Nhã Vọng Thiên Đường
Cô thích cái ôm của anh, ấm áp và vững chãi, sạch sẽ lại yên bình, nó làm
cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, muốn dựa vào lồng ngực anh trọn đời.
Ngày lễ Giáng Sinh, Thư Nhã Vọng cũng bình thường giống như mọi ngày, vừa
thong thả uống sữa bò vừa híp mắt nhìn ra hành lang, trời hôm nay rất
lạnh, cô không muốn đi xe đạp mà dự định ngồi xe đi học, xe đưa rước chỉ chuyên đưa đón học sinh vị thành niên, còn như Nhã Vọng đã lên đến đại
học mà vẫn còn mặt dày mày dạn lên xe đưa rước ngồi, trong đơn vị này cô cũng là người đầu tiên.
Thư Nhã Vọng quen nơi quen chốn trèo lên xe, mấy đứa nhóc trong xe đều quen cô, mỗi đứa đều cười tươi rói gọi cô: “Chào buổi sáng chị Nhã Vọng.”
Thư Nhã Vọng vẫy vẫy tay, cười với bên này cười với bên kia, cuối cùng mới
ngồi vào chỗ ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng bên tai lại vang lên tiếng bọn nhỏ ồn ào vui vẻ, thoắt một cái cả chiếc xe đột nhiên trở nên yên lặng
lại, Thư Nhã Vọng hiếu kỳ mở mắt xem, thì thấy một cậu nhóc đang bước
lên cửa xe, áo khoác ngoài màu đen, cậu ta cúi đầu, tóc mái mềm mại che
đi đôi mắt, để lộ cái mũi thẳng thanh tú và cái cằm thon thon, không
biết tại sao, nhiệt độ trong xe vốn đang ấp áp thế nhưng từ khi cậu ta
xuất hiện, trong nháy mắt bầu không khí trở nên âm u, lúc cậu ta hơi
ngước lên, bên dưới đôi mắt sâu hút có một quầng thâm đen xì đập ngay
vào mắt, đôi mắt cậu không chứa ai, nó trống rỗng đến đáng sợ, có vẻ như mọi hình ảnh đều không thể lọt vào trong mắt cậu, cậu đi ra chỗ ngồi
phía sau, bên trong xe chỉ dội lại tiếng bước chân đơn độc của mình cậu, lúc cậu đi tới chỗ cuối cùng, trong ánh mắt trống hoác phản chiếu hình
bóng của một cô gái, cô gái đó cười tươi nhìn cậu, cô kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, ngáp một cái rồi hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
Hạ Mộc lắc đầu.
Thư Nhã Vọng thò tay vào túi lấy một ổ bánh mì phết bơ đưa cho cậu: “Cho em.”
Hạ Mộc lại lắc đầu.
Thư Nhã Vọng nheo mắt lại nhìn cậu.
Hạ Mộc mím chặt môi, nhận lấy ổ bánh, chậm chạp gỡ giấy gói ra, gặm một miếng mà không vui vẻ gì.
Thư Nhã Vọng cười giễu: “Sợ thuốc độc à? Sao ăn mà miễn cưỡng vậy?”
“Em không thích ăn đồ ngọt.” Hạ Mộc nói nhỏ.
Thư Nhã Vọng nhìn cậu thấy hơi khó tin, coi kìa vừa nãy giọng điệu của cậu
giống như là đang trách móc, nhưng trách móc mà khuôn mặt lại không biểu hiện tí cảm xúc nào, thực sự dễ thương ngộ nghĩnh quá!
Thư Nhã Vọng nheo mắt lại, thật lòng muốn ôm cậu nhóc một cái ~!
Hạ Mộc cúi đầu nhìn ổ bánh mì, không để ý đến ai đó bên cạnh đang mưu tính trong lòng, một tay cậu cầm ổ bánh, một tay ngắc ngứ đút vào trong túi
áo khoác, trong túi áo có một chiếc hộp cưng cứng, cậu nắm chắc cái hộp
trong tay, mím môi, nhìn ổ bánh mì, lựa một chỗ ít bơ cắn một miếng,
nhai hai cái mới nói: “Hôm nay là lễ Giáng Sinh đó.”
“Ừ, phải, rồi sao?” Thư Nhã Vọng lại lấy một ổ bánh mì trong túi ra, lần
này là bánh mì chà bông, cô gỡ gói giấy, đưa cho Hạ Mộc, sau đó cầm lại ổ bánh quết bơ lên ăn.
Hạ Mộc ngẩn người nhìn ổ bánh mì chà bông trong tay, lại nhìn Thư Nhã Vọng đang ăn ổ bánh mì mình vừa ăn mà không tỏ ý gớm ghiếc chút nào, bàn tay trong túi áo chầm chậm nhấc lên, chiếc hộp trong tay càng bị siết chặt
hơn.
“Lễ Giáng Sinh, sau đó thì sao?” Thư Nhã Vọng vừa ăn bánh mì vừa hỏi, rất
hiếm khi Hạ Mộc lại chủ động tìm đề tài để nói chuyện với cô.
Hạ Mộc ngồi bên cạnh mím chặt môi, tay lại rút ra một chút, giờ đã thấy
được một góc hộp, chiếc hộp giấy màu xanh nhạt, không có giấy bao, đơn
giản mà trang nhã.
“À…” Lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, gương mặt hơi ửng lên sắc hồng, ngay lúc
cậu lấy hết dũng khí lấy chiếc hộp ra, xe bỗng nhiên dừng lại, tới Nhất
Trung rồi, Hạ Mộc cứng người trừng mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ
xe.
Thư Nhã Vọng đẩy đẩy cậu: “Hạ Mộc, tới trường rồi kìa.”
“À.” Hạ Mộc khẽ buông tay, chiếc hộp lại rơi vào trong túi áo, cậu thấy hơi
chán nản, cầm lấy cặp sách, đứng lên chầm chậm đi theo bọn nhóc xuống
xe.
Đi được hai bước, bỗng nhiên cậu đứng lại, quay phắt đầu, nhìn Thư Nhã
Vọng, Thư Nhã Vọng cũng khó hiểu nhìn lại cậu, tay cậu mới vừa đút vào
túi áo, Thư Nhã Vọng đã kêu a lên một tiếng, hình như là nhớ tới cái gì
đó nên nhìn lại Hạ Mộc hỏi: “Hạ Mộc, chiều nay mấy giờ em tan học?”
Hạ Mộc ngưng một lát, trả lời: “5 giờ 40.”
Thư Nhã Vọng vui vẻ gật đầu: “Tốt quá, hôm nay chị tới đón em tan học.”
Hạ Mộc nhìn cô thắc mắc.
Thư Nhã Vọng cười, nụ cười trên mặt đầy gian trá: “Là lễ Giáng Sinh, cùng đi xem phim với chị không?”
“Em không thích coi phim chiếu rạp.”
Thư Nhã Vọng chán nản nhìn cậu, rõ là, đơn vị của mẹ cô vừa phát cho hai vé xem phim, vừa đúng dịp lễ Giáng Sinh, vào mấy ngày thế này, bạn bè đều
có hẹn hết, đâu có ai cùng cô đi coi phim!
“Nhớ tới đón em.” Hạ Mộc bỏ lại câu này rồi quay người bước đi, bước chân nhẹ nhàng thoải mái đi nhiều.
“Không phải em không thích coi phim à?” Thư Nhã Vọng hỏi với theo sau lưng.
Hạ Mộc quay lại nói: “Em nói không thích chứ đâu nói không đi.”
