Cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ kết thúc, nằm trên giường
ngủ một giấc thật say đến khi mặt trời chiếu sáng khắp nơi là niềm mong mỏi lớn
nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng đêm hôm đó, niềm mong mỏi của tôi bị một người
đàn ông phá vỡ ba lần liền.
Lần đầu tiên, tôi vừa chìm vào giấc ngủ, đột nhiên tỉnh giấc
vì cơ thể lạnh toát. Tôi mở mắt, thấy Cảnh Mạc Vũ đang cởi váy ngủ của tôi. Tôi
mơ màng nhìn sắc trời vẫn tối mờ mờ. “Anh làm gì vào lúc nửa đêm gà gáy vậy?”
“Lớp vải ren trên váy ngủ của em cọ vào da rất khó chịu, anh
cởi giúp em.”
“Ờ.” Tôi phối hợp giơ chân giơ tay để anh toại nguyện làm
nốt việc muốn làm.
Lại ngủ thêm một lát, đột nhiên tôi cảm thấy ngực bị chà
xát, vừa buồn buồn vừa tê tê, luồng khí nóng từ nơi sâu thẳm trong cơ thể dâng
trào. Tôi hé mắt nhìn, thấy tay không phải của tôi đang đặt trên ngực tôi, đầu
ngón tay nghịch ngợm. Tôi lại mơ màng hỏi Cảnh Mạc Vũ: “Anh lại làm gì thế?”
“Chạm vào rất thú vị.”
“Ờ.” Thú vị cũng không nên sờ soạng lung tung mới phải. Tôi
đổi tư thế nằm nghiêng để tránh bàn tay anh, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Đang
trong mộng đẹp, cơ thể tôi đột nhiên nặng trĩu, tôi lại giật mình tỉnh giấc.
Quay đầu nhìn, tôi phát hiện Cảnh Mạc Vũ đang ôm vai tôi từ đằng sau, bàn tay
anh thò ra trước ngực tôi, nhẹ nhàng di chuyển... Bị quấy nhiễu ba lần liền, dù
tôi có hiền đến mấy cũng không thể nhẫn nhịn. Thế là tôi quyết định chuyển từ
phòng thủ sang tấn công, quay đầu lao vào lòng anh, mặt tôi áp vào ngực anh, ôm
chặt thắt lưng anh. “Anh mau ngủ đi, không được sờ soạng lung tung!”
Giữa hai cơ thể không một kẽ hở, Cảnh Mạc Vũ không thể ra
tay, đành yên phận ôm tôi đi ngủ...
Không biết bao lâu sau, chúng tôi đang ngủ say, chuông điện
thoại bất chợt vang lên, ồn ào đến mức đầu óc tôi kêu ù ù.
“Ai mà mới sáng sớm đã gọi điện thoại thế không biết?” Tôi
bịt tai oán trách.
Cảnh Mạc Vũ đưa tay mò điện thoại di động bên gối. Anh liếc
nhìn màn hình rồi lập tức tắt máy, tiếp tục ôm tôi ngủ.
Thế giới mới yên tĩnh vài giây, điện thoại lại đổ chuông.
Thấy anh tắt điện thoại mà chẳng thèm kiểm tra số điện thoại gọi đến, tôi liền
tỉnh ngủ chớp mắt nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại của anh.
“Sao anh không nghe máy?” Tôi hỏi. Đó là số điện thoại cá
nhân của Cảnh Mạc Vũ, chỉ những người quan trọng với anh mới biết số điện thoại
này. “Ai gọi vậy?”
“... Không có gì, chúng ta ngủ đi!”
Chuông điện thoại vang lên lần thứ ba. Thấy anh chuẩn bị tắt
máy, tôi giật điện thoại trong tay anh, bấm phím kết nối. “A lô! Xin chào!”
Đầu máy bên kia trầm mặc một lát, sau đó truyền đến giọng
phụ nữ rất nhỏ nhẹ, có hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra. “... Xin chào!”
Tôi thở hắt ra một hơi để ngăn chặn cơn đau nhói trong tim.
Tôi tự nhận dựa vào thân phận và vị trí của tôi trong tim anh, tôi có tư cách
để nói điều gì đó, thế là tôi hỏi: “Tôi là vợ của Cảnh Mạc Vũ, xin hỏi cô
là...?”
