Vệ Thanh Thừa không che giấu sự khinh thường và khinh bỉ với Ngụy Đại
Năng, làm Ngu Khánh Phong thấy rất lạ. Ấn tượng của ông với người này
không nhiều lắm, ngoài việc biết gã có quan hệ khá mật thiết với Thích
Bản Dự ra thì những việc khác không rõ lắm, không ngờ Vệ Thanh Thừa nói
về gã tệ như vậy.
- Vậy ý kiến của anh là…
Ngu Khánh Phong hơi nhíu mày.
- Phó bí thư Ngu, cái này phải dựa vào ngài thôi. Nhưng tôi thấy chúng
ta hiện nay đã nhận thứ này e là không thể ném đi được rồi. Nếu chúng ta không có động tĩnh, thì người tố giác vẫn luôn nhìn trộm phản ứng của
chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu, làm không tốt sẽ phản ứng lên
bên trên. Quan trọng ở chỗ thái độ của phòng Công an rất lạ, xem ra cũng có ý xử lý tên Ngụy Đại Năng này, chỉ có điều lại lôi chúng ta vào
cuộc.
Vệ Thanh Thừa cười.
Ngu Khánh Phong mặt không
biểu cảm, nhưng lại có chút u sầu trong lòng. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự việc này có liên quan đến người của phòng Công an, nói khó nghe hơn
chút là có người cố ý xử tên Ngụy Đại Năng này, nhưng quan trọng là bây
giờ Ủy ban Kỷ luật cũng không thể thoái thác được trách nhiệm này.
Thấy Ngu Khánh Phong không nói, Vệ Thanh Thừa vừa nhìn đã biết suy nghĩ của đối phương. Không thể phủ nhận trách nhiệm, vậy phải xem xét làm
thế nào để chuyện này có được kết quả vẹn toàn nhất.
- Phó bí thư Ngu, việc của Ngụy Đại Năng đã chắc như đinh đóng cột rồi, cho dù
Phó bí thư Thích có muốn bảo vệ gã, nhưng phòng Công an đã làm chắc
chuyện này như vậy, trên cơ bản là không có khả năng lật ngược thế cờ.
Chúng ta cũng chỉ có thể giải quyết việc chung, dù sao tên này làm việc
cũng không chính đáng. Tôi nghe nói Ủy viên thường vụ Lục cũng có cái
nhìn không tốt với y, ha ha, ngài xem lần này trong Ủy ban Kỷ luật chúng ta…
Lời nói của Vệ Thanh Thừa làm Ngu Khánh Phong hơi chau
này. Về cơ bản Ngụy Đại Năng là không còn gì để nói rồi. Ý của Vệ Thanh
Thừa rất rõ ràng, nếu Ủy ban Kỷ luật đã đóng vai ác thì phải làm đến
cùng, thể hiện uy phong cũng được, thể hiện thiện ý cũng được, dù sao
cũng phải có hành động làm cho người ta phải liếc nhìn mới đúng.
- Ừ, anh Vệ, Hoàng Diểu đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng cũng đã đến hai năm rồi nhỉ?
Ngu Khánh Phong cũng biết dù uy tín của mình trong huyện cũng không
tồi, nhưng trong Ủy ban Kỷ luật vẫn còn có không ít người oán thán mình. Nguyên nhân chủ yếu là cơ hội đi ra bên ngoài của cán bộ Ủy ban Kỷ luật không nhiều, ở một mức độ lớn là vì mình không thích tranh giành. Mà
cán bộ của ban Tổ chức, Ủy ban Chính trị Pháp luật, thậm chí là ban
Tuyên giáo sau khi đi ra ngoài về có không ít được thăng một cấp. Còn về cán bộ của ban Tổ chức thì lại càng không phải nói rồi. Mà lần này hình như là một cơ hội, mắt Vệ Thanh Thừa sáng lên, cuối cùng cũng đã đợi
được đến khi ông chủ Ngu thông suốt rồi. Mấy năm nay mình cũng đã nhắc
nhở ông nhiều lần, nhưng mỗi lần nhắc đến vấn đề này ông lại không vui,
hoặc là một lời cũng không nói, làm cho y cũng không còn bao nhiêu hứng
thú nữa.
