- Vi Dân, có nhiều chuyện anh cần đi từng bước một. Hơn nữa tôi
cảm thấy nếu khu chợ dược liệu Đông Y này thúc đẩy được gieo
trồng như đã nói… thì nhất định sẽ dẫn đến phản ứng dây
chuyền, một số ngành nghề lúc đầu anh có thể không ngờ tới cũng sẽ
có thể được kéo theo. Anh không phải nói điều kiện giao thông của Oa
Cố là một ưu thế lớn sao? Nếu khu chợ dược liệu này làm được
lớn như anh nói thì khẳng định là dịch vụ vận chuyển và ăn
uống cũng có nhu cầu lớn. Còn nữa nếu đây đã là vùng sản xuất
dược liệu Đông y, lại có được một khu chợ chuyên giao dịch dược
liệu, điều kiện giao thông cũng rất thuận tiện, như vậy ngành công
nghiệp chế biến thuốc có phải sẽ được hội tụ ở đây không? Cho
nên tôi cảm thấy hiện tại anh không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ
thanh thản, từ từ làm khu chợ này, chỉ cần anh làm được, tôi tin
rằng rất nhiều ngành nghề lúc đầu anh không nghĩ tới sẽ đều theo khu chợ này mà sản sinh rồi phát triển.
Tô Yến Thanh thấy Lục Vi Dân vẫn có phần nóng vội, có lẽ là hoàn cảnh khó khăn của Oa
Cố đã gây cho hắn một áp lực lớn, hắn nóng lòng muốn cải
thiện diện mạo của Oa Cố, vì dân chúng địa phương mà làm chút chuyện.
Mắt Lục Vi Dân sáng lên. Chính hắn là người
trong cuộc quả nhiên không nhìn rõ như người đứng ngoài là Tô Yến
Thanh. Chỉ cần khu chợ chuyện dược liệu Đông y này có thể xây dựng
được lên, làm lớn mạnh, những ngành nghệ phụ thuộc sản sinh sẽ rất
nhiều. Những ngành như vận chuyển, lưu trữ hàng hóa, ăn uống, cũng
theo ngành chủ đạo này mà phát triển. Còn nếu như có thể hấp dẫn
được ngành chế biến thuốc đến Oa Cố phát triển, thì còn lo
gì nữa.
Điều mấu chốt là khu chợ dược liệu Đông y
phải xây được lớn, mạnh. Chỉ có làm được đủ lớn, đủ mạnh, mới có
thể làm được hiệu ứng nam châm, hấp dẫn các ngành khác tự động
đến đây phát triển, đây mới là vấn đề trung tâm.
Đào
Trạch Phong vẫn đang quan sát Lục Vi Dân và cô gái kia, nhìn thấy đôi nam nữa này nói chuyện rất hợp. Lục Vi Dân khi mỉm cười
lúc nhỏ, mà cô gái kia cũng nhíu mi, lúc cười nụ, ánh mắt cũng để
lộ ra chút gì, cũng đủ chứng minh nhiều lắm rồi.
Thậm
chí y có thể khẳng định quan hệ giữa hai người tuyệt đối không đơn thuần chỉ là bằng hữu. Đôi nam nữ đến quán cà phê Đông Lai như vậy thì không thể là bạn bè bình thường, ngoại trừ bạn
tình thì là người yêu, tôi thiểu cũng là kiểu tình chàng ý
thiếp.
Gan của Lục Vi Dân cũng thật lớn. Có lẽ hắn
thấy ở Xương Châu này không có nhiều người quen, Đào Trạch Phong đang suy nghĩ lợi dụng cơ hội lần này thế nào để hạ nhục đối
phương. Trước mặt mình thì ra vẻ nghiêm túc, sau lưng thì không
ngờ lại chơi trò này.
Sau khi y lợi dụng giả vờ đi
vào WC để nhìn thấy rõ mặt cô gái kia, trong lòng đã không nhịn
được ghen tuông. Làm sao kẻ như Lục Vi Dân này lại quen biết được
những cô gái đều là dung mạo kiều diễm, hơn nữa khi cô gái này giơ chân, nhấc tay còn toát ra sự thanh lịch, thoải mái chỉ nhìn là
biết được giáo dục đặc biệt, tuyệt đối không phải ra vẻ hay là làm kiểu cách như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đào Trạch
Phong lại càng không giữ được thăng bằng. Vì sao loại như Lục Vi
Dân lại có được cô gái xuất sắc như vậy vây quanh, còn mình với những điều kiện ưu tú là vậy mà không thể tìm được một đối
tượng khiến mình hài lòng?