“Tôi... tôi họ Hứa, tôi có chút việc muốn tìm anh ấy, không
biết anh ấy có tiện nghe điện thoại không?”
Tôi đưa mắt về phía Cảnh Mạc Vũ lúc này đang ngồi tựa vào
đầu giường, bình tĩnh nhìn tôi. Thấy anh không định nghe điện thoại, tôi đành
nói: “Hứa tiểu thư, anh ấy đã từ chối cuộc gọi của cô hai lần, cô còn không
đoán ra anh ấy có tiện hay không?”
Thật ra tôi muốn nói: “Anh ấy đang ngủ với tôi, cô thử nói
xem có tiện không?” Nhưng nghĩ đến sức khỏe ốm yếu và trái tim yếu ớt của Hứa
Tiểu Nặc, tôi nhẫn nhịn không nói ra.
Đầu máy bên kia vọng tới hơi thở không ổn định. Thấy người
tình nhỏ bé của Cảnh Mạc Vũ đến một chút đả kích cũng không chịu đựng nổi, đáy
lòng tôi lại nổi lên chút thương hại, giọng tôi bất giác mềm hẳn: “Hứa tiểu
thư, như vậy giờ anh ấy thật sự không tiện nghe điện thoại của cô, nếu cô có gì
muốn nói với anh ấy, tôi có thể chuyển lời giúp cô.”
“... Được ạ!” Hứa Tiểu Nặc cất giọng yếu ớt. “Vậy phiền cô
giúp tôi chuyển lời tới anh ấy, tôi đã quyết định đi Mỹ. Tôi muốn gặp mặt anh
ấy trước khi lên đường.”
Gặp mặt? Nghĩ đến cảnh hai người bọn họ lặng lẽ đối diện
nhau trong bệnh viện, bàn tay cầm điện thoại của tôi siết chặt, bởi tôi sợ nếu
không kiềm chế nổi, tôi sẽ ném điện thoại vào mặt Cảnh Mạc Vũ.
Với tư cách là Cảnh phu nhân, dù thế nào tôi cũng không thể
thất lễ. Tôi cố gắng kìm nén ngọn lửa giận dữ trong lồng ngực, giữ sự điềm tĩnh
của một người vợ hợp pháp, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Hứa tiểu thư, tôi sẽ nói với
anh ấy về quyết định đi Mỹ của cô, còn về chuyện gặp mặt, tôi nghĩ cũng không
cần thiết. Nếu anh ấy thật sự muốn gặp cô, chẳng cần cô gọi điện, anh ấy tự
khắc sẽ đi gặp, việc gì cô phải bắt ép người khác như thế?”
“Cảnh phu nhân...” Hứa Tiểu Nặc nghẹn ngào, giọng mềm như
nước. “Tôi biết, tôi không đủ tư cách để đưa ra yêu cầu đó, nhưng... tôi thật sự
muốn gặp anh ấy lần cuối, muốn nói với anh ấy một lời... Tôi không có ý đồ gì
khác, tôi chỉ muốn biết anh ấy sống có tốt không?”
Thật ra, tôi muốn nói với Hứa Tiểu Nặc, cô đã biết không có
tư cách yêu cầu thì đừng đề xuất. Gặp mặt rồi thì thế nào? Sống không tốt thì
thế nào? Suy cho cùng anh ấy vẫn là chồng của người khác, đâu có liên quan đến
cô. Nhưng tôi cũng từng yêu, từng trải qua cảm giác tuyệt vọng khi đối mặt với
cái chết. Trong đêm mưa gió ở công viên, tôi cũng muốn gặp anh lần cuối, nói
với anh câu cuối cùng hơn lúc nào hết.
Niềm mong mỏi của một người sắp chết, dù quá đáng đến mức
nào cũng đáng được tôn trọng. Tôi lên tiếng: “Được thôi, tôi sẽ chuyển lời giúp
cô.”
“Cám ơn cô!”
“Đừng khách sáo!”
Sau khi cúp điện thoại, tôi ném di động cho Cảnh Mạc Vũ. “Cô
ấy nói muốn gặp anh lần cuối, anh đi đi, đi gặp cô ấy đi!”
“Anh sẽ không đi gặp cô ấy.” Cảnh Mạc Vũ dứt khoát từ chối.
