Ban đêm, tôi chìm trong những giấc mơ lộn
xộn nhưng vô cùng chân thực. Tôi mơ thấy tôi và Cảnh Mạc Vũ tái hôn. Tôi
đang chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật, anh lại đề xuất ly hôn, đồng thời
được nhận hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Cảnh Thiên.
Tôi còn mơ thấy Cảnh Mạc Vũ và Bill liên kết, khiến dự
án rơi vào cục diện khó khăn. DMS đột nhiên rút vốn đầu tư, tôi bị ngân
hàng đòi nợ, không thanh toán nổi tiền viện phí của ba…
Giấc mơ cuối cùng là cảnh trời xanh biển biếc, hoa tươi rực
rỡ vô cùng quen thuộc. Nhưng nơi đó không phải tổ chức đám cưới của tôi mà
là đám cưới của Cảnh Mạc Vũ và Hứa Tiểu Nặc. Tôi đứng trong rừng cây, dõi theo
bóng lưng của họ ở phía xa. Đến lúc này tôi mới phát hiện mình vẫn còn yêu Cảnh
Mạc Vũ nên không đành lòng. Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, chẳng cần thể
diện, đẩy đám đông xông đến giữa anh và Hứa Tiểu Nặc. Tôi lớn tiếng nói với
anh:“Cảnh Mạc Vũ, anh là của em, dù không yêu em, anh cũng không thể yêu người
phụ nữ khác!”
Tôi thừa nhận mình không có lý lẽ.Nhưng tình yêu
vốn chẳng tuân theo bất cứ lý lẽ nào.
Tôi có thể chịu đựng cuộc sống không có anh nhưng tôi
không thể chấp nhận anh cưới Hứa Tiểu Nặc.
“Ngôn Ngôn… Tôi xin lỗi!” Cảnh Mạc Vũ và Hứa Tiểu
Nặc đan tay vào nhau, đi qua tôi.
Chân tay tôi tê liệt đến mức không thể động đậy, nhịp đập
trái tim ngày càng hư vô, cơ thể mất trọng lượng, rơi xuống vực sâu không đáy.
Tôi lập tức mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên chiếc
giường đôi trong phòng ngủ, Cảnh Mạc Vũ ngủ rất say bên cạnh tôi. Ánh ban mai
chiếu sáng cặp lông mi đang rung rung và khóe miệng hơi cong lên của anh. Cánh
tay mạnh mẽ ôm chặt cơ thể tôi, giống mỗi buổi sáng sớm khi chúng tôi
mới cưới.
Tôi cố gắng kéo đầu óc về thực tại mới nhớ ra thời gian trôi
qua thật nhanh, chúng tôi đã ly hôn hai năm. Tối qua, trước khi chìm vào giấc
ngủ, Cảnh Mạc Vũ còn nói rất nhớ mùi hương trên người tôi. Tôi không cho anh
biết, thật ra tôi cũng nhớ mùi hương trên cơ thể anh.
Mặt hơi ngưa ngứa, tôi đưa tay chạm vào, hóa ra
là nước mắt.
Tôi đã quyết định buông tay, đã quen với cuộc sống
không có anh, vậy tại sao tôi vẫn còn vì anh mà đau lòng, vì anh
mà rơi lệ? Tại sao tôi vẫn không thể chấp nhận một người phụ
nữ khác ở bên cạnh anh? Đúng,nhất định là ghen tị, là
không cam lòng. Tôi ghen với “kẻ thứ ba” đê tiện, bị ổi như Hứa
Tiểu Nặc cũng có thể thành công, không cam lòng khi mình
thua sạch sành sanh.
Lông mày Cảnh Mạc Vũ động đậy, anh mở cặp mắt mơ màng. Mặc
dù tôi nhanh chóng lau đi vệt nước mắt còn đọng trên má nhưng vẫn không
lọt qua đôi mắt sắc bén của anh.
“Ngôn Ngôn, tại sao em khóc? Xảy ra chuyện gì
vậy?” Cảnh Mạc Vũ lập tức ôm tôi chặt hơn, anh đã hoàn toàn tỉnh
táo.
Nếu tôi nói cho anh biết, tôi khóc vì mơ thấy anh cưới
người phụ nữ khác, không biết anh sẽ nghĩ gì. “Rơi vào tình cảnh hằng ngày
phải ngủ cùng anh, tôi không khóc, lẽ nào nên cười?”
“Ờ.” Cảnh Mạc Vũ thở phào. “Không sao, em sẽ
nhanh chóng quen thôi.”
Đây mới là điều tôi lo lắng nhất.
Tôi không sợ Cảnh Mạc Vũ đoạt mất Cảnh Thiên, dẫu sao
công ty vốn thuộc về anh. Tôi chỉ sợ mình giẫm lên vết xe đổ, sợ cảnh tượng
trong cơn ác mộng sẽ ứng nghiệm.
