Thực ra làm đài này cũng không mấy phức tạp, quan trọng nhất
vẫn là trình tự và quy định xét duyệt. Qua được cửa ải giành tần số này, vậy thì cái gì cũng không thành vấn đề, mượn thêm đường
dây của bộ ngành bưu điện thì có thể xây dựng được cái khung công
trình.
Người không trong nghề thoạt nhìn thì thấy có
vẻ thần bí, nhưng người trong ngành thực sự biết rõ nội tình thì
lại biết thực ra rất đơn giản:
- Cậu chắc không?
Lục Vi Dân ngẩng đầu lên hỏi rất thản nhiên.
- Không, bây giờ nghe nói đã bắt đầu tiến hành xin rồi, nhưng hình
như chưa được phê chuẩn. Quan trọng nhất là chúng ta phải tìm
được người hợp tác mới được, điều này là quan trọng nhất. Không có cơ quan nhà nước nào làm bên hợp tác, bên Ủy ban vô tuyến điện căn
bản là không phê chuẩn.
- Cũng không phải. Chuyện tốt này sao có thể không tìm được
bên hợp tác, bọn họ treo cái danh, hằng năm chỉ cần đếm tiền,
chuyện tốt này tìm ở đâu ra chứ. Quan trọng là vẫn phải lựa
chọn một chút, ngoài ra cho dù tìm được bên hợp tác, trình tự phê
duyệt cũng rất phức tạp. Có lẽ dưới nửa năm thì chưa được, tiền bạc không phải là vấn đề.
Tiêu Kính Phong nói rất tự tin.
Lục Vi Dân mỉm cười. Bây giờ tất cả mọi người đều mới lần mò
đến ngành này, còn không rõ mức độ của phê duyệt giành tần số này. Một
khi tất cả mọi người đều nếm đến cái nơi ngon ngọt này, chỉ e giá cả sẽ
nhanh chóng đẩy thành con số khổng lồ, cái này đã có vô số ví dụ chứng
mình.
- Kính Phong, cậu cần cân nhắc kỹ, xem chừng trong
chuyện này cậu đã tốn không ít công sức. Như cậu đã nói, muốn
tìm một đơn vị hợp tác không thành vấn đề, mấu chốt ở chỗ không
thể chỉ để bọn họ kiếm tiền mà không làm chút gì, đúng vậy không? Qua
cửa phê duyệt liền chỉ biết đếm tiền, thiên hạ lấy đâu ra việc tốt như vậy?
Lục Vi Dân trầm ngâm nói.
- Cậu cần tính
toán kĩ. Nếu cậu muốn làm đài này, không dám nói cạnh tranh với
bưu cục, ít nhất thì hô đài đó cũng phải có một chút ưu thế, đúng không? Ví dụ như cậu muốn hợp tác với Cục giao thông, thì mỗi ngày cũng cần đưa mấy cái tin kẹt xe, hay là sửa đường, hay
là xe bus đi đường vòng, cũng giống như hợp tác với cục Khí tượng,
phải phát một chút về dự báo thời tiết của ngày hôm sau vậy. Nếu không có ưu thế thì cho dù là hiện nay cậu làm trước, có thể có
chút ưu thế, nhưng sau này cạnh tranh gay gắt, thì chưa chắc đã
chiếm được ưu thế.
Góp ý của Lục Vi Dân bỗng chốc dường
như khiến Tiêu Kính Phong thấy được chỗ then chốt. Hai mắt của
Tiêu Kính Phong sáng lên, cắn môi suy nghĩ đề nghị của Lục Vi Dân,
tại sao mình lại không nghĩ đến vấn đề này nhỉ?
Về ý tưởng xây dựng đài máy BP, Lục Vi Dân cũng thấy không phải
là vô căn cứ. Muốn xây dựng thì phải xem xét để xây thật lớn, phải
suy nghĩ làm thế nào để hình thành hiệu ứng quy mô. Mà muốn hình
thành hiệu ứng quy mô, hoặc có lẽ hiện tại nhìn vẫn chưa thấy
được gì, nhưng cùng với việc càng ngày càng nhiều người tham gia
vào ngày này, cạnh tranh cũng ngày càng khốc liệt, nếu muốn phá vòng vây nổi bật thì nhất định phải thể hiện được ưu thế bản
thân.