“Anh tưởng anh không gặp thì cô ấy sẽ bỏ cuộc sao? Cô ấy sẽ
gọi điện tìm anh hết lần này đến lần khác, sẽ nghĩ mọi cách để gặp anh...” Tôi
không muốn tức giận nhưng không thể kiềm chế nộ khí. Tôi không muốn hét to với
anh nhưng vẫn bất giác cao giọng. “Cảnh Mạc Vũ, nếu anh thật sự không có gì với
cô ấy thì bây giờ anh hãy đi nói rõ ràng với cô ấy, cắt đứt mọi quan hệ cho em.
Từ nay về sau, em không muốn nhìn thấy, cũng không muốn nghe thấy bất cứ điều
gì liên quan đến Hứa Tiểu Nặc. Một từ cũng không muốn nghe. Dù cô ấy chết, anh
cũng không được đi nhặt xác.”
Cảnh Mạc Vũ do dự một lát, sắc mặt anh lộ vẻ khó xử. “Ngôn
Ngôn...”
Lồng ngực vốn đang đau âm ỉ của tôi như bị kim đâm thật
mạnh, đau buốt. Cảnh Mạc Vũ luôn miệng nói không có quan hệ gì, nhưng thật ra,
anh vẫn không làm được, vẫn không từ bỏ Hứa Tiểu Nặc.
“Anh vẫn không thể từ bỏ cô ây?”
“Không phải.” Cảnh Mạc Vũ kéo tay tôi, muốn giải thích nhưng
bị tôi hất tay ra.
“Em không muốn nghe những lời thừa thãi. Anh chỉ cần trả lời
em một câu: có thể hay không thể?”
“Ngôn Ngôn, em không hiểu Hứa Tiểu Nặc đâu. Cô ấy thích đi
theo con đường cực đoan, anh không thể đoán được cô ấy sẽ gây ra những chuyện
gì...”
Tôi không hiểu Hứa Tiểu Nặc nhưng tôi tin, nếu một người đàn
ông thật sự đoạn tuyệt tình nghĩa với một người phụ nữ thì làm sao không thể đá
bay cô ta? Tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.
“Ý anh là... anh không làm được?” Tôi không nói thêm gì nữa,
đưa tay lấy quần áo mặc rồi xuống giường. Cảnh Mạc Vũ muốn ôm tôi từ phía sau
nhưng tôi né tránh.
Anh nhoài người túm tay tôi, dùng sức kéo mạnh khiến tôi ngã
vào lòng anh. Anh ôm chặt lấy tôi: “Ngôn Ngôn, em đừng bướng bỉnh như vậy có
được không?”
“Bướng bỉnh? Em đề nghị chồng mình cắt đứt quan hệ với người
tình cũ cũng gọi là bướng bỉnh sao?” Tôi hỏi lại. “Vậy tại sao tối qua anh phải
giả vờ gần gũi, tình cảm, ân ái với em trước mặt Tề Lâm? Lẽ nào anh cũng không
vì mục đích khiến Tề Lâm hết hy vọng, đừng dây dưa với em nữa?”
“Ngôn Ngôn, hai chuyện này không giống nhau, Hứa Tiểu Nặc và
Tề Lâm khác nhau.”
“Có gì khác? Hay là khác ở vị trí trong trái tim anh?”
“Không phải! Hứa Tiểu Nặc từng giúp anh, vì vậy anh đã hứa
với cô ấy, anh sẽ chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, ở bên... cho đến khi cô ấy qua
đời…”
“Anh hứa với cô ấy đến mức đó sao?” Tôi và Cảnh Mạc Vũ lớn
lên cùng nhau từ nhỏ, tôi biết anh là người luôn giữ lời hứa, đã nói ra thì
chắc chắn sẽ thực hiện.Vì vậy, anh tuyệt đối không dễ dàng hứa hẹn với bất cứ
ai. Đối với anh, lời hứa là một gánh nặng.
“Đúng vậy. Lúc đó anh không nghĩ sẽ cùng em có ngày hôm nay,
bằng không, anh nhất định không nhận lời cô ấy.”
“Theo em thấy, anh đang hối hận vì đã không sớm cưới Hứa
Tiểu Nặc, nếu vậy, anh đã không bị ép phải cưới em.”
Cảnh Mạc Vũ bị câu nói của tôi chặn họng đến mức mãi không
thốt ra lời. Cuối cùng, anh thở dài. “Ngôn Ngôn, em có thể nói lý lẽ không?”