Trên mặt cậu vẫn không có biểu cảm gì chỉ có khóe môi khẽ nhếch lên bộc lộ
tâm trạng của cậu, Thư Nhã Vọng phát hiện thì ra lúc tâm trạng Hạ Mộc
vui vẻ, cậu luôn thích nhếch môi lên, giống như bản thân đang muốn nén
cười vậy.
Thư Nhã Vọng bất đắc dĩ nhìn theo bóng cậu, nói khẽ: “Tên nhóc con thối
tha, sao không thẳng thắn một chút, rõ là rất muốn đi còn gì.”
Xe đưa rước chỉ còn lại một mình Thư Nhã Vọng, không thể không nói, da mặt cô bé này thật sự rất dày, cho dù chỉ có một mình ngồi trên xe cũng
không thèm đỏ mặt, ngược lại còn vô cùng hưởng thụ.
Tới trường, Thư Nhã Vọng đi vào lớp học, trong phòng học chỉ có mười mấy
người, thời tiết lạnh lẽo nên người đi học lại càng ít hơn, chuông vào
học vang lên, thầy giáo bước vào lớp, cúi đầu bắt đầu điểm danh, rõ ràng chỉ có mười mấy người nhưng mà lúc điểm danh, lớp học bốn mươi lăm sinh viên đều có người trả lời, Thư Nhã Vọng buồn cười nhìn mấy người núp
sau sách vờ lên tiếng, thay đổi giọng nói, liên tục la có, có, có.
Thư Nhã Vọng nghĩ, học kì tới có phải cô cũng nên trọ lại kí túc xá, như
vậy thì sáng sớm sẽ có người điểm danh thay cô, còn cô có thể lười biếng ngủ thêm rồi.
Lúc học được một nửa, điện thoại của Thư Nhã Vọng rung lên, Thư Nhã Vọng
bóp chặt lấy điện thoại, có một tin nhắn đến: “Đang làm gì vậy? Đi học
à.”
“Ha ha, tiểu thư hoa khôi, buổi tối có làm gì không?”
Thư Nhã Vọng thấy giọng điệu Trương Tịnh Vũ mà muốn cười, cô trả lời: “Có chứ, đi xem phim với anh đẹp trai.”
Một lát sau, điện thoại đi động lại rung lên rù rù, Thư Nhã Vọng lại bóp lấy điện thoại, nhắn: “Làm gì vậy?”
“Không thể nào, Tiểu Thiên mới đi được bao lâu mà cậu đã vượt tường rồi.”
“Đánh chết cậu bây giờ, tôi nói chơi mà cậu cũng tin.”
“Vậy thì tốt, tối nay đi chơi đi. Học cùng một trường cũng không gặp cậu được mấy lần, nhớ cậu lắm đấy.”
“Bớt buồn nôn đi, có chuyện gì muốn tôi giúp, nói mau đi.”
“Chậc, sao cậu lại hiểu tôi vậy nhỉ, bốn giờ chiều nay đi được không? Tôi có chuyện cần cậu giúp.”
“Chuyện gì thế?”
Trương Tịnh Vũ thần bí nói: “Chuyện chung thân đại sự.”
Chung thân đại sự? Không phải cậu ta để ý đến cô nào rồi đấy chứ, lôi cô đi
theo đuổi giúp à? Thư Nhã Vọng cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì 5 giờ
40 mình mới hẹn với Hạ Mộc, đi với Trương Tịnh Vũ xem sao, có thể giúp
thì chắc chắn phải giúp rồi, nói gì đi nữa thì cũng là anh em cả mà.
“Được, vậy chiều liên lạc sau.”
Đến tận bốn giờ rưỡi, Thư Nhã Vọng mới nhận được điện thoại của Trương Tịnh Vũ, trong điện thoại cậu ta rất phấn khích bảo cô nhanh nhanh qua đi,
Thư Nhã Vọng cúp điện thoại, thu dọn đồ đạc rồi đeo túi xách lên vai,
không nhanh không chậm đi đến vườn hoa mà Trương Tịnh Vũ đã chỉ, quang
cảnh vườn hoa vào mùa đông không có gì đẹp, luôn mang vẻ tiêu điều, hiu
hắt, Thư Nhã Vọng bước lên vài bước, giẫm trên lá rụng xôm xốp, vang lên tiếng sột soạt nho nhỏ, cô quay đầu nhìn xung quanh, khẽ chau mày, cậu
ta bày trò gì vậy, gọi cô ra đây mà không thấy đâu?
Lấy điện thoại đi động ra, cô cúi đầu tìm số điện thoại của Trương Tịnh Vũ, vẫn chưa ấn nút gọi thì bỗng nhiên cô cảm giác phía sau có người tới
gần, vừa định quay đầu lại đôi mắt đã nhẹ nhàng bị che lại bởi một bàn
tay to lớn, trước mắt trở nên đen kịt, Thư Nhã Vọng bình tĩnh gọi:
“Trương Tịnh Vũ.”
Người phía sau không trả lời, có điều cánh tay đang che mắt cô hơi run run, như là đang nín cười vậy.
“Trương Tịnh Vũ, cậu lại muốn ăn đòn hả?” Thư Nhã Vọng giơ tay, cô gỡ đôi tay
đang che mắt mình ra, quay người lại trợn mắt, những lời muốn chửi cậu
ta nghẹn lại trong miệng, vừa định mở miệng đã ngây ngốc thần người ra,
cô không thể nào tin được nhìn người đứng đằng sau, cơ thể cao gầy rắn
chắc được bao bọc trong lớp quân phục sắc xanh cắt may vừa vặn, gương
mặt đẹp trai có nụ cười cô yêu thích.
“Nhã Vọng.” Anh vẫn giống như trước đây bước tới gần, kéo lấy tay cô, khẽ gọi tên của cô.
Nghe được âm thanh quen thuộc làm cho người khác phải nhớ nhung bên tai,
trong tay là sự thô ráp ấm áp cho người ta sinh ra cảm giác yên tâm, Thư Nhã Vọng lấy lại tinh thần, nở nụ cười: “Anh…anh, sao lại là anh?”
Thư Nhã Vọng xúc động đến nỗi không biết nên nói gì, chỉ biết nắm thật chắc lấy tay cậu, tay trong tay, trong lòng mỗi người rung lên từng hồi.
“Ha ha, ngạc nhiên chưa!” Trương Tịnh Vũ nhảy ra từ phía sau Đường Tiểu
Thiên, hí ha hí hửng cười nói: “Nhã Vọng, cậu còn muốn cho tôi ăn đòn
nữa không? Hà hà.”
Thư Nhã Vọng mím môi nhìn cậu cười: “Hì hì, lần sau cậu mà tìm tôi giúp nữa thì tôi sẽ cho là Thiểu Thiên quay về.”
Trương Tịnh Vũ nghe xong, lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi đi! Sau này nếu nhờ cậu
giúp thật, cậu lại tưởng bở, khi tới lại không thấy Tiểu Thiên đâu lại
còn không đánh tôi nhừ tử à.”
“Sao vậy được, tôi đâu phải người như thế.” Thư Nhã Vọng nhìn cậu ta nở nự cười ngọt ngào.
Trương Tịnh Vũ lườm cô, ánh mắt như muốn nói: Chẳng lẽ lại không phải?
Thư Nhã Vọng không thèm để ý tới cậu ta nữa, kéo Đường Tiểu Thiên ra hỏi: “Sao anh đã về rồi?Không phải anh nói lính mới thì không được nghỉ phép sao?”
Đường Tiểu Thiên cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời toàn là nụ
cười của cô: “Ừ, trong đội phái bọn anh đến quân khu thành phố T biếu
quà, lẽ ra sau khi giao đồ đạc xong thì phải nghỉ lại quân khu thành phố T một đêm, nhưng mà anh muốn gặp em một lát thôi, nên đã lén trốn ra
đây một lúc.”
