Lương Quốc Uy vốn dĩ có sắc mặt âm trầm, rồi nghe Lục Vi Dân nói như
vậy, gương mặt trở nên sinh động hơn một chút, khí sắc cũng tốt hơn
nhiều:
- Ngồi đi, Vi Dân, cậu nói cậu đi gặp một thương nhân thuốc của xã Tiểu Bá sao?
- Ừ, hôm nay tôi đến báo cáo công việc với Bí thư Lương chủ yếu là về
hạng mục xây dựng khu chợ chuyên dược liệu Đông y này. Mà trong hạng mục này mắt xích quan trọng nhất chính là nếu khu chợ chuyên dược liệu Đông y này được xây lên, có thể thu hút được đủ hộ kinh doanh dược liệu đến
hay không, có đủ khả năng thực hiện được điều chúng ta hy vọng là có đủ
lượng giao dịch hay không? Mà điểm này lại trực tiếp liên hệ, thậm chí
có thể nói quyết định việc nhà đầu tư có bằng lòng đến đầu tư xây dựng
khu chợ này hay không.
Lục Vi Dân vừa nói, vừa lấy trong cấp một xấp tư liệu dày ra, đưa cho Lương Quốc Uy.
- Mà làm sao để thực hiện được nổi lượng giao dịch có thể chống đỡ khu
chợ chuyên dược liệu Đông y này, điểm mấu chốt chính là những hộ kinh
doanh dược liệu này. Mà trong này nhóm thương nhân lớn trong ngành thuốc lại vừa có tác dụng làm chong chóng đo chiều gió. Ở điểm này Oa Cố
chúng ta hoàn toàn có ưu thế độc nhất vô nhị, có thể nói ưu thế này của
Oa Cố ở toàn bộ địa khu, thậm chí toàn tỉnh đều là độc nhất vô nhị.
Những người khác có muốn bắt chước hay mô phỏng đều không làm được.
- Hả?
Lương Quốc Uy nhận tập tài liệu từ tay Lục Vi dân, nghe Lục Vi dân nói như vậy, hứng thú lập tức càng lớn thêm.
Y còn tưởng Lục Vi Dân bị giội cho một gáo nước lạnh làm cho chán ngán
thất vọng, y lúc ấy mặc dù đối với ý tưởng Lục Vi Dân đề xuất không tỏ
rõ thái độ, nhưng sâu trong nội tâm là cũng không thật tin tưởng Oa Cố
có thể làm được khu chợ này. Sau này Lục Vi Dân cũng không nhắc đến hạng mục này nữa, thậm chí mở vài lần hội nghị thường vụ cũng xin nghỉ phép
không đến, y còn nghĩ không biết có phải bởi vì tính tích cực của đối
phương bị huyện có thái độ đả kích kịch liệt, làm cho đối phương có tâm
trạng. Không ngờ đối phương sớm đã xắn tay áo lên chuẩn bị làm một phen…
Thấy Lương Quốc Uy cầm lấy tài liệu lập tức xem ngay, có chút hăng hái
như vậy, thậm chí ngay cả mặt khác cũng không hỏi nhiều, Lục Vi Dân biết mình đến đúng rồi.
Lúc trước trong huyện hắn cũng chỉ
nhắc qua loa, quả nhiên gây ra một đống châm chọc khiêu khích. Nghĩ đến
cũng đúng, một Oa Cố đói rách, không ngờ lại cũng dám dõng dạc nói phải
làm được khu chợ chuyên dược liệu Đông y, thật sự nghe phảng phất như
trong nghìn lẻ một đêm. Ngay cả trong huyện Song Phong cũng chưa hề dám
nghĩ tới phương diện này, quận Oa Cố này thì lại dám cả gan có suy nghĩ
liều lĩnh, trừ kẻ cứng đầu là mình ra , sợ là không có ai dám nghĩ như
vậy.
Gây ra một trận châm chọc khiêu khích cũng vừa khéo, Lục Vi Dân vốn dĩ không trông cậy vào huyện có thể ủng hộ cho quận bao
nhiêu. Nói thật, những người bên trong huyện có lẽ đều là những kẻ đùa
bỡn quyền mưu có tay nghề, nhưng trong việc làm kinh tế, hắn cũng thực
sự không nhìn thấy được ai có biểu hiện tương đối vượt trội.
