Tôi quay về ký túc, thay bộ đồ kín mít từ trên xuống dưới.
Lúc tôi tới phòng Tiêu thụ của công ty đã là mười giờ sáng. Mọi người dường như
có tâm trạng rất tốt, đang tụ tập trò chuyện rôm rả. Vừa nhìn thấy tôi, một
người vui vẻ báo cho tôi biết: “Dự án của Cảnh Thiên có khả năng thành công
ấy!”
“Vậy sao? Thế thì tốt quá! Giám đốc Trần giỏi thật, khúc
xương khó nhằn như vậy mà anh ấy cũng có thể giải quyết.” Nói xong, tôi né
tránh ánh mắt mờ ám của Dương Dĩnh, ngồi vào vị trí của mình, điềm nhiên giở
tài liệu.
“Tiểu Ngôn!” Dương Dĩnh tiến lại gần, nhiệt tình khoác một
tay lên vai tôi, một tay cầm tập tài liệu đưa đến trước mặt tôi. “Giám đốc Trần
bảo khi nào em đến văn phòng thì hãy cầm tài liệu này tới nhà xưởng.”
“Vâng ạ, em phải giao nó cho ai?”
“Giao cho Giám đốc Trần là được rồi. Anh ấy đang cùng Tổng
Giám đốc đưa Cảnh Mạc Vũ đi thăm quan nhà xưởng.”
Tôi cúi đầu xem tài liệu, là một tập tài liệu không quan
trọng. Việc đưa tài liệu hiển nhiên là giả, bọn họ có mục đích khác. Cầm tập
tài liệu đi tới nhà xưởng. Tôi không cần mất công tìm kiếm, ngay lập tức nhận
ra Cảnh Mạc Vũ trong bộ đồ chỉnh tề. Mặc dù đứng giữa nhà xưởng đầy máy móc, từ
người anh vẫn tỏa ra khí chất trầm tĩnh, tao nhã.
Tôi tiến lại gần, giao tập tài liệu cho Giám đốc Trần. Tôi
vô tình đưa mắt về phía anh, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, đầu óc
trống rỗng vài giây, tôi mới lên tiếng chào hỏi: “Cảnh Tổng, hôm nay sắc mặt
anh có vẻ không tồi.”
“Ừm, tối qua tôi ngủ rất ngon.” Anh trả lời bằng giọng lãnh
đạm.
“…”
Giám đốc Trần cắm cúi xem tài liệu, dáng vẻ vô cùng nghiêm
túc. Tôi nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, miễn cưỡng nở nụ cười xã giao. “Có lẽ hôm
qua Cảnh Tổng mệt mỏi quá.”
Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi một cái, làn môi mỏng của anh hơi nhếch
lên như không tán đồng với quan điểm của tôi.
Sợ anh nói điều gì đó khiến tôi nghẹn lời, tôi không dám ở
lại lâu hơn, vội vàng quay sang Giám đốc Trần, nói: “Giám đốc Trần, anh có việc
gì không ạ? Nếu không có, em về văn phòng làm việc trước.”
“Em hãy cùng chúng tôi đi thăm quan làm quen với sản phẩm
của công ty chúng ta.” Giám đốc Trần nói.
“… Vâng ạ!”
Tuy lúc thực tập, chúng tôi đã được làm quen với sản phẩm
một lần nhưng tôi vẫn đi sau bọn họ, nghiêm túc tìm hiểu thêm lần nữa.
Cảnh Mạc Vũ và kỹ sư của phòng Kỹ thuật đang trao đổi vấn
đề, di động của tôi bỗng đổ chuông. Tôi lạnh cả sống lưng, lén lút lấy điện
thoại ra xem, quả nhiên là Tề Lâm, anh chàng hàng ngày không quên quan tâm đến
cuộc sống của tôi sau khi kết hôn. Tôi lập tức bấm nút tắt cuộc gọi, vài gây
sau anh ấy lại gọi tới. Lần thứ ba liên tiếp, tôi bị thất vọng bởi sự kiên trì
của anh. Thật ra, tôi bị khuất phục bởi ánh mắt sắc bén của Cảnh Mạc Vũ thì
đúng hơn.
