Đầu mùa hạ, hoa cúc dại nở vàng rực khắp mọi ngọn đồi.
Tôi và Cảnh Mạc Vũ đẩy xe lăn của ba tôi, đứng trước ngôi mộ
phủ đầy hoa cúc dại. Hình ảnh mẹ tôi trên bia mộ vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Ba tôi chống tay lên thành xe lăn, đứng dậy. Tôi muốn đỡ ông
nhưng Cảnh Mạc Vũ kéo tay tôi lại. Cơ thể yếu ớt của ba tôi được cây gậy chống
đỡ. Ông chậm rãi đi đến gần ngôi mộ, đặt bàn tay khô héo lên tấm bia, khóe
miệng cong lên. Đó là nụ cười vui vẻ hiếm thấy trên gương mặt ba tôi. Hôm nay,
dường như ba tôi cố ý để mẹ tôi nhìn thấy dáng vẻ phong độ của ông. Ông mặc bộ
comle trắng mới mua, tóc nhuộm đen nhánh, trông rất nổi bật.
Tôi còn nhớ lúc nhỏ, khi ba dẫn tôi đến thăm mẹ, ông không
chỉ một lần nói với tôi: “Mẹ con thích nhất nơi này. Ba đã hứa với mẹ con, đợi
ba giải quyết xong những việc cần làm, nhất định ba sẽ cùng mẹ con đến ngắm mặt
trời mọc và mặt trời lặn ở đây mỗi ngày. Không có máu tanh, tránh xa thù hận,
chỉ có ba và mẹ con sống yên bình… Nhưng bây giờ ba vẫn còn nhiều chuyện phải
làm, con và Mạc Vũ còn nhỏ, ba không yên tâm…”
Bây giờ nụ cười của ba nói cho tôi biết, cuối cùng ông
cũng yên tâm về tôi và Cảnh Mạc Vũ.
Đứng trước ngôi mộ một lúc lâu, ba tôi mới lưu luyến ngồi
lại xe lăn.
“Ba, ba mệt rồi, chúng ta về thôi!” Tôi nói.
Ba tôi lắc đầu. “Ngôn Ngôn, Mạc Vũ, ba biết các con không
bận tâm ba để tài sản cho người nào. Nhưng ba vẫn lập di chúc ở chỗ luật sư
Trần. Ba quyết định để lại Cảnh Thiên cho Mạc Vũ. Còn nhà cửa, cổ phiếu và tiền
mặt, ba để lại cho Ngôn Ngôn.”
Nói xong, ông lấy từ chỗ tựa xe lăn một tập tài liệu, đưa
cho chúng tôi. Giá trị tài sản và bất động sản sau khi được đánh giá trong tập
tài liệu khiến tôi giật mình. “Sao nhiều như vậy?”
“Ba vất vả quá nửa đời người, đương nhiên tích lũy được chút
ít.”
“Vậy sao ba không nói cho con biết?” Sớm biết trong tay ba
tôi có nhiều tiền như vậy, tôi đã không cần vì vấn đề tài chính của Cảnh Thiên
gặp nguy cơ, vất vả chạy đông chạy tây tìm người giúp đỡ, tìm người đầu tư,
càng không cần bán đấu giá mỏ quặng ở núi đất đỏ.
Ba tôi liếc Cảnh Mạc Vũ, ánh mắt mang hàm ý sâu xa. Ông
cười, nói: “Nếu ba không để lại đống đổ nát cho con, liệu Mạc Vũ có quay về sớm
như vậy không?”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề. Thì ra tất cả đều là kế
hoạch của ba tôi, ông cố ý đẩy tôi vào bước đường cùng, chỉ còn cách dựa dẫm
vào Cảnh Mạc Vũ.
“Sao ba biết anh ấy sẽ quay về”
“Vì ba rất hiểu nó. Dù con không còn là em gái, không còn là
vợ nó, con vẫn là người quan trọng nhất trong lòng nó, là người nó nhớ thương
nhất.”
Tôi ngồi xuống trước mặt ba, nhẹ nhàng ngả đầu lên đùi ông.
“Ba, con cám ơn ba!”
