Một cú chiếc điện thoại của Aojie đã giải thích nguyên nhân KING bị cảm mạo tiêu
chảy. Mỗ nam đành phải nhận mệnh tiếp tục chạy vào toilet, Senke lấy
toàn bộ năm bình huyết mấy ngày hôm trước cất trong tủ lạnh đổ vào bồn
cầu. Mỗ nữ ngồi ở trên sô pha, đồng tình nhìn cửa toilet.
Ma cà rồng kỳ thật rất bi ai, thân thể
không thể tạo ra huyết cho nên ngay sau khi hút máu vào, sẽ lập tức cảm
nhận được bản chất của máu, rồi lập tức sẽ có các loại phản ứng. Hơn nữa hắn vừa thức tỉnh, có nhu cầu rất cao đối với máu, trong lúc nhất thời
quá mức tin tưởng Aojie, xem nhẹ những tiểu tiết này.
Hơn nữa, tên kia cho dù có chút bị ảnh hưởng nhưng cũng sẽ không thay đổi thị huyết như mạng chứ!
Aojie chết tiệt thật sự là hại người rất nặng, cư nhiên xét nghiệm xong lại bỏ xó bình huyết rồi lấy sai. May
mắn lần này là xét nghiệm ra huyết có chứa vi rút cảm cúm, mà không phải là hàng mẫu virut AIDS.
Ai, KING đáng thương .
“Senke, vào đây đỡ tôi một chút.”
“Vâng, chủ nhân!” Senke lập tức đi vào toilet.
Nam Cung Phiêu đứng dậy, nói với Senke: “Tôi đi ra ngoài mua một chút patê ít béo, anh làm chút cháo cho anh ta ăn.”
“Vâng, tiểu thư.”
Sau khi nghe thấy câu trả lời, Nam Cung Phiêu cầm lấy chìa khóa rời khỏi biệt thự, đi đến siêu thị bên ngoài tiểu khu.
…
Trường quay, khu A
Bên cạnh cái bàn trong quán cà phê, một nam một nữ đang đứng đối diện nhìn nhau đầy căm tức…
“Cam Ny Tịnh, em không cần quá phận.”Namnhân rống lên với mỹ nữ.
Vừa kêu xong, một soái ca bên cạnh lập tức lấy tay che miệng lại, sợ mình cười ra tiếng ảnh hưởng đến cảm xúc của diễn viên.
“Âu Dạ, chúng ta ở cùng một chỗ vốn là sai lầm, cuộc hôn nhân này là do mẹ anh bức thành.”
Soái ca vội vàng xoay người sang chỗ khác, hai vai run run, cố nén cười.
“Đừng lầm, là mẹ em bức !”
“Là mẹ anh bức !”
“Là mẹ em bức !”
“…”Namnhân rốt cục nhịn không được, giơ
tay lên kêu to lên với đạo diễn, “Đạo diễn, phiền toái cô sửa lại đoạn
đối thoại cho tôi được không.”
“… Ha … ha … ha! !”
Caligula rốt cục không nhịn được cười ha hả, Snow cũng mỉm cười đi đến trước mặt mỹ nữ đạo diễn, dùng ánh mắt mê chết người không đền mạng nhìn chăm chú vào cô: “Tôi tuy rằng không
phải rất nổi danh, nhưng những đoạn đối thoại thô lỗ này sẽ ảnh hưởng
đến hình tượng của tôi, tốt nhất nên sửa một chút được không? Mỹ nữ…”
Còn không quên cười khẽ khuyến mãi thêm vài cái ánh mắt ái muội.
Đạo diễn hoàn toàn say mê trong đôi đồng tử màu vàng kia, đành phải ngơ ngác gật gật đầu, xuất phát từ trạng
thái hoàn toàn mờ mịt.
“Ngoan! Sửa xong thì gọi điện thoại cho tôi nha, tôi đi trước !”
Nói xong, trong khi mỹ nữ vẫn đang nhìn chăm chú. Snow lắc đầu một chút, Caligula đi theo hắn rời khỏi trường quay.
Trên xe Caligula còn đang cười mãi không ngừng. Snow cũng tự mình mỉm cười, chỉ là hắn không có cười đến điên
cuồng như thế mà thôi.
“Ha ha ha, chủ nhân, bộ phim gì đó của
ngài a, còn nói là phim nghệ thuật, khi chiếu tôi xem, đúng là hài kịch
đi. Cười chết tôi mất, không thở được nữa! Hô, hô… Ha, ha, ha…”
“Cẩn thận tắt thở, tôi cũng sẽ không cứu cậu.”
“Nữ nhân vật chính kêu Cam Ny Tịnh (làm
vợ ngươi), nam nhân vật chính kêu Âu Dạ (oh YES), với hai nhân vật này
tôi đảm bảo các ngài chắc chắn sẽ đoạt giải! Phim gây cười nhất năm
2009, ha ha ha…”
Snow chịu không nổi lắc đầu, tiếp tục lái xe.
“Còn có nam thứ chính, siêu cấp kinh điển, không có người so với ngài càng COOL hơn nha, chủ nhân, ha … ha … ha! !”