“À, thì ra thế.” Thành phố T cách thành phố S chỉ có một tiếng đi xe.
Thư Nhã Vọng gật đầu hỏi: “Nói vậy thì anh phải đi ngay rồi sao?”
“Ừ, bốn giờ sáng sớm ngày mai thì phải lên xe lửa về thành phố T, sau đó bảy giờ sáng sẽ quay về đơn vị với bọn người đại ca.”
“Vậy anh cũng chỉ ở lại đây một đêm thôi à?” Thư Nhã Vọng không nỡ rời, hai tay bất giác lắc lắc cánh tay cậu.
Đường Tiểu Thiên chưa kịp nói thì Trương Tịnh Vũ đã xen vào, cười dâm đãng
nói: “Một đêm cũng đủ để làm được nhiều chuyện lắm đấy, ha ha ha.”
Nói xong còn đập đập lên vai Đường Tiểu Thiên, nháy mắt cười.
Đường Tiểu Thiên quýnh quáng đẩy tay cậu ta ra, khuôn mặt đỏ lên bừng bừng giận dữ: “Cậu…cậu đừng có nói bậy.”
“Mờ ám mờ ám ~ mình nói bậy cái gì? Không lẽ cậu chưa nghĩ tới à, coi mặt
cậu đỏ lên kìa.” Trương Tịnh Vũ lấy tay thụi vào người cậu, ra sức chế
nhạo cậu.
Mặt Đường Tiểu Thiên ngày càng đỏ tợn, nhìn Thư Nhã Vọng khẩn khoản, lắc lắc đầu huơ tay: “Nhã Vọng, anh không…”
“Gì? Thật sự không có hả?” Trương Tịnh Vũ làm vẻ mặt không thể nào tin được
sau đó lại như là chợt hiểu ra: “À! Phải rồi, Thư Nhã Vọng, tại vì cậu
không có tí hấp dẫn nào!”
“Trương Tịnh Vũ, cậu thật lòng muốn tôi đập cậu phải không?” Thư Nhã Vọng bước
lên một bước, vừa vội vừa tức kéo Đường Tiểu Thiên, trừng mắt bực mình
nhìn Trương Tịnh Vũ, trỏ một ngón tay chỉ vào cậu ta nói: “Đi ngay, đi
ngay, đi ngay, tên bóng đèn này! Tối nay chúng tôi yêu cái gì, thế nào
không cần cậu phải chiếu sáng cả đêm đâu!”
Chuyện giỡn chơi hả, khuôn mặt đỏ bừng bị chòng ghẹo của Đường Tiểu Thiên là
độc quyền của cô đấy, được không? Ngoài cô ra thì không ai được phép sử
dụng.
“Ôi này! Thư Nhã Vọng, cậu hơi quá đáng đấy nhé, chỉ có cậu nhớ Tiểu Thiên
chắc? Tôi cũng nhớ cậu ấy đấy nhé, tối nay tôi còn muốn mời cậu ấy đi ăn nữa kìa!”
“Tiểu Thiên không thèm đi đâu.”
“Tiểu Thiên.”
“Tiểu Thiên.”
Cả hai người đồng thời nhìn về phía Đường Tiểu Thiên chờ đợi.
Đường Tiểu Thiên chau mày, đưa mắt nhìn họ, không có xíu xiu do dự gật đầu: “Ừ, mình không đi.”
Trương Tịnh Vũ nắm tay thành đấm run run, rõ thật là trọng sắc khinh bạn! Cậu
ta đau lòng nhìn Đường Tiểu Thiên nói: “Người anh em, cậu làm mình quá
thất vọng rồi đấy! Cả đời này mình không muốn qua lại với cậu nữa!”
Đường Tiểu Thiên chẳng có chút áy náy nhìn cậu ta cười: “Đi thong thả, không tiễn.”
“Hai người được lắm! Tôi sẽ nhớ kỹ đấy!” Trương Tịnh Vũ trưng ra vẻ mặt bị
tổn thương sâu sắc, ôm trái tim ê chề bỏ đi, thật ra trong lòng lại
nghĩ, quá tốt, không đi đúng là quá tốt, tiết kiệm bớt tiền cơm!
“Có phải chúng ta hơi quá đáng không?” Thư Nhã Vọng nhìn bóng lưng Trương Tịnh Vũ quay đi thì thấy hơi băn khoăn.
“Không đâu, cậu ta không phải loại người yếu đuối thế.” Đường Tiểu Thiên hiểu
rất rõ tên bạn thân của mình, không chừng vì tiết kiện được tiền cơm mà
cậu ta còn đang khấp khởi vui mừng ấy chứ.
“Ồ, thì ra là vậy, lần sau đùa thêm một chút nữa mới được.” Thư Nhã Vọng xoa xoa cằm, nở nụ cười gian xảo.
“Em ăn hiếp cậu ta quá đấy.”
“Ai bảo lúc nãy cậu ta ăn hiếp anh.”
Đường Tiểu Thiên nhớ tới chuyện lúc nãy Trương Tịnh Vũ nói, khuôn mặt bỗng chốc lại đỏ lên.
Thư Nhã Vọng nhìn hai gò má ửng hồng của cậu, chợt hỏi: “Anh nghĩ cái gì thế?”
“Đâu, đâu có nghĩ gì đâu.” Đường tiểu Thiên sờ sờ mũi, che giấu vẻ bối rối của mình.
Thư Nhã Vọng bật cười, nhìn cậu nói: “Anh không nghĩ cái gì, vậy buổi tối
nay chúng mình phải làm cái gì đây? Đứng ở đây hóng gió hay sao?”
Đường Tiểu Thiên cười cười xấu hổ: “Tìm một chỗ ngồi cho ấm cái đã rồi mình tính tiếp.”
“Vâng.” Thư Nhã Vọng gật đầu, bèn kéo cánh tay Đường Tiểu Thiên đi vào trong
thư viện trường, ngoại trừ sân vận động ra thì thư viện của trường đại
học T là công trình kiến trúc tốt nhất, toàn bộ thư viện bao gồm chín
tầng, tầng một, hai, ba là khu tự học, tầng năm, sáu, bảy là phòng đọc
sách báo, tầng tám, chín là phòng đọc điện tử.
Một thư viện sang trọng như thế này từ khai giảng cho đến giờ Thư Nhã Vọng
đã đi ngang qua vô số lần nhưng vẫn chưa bước vào lần nào, cô kéo Đường
Tiểu Thiên đi tìm một buồng tự học không có ai vào ngồi, phòng tự học có hệ thống lò sưởi đang mở, Thư Nhã Vọng và Đường Tiểu Thiên chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, hai người ngồi rất gần nhau, mặt đối mặt nhìn nhau,
khóe môi còn vương nét cười ấm áp, đối điện với khung cửa sổ sát đất là
con đường chính trong trường học, từng cơn gió lành lạnh thi thoảng thổi đùa nhánh cây xào xạt trên con đường, bên ngoài sinh viên qua lại quần
áo muôn màu vui đùa rộn rã, nhưng khung cảnh đó vẫn không mảy may thu
hút được ánh mắt của họ. Bởi vì, trong mắt họ lúc này chỉ có hình bóng
của nhau, khi cậu nói chuyện thì cô chăm chú lắng nghe, lúc cô nói
chuyện cậu lại đăm đắm nhìn cô.
Cậu nói về chuyện cậu cảm thấy hứng thú,
Cô nói về những điều cô trải qua,
Cậu nói đến những nhớ nhung của cậu,
Cô nói những đợi mong của cô,
Tỉ mỉ từng điều, từ những vụn vặt đến những chuyện to lớn, dù cho có nói đến bình minh cũng không nói hết chuyện.
