Băng Nhan
Thiên Sơn nguy nga hiểm trở, tầng tầng dãy núi liên miên
không ngừng, mây trắng vờn quanh cả ngày, ánh chiều tà cô tịch cũng đan vào dãy
núi, hồng quang vạn trượng phảng phất như cảnh quan hiếm thấy bên ngoài chốn
nhân gian. Cảnh sắc bốn phía giao hòa thành một mảnh, khiến kẻ khác hoa mắt.
Nơi này tuy còn đọng lại tuyết vào cuối năm, nhưng ở sơn khẩu lại bất chợt xuất
hiện ra “ôn tuyền” (suối nước nóng), thật là một nơi kì lạ. Ở giữa chốn núi
băng đèo tuyết có một nơi bí mật, một vị giang hồ mai danh ẩn tích hai mươi
năm, một võ lâm truyền kỳ tiền bối – Vu Nhạn Hiệp ẩn cư nơi hoang vu này. Người
thân tưởng nàng đã sớm đi về cõi tiên, lại không biết hai mươi năm trước nàng
quy ẩn nơi này, không hề giao thiệp với giang hồ chính là để tránh nguy hiểm.
Băng Nhan, là nàng cả đời này thu nhận duy nhất một đồ đệ,
mười bảy năm trước nhờ một nhân duyên mà nàng đã mang về được một oa nhi đặc dị
tuyệt mỹ.
Vu Nhạn Hiệp đã hơn trăm tuổi, sớm suy tính ra hôm nay là
ngày đại nạn của nàng. Một trăm lẻ tám tuổi của lão thân đã đi đến cuối, trước
khi hôn mê vẫn có một chuyện chưa xong, nàng thường an ủi Nhan nhi canh giữ ở
giường đá. Mới được mười bảy tuổi mà nàng đã đạt đến mĩ hoàn tuyệt trần, phấn
điêu ngọc trác (như tượng khắc ngọc mài – chẹp chẹp) tuyệt sắc, sợ là đủ để dấy
lên một hồi võ lâm gió lốc.
Nàng nhớ lại năm đó khi nhặt được Nhan nhi quay về Thiên Sơn
thì nó mạch tượng bạc nhược như chỉ còn một hơi thở. Nàng phải dùng nội lực
thâm hậu ổn định kinh mạch của nó, cũng đem nó ngâm ở trong hơn năm trăm loại
kì trân dị bảo cùng Thiên Sơn Tuyết Liên lại kết hợp ngâm trong ôn tuyền bảy bảy
bốn mươi chín ngày, sau mới cứu được sinh mệnh nhỏ trân quý của nó.
Tuy là đứa trẻ còn nhỏ tuổi, nhưng nàng tức đã nhìn ra người
nó có vài chỗ dị thường . Đôi mắt to linh lợi tinh ranh đảo qua đảo lại không sợ
hoàn cảnh xa lạ, không giống đứa trẻ bình thường khác khóc nháo không ngớt, ngược
lại dị thường im lặng mà trầm ổn. Da thịt của nó trắng nõn giống như băng tuyết,
dung mạo đã có phần trầm ngư lạc nhạn (chim sa cá lặn)(Tuyết Nhi: tỷ đọ với mụi
hem *nháy mắt*, Băng tỷ: xì!!, Linh Nhi: Tuyết Nhi nàng thật là ^^!), bởi vậy
nàng mới gọi nó là Băng Nhan.
Băng Nhan chiếm được toàn bộ sự yêu mến của nàng, nàng thu
Băng Nhan làm đệ tử, tự mình dạy dỗ. Nhan nhi thiên tư thông minh, đã nhìn qua
là không quên được, hai tuổi biết chữ, năm tuổi liền có thể đọc tứ thư ngũ
kinh, bảy tuổi đã nhớ tất cả kinh văn (Tiểu Linh: ta siêu hơn thế cóa phải hem
nhỉ??? Băng tỷ *lạnh lùng nói* có kiếp sau ngươi cũng không bằng được ta….Tuyết
nhi: =_=!! ) Điều tiếc nuối chính là, thể chất nàng trời sinh không thích hợp
luyện võ, nhưng nàng thiên tư tốt đã xem qua là không quên được, cũng là kỳ tài
học y, bởi vậy Vu Nhan Hiệp đem sở học kỳ môn y thuật cả đời mình toàn bộ truyền
cho nàng .
Khi Băng Nhan mười tuổi, đã ghi tạc trong đầu toàn bộ y học
tàng thư trong thạch động không sót một chữ. Trung tàng thư đề cập tất cả tên
dược thảo ở Thiên Sơn, hình dạng, tính năng không gì nàng không biết, hơn nữa
trong núi này thật sự mọi chim quý thú lạ to nhỏ bị thương, toàn bộ đều được
nàng chữa trị (Tuyết Nhi: *bật ngón tay cái*)
Nhìn đôi mắt đẹp lạnh lùng trong trẻo của đồ nhi từ trước đến
nay chưa từng trải qua ưu thương, Vu Nhạn Hiệp cười cười.
“Nhan nhi, ngươi đã tập được tất cả y thuật suốt đời ta, Vu
Nhạn Hiệp ta chết cũng không tiếc, bất quá ……….”
“Sư phụ, đồ nhi tuổi còn nhỏ, cần sư phụ chỉ dạy.” Băng Nhan
cắt ngang lời sư phụ nói.
“Đồ nhi không cần khiêm tốn, y thuật của con đã đạt cảnh giới
lô hỏa thuần thanh (cực kỳ thành thạo, nhuần nhuyễn), đã đến lúc nên xuống
núi.”
“Sư phụ muốn đồ nhi xuống núi?”
“Không sai. Năm đó sư phụ cứu con trên cây là ở vách tường
Đoạn Hồn Nhai của Thiên Sơn, chắc là một hồi hạo kiếp khiến cho con bị vứt xuống
dưới Nhai. May mà mạng con không tuyệt, được tùng diệp ngàn năm tiếp nhận nên mới
không tan xương nát thịt.”
“Nguyên lai đồ nhi là đứa trẻ bị vứt bỏ.” (tội nghiệp :( )
“Không, theo vật liệu may mặc quý giá bọc trên người con, tất
là con gái nhà bề thế. Trên người con còn mang các loại vật phẩm trang sức trân
bảo tượng trưng phú quý cát tường. Có thể thấy được cha mẹ sinh dưỡng của con
là cỡ nào quý trọng con, ngàn vạn lần không thể không có nguyên nhân mà vứt bỏ
con.”
