.
KING đem xương cốt vứt vào đống rác, dùng tăm trúc xỉa răng, ôn nhu nhìn cô.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi cách điện với nam nhân, điện lực của anh vô dụng.”
“…”
“Có điều, Senke nướng đồ ăn rất ngon .”
KING tiếp tục xuất ra một miếng bít tết chín ba phần, vừa cắn bít tết vừa ngắm cô: “Em rất gầy, ăn nhiều một chút.”
“Đương nhiên!” Nam Cung Phiêu vừa ăn vừa lớn tiếng ồn ào với Senke, “Senke, đợi lát nữa đi mua quán vương lão
cát ( ta chẳng bít là cái gì. Chắc là tên một loại rượu) cho tôi hạ
hỏa.”