“Cậu xem cậu cười giống như một kẻ ngu ngốc.”
“Không phải ngài cũng đang cười sao?
Ngài xem mình xem…” Caligula ngồi ở ghế phụ lấy tay nắm lấy mặt của
Snow, xoay trái xoay phải nhìn xem.
“Đừng làm loạn, tôi đang lái xe!”
“Kitttt!” Mạnh mẽ phanh xe lại, hai
người nhìn chằm chằm vào nữ nhân cầm theo túi plastic màu trắng đang ngã trên mặt đất, khuôn mặt tinh xảo sợ đến tái nhợt.
“Nguy rồi, tôi đi xem cô ấy có việc gì hay không!”
Caligula vỗ vỗ bả vai Snow, lập tức mở cửa xe, đi đến trước mặt nữ nhân.
Nam Cung Phiêu kinh ngạc nhìn chăm chú
vào xe thể thao màu đen trước mắt, nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, thiếu
chút nữa đã muốn nhảy lên cao hơn nóc xe.
Thoáng nhìn một nam nhân mang theo kính
râm đi xuống, chính là đang đi về phía cô.Taytrái vội vàng thu hồi ám
khí, làm bộ dại ra nhìn chăm chú vào đầu xe thể thao, một vẻ mặt kinh
hồn bất ổn.
Caligula đi đến trước mặt Nam Cung
Phiêu, con ngươi đen phía sau kính râm bỗng dưng sửng sốt, kinh ngạc
nhìn cô, nhất thời nói không ra lời.
Là cô? Thật là cô! Như thế nào cô lại ở chỗ này? Như thế nào cô vẫn còn ở chỗ này?
Snow thấy Caligula không có phản ứng,
liền nhảy ra khỏi xe thể thao, đi đến trước mặt Nam Cung Phiêu, bỏ kính
râm của mình ra, nghiền ngẫm nhìn cô: “Tiểu thư, lần sau đừng làm những
hành vi liều mạng như thế này nữa.”
Nam Cung Phiêu liếc mắt ngắm hắn một
cái, nhận ra hắn là “cái gọi là siêu sao Snow”, trong đôi mắt xẹt qua
một tia kinh diễm, rất nhanh khôi phục, vung tay lên, hơi phẫn nộ nói:
“Đợi chút! Anh không phát hiện tôi đang đi trên vạch kẻ đường cho người
đi bộ sao? Làm người lễ phép, anh có hiểu hay không?”
“Ha … ha… vạch kẻ đường cho người đi bộ
cũng phải nhìn đèn báo hiệu cho người đi đường sáng đi? Cô vượt đèn đỏ,
tôi đang nghĩ đến là cô cố ý chạy đến hỏi xin kí tên.”
“Thèm vào! Ai hiếm lạ cần chữ ký của anh chứ, anh cho anh là Orlando Bloom sao? Kí tên, tôi phi!
“…”
Nam Cung Phiêu một hơi phun phì vào mặt
Snow, cô còn không quên trừng mắt nhìn liếc hắn một cái, vội vàng băng
qua đường. Chính là qua một lần tiếp xúc, đã khiến hình tượng soái ca
của Snow ở trong cảm nhận của cô đại suy giảm.
Một kẻ tự đại cuồng!
Snow nhìn bóng dáng của cô, bất đắc dĩ
lắc lắc đầu. Đây là lần đầu tiên mị lực của hắn hoàn toàn không phóng
điện được với nữ nhân. Quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Caligula vẫn là
đang ngẩn người ở nơi nào đó.
Snow lấy tay khuỷu tay chọc chọc vào trong ngực hắn, hỏi: “Như thế nào? Coi trọng người ta ?”
“…” Caligula không nói gì, nhìn chăm chú vào bóng dáng đang đi xa kia, đáy lòng có loại áp lực đặc biệt, rất
đau, rất thương tâm.
“Có điều, cô ấy thật sự có vẻ đặc biệt.”
“Chủ nhân, tôi quen cô ấy.”
“Ừm?” Snow tò mò quay đầu đến “Cậu làm sao có thể quen biết cô ấy?”
“Cô ta là người giết tôi.”
“Ừm?”
Bàn tay to của Caligula nắm chặt lại, hạ kính râm xuống, con ngươi đen nổi lên tức giận, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Cô ta chính là nữ nhân hôm đó bán đứng tôi, nữ nhân của tôi… Nam
Cung Phiêu, kẻ thù của tôi ! ! !”
“Thì ra là cô ta.”
Snow lộ ra một chút nghiền ngẫm tươi cười, mang theo kính râm, trầm thấp hỏi: “Cậu muốn báo thù sao?”
“Đáng để suy nghĩ!”
“Ha … ha…” Snow vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Phía sau yêu là hận, đừng làm cho chính mình hối hận.”
“Không! Vào thời điểm viên đạn kia xuyên qua ngực, tôi đã không yêu cô ấy nữa.”
“Hy vọng như thế.”
“Nam Cung Phiêu, chờ coi!”
Hai nam nhân ngồi lên xe thể thao phóng như bay đến nhà ăn Sương Mai Thiên Trà.