Tay cậu lén nắm lấy tay cô bên dưới gầm bàn, khóe môi cô nhẹ nhàng nhướn
lên, trong lòng ngập đầy vui vẻ, cô thích sự thân mật của cậu, thích độ
ấm của cậu, thích hương vị của cậu, thích khuôn mặt tuấn tú của cậu, cô
nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy cho thấy cô đang căng thẳng, mấy chốc cô
đã nghiêng đến gần…trong khi cậu vẫn chưa kịp phản ứng, vội vàng đặt một nụ hôn lên một bên mặt tuấn tú cương trực của cậu.
Cậu ngẩn người đờ ra, nhìn cô ngơ ngác, quên cả phải đỏ mặt.
Bị cậu nhìn khiến cô thấy xấu hổ bèn cúi đầu, trong lòng chợt mắng cậu, tên ngốc tên ngốc tên ngốc.
Bàn tay được cậu cầm đột nhiên bị siết chặt một cái, cô ngẩng đầu nhìn
cậu, chỉ thấy trong mắt cậu là ánh sáng lấp lánh rực rỡ, cậu nắm lấy bờ
vai của cô, gương mặt đẹp trai càng ngày càng tiến gần hơn, nụ hôn đã
đến gần trước mắt.
Mặt Thư Nhã Vọng đỏ rực ngăn bờ môi của cậu lại nói: “Này, anh đừng như thế.”
Tuy rằng trong phòng tự học không có ai nhưng bên ngoài cửa sổ sát đất có rất nhiều người đấy, bị bắt gặp sẽ không tốt chút nào.
Nhưng Đường Tiểu Thiên vẫn còn xao động, dù sao cũng phải hôn cô một cái mới
được, cô lấy tay ngăn cậu, cậu lại hít hà lòng bàn tay cô, lòng bàn tay
Thư Nhã Vọng ngứa ngáy không chịu nổi cô đành phải buông ra, ngay lập
tức môi cậu đã đặt lên bên mặt cô một cách chính xác, sau khi dùng hết
sức hôn một cái rồi cậu mới cảm thấy thỏa mãn buông cô ra.
Thư Nhã Vọng trợn mắt liếc cậu, Đường Tiểu Thiên sờ sờ mũi, rất ngượng ngùng cười với cô.
Quả nhiên không được trêu ghẹo đàn ông con trai, ngay cả Đường Tiểu Thiên mà còn như vậy.
Ngay lúc này điện thoại di động lại vang lên “Tí tách, tí tách”, đây là
tiếng chuông dành riêng cho Hạ Mộc, vừa nghe thấy tiếng chuông reo Thư
Nhã Vọng đã biết mình lại phạm phải chuyện sai gì rồi, thế mà cô cũng
quên mất tiêu cái hẹn với Hạ Mộc.
Thư Nhã Vọng nhận điện thoại, chột dạ nói: “Alo, Hạ Mộc.”
“Sáu giờ.” Giọng nói trong điện thoại vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng Thư Nhã Vọng có thể nhận ra trong đó còn có phần bất mãn.
“Ôi, đã sáu giờ rồi à. Ha ha, chị quên xem đồng hồ.”
“Chị đến đây, em đang ở trường.”
Thư Nhã Vọng nhìn thoáng qua Đường Tiểu Thiên, bối rối đáp: “Tối nay chị có công chuyện rồi, không đi được, hay là tối mai chị mời em xem phim
nha?”
Bên đầu kia điện thoại im lặng mất một lúc mới trả lời: “Tối mai em không rảnh?”
“…Vậy tối ngày mốt nhé.”
“Tối mốt cũng không rảnh.”
“Ôi cha, thì ra em bận như vậy à, thật sự chị không nghĩ tới.” Thư Nhã Vọng mắc cười nói, thằng nhóc này mà không rảnh, ngoài việc nhóc ta phải đến trường cũng chẳng có đi đâu, thế mà dám nói với cô là không rảnh.
Người bên đầu dây bên kia không nói gì, Thư Nhã Vọng đoán là cậu nhóc chắc
đang giận dỗi đây, không biết làm sao đành phải dịu giọng nói: “Tối nay
chị thật sự có công việc, có lỗi với em rồi.”
“Việc gì?” Giọng điệu của Hạ Mộc đã êm ái một chút.
Thư Nhã Vọng thấy hơi ngại cười nói: “Hà hà, khó khăn lắm Tiểu Thiên mới về được một lần, chị phải đi với anh ấy.”
Thư Nhã Vọng vừa định nói tiếp thì đầu dây bên kia không nói tiếng nào đã dập điện thoại.
Nhìn cái di động cô cảm thấy hơi băn khoăn, không phải là giận đấy chứ?
“Ai thế?” Đường Tiểu Thiên đến gần hỏi.
“Hạ Mộc.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chẳng là có mời thằng bé đi xem phim, nhưng mà…” Cô nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Không phải là đã đi chung vời anh đấy sao.”
“Vậy dẫn nó đi luôn đi, thằng bé cũng tội nghiệp.” Đường Tiểu Thiên cũng có
nghe nói đến chuyện của Hạ Mộc, cậu biết cậu bé này rất thích dính lấy
Nhã Vọng, nhưng cũng không thấy khó chịu lắm chỉ cảm thấy quả nhiên là
Nhã Vọng của mình ai gặp cũng phải thích, thật dễ thương, ngay cả một
đứa trẻ như Hạ Mộc cũng không ngoại lệ.
“Vậy anh tính làm sao bây giờ?”
“Cùng đi chung thôi, lại mua thêm một vé nữa là được.”
“Thông minh! Thư Nhã Vọng giơ ngón tay cái lên khen ngợi cậu.
Đường Tiểu Thiên cười, cầm lấy ngón cái của cô, nắm thật chặt trong bàn tay,
hai người nhìn nhau mà không thể nói đâu cho hết những ngọt ngào ấm áp.
Thư Nhã Vọng bấm điện thoại gọi cho Hạ Mộc, gọi hai lần cậu mới nghe
máy: “Hạ Mộc, chị quyết định sẽ cùng em đi xem phim.”
“Há.”
Chỉ một chữ há, thằng nhóc này không ngay thẳng chút nào, rõ ràng nó rất thích thú còn gì?
Thư Nhã Vọng lại nói tiếp: “Anh Tiểu Thiên của em cũng đi cùng đấy.”
“Tu tu…Tu tu…”
Thư Nhã Vọng nhìn điện thoại, khóe môi muốn giật giật, xem ra chỉ có lúc tức giận cậu ta mới thẳng thắn như vậy.
“Thằng nhóc nói sao?” Đường Tiểu Thiên hỏi.
“Cúp máy, hoàn toàn chẳng thèm bận tâm.” Thư Nhã Vọng lắc đầu, quan sát
Đường Tiểu Thiên rồi mới hỏi: “Anh đã mích lòng gì thằng bé thế, sao nó
lại ghét anh như thế nhỉ?”
Đường Tiểu Thiên rũ mắt nghĩ một lát mới lắc đầu: “Ai biết được, hay thằng bé thầm thích em.”
Thư Nhã Vọng đập bàn cười: “Ha ha ha. Chuyện cười này thật sự buồn cười đó nha.”
“Thôi được, nếu nó không đi thì chúng ta đi thôi.” Đường Tiểu Thiên cầm lấy
túi xách của Thư Nhã Vọng khoác lên vai, dắt tay cô nói: “Đi ăn trước
đã, sau đó đi xem phim nhé.”
Thư Nhã Vọng gật đầu đứng lên, cười tươi rói đi theo cậu, đêm Noel này khó
khăn lắm cậu mới về được dĩ nhiên là cô muốn vui vẻ trải qua cùng cậu
rồi, Hạ Mộc không đi lại tốt, cô đâu cần đem theo một cái bóng đèn bên
cạnh chứ.