Đào Trạch Phong nhìn đồng
hồ, rồi cân nhắc. Y biết bây giờ mình qua đó vạch trần Lục Vi
Dân không phải là cách tốt nhất. Chân Ny sẽ không tin lời mình,
cô đúng là gần như tin tưởng mù quáng Lục Vi Dân. Điều này đã mấy
lần được thể hiện ra qua lúc mình và Sảnh Doanh khuyên bảo cô, nói gì
cũng được, duy chỉ không thể nói là Lục Vi Dân không tốt, nếu
không sẽ trở mặt. Điều này làm cho y vô cùng buồn bực.
Chẳng qua là một cơ hội như vậy mà lại không làm nhục nhã một
nhân vật không biết trời cao đất dày là gì này, trong lòng Đào
Trạch Phong quả thực không nuốt trôi được cục tức này. Mà nếu
giáp mặt làm người kia nhục nhã một phen, nhân tiện trước mặt
cô gái kia vạch trần bộ mặt của hắn thì không chừng còn có thể
đạt được hiệu quả không tưởng tượng được. Nghĩ đến đây Đào
Trạch Phong quyết định đứng dậy.
Mà lúc này, Lục Vi Dân lại gặp được một người quen khác.
- Ồ, anh Ngụy? Anh cũng ở đây à?
Lục Vi Dân liếc nhìn một người đàn ông da trắng đi cùng một người
thiếu phụ bước vào, khẩn trương đứng dậy chào hỏi.
- Vi
Dân? Ha ha cậu cũng ở đây, lâu lắm rồi không gặp, phải ba tháng
rồi đấy nhỉ, thăng chức mà không nói một tiếng. Tôi còn tưởng
cậu không ở lại, sau đó mới nghe thấy Trưởng ban thư kí nói
chuyện về cậu, ha ha, tôi rất khâm phục cậu đấy.
Người đàn ông cười rất vui vẻ.
- Còn chưa giới thiệu với cậu, đây là chị dâu cậu, cậu gọi
là chị Thang là được. Còn đây là Lục Vi Dân, thư ký trước kia của
Trưởng ban thư ký Hạ, hiện tại e là được coi là cán bộ cấp Phó
phòng trẻ tuổi nhất của Xương Giang chúng ta, Ủy viên thường vụ
Huyện ủy Song Phong.
Lục Vi Dân cười khiêm tốn, chào hỏi bà xã của Ngụy Hành Hiệp rồi mới cười nói:
- Anh Ngụy, đây không phải là làm cho em xấu hổ sao? Em vốn
tưởng anh lần này đi xuống, dù thế nào thì cũng phải làm Bí
thư Huyện ủy nào đó bên dưới. Không ngờ là Phó bí thư Thiệu đã
được thăng chức làm Chủ tịch tỉnh, ông ấy vừa mới tiếp nhận
công việc Ủy ban nhân dân tỉnh, e là cần có người tin cẩn được ở
bên mình. Em thấy anh thế là hết rồi, cũng đành phải theo Chủ tịch tỉnh Thiệu làm một nhiệm kỳ chứ?
- Ồ, có ai nói không phải đâu?
Ngụy Hành Hiệp cũng có chút cảm thán.
- Trưởng ban thư kí Hạ nói đến suy nghĩ của cậu, tôi cũng
thấy vừa hâm mộ vừa khâm phục. Những năm này không có được nhiều
người suy nghĩ như cậu, tôi nghĩ tới làm một người bắt chước
bừa, không ngờ là kế hoạch không bắt kịp thay đổi, hài…
Thượng tầng thay đổi vốn làm cho người ta khó mà đoán được.
Đến ông ta cũng nghĩ lần này ông chủ mình phải tiếp nhận chức
Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng của Lý Chiêu Nam. Lý
Chiêu Nam đã đến tuổi, phải lui về Hội đồng nhân dân, không ngờ
là Chủ tịch tỉnh chưa từng nghĩ đến lại đột nhiên điều đến Bộ
tài nguyên và Đất đai Quốc gia làm Trưởng ban. Ông chủ nhanh chóng biến thành quyền Chủ tịch tỉnh, bỗng chốc cũng làm rối loạn kế
hoạch bước tiếp theo của ông ta.