“Ngôn Ngôn, ba có thể nghĩ cách để Mạc Vũ lấy con hai lần,
nhưng không có lần thứ ba đâu, sau này ba không thể giúp con…”
“Ba yên tâm, sẽ không có lần thứ ba đâu ạ!” Tôi và Cảnh Mạc
Vũ đồng thanh đáp.
Làn gió thổi qua, mang theo mùi hương hoa cúc nhàn nhạt, dịu
dàng như bàn tay người mẹ. Tuy trong ký ức của tôi không có kỷ niệm về sự dịu
dàng của mẹ nhưng tôi tin, đó nhất định là cảm giác mềm mại nhất, ấm áp nhất
trên cõi đời này, có thể chạm tới tận đáy sâu lòng người.
Cảnh Mạc Vũ nắm chặt tay tôi, kiên định không rời.
Ngoại truyện về Cảnh Mạc Vũ
Action 1: Tuyết ở Washington
Ngày cô bỏ đi cũng là một ngày mùa đông, tuyết rơi đầy trời.
Sau đó, mùa đông không đi qua, tuyết cũng không ngừng rơi...
Đêm Bình an (đêm ngày 24/12) tối mù mịt, Washington phủ một
màu tuyết trắng xóa. Tiếng cười nói và nhạc Giáng sinh vui vẻ tràn ngập không
gian. Tuyết bám trên cửa sổ và mái hiên thỉnh thoảng rơi xuống.
Cả buổi tối vùi đầu vào tập tài liệu dày cộp, đến lúc này
anh mới day day huyệt thái dương rồi cầm cốc cà phê bên cạnh đưa lên miệng. Anh
phát hiện trong cốc chỉ còn giọt cà phê cuối cùng, theo thành cốc rơi xuống.
Anh nâng cốc cà phê trống không một lúc lâu sau mới có thể
kìm nén nỗi đau đột ngột tràn lên trong lồng ngực. Anh lại quên mất, cô không
còn ở bên anh, sẽ không còn ai lặng lẽ rót đầy cốc cà phê nóng cho anh trong
lúc anh chuyên tâm làm việc. Lúc bấy giờ, anh tưởng cà phê trong cốc uống mãi
không cạn, giống như tình yêu của cô dành cho anh là vô tận.
Hóa ra, cốc cà phê cũng có ngày uống cạn, tình yêu của cô
cũng có ngày kết thúc.
Đặt chiếc cốc xuống bàn, anh tiếp tục xem lài liệu. Thế
nhưng, những hàng chữ tiếng Anh trên văn bản đột nhiên trở nên hỗn loạn, anh
buồn bực đóng tập tài liệu, cởi áo đi vào nhà tắm.
Dòng nước xối xả gột rửa làn da mang lại cảm giác đau rát.
Dầu tắm có mùi cây cỏ lẫn mùi trà xanh dưới tác động của
nước nóng dần dần lan tỏa khắp phòng tắm. Anh hít một hơi thật sâu, lặng lẽ
ngửi mùi hương đó. Mùi dầu tắm rất thơm, rất giống mùi hương trong kí ức, chỉ
là thiếu vị ngọt ngào đặc biệt.
Anh không nhớ rõ bao nhiêu năm trước, anh chỉ nhớ lúc đó cô
vẫn là thiếu nữ tuổi vị thành niên nhưng đã mang vẻ đẹp lung linh, đôi mắt long
lanh như hồ nước lúc nào cũng tràn ngập ý cười.
Một buổi tối, anh lê tấm thân mệt mỏi về nhà, cô đang ngồi
trên sô fa xem ti vi. Hình như cô vừa tắm xong. Bộ váy ngủ vàng nhạt làm tôn
lên khuôn mặt trái xoan yêu kiều, giống tia nắng ấm áp chiếu xuống biển sâu
lạnh lẽo, xua tan sự hiu quạnh ở nơi sâu nhất trong trái tim con người.
Anh ngồi xuống cạnh cô, véo bờ má non mềm của cô. “Muộn như
vậy rồi vẫn chưa ngủ? Em lại không nghe lời rồi.”
“Người ta đang đợi anh mà, đúng là đồ vô lương tâm!” cô trừng
mắt với anh nhưng đôi đồng tử đen láy vẫn là ý cười phơi phới.