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, vừa nghe tiếng chuông đã biết là Hạ
Mộc, Thư Nhã Vọng nghe điện thoại chưa nói được hai câu đã cúp máy.
“Thằng bé nói gì đấy?”
“Nó nói chúng ta đi đón nó.” Thư Nhã Vọng phồng miệng, khó chịu nói: “Tên nhóc thất thường này.”
Cuộc hẹn tối hôm đó trở thành một cuộc hẹn thật kỳ quái, Hạ Mộc chỉ cần đứng một bên không cần làm chuyện gì trên người cậu cũng đã tản ra khí lạnh
âm u đến nỗi khiến cho bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh như băng,
cho dù Thư Nhã Vọng và Đường Tiểu Thiên đã cố gắng hâm nóng bầu không
khí nhưng bao giờ cũng ôm lấy thất bại bởi không gian đầy áp lực của Hạ
Mộc, cả hai liếc mắt nhìn nhau, quệt quệt mũi không biết phải xử lý thế
nào, họ đều cảm thấy thật hối hận vì sao ban nãy mình lại bảo cậu nhóc
này đi cùng.
Hạ Mộc hoàn toàn không có tí ý tứ gì cả mà cứ đi giữa hai người, ba người
giống như khúc gỗ, máy móc đi ăn, máy móc đi xem phim, máy móc đi dạo
phố, đã mấy lần Thư Nhã Vọng nói bóng gió để Hạ Mộc biết đường về nhà,
nhưng mà tên nhóc này giống như là không hiểu gì hết, vẻ mặt thản nhiên
nhìn cô.
Thư Nhã Vọng bị đối xử như vậy thì chỉ còn biết thở dài hết cách, mãi cho
đến hơn chín giờ tối, người qua lại trên đường càng ngày càng ít đi,
trời nhanh chóng trở lạnh, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, Thư Nhã Vọng
lạnh run cả người, Đường Tiểu Thiên dừng bước nghiêng người nhìn Thư Nhã Vọng nói: “Không còn sớm nữa, để anh đưa bọn em về.”
Thư Nhã Vọng rụt cổ lại, mũi lạnh cóng đến đỏ bừng lên, cô giậm giận hai chân lạnh ngắt hỏi: “Vậy còn anh? Anh về nhà à?”
Đường Tiểu Thiên lắc đầu: “Anh không có về, nếu như để ba anh biết anh lén chạy về đây, chắc chắn sẽ lột da anh.”
“Vậy một mình anh lang thang trên đường cho tới sáng sao?”
“Sao vậy được, anh đưa các em về trước, sau đó thì đi tìm Trương Tịnh Vũ, tối sẽ ở lại trong kí túc xá của cậu ta.”
Thư Nhã Vọng đưa tay ra kéo lấy cậu, cảm thấy không nỡ, lắc lắc người cậu:
“Đừng đi mà, khó khắn lắm anh mới trở về, em với anh đi đến chỗ đợi xe ở trạm xe lửa ngồi đêm nay đi.”
“Nhưng mà, em không về nhà liệu có ổn không?”
“Tìm một cái cớ nói dối mẹ em là được.”
Đường Tiểu Thiên nghĩ một lát, lắc đầu: “Không được, 4 giờ sáng ngày mai anh phải đi rồi, một mình em ở ngoài anh sẽ lo.”
“Không có chuyện gì đâu, em ngồi đợi ở phòng chờ với anh đến tản sáng thì đi
là được rồi.” Thư Nhã Vọng đong đưa cánh tay cậu, cô không muốn xa cậu,
cho dù chỉ bên nhau một phút thôi cũng tốt lắm rồi.
Đường Tiểu Thiên thấy Thư Nhã Vọng như vậy, thật sự không đành lòng từ chối
cô, cậu cũng không muốn từ chối, mím miệng cười gật mạnh đầu, cậu không
phải không muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút.
Thư Nhã Vọng thấy cậu đã đồng ý, rất hài lòng nhìn cậu cười, tay hai người
cũng tự nhiên nắm chặt lấy nhau, trong mắt của họ bây giờ chỉ thấy được
toàn những cảm xúc ngọt lịm.
Hạ Mộc cụp mắt xuống, nhìn lướt qua mười ngón tay đan vào nhau của họ, ánh mắt càng thêm phần lạnh lùng.
Thư Nhã Vọng quay người, nhìn Hạ Mộc nói: “Bọn chị đưa em về nhà trước nhé.”
“Không cần đâu.” Hạ Mộc hờ hững từ chối.
“Em sao thế?”
“Em biết đường.” Giọng của Hạ Mộc rất khẽ, nghe có vẻ rất mệt mỏi.
Thư Nhã Vọng không biết làm sao đành nhìn Đường Tiểu Thiên, Đường Tiểu
Thiên cười: “Vậy để tự cậu ấy trở về đi, Hạ Mộc cũng 15 tuổi rồi, em
cũng không cần bảo vệ cậu ấy quá.”
“Cũng phải, Hạ Mộc đã là một tiểu nam tử hán rồi đấy nhỉ.” Thư Nhã Vọng giật
ống tay áo Hạ Mộc, cười dặn: “Hạ Mộc, ngồi xe tuyến số 16 về nhé, biết
chưa? Đừng đi quá trạm đấy.”
Hạ Mộc ngước lên nhìn cô thật sâu, sau đó không nói gì cả, gật đầu rồi
quay người đi về phía trạm xe buýt công cộng, Thư Nhã Vọng và Đường Tiểu Thiên đứng bên cạnh cậu, lúc xe số 16 tới, Thư Nhã Vọng đẩy nhẹ cậu một cái: “Xe tới rồi.”
Xe buýt trờ tới trước mặt họ, cửa xe tự động mở ra, Hạ Mộc bước lên, ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, Thư Nhã Vọng đứng bên ngoài xe, phất tay cười với
cậu, Hạ Mộc lẳng lặng nhìn cô và Đường Tiểu Thiên, hai tay đút trong túi áo, nắm chặt chiếc hộp trong túi áo bên phải đến phát đau, xe chậm rãi
lăn bánh, cậu không quay đầu lại, mặc cho cảnh vật trước mắt có thay
đổi, mặc cho cô gái kia đã rơi lại phía sau đuôi xe, tối đó, cậu về đến
nhà lại lấy hộp quà ra, nhẹ nhàng mở hộp, dưới ánh đèn, sợi dây chuyền
bằng bạc chiếu những tia sáng lấp lánh đẹp đẽ, hai con cá hôn môi đáng
yêu châu môi sát vào nhau, cậu nhìn một lúc, ngay sau đó liền ném cả dây chuyền và hộp đựng vào thùng rác, mắt hững hờ nhìn về phía trước, qua
rất lâu rất lâu, cậu lại đứng dậy, lấy chúng ra khỏi thùng rác, nhìn một cái, cắn cắn môi, lại cất vào trong ngăn kéo.
Thư Nhã Vọng tìm đại một lý do nói với mẹ, cô nói bạn học nằm viện, gia
đình không ai ở thành phố S nên cô đến bệnh viện tiện việc giúp đỡ bạn.
Có lẽ bình thường Thư Nhã Vọng cũng tốt tính như thế nên bà Thư hoàn
toàn không có nghi ngờ gì, dặn dò cô chăm bạn cho tốt, bản thân cũng
phải chú ý nghỉ ngơi.
Thư Nhã Vọng thấy mẹ đồng ý rồi nên mau chóng cúp điện thoại, cô rất sợ mẹ sẽ tìm ra kẽ hở nào đó.