Ông chủ đã sớm suy xét để
ông ta đến Thanh Khê làm Phó chủ tịch thành phố nhưng đột nhiên lại tiếp nhận gánh công việc của Ủy ban nhân dân tỉnh, suy xét mãi ông chủ vẫn
nói chuyện với Ngụy Hiệp Hành, hi vọng ông ta có thể bên cạnh mình thêm
mấy năm. Ông chủ đã tín nhiệm và coi trọng như vậy, cũng khiến trong
lòng Ngụy Hành Hiệp rất vui mừng, tin rằng ông chủ sau này sẽ không bạc
đãi mình.
- Anh Ngụy sau này còn có nhiều cơ hội, hiện
tại Chủ tịch tỉnh Thiệu đang cần anh giúp, anh đương nhiên không
thể phá lãnh đạo, phải gánh vác với ông ấy chứ.
Lục Vi Dân gật đầu.
- Với bản lĩnh của anh Ngụy, làm bên cạnh Chủ tịch tỉnh
Thiệu vài năm, thì không phải là nâng cao thêm được một bậc sao?
- Thôi đi, Vi Dân, cái miệng này của cậu đã nói thì khiến người ta
vui như mở cờ, không còn biết phương hướng gì nữa. À, đúng rồi,
bạn gái cậu à?
Lúc này Ngụy Hành Hiệp mới chú ý đến cô gái duyên dáng yêu kiều bên cạnh Lục Vi Dân.
- Không, không phải, gặp được anh Ngụy vui quá rồi, làm em cũng
quên mất. Đây là đồng nghiệp ở Nam Đàm với em, Tô Yến Thanh, là bạn tốt. Bây giờ cô ấy đang làm việc trên Văn phòng Hoa kiều
tỉnh, em cũng lâu chưa gặp, hiếm hoi mới về một chuyến, nên gặp
nhau tâm sự.
Lục Vi Dân khá là thoải mái mà giới thiệu Yến Thanh với Ngụy Hành Hiệp.
- Yến Thanh, đây là anh Ngụy Hành Hiệp, ở văn phòng Tỉnh ủy,
bây giờ nên là văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh rồi, là thư ký của
Chủ tịch tỉnh Thiệu.
- Hả, Tiểu Tô làm việc ở Văn phòng Hoa kiều tỉnh?
Ngụy Hiệp Hành rất không ngờ. Ông ta và Lục Vi Dân vẫn duy trì liên lạc, luôn rất có cảm tình với Lục Vi Dân. Lục Vi Dân theo Hạ
Lực Hành đến tỉnh làm việc cũng thường xuyên liên hệ, chỉ cần
ông ta không đi đâu, liền đến nhà ngồi chơi, cho nên hai người cũng
tương đối quen thuộc. Chỉ có điều ông ta chưa bao giờ nhìn thấy
bạn gái của Lục Vi Dân, hôm nay gặp gỡ ở cà phê Đông Lai, còn
tưởng là bạn gái của đối phương, đang định tán thưởng cho diễm phúc của tiểu tử này. Không ngờ lại không phải vậy, mà chỉ
là bạn tốt, đồng nghiệp ngày xưa.
Tuy nhiên Ngụy Hành Hiệp cũng lập tức từ lời nói của đối phương mà ngẫm ra chút
chuyện. Đồng nghiệp ở huyện Nam Đàm lại được điều đến Văn phòng
Hoa kiều tỉnh, mức độ cũng không bình thường. Nhìn Lục Vi Dân giới thiệu tương đối thoải mái, mà thái độ của cô gái này rất thản
nhiên, chắc chắn là cũng không có quan hệ gì đặc biệt.
- Trưởng phòng Ngụy, tôi đến Văn phòng Hoa kiều làm việc cũng chưa lâu.
Tô Yến Thanh nói không kiêu ngạo cũng không siểm ninh, cũng không nói nhiều.
- Ha ha, đừng gọi là Trưởng phòng Ngụy, làm tôi già đi mấy tuổi, theo Vi Dân gọi tôi là anh Ngụy đi.
Ngụy Hành Hiệp cười nói.
- Được rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi có vợ chồng cô
bạn thời đại học từ Tây An đến, hẹn gặp ở đây. Vi Dân, cậu về
cũng phải giữ liên hệ với anh, đừng cả ngày cứ quanh quẩn ở
huyện, làm đến nơi đến chốn thì cũng phải nhìn ra xung quanh.
Chẳng phải có câu nói sao, vừa vùi đầu kéo xe thì cũng phải
ngẩng đầu nhìn đường.