Lục Vi Dân biết mình chỉ cần chỉ cho Tiêu Kính
Phong một chút, những chuyện khác Tiêu Kính Phong sẽ có thể tự
lo. Y đã không phải là Tiêu Kính Phong của một năm trước, cậu ta có
thể cùng với người trong cục Bưu chính làm ra một cửa hàng bán lẻ quy mô lớn như vậy, đương nhiên là có cửa. Lục Vi Dân không muốn
hỏi nhiều, chỉ cần hắn chỉ đạo chiến lược, thì tự Tiêu Kính
Phong đương nhiên sẽ biết thao tác những phần còn lại. Hắn tin là
Tiêu Kính Phong có thể làm tốt được.
Quán cà phê Đông
Lai chắc chắn có thể coi là quán ngon nhất Xương Châu, ít nhất là
những năm 90 phong cách của cà phê Đông Lai đã bị rất nhiều
quán cà phê khác học theo. Ban công rộng với những bức tường cây
xanh, hình thành nhiều không gian riêng tư, vừa đảm bảo được bầu
không khí thân mật của những đôi tình nhân, lại vừa ngắm được ánh
sáng tự nhiên. Ngồi trên ban công của quán cà phê còn có thể
ngắm được bờ sông Xương Giang.
Nhẹ nhàng khuấy thìa cà phê, Lục Vi Dân cho thêm một chút sữa vào tách của mình. Hắn không thích uống cà phê đen, thêm một chút sữa thì hương vị của
cuộc sống sẽ phong phú hơn.
- Thật không ngờ là anh có thể quyết định như vậy. Vi Dân, anh đã bỏ một con đường tiền đồ vô cùng xán lạn.
Tô Yến Thanh nhìn người thanh niên trông có phần mệt mỏi đang ngồi trước mặt, trong lòng không nói ra được cảm xúc.
Khi Lục Vi Dân ra quyết định ở lại, cô đã biết đầu tiên. Dì bảo
cô đi khuyên bảo Lục Vi Dân, nhưng cô không làm như vậy. Một mặt cô
biết rất rõ tính cách của Lục Vi Dân, một khi đã quyết định
thì sẽ không bao giờ thay đổi, mặt khác cô cũng tin tưởng ý kiến của Hạ Lực Hành rằng ở lại Phong Châu chưa chắc đã là chuyện không
tốt.
- Ừ, nhìn qua thì đúng là tôi đã bỏ một con
đường xán lạn. Không ít người đều không hiểu, bao gồm cả lãnh
đạo của tôi, như Bí thư Hạ, à Trưởng ban thư kí Hạ cũng lúc đầu
cảm thấy không thể tin nổi, ai lại từ chối cùng ông ta về tỉnh? Cùng ông ta về tỉnh, ở Tỉnh ủy thêm ba, năm năm nữa đến năm 30 tuổi làm cán bộ cấp Trưởng phòng cũng không phải xa xôi gì. Xuống dưới, dù thế nào thì cũng không thể đến Phong Châu nghèo nàn, hẻo lánh
này? Ở lại Phong Châu thì có gì tốt?
Lục Vi Dân tự cười tình hình hiện nay của mình mà đặt câu hỏi.
- Giống như tôi hiện tại, tuy là mang chức Ủy viên thường vụ
Huyện ủy, nhìn thì như một bước lên đến cán bộ cấp Phó phòng.
Nhưng kinh nghiệm lý lịch ít, lại còn trẻ, kinh nghiệm trong công
việc không đủ, đi đến đâu cũng khó tránh khỏi cặp mắt lạnh của
người khác. Cứ thế này, không biết bao nhiêu năm mới có ngày ngẩng đầu lên nổi, sao phải khổ thế? Yến Thanh, cô cảm thấy có phải
không?
Tô Yến Thanh mỉm cười, dường như tâm trạng lập
tức cũng tốt hơn nhiều. Người này vẫn như vậy, dường như luôn
lạc quan, phấn chấn, hướng về phía trước:
- Anh nói thế thì tôi còn nói được gì? Anh thấy rõ ràng như vậy, bản thân vẫn
kiên trì, vẫn cương quyết giữ sự lựa chọn của mình. Đương nhiên anh có lý của mình, tôi không tiện bình luận, nhưng tôi biết chắc chắn
là anh có lý của anh, từ trước đến nay anh không bao giờ đánh
trận mà chưa chuẩn bị. Điểm này thì tôi rất rõ.