Nghe từ trong miệng sư phụ nói ra thân thế chính mình, trên
mặt Băng Nhan cũng không có cảm xúc dao động, thân thế cũng không khơi dậy được
hứng thú của nàng. Nàng không coi trọng điều đó mà ngược lại, mạch tượng sư phụ
đang mỏng manh đuối dần mới làm cho nàng nhíu mi ưu tư. Nàng cầm lấy dược thang
giục.”Uống xong Thiên Sơn Tuyết Liên, sư phụ sẽ tốt.” Năm đó sư phụ chính là
tìm được trân dược ngàn năm khó gặp làm thuốc dẫn, mới làm cho chính mình khởi
tử hồi sinh, mà hiện tại nàng cũng bào chế đúng cách.
Vu Nhạn Hiệp hơi lắc đầu , lấy tay ngăn đồ nhi đưa chén thuốc
đến bên miệng mình.”Nhan nhi, dương thọ của ta đã hết, thiên mệnh nan vi (lệnh
trời khó cãi), phi thuốc và kim châm có thể cứu hay không thì con hiểu rõ nhất.”
Băng Nhan lặng yên không nói, nhìn chén thuốc xuất thần,
trong mắt cô gái hàm chứa cái nhìn thấu tình đời quang mang.
“Sau khi ta chết, con hãy đi xuống núi điều tra thân thế.”
Vu Nhạn Hiệp dặn dò nói.
“Đồ nhi không cần thân thế, cũng không nghĩ muốn xuống núi,
đồ nhi phải bồi sư phụ ở Thiên Sơn sống quãng đời còn lại.”
“Không được.” Vu Nhạn Hiệp lắc đầu ra lệnh “Con phải xuống
núi, đây là mệnh lệnh. Nếu không tra ra thân thế của con, sư phụ sẽ chết không
nhắm mắt.” (đừng nói thế chứ!! )
Băng Nhan không nói, trong mắt lóe lên tia khó hiểu. Mệnh lệnh
của sư phụ nàng không dám vi phạm, lại không rõ thân thế chính mình đối với sư
phụ có gì trọng yếu?
Vu Nhạn Hiệp ánh mắt chuyển sang Nham Cự canh giữ ở phía sau
đồ nhi. Hắn chiều cao mười thước, lực lớn vô cùng, là ở chốn thâm sơn được cự
hùng (gấu to) nuôi lớn. Từ bốn năm trước sau khi được Nhan nhi cứu từ quỷ môn
quan trở về, liền vẫn trung thành và tận tâm theo sát Nhan nhi, là người tuyệt
đối có thể tín nhiệm giao phó. Nàng dặn dò hắn: “Giang hồ hiểm ác, tiền đồ nhiều
trở ngại, ngươi theo Nhan nhi xuống núi bảo hộ nàng, ngàn vạn lần đừng để kẻ
gian đả thương nàng.”
“Nham Cự thề sống chết bảo hộ chủ tử.” Trong đầu hắn chỉ có
sứ mệnh bảo hộ chủ tử, ngữ khí hàm chứa kiên định vô cùng.
Vu Nhạn Hiệp vui mừng ngẩng đầu lại nhìn gương mặt phù dung
má ngọc, trong lòng dấy lên niềm yêu thương trìu mến. Một cô gái băng tuyết
thông minh không nhiễm trần thế tục như vậy, nàng có thể nào nhẫn tâm để nó ở
Thiên Sơn sống quãng đời còn lại như vậy. Nếu xem nó như con mình, lại có thể
nào nhẫn tâm thấy nó nhiều năm cùng động vật kết giao, cùng băng tuyết làm bạn,
ra lệnh cho nó xuống núi là biện pháp tốt nhất. Vu Nhạn Hiệp biết Nhan nhi cho
dù vô vàn không muốn, cũng sẽ không làm trái di ngôn của nàng.
“Sau khi ta chết, đem ta táng trên đỉnh núi, để trời đất thu
hồi ta khỏi trần thế hời hợt, hóa thành tinh hoa được hưởng ân huệ của vạn vật,
linh hồn của ta sẽ tồn tại cùng nhật nguyệt.”
“Cũng sẽ cùng đồ nhi tồn tại sao?”
“Đúng vậy, hảo đồ nhi của ta, xuống núi đi thôi! Đi thăm dò
tìm thân thế của con, ta đã không thể cho con cái gì. Đi thôi, tự mình đi tìm
cha mẹ của con, sư phụ trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ con, hảo Nhan nhi của
ta. . . . . .” (sư phụ thật tốt ^^! )
Muốn có chỗ trong bàn tiệc của giới võ lâm giữa chốn giang hồ
thì có được công phu cao cường là điều kiện hàng đầu. Luận về khinh công thì mọi
người đều giơ ngón tay cái lên mà tán thưởng Triệu chưởng môn phái Phạm Lâm.
Nói tới nội công thì đã có Tiêu trang chủ của Nam Ưng sơn trang và Thiệu thần
tăng của Bắc Hoa tự nổi danh. Nếu như lấy binh khí để xếp hạng thì có truyền
nhân của Mạc thị môn phái Mạc Thiên Sí và Ô Ti Tiên Các của Bắc nguyên quỷ lực
xích đỉnh cao hai chốn nam bắc.
Kiếm thuật của Mạc Thiên Sí ở trong chốn giang hồ có thể nói
là số một. Những thứ như đao, phủ, chùy, luyện… có đến trên trăm chủng loại
binh khí tất cả đều địch không lại kiếm thuật huyền ảo của hắn. Danh xưng “Kiếm
vô ảnh” chính là từ đây mà ra.
Do tâm lí không phục thúc đẩy mà mỗi vị chủ quản có tiếng
tăm các gia tộc đều cầm binh khí nhao nhao đến đây lãnh giáo. Họ muốn đánh bại
Mạc Thiên Sí để thay đổi bảng xếp hạng binh khí, lấy đó mà biểu dương danh tiếng
hiển hách của môn phái mình.
