Buổi tối hôm đó, Cảnh Mạc Vũ không về nhà ăn cơm tối, nửa
đêm anh vẫn chưa về. Đến tờ mờ sáng ngày hôm sau, tôi cũng không thấy bóng dáng
anh.
Tôi hơi lo lắng bất an, không biết muộn như vậy rồi anh còn
có thể đi đâu, liệu có phải anh một mình đứng trong đêm tối, để cơn gió lạnh
làm buốt giá trái tim?
Tôi không muốn quấy nhiễu Cảnh Mạc Vũ, khiến anh phiền não
thêm. Tôi gọi điện cho lái xe của anh: “Chú Mã, anh trai cháu… À, Cảnh Mạc Vũ
đang ở đâu ạ?”
Từ trước đến nay, chú Mã không dám thất lễ với tôi, tôi hỏi
gì chú đáp nấy. Tuy nhiên, tôi không dám xác định trong câu nói của chú có bao
nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả: “Cậu ấy… tâm trạng của cậu ấy rất tệ nên
bảo tôi đưa cậu ấy tới ngôi biệt thự ở Dương Sơn. Tôi nghĩ tối nay chắc cậu ấy
qua đêm ở đó.”
“Dương Sơn? Anh ấy có biệt thự ở Dương Sơn sao?”
“Vâng ạ, cậu ấy mua từ mấy năm trước.”
Như vậy cũng tốt, Cảnh Mạc Vũ tìm một nơi yên tĩnh để tập trung
suy nghĩ. Qua một đêm, chắc anh sẽ nghĩ thông suốt. Chúng tôi dù sao vẫn là
người một nhà, cha con đâu phải là kẻ thù. Nhưng ngay sau đó, tôi đột nhiên
nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Anh ấy chỉ có một mình hay sao?”
“Tôi không thấy trong biệt thự có người khác.” Câu trả lời
của chú Mã có vẻ mơ hồ.
“Vâng, cháu rõ rồi.”
Sau khi buông điện thoại, tôi cuộn người trên giường, dù đắp
tấm chăn dày nhưng tôi vẫn rất lạnh. Ánh sáng buổi sớm mai mờ mờ chiếu qua rèm
cửa màu gạo, không thể làm căn phòng sáng thêm dù chỉ một chút.
Không biết bình minh ở ngôi biệt thự Dương Sơn liệu có thể
khiến một người bớt cô độc?
Cuối cùng, tôi không kiềm chế nổi nghi hoặc trong lòng, tôi
cầm máy di động, tìm đến số điện thoại quen thuộc. Phân vân một lúc, tôi quyết
định đổi thành số điện thoại của Tề Lâm. Vì không chắc chắn anh ta ngủ hay thức
nên tôi gửi tin nhắn: “Anh ngủ chưa?”
Tề Lâm nhanh chóng gọi điện cho tôi, đầu máy bên anh ta rất
ồn ào, trái ngược căn phòng tĩnh mịch của tôi: “Ngôn Ngôn, ngày tân hôn mà em
còn có thời gian quan tâm đến anh, quả thực khiến anh vừa mừng vừa lo quá đấy.”
Tôi hít một hơi, cố gắng đè nén sự bực bội muốn đạp cho anh
ta một phát: “Tề Lâm, anh có thể giúp tôi một việc không?”
“Giúp gì cơ?”
“Anh giúp tôi điều tra xem cô gái có mặt ở lễ cưới là ai?
Còn nữa, anh giúp tôi tìm hiểu xem, ai đang sống trong ngôi biệt thự Dương
Sơn?”
“Cảnh gia nhà em đầy người, điều tra việc cỏn con thế này dễ
như trở lòng bàn tay, sao phải nhờ anh giúp đỡ?”
“Anh thử nói xem.” Anh ta rõ ràng biết rồi còn hỏi. Bây giờ,
ai mà chẳng biết người nắm thực quyền ở Cảnh gia là Cảnh Mạc Vũ, ai dám ăn no
rảnh rỗi đi giúp tôi điều tra anh? Dù có người chịu giúp tôi đi chăng nữa, tin
tức chắc chắn sẽ bay đến tai anh ngay lập tức.