***
Sau khi cùng ba tôi ăn sáng và đợi bác sĩ khám lại cho ông,
tôi mới cùng Cảnh Mạc Vũ tới công ty. Trong phòng hội nghị công ty Cảnh Thiên,
tôi nhìn đồng hồ lần thứ n. Tôi đã đợi suốt một tiếng đồng hồ mà vẫn
không thấy bóng dáng các cổ đông. Tôi đã sớm quen cảnh các thành
viên “khai quốc công thần” của hội đồng quản trị khệnh khạng ra vẻ ta
đây, vừa xem báo cáo tài chính tháng này, tôi vừa nhẫn nại chờ đợi.
Cảnh Mạc Vũ không hề tỏ ra sốt ruột, vì kể từ lúc anh
mở máy di động, chuông điện thoại không ngừng reo vang, nghe qua có vẻ đều
là những vụ làm ăn ghê gớm, cần xin ý kiến của anh. Cảnh Mạc Vũ không
hề thay đổi sắc mặt, xử lý quyết đoán, ổn thỏa.
Trong số đó có một cuộc điện thoại rất kỳ lạ. Cảnh Mạc Vũ
nghe máy, chỉ nói một câu: “Ừm, tôi biết rồi”, rồi tắt máy.
Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, không một cổ đông nào xuất
hiện, tôi bắt đầu cảm thấy sự việc không bình thường. Tôi đang định gọi điện
cho trợ lý Kim hỏi tình hình, cửa phòng hội nghị mở ra, trợ lý Kim cầm túi văn
kiện đi vào. Anh ta đi thẳng đến bên Cảnh Mạc Vũ. Cảnh Mạc Vũ nhận tập tài
liệu, bình thản xem một lượt rồi nở nụ cười nhạt. “Ờ, làm rất tốt!”
Đầu óc tôi như nổ tung, ly nước trong tay tôi sóng sánh,
nước nóng đổ vào tay tôi.
Tôi mặc kệ cánh tay bỏng rát, giật tập tài liệu trong tay
Cảnh Mạc Vũ. Giấy trắng mực đen rất rõ ràng, bảy vị cổ đông của Cảnh Thiên và
Cảnh Mạc Vũ ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Bản hợp đồng đầu tiên ký vào
ba ngày trước, cũng là hôm Cảnh Mạc Vũ giành được quyền khai thác núi đất đỏ.
Tôi không ngờ anh có thể mua lại một nửa Cảnh Thiên trong ba
ngày. Mà người đứng ra tiến hành vụ mua bán lại là trợ lý Kim mà tôi tin tưởng
nhất.
Tâm trạng phẫn nộ, kinh ngạc dội trong lòng tôi nhưng lớn
nhất vẫn là cảm giác thất vọng về bản thân. Tôi nên sớm đoán ra, Kim Triển Bằng
là trợ lý trước đây của Cảnh Mạc Vũ, sau khi Cảnh Mạc Vũ bị tôi ép rời khỏi
công ty, rất nhiều nhân viên của Cảnh Thiên chủ động xin nghỉ việc, còn anh ta
vẫn ở lại giúp tôi…
Vào thời khắc “mịt mù khói súng” này, Cảnh Mạc Vũ lại túm
lấy tay tôi, chăm chú nhìn vết bỏng trên làn da tôi. “Sao em chẳng cẩn thận gì
cả!”
Không sao, chỉ là bốn mươi chín phần trăm cổ phần,
số cổ phần do tôi sở hữu quá một nửa, Cảnh Thiên vẫn thuộc về ba tôi,
không ai có thể cướp mất. Tôi cố gắng an ủi bản thân như vậy. Sau khi tâm trạng
ổn định trở lại, tôi chống tay xuống thành ghế, ngồi về vị trí của mình, nhìn
thẳng vào Cảnh Mạc Vũ. “Anh nắm bốn mươi chín phần trăm cổ phần của Cảnh
Thiên thì sao? Quyền quyết định vẫn nằm trong tay tôi”.
Cảnh Mạc Vũ phất tay, Kim Triển Bằng lui ra ngoài, đóng cửa
phòng hội nghị. Cả quá trình đó, anh ta không hề nhìn tôi một lần. Cảnh
Mạc Vũ thong thả tựa vào thành ghế, nhìn quanh phòng hội nghị trống
không. “Em không cảm thấy như vậy rất tốt sao? Cảnh Thiên bây
giờ thuộc về hai chúng ta. Dù chúng ta có quyết định thế nào cũng không
cần phải thông báo, bàn bạc với người khác.”
Tôi cười nhạt. “Rốt cuộc anh muốn gì thì cứ nói thẳng
ra đi, Tổng giám đốc Ngô!”
“Ngôn Ngôn, anh không có ý gì khác.Anh chỉ không muốn nhìn
mấy ông già đó chỉ tay năm ngón, nói nhăng nói cuội với em...”
“Xin hãy nói vào trọng điểm.”