Muốn tìm Mạc Thiên Sí thì cứ đến tửu lâu là được rồi! Hôm
nay lại có một kẻ tự phụ thân mang tuyệt kỷ trong võ lâm tìm tới cửa định khiêu
chiến Mạc Thiên Sí, muốn lấy kiếm thức so sánh cao thấp.
“Mạc Thiên Sí! Xưa nay vẫn nghe thấy Mạc thị kiếm pháp vô địch
thiên hạ nên hôm nay đặc biệt đến lãnh giáo, xin mời!”
Kẻ mới tới với thái độ ngông cuồng tự cao tự đại đuổi những
thực khách khác trong tửu lâu. Nhiều người biết sắp có một hồi đánh nhau liền
nhao nhao tránh vào góc hoặc ra bên ngoài vì sợ tai họa bất ngờ làm hại bản
thân. Nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt lại làm cho bọn họ không cam lòng mà rời đi
như vậy, không thể làm gì khác hơn là tìm một chỗ an toàn thật xa chờ xem kịch
vui, dù sao trò hay không phải ngày nào cũng trình diễn.
Mọi người chỉ thấy vị hiệp khách bị khiêu chiến đang thú vị
nâng vò rượu nặng mười cân trong tay mặc sức tu mà không buồn để ý đến sự có mặt
của người khác.
“Mạc Thiên Sí! Ngươi sợ sao?” Người mới đến thấy thái độ của
hắn không buồn nhìn tới thì cảm thấy không kiên nhẫn!
Mạc Thiên Sí cuối cùng cũng đặt vò rượu nặng xuống khiến cho
mọi người có thể nhìn thấy gương mặt của hắn. Mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng cân
đối, trong tướng soái khí lại pha lẫn vẻ chất phác, trong dáng điệu biếng nhác
lại mang theo khí chất không chịu sự gò bó, thực là một nam nhân anh tuấn. (Tiểu
Linh: khí chất còn kém ta ah ^^~….. Mạc ca: *nhướn mày, cười đểu* ngươi đang
trong mộng phải không?!?)
Mạc Thiên Sí đang say sưa uống rượu ngon với vẻ tràn đầy
sung sướng, tựa hồ câu đe dọa vừa rồi cũng không nghe thấy. Nét mặt khoan khoái
cùng khí thế cuồng ngạo thận trọng của người kia rõ ràng tạo thành sự tương phản
không khỏi làm người quanh mình vì hắn mà toát mồ hôi lạnh.
“Nhìn hắn kìa! Bởi vì đang say rượu mà đến ngồi cũng không vững,
chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
“Đáng thương thay! Một võ giả nhanh nhẹn như vậy mà cứ thế sắp
xuống chốn hoàng tuyền!” Mọi người ở một bên nói thì thầm mà cùng cất tiếng bàn
tán.
Mạc Thiên Sí lấy ống tay áo lau lau chút rượu còn sót lại
bên mép rồi nấc cục một cái chỉ còn thiếu nước không gục xuống bàn mà ngủ gật.
Thái độ của hắn chọc giận người khiêu chiến làm người đó nhanh chóng rút kiếm
đâm vào huyệt Thái Dương của hắn. Trong lúc mọi người kêu lên kinh hãi thì Mạc
Thiên Sí chỉ lắc mình một cái liền khéo léo tránh thoát mũi kiếm. Người mới đến
chưa chịu từ bỏ ý định đâm tiếp, nhưng kiếm thức dù sắc bén như thế nào cũng lại
không gây tổn thương nổi hắn.
Sau một hồi so chiêu, người này mồ hôi đã tuôn ra như mưa,
miệng thở hồng hộc. Còn Mạc Thiên Sí trước sau vẫn ngồi ở trên ghế với vẻ mặt
nhàn hạ. Hắn ưỡn cái lưng và thả lỏng toàn thân rồi sau đó miễn cưỡng mở miệng
nói: “Được rồi, ngươi muốn tỷ thí thì ta liền phụng bồi, hiện tại bắt đầu chứ?”
Trong lời nói bao hàm nghĩa thể hiện vừa rồi khoa tay múa chân đối với hắn mà
nói chỉ là hoạt động chút chút cho giãn gân cốt mà thôi.
Kẻ đối diện dốc sức khiến cho mặt đỏ tới mang tai phẫn nộ
quát: “Đồ cuồng vọng! Đao kiếm không có mắt, đừng trách ta không khách khí! Mau
rút kiếm đi!”
“Thật xin lỗi, kiếm của ta vẫn còn nằm ở hiệu cầm đồ, không
bằng lấy đũa làm kiếm vậy.” Mạc Thiên Sí nhặt chiếc đũa tre lên rồi làm ra tư
thế cầm kiếm đầy vẻ tức cười làm cho mọi người đứng xem trò vui nhịn không được
mà rinh rích thành tiếng.
Đối phương giận dữ không thể ngăn được tiếng khúc khích nên
lại tập kích lần nữa. Chiêu nào chiêu nấy đều tàn độc, xem ra nếu không lấy được
một mắt một tay của hắn thì thề không bỏ qua.
Một hồi đánh nhau kịch liệt thế là triển khai, đối phương
khí thế sắc bén không thèm kiềm chế, kiếm khí lan tới đâu làm đổ vỡ hết thảy.
Mà Mạc Thiên Sí chỉ là tránh né kiếm khí của đối phương, lấy đũa tre mà xuất ra
kiếm chiêu, động tác khéo léo cũng không phí sức lực. Còn nhìn tới đối phương,
mặc dù khí thế như cầu vồng hiện lên, nhưng lại bởi vì xuất ra chiêu thức kịch
liệt mà hao tổn tinh lực.
Đột nhiên Mạc Thiên Sí lộ ra sơ hở, huyệt Thiên Môn (giữa
trán) để lộ rộng ra, đối phương thừa cơ hướng tới huyệt Thiên linh cái (đỉnh đầu)
định đâm cho một nhát trí mạng.
Chỉ thấy Mạc Thiên Sí xoay người một cái, thần không biết quỷ
không hay lợi dụng đũa tre khỏ xuống huyệt đạo trên đầu đối phương, sắc mặt đối
phương liền trắng bệch. Trong lòng hắn biết nếu Mạc Thiên Sí chỉ hơi dùng sức sẽ
làm từ gáy hắn trở xuống tê liệt, cuối cùng thắng thua đã rõ.