“Rốt cuộc anh có định giúp không thì bảo?”
“Giúp, tất nhiên là giúp rồi. Em cứ ở đó chờ tin đi!”
“Được!” Cuối cùng tôi nói thêm một câu: “Cám ơn anh!”
“Em cám ơn trong lòng là được rồi.”
Tôi đang định nói “tạm biệt”, Tề Lâm đột ngột lên tiếng: “Em
một mình giữ căn phòng trống có phải cô độc lắm không. Hay là anh đến với em
nhé.”
“Nếu anh không sợ ba tôi đánh gãy chân thì đến đây đi!”
“Được.”
Từ lúc Tề Lâm nói “được” rồi quả quyết cúp điện thoại, mí
mắt tôi không ngừng giật giật.
Về lý mà nói, tuy Tề Lâm không đáng tin cậy, nhưng anh ta
chắc không đến nỗi nhân lúc chồng tôi không ở nhà, nửa đêm mò vào phòng tôi.
Anh ta không phải không biết tính ba tôi. Nhỡ bị ba tôi phát hiện, đánh gãy
chân anh ta còn được coi là nể mặt Tề gia. Bằng không, ông có khả năng băm vằm
anh ta ấy chứ.
Thế nhưng, từ trước đến nay Tề Lâm không bao giờ hành động
theo lẽ thường tình.
Tôi đang ôm chăn suy tư, cửa sổ đột nhiên có tiếng động nhẹ.
Tôi hiếu kỳ đưa mắt qua bên đó, thấy một bóng đen động đậy đằng sau tấm rèm cửa
màu gạo. Vài giây sau, Tề Lâm trèo qua cửa sổ vào bên trong. Anh ta nở nụ cười
rạng rỡ như ánh mặt trời. “Ngôn Ngôn, em bảo anh đến là anh đến ngay. Dù có bị
ba em đánh gãy chân, anh cũng đến với em.”
Tôi vội vàng nhảy xuống giường, huyệt thái dương giật giật
đau nhức: “Tôi… tôi bảo anh đến lúc nào?”
“Vừa rồi em chẳng nói qua điện thoại là gì?”
“Tôi đâu có…” Tôi phản bác một cách yếu ớt. Được rồi, tôi
thừa nhận, câu từ chối của tôi không rõ ràng, đáng lẽ tôi nên nói: Nếu anh
không sợ bị tôi đánh gãy chân thì đến đây đi!
Tề Lâm phủi bụi trên người, tiện tay cởi áo khoác ngoài. Mùi
rượu, thuốc lá xen lẫn mùi nước hoa đàn bà xộc vào mũi tôi, tôi bịt mũi lùi lại
phía sau mấy bước: “Anh lại đi hộp đêm ăn chơi trác táng phải không?”
“Ờ, người phụ nữ anh yêu lấy người đàn ông khác, anh không
đi hộp đêm mượn rượu giải sầu còn có thể đi đâu?” Từ ngữ khí tùy tiện của Tề
Lâm, tôi không hề nghe ra anh ta cần mượn rượu giải sầu. Nhưng lời nói của anh
ta khiến tôi ít nhiều cảm thấy áy náy.
“Anh có muốn uống ly trà giải rượu không?”
“Cũng được, em nhớ bỏ mật ong nhiều một chút.”
Tôi ngây người, một lúc mới bừng tỉnh. Cảnh Mạc Vũ mỗi lần
uống rượu say về nhà, tôi đều pha cho anh ly trà giải rượu. Lần nào anh cũng bổ
sung một câu: “Em nhớ bỏ nhiều mật ong một chút.” Tôi rón rén đi xuống bếp,
nhanh chóng pha một ly trà giải rượu rồi mang về phòng. Người nào đó rất tự
nhiên nằm trên giường của tôi, đắp chăn của tôi và nghịch máy tính bảng của
tôi, cơ hồ không rõ ông chủ của căn phòng này là ai.
“Cám ơn em!” Tề Lâm nhận ly trà uống một ngụm, lim dim
thưởng thức: “Không tồi, Cảnh thiếu quả nhiên không nói dối, mùi vị rất tuyệt.”