Không ngờ lần này mình chỉ thuận mồm nhắc mà ông chủ lại thông suốt, xem ra việc này chắc cũng là chịu ảnh hưởng của vài
việc khác nữa rồi. Như là đội trưởng của đội Cảnh sát hình sự, phòng
Công an chớp mắt đã ngồi lên vị trí Phó bí thư Quận ủy Oa Cố. Nếu như
không phải Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý tiến cử và Lục Vi Dân đồng ý
thì đâu thể có chuyện khéo như vậy chứ?
- Vâng, Hoàng Diểu
làm Phó chánh văn phòng đã hơn hai năm rồi. Làm việc lâu trong Ủy ban Kỷ luật không có lợi cho sự trưởng thành của cán bộ. Có thể đi xuống cấp
cơ sở làm việc, thì sẽ có lợi cho sự trưởng thành của những cán bộ này,
nhất là hiện nay khi toàn quốc đều lấy việc xây dựng kinh tế làm trọng
tâm. Để cán bộ Ủy ban Kỷ luật chúng ta xuống cơ sở rèn luyện, trở thành
người có khả năng trên nhiều phương diện cũng có lợi cho sự trưởng thành và phát triển của họ về sau.
Vệ Thanh Thừa nhanh chóng nói thêm vào.
- Ừ, tôi biết rồi.
Ngu Khánh Phong xưa nay không đánh trận mà không được chuẩn bị. Khi sự
việc chưa có quyết định chắc chắn, ông cũng không khoác lác.
Tâm trạng Thích Bản Dự rất không tốt, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ mặt
tươi cười nịnh nọt của tên này ở cửa, chút hứng thú ít ỏi cũng mất luôn.
Ông ta không để ý đối phương, cắp túi, ngậm điếu thuốc đi vào trong.
Nhưng người đó đi theo sát phía sau ông dai như đỉa, cũng không nói một
tiếng chỉ đi theo như vậy, làm cho Thích Bản Dự không mắng được cũng
không nói được, cứ đi như vậy đến dưới lầu của khu nhà mình.
- Ngụy Đại Năng, cậu đi theo tôi làm gì? Việc của chính cậu cậu tự hiểu,
việc đã như đinh đóng cột, lúc cậu gọi điện cho tôi, tôi đã nói rồi,
đừng có đến tìm tôi, có tìm cũng không có tác dụng gì. Cậu đã làm ra
những việc bê bối như vậy, thì cũng phải có gan mà đi gánh vác hậu quả
mới đúng chứ, làm bộ dạng kiểu này làm gì?
Lời nói có chút
khắc nhiệt, chua cay làm cho Ngụy Đại Năng không dám hé răng. Lúc từ
trong phòng Công an ra trong lòng y liền cảm thấy bất an. Dù trong tài
liệu khẩu cung y luôn lấy lý do là mình uống nhiều, không nhớ rõ tình
hình cụ thể, nhưng y biết mình muốn tránh được kiếp nạn này là không dễ. Vậy nên sau hai ngày quan sát đầy bất an, tin xấu vẫn truyền đến tai
mình.
- Phó bí thư Thích, chuyện này chắc chắn là có người cố ý giăng bẫy hãm hại tôi, tôi thực sự không biết chuyện đó là sao. Hôm
đó tôi uống hơi nhiều, lúc đó sự tình thế nào tôi cũng không nhớ nổi.
Nhưng tôi lấy danh dự Đảng ra đảm bảo, tôi tuyệt đối không làm những
việc đó, Phó bí thư Thích, xin ngài tin tôi.
Trong ngày đông rét
mướt thế này gió lùa gần như làm toàn thân y như đông cứng. Đứng đợi ở
ngoài cửa hai tiếng đồng hồ, không dễ dàng gì mới đợi được Phó bí thư
Thích về, nếu đến ngay cả Phó bí thư Thích cũng không giúp mình nữa thì
mình chết chắc rồi.
- Giăng bẫy hãm hại cậu? Ai giăng bẫy hãm hại cạu? Là ai trói cậu đem đến phố Quế Hoa, là ai cho cậu uống thuốc
mê rồi đưa cậu tới phố Quế Hoa sao?
Ánh mắt lạnh lùng của Thích Bản Dự làm Ngụy Đại Năng theo bản năng muốn rụt đầu lại.
- Cậu không đi đến những nơi như phố Quế Hoa, ai có thể hãm hại cậu chứ? Vớ vẩn!