“Em đang làm việc, lát nữa nói chuyện sau.” Tôi che điện
thoại, nói nhỏ.
Tề thiếu gia, người một lòng theo đuổi giấc mơ nghệ thuật
làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của nhân gian, lên tiếng thắc mắc: “Công việc
vớ vẩn gì mà không thể nghe điện thoại?”
“Em đang đi cùng… khách hàng.”
Vừa nghe hai từ “khách hàng”, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên dừng
bước.
“Đi cùng khách hàng? Khách hàng gì vậy? Là đàn ông phải
không? Có ăn “đậu hũ” của em không đấy? Nếu hắn dám giở trò, em hãy lập tức báo
cho anh biết…”
Thật không ngờ Tề Lâm có khả năng tiên đoán như thần. Tôi
nói nhanh: “Được rồi, em tự biết chừng mực, không cần anh để tâm. Em rất bận,
anh đừng gọi cho em nữa, Bye!”
Tôi tắt điện thoại, định bỏ vào túi áo, bỗng một bàn tay
lạnh giá nhân lúc mọi người không để ý nhanh như chớp cướp di động của tôi. Tôi
ngây người nhìn Cảnh Mạc Vũ giật điện thoại của tôi, kiểm tra danh sách cuộc
gọi một cách tự nhiên. Cũng may điện thoại di động của tôi là loại phổ biến
nhất trên toàn thế giới, là loại nếu đổ chuông trên tàu điện ngầm sẽ có vô số
người rút điện thoại ra khỏi túi. Vì vậy, Cảnh Mạc Vũ xem điện thoại của tôi
đúng một phút, sau đó bỏ vào túi áo anh mà không một ai phát hiện đó là di động
của tôi.
Trong lúc tôi âm thầm thương tiếc chiếc điện thoại, Cảnh Mạc
Vũ đã đồng ý hợp tác sơ bộ với Bác Tín. Phương thức hợp tác như sau: Bác Tín
thiết kế, chế tạo hai dàn máy móc theo đúng yêu cầu của Cảnh Thiên. Sau khi
Cảnh Thiên chạy thử, nếu không có vấn đề sẽ thanh khoản hợp đồng. Hơn nữa, vị
khách hàng lớn này còn yêu cầu điều tôi tham gia công tác nghiên cứu.
“Tôi không thường xuyên ở thành phố T.” Cảnh Mạc Vũ nói.
“Nếu các anh thấy tiện, tôi hy vọng các anh cử người đến Cảnh Thiên, trực tiếp
trao đổi bàn bạc với chuyên gia của phòng Kỹ thuật công ty chúng tôi.”
“Như vậy, là tốt nhất, có điều…” Giám đốc Trần thận trọng
suy nghĩ, sau đó quay sang hỏi tôi: “Tiểu Ngôn, em thấy có tiện không?”
Tôi còn có thể nói gì ngoài câu: “Em nghe theo sự sắp xếp
của anh.”
Giám đốc Trần lại quay sang nhìn Trình Tổng. Trình Tổng ngẫm
nghĩ rồi lên tiếng: “Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ cử thêm một kỹ sư ở bộ
phận Kỹ thuật để việc trao đổi dễ dàng hơn.”
“Được thôi.” Cảnh Mạc Vũ gật đầu đồng ý.
Hai vị lãnh đạo làm việc rất suôn sẻ, một thực tập sinh mới
bước vào đời như tôi bị đem bán trong giây lát. Tôi bất giác nghĩ thầm, nếu
khách hàng không phải Cảnh Mạc Vũ thì sẽ ra sao? Công việc này quả nhiên không
phải ai cũng có thể làm, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần mình bị đem đi
“tiêu thụ”.