“Vậy sao?” Cảnh Mạc Vũ dường như chưa bao giờ khen trước mặt
tôi: “Anh ấy còn nói gì với anh?”
“Tất nhiên là nói em tốt rồi, anh ta chỉ hận không thể tâng
bốc em lên tận mây xanh, làm anh cả ngày muốn cưới em về nhà, để nâng niu như
một nữ thần. Kết quả…” Tề Lâm bĩu môi: “Nhân lúc anh đi nước ngoài theo đuổi
giấc mơ nghệ thuật, anh ta liền cưới em. Cưới xong, để em một mình cô đơn ôm
căn phòng trống.”
Tôi lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường: “Cũng
không thể trách anh ấy, anh ấy bị ép buộc.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tề Lâm truy vấn thẳng thừng.
Quen Tề Lâm từ nhỏ, tôi quá hiểu tính tình của anh ta. Nửa
đêm nửa hôm anh ta mạo hiểm đến nhà tôi, tất nhiên không phải định yêu đương
vụng trộm với tôi. Anh ta muốn biết một đáp án, đáp án khiến anh ta có thể yên
tâm từ bỏ tình cảm, tiếp tục cuộc sống phong lưu của anh ta.
Tôi thở dài một hơi, ánh mắt trở nên xa xăm: “Chúng tôi…đã
lên giường…thật đấy…Tối hôm đó anh ấy uống rất nhiều rượu…”
Một cảm giác lạnh buốt vào tận cốt tủy, tôi bất giác ôm chặt
bản thân. Tôi không muốn nói tiếp, nhưng đầu óc vô ý thức nhớ đến đêm mê loạn
đó, nhớ đến câu lạnh lẽo như băng tuyết: “Ngày mai đi làm thủ tục kết hôn.”
“Ngôn Ngôn…” Đến khi ngón tay ấm áp lướt qua khóe mắt tôi,
tôi mới phát hiện cảnh vật trước mắt như bi sương mù che phủ. Đôi mắt hoa đào
đáng ghét của Tề Lâm qua làn nước mắt trông rất thâm tình: “Cuộc sống này có
thật là cuộc sống em mong muốn hay không?”
Tôi đã từng hỏi bản thân câu tương tự vô số lần, đây có phải
là cuộc hôn nhân tôi mong muốn? Tôi có hối hận khi gả cho Cảnh Mạc Vũ? Nếu tôi
có cơ hội chọn lại một lần, liệu tối hôm đó tôi có kịch liệt phản kháng?
Tôi không có đáp án. Ít nhất hiện tại, tôi vẫn chưa thể trả
lời.
“Ngôn Ngôn, đây là một sai lầm. Anh ta không yêu em, em đừng
tiếp tục lún sâu nữa.”
Tôi kiên định lắc đầu: “Không, không phải anh ấy không yêu
tôi. Anh ấy chỉ là không thể chấp nhận sự thật, tôi từ em gái biến thành vợ anh
ấy. Anh ấy cần thời gian thích ứng.”
“Em nghĩ anh ta cần thời gian bao lâu? Một năm, hai năm, năm
năm, sáu năm, hay mười, hai mươi năm?”
“Bất kể bao lâu, tôi cũng sẽ đợi anh ấy.”
Tề Lâm nhìn tôi như nhìn một bệnh nhân hết thuốc chữa, ánh
mắt anh ta đầy vẻ bất lực: “Trên thế giới này còn biết bao người đàn ông tốt.
Tại sao em cứ khăng khăng yêu anh trai của mình?”
“Dù có nhiều đàn ông tốt đến mức nào đi chăng nữa, trong mắt
tôi cũng chỉ nhìn thấy một mình anh ấy.”
Bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân nhè nhẹ, lại đột
nhiên biến mất. Tôi còn chưa xác định liệu tôi có phải nghe nhầm, tiếng khóa
cửa xoay tròn vang lên trong không khí tĩnh mịch. Tôi vội vàng đứng dậy, định
ngăn không cho mở cửa, đáng tiếc tôi chậm một bước. Cánh cửa mở toang, Cảnh Mạc
Vũ xuất hiện ở cửa phòng. Tôi thấy rõ anh nín thở gần nửa phút mới lấy lại hô
hấp bình thường.