Lục Vi Dâm mỉm cười, gật đầu:
- Vẫn là là Yến Thanh hiểu tôi. Từ khi tôi đến Song Phong, tuy bọn họ
rất khách khí với tôi nhưng tôi xem chừng mọi người đang hoài nghi tôi
có phải bị thất sủng trước mặt Bí thư Hạ hay không cho nên mới bị vứt
lại lặng lẽ. Ngay cả chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy cũng là cho tôi
giải an ủi. Thậm chí đôi khi đến tôi thấy mình dường như cũng hồ đồ rồi, có phải tôi thật sự bị ném bỏ rồi hay không? Hay là tôi ấm đầu quyết
định ngu xuẩn?
- Vậy cô nghĩ là thế nào?
Tô Yến
Thanh cầm tách cà phê, nhẹ ngàng uống một ngụm. Cà phê đắng
trộn với mùi thơm tinh khiết, quanh quẩn trong miệng cô, khiến cho
lòng hiếu kì của cô cũng tăng lên từng giọt như cà phê vậy.
- Ở cơ quan mãi mãi không biết hương vị đích thực của cấp cơ sở.
Mà anh không ở cấp cơ sở để thực sự cảm nhận nỗi khó xử của cán bộ
phổ thông cấp cơ sở, không trực tiếp tiếp xúc với tâm tình của
dân chúng, không cảm nhận được nhu cầu bức thiết nhất của người dân
là thế nào. Như vậy anh sẽ mãi mãi không thể thành thục, dù anh có ngồi trên vị trí nào đi nữa thì trong lòng cũng không chắc
chắn.
Lục Vi Dân thản nhiên nói.
- Vậy ý anh là
nói, ai cũng phải đến cấp cơ sở nhất để làm vài năm mới có đủ tiêu
chuẩn để làm lãnh đạo? Theo tôi được biết hiện nay những lãnh
đạo trong tỉnh có không ít người đến kinh nghiệm làm ở cấp huyện cũng
không có. Ý của anh là bọn họ không đủ tiêu chuẩn rồi, sẽ không
thể có được những quyết định chính xác chứ gì?
- Tôi không nói như vậy. Tôi chỉ nói là cán bộ trẻ tuổi như
tôi, đến cấp cơ sở nhất làm việc, có thể thành thục nhanh hơn, có
thể học được thứ này thứ kia. Ừm, nếu nhất định phải nói,
cái nhìn cá nhân của tôi, kinh nghiệm làm ở huyện đúng là tài sản
quý giá. Cùng một tình hình, cán bộ từng làm ở huyện chắc chắn sẽ
giỏi hơn cán bộ chưa từng công tác ở huyện. Cũng như vậy, cùng một tình
hình, cán bộ từng làm việc ở xã, thị trấn càng nhiều kinh nghiệm
hơn so với người chưa từng công tác ở xã, thị trấn. Đương nhiên đây
không phải là quyết định, mà chỉ là trong tình hình giống nhau,
hơn nữa nó chỉ là quan điểm của cá nhân tôi.
Tuy Lục Vi Dân nói rất khiêm tốn nhưng trong lời nói lại toát lên vẻ khẳng định đáng tin cậy.
- Công tác ở cơ sở thì kinh nghiệm là rất quan trọng, nhưng
cũng không thể vơ đũa cả nắm, mỗi vị trí cần chuyên môn riêng,
cũng không thể cứ ép phải có kinh nghiệm cấp cơ sở.
Tô Yến Thanh không hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Lục Vi Dân.
- Tôi cảm thấy nếu như có thể làm việc ở các cương vị công tác
với tính chất khác nhau thì có lẽ sẽ càng có ưu thế.
-
Ừ, đây cũng là một loại quan điểm. Nhưng tôi vẫn cho rằng trước mắt mà nói thì nông thôn vẫn là một vấn đề lớn, ở Phong Châu thì càng như vậy. Một địa khu nông nghiệp, đầu tiên là cần phải suy tính xem giải quyết thế nào vấn đề của nông dân, như thế
nào mới làm cho họ trở nên giàu có, đây mới là điểm mấu
chốt. Dù anh có áp dụng công nghiệp hóa cũng được, hay là đô
thị hóa cũng tốt, chỉ có giải quyết vấn đề này thì mới nói
được cái khác.