“Anh muốn nghe lý lẽ phải không? Được, em sẽ nói lý lẽ với
anh.” Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Cảnh Mạc Vũ, quay người đối diện anh.
“Quá khứ của anh và Hứa Tiểu Nặc thế nào, em sẽ không truy cứu. Anh nói hai
người chẳng có gì, em cũng có thể tin. Nhưng cô ta động một tí là gọi điện
thoại, động một tí là khóc lóc đòi gặp anh... Anh bảo em phải ngoảnh mặt làm
ngơ thế nào? Cảnh Mạc Vũ, nếu anh cảm thấy chuyện này có thể khoan dung, em
không có ý kiến. Bây giờ em sẽ bay sang Ý tìm Tề Lâm tâm sự về lý tưởng và cuộc
đời. Nếu tiện, bọn em có thể bàn đến vấn đề đánh cược lần trước...”
“Em...” Cảnh Mạc Vũ thật sự không biết nói gì. Thấy tôi
chuẩn bị bỏ đi, anh vội vàng kéo tay tôi.
Tôi ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi anh. “Bỏ em
ra, em phải đi gọi điện cho Tề Lâm, không biết chừng giờ này anh ấy vẫn chưa
lên đường, em có thể bay cùng chuyến bay với anh ấy.”
“Được rồi, anh hứa với em.” Cảnh Mạc Vũ ôm chặt lấy tôi, cứ
như anh buông tay là tôi sẽ lập tức biến mất. “Anh sẽ không để em nhìn thấy
hoặc nghe thấy bất cứ điều gì về anh và Hứa Tiểu Nặc. Dù cô ấy qua đời anh cũng
không đi nhặt xác, được chưa nào?”
Người tôi cứng đờ, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin. “Anh chắc
chắn có thể làm được?”
“Có thể!”
“Không làm được cũng đừng miễn cưỡng, em không muốn ép
anh...”
“Em không muốn ép anh?” Cảnh Mạc Vũ nghiến răng, cắn mạnh
vai tôi.
Tuy không đau nhưng tôi vẫn hét thật to bằng tất cả sự phẫn
nộ và bất mãn trong lòng, nghe vô cùng thê thảm. “A... Cảnh Mạc Vũ, anh bỏ em
ra... A...”
Tôi quên mất, trong ngôi nhà này không chỉ có hai vợ chồng
chúng tôi mà còn có người cha yêu thương tôi nhất trên đời. Vì vậy, khi ba tôi
tức tốc chạy lên gác, đẩy cửa phòng ngủ, ông liền nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ vẫn còn
khỏa thân bột phát thú tính, đè tôi xuống giường, cắn vào vai tôi. Cảnh tượng
đó quả thật không mấy hài hòa.
Tiếng mở cửa rất lớn, tôi và Cảnh Mạc Vũ cùng nhìn về phía
cửa ra vào, chỉ thấy người cha nửa đời thô lỗ của tôi đang đứng như trời trồng
trước cửa, sắc mặt đã chuyển thành màu đỏ tím. Đối diện với sự việc xảy ra bất
ngờ, người đàn ông điềm đạm như Cảnh Mạc Vũ cũng không thể giữ vẻ bình tĩnh
thường ngày. Anh nhanh như chớp kéo chăn, trùm kín hai cơ thể đang quấn lấy
nhau của chúng tôi.
Bầu không khí dường như lắng đọng trong giây phút trầm mặc
dài đằng đẵng đó.
“Ba...” Cảnh Mạc Vũ hắng giọng, phá vỡ sự im lặng ngượng
ngùng.
Ba tôi há hốc miệng, một lúc lâu sau mới bật ra một câu:
“Càng ngày càng không ra thể thống gì!”
Nói xong, ông quay người bỏ đi, rồi quay lại đóng cửa phòng
giúp chúng tôi, miệng lẩm bẩm: “Tụi trẻ bây giờ đã không thèm khóa cửa, còn kêu
to như vậy...” Miệng nói những lời trách cứ nhưng ý cười đọng ở những nếp nhăn
nơi khóe mắt ông càng sâu hơn.
Vài giây trước, tôi còn bừng bừng tức giận, bây giờ lại xấu
hổ đến mức muốn độn thổ cho xong. Tôi kéo chăn che mặt, chỉ hận không thể cả
đời này trốn trong chăn, không ra ngoài gặp ai.