“Em…” Tôi rất muốn giải thích, nhưng bây giờ đã hơn ba giờ
sáng, một người đàn ông yêu thầm tôi nhiều năm nằm trên giường của tôi. Tình
huống này nên giải thích thế nào?
Cảnh Mạc Vũ nhẹ nhàng đi vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa, khóe
miệng anh cong lên: “Đây chính là “bắt gian ngay tại giường” trong truyền
thuyết đúng không?”
Tôi cúi đầu nhìn bộ váy ngủ trên người, lại quay sang nhìn
Tề Lâm quần áo không chỉnh tề. Tôi nuốt nước bọt: “Nếu em nói anh ta đi ngang
qua, không có việc gì làm nên vào đây tìm em ôn lại chuyện cũ, liệu anh có tin
không?”
Cảnh Mạc Vũ liếc tôi một cái, anh kéo rèm quan sát cửa sổ mở
toang, rồi lại giơ tay nhìn đồng hồ: “Cậu ta vừa vặn đi ngang qua, leo cửa sổ
vào phòng em ôn lại chuyện cũ vào lúc ba giờ rưỡi sáng?”
“Ờ, đại khái là vậy.” Tôi túm tóc, mặt dạn mày dày gật đầu.
Cảnh Mạc Vũ có lẽ đoán ra, đánh chết tôi cũng không chịu
thừa nhận, anh quay sang nhìn Tề Lâm đang leo xuống gường mặc áo khoác một cách
thoải mái: “Tề thiếu, bây giờ cậu đã nói xong chuyện cũ chưa? Cậu định tự mình
ra về, hay để tôi bảo người tiễn cậu?”
Giọng nói anh pha lẫn ý cười, nhưng khiến tôi sởi gai ốc.
Tề Lâm cũng bất giác toát mồ hôi lạnh: “Không cần phiền
phức, tôi tự đi là được rồi.”
Tề Lâm vẫy tay với tôi: “Bye!”, rồi leo lên cửa sổ nhảy
xuống đất. Tôi vội chạy đến bên cửa sổ ngó nghiêng. Xác định anh ta tiếp đất an
toàn, không bị thương ở đâu, còn gửi tôi một cái hôn gió, tôi mới yên tâm đóng
cửa sổ.
Lúc quay đầu, tôi vô tình chạm phải ánh mắt Cảnh Mạc Vũ. Ánh
mắt của anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi dường như
bắt được một ngọn lửa. Chỉ có điều, ngọn lửa đó nhanh chóng được giấu kín trong
đồng tử sâu hút của anh.
“Bọn em quả thật chẳng có gì cả?” Tôi giải thích một cách
yếu ớt.
“Tất nhiên tôi biết, nếu không tôi sẽ không dễ dàng thả cậu
ta đi như vậy?”
“Hả?” Tâm trạng vốn u ám của tôi vì một câu nói mang mùi
thuốc nổ của Cảnh Mạc Vũ trở nên tươi sáng hẳn. Tôi tiến lại gần anh một bước,
ngẩng đầu mỉm cười, nháy mắt với anh: “Nếu bọn em thật sự có gì đó, anh sẽ xử
lý anh ấy thế nào? Hai anh chẳng phải là bạn bè hay sao?”
“Chắc em cũng hiểu tác phong của tôi, người bất nghĩa thì
tôi bất nhân.”
“Vậy sao?” Tôi thích đề tài này, nên đến gần anh thêm một
chút. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Mạc Vũ: “Vậy đổi lại là anh thì sao? Nếu
đêm nay anh đi gặp người con gái khác, em nên đối xử với cô ta thế nào?”
Cảnh Mạc Vũ không né tránh ánh mắt của tôi, khóe miệng anh
nhếch lên: “Tôi là đàn ông, thỉnh thoảng gặp dịp mua vui cũng chẳng phải chuyện
to tát.”
“Chắc anh quên rồi, anh là người đàn ông của em. Cảnh An
Ngôn này tuyệt đối không cho phép người đàn ông của em bất trung, một lần cũng
không được. Không tin, anh cứ thử đi!”