Cảnh Mạc Vũ thở dài. “Anh đã xem qua sổ sách tài vụ của
công ty. Cảnh Thiên hiện đang đối diện với nguy cơ rất lớn. Anh phải
trở thành cổ đông của Cảnh Thiên thì mới thuận lợi rót vốn đầu tư vào Cảnh
Thiên, giúp Cảnh Thiên vượt qua khó khăn.” Anh đưa một tập tài liệu cho
tôi. “Đây là kế hoạch đầu tư và bản hợp đồng hợp tác với Ngô thị. Anh hy
vọng em hãy suy nghĩ lại.”
Bắt gặp ánh mắt cảnh giác của tôi, anh nói tiếp: “Anh
biết em lo ngại anh mượn việc đầu tư để đánh đổ Cảnh Thiên. Nhưng em
nghĩ xem, nếu muốn đánh đổ Cảnh Thiên, việc gì anh
phải bỏ ra nhiều tiền mua lại bốn mươi chín phần trăm cổ phần? Làm vậy anh
có lợi gì chứ?”
Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào. Cảnh Mạc
Vũ nói đúng, nếu muốn đánh đổ Cảnh Thiên, việc gì anh phải bỏ số tiền lớn
mua cổ phần. Đợi Cảnh Thiên bị phá sản, anh muốn mua bao nhiêu cũng hết sức dễ
dàng.
Nếu anh muốn chiếm Cảnh Thiên thông qua sở hữu cổ
phần, con số bốn mươi chín phần trăm cũng chẳng giải quyết được vấn
đề. Hoặc là tái hôn với tôi, anh sẽ có cơ hội được chia thêm cổ phần. Nhưng
lúc này, làm sao tôi có thể đồng ý tái hôn với anh?
Rốt cuộc Cảnh Mạc Vũ đang tính toán điều gì, tôi thật sự
không đoán ra.
Thấy tôi trầm mặc, Cảnh Mạc Vũ nói
tiếp: “Anh biết, hiện tại Cảnh Thiên đang đứng trước nguy
cơ rất lớn. Dự án này quyết định sự sống chết của Cảnh Thiên.
Không sai, bây giờ Bill đồng ý bỏ vốn đầu tư thì dự án có thể khởi
động như kế hoạch. Nhưng em tưởng anh ta muốn giúp em thật sao? Anh ta hy
vọng Cảnh Thiên sớm phá sản hơn bất cứ ai để anh ta có thể mua
kỹ thuật và thiết bị của chúng ta với giá rẻ...”
“Anh thì sao? Đừng nói với tôi, anh không nghĩ
như vậy nhé?”
Cảnh Mạc Vũ đi đến bên tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên
vai tôi. Một bàn tay anh còn quấn vải băng, tỏa ra mùi
thuốc khử trùng thoang thoảng. “Ngôn Ngôn, anh phải nói
thế nào để em tin, anh làm tất cả những chuyện này vì em.
Anh không muốn chứng kiến Cảnh Thiên sụp đổ, không muốn thấy em
vì Cảnh gia mà phải bôn ba vất vả. Ngôn Ngôn, hãy đọc kĩ bản hợp đồng
này, rồi em sẽ hiểu, anh thật lòng muốn giúp em.”
Tôi đảo mắt qua bản hợp đồng, lập tức bị nội dung của nó thu
hút. Tôi vội vàng cầm tập tài liệu đọc kĩ một lượt. Không thể phủ nhận, mỗi
điều khoản trong bản hợp đồng đều nhằm mục đích khiến dự án tiến hành thuận
lợi. Câu chữ vô cùng kín kẽ, được cân nhắc kĩ càng, đều có lợi cho Cảnh Thiên.
Gập bản hợp đồng lại, tôi gật đầu:“Được, tôi sẽ suy
nghĩ nghiêm túc.”
***
Rời khỏi phòng hội nghị, tôi đi qua văn phòng của trợ lý Kim
để về phòng mình. Cách lớp tường kính trong suốt, tôi nhìn thấy Kim Triển
Bằng đang cắm cúi làm việc. Hai năm nay, tôi thật sự cảm kích anh ta. Lúc
mới vào Cảnh Thiên, tôi sứt đầu mẻ trán bởi công việc vô cùng bề bộn, anh ta
đều nói cặn kẽ cho tôi biết, Cảnh Mạc Vũ làm thế nào để giải quyết những rối
rắm này. Anh ta cũng thường ở lại công ty làm thêm với tôi đến tận đêm khuya,
toàn tâm toàn lực giúp đỡ tôi quản lý Cảnh Thiên. Có lẽ tôi không phải một tổng
giám đốc giỏi, nhưng Kim Triển Bằng chắc chắn là một người trợ lý xuất sắc, dù
anh ta đã bán đứng tôi.
Nhìn thấy tôi, Kim Triển Bằng lập tức đứng dậy mở cửa cho
tôi. Thái độ của anh ta vẫn cung kính như ngày nào, như không có chuyện gì xảy
ra. “Giám đốc Cảnh, cô tìm tôi có việc sao?”