“Kiếm khí của ngươi mãnh liệt mà không hợp lý, chiêu thức rườm
rà nên dễ loạn, cứ về tu luyện thêm mười năm, có lẽ có thể lọt được vào trong bảng
xếp hạng.” Mạc Thiên Sí trầm tĩnh nói.
Nói xong, hắn ném đũa tre sang một bên, xoay người đi về
phía chưởng quỹ. Không ngờ đối phương lại chưa từ bỏ ý định lần thứ hai từ sau
lưng đánh lén, muốn đẩy hắn vào tử địa. Mạc Thiên Sí mặc dù quay lưng về phía hắn,
nhưng lại dễ dàng tránh né đồng thời lấy hai ngón tay kẹp chặt mũi kiếm, lực đạo
lớn đến nỗi làm đối phương không cách nào rút thân kiếm về.
Hắn từ từ xoay người, dáng vẻ trên mặt không hề là say rượu
lười nhác nữa. Thay vào đó chính là sự sắc bén khiếp người, hai mắt sáng ngời bắn
ra những tia sắc bén bức nhân, nhìn chằm chằm vào con ngươi kinh ngạc của đối
phương.
“Công phu tỷ thí nằm ở điểm đến là dừng. Sư phụ ngươi là người
quang minh lỗi lạc, được nhân sĩ giang hồ kính trọng. Ngươi thân là đệ tử của
ông ấy mà lại dùng loại thủ đoạn thấp hèn nhiều lần đánh lén sau lưng, quả thực
là bôi xấu danh dự lão nhân gia.”
Hắn xuất lực, kiếm thoáng chốc gãy làm hai đoạn, Mạc Thiên
Sí vung tay đánh vào ngực hắn, bẻ gãy ba cái xương sườn làm hắn không đứng dậy
nổi, cùng lúc chiếm lấy túi tiền bên hông hắn ném cho người chưởng quỹ mà cười
nói: “Chỗ tiền này coi như là bồi thường tổn thất trong điếm của ngươi đi!”
Vậy đương nhiên cũng bao gồm thanh toán chỗ tiền mình vừa uống
rượu xong. Tính ra đã hơn ba tháng được miễn tiền uống quá nhiều…. Không có biện
pháp! Số người tìm Mạc Thiên Sí hắn khiêu chiến để cầu danh vọng thật sự nhiều
lắm, mà hắn cũng vui vẻ được ăn uống miễn phí!
Những người khác đứng xem trận đấu đặc sắc này tất cả đều
sách sách lấy làm kỳ, nguyên lai người này chính là “Kiếm vô ảnh” Mạc Thiên Sí.
Đồn rằng bản lĩnh kiếm thuật của hắn rất thần kỳ, dù chưa thấy
hắn chân chính dùng kiếm, nhưng chỉ với một chiếc đũa ở trong tay hắn không ngờ
đã giống lưỡi dao loại sắc bén vô cùng. Trận này đánh nhau thật sự là khiến bọn
họ được mở rộng tầm mắt.
Sau khi Mạc Thiên Sí bước ra khỏi tửu lâu thì hắn ưỡn ưỡn
cái lưng quá khổ. Hừ, sau khi cơm no rượu say thì nên một nơi yên lặng thật tốt
để ngủ trưa cho đã!
Ở khắp Hoàng Sa, miền Tây Bắc mênh mông hiu quạnh đã hình
thành một cảnh sắc không thay đổi. Ở cái nơi không có một ngọn cỏ này, ngoại trừ
đám lái buôn thi thoảng đí qua thì chỉ còn lại có một mảnh Hoàng Sa khô cằn,
nhìn đâu cũng thấy toàn là hoang mạc. Từ Cam Châu đi về phía đông, dần dần xuất
hiện ốc đảo lác đác mang đến vài phần sinh khí. Mọi người tụ tập ở chỗ này hình
thành một nơichợ búa giao dịch và nghỉ ngơi.
Những người đi qua phần lớn thuộc các tộc đến từ Tây bắc, đại
sa mạc và trung nguyên. Bởi vì vùng đất này không ai cai quản, do đó đã trở
thành nơi long xà hỗn độn. Người ta không có vương pháp, tất cả quyền lực đều
do quyền cước công phu mà có.
Nham Cự đi theo sát chủ nhân, hết sức chăm chú tìm kiếm nguy
cơ ẩn náu xung quanh. Trên đầu Băng Nhan đội mũ trắng quấn lụa trắng. Mũ trắng
là để ngăn cản ánh mặt trời trên đỉnh đầu, còn tấm lụa trắng thì để che đi dung
nhan tuyệt mỹ của nàng.
Nhà trọ ở chợ trung tâm cung cấp cho khách lữ hành nơi dừng
chân cùng nước trà tửu quán. Hai người đi tới một góc nhà hàng thì ngồi xuống,
Nham Cự quay sang hỏi chủ nhân: “Chủ nhân muốn ăn gì đây?”
“Tùy ý, nhẹ nhàng là được rồi” Giọng nói mềm mại thanh nhã
khiến cho người khác chú ý liền đua nhau nhao nhao dùng khóe mắt liếc nhìn nữ
nhân bịt lụa trắng.
Chỉ thấy nàng cởi áo choàng nhẹ khoác ngoài đặt ở bên cạnh,
qua làn váy mỏng mơ hồ có thể thấy được thân hình đẹp đẽ, còn đôi tay mảnh khảnh
trắng bóc kia thì trong đại sa mạc Hoàng Sa nóng như thiêu lộ ra vẻ nổi bật dị
thường. Thông thường nữ nhân đi xa hoặc giang hồ nữ hiệp, bình thường bởi vì dầm
mưa dãi nắng khiến cho làn da thô ráp có màu vàng nhạt. Nhất là ở vùng Tây Bắc
là chốn khắc nghiệt. Bởi vậy, da thịt nõn nà không tỳ vết của nàng lập tức thu
hút ánh mắt liếc xéo từ xung quanh.
Thử nghĩ, nếu giống như đôi tay trắng nõn mơn mởn mềm mại dường
này thì như vậy dung nhan dưới tấm lụa trắng kia đại khái cũng sẽ không thể kém
nhiều lắm.