Có lẽ Song Phong dưới thế lực được xây dựng nhiều năm của Lương Quốc Uy đã từng bước dần hình thành thói quen làm theo từng bước, năm sau theo
năm trước, không mấy ai có tâm tư suy nghĩ đi làm chút gì. Cứ như vậy,
chỉ cần Lương Quốc Uy đối với chính mình không có thái độ gì là tốt rồi.
Những người này đều đã quên, có lẽ đổi lại ở những năm tám mươi, cách
làm như vậy là ổn nhất. Nhưng bây giờ là năm 1992, làn sóng khắp cả nước lấy việc xây dựng kinh tế làm trọng tâm đang gây tiếng vang, nếu ai
không nhìn thấy điểm này, thì sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát. Đừng nói bọn họ, mà ngay cả Lương Quốc Uy cũng không ngoại lệ.
Lục Vi Dân không tin khứu giác chính trị của Lương Quốc Uy lại kém nhạy
bén như thế. Nếu nói lúc bản thân vừa tới, ông ta có lẽ vẫn thuộc tình
trạng mù mịt, nhưng đến hiện giờ mà ông ta vẫn không cảm thấy được tính
nghiêm trọng của vấn đề, vậy thì ông Bí thư Huyện ủy này thật sự nên hạ
đài là vừa.
Nhưng Lương Quốc Uy có muốn hạ đài cũng không dễ. Dù cho y chậm chạp một chút ở mặt này, nhưng bên cạnh y còn có một
Quan Hằng thông minh như vậy, e là cũng đã sớm nhắc nhở Lương Quốc Uy
nên phân biệt và nhận thấy tình thế trước mắt rồi.
Lương
Quốc Uy đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem đại khái bản phương án tường
tận, tỉ mỉ hơn nhiều so với suy nghĩ mà hai tháng trước Lục Vi Dân đề
xuất này. Tuy vẫn còn rất nhiều chi tiết cụ thể chưa kịp nghiên cứu, cân nhắc, xem xét, nhưng không nghi ngờ gì nữa đây là một kế hoạch được
thảo ra rất công phu. Chưa nói là có tính thao tác, chỉ bản thân phương
án này mà nói, đã hao tốn không ít tâm huyết.
Quan Hằng
nhận lại từ trong tay Lương Quốc Uy xấp tài liệu rồi xem kỹ, y cũng là
người từng làm Bí thư Đảng ủy xã, thị trấn, đối với công tác kinh tế
cũng không xa lạ gì, so với việc Lương Quốc Uy xem lướt qua, y xem cẩn
thận hơn nhiều.
- Vi Dân, vừa rồi nghe cậu nói, mấu chốt
của khu chợ chuyên ngành chính là ở những nhà kinh doanh dược liệu Đông y này, dựa vào đâu?
Lương Quốc Uy vẻ ngoài không có vẻ gì là sợ hãi, nhưng trong lòng chấn động không ít.
Y không ngờ Lục Vi Dân lại chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi đã
hoàn thành xong một kế hoạch lớn như vậy. Hơn nữa nhìn vẻ tràn đầy tự
tin của đối phương, dường như khả năng ra đời của khu chợ này là rất
lớn.
Tuy vẫn chưa rõ quy mô đầu tư cụ thể của khu chợ
này, nhưng chiếm diện tích khoảng bốn trăm mẫu, hơn nữa còn phải xây
dựng một trung tâm phục vụ tập trung vận chuyển, thu nhận điều phối, ẩm
thực và dừng chân nghỉ ngơi. Thậm chí ở đoạn cuối cùng của phương án còn nhắc tới giai đoạn sau nếu có khả năng có thể xem xét nhắm vào việc thu hút nguồn đầu tư từ bên ngoài đến phát triển ngành chế biến thuốc. Đây
cũng là một ý tưởng khiến cho tim Lương Quốc Uy đập thình thịch.
- Bí thư Lương, tôi đã điều tra qua. Không giấu gì ngài, thời gian
trước tôi đã xin nghỉ mấy ngày đi ra ngoài khảo sát một chút về khu chợ
chuyên dược liệu Đông y của tỉnh lân cận, tuy chưa chắc phù hợp với tình hình thực tế của chúng ta nhưng cũng có ý nghĩa tham khảo.
Lục Vi Dân chỉnh lại suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy Lương Quốc Uy có chút động lòng rồi.