Tôi gật đầu, đi vào phòng của anh ta.
Kim Triển Bằng kéo rèm cửa sổ, ngăn những ánh mắt tò mò bên
ngoài.
“Tôi có lỗi gì với anh sao?”
“Không phải”. Anh ta trả lời rất dứt khoát.
“Vậy tại sao anh bán đứng Cảnh Thiên?”
“Tôi không bán đứng Cảnh Thiên, việc chuyển nhượng cổ phần
trong nội bộ công ty không ảnh hưởng đến lợi ích của công ty. Ngược lại, tôi
cho rằng Ngô Tổng trở thành cổ đông lớn sẽ rất có lợi đối với sự phát triển của
Cảnh Thiên trong tương lai”. Câu trả lời của Kim Triển Bằng rõ ràng đã có sự
chuẩn bị trước, giọng rất hùng hồn.
“Nhưng anh lại giấu tôi cả quá trình diễn ra chuyện đó”. Có
lẽ anh ta không phản bội Cảnh Thiên, mà là phản bội tôi.
Kim Triển Bằng im lặng.
Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không còn sức lực vòng vo với
anh ta, liền hỏi thẳng: “Anh bị Cảnh Mạc Vũ mua chuộc từ khi nào? ”
Anh ta cũng không quanh co. “Hai năm trước. Lúc ra đi, Cảnh
Tổng tặng tôi một ngôi nhà. Anh ấy nói, nếu trong ba năm, Cảnh Thiên không
tuyên bố phá sản, ngôi nhà đó sẽ thuộc về tôi. ”
Tôi nở nụ cười tự giễu. “Anh ta hiểu tôi thật đấy, biết Cảnh
Thiên rơi vào tay tôi sẽ không chống đỡ nổi trong ba năm. ”
“Không phải vậy, là Cảnh Tổng ra đi không đúng lúc. Cảnh
Thiên lúc bấy giờ ôm món nợ ngân hàng tới con số trăm triệu, chỉ còn lại cái vỏ
trống rỗng và một bản kế hoạch dự án. Công, nhân viên của công ty lần lượt từ
chức... Cảnh tổng sợ cô không thể ứng phó nên mới bảo tôi ở lại giúp cô. ”
“Giúp tôi... ” Tôi cúi đầu, bàn tay vô thức ôm ngực.
Tôi muốn xoa bóp trái tim đau đớn nhưng không thể chạm tới, nghe Kim Triển
Bằng nói tiếp: “"Cảnh Tổng nói anh ấy chỉ tạm thời ra đi. Chắc chắn
anh ấy sẽ trở về sau ba năm. ”
Hỏi xong những điều muốn biết, tôi chống tay
vào sofa đứng dậy, nói với Kim Triển Bằng câu cuối cùng:
“Kể từ ngày hôm nay, anh ta là tổng giám đốc của công ty, sau này theo anh ta
làm việc, anh nhất định sẽ có tương lai tươi sáng. ”
“Giám đốc Cảnh!” Kim Triển Bằng do dự một lát, rồi mở
miệng. “Dù thế nào thì việc Cảnh Tổng mua lại cổ phần của Cảnh Thiên cũng
là giúp Cảnh Thiên vượt qua khó khăn.”
“Ờ, tôi hiểu rồi!”
Tôi nói tôi đã hiểu nhưng thực ra tôi hiểu điều gì, hiểu như
thế nào, tôi nhất thời mù mịt. Tôi chỉ cảm thấy Cảnh Mạc Vũ vẫn là tấm lưới
quấn chặt lấy tôi, khiến tôi không thể thoát ra, cũng không thể né tránh.
Từ lúc rời khỏi văn phòng của trợ lý Kim, ngực tôi càng
lúc càng đau buốt. Tôi tưởng mình lại phát bệnh, nhân tiện đi bệnh viện lấy
thuốc cho ba, tôi đăng ký khám tim. Sau cuộc kiểm tra kĩ lưỡng, kết quả kiểm
tra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Bác sĩ nói, tim tôi hồi
phục rất tốt, chức năng tim đã như của người bình thường,
chỉ cần giữ tâm trạng ổn định, chú ý vấn đề ăn ở,
tránh vận động mạnh thì tôi hoàn toàn có thể sống cuộc sống bình thường.
Tôi không chắc chắn nên hỏi lại lần nữa:“Bệnh tim của tôi
không tái phát thật sao? Tại sao gần đây tôi luôn cảm thấy lồng ngực đau
buốt?”
Bác sĩ lại kiểm tra một lượt cho tôi, sau đó kết
luận: “Đúng là chẳng có vấn đề gì cả.”
Tuy bác sĩ là một chuyên gia có tiếng nhưng tôi không
mấy tin tưởng kết luận của ông ta. Vì vậy, tôi vẫn đề nghị bác sĩ kê
cho tôi mấy lọ thuốc Nitroglycenrin để dự phòng. Cầm thuốc rời bệnh viện, tôi
chợt nhớ tới Văn Triết Lỗi.