Quả nhiên, khi nàng gở tấm lụa trắng xuống để lộ ra một nước
da trắng thuần khiết với dung nhan xinh đẹp thì lập tức làm kinh ngạc người ngồi
tứ phía, khiến cho tất cả nam nhân đều trợn trừng hai con ngươi lồi hết ra
ngoài, nước dãi chỉ còn thiếu điều không làm lụt đất. Ngay trong lúc nhiều người
vẫn đang trợn mắt cứng lưỡi thì một vị nam nhân cường tráng đứng dậy. Hắn cao
tám thước, lưng hùm vai gấu, trên lưng khoác chiếc rìu lớn sải bước đến gần
Băng Nhan, một đôi mắt ma quái nôn nóng dán chặt trên người nàng.
“Khá lắm, cô nương xinh đẹp! Các đại gia muốn mời cô uống rượu,
Khả Phủ rất hân hạnh được đón tiếp?” Đồng bọn khác đi theo kêu gào hô lớn làm
toàn bộ người trong quán trọ cũng chờ được xem kịch vui.
Nham Cự lạnh lùng nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén liếc qua nam
nhân sau đó nói lạnh nhạt: “Đừng quấy rầy chủ nhân của ta, cút xa một chút.”
“Ở đây không có chuyện của ngươi, biết thức thời thì cút đi!
Khó được bổn đại gia coi trọng như cô nương này, ngươi mau tới đây theo chúng ta
uống rượu!” Hắn liền đưa tay định khinh bạc cánh tay ngọc ngà của nàng.
Nhưng tay của hắn ngay cả chéo áo của Băng Nhan vẫn còn chưa
chạm vào thì đã bị một củ lạc đâm xuyên qua lòng bàn tay. Nam nhân vội ôm bàn
tay máu chảy ròng ròng, đau đến oa oa kêu lớn. Ba tên đồng bọn khác thấy thế, lập
tức rút đao vây quanh hai người bọn họ.
”Đồ thối tha này! Dám đả thương lão đại của chúng ta, nạp mạng
đi!” Ba thanh đại đao sáng quắc nhằm vào Nham Cự chém tới.
Chỉ thấy tay phải Nham Cự vung lên, đại đao trong tay ba người
lập tức bị ép rơi trên mặt đất. Hắn tức giận đang ngưng tụ nội lực muốn cho những
tên hỗn xược này một chút giáo huấn thì Băng Nhan khẽ khàng lên tiếng: “Lưu lại
mạng cho bọn họ.”
Nham Cự vốn muốn đưa ba người vào tử địa, sau khi nghe Băng
Nhan nói như vậy thì liền đổi sang cắt đứt gân bàn tay ba người khiến cho chúng
không cách nào hoành hành tiếp nữa.
Tất cả quá trình đó chỉ phát sinh trong nháy mắt, thủ đoạn
võ công cao cường cách không cắt gân mạch được sử dụng khiến mọi người đều sợ đến
mặt xám như tro, càng không nói đến bốn người kia đang sợ đến quỳ trên mặt đất.
“Nham Cự”. Băng Nhan ý bảo dừng tay rồi đi tới chỗ chưởng quỹ
vốn đã sớm sợ đến hồn phi phách tán mà hỏi: “Chúng ta phải dùng cái gì mới có
thể đổi lấy nước trà và lương khô với ngươi?”
“Ngân. . . Bạc. . .”
“Bạc?” Nàng thì không hiểu rõ lắm, nhưng chưởng quỹ đang hoảng
sợ lại lập tức sửa lời: “Không. . . Không có . . . Cũng không quan hệ. . .”
Băng Nhan hơi nghĩ ngợi rồi quay sang bốn kẻ hỗn xược đang
quì mọp dưới đất , còn tinh thần đang hoảng hốt bất định mà hỏi “Các ngươi có
thể có bạc?”
“Có. . . Có!” Bọn họ vội vàng đem tất cả bạc trên người đưa
ra hết, chỉ cầu được lưu lại một mạng! (Linh Nhi: hahaha……Băng tỷ cướp trắng trợn
thật……! Băng tỷ: *lườm lườm*không phải chuyện của ngươi, đi chỗ khác
nhanh……-_-!! *lạnh sống lưng* vâng vâng, e đi ngay )
Băng Nhan lấy từ tay áo ra một cái bình con màu đen hình quả
bưởi đưa cho một người trong bọn chúng “Bình thuốc này có thể trị liệu những tổn
thương cho các ngươi, cái này để trao đổi với số bạc đã bỏ ra.”
Nham Cự thu chỗ bạc đó vào trong bao quần áo, sau khi thanh
toán cho chưởng quỹ mười lượng bạc thì mang theo lương khô cùng chủ nhân rời khỏi
quán trọ. Băng Nhan sau khi học được cách có thể dùng bạc dễ dàng đổi lấy vật dụng
thì liền phái Nham Cự dùng bạc thay ngựa tiếp tục hướng về phía đông nhằm trung
nguyên đi tới.
Căn cứ lời của sư phụ lúc lâm chung thì khi còn bé nàng mặc
quần áo kiểu người Hán ở trung nguyên, thân thế của nàng liệu đích thật là xuất
phát từ trung nguyên? Ngồi ở trên yên ngựa Băng Nhan nhìn đất trời phía xa xôi
của sa mạc Hoàng Sa mênh mông.
”Xuất phát đi.” Nàng nói nhỏ.
Hai người chủ tớ lại lần nữa nhập vào trong đám bụi màu vàng
cuồn cuộn nhằm hướng đông đi tìm kiếm đáp án……. Sau khi qua Trường Thành thì đến
Trung Nguyên, khí hậu không còn khắc nghiệt như vậy nữa. Dọc theo bờ sông nhằm
hướng đông nam đi xuống, cây cỏ trở nên dễ dàng trông thấy hơn, còn nơi nghỉ
ngơi cũng nhiều hơn .
Chủ tớ Băng Nhan xuyên qua cánh rừng đi theo tiếng nước thì
tới một chỗ bên hồ. Hồ nước trong suốt sạch sẽ, còn nhìn thấy trong đó những
con cá đang bơi lượn. Ngựa nhìn thấy nước thì phát ra tiếng hí vui mừng rồi đi
tới bờ hồ bắt đầu tự uống. Băng Nhan bảo Nham Cự giúp mình xuống ngựa . Nàng ngồi
xổm bên hồ lấy nước vỗ nhẹ vào mặt, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái
khiến nàng có ý nghĩ muốn tắm rửa.