Xong việc, khó khăn lắm tôi mới tìm được cơ hội, đuổi theo
Cảnh Mạc Vũ khi anh vào nhà vệ sinh. Tôi đứng trước mặt anh, giơ tay.
Anh nhét tấm thẻ phòng VIP khách sạn vào tay tôi. “Tối nay
anh phải tiếp khách, anh sẽ bảo lái xe đến đón em khi em tan sở.”
“Em muốn lấy lại di động…”
Anh không để ý đến tôi, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tuy nhật ký điện thoại của tôi toàn là số điện thoại đã nghe
của Tề Lâm, của Cảnh Mạc Vũ chỉ có ba cuộc, trong đó có hai cuộc gọi nhỡ nhưng
đó không phải lỗi của tôi, càng không phải lỗi của chiếc điện thoại.
Hết giờ làm, tôi đang chuẩn bị đi mua điện thoại mới thì trợ
lý Sầm đột nhiên thông báo: “Hôm nay tất cả nhân viên của phòng Tiêu thụ liên
hoan, Giám đốc Trần mời mọi người ăn cơm. Ai không đi tức là không nể mặt Giám
đốc.” Là một sinh viên thực tập thấp cổ bé họng, tôi không thể không nể mặt cấp
trên.
Hơn nữa, không biết mấy giờ Cảnh Mạc Vũ mới kết thúc bữa cơm
xã giao, tôi có về khách sạn sớm cũng chỉ có một mình trong căn phòng trống,
chi bằng cùng đồng nghiệp đi liên hoan, học cách sinh tồn nơi công sở còn hơn.
Bởi dự án với Cảnh Thiên thuận lợi một cách thần kỳ, Giám
đốc Trần mặt tươi như hoa, liên tục nâng cốc, không khí bữa tiệc vô cùng vui
vẻ. Trên bàn nhậu, ngoài những lời trêu đùa và khách sáo có chừng mực, đề tài
của đám đàn ông đều xoay quanh thực lực kinh tế của công ty Cảnh Thiên và tiền
thưởng cuối năm tăng thêm bao nhiêu. Còn đề tài của các cô gái là ngoại hình và
xuất thân của Cảnh Mạc Vũ cùng cuộc hôn nhân chớp nhoáng của anh.
Tôi vẫn giữ nguyên tắc ít mở miệng, ít uống rượu, ăn nhiều
thịt, ngồi một bên khiêm tốn lắng nghe.
Không biết ai đó hỏi một câu vô cùng sáng tạo: “Mọi người
thử đoán xem, một người đàn ông như Cảnh Mạc Vũ, bên ngoài liệu có bao nhiêu
bông hoa dại?”
Tôi liền bị hóc xương cá, khó khăn lắm mới nuốt trôi. Xã hội
quả nhiên không ngừng tiến bộ, bây giờ con người không cần phải tán gẫu nhà
giàu có “hoa dại” ở bên ngoài hay không mà là có bao nhiêu bông hoa dại. Cả
phòng bàn tán sôi nổi. Dương Dĩnh liếc tôi một cái đầy ẩn ý, sau đó chị ta cầm
ly rượu, đổi chỗ cho đồng nghiệp ngồi bên cạnh tôi.
“Tiểu Ngôn, sau khi tốt nghiệp, em có dự định gì chưa? Học
lên thạc sĩ hay đi làm?” Dương Dĩnh chủ động bắt chuyện với tôi.
“Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó, chắc là đi làm chị ạ!”
“Em có nghĩ đến chuyện tới Bác Tín làm việc không?”
“Em rất thích môi trường làm việc ở Bác Tín. Nếu có cơ hội,
em sẽ suy nghĩ ạ!” Tôi hàm hồ trả lời.