“Ba đi rồi.” Cảnh Mạc Vũ lấy lại vẻ bình thản, giơ tay kéo
chăn của tôi. Tôi càng ôm chặt hơn. Mất mặt quá, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ
tôi mất mặt như vậy!
“Sao anh không khóa cửa?” Tôi trừng mắt với Cảnh Mạc Vũ, cất
giọng oán hận.
Anh bật cười thành tiếng. “Anh tưởng em khóa rồi.”
“Em?” Tôi nhớ lại, tối qua tôi vào phòng sau anh, chắc là do
buồn ngủ quá nên tôi trèo lên giường ngay, hình như quên khóa cửa. Hơn nữa, tôi
đâu có ý định làm chuyện xấu hổ, sao phải nghĩ tới việc khóa cửa?
“Anh cũng không kiểm tra lại.” Tôi tiếp tục trách Cảnh Mạc
Vũ. “Anh đâu phải không hiểu em, em đâu có thói quen khóa cửa. Hơn nữa, em
không ngờ anh đột nhiên nổi cơn thú tính, lao vào em...”
“Được rồi, là lỗi của anh... Lần sau anh nhất định sẽ kiểm
tra kĩ lưỡng!” Cảnh Mạc Vũ nhất quyết kéo tôi ra khỏi chăn, an ủi: “Thời gian
qua ba luôn lo anh đối xử không tốt với em, bây giờ ba được dịp tận mắt chứng
kiến... ba cũng có thể yên tâm rồi.”
Nhưng hình như ba tôi không được chứng kiến chân tướng sự
việc...
Chân tướng? Nghĩ đến chân tướng, tôi lập tức nhớ đến cảnh
chúng tôi cãi nhau trước khi ba tôi vào phòng. Bây giờ, tâm trạng bất mãn do
Hứa Tiểu Nặc gây ra đã tan biến, tôi chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt là
một người tốt, đáng để tôi chia ngọt sẻ bùi, nâng khăn sửa áo đến đầu bạc răng
long.
Thoải mái tựa vào lòng anh, tôi mới lĩnh hội một cách sâu
sắc câu nói chí lý: Vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hợp.
Lúc tôi và Cảnh Mạc Vũ ăn mặc chỉnh tề xuống dưới lầu, ba
tôi đang ngồi trên sofa gọi điện thoại. Ông nói chuyện rất chuyên tâm, dường như
không phát hiện sự có mặt của chúng tôi. Tôi ngồi bên cạnh ông lắng nghe, ông
đang hỏi thăm về vấn đề đi du lịch ở Melbourne[1] , hơn nữa còn
là chuyến du lịch dài ngày. Tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
[1] Melbourne: thành phố lớn thứ hai của Australia.
“Ba, ba muốn đi du lịch nước ngoài sao?” Đợi ba tôi cúp điện
thoại, Cảnh Mạc Vũ hỏi ngay.
“Ờ, anh làm visa giúp ba đi, càng nhanh càng tốt. Ba định đi
Melbourne thăm hai người bạn, nhiều năm rồi không gặp, muốn đi xem bọn họ sống
thế nào.”
Cảnh Mạc Vũ làm sao không hiểu ý ba tôi, anh gật đầu. “Vâng,
con sẽ sắp xếp.”
Trò chuyện vài câu, Cảnh Mạc Vũ nhận được điện thoại từ công
ty. Hình như công ty xảy ra chuyện, cần anh đi giải quyết gấp. Anh vừa lấy áo
khoác vừa nói: “Con đến công ty đây ạ, có lẽ sẽ về muộn.”
Nhắc đến công ty, tôi mới chợt nhớ ra tôi cũng có công việc,
không thể tiếp tục sống an nhàn, sung sướng. Tôi đuổi theo ra cửa, nói với Cảnh
Mạc Vũ: “Anh cứ bận việc của anh đi, không cần lo cho em, em định lên chuyến
bay ba giờ chiều nay về thành phố T.”
“Gấp vậy à?”
“Em đã trốn việc hai ngày rồi, cũng nên quay về chỗ thực
tập.”
Cảnh Mạc Vũ do dự một lát. “Được thôi, anh ra sân bay tiễn
em, em hãy đợi anh.”
Tôi mỉm cười gật đầu. “Vậy em mua vé chuyến năm rưỡi.”