“Ở chỗ này liệu có an toàn?” Nàng quay sang hỏi Nham Cự.
Hiểu rõ ý định muốn tắm rửa của chủ nhân, dọc đường đi tới
Nham Cự đã sớm quan sát cả vùng suốt hơn trăm dặm đường mà cũng không thấy dấu
hiệu cả người lẫn súc vật. Cho dù có thì hắn cũng tuyệt không để cho người nào
có cơ hội tới gần.
“Chủ nhân yên tâm, có Nham Cự coi chừng hộ.” Sau khi đến nấp
phía sau tảng đá, Nham Cự tĩnh tọa nhắm mắt dưỡng thần, lắng nghe động tĩnh tứ
phía. Cho dù là tiếng hít thở của chuột núi ngầm dưới đất cũng không thoát khỏi
lỗ tai hắn.
Xác định bốn bề vắng lặng, Băng Nhan lần lượt bỏ mũ xuống, cới
áo choàng , quần áo . . . Cho đến tất cả quần áo cởi xuống thì trần như nhộng,
sau đó nàng từ từ buông búi tóc tùy ý cho nó xõa khắp trên thân thể hoàn mỹ trắng
nõn của mình. Nàng bước xuống hồ nước giống như con cá thong dong lặn xuống
trong làn nước để cho nước hồ mát rượi tắm rửa toàn thân.
Diện tích hồ này mặc dù không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Hồ
nước kéo dài một mạch cho tới bờ bên kia, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy con cá
đang nhảy khỏi mặt nước. Băng Nhan vui vẻ liền lặn sang tới bờ bên kia muốn
cùng con cá chơi đùa một phen.
Có người tới gần!
Đang nằm bí mật trên thân cây hưởng thụ giấc mộng yên tĩnh
thì Mạc Thiên Sí cảnh giác mở mắt ra. Nhìn khắp bốn phía thì thấy đằng xa bên
kia hồ nước là mấy chấm màu nâu. Là mấy con ngựa, như vậy tức là có người ở gần
đó.
Do hắn không biết đối phương là địch hay là bạn nên đang hết
sức chăm chú cảnh giới động tĩnh. Chợt bề mặt hồ nước phẳng lặng thoáng chốc
sóng nước dập dờn, trong bọt nước lóe lên hiện ra một cảnh đến trêu ghẹo lòng
người. Một thân thể hoàn mỹ xích lỏa đang vươn lên khỏi mặt nước. Mái tóc dài
đen buông xuống kia của nàng giống như loại sa tanh mềm mại thoải mái rơi trước
ngực, che đi bộ ngực tròn trịa mà tăng thêm vẻ đẹp thần bí. Dưới những bọt nước
chảy xuống là đường cong bóng loáng quý giá vẽ lại bề ngoài mãnh khảnh của vòng
eo.
Là một . . . cô nương. . .
Là một … cô nương …
Hắn ngây ngẩn cả người! Là tiên nữ hạ phàm đang tắm? Hay là
thần hồ hóa thân? Do chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, nhưng đầu óc tỉnh
táo nhạy cảm của Mạc Thiên Sí lại vì lần này mà rung động, vì hoa sen mới nở. .
. Chính là ý tứ này sao? Cho dù là chớ nên khiếm nhã, nhưng hắn đã bị thân thể
thướt tha của nàng thu hết hồn phách mà không kềm chế được. (Linh Nhi: thế mà
kêu chớ khiếm nhã sao, thật là bt mà…..cơ mà ta thik =)) )
Băng Nhan thở ra một tiếng thở phào thoải mái. Đằng đẵng suốt
cả lộ trình dài rồi cuối cùng có thể tắm rửa gột đi bụi cát khắp người, nàng nhẹ
nhàng vuốt những lọn tóc. Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống hồ nước hắt lên những
đốm lấp lánh.
Muốn nhờ mặt nước để sửa sang lại mặt mũi, nàng cúi người định
trước khi lên bờ thì vốc nước mát vỗ lên trên mặt. Đột nhiên, nàng hét lên một
tiếng, mặt nước rõ ràng chiếu ra hình bóng nam nhân xa lạ trên cây, nàng hoảng
sợ ngẩng đầu trợn mắt nhìn hướng Mạc Thiên Sí, đồng thời kinh hãi hô hoán. (TN:
nhận thấy có người rồi =)) )
“Thật xin lỗi, cô nương ta……” hắn chật vật muốn giải thích
(Linh Nhi: cơ thể đã bị ca nhìn thấy hết oy, giờ còn giải thik gì được chứ)
Nhưng nhanh hơn là một sát khí mạnh mẻ đánh về phía hắn.
Trước thế công đoạt mạng kia cơ hồ là ngàn cân treo sợi tóc
nên Mạc Thiên Sí căn bản không còn kịp giải thích nữa, hai người bắt đầu giao đấu.
Băng Nhan nhanh chóng trở lại trên bờ hồ để quay về mặc quần
áo, nàng biết võ công của đối phương sâu không lường được. Nếu không, Nham Cự sẽ
không thể không phát hiện được sự có mặt của đối phương. Lúc này nhìn hai người
đánh nhau kịch liệt, theo hiểu biết của nàng về bí kíp võ công thiên hạ thì việc
người này biến đổi chiêu thức và thân pháp nhẹ nhàng thể hiện ra công phu của hắn
có thể cùng Nham Cự không phân cao thấp. Không, có lẽ… so với Nham Cự còn cao
hơn một chút. (Tuyết Nhi: hơn là cái chắc hắc hắc. Băng Nhan: xì! im đi cho ta
coi. Tuyết Nhi: vâng ạ, tỷ cứ tự nhiên ^^!)
Nhưng vào lúc này một nam nhân đi ngang qua, sau khi nhìn thấy
sắc đẹp của Băng Nhan lại nổi lên tà niệm muốn bắt nàng mang về nhà. Băng Nhan
vì lo lắng cho an nguy của Nham Cự nên cũng không phát hiện có người tới gần.
Thải hoa tặc lặng lẽ vươn đôi tay dâm dục muốn lấy mê dược từ sau lưng làm nàng
hôn mê.