- Cảm ơn anh Ngụy đã nhắc nhở, xem ra em phải tăng cường học tập nhiều hơn, không sẽ càng ngày
càng lạc hậu rồi.
Chương 359: Tên hề (2
Đúng lúc Lục Vi Dân nói bỗng nghe được một giọng nói có phần lạnh lùng chen vào:
- Tăng cường học tập? Lục Vi Dân, đây là lý do cậu đến cà phê
Đông Lai? Cậu cứ lén sau lưng Chân Ny để cùng những cô gái khác học
tập? Học tập cái gì? Học làm thế nào để lừa gạt tình cảm
của một cô gái?
- A, là anh, Đào Trạch Phong?
Lục Vi Dân hơi cảm thấy kinh ngạc. Nhưng nghe đối phương nói như
vậy, lại nhìn biểu cảm dường như bắt được nhược điểm của mình,
trong lòng hắn hiểu ra phân nửa, thản nhiên cười nói.
- Mời anh nói chuyện nên chú ý một chút.
- Nói chuyện chú ý một chút? Nếu cậu đã sợ người khác nói,
vậy thì đừng làm chuyện này, thật là không hiểu sao Chân Ny
lại coi trọng loại người như cậu.
Đào Trạch Phong dương dương tự đắc đi tới, nhìn lướt qua mấy người với ánh mắt sắc bén.
- Cô gái, chắc là cô còn không biết hắn có một người bạn gái?
Lục Vi Dân, hãy nói cho cô gái này, bạn gái của cậu là ai? Là cô hay là người khác?
- Đào Trạch Phong, anh có tư cách
gì mà nói những lời này với tôi? Tôi có bạn gái hay không,
bạn gái tôi là ai lại cần anh phải dạy tôi nên nói với ai Ư? Quả
thực là không thể hiểu nổi!
Thực sự là Lục Vi Dân có chút
không biết nên khóc hay nên cười. Hắn không biết dùng từ ngữ gì
để hình dung về người đàn ông đúng là đã bị tẩu hỏa nhập ma
này, lòng đố kỵ đã làm y mất trí? Hay thực sự y cảm thấy nắm
được nhược điểm của mình rồi gây áp lực?
Đào Trạch
Phong không ngờ là thái độ của Lục Vi Dân lại cứng rắn như
vậy. Hắn dám sỉ nhục ngay trước mặt mình, mà cô gái kia đứng bên
dường như cũng hoàn toàn nghe không hiểu những điều mình nói,
lại còn nhìn mình có phần kinh ngạc. Mà Lục Vi Dân cũng không hề sợ hãi, không lẽ quan hệ của hắn và cô gái kia không có gì đặc
biệt?
Không thế nào!
Đào Trạch Phong tin
tưởng vào sự quan sát của mình. Cô gái này rõ ràng có tình
ý, rất dễ nhìn thấy, chỉ có tình yêu người ta mới có vẻ mặt như thế, không có khả năng cô gái như thế này lại yêu đơn phương Lục
Vi Dân đấy chứ?
Đào Trạch Phong tuyệt đối không tin như
vậy. Một Chân Ny đã khiến cho người ta không thể hiểu nổi rồi, Đào
Trạch Phong không tin cô gái yêu kiều trước mặt cũng lại bị mê hoặc như
Chân Ny.
- Lục Vi Dân, cậu dám nói với cô gái này cậu đã có bạn gái, mà không phải cô ta, bạn gái của cậu tên Chân Ny
không?
Lúc này Đào Trạch Phong không kịp nghĩ đến những
cái khác. Đôi vợ chồng đứng cạnh Lục Vi Dân này có phong thái đặc
biệt, hẳn là bạn của hắn hoặc người quen, đúng lúc có thể
vạch trần bộ mặt của Lục Vi Dân trước mắt những người này, để
họ xem thật kĩ bộ mặt của hắn.
- Thần kinh!
Tô
Yến Thanh nhìn Lục Vi Dân một cái, gương mặt có vẻ tức giận.
Không hề ngờ gì nữa, tên đột nhiên nhảy ra này là kẻ có ý thù địch
sâu sắc với hắn, đại khái là nghĩ hắn ăn ở hai lòng, lừa gạt
tình cảm của mình, nhưng trong ngôn ngữ lại có sự hưng phấn và
đắc ý khó nói thành lời.