“Chị cũng rất thích em, tuổi còn trẻ đã biết mình muốn gì…”
Chị ta cười tươi, vỗ vai tôi. “Nghe nói sếp cử em tới Cảnh Thiên, đây là cơ hội
rất tốt. Có điều, chị khuyên em một câu, với một số “cơ hội”, lúc cần nắm bắt
nhất định phải nắm bắt, lúc cần buông tay thì hãy buông tay… Nếu không bản thân
sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Tôi cười cười, ly rượu trong tay lắc lư. Tôi nghĩ, ai cũng
hiểu đạo lý này nhưng khi thực sự yêu một người, ai có thể phân biệt lúc nào nên
nắm chặt, lúc nào nên buông tay?
“Cám ơn chị Dĩnh, em sẽ ghi nhớ lời chị!” tôi mỉm cười, nâng
ly với Dương Dĩnh.
Dương Dĩnh là người phụ nữ khéo ăn nói và từng trải, chị ta
có thể nhìn thấu quy luật sinh tồn nơi công sở. Chúng tôi buôn từ chuyện công
việc đến chuyện tình trường và đàn ông, ly rượu cạn sạch lúc nào không hay.
“Chị nghĩ thế nào về Cảnh Mạc Vũ?” Tôi rất muốn biết đánh
giá của những người xung quanh về anh.
Dương Dĩnh ngẫm nghĩ hồi lâu. “Con người này quá thâm sâu
nên chị nhìn không thấu. Có điều, dựa theo phong cách làm việc của anh ta, chắc
anh ta là một người lý trí, lúc nào cũng biết rõ bản thân nên làm gì và hành
động như thế nào.”
“Vậy…” Tôi bất giác lẩm bẩm. “Anh ấy nhất định biết rõ mình
nên yêu người phụ nữ nào, không thể yêu người phụ nữ nào.”
“Dựa vào EQ[1] của anh ta, chắc anh ta có
thể phân biệt rõ.”
[1] EQ: viết tắt của Emotional Quotient, chỉ số đo lường
cảm xúc của con người.
Tôi cười khổ, tình yêu dùng lý trí dể quyết định, liệu có
còn gọi là tình yêu hay không?
***
Những giờ phút náo nhiệt luôn trôi qua rất nhanh. Chúng tôi
rời khỏi nhà hàng sau khi đã ăn uống no say. Bấy giờ đã hơn mười giờ đêm. Dãy
phố dài với đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy khiến tôi hoa mắt nhưng tôi có thể nhìn
thấy chiếc xe con màu đen quen thuộc đỗ ở phía đối diện. Tôi đứng yên vẫy tay
chào các đồng nghiệp. Dương Dĩnh vỗ vai tôi, đồng thời liếc mắt sang bên đường.
“Nhớ lời chị dặn đấy nhé!”
Tôi mỉm cười gật đầu
Thấy mọi người đã đi xa, chiếc xe con lặng lẽ chuyển bánh,
dừng trước mặt tôi. Tôi mở cửa ngồi vào trong, mới phát hiện Cảnh Mạc Vũ cũng ở
trên xe. Trên đùi anh đặt một chiếc laptop, màn hình mờ mờ chứng tỏ sắp hết
pin. Chắc anh đợi tôi lâu rồi.
“Không phải anh đi ăn với khách sao?”
“Bữa ăn kết thúc sớm.” Cảnh Mạc Vũ đóng máy tính xách tay,
nói với tài xế: “Về khách sạn đi!”
Không khí trong xe rất ấm áp, tôi giả vờ say, mạnh dạn dựa
đầu vào vai anh. Cảnh Mạc Vũ không né tránh, giữ nguyên tư thế. Tôi cắn môi,
cuối cùng không kìm nén tiếng nói từ tận đấy lòng: “Anh biết không, em rất nhớ
anh…”
Cảnh Mạc Vũ cụp mi mắt, chạm phải ánh mắt nóng bỏng của tôi.
Anh nhanh chóng liếc đi chỗ khác, nhìn ra ngoài đường phố náo nhiệt.
“Sau này nếu không có anh đi cùng, em đừng uống rượu.” Vẫn
là giọng điệu của người anh trai dạy bảo em gái, sự quan tâm thật lòng bị vẻ
nghiêm túc trên mặt anh che kín.