Cảnh Mạc Vũ cho rằng anh ta lừa dối tình cảm của tôi, hại
chết con của chúng tôi. Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau đó, tôi có hỏi
vài bác sĩ, bọn họ đều cho tôi biết, kiến nghị của Văn Triết Lỗi lúc bấy giờ
hoàn toàn chính xác. Tình trạng sức khỏe của tôi không cho phép tôi giữ đứa bé.
Nếu tôi miễn cưỡng giữ bào thai, không những con tôi không sống nổi, ngay cả
tôi cũng có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng.
Dù thế nào, Văn Triết Lỗi cũng là một bác sĩ có trách nhiệm,
cũng giống Cảnh Mạc Vũ trước kia là người anh trai tốt không có gì đáng chê
trách.
Cũng có thể, sự việc phát triển tới ngày hôm nay, không ai
trong chúng tôi có lỗi, chỉ là do lập trường, thân phận của chúng tôi.
***
Suy đi tính lại, bớt đi gánh nặng Cảnh Thiên chẳng có gì
không tốt đối với tôi. Ít nhất, tôi không cần phiền não vì chuyện vốn đầu tư,
có thể dành nhiều thời gian chăm sóc ba. Lúc tôi về nhà, ba tôi vừa ăn cơm
xong, chuẩn bị nghỉ ngơi. Thấy tôi, ông rất vui, nói đang muốn hít thở không
khí trong lành, bắt tôi cùng ông đi dạo ngoài sân vườn.
Tôi khoác cho ba chiếc áo dày rồi đỡ ông ra cửa.
Những năm qua, có rất nhiều thứ đã thay đổi nhưng từng cái
cây, ngọn cỏ trong ngôi biệt thự vẫn như ngày xưa, vẫn là cảnh sắc trong ký ức
lúc nhỏ, vẫn là cảnh sắc trước khi mẹ tôi qua đời. Đến bây giờ tôi mới hiểu,
thế nào là tình yêu đến chết cũng không đổi thay.
Vịn tay vào cành cây khô, ba tôi nói: “Có lẽ ba đã già
thật rồi, gần đây thường nhớ đến quãng thời gian con và Mạc Vũ còn nhỏ.
Lúc đó, cả ngày con quấn lấy nó, đến lúc đi ngủ cũng đòi ngủ cùng nó. Ba thường
nghĩ, nếu Mạc Vũ rời xa con, không biết con sẽ ra sao.”
“Ba, con đã không còn là một cô bé nữa.”
Ba vuốt tóc tôi, đáy mắt đục mờ do bệnh tật hành
hạ chứa đầy vẻ không đành lòng và lưu luyến. “Đối với ba, con lúc nào cũng
chỉ là cô bé, cần người khác che chở, bảo vệ.”
Chớp chớp đôi mắt cay cay, tôi vội vàng nhìn đi chỗ khác,
không để ba thấy giọt lệ trong mắt tôi.
“Ngôn Ngôn, con và Mạc Vũ định khi nào tái hôn?”
“Tái hôn?” Tôi thật sự không hiểu. Việc chúng tôi vội
vàng kết hôn là một sai lầm, tại sao người cha hết mực thương yêu tôi lại mong
muốn tôi và Cảnh Mạc Vũ giẫm lên vết xe đổ như vậy?
Thái độ trầm mặc của tôi khiến ba lo lắng. “Sao thế?
Con không muốn tái hôn với Mạc Vũ?”
“Không phải.” Tôi không muốn tiếp tục phạm phải sai
lầm, cũng không muốn làm ba tôi thất vọng. Tôi nghĩ, chuyện Cảnh Mạc Vũ mua lại
cổ phần của Cảnh Thiên sớm muộn ba tôi cũng biết, chi bằng nhân dịp này thăm dò
quan điểm của ông. “Ba, ba biết không, Cảnh Mạc Vũ đã mua hết cổ phần
trong tay chú Tề, chú Diệu...”
“Vậy sao?”
“Con nghe mọi người bàn tán sau lưng, nói lần này
anh ấy trở về là có ý đồ khác.”Thấy ba tôi chau mày, tôi lập tức
nhấn mạnh: “Đều là lời đồn đại của những người không liên quan.”
“Ngôn Ngôn, con hãy mặc kệ người khác nói gì thì nói. Ba
nuôi Mạc Vũ đến lúc trưởng thành, nó là người thế nào, ba biết rõ nhất. Nó
tuyệt đối không làm chuyện khiến con bị tổn thương…”
Ba là người rất hiếm khi tâm sự, vậy mà buổi trưa hôm đó,
ông kéo tay tôi ngồi xuống chiếc ghế dài, nói với tôi rất nhiều chuyện. Ngoài
trời gió lạnh nhưng lòng bàn tay ông vô cùng ấm áp.