Một mùi hương ngọt ngào anh chưa từng ngửi thấy tỏa ra từ
người cô khiến anh có cảm giác chếch choáng. Anh giơ tay kéo cô vào lòng, gí
mũi vào cổ cô hít một hơi thật sâu. “Thơm quá, là mùi gì vậy?”
Cô cúi xuống ngửi ngửi cổ áo mình. “Dầu tắm em mới mua, anh
thích mùi này à?”
Anh lại hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. “Ừ, anh thích.”
Kể từ đó, trên người cô vĩnh viễn có mùi thơm này. Mùi hương
quen thuộc đến mức không cần nhìn anh cũng biết là cô bên cạnh anh.
Sau khi ra đi, anh không còn ngửi thấy mùi hương đó nữa. Anh
có cảm giác mình giống như một con nghiện không tìm ra thuốc phiện. Anh cho
người đi mua tất cả các loại dầu tắm có trên thị trường, từ Chanek, Doir,
Lancome... Các loại dầu tắm thuộc nhãn hiệu nổi tiếng anh đều ngửi qua nhưng
không đúng loại cô thường dùng.
Anh còn tự mình đi siêu thị và trung tâm thương mại tìm kiếm
nhưng vẫn không tìm ra mùi hương trên cơ thể cô.
Lúc này anh mới hiểu tại sao tình yêu của cô lại khô cạn. Cô
có thể vì một câu anh tùy tiện nói ra “anh thích” mà hết ngày này qua ngày
khác, hết năm này qua năm khác chỉ dùng một loại dầu tắm, trong khi anh chưa
từng chú ý đến nhãn hiệu của nó.
Không phải anh không yêu cô. Chỉ là trong mối quan hệ tình
cảm bất bình đẳng này, cô và anh giống như lửa và băng. Ngọn lửa của cô đã lụi
tàn nhưng đổi lại là sự tan chảy của anh. Cô nói cô đã thua, thật ra không có
ai thua, ai thắng, vì cả hai đều thương tích đầy mình.
Sau đó một ngày, anh vô tình ngửi thấy mùi hương đó trên
đường. Anh đi tìm suốt hai con phố. Cuối cùng, một cô gái người Trung Quốc xa
lạ nói cho anh biết, đó là nhãn hiệu dầu tắm của Trung Quốc, có mùi cam thảo và
trà xanh, một chai chưa đến mười nhân dân tệ.
Mùi hương trên người vẫn chưa bay hết, anh mơ hồ cảm thấy cô
vẫn đang ở bên cạnh mình. Giống một đêm anh hoàn toàn đánh mất lý trí, ra sức
chiếm đoạt cô. Sau trận kích tình, cô yên lặng nằm trên sofa, gối đầu lên đùi
anh, để mặc anh sấy khô mái tóc dài của cô.
Sau đó, cô từ từ tìm vào giấc ngủ. Cô đã khóc trong giấc mơ,
giọt nước mắt nóng hổi của cô chảy xuống đầu gối anh.
Anh biết cô rơi lệ vì mình. Anh muốn giúp cô thổi khô nước
mắt, nhưng anh càng thổi, mắt cô càng đẫm lệ.
Trong lòng đột nhiên rung động, anh nhẹ nhàng hôn lên khóe
mắt cô. Nước mắt thấm vào đầu lưỡi anh, có vị đắng chát và một nỗi bi thương
không thể nói thành lời.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bế cô lên giường, nằm xuống ôm
cô.
Kể từ đêm hôm đó, anh thực sự coi cô là một người phụ nữ, người
phụ nữ của anh.
Hoa tuyết lóng lánh bay khắp không trung. Căn phòng trống
không càng trở nên lạnh lẽo trong đêm Bình an.
Anh châm một điếu thuốc.
Đốm lửa trên đầu ngón tay chập chờn. anh hít một hơi
thật sâu để điếu thuốc làm tê liệt sự đau đớn trong từng tế bào thần kinh trên
người anh.
Điện thoại di động đổ chuông. Anh bắt máy, đầu kia vọng lên
tiếng Anh kiểu Mỹ rất chuẩn của Ngô Khâu: “Anh họ, ra ngoài chơi đi! Đêm nay là
đêm “Christmas baby”, đảm bảo anh sẽ có một đêm Bình an cả đời khó quên”.
Anh trả lời bằng một giọng lãnh đạm: “Anh không có hứng thú
với con gái Mỹ, mọi người cứ chơi đi.”