Mạc Thiên Sí liếc mắt thoáng nhìn, trùng hợp trông thấy động
tác của tặc nhân bèn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai phóng ra một vũ khí sắc
bén lướt qua cạnh người Băng Nhan xuyên thấu lòng bàn tay phải của thải hoa tặc.
Nhưng cũng bởi vậy nên không kịp đỡ một chưởng Nham Cự bổ tới nặng nề nện trúng
làm bị thương nặng ở ngực mà ngã xuống.
Thải hoa tặc đau đớn thét lên làm kinh động Nham Cự và Băng
Nhan, Băng Nhan đột nhiên bị khuôn mặt hung ác làm kinh khiếp, hắn vẫn chưa từ
bỏ ý định muốn bắt nàng đi thì ngay đến chéo áo cũng chưa chạm vào liền bị Nham
Cự dùng nội lực chấn bay ra ngoài mười thước đập gẫy thân cây rồi ngã xuống mặt
đất.
“Ta không sao”. Băng Nhan nói để ngăn cản Nham Cự còn muốn
đuổi tận giết tuyệt. Sau khi trấn định lại nàng đi về phía thải hoa tặc để xem.
Kẻ này đã không còn hơi thở, không thể cứu được.
Nhìn lại tay phải của hắn thấy vũ khí sắc bén xuyên qua lại
chỉ là một cái cuống lá, nàng kinh dị quay đầu nhìn về phía nam nhân xa lạ nằm ở
bờ hồ bên kia.
“Dẫn ta tới đó.” Nàng ra lệnh cho Nham Cự. Nham Cự dùng
khinh công mang theo chủ nhân đi tới bờ hồ bên kia, Mạc Thiên Sí vẫn nhắm mắt mắt
nằm trên mặt đất, khóe miệng rỉ huyết, sắc mặt tái nhợt.
Nàng muốn tiến lên bắt mạch nhưng bị Nham Cự ngăn cản.
“Người này nguy hiểm, không nên tới gần.”
“Ngươi cũng thấy đấy, hắn vừa rồi đã cứu ta, không thể vứt bỏ
hắn mà không để ý”. Băng Nhan kiên trì nói. Ngay trong lúc vô cùng nguy cấp mà
hắn vẫn lựa chọn cứu nàng, từ điểm đó có thể phán đoán người này tuyệt không phải
là người đại ác.
Nàng bắt mạch tỉ mỉ cho Mạc Thiên Sí rồi kinh ngạc với công
lực thâm hậu của hắn. Sau khi nhận một chưởng của Nham Cự lại chỉ bị chút nội
thương mà bất tỉnh, so với kẻ thải hoa tặc kia chết bất đắc kỳ tử thì thật là
cách biệt khá xa.
“Dẫn hắn đi, chúng ta tìm một chỗ chữa thương”. Khi đứng
lên, nàng quyết định trả lại đầy đủ cho hắn món nợ ân tình này.
Sau khi xuống núi thì may mắn ở lối vào chân núi hẻo lánh có
một khách điếm. Mắt thấy sắc trời đã tối nên Băng Nhan quyết định tạm dừng chân
ở đây.
Tiểu nhị trong khách điếm lúc đầu tiên nhìn thấy Băng Nhan
thì còn có vẻ kinh ngạc không thể tin nổi. Sau đó mới vội gấp rút ân cần chào hỏi
rồi tiền hô hậu ủng đưa nàng đi lấy một phòng hảo hạng,còn như phòng của Nham Cự
thì qua loa ứng phó mà thôi.
Nham Cự vác Mạc Thiên Sí vào trong phòng ném ở trên giường,
tay chân vụng về chỉnh lại thân thể tay chân hắn trở về vị trí nằm xuôi người.
Băng Nhan quay sang nhìn tiểu nhị khách điếm vẫn còn ngây ngốc
đứng ở một bên nhìn nàng không chớp mắt mà khẽ hỏi: “Liệu có nước nóng, vải trắng
cùng dầu nóng không? Ta còn muốn một bầu rượu nữa.”
“Có! Có! Tiểu nhân đi chuẩn bị mấy thứ này!”
Sau khi hoàn hồn thì tiểu nhị của khách điếm vội vàng khom
người thối lui ra khỏi phòng đi thu xếp.
Băng Nhan ngồi ở mép giường cẩn thận xem xét Mạc Thiên Sí, hắn
chấp nhận liều mạng để cứu nguy cho nàng sao? Suốt dọc đường từ Thiên Sơn đi tới,
bọn họ toàn gặp mấy người giang hồ đều rất thích tàn nhẫn tranh đấu như sài
lang ác bá, liệu có ai gặp cảnh như vậy mà chẳng hề để ý tánh mạng của mình để
quay người đi lo cho kẻ khác.
Gương mặt hắn cũng không hung ác, ngũ quan cũng rất cân đối.
Trong số nam nhân đã từng gặp thì nàng thấy hắn đúng là khó bị uy hiếp nhất mà
cũng lại dễ coi nhất. Người như vậy võ công lại mạnh hơn Nham Cự, cho đến giờ
nàng vẫn luôn coi sư phụ và Nham Cự mới là mạnh nhất. Sư phụ từng nói qua,
trong chốn giang hồ khắp nơi là cao thù tàng long ngọa hổ, là nơi nhân ngoại hữu
nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đến bây giờ nàng mới chánh thức được nhận biết điều
đó.
Nàng nhẹ cầm cổ tay phải của hắn để bắt mạch, dường như cũng
không có hỗn loạn. Chỉ cần giúp hắn châm cứu mấy chỗ huyệt vị, lại phục thêm
chút thuốc trị thương và tĩnh dưỡng thật tốt là được.
Băng Nhan xem mạch xong đang muốn rời tay, cũng không để ý bị
cái tay kia ra sức giữ chặt. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức thấy đôi mắt
sáng ngời dị thường của Mạc Thiên Sí .
“A ” Không ngờ hắn đã tỉnh rồi!
“Ngươi muốn làm gì?!?” Nham Cự bay nhanh tới kiềm chế bàn
tay đó kéo ra rồi bảo hộ cho chủ nhân đứng ở phía sau.