Thời gian là một thứ vô cùng thần kỳ, nó có thể vì sự chờ
đợi nặng nề mà dài ra, cũng có thể vì cảm giác sốt ruột mà trôi đi rất nhanh.
Tôi trải qua mấy tiếng đồng hồ của buổi chiều trong tâm trạng hồi hộp không
yên, ngồi trò chuyện với ba tôi nhưng thỉnh thoảng lại đưa mắt ra cửa. Khi kim đồng
hồ chỉ bốn giờ, tôi thở dài một tiếng, xách va li, một mình ra sân bay.
Lại một mình đi qua cửa kiểm tra nhưng tôi không cảm thấy
buồn, chỉ là đột nhiên cảm khái, anh đúng là quá bận rộn nhiều việc không thể
muốn làm gì thì làm. Loa phát thanh vang lên thông báo về việc làm thủ tục lên
chuyến bay của tôi, hành khách bắt đầu xếp thành hàng dài. Tôi vẫn ngồi ngây
ngốc ở phòng chờ, tay nắm chặt chiếc di động. Chỗ trống bên cạnh tôi có người
ngồi xuống mà tôi không để ý, cho đến khi một mùi hương quen thuộc bao vây lấy
tôi, một bàn tay quen thuộc nắm lấy tay tôi. “Lại đợi điện thoại của anh phải
không?”
Tôi giật mình quay đầu, thấy Cảnh Mạc Vũ đang nhìn tôi chăm
chú, trán anh lấm tấm mồ hôi. Thời khắc này, tôi không cần bất cứ lời nói nào
hết.
“Tại sao em không gọi điện cho anh, hỏi xem anh có tới
không, hay lúc nào anh tới?” Cảnh Mạc Vũ hỏi.
Tôi cười, trả lời: “Một khi có thể, anh tự sẽ đến... Nếu anh
không thể, em gọi điện thoại sẽ càng khiến anh áy náy hơn.”
“Ngôn Ngôn...” Tiếng loa phát thanh thúc giục hành khách lên
máy bay lại một lần nữa vang lên, nhưng Cảnh Mạc Vũ vẫn không buông tay tôi.
“Bao giờ em mới quay về?”
“Bao giờ em có thể quay về, không phải anh nói là được, đúng
không Cảnh Tổng?”
Cảnh Mạc Vũ cười tủm tỉm. “Vậy bây giờ anh gọi điện cho Giám
đốc Trần, bảo anh ta cho em nghỉ phép vài ngày.”
Thấy anh chuẩn bị điện thoại, tôi vội ngăn lại. “Anh không
cần thể diện nhưng người ta cũng cần chứ!”
Chỉ còn lại một mình tôi chưa lên máy bay. Loa phát thanh
không ngừng thúc giục, tôi đứng dậy, đi thẳng về phía cửa lên máy bay. Cảnh Mạc
Vũ đột nhiên đuổi theo, kéo tay tôi. “Anh sẽ nhanh chóng sắp xếp để Bác Tín cử
em đến Cảnh Thiên.”
Tôi chớp chớp mắt. “Sao thế? Không nỡ xa em à?”
Anh cười mà không trả lời, nắm chặt tay tôi.
“Anh đừng làm lộ liễu quá, em không muốn người khác nghĩ em
đang quyến rũ anh.”
“Em yên tâm, anh sẽ khiến bọn họ cho rằng là anh dụ dỗ em.”
“Thế thì thôi đi!” Tôi vội lắc đầu. “Anh cứ để mọi người
nghĩ em quyến rũ anh. Em không muốn nghe người khác nói chồng của Cảnh An Ngôn
dụ dỗ đàn bà!”
“... Chắc chắn không bao giờ có ngày đó.”
“…”
Lúc lên máy bay, tôi không quay đầu nhưng qua tấm kính nhẵn
bóng như gương trên lối đi, tôi có thể nhìn thấy anh vẫn đứng ở đó, nhìn tôi
rời đi. Đến lúc cửa khoang máy bay khép lại, tôi chợt nhớ ra một vấn đề quan
trọng, người đi tiễn không được phép qua cửa kiểm tra, Cảnh Mạc Vũ làm thế nào
mà vào được bên trong?
Nhưng tôi nghĩ, điều này không quan trọng, quan trọng là anh
đã tới.
Có lẽ cuộc hôn nhân này không phải một mình tôi độc diễn? Có
lẽ anh cũng có tình cảm với tôi?