Bị Tô Yến Thanh mắng một câu
đến trợn mắt há mồm, Đào Trạch Phong không biết xảy ra rốt cuộc
xảy ra chuyện gì. Một cô gái như vậy, được mình giúp tỉnh ngộ,
nói không chừng còn vì cảm kích mà kết bạn, vậy mà không ngờ
thái độ cô ta lại lạnh nhạt, còn mắng mình một câu như vậy, quả thực khiến y không biết trả lời thế nào.
- Vi Dân, chuyện gì vậy? Vị này là…?
Ngụy Hiệp Hành không nhịn được nữa. Ông ta vốn không muốn đáp lời người đàn ông cao gầy thoạt nhìn rất có giáo dục này. Y ăn mặc
không tầm thường, dáng người khá, còn có gương mặt dễ nhìn, rất có phong cách của một diễn viên điện ảnh, vậy mà vừa xuất hiện đã
công kích Lục Vi Dân như vậy? Trong lời nói hình như ý là công kích
vấn đề đạo đức tư tưởng của Lục Vi Dân, xem ra người này cho rằng Lục
Vi Dân ăn ở hai lòng, nhưng lại nói là muốn bênh vực kẻ yếu, thái
độ của Lục Vi Dân với y lại như có vẻ khinh thường, dường như
rất không thích người đàn ông này.
- Hài, anh Ngụy, em
cũng chưa giới thiệu, vị này là anh Đào, con trai Phó giám đốc sở Tài chính tỉnh, bây giờ đang có chức vị cao ở ngân hàng
tỉnh, cũng là cốt cán nghiệp vụ của Ngân hàng công thương tỉnh. Em cũng không hiểu y nói cái gì, đại khái là nói em lừa gạt
tình cảm của phụ nữ, ăn ở hai lòng.
Lục Vi Dân nhún vai.
- Một người quá tự cho mình là đúng, tự cảm thấy mình là hay.
Bị giọng điệu có chút khinh thường của Lục Vi Dân chọc, trước thì
bị hắn không thèm nhìn, sau thì bị cô gái kia lườm lạnh lùng,
lại còn bị tặng một câu mắng. Lúc này lại bị Lục Vi Dân
chọc, hơn nữa gần đây lại bị Chân Ny xa lánh, vốn Đào Trạch
Phong tự đề cao mình nhưng cũng không kìm chế được cảm xúc.
- Lục Vi Dân, tôi tự thấy mình là hay? Dựa vào cái gì mà tôi
không thể cho rằng mình là hay? Cậu không thấy bản thân mình mới tự
coi mình là hay sao?
- Nhưng tôi thật không hiểu dựa vào cái gì mà cậu tự cho là
mình hay? Chỉ bằng văn bằng Đại học Lĩnh Nam? Hoặc ở nơi thâm
sơn cùng cốc, nịnh bợ để làm một tên quan tép riu mà đã cho mình
là một nhân vật rồi hả?
Lục Vi Dân như cười như không
nhìn hai vợ chồng Ngụy Hành Hiệp đang há hốc mồm ra, lại liếc
mắt nhìn vẻ mặt vừa bực vừa buồn cười của Tô Yến Thanh, thật sự hắn không biết làm thế nào để ứng phó với cảnh tượng
này.
Trước kia hắn còn cảm thấy Đào Trạch Phong là
người phong thái khá tốt, tương đối điềm tĩnh, vậy mà hôm này có
chuyện gì xảy ra? Sao lại vô duyên vô cớ đến gây sự, giống như là bị gì kích thích vậy. Hơn nữa lại còn trực tiếp công kích mình,
dường như không hoàn toàn đơn giản chỉ là chuyện hiểu lầm mình ăn ở hai lòng.
- Đào Trạch Phong, anh muốn gì?
Lục Vi Dân trầm tĩnh nói.
-
- Tôi muốn gì? Hỏi rất hay, cậu nói đi?
Đào Trạch Phong nhếch miệng, như cười như không mà hỏi ngược lại.
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, người khôn là tự biết mình, đừng
tưởng chỉ dựa vào cái mồm mà có thể đánh khắp thiên hạ. Thời buổi này
đâu cũng phải có thực lực, cậu không cảm thấy mình giống một tên hề sao?
Ngụy Hành Hiệp có chút khó tin mà nhìn vào vẻ mặt kiêu ngạo của người
thanh niên này. Lục Vi Dân nói y là con của Phó giám đốc sở Tài chính
tỉnh Đào Hành Câu, nhìn quả thực có chút giống nhau. Nhưng biểu hiện của con ông Phó giám đốc sở này hoàn toàn làm đảo lộn cảm nhận của anh ta.