Đường Tiểu Thiên đợi tin của cô cũng rất hồi hộp, Thư Nhã Vọng tinh nghịch giơ tay ra dấu chiến thắng để cậu nhìn thấy.
“Nhã Vọng, Nhã Vọng.” Đường Tiểu Thiên xúc động ôm lấy cô, cậu rất hạnh phúc rất hạnh phúc ôm cô vào lòng. Mặt Thư Nhã Vọng đỏ rần để mặc cho cậu ôm mình, cả người lẽ ra lạnh cóng thế nhưng trong nháy mắt đã nóng như lửa đốt, trái tim cũng đập nhanh hơn.
“Tiểu Thiên.” Thư Nhã Vọng khẽ gọi cậu.
Đường Tiểu Thiên không động đậy, chỉ khẽ “Ừm?” một tiếng.
“Em thích anh ôm em như thế này.” Cô thích cái ôm của cậu, ấm áp và vững
chãi, sạch sẽ lại yên bình, nó làm cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, muốn dựa vào lồng ngực cậu trọn đời.
Cánh tay Đường Tiểu Thiên lại thít chặt hơn một chút nữa, cậu vùi mặt vào
tóc cô, môi cậu vờn bên tai cô, nói nho nhỏ: “Anh ôm em thế này mãi được chứ? Như thế này, mãi cho đến bình minh nhé.”
Trong lòng Thư Nhã Vọng rung mạnh lên một cái, cảm giác miệng lưỡi như khô khốc, cô mím môi, nhắm mắt lại ngoan ngoãn gật đầu.
Trong đầu Đường Tiểu Thiên vang lên âm thanh ầm ầm như tiếng trống, cậu không biết nên hình dung cảm giác bây giờ là như thế nào, ngọn lửa tình yêu
trong trái tim bùng cháy mãnh liệt.
Thanh niên tuổi trẻ thường không thể kiềm chế được những cảm xúc mạnh mẽ của
mình, họ đã yêu thì tình yêu đó sẽ rất sâu sắc, họ muốn gần gũi với
người mình yêu, muốn được ôm người mình yêu, muốn được giữ lấy người
mình yêu, họ muốn ôm lấy nhau, họ muốn được là duy nhất, họ muốn khắc
ghi thật sâu tình cảm đó.
Trong một quán trọ rẻ tiền, hai người trẻ tuổi vừa căng thẳng lại lúng túng
đứng trước quầy tiếp tân, sau khi người nhân viên không lạ lẫm gì cảnh
này xem xong chứng minh thư, mặt cứng ngắc như khúc gỗ dẫn họ lên phòng
rồi quay người đi ra ngoài, tiếng đóng cửa làm cho Đường Tiểu Thiên và
Thư Nhã Vọng khẽ run lên, họ nắm chặt lấy tay nhau, lòng bàn tay hơi ẩm
ướt, cả hai cùng nhìn thấy một chiếc giường đôi duy nhất trong phòng, ga trải giường và áo gối đều màu trắng, trông rất cũ, không phải quá sạch
sẽ nhưng cũng xem như tươm tất.
Cả hai đỏ mặt đứng bên cạnh giường, mắt cũng không dám nhìn nhau, Đường Tiểu Thiên nhếch miệng hơi hồi hộp nói: “Ngồi…ngồi đi.”
Thư Nhã Vọng mặt đỏ bừng gật đầu, đi đến ngồi xuống giường, vừa định ngồi
xuống, Đường Tiểu Thiên đã vội gọi cô lại, Thư Nhã Vọng nhìn cậu thì
thấy cậu đã cởi áo khoác của mình ra, Thư Nhã Vọng càng đỏ mặt không dám nhìn cậu, Đường Tiểu Thiên thấy biểu hiện của cô, ngay lập tức trở nên
bối rối: “Không phải đâu, không phải.” Vừa nói vừa trải áo khoác lên
giường, đỏ mặt nói: “Giường bẩn.”
Thư Nhã Vọng đỏ mặt cười xùy một tiếng, nhìn cậu ngốc nghếch như thế đâu có giống bộ dạng đầy khí thế vừa nãy kéo cô đi thuê phòng?
Đường Tiểu Thiên bị cô cười càng thêm đỏ mặt, sờ sờ mũi, ngồi xuống cái ghế
bên cạnh giường, Thư Nhã Vọng cũng ngồi lên cái áo khoác quân phục mà
cậu trải. Đường Tiểu Thiên muốn làm dịu cảm giác xấu hổ nên hỏi: “Muốn
xem phim không?”
“Không muốn.” Thư Nhã Vọng, ngáp một cái vẻ mệt mỏi.
“Mệt lắm hả?” Đường Tiểu Thiên dịu dàng hỏi cô.
Cô gật đầu, cậu lại quệt mũi nói: “Vậy em ngủ đi.”
Thư Nhã Vọng dụi dụi hai mắt sắp mở không nổi hỏi: “Anh không ngủ hả?”
“Anh…anh canh cho em ngủ.”
“Đồ ngốc!” Thư Nhã Vọng cười mắng cậu một câu rồi cởi giày và vớ chân ra,
cô vừa giơ tay cởi áo khoác thì Đường Tiểu Thiên đã đỏ bừng mặt quay đầu chỗ khác, Thư Nhã Vọng buồn cười nhìn cậu, bên trong áo khoác vẫn còn
có 3 lớp áo khác nữa, cậu có cần phải như vậy không?
Thư Nhã Vọng đắp áo khoác lên người mình, lại đắp chăn của quán trọ lên
trên áo khoác, sau đó nhìn sang bộ quân phục của Đường Tiểu Thiên hỏi:
“Anh không lạnh à?”
Trong phòng không lắp điều hòa, cậu ấy không mặc áo khoác nên lạnh cóng cả rồi.
Đường Tiểu Thiên liếm môi, lắc đầu: “Không lạnh.”
Vừa nói xong đã hắt hơi hai cái.
Thư Nhã Vọng nhìn cậu thấy hơi bực: “Sao nào? Còn đợi em mời anh sao? Đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau bao giờ.”
Trước năm bảy tuổi, hai người vẫn thường ngủ cùng nhau đấy thôi.
Đường Tiểu Thiên cười hì hì, co người lại gần, cởi giầy ngồi lên giường, cậu
đặt áo khoác sang một bên, xốc một góc chăn lên cuộn người chui vào,
chân cậu thật sơ ý đụng vào chân cô, chân cô lạnh như băng, thật lạnh.
Cậu chau mày, yêu thương nói: “Sao chân em lạnh vậy?”
Thư Nhã Vợng nghiêng người nhìn cậu, lắc đầu: “Em không biết.”
Đường Tiểu Thiên đưa chân qua kéo chân của cô lại, dùng hai chân mình chà sát chân của cô, cậu muốn làm cho chân cô ấm một chút, Thư Nhã Vọng nở nụ
cười ngọt ngào với cậu, nũng nịu dựa lại gần nói: “Tay em cũng lạnh
nữa.”
Đường Tiều Thiên kéo lấy tay cô, ủ trong lòng bàn tay, cẩn thận xoa xoa,
không ai biết là ai nhích đến gần trước, hai người chầm chậm, chầm chậm
ôm chặt lấy nhau, cậu nắm lấy tay cô, cuốn lấy chân cô, nhẹ nhàng đến
gần đặt một nụ hôn lên mặt cô, giống như nụ hôn trong buổi chiều hôm đó, vừa chạm vào đã rời ra, cô ngước mặt lên, trong mắt toàn là ý cười, cậu không kiềm được lại hôn lên đôi mắt xinh đẹp của cô, khóe miệng giương
lên, khẽ chạm vào sau đó tách ra, nhưng cũng không biết thế nào nụ hôn
lại ngày càng trở nên dữ dội, thân thể cô trở nên mềm mại hơn để mặc cậu tùy ý tiếp cận, dùng răng mà cắn, dùng đầu lưỡi để hình dung, cố gắng
muốn khắc sâu nụ hôn này, cậu cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt
mình, tay chân lạnh băng của cô nhanh chóng ấm hơn, cô nhìn cậu chẳng
biết làm sao, cậu đặt những nụ hôn lên cơ thể cô, bàn tay cậu chậm rãi
chuyển động, trái tim cô nảy lên thật mạnh, cô không biết làm sao bây
giờ, chỉ còn biết nhìn cậu như thế.