“Đừng khẩn trương như vậy, tại hạ chỉ là muốn . . . nói cho
các ngươi biết quán này là hắc điếm”. Mạc Thiên Sí bởi vì tay hắn bị kình lực cường
đại tay bóp vào mà đau đến biến sắc mặt.
Băng Nhan lấy lại điệu bộ bình thường, vuốt vuốt cái tay vừa
mới bị hắn cầm chặt, cảnh giác nhìn nam nhân xa lạ trước mắt. Dựa vào tấm lòng
lang y, nàng có ý bảo Nham Cự dừng tay đừng dùng lực quá lớn mà khiến cho huyết
mạch người bị thương chảy ngược.
Mạc Thiên Sí hít vào một hơi. Cái tên Đại Tinh Tinh này có lực
đạo tay chân không phải là bình thường làm hắn đau đến nguy hiểm!
Băng Nhan đứng sau Nham Cự nhẹ giọng hỏi: “Vị đại hiệp này,
hắc điếm. . . Là có ý tứ gì?”
“Hắc điếm chính nơi mấy kẻ chuyên môn giựt tiền cướp sắc mà
mở quán trọ, ở không an toàn. Ta tên là Mạc Thiên Sí. Người tứ hải là một nhà
nên không cần khách khí, không biết quý danh cô nương là gì”.
“Ít nói lời thừa!” Nham Cự lại lần nữa dùng sức bắt lấy tay
Mạc Thiên Sí.
“Này! Đại Tinh Tinh, ngươi đừng có làm kiểu giậu đổ bìm leo!
Nếu không phải giờ phút này ta bị thương không cách nào vận khí, xác định chắc
chắn sẽ để cho ngươi thưởng thức qua cái gì gọi là thống khổ!”
Còn như hắn bây giờ, đúng là chết tiệt!
“Vẫn còn nói thừa!” Taycủa Nham Cự càng thêm lực đạo tóm chặt
lấy tay của hắn.
Băng Nhan nhìn hắn lắc đầu.”Khí huyết nghịch hành sẽ không tốt.”
Nham Cự lúc này mới buông tay.
“Mạc công tử, đa tạ ngươi đã cứu ta, Nham Cự bởi vì lo lắng
cho an nguy của ta nên mới ra tay hơi nặng, xin tha thứ.”
“Đâu có, là tại hạ mạo phạm cô nương trước, vẫn thỉnh cô
nương bao dung.” Hắn nói chính là việc trong hồ nhìn thấy nàng tắm rửa. @___@Một
cổ khí nóng bốc lên khiến cho nàng đỏ mặt, Băng Nhan lại lần nữa bị ánh mắt
sáng ngời kia làm cho không dám mở mắt nhìn nữa (Linh Nhi: tỷ mà cũng đỏ mặt
sao, ta còn tưởng tỷ luôn lạnh như băng chứ). Không nên như vậy!
Nàng âm thầm tự hỏi ở trong lòng, bao nhiêu nam nhân kinh ngạc
vì sắc đẹp mà ánh mắt soi mói trên người nàng, nhưng nàng không hề sợ hãi bọn họ.
Vậy mà nàng lại bị nam nhân trước mắt này nhìn vào khiến cho có chút mất định lực.
Hắn mặc dù bị thương nằm đó mà lại vẫn tản ra khí thế không thể khinh thường.
Quay lưng lấy thân để che dấu gương mặt đỏ ửng của mình,
Băng Nhan dùng một giọng điệu lạnh lùng quen thuộc mà nói: “Công tử có nội công
thâm hậu, thương thế đã không còn đáng ngại, dùng thuốc tĩnh dưỡng mấy ngày là
có thể khôi phục.”
“Cô nương biết y thuật?” Nàng đã bắt mạch mà hiểu được huyệt
vị, thoạt nhìn lại không giống người luyện võ thì chắc là biết được y thuật.
“Có biết sơ qua.” Nàng trả lời.
Lúc này tiểu nhị khách điếm mở cửa đi vào thông báo đã thu xếp
xong nước nóng cùng những thứ nàng dặn. Hắn nhiệt tình đáp ứng nàng, quả là muốn
bắt chuyện lại gần hơn một chút để ngửi hương thơm của mỹ nhân.
“Không có chuyện của ngươi, lui ra đi!” Nham Cự kéo tiểu nhị
khách điếm ra xa, ánh mắt sắc bén cảnh cáo hắn nên duy trì khoảng cách.
“Vâng! Vâng! Khách quan, có việc thì cứ căn dặn. Tiểu nhân
cáo lui.”
Chờ tiểu nhị khách điếm đi rồi, Băng Nhan đem một cái hộp gỗ
mở ra lấy một kim châm huyệt vị dài một tấc, lệnh cho Nham Cự nhúng kim trong
rượu sau đó nướng trên ngọn nến. Cầm kim châm đã qua hơ nóng, Băng Nhan xoay
người muốn giúp Mạc Thiên Sí trị liệu. Nhưng tay nàng chưa đụng tới vạt áo của
hắn lập tức đã bị hắn nhanh tay ngăn cản. Băng Nhan khó hiểu ngước mắt nhìn hắn.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, vì Mạc mỗ trị liệu chỉ sợ sẽ làm mất
danh dự của cô nương.” Mạc Thiên Sí giải thích. (Linh Nhi: cơ hội tốt vậy mà
ca…..đồ ngụy quân tử >’’
“Thụ thụ bất thân?” Trong mắt nàng có sự nghi hoặc mà không
hiểu ý tứ của hắn.
“Chính là . . . Nam nữ cần phải duy trì khoảng cách là được.”
Câu này khiến hắn đối với lai lịch của nàng càng thêm tò mò,
bọn họ tựa hồ không hiểu được phong tục của người Trung Nguyên, xem ra là từ
vùng ngoại quan tới.
“Duy trì cự ly? Là phong tục của các ngươi sao? Ta không hiểu,
ta chỉ biết là nếu như không nhanh chóng chữa thương, thương thế sẽ nhanh chóng
chuyển biến xấu.”
“Cô nương từ trước đến giờ đều trị liệu cho nam nhân như vậy?”
Hắn có chút vài ý nghĩ.
“Trước mắt thì ngươi là người thứ nhất.”
Ngày trước nàng cứu chữa đều là cho chim bay cá nhảy, đương
nhiên đã cứu Nham Cự. Có điều lúc ấy nàng