“Có cả gái Châu Á, mỹ nhân Hàn Quốc...”
“Khỏi, anh không đi đâu, tài liệu của chú hai đưa, anh vẫn
chưa xem xong.”
Nghe giọng nói không chút hứng thú của anh, Ngô Khâu không
bắt ép, hậm hực tắt điện thoại.
Anh tắt điếu thuốc, quay về thư phòng, mở tài liệu vừa nãy,
tiếp tục nghiên cứu.
Mấy tháng nay, người của Ngô gia đã hiểu quá rõ năng lực của
anh, thế nhưng không ai biết, anh phải nỗ lực như thế nào trong những đêm cô
tịch.
Cô nói: “Cảnh Mạc Vũ! Đợi đến ngày có bản lĩnh đòi về, anh
hãy đến nói với tôi câu này.”
Câu nói của cô đến bây giờ vẫn cứ như cây kim cắm vào trái
tim anh, thường xuyên nhắc nhở anh: đợi đến ngày anh có năng lực, anh nhất định
sẽ đến trước mặt cô, đòi lại tình yêu, tình thân và cả sự tôn nghiêm mà anh đã
đánh mất.
Chắc chắn sẽ có ngày, anh xin thề là như vậy.
Action 2: Đêm Giáng sinh
Washington, nước Mỹ.
Đêm Giáng sinh, cả thành phố phủ một màu tuyết trắng, chìm
trong không khí tưng bừng, nhộn nhịp, suốt đêm không ngủ. Anh ngồi một mình
trong một quán cà phê nhỏ, nghe nhạc Giáng sinh, hít mùi vị cà phê.
Hôm nay, anh đã ngồi ở quán cà phê này một ngày, uống không
biết bao nhiêu cốc cà phê, không phải vì mùi vị cà phê đặc biệt, chỉ là nhân
viên phục vụ ở đây sẽ liên tục rót cà phê cho khách. Chỉ cần ly cà phê của
khách uống trống không, nhân viên sẽ tự động đi đến đấy rót đầy.
Vì vậy, anh mới quên cả chuyện rời đi.
Một bé gái tóc đen, mắt đen đi qua cửa sổ đọng đầy tuyết,
dường như thấy hình bóng anh, cô bé ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn
anh. Gương mắt trắng trẻo, mái tóc tơ mềm, bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm của bé gái
lập tức chạm vào nơi mềm mại nhất ở tận sâu trái tim anh.
Không gian như lùi về hai mươi năm trước, anh đứng ngoài cửa
phòng học của một trường mẫu giáo ở thành phố A. Bên trong lớp học, đám trẻ nô
đùa ầm ĩ, cô ngồi một mình, yên lặng ở trong góc. Cô cúi thấp đầu, mái tóc mềm
mại che khuất khuôn mặt.
Anh đi vào trong, khẽ vén mái tóc cô. “Ngôn Ngôn, em sao
vậy? Bạn nào bắt nạt em phải không?”
Cô nhướng mày, đôi mắt to tròn ngấn nước.
“Anh, tại sao các bạn đều có mẹ, còn em không có? Hay là mẹ
không cần em nữa? Tại sao mẹ lại bỏ rơi em?”
Lúc đó anh mới chín tuổi, lần đầu tiên nếm trải cảm giác đau
thắt ruột gan. “Ngôn Ngôn, không phải mẹ không cần em, mà mẹ đi đến một nơi rất
xa. Trước khi đi, mẹ còn nắm chặt tay em, nói không nỡ rời xa em, nhưng mẹ
không thể không đi...”
Cô chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu. “Mẹ chết rồi đúng
không anh? Giống chú Lưu ấy, một khi nhắm mắt, không bao giờ có thể mở ra...”
“Đúng vậy.”
Cô lại cụp mí mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt gấu váy. Anh
tưởng cô sẽ khóc nhưng cô không hề rơi nước mắt. Lúc cô ngẩng đầu, hàm răng cắn
chặt đôi môi đỏ mọng, giọt lệ như hạt thủy tinh vẫn đọng lại trên viền mắt đỏ
ửng. Cô không để nước mắt chảy xuống. “Thế anh có rời xa em không?”