- Một khu chợ chuyên dược liệu Đông y mấu chốt nhất chính là phải có
được triển vọng phát triển sẽ vận hành tốt. Hay nói trắng ra một chút
là, khu chợ này một khi tạo dựng nên, nhất định phải có một lượng lớn
thương nhân đến kinh doanh. Những thương nhân dược liệu này phải có thể
kiếm được tiền, chỉ có đảm bảo điểm này thì khu chợ mới có thể thực sự
vận hành tốt, khu chợ này mới có thể sinh tồn được.
Lương Quốc Uy khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
- Vậy làm sao mới có thể bước vào vận hành tốt được chứ? Mấu chốt chính là khu chợ chuyên dược liệu này cần phải có thương nhân buôn thuốc,
phải có một lượng lớn thương nhân buôn thuốc vào đây, bất kể là quốc
doanh hay tập thể, hoặc tư nhân. Với tình hình hiện tại chúng tôi nắm
được, trừ một số công ty quốc doanh chuyên về dược liệu và nhà máy sản
xuất dược liệu ra, tham gia giao dịch dược liệu càng nhiều là tư nhân.
Điều này cùng có liên quan với truyền thống kinh doanh dược liệu của
tỉnh, mà Oa Cố chúng ta cho ra thương nhân buôn thuốc cũng là một truyền thống.
- Người Oa Cố rất nhớ quê, tuy một số thương nhân buôn dược liệu sớm nhất vào hơn mười năm trước cũng đã ra ngoài làm ăn, rất nhiều người thậm chí ở nơi khác an cư lạc nghiệp rồi, nhưng họ
dường như tất cả mỗi năm đều quay về Oa Cố thăm quê một hai lần. Dịp giỗ tổ, tảo mộ, mà chủ yếu tập trung vào trước tết và Thanh Minh, đặc biệt
nhiều nhất là trước tết.
Lục Vi Dân cũng nổi hứng thú nói chuyện.
- Tôi tới Oa Cố, đối với những người này vẫn chưa quen thuộc, chính
Quận ủy và chính quyền Đảng ủy các xã, thị trấn đối với những người này
cũng không biết. Nhưng hiện tại khu chợ này muốn xây dựng lên, chính là
cần những người như vậy.
- Cậu muốn phát động bọn họ quay về quê hương kinh doanh?
Quan Hằng cũng đã xem xong rồi, chen lời hỏi.
- Ừ, chẳng những cần phải cổ vũ và dẫn đường cho bọn họ quay trở về
kinh doanh, mà còn phải để bọn họ khiến những người thương nhân dược
liệu quen của mình đến khu chợ dược liệu Đông y này của chúng ta kinh
doanh. Ý nghĩ của chúng tôi là khu chợ này xây dựng trong hai năm không
xét đến kiếm tiền, xây dựng thị trường, năm thứ nhất miễn tiền thuê, năm thứ hai tiền thuê thu phân nửa. Nói cách khác cần phải tạo dựng môi
trường kinh doanh cho khu chợ này, rồi mới xem xét những cái khác.
Lục Vi Dân có vẻ tin tưởng mười phần. Điều kiện như thế này có thể nói ở thời đại này xem giống như khai thiên lập địa rồi. Hắn tin chỉ cần kết
hợp với mấy hạng mục khác, thì hoàn toàn có thể thu hút hứng thú của rất nhiều người.
- Vi Dân, tôi đã xem khung sườn của khu chợ
này, Quận ủy Oa Cố và ba xã, thị trấn đều không bỏ vốn, chỉ là cung cấp
đất và chính sách ưu đãi. Nói cách khác, cậu dự định thu hút người đến
đầu tư xây dựng khu chợ này, theo cách nghĩ của cậu, ai bằng lòng đến
đầu tư? Điều kiện Oa Cố thật sự mà nói chưa được tốt lắm, cho dù là Quận ủy các cậu đưa ra chính sách cổ vũ bốn xã, thị trấn xây dựng khu gieo
trồng dược liệu, nhưng đây cũng không phải là trong một thời gian ngắn
có thể mang lại hiệu quả. Xem chừng quy mô đầu tư này cũng sẽ không nhỏ, hơn nữa còn phải liên quan đến việc xây dựng một số cơ sở hạ tầng, tôi
thấy đều tính vào phía nhà đầu tư, xem chừng nó cũng mất ít nhất vài
triệu nhỉ?