Tôi phát hiện, càng nói tôi càng hùng hổ. Rõ ràng tôi mới là
người giấu đàn ông ở trong phòng lúc nửa đêm gà gáy, vậy mà tôi dám ngang nhiên
khiêu khích Cảnh Mạc Vũ. Làm phụ nữ như tôi, cũng có tiền đồ đấy chứ?
Trước sự khiêu khích mang tính uy hiếp của tôi, Cảnh Mạc Vũ
chỉ nhếch miệng cười, như chẳng thèm bận tâm, cũng giống như dung túng một đứa
trẻ không hiểu đạo lý trên đời: “Đợi đến lúc em có bản lĩnh bắt gian tôi ở trên
giường rồi tính sau!”
Tôi thật sự không mong tôi có bản lĩnh đó…
Trời đã sáng từ lúc nào không hay, ánh nắng ban mai đặc biệt
ấm áp, chiếu tận vào lòng người.
Cảnh Mạc Vũ đảo mắt một vòng quan sát sự thay đổi của căn
phòng. Ánh mắt anh vô tình dừng lại ở cốc trà giải rượu uống dở trên tủ đầu
giường. Anh cầm lên quan sát kỹ lưỡng rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi. Sau đó,
Cảnh Mạc Vũ chau mày, mở cửa sổ, ném chiếc cốc ra ngoài không một chút lưỡng
lự.
Một giây sau, bên dưới truyền lên tiếng cốc vỡ tan tành.
Đó là chiếc cốc dạ quang tôi mua ở tận nước Pháp xa xôi mà
tôi thích nhất
“Anh… sao anh ném vỡ cốc của em?”
“Tôi không thích.” Cảnh Mạc Vũ bình thản trả lời.
Giời! Tôi hít một hơi sâu, thầm oán trách trong lòng.
Người đàn ông này mặt nào cũng tốt, chỉ là từ nhỏ có một
thói quen rất xấu. Đã là đồ của anh, bất kể anh có thích hay không, anh đều
không cho người khác động vào. Tưởng đến khi anh trưởng thành, ít nhiều cũng
thay đổi thói quen đó, không ngờ ngày càng ghê gớm hơn. Đến chiếc cốc bị người
khác uống nước, anh cũng không chịu nổi.
Quan trọng nhất, đó là cốc của tôi.
Thấy tôi nhìn anh bằng ánh mắt ai oán vô hạn, Cảnh Mạc Vũ
cúi xuống rút khăn giấy lau nước dính trên tay: “Tôi sẽ bảo người đi Pháp mua
cho em một bộ. Không còn sớm nữa, em mau rửa mặt mũi rồi xuống dưới nhà cùng ba
ăn sáng.”
“…Ờ, thảo nào mới sáng sớm anh đột nhiên về nhà, em còn
tưởng anh cố ý quay về đây để bắt gian.”
“Tôi không phải là ba, không làm những chuyện vô vị như
vậy.”
“…” Nhắc đến đề tài này, tôi lén quan sát sắc mặt Cảnh Mạc
Vũ, hỏi thăm dò: “Anh còn giận ba không?”
“Giận thì sao chứ? Tôi có thể cắt đứt quan hệ với ba sao?”
“Anh và ba đã cắt đứt rồi.” Tôi có lòng tốt sửa lại câu nói
của anh, đổi lại là tiếng thở dài của anh.
Cảnh Mạc Vũ kéo tay tôi, nhẹ nhàng cầm vào vết bầm tím trên
tay tôi, ngữ khí dịu hẳn đi: “Tôi không nên nghi ngờ em… Tôi xin lỗi. Buổi tối
hôm đó, tôi đã làm chuyện quá đáng.”
“Anh nhớ ra rồi à?” Tôi lại hỏi thăm dò.
“Nhớ một số.”
“Chi tiết nào?”
Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi, đáy mắt anh lóe lên ý cười như có như
không: “Em hy vọng tôi nhớ chi tiết nào?”
“Ờ…” Tôi cố nặn ra nụ cười cứng nhắc, rút tay về: “Không còn
sớm nữa, đợi em thay quần áo, rồi chúng ta cùng xuống nhà.”