Ba nói, ông sống hơn sáu mươi năm, tuy không phải người trí
tuệ nhưng chắc chắn có thể nhìn thấu người nào đáng tin cậy, người nào gian
dối, người nào đáng để ông gửi gắm con gái yêu… Vì vậy, năm đó ông mới bất chấp
thủ đoạn ép Cảnh Mạc Vũ cưới tôi.
Tuy cuộc hôn nhân của tôi cuối cùng thất bại, tuy Cảnh Mạc
Vũ đã quay về Ngô gia nhưng ông chưa từng hối hận vì gả tôi cho anh. Điều duy
nhất khiến ông hối hận là ông không nên chiều theo ý tôi, để mặc tôi ra tòa ly
hôn, bởi trong thời gian tôi mất tích, ông đã chứng kiến Cảnh Mạc Vũ lo lắng,
khổ sở và quan tâm đến tôi như thế nào.
Hôm chúng tôi ly hôn, vẻ mặt đau khổ và ân hận của Cảnh Mạc
Vũ lúc về nhà, ông đều thấy hết. Chỉ đang tiếc, ông không thể cứu vãn tình thế.
Bây giờ, Cảnh Mạc Vũ đã trở về. Anh thay đổi nhiều so với
hai năm trước nhưng ánh mắt anh nhìn tôi vẫn không thay đổi. Ông hy vọng tôi
không bỏ lỡ hạnh phúc trong tầm tay một lần nữa.
Không biết Cảnh Mạc Vũ diễn xuất quá giỏi khiến ba tôi bị
lừa hay là tôi từ đầu đến cuối đều lừa mình dối người?
Tôi đột nhiên cảm thấy mù mờ.
Ngắm cành cây hợp hoan trơ trụi trong vườn nhà, tôi bất chợt
nhớ đến ánh mắt Cảnh Mạc Vũ dõi theo tôi lúc tôi rời khỏi phòng hội nghị. Hình
như ánh mắt ấy vẫn không thay đổi, vẫn là sự sâu thẳm và bất lực không che
giấu như trước khi anh ra đi.
Lẽ nào tôi đã nghĩ sai? Tôi tưởng hai năm trôi qua, Cảnh Mạc
Vũ đã xem nhẹ mọi chuyện, bao gồm cả mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cũng có thể
từ bỏ sự cố chấp của mình, tập trung cùng anh diễn một vở kịch để ba tôi có
thể yên tâm ra đi. Sau đó, tôi vẫn là tôi, anh vẫn là anh, chúng tôi không
bao giờ dây dưa với nhau nữa.
Nhưng tôi không ngờ, Cảnh Mạc Vũ mới chỉ quay về được
ba ngày ngắn ngủi, cuộc sống bình lặng của tôi đã bị đảo lộn hoàn toàn. Từ bữa
uống rượu rồi lên giường đến việc ba khuyên tôi “tái hôn” ngày hôm
nay, mọi tình tiết trong vở kịch đã đi chệch khỏi kịch bản của tôi, phát
triển theo nội dung Cảnh Mạc Vũ sắp đặt. Trong khi đó, tôi không biết kết cục
câu chuyện của anh sẽ như thế nào. Có lẽ cuộc đời vốn không có kịch bản, không
ai có thể biết được kết thúc.
Tầm chạng vạng, Cảnh Mạc Vũ gọi điện về nhà, nói buổi tối
anh có việc cần giải quyết, có lẽ sẽ về muộn một chút.
Câu “muộn một chút” của anh khiến ba tôi đợi
đến nửa đêm. Tôi phải tốn bao công sức mới có thể dỗ ông đi ngủ. Trước khi
đi ngủ, ông cầm tay tôi, không ngừng khuyên nhủ: “Ngôn Ngôn, lần này con
đừng bướng bỉnh nữa, hãy cho Mạc Vũ một cơ hội.”
Tôi gật đầu, về phòng lại bị mất ngủ. Tôi lấy một chiếc
hòm được khóa chặt từ trong tủ ra, phủi lớp bụi rồi chậm rãi mở ra. Bên
trong là áo ngủ cũ, sơ mi cũ, còn có cả khung ảnh cũ của Cảnh
Mạc Vũ. Đây đều là những thứ anh thích nhất, lúc đi quá vội vàng nên anh không
mang theo.
Tôi không biết Cảnh Mạc Vũ còn để ý đến đống đồ cũ này nữa
không nhưng tôi vẫn giữ lại tất cả.
Bên ngoài có tiếng động cơ ô tô. Tôi vội vàng thu dọn đồ,
tắt đèn lên giường nằm, tôi cũng không rõ. Có lẽ tôi không muốn Cảnh Mạc Vũ
nghĩ tôi đang đợi anh. Không bao lâu sau, cửa phòng khẽ mở, tôi nằm trên
giường, không nhúc nhích. Một làn khí lạnh mang theo hơi rượu tràn vào, tôi bất
chợt rùng mình, cơ thể hơi run rẩy. Cảnh Mạc Vũ lặng lẽ ngồi xuống cạnh tôi,
giúp tôi kéo chiếc chăn mỏng đang đắp ngang bụng lên vai. Sau đó, anh không nằm
xuống cũng không bỏ đi, chỉ ngồi yên lặng ở đó. Bên cạnh là người đàn ông không
rõ tâm ý, tôi không ngủ nổi, trong lòng rối bời.