Ngay lúc bầu không khí trong phòng đang nóng lên hừng hực, điện thoại di
động của Thư Nhã Vọng bỗng nhiên vang lên tiếng chuông ting tang gấp
gáp, giống như hai đứa trẻ vừa làm chuyện có lỗi họ hoảng hồn luống
cuống tay chân tìm điện thoại, cuối cùng Đường Tiểu Thiên chui ra khỏi
chăn, trở người lấy điện thoại di động trong túi áo khoác của Thư Nhã
Vọng ra đưa cho cô, Thư Nhã Vọng vội vàng cầm lấy, cô quay lưng lại đỏ
mặt, thở hổn hển, cô hít sâu một hơi rồi mới nghe điện thoại.
“Alo, mẹ ạ.”
“Con đang ở đâu?”
“Con …con đang ở bệnh viện mà.” Thư Nhã Vọng hơi chột dạ đáp.
“Con còn dám nói dối nữa! Con quá lắm rồi! Bây giờ còn dám nói dối mẹ nữa!
Rốt cuộc là con đang ở đâu!” Giọng bà Thư rống lên, vang ra tới bên
ngoài.
“Con …Con.” Thư Nhã Vọng sợ quá không biết nên trả lời sao mới tốt.
“Có phải con đang ở chung với Đường Tiểu Thiên không?” Bà Thư lớn tiến hỏi.
Thư Nhã Vọng thấy chuyện bị lộ nên đành gật đầu thừa nhận: “Dạ.”
“Con về đây ngay cho mẹ! Con mới mấy tuổi! Mới mấy tuổi chứ hả! Con ở đâu! Nói ngay!”
Thư Nhã Vọng nhăn mày nghe tiếng la của mẹ, cô giơ điện thoại xa lỗ tai một chút, chờ mẹ mắng xong sau đó mới nói tên một quán McDonald’s gần nhà
trọ.
Bà Thư thở hổn hển bảo Thư Nhã Vọng chờ trong quán, bà sẽ đến đón cô ngay.
Thư Nhã Vọng hoảng sợ nhìn Đường Tiểu Thiên, nóng vội nói: “Thảm rồi, lần
này chết chắc mất thôi, em chưa bao giờ thấy mẹ giận đến như thế.”
Đường Tiểu Thiên cũng thấy hơi hoang mang, nhưng vẫn nhìn cô cười an ủi:
“Không có gì đâu, chút nữa em lại đổ hết trách nhiệm lên người anh là
được rồi, em nói là vì anh không cho em về nhà. Tất cả là do anh sai,
muốn đánh thì đánh anh, muốn mắng thì mắng anh này.”
Thư Nhã Vọng lo lắng liếc nhìn cậu không có ý kiến gì.
Cả hai chậm chạp mặc áo khoác vào, sửa sang cho thật tề chỉnh, Thư Nhã
Vọng còn buộc lại tóc lần nữa, đèn trong nhà nghỉ rất tối, hai người
cũng không phát hiện thấy có điểm nào bất thường, nhưng lúc tới quán
McDonald’s, dưới ánh đèn sáng trưng, do nụ hôn lúc nãy nên trong mắt vẫn còn lóng lánh, trên khuôn mặt yêu kiều ửng lên sắc đỏ hây hây, tất cả
mọi thứ đều chứng tỏ mới vừa rồi cậu đã thế nào với cô.
Đường Tiểu Thiên thấy Thư Nhã Vọng như thế cũng âm thầm đỏ mặt, trong lòng dù có hơi sợ nhưng cũng rất vui vẻ, sợ là vì lúc nữa thôi là ba Nhã Vọng
sẽ tới, sẽ mắng cô ấy, nhưng cảm giác lo sợ cũng chỉ đến chừng mấy giây, sau đó lại là niềm vui, vui chính vì vừa rồi có thể cùng cô thân mật
như thế, nháy mắt đó quả thật giống như một giấc mơ. Vui hơn nữa là cậu
đã có thể tuyên bố quan hệ của họ trước mặt người lớn. Nếu như mẹ của
Nhã Vọng bắt cậu chịu trách nhiệm, chắc chắn cậu sẽ gật mạnh đầu đồng ý.
“Còn cười, anh còn cười được nữa sao.” Thư Nhã Vọng lườm mắt nhìn Đường Tiểu Thiên đang mím môi cười trộm.
Đường Tiểu Thiên cào cào tóc, lại cười hô hô ngốc nghếch.
Một lúc sau, một chiếc xe jeep quân dụng chạy đến trước cửa quán
McDonald’s, người xuống xe trước tiên chính là ông Đường, Đường Tiểu
Thiên thấy ba của cậu tới, trong lòng hơi căng thẳng, chợt đứng nghiêm
lại, cậu hơi sợ khi nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ dọa dẫm của ba.
Đi sau chú Đường là ba của Nhã Vọng, sắc mặt cũng rất khó coi, chú Đường
đi tới, chưa nói câu nào đã đá một đá, Đường Tiểu Thiên bị đá lui về sau một một bước, cậu còn chưa đứng vững thì ông Đường đã lại vung một nắm
đấm tới, Đường Tiểu Thiên bị đá té nhào xuống mặt đường đụng vào phía
sau thân xe.
Thư Nhã Vọng mở to hai mắt, đau lòng khóc nấc lên: “Đừng đánh nữa, chú, đừng đánh cậu ấy nữa.”
Ông Đường chỉ vào mũi Đường Tiểu Thiên: “Mày là một tên đào ngũ! Mày dám làm một tên đào ngũ!”
“Con…Con không có.” Đường Tiểu Thiên bụm mặt giải thích.
“Không báo cáo, không xin phép, tự ý rời khỏi đội chính là đào ngũ! Nếu đang
trong chiến tranh, mày muốn cho người ta bắn chết mày phải không!” Chú
Đường nổi giận đùng đùng bước lại đá một đá: “Mày trốn về đây làm gì!
Trong đầu chỉ biết nghĩ đến đàn bà con gái, mày là một quân nhân tồi!”
Thư Nhã Vọng đứng bên cạnh, khóc thút thít, nước mắt rơi không ngừng, ba
Nhã Vọng cũng thở hổn hà hổn hển kéo cô đi: “Khóc! Con còn biết khóc à,
thật mất mặt! Lên xe cho ba! Về nhà cho mẹ con trị con!”
Thư Nhã Vọng kéo giật tay ba lại, khóc lóc van xin: “Ba, ba ơi, ba nói chú Đường đừng đánh Tiểu Thiên nữa.”
Ông Thư không quan tâm tới cô, đẩy cô vào trong xe, hầm hầm nói: “Nếu nó
không phải là con của lão Đường thì ba mày đã dần nó nhừ tử rồi! Dám lừa gạt con gái nhà người ta! Tên nhóc con!”