Tôi bĩu môi. “Phòng Tiêu thụ bọn em giành được dự án lớn với
Cảnh Thiên nên mới đi chúc mừng. Sếp bắt uống em có thể từ chối sao? Đúng rồi,
anh định hợp tác với Bác Tín thật à?”
“Anh chưa nhận lời giao dự án cho Bác Tín. Anh mới chỉ đặt
hai thiết bị đơn giản để dùng thử thôi.” Cảnh Mạc Vũ bình thản nói. “Với trình
độ kỹ thuật và khả năng sản xuất của bọn họ hiện tại, rất khó đáp ứng yêu cầu
của anh.”
Tôi kinh ngạc ngồi thẳng người, quay sang đối mặt với anh.
“Vậy tại sao anh còn đặt máy dùng thử?”
“Bỏ ra hai triệu đặt thiết bị, coi như nộp học phí thực tập
cho em, để em có cơ hội học hỏi và rèn luyện ở Bác Tín. Hơn nữa, máy móc của
Bác Tín được người trong giới đánh giá không tồi, anh cũng muốn dùng thử xem
sao.”
Tôi chợt tỉnh ngộ. “Anh giả vờ có hứng thú với em trước mặt
bọn họ vì muốn bọn họ cho em cơ hội?”
“Ừ, chẳng phải em thề sẽ nuôi anh và ba sao? Đừng nói là anh
không cho em cơ hội. Anh đã giúp em sắp xếp đâu vào đấy, năm thứ tư em có thể
tiếp tục tới thực tập ở Bác Tín. Đây là một cơ hội làm quen với công việc rất
tốt, đồng thời có thể hiểu về dự án mới của Cảnh Thiên.”
“Em chẳng biết gì cả, anh không sợ em làm hỏng dự án của anh
à?”
Cảnh Mạc Vũ cười cười. “Em cứ mạnh dạn làm đi, bất kể xảy ra
chuyện gì, cũng có anh ở đây.”
Ánh đèn dường lúc sáng lúc tối hắt vào gương mặt nhìn
nghiêng của anh, khiến diện mạo của anh càng trở nên mờ ảo.
Người đàn ông này, có được anh đã là một điều xa xỉ, tôi còn
đòi hỏi gì nữa?
Tôi đang chìm đắm trong suy tư, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên giơ
tay, trả điện thoại di động cho tôi. Cầm chiếc điện thoại tưởng không thể lấy
lại được, tôi không dám tin vào mắt mình. Tôi mở danh bạ cuộc gọi, quả nhiên là
điện thoại của tôi. Chỉ là danh sách cuộc gọi đến hiện thêm một số của Tề Lâm,
thời gian nghe điện thoại dài gần mười phút.
“Tề Lâm gọi điện? Anh bắt máy à?”
“Ừ.”
“Anh nói gì với anh ấy vậy? Không phải ôn lại chuyện cũ đấy
chứ?”
“Cũng chẳng nói gì nhiều, lâu lắm rồi không gặp nên anh hẹn
gặp cậu ta.” Cảnh Mạc Vũ thong thả tựa người vào thành ghế, quay mặt về phía
tôi. “Nhân tiện anh cũng hỏi cậu ta xem ở gần công ty Cảnh Thiên có căn hộ nào
tốt, tốt nhất là loại đã trang trí nội thất, chỉ cần sắm đồ gia dụng là có thể
tới ở. Nhà không cần quá rộng, đủ cho hai chúng ta lúc cần đến đó ở là được
rồi… Cậu ta nói sẽ để ý giúp anh.”
“Lúc cần? Đến đó ở?” Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ
mặt của Tề Lâm. “Sao anh không nói thẳng ra cho xong?”
Cảnh Mạc Vũ chỉnh lại vạt áo. “Khỏi cần, cậu ta có thể nghe
hiểu vấn đề.”