Ngụy Hành Hiệp không biết đối phương sao lại kiêu ngạo, ngông cuồng như
thế, ngay trước mặt mình mà dám giáo huấn Lục Vi Dân nói cái gì mà những năm này làm gì cũng phải cần thực lực.
Phải nói là câu đó
nếu đổi trường hợp, đổi giọng điệu, bầu không khí mà nói thì cũng không
sai, nhưng giọng điệu gần như lật mặt với Lục Vi Dân, không thể không
khiến người ta cảm thấy có phần khoa trương.
- Vi Dân, cậu
nói đây là con của Phó giám đốc sở tài chính Đào Hành Câu? Đang làm ở
ngân hàng trung ương? Có nhầm hay không vậy?
Ngụy Hành Hiệp cố
gắng kiềm chế tâm trạng vừa bực mình vừa buồn cười, nói thật, đây cũng
không phải là lần đầu tiên ông ta gặp chuyện này. Người vừa ngang ngược
vừa kiêu ngạo không phải không có, ông ta cũng không phải chưa từng gặp. Nhưng không có lý do mà làm trò như vậy, hơn nữa còn không bận tâm đến
những người khác, Ngụy Hành Hiệp liền không thể không nghi ngờ thân phận thực sự của đối phương. Ông ta nghĩ con của gia đình như nhà Đào Hành
Câu thì không nên có biểu hiện như vậy mới đúng.
- Anh Ngụy, vậy anh hỏi cậu ta đi.
Lục Vi Dân cũng có phần khó có thể lý giải được biểu hiện hôm nay của
Đào Trạch Phong. Phải nói anh ta thì coi như một nhân tài kiệt xuất rồi, không biết vì sao hôm nay lại biểu hiện như vậy, ngay cả Lục Vi Dân
cũng không biết rốt cục là cái gì kích thích đối phương, mới khiến y lại thất thố đến vậy.
Nhìn thấy người đàn ông có vẻ như rất quen với Lục Vi Dân nhìn sang, trong lòng Đào Trạch Phong lại có một sự kích động không nói gì nên lời. Mẹ nó, Lục Vi Dân thì có đứa bạn nào ghê gớm chứ, nếu thật sự có bạn bè gì ghê gớm thì hắn còn phải ở lại cái nơi
Phong Châu quái quỷ này ư? Bây giờ bố Chân Ny gặp hạn rồi, chỉ e lòng
hắn đã nguội lạnh rằng sẽ không có cơ hội được điều về Xương Châu. Bây
giờ trước mặt mình lại diễn kịch với người khác, nói vài câu ghê gớm, ra vẻ như là quen cha mình thật, như vậy mình sẽ bị dọa cho sợ? Thật sự là bị chuyện cười.
- Đúng vậy, tôi là Đào Trạch Phong, cha tôi là Đào Hành Câu, làm ở Phòng tín dụng ngân hàng trung ương tỉnh.
Đào Trạch Phong cố gắng tỏ ra không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nhưng
sự kiêu căng trong lời nói thì vẫn không giấu đi đâu được
-
Ồ, con trai của Phó giám đốc sở Đào, nhưng tôi chỉ muốn hỏi anh một câu. Khi nãy anh vừa nói là thời buổi này ở đâu cũng cần thực lực, tôi có
chút không rõ, anh nói thực lực là chỉ cái gì?
Gương mặt trắng trẻo của Ngụy Hành Hiệp hiện rõ vẻ bình tĩnh, dường như thực sự có chút không rõ.
Đào Trạch Phong nhìn đánh giá kĩ lại đối phương. Y biết đối phương đang khiêu khích mình, nhưng y không e ngại, thản nhiên hừ nhẹ một tiếng,
lúc này mới nói rất thoải mái:
- Anh muốn biết?
- Đúng vậy, tôi muốn biết.
Đối với ngữ khí hơi trêu chọc của đối phương, Ngụy Hành Hiệp cũng không tức giận mà chỉ bình tĩnh đáp lại.
- Thực lực là cái gì? Bao gồm bằng cấp, cũng bao gồm cả năng lực và
kinh nghiệm, nhưng không chỉ giới hạn ở đó, đó chẳng qua chỉ là những
thứ cơ bản nhất. Còn mạng lưới quan hệ, thực lực kinh tế, hoàn cảnh gia
đình, những cái đó mới là những thứ quyết định thực sự.