- Phó bí thư Thích, là thật, nhất định là có người hãm hại tôi, tôi
biết tôi trong mắt vài người sớm đã có chút chướng mắt, vậy nên bọn họ…
Ngụy Đại Năng vội vàng, y biết tính cách của Thích Bản Dự, nếu không
làm đối phương nổi cơn tức lên thì sẽ không còn chút cơ hội nào nữa, y
chỉ còn cách bất chấp thôi.
- Ai? Cậu nói xem, ai không thuận mắt với cậu, giăng bẫy ám hại cậu?
Thích Bản Dự dừng bước, chăm chú nhìn đối phương.
- Lục Vi Dân! Nhất định là hắn. Chính là chuyện lần trước, không hiểu
sao hình như hắn biết được, trong các hội nghị lớn nhỏ hắn đều ám chỉ
mắng tôi. Tôi liền nghĩ thời gian tôi ở Oa Cố cũng không nhiều, nhưng
tôi không ngờ rằng hắn lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy với tôi. Hiện nay Phó bí thư Quận ủy Đường Quân đó chẳng hiểu gì, chỉ đơn giản là một con chó của Lục Vi Dân. Việc này nhất định có liên quan đến hắn, nếu không
tại sao những cảnh sát đó sao lại tìm ra tôi chính xác như vậy?
Nhìn thấy sắc mặt Thích Bản Dự biến đổi, Ngụy Đại Năng lại thêm vài ba câu.
- Hắn chính là muốn đuổi tôi đi, nói tôi chơi gái, hắn thì tốt đẹp quái gì. Người đàn bà dâm đãng Chu Minh Khuê để lại hắn lại đi tìm để dùng
tiếp, cũng không ngại sao?
- Cậu nói cái gì?
Mặt Thích Bản Dự đột nhiên biến sắc.
- Cậu nói vớ vẩn gì thế? Ngụy Đại Năng, tôi nói cho cậu biết, cậu chú y lời nói của mình đi, vu cáo, phỉ báng người khác là phải ngồi tù đấy!
Lục Vi Dân rất ngạc nhiên là những người này lại tai thính mắt tinh như vậy, mình vừa đến nhà khách ở một chút, bên này đã có người đến gọi
cửa.
Khoảng thời gian này trong huyện không yên tĩnh cho lắm, chuyện của Ngụy Đại Năng làm cho ồn ào khắp huyện. Điều làm cho Lục Vi
Dân thấy ngạc nhiên là những âm thanh hỗn tạp này lại không phải nói đến tại sao Ngụy Đại Năng có thể ngã ngựa vì những việc như vậy, mà là bàn
đến tại sao y lại xảy ra chuyện ở nơi như phố Quế Hoa. Hình như những
người có thân phận như Ngụy Đại Năng hoàn toàn có thể chọn cách thích
đáng hơn để có thể giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, việc này cũng
không thể không làm Lục Vi Dân cảm thán. Quả thực là Song Phong này có
chút không giống với những nơi khác.
Về vấn đề xác định tính
chất hành vi của Ngụy Đại Năng cũng dẫn tới một phen tranh cãi. Phòng
Pháp chế có phần hoài nghi với việc áp dụng quy định cấm hoạt động mua
bán dâm của Hội đồng nhân dân tỉnh đó, cũng có ý kiến với việc bản thân
Ngụy Đại Năng không thừa nhận sự thật. Nhưng phòng Công an lại rất kiên
quyết với việc này, cho rằng chứng cứ trước mắt đã hình thành chuỗi
chứng cứ rồi, đủ để chứng minh hành vi của Ngụy Đại Năng đã phạm vào quy định, xử phạt không hề có vấn đề gì.
Lục Vi Dân cũng biết ý
kiến bất đồng mà phòng Pháp chế huyện đề ra là do ý của ai. Nhưng lần
này phòng Công an huyện cứng rắn đến bất ngờ, thái độ tương đối kiên
quyết, với vấn đề này phòng Pháp chế huyện cũng không dám quá khăng
khăng giữ ý kiến.
Nói toạc ra, những người phía phòng Pháp
chế huyện cũng là uống trà xem báo, với những việc tương đối liên quan
đến vấn đề chuyên nghiệp như thế này, vốn dĩ cũng không có quyền phát
ngôn gì. Ý kiến bất đồng này cũng là do bản thân Ngụy Đại Năng tìm bạn
trong giới pháp luật hỏi han một chút, mượn lời của bọn họ để đề xuất mà thôi.