Anh cảm thấy hàm răng của cô không phải dày vò đôi môi cô mà
là trái tim anh.
Anh dang hai tay, ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, từ tốn trả
lời: “Anh sẽ không rời xa em, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh Ngôn Ngôn...”
Lúc đó, anh không hiểu hai từ “mãi mãi” có ý nghĩa như thế
nào, càng chưa từng nghĩ hai từ “mãi mãi” đã trở thành tâm nguyện không thể
thay thế trong lòng cô gái nhỏ.
Cô luôn tin tưởng vào lời hứa “mãi mãi” của anh. Cô luôn chờ
đợi lời hứa “mãi mãi” của anh. Vậy mà anh lại dứt khoát từ chối khi cô lấy hết
dũng khí bày tỏ tình cảm với anh.
Cô phải đấu tranh tư tưởng rất lâu mới có dũng khí đứng
trước mặt anh trai cô, nói câu đó: “Người em yêu chính là anh!”
Thế nhưng anh không những không cự tuyệt mà còn hết lần này
đến lần khác chứng minh cho cô thấy, anh chỉ coi cô là em gái, anh không thể
yêu cô. Anh tưởng làm vậy là tốt cho cô. Thái độ lạnh lùng của anh đối với tình
yêu đã khiến biết bao người con gái bị tổn thương, anh sợ sẽ làm tổn thương
cô...
Cho đến khi cô tin lời anh, chấp nhận buông tay, cho đến khi
cô thản nhiên nói: “Em không cần anh nữa, anh đi đi...”
Lúc đó, anh mới hoảng hốt nhận ra, không một người anh trai
nào có thể mãi mãi ở bên cạnh em gái của mình, chỉ có một người đàn ông mới có
thể vĩnh viễn ở bên cạnh người phụ nữ của anh ta. Trong hai mươi năm cuộc đời,
không một cô gái nào đủ khả năng làm tan chảy trái tim băng giá của anh, cũng
không phải vì anh sinh ra đã lạnh lùng, mà vì trái tim anh đã bị một người con
gái chiếm trọn từ lâu.
Kể từ lúc thốt ra lời hứa “mãi mãi”, từ đáy lòng anh đã
thích cô, muốn bảo vệ cô, không muốn cô bị tổn thương. Có lẽ đó không hẳn là
tình yêu nam nữ thuần túy nhưng cũng không phải là tình cảm anh em.
Điều bi ai trong cuộc đời không phải là sau khi đánh mất cô
mới hối hận, mà lúc anh trân trọng cô hơn cả tính mạng của mình, anh lại không
hề phát hiện ra điều đó, vì vậy cô cũng không biết...
Điện thoại di động đổ chuông, là mẹ anh gọi điện giục anh về
nhà ăn cơm. Lúc này anh mới nhớ ra, lễ Giáng sinh là đêm đoàn tụ quan trọng
nhất của người Mỹ, người nhà đã đợi anh rất lâu.
Nhét tờ một trăm đô la Mỹ vào tay cô nhân viên phục vụ chuẩn
bị rót café cho mình, anh nói không cần trả lại tiền thừa rồi lập tức lao vào
cơn giá lạnh.
Đạp chân trên lớp tuyết mỏng, anh bỗng thấy căm ghét đất
nước này, căm ghét khí hậu Washington, bởi thời tiết giá lạnh sẽ khiến anh nhớ
bàn tay ấm áp nhất.
Trong đêm tuyết rơi, cô lạnh đến mức toàn thân run rẩy nhưng
vẫn nắm chặt hai tay anh, đưa lên miệng thổi phù phù. “Anh có lạnh không?”
Anh lắc đầu, mở vạt áo, ôm cả người cô vào lòng.
Lúc đó, dù trời giá rét đến mấy, anh cũng không cảm thấy
lạnh.
Có những tình yêu, lúc thì sôi nổi, thề gắn bó keo sơn nhưng
đến lúc hạ màn thì trong lòng chẳng lưu lại vết tích, cùng lắm là trở thành câu
chuyện cười của buổi trà dư tửu hậu.
Có những tình yêu, lúc yêu hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như
nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không
chạm vào cũng cảm thấy nhói buốt trong lòng.
Anh sẽ không vĩnh viễn ở lại mảnh đất Washington lạnh lẽo
này. Rồi sẽ có ngày anh quay về, quay về tìm lại cảm giác ấm áp trong trái tim
anh.