Không biết bao lâu sau, vì nằm một tư thế quá lâu, nửa người
tôi hơi tê. Tôi đang suy nghĩ xem có nên trở mình không thì cuối cùng Cảnh Mạc
Vũ cũng có động tĩnh, nhưng anh không nằm xuống mà bật đèn ở đầu giường. “Em đã
không ngủ được thì đừng ngủ nữa, dậy pha cho anh một cốc trà giải rượu đi!”
Tôi thật sự cảm thấy ý kiến này không tồi, ít nhất tôi có
thể cử động một chút. Thế là, tôi xoa bóp cánh tay tê cứng, ngồi dậy. Tôi liếc
Cảnh Mạc Vũ một cái qua ánh đèn mông lung. Ánh mắt anh rất tỉnh táo, chẳng có
vẻ gì là say rượu. “Anh uống rượu đấy à?”
“Ừ, anh uống không nhiều nhưng cũng đủ để gây ra hành vi
“bừa bãi”…”
Không đợi anh nói xong, tôi đã phi xuống giường, tới phòng
bếp.
“Nhớ cho thêm mật ong.” Giọng điệu mang đầy ý cười của anh
truyền tới, giống như trước kia.
Kỹ thuật “nhiều năm không tu sửa” của tôi không còn như xưa.
Tôi lọ mọ trong phòng bếp một lúc lâu, ngây ngốc không biết bao nhiêu lần mới
pha xong một cốc trà giải rượu có mùi quái dị. Tôi cũng không nhớ phải cho bao
nhiêu nguyên liệu, điều duy nhất còn nhớ là cho thêm nhiều mật ong.
Pha trà xong, tôi quay về phòng, mùi dầu tắm trà xanh và cây
cỏ tràn ngập trong phòng, xộc vào mũi tôi.
Cảnh Mạc Vũ đã tắm xong, lên giường nằm, anh đang nói chuyện
điện thoại: “… Một thời gian nữa… Vâng, con biết rồi… Sức khỏe của ba thế nào
rồi ạ? Con sẽ cố quay về sớm.”
Tôi âm thầm tính toán chênh lệch múi giờ, không khó đoán ra
cuộc điện thoại này đến từ nước Mỹ. Tôi cũng dễ dàng đoán ra, ở Mỹ cũng có
những người đang sốt ruột mong Cảnh Mạc Vũ quay về.
Sau khi cúp điện thoại, anh nhận cốc trà trong tay tôi, tiện
thể kéo tôi vào lòng. Dù không muốn nhưng tôi không thể tránh khỏi tình trạng
bị bao vây trong mùi hương quen thuộc.
Mùi hương quen thuộc len lỏi vào mũi, gợi lại trong tôi
nhiều hồi ức. Tôi nghĩ đến lần đầu tiên Cảnh Mạc Vũ vùi mặt xuống cổ tôi, nói
anh thích mùi hương này. Tôi cũng nhớ lúc chúng tôi quấn lấy nhau, anh nói:
“Anh thích mùi hương của em… Trước đây ngửi cảm thấy rất ấm áp, bây giờ ngửi
thấy càng mê hoặc…”
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện tình thế
không ổn. Nhưng đáng tiếc… tôi tỉnh ngộ quá muộn màng.
Cảnh Mạc Vũ đã đặt cốc trà chỉ còn nửa non xuống chiếc tủ
đầu giường rồi lật người đè tôi xuống. Sợi tóc đen lòa xòa của anh rủ xuống một
bên má tôi, giọt nước lạnh chảy xuống mặt tôi.
Lòng tôi chùng xuống, tôi hỏi anh: “Rốt cuộc
anh muốn gì?”
Cảnh Mạc Vũ thản nhiên trả lời: “Làm theo lời em nói,
anh đóng tốt vai diễn của mình, em sẽ cho anh thứ anh muốn.”
“Nhưng anh muốn gì mới được chứ!”Không muốn tốn công
sức đoán mò, tôi hỏi thẳng. “Cảnh Thiên, hay là tôi?”
“Nếu muốn công ty như Cảnh Thiên, anh có thể tùy tiện đăng
ký cả chục ấy chứ!”Ánh mắt anh đảo một lượt từ trên xuống dưới cơ thể tôi,
thể hiện ý đồ rõ ràng.
Tôi cam chịu số phận, nhắm nghiền hai mắt.
Chuyện xảy ra sau đó không nói cũng biết, dù nên hay không
cũng đã xảy ra.
Sau một hồi quấn quýt, Cảnh Mạc Vũ mãn nguyện ôm tôi chìm
vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, tôi vẫn lờ mờ hiểu ra một chuyện, thứ “đã mất
đi” mà anh muốn lấy lại chính là tôi.