Buổi tối hôm đó, hai người lớn nhà Thư Đường đều vô cùng bực bội, bà Thư
phạt Thư Nhã Vọng quỳ ngoài sân của đại viện cả đêm, chú Đường bắt Đường Tiểu Thiên chạy suốt đêm quanh sân tập của đại viện, hai đứa chúng bây
muốn ở bên nhau phải không? Vậy họ sẽ tác thành cho cả hai, để hai đứa
được ở cạnh nhau cả buổi tối.
Ngày hôm sau, Thư Nhã Vọng bị trúng gió lạnh cả đêm nên ngã bệnh, Đường Tiểu Thiên bị chú Đường tống cổ lên xe, đóng gói đuổi về đơn vị không chút
nương tay.
Thư Nhã Vọng đáng thương nằm trên giường nhìn Hạ Mộc đến thăm bệnh, Hạ Mộc
vẻ mặt hờ hững ngồi trên giường vừa ăn táo mà bà Thư gọt cho cậu, vừa
liếc nhìn Thư Nhã Vọng, thản nhiên nói: “Đáng đời.”
Thư Nhã Vọng cũng chẳng còn sức trừng trị cậu ta, chỉ còn biết trừng đôi
mắt dữ tợn lên: “Đồ nhóc con, uổng công thương em, vậy mà còn nói chị
đáng đời.
“Đồ ngốc.”
“Em còn nói nữa.”
“Không biết xấu hổ.”
“Chị bóp chết em.” Ai đó không nhịn nổi nữa, nhào tới túm chặt khuôn mặt tuấn tú của Hạ Mộc.
Bà Thư vừa bưng thuốc đi vào, trợn mắt nhìn Nhã Vọng quát: “Nhã Vọng, con lại ăn hiếp em, trừ hai tháng tiền tiêu vặt!”
“Mẹ, mẹ, con sai rồi, mẹ đừng trừ tiền của con mà.” Ông trời ơi, thêm bốn
tháng vì đêm qua không về nhà, vậy là có đến nửa năm có không có tiền
tiêu vặt rồi.
Thư Nhã Vọng còn thảm hơn cả thảm, Đường Tiểu Thiên cũng chẳng khả quan hơn, bị đơn vị phê bình kiểm điểm và phạt giam.
Lần đầu tiên xao xuyến của hai thanh niên còn đương xuân cứ thế đã bị bóp
chết ngay từ trong nôi, từ nay về sau không còn can đảm lén lút đâm chồi nữa.
Cứ như vậy, mọi chuyện lại đâu vào đấy, còn chưa kịp phát giác thì thời
gian đã vụt trôi qua, trong chớp mắt Thư Nhã Vọng đã tốt nghiệp đại học, Hạ Mộc cũng đã bước vào cấp ba, Đường Tiểu Thiên suông sẻ thi đậu vào
học viện quân sự Tây An.
Đường đời của mỗi người dường như đều bình anh thuận lợi tiến về phía trước.
Tuy rằng Đường Tiểu Thiên và Thư Nhã Vọng yêu xa nhưng vẫn rất ngọt ngào.
Ngày nghỉ của Đường Tiểu Thiên không nhiều, mỗi lần cậu về, cả hai người chỉ hận không thể ở bên nhau từng giây từng phút. Thư Nhã Vọng cũng
nghĩ, chờ sau khi Đường Tiểu Thiên tốt nghiệp, cậu được phân vào một đơn vị nào đấy, cô sẽ cùng cậu đi đến đó, dù sao cô cũng không muốn chịu
nỗi khổ xa nhau nữa.
Thư Nhã Vọng lắc lắc đầu, bắt mình đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ bản thân nên bắt đầu làm việc cho tốt, đúng rồi! Làm việc.
Cô được bạn học giới thiệu vào làm việc trong một công ty thiết kế cảnh
quan, chuyên ngành của Thư Nhã Vọng là nghệ thuật thiết kế, chủ yếu là
sửa chữa và trang trí nội thất, thật ra là không liên quan nhiều đến
thiết kế cảnh quan nhưng bây giờ công việc tốt không dễ tìm, có thể nhận được một công việc thì cô cứ làm trước đã.
Gần đây công ty mới đấu thầu được quyền thi công xanh hóa một đoạn đường
cao tốc xây dựng mới, toàn bộ nhân viên trong công ty đều bận rộn hơn,
ngay cả một nhân viên mới như cô cũng không có ngoại lệ.
Hôm nay, lúc quản lí điều cô ra công trường còn nhân tiện bảo cô đi lấy một bản thiết kế hợp tác của tập đoàn công thương nghiệp Hải Đức, Thư Nhã
Vọng tìm được văn phòng mà quản lí đã chỉ, cô gõ cửa, bên trong có một
người đàn ông trông có vẻ rất bận rộn, Thư Nhã Vọng chào: “Xin chào, tôi đến lấy bản thiết kế đường quốc lộ số 3.”
Người nọ tìm trên bàn một lúc, không ngẩng đầu lên mà chỉ đặt bản vẽ trên bàn, lại lấy ra một tờ giấy giao nhận, nói: “Ký tên.”
Thư Nhã Vọng nhận lấy bản thiết kế, rồi ký cái tên đã viết vô số lần lên giấy giao nhận.
Nói lời cám ơn xong, lúc quay người đi cô bỗng nghe thấy người giao bản
thiết kế cho cô, phía sau lưng cô anh ta dùng một giọng nói thật êm đọc
tên của cô: “Thư Nhã Vọng.”
Thư Nhã Vọng ngạc nhiên quay đầu nhìn anh ta, người nọ ngẩng đầu, hiện ra
một khuôn mặt rất đẹp trai, cặp kính mắt không gọng càng làm cho anh ta
toát ra một thứ phong thái khôn khéo và chín chắn, anh ta nhìn cô khe
khẽ cười, trong nụ cười lại có chút suy nghĩ sâu xa: “Thư Nhã Vọng của
Đường Tiểu Thiên?”
“Anh là ai?” Thư Nhã Vọng nheo mắt lại.
“Em nói thử xem?” Người nọ cười nửa miệng, im im không nói.
Ngón tay suông dài của anh ta nhẹ nhàng lướt qua chỗ tên Thư Nhã Vọng, rồi
đứng dậy đi đến bên cạnh cô, vóc dáng anh ta rất cao, khi anh ta đến
gần, Nhã Vọng có một cảm giác bị chèn ép, cô chau mày tự động nhích về
phía sau, hai người cách nhau chưa đến một thước, anh ta lại cúi đầu,
tròng kính phản quang nên cô không nhìn thấy rõ ánh mắt anh ta, chỉ có
cảm giác có trêu ghẹo và ngả ngớn trong đôi mắt ấy.
“Chưa đoán được tôi là ai nữa à?” Anh ta cười khom cả lưng, lại nhích đến gần cô một chút, lúc anh ta đến gần cô cảm thấy rất khó chịu, giống như có
thứ gì đó bóp chặt lấy hơi thở của cô, giống như là, có thứ áp lực vô
hình làm cô thở không nổi.
Thư Nhã Vọng né tránh ánh mắt sắc sảo của anh ta, hơi bực mình nói: “Làm sao tôi biết được anh là ai!”
“Em biết rất rõ, chứ nhỉ?” Anh ta lại đến gần thêm một ít nữa, cô càng bối
rối hơn, cô muốn lùi lại nhưng lại sợ anh ta biết mình đang hoảng, chỉ
đành kiên trì hỏi lại: “Khúc Uất Nhiên?”
Người đàn ông nọ nở nụ cười, trong nụ cười có chút ít sự thích thú nào đó
không rõ ràng, anh ta khẽ giơ tay lên, nghiêng nghiêng đầu, vuốt lấy một ít tóc của Thư Nhã Vọng, bàn tay chỉ khe khẽ xát, giọng nói trầm thấp:
“Nhã Vọng à, rất vui vì được gặp em.”