Ngoại truyện
Tình yêu chân thành
Action 1: Về nhà
Lúc tờ mờ sáng, cả thành phố chìm trong giấc ngủ say, không
một tiếng động. Cơn gió đêm hiu quạnh bắt được một người đàn ông đang về nhà,
cố hết sức để chui vào người anh, như muốn hút một chút hơi ấm.
Cảnh Mạc Vũ kéo chặt vạt áo khoác nhưng cũng không thể ngăn
cản nhiệt độ cơ thể bị gió lạnh cuốn đi. Nhưng nghĩ đến việc sắp được ôm người phụ
nữ ấm áp ấy ở trên giường, gió lạnh đến mức nào cũng không thể dập tắt được
ngọn lửa đang cháy hừng hực trong tim anh.
Cảnh Mạc Vũ âm thầm vào nhà. Tuy mệt mỏi đến mức đầu óc hỗn
loạn, anh vẫn vào phòng tắm trước, gột rửa khí lạnh trên người rồi mới lặng lẽ
lên tầng trên.
Đẩy cửa phòng trẻ sơ sinh, nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ,
anh yên lặng ngắm nhìn em bé đang ngủ say trên giường.
Gương mặt trắng nõn, múp míp, hơi thở nhè nhẹ, ngón cái ngậm
trong miệng, cái miệng nhỏ không ngừng mút chụt chụt.
“Con giống hệt mẹ con lúc nhỏ.” Cảnh Mạc Vũ mỉm cười, rút
ngón tay ra khỏi miệng con trai, bỏ vào trong chăn rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Về phòng ngủ, anh dễ dàng đi đến bên giường, chui vào chăn,
nằm xuống dù trong phòng không có ánh sáng. Anh còn chưa nằm tử tế, thân hình
mềm mại, ấm áp ở bên cạnh không hề cự tuyệt cơ thể giá lạnh của anh, xoay người
áp sát vào anh. Cô không hỏi anh tại sao về muộn, bởi cô đã biết nguyên nhân.
Cảnh Mạc Vũ lặng lẽ nhắm mắt. Anh còn nhớ đến đêm đầu tiên
anh và cô ôm nhau ngủ như thế này, đó là đêm thứ ba sau khi họ kết hôn. Lúc bấy
giờ, anh đang chìm vào giấc ngủ, cô âm thầm áp sát vào người anh. Cơ thể ấm áp,
mùi hương dìu dịu của cô đột nhiên mang lại cho anh cảm giác đặc biệt. Tối hôm
đó, anh không hề chợp mắt. Anh cho rằng, hằng ngày được ôm người phụ nữ này qua
đêm dài dằng dặc, dù bị mất ngủ cũng không đến nỗi khó chịu.
Action 2: Baby đính ước
Một ngày nọ, ông bố chỉ hận không thể hái được mặt trăng
trên trời xuống để làm đồ chơi cho con trai. Tâm trạng của anh rất tốt, anh bế
con trai, hôn lên gương mặt tròn xoe của cậu bé. “Nghe nói bây giờ tỷ lệ nam nữ
mất cân đối nghiêm trọng, hai mươi năm sau đàn ông tìm vợ rất khó. Vì vậy, ba
sẽ kiếm trước cho con một cô vợ xinh đẹp...”
Bà mẹ nào đó vội vàng giằng lấy con trai, lên tiếng phản đối
con trai bị mất quyền tự do yêu đương: “Bây giờ là thời đại nào rồi mà anh còn
bày trò đính ước từ nhỏ? Anh rảnh thì làm việc nghiêm chỉnh đi, có được không?”
“Anh cũng chỉ là đề phòng bất trắc. Hơn nữa, con gái của
Dương Lam Hàng rất đáng yêu. Nếu nhìn thấy, chắc chắn em sẽ thích...”
“Thật không?” Nghĩ đến khí chất phi phàm của giáo sư nào đó,
đôi mắt bà mẹ nào đó sáng rực, con gái của vị giáo sư kia, không cần nhìn cũng
biết rất đáng yêu.
“Ngôn Ngôn, em đi đâu thế?”
“Nói miệng không ăn thua, em phải đi tìm tín vật mới được!”