Tôi nên sớm nghĩ đến điều này...
***
Mặt trời mọc rồi lại lặn, một tháng trôi qua rất nhanh, Cảnh
Mạc Vũ vẫn không rời khỏi Cảnh gia.
Một lần ở trong văn phòng lật quyển lịch, đếm
ngày tháng, tôi bỗng phát hiện thời gian này, tôi như đang
sống trong mộng ước của thuở mới biết yêu.
Mỗi tối, tôi và anh ôm nhau ngủ, buổi sáng mở mắt
đều có thể nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của anh. Ánh
nắng ban mai chiếu vào khóe miệng hơi nhếch lên của anh.
Chúng tôi cùng nhau ăn sáng, cùng tới công ty làm việc. Tuy
phần lớn công việc do Cảnh Mạc Vũ xử lý nhưng tôi vẫn phải phụ trách không
ít việc vụn vặt. Ví dụ cùng anh tiếp khách hàng, giúp anh sắp xếp tài liệu, rót
cà phê và mua cơm trưa cho anh…
Nhân viên của Cảnh Thiên gặp tôi vẫn chào: “Giám đốc
Cảnh” nhưng tôi biết địa vị của tôi đã rớt xuống ngàn trượng từ lâu.
Thỉnh thoảng, Cảnh Mạc Vũ cùng tôi xem phim truyền hình khi
anh rảnh rỗi. Đặc biệt, những bộ phim về tình yêu, anh còn xem chăm chú
hơn tôi.
Trong ấn tượng của tôi, Cảnh Mạc Vũ trước kia
chỉ xem tin tức và chương trình thể thao.
“Anh thích thể loại phim tình yêu từ lúc
nào vậy.” Một lần, anh dẫn tôi đi xem buổi chiếu ra mắt một bộ phim
điện ảnh chủ đề về tình yêu, cuối cùng tôi cũng không thể kìm nén sự hiếu kỳ,
hỏi anh.
Cảnh Mạc Vũ tựa vào thành sofa dành cho khách VIP,
ánh mắt không rời màn hình lớn, giọng nhàn nhạt: “Bắt đầu từ lúc bị em bỏ
rơi.”
Tuy không đồng tình với cách sử dụng câu từ của anh nhưng
tôi vẫn động lòng trắc ẩn. “Xem những bộ phim như thế này anh
sẽ thấy dễ chịu sao?”
“Không.” Cảnh Mạc Vũ trả lời. “Nhưng sẽ giúp anh
học được cách giành lại người phụ nữ anh yêu.”
Nếu người phụ nữ anh yêu là tôi, vậy thì:“... Hình như
anh vẫn chưa học được.”
***
Có lúc, Cảnh Mạc Vũ nổi hứng dẫn tôi tới một hòn đảo nhỏ ở
Thái Lan tắm suối nước nóng, hay đưa tôi lên Thiên Sơn, ở nơi ngàn
năm tuyết rơi dày đặc, nhẫn nại chờ tôi chủ động lao vào vòng tay anh cho
đỡ lạnh. Có lúc anh đưa tôi tới Tây Hồ, vừa uống trà vừa nói
chuyện lý tưởng và cuộc đời nhân tiện hỏi tôi: “Em định lúc nào tái hôn
với anh đây, ba giục anh không dưới một lần rồi.”
Tôi cố gắng nuốt ngụm trà nóng trong cổ họng,
nói: “Chúng ta có thể làm chứng nhận kết hôn giả.”
Cảnh Mạc Vũ liếc tôi, sắc mặt không thay đổi. “Em muốn
thế nào cũng được. Có điều nhất định phải tổ chức tiệc cưới. Ba mẹ anh và
chú bác ở bên Mỹ đều về dự. Lúc đó, có khả năng báo chí sẽ
đưa tin…”
Rầm rộ thế chắc chắn mọi người đều biết. Ngộ nhỡ bị giới
truyền thông vạch trần chúng tôi làm giấy kết hôn giả, mặt mũi của Ngô gia để
vào đâu? Tôi ngập ngừng: “Ờ, để tôi suy nghĩ lại.”
“Em cứ từ từ suy nghĩ đi!” Cảnh Mạc Vũ cúi đầu uống
ngụm trà, hỏi tôi: “Chu kỳ của em tháng này hình như chậm vài ngày
rồi thì phải.”
Tôi giơ ngón tay nhẩm tính, quả nhiên chậm năm ngày.
Rõ ràng tôi đã bắt anh dùng biện pháp an toàn vào thời kỳ không an toàn,
lẽ nào anh... Thảo nào trong mấy ngày đưa tôi đi nghỉ Thái Lan, anh chỉ chuyên
tâm giày vò tôi mà chẳng làm gì khác. Người đàn ông này quả nhiên ngày
càng thâm hiểm.
Tôi bất an đặt tay lên bụng. Nhớ đến đứa con từng
bị mất, lòng tôi lại nhói đau.