***
Hiếm có dịp Cảnh Mạc Vũ tỏ ra hiếu thảo. Tuy anh biến mất cả
đêm nhưng cũng biết đường sáng sớm đã mò về, cùng bố con tôi ăn sáng. Tôi tất
nhiên ngoan ngoãn phối hợp với anh, cố gắng che giấu bộ mặt mệt mỏi vì cả đêm
không ngủ, đóng vai vợ chồng ân ân ái ái ngọt ngào.
Nói một câu thật lòng, khả năng diễn xuất của Cảnh Mạc Vũ
tuyệt đối có thể tranh cử giải Kim Tượng[1] của Hồng Kông. Anh
đã phát huy trí tưởng tượng cực kỳ phong phú, tạo nên hình tượng một ông chồng
mẫu mực. Trong lúc ăn cơm, anh không chỉ chủ động trò chuyện với tôi, mà còn cố
ý hỏi: “Đêm qua, em ngủ không ngon à? Sao sắc mặt kém thế?”
[1] Giải thưởng điện ảnh nổi tiếng nhất của Hồng Kông,
một trong những giải thưởng điện ảnh uy tín của Đông Á. Được lập ra năm 1982,
giải thưởng được trao vào tháng Tư hằng năm để ghi nhận những đóng góp xuất sắc
trên mọi lĩnh vực của ngành công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ như đạo diễn, diễn
xuất, kịch bản và quay phim…
Tôi nở nụ cười ngọt ngào: “Em ngủ có ngon không, anh biết
còn gì?”
Cảnh Mạc Vũ tao nhã đưa chiếc cốc sứ lên miệng, khói nước
khiến nụ cười trên khóe miệng anh trở nên mơ hồ: “Lát nữa ăn cơm xong em hãy
ngủ bù đi. Tối nay, sau khi tiếp khách, anh nhất định sẽ về sớm… tâm sự với
em”.
Tôi nghiến răng, tiếp tục đóng kịch: “Được, em đợi anh!”
Ba tôi ngồi ở bên cạnh vừa cười ngoác miệng vừa đưa ánh mắt
tán thưởng và yên tâm vui vẻ về phía tôi.
Sau bữa sáng, Cảnh Mạc Vũ đi làm như thường lệ. Trước khi
rời khỏi nhà, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay sang dặn vú Ngọc: “Vú Ngọc,
ga trải giường và vỏ chăn trong phòng cháu bẩn rồi, lát nữa vú nhớ đem vất hết
ra thùng rác. Cả vỏ gối cũng bỏ đi.”
Vú Ngọc ngây người, nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
Bộ đồ giường tân hôn là do tôi đích thân thiết kế. Từ chất
liệu vải đến màu sắc, hoa văn, tôi bỏ ra rất nhiều công sức và tâm huyết. Để
cho đồng bộ, tôi còn đặc biệt thay cả rèm cửa.
Vậy mà anh nói bỏ là bỏ.
Tôi đứng dậy, định tranh cãi với Cảnh Mạc Vũ. Nhưng tôi đột
nhiên nhớ ra, Tề Lâm từng ngồi trên giường của tôi vào sáng sớm ngày hôm nay.
Tôi liền tỉnh ngộ, mỉm cười gật đầu với vú Ngọc: “Anh ấy bảo
bỏ thì vú cứ bỏ hết ra thùng rác đi. Để cháu gọi người làm cho cháu một bộ y
hệt như vậy.”
“Được ạ.”
Vú Ngọc vâng dạ. Sau khi tiễn đại thiếu gia nhà họ Cảnh đi
làm, vú Ngọc về phòng chuẩn bị thu dọn bộ đồ giường của tôi. Tôi vội ngăn bà:
“Vú Ngọc, chỉ bị bẩn một chút thôi. Vú cầm ra hàng để người ta giặt khô, ủi
phẳng là được rồi.”
“Nhưng vừa rồi thiếu gia, à không, cậu nhà nói…”
“Không sao đâu. Nếu anh ấy hỏi, vú cứ nói là mới mua.”
Vú Ngọc hồ nghi đi thu dọn đồ. Ba tôi vẫn ngồi yên một chỗ,
ông nở nụ cười rất mờ ám, miệng lẩm bẩm: “Hừm, có thể bẩn đến mức nào…”
Nụ cười của ba tôi khiến tôi không nuốt trôi đồ ăn. Tôi ngáp
dài hai cái, viện cớ chuồn về phòng ngủ bù.
***
Cảnh Mạc Vũ trong giấc mơ của tôi luôn dừng lại ở những năm
tháng đẹp đẽ nhất.
Một buổi chiều trời mưa lất phất, Cảnh Mạc Vũ cầm chiếc ô
trong suốt, đứng đợi ở cổng trường cấp ba của tôi. Gió thổi hạt mưa tạt ngang
làm ướt áo khoác của anh, nhưng anh không hề bận tâm, anh ôm chặt chiếc áo
khoác lông vũ màu hồng của tôi vào lòng.
Tôi chạy hết tốc lực về phía anh như tham gia cuộc thi chạy
một trăm mét. Nước bẩn trên đường bắn lên đôi tất trắng quá đầu gối của tôi,
nhưng tôi vẫn không hề phát giác.
Bởi vì xung lực quá mạnh, tôi không kịp thời giảm tốc độ,
suýt nữa đâm vào thân cây du già ở bên cạnh Cảnh Mạc Vũ. May mà anh kịp thời
giơ tay kéo tôi lại, để tôi ngã vào lòng anh như nguyện ước.
“Anh, anh đến từ lúc nào vậy? Đợi em lâu chưa?” Tôi cố ý cất
giọng than vãn, nhưng khóe mắt không thể che giấu ý cười: “Thầy chủ nhiệm lớp
em đáng ghét quá đi. Tan học rồi thầy ấy vẫn không ngừng lải nhải, làm người ta
nóng ruột chết đi được”.
“Anh cũng vừa đến, mới đợi năm phút thôi.” Cảnh Mạc Vũ tháo
ba lô trên vai tôi, khoác áo lông vũ lên người tôi. Sau đó, anh ôm tôi dưới
chiếc ô: “Đã dặn em bao nhiêu lần rồi, những ngày trời mưa thì đừng quên mang
ô. Em toàn không nghe, lại bắt anh đến trường đón em.”
Tôi thầm đắc ý trong lòng. Tôi sẽ không bao giờ nói cho anh
biết, là tôi cố ý không mang ô. Làm vậy, tôi mới có thể đường đường chính chính
gọi điện thoại kêu anh đến cổng trường đợi tôi tan học. Tôi cũng không muốn nói
cho anh biết, mỗi lần nhìn thấy anh ở cổng trường đợi tôi, cánh cổng sắt u ám
như cổng nhà tù của trường cấp ba lập tức biến thành bậc thang lên thiên đường,
được bao phủ một tầng ánh sáng hư ảo.
Tôi đang có giấc mơ đẹp đến nỗi chảy nước rãi, anh chàng
không sợ thiên hạ đại loạn Tề Lâm lại gọi điện thoại. Tôi mơ mơ màng màng, tay
mò điện thoại trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.
“Alo! Xin chào!” Tôi cất giọng ngái ngủ.
Thanh âm của Tề thiếu đặc biệt tỉnh táo: “Ngôn Ngôn, bây giờ
là mấy giờ rồi, em vẫn còn ngủ sao?
“Anh còn dám gọi điện thoại đến? Anh không sợ chồng tôi xử
lý anh?”
“Hừ, chỉ e anh ta đang vô cùng mong mỏi anh có thể quyến rũ
em. Như vậy, anh ta sẽ danh chính ngôn thuận cùng em ly hôn, khôi phục tự do cá
nhân.”
Tôi ngẫm nghĩ, cũng không loại trừ khả năng này, tâm trạng
vui vẻ có được nhờ giấc mơ đẹp vơi đi một nửa: “Nếu anh muốn gọi điện đến gây
phiền toái cho tôi, xin anh hãy đợi đến khi tôi tỉnh dậy, bây giờ tôi buồn ngủ
chết đi được.”
“Ờ, vậy thì em cứ ngủ đi. Khi nào tỉnh dậy anh sẽ nói cho em
biết, người phụ nữ sống ở biệt thự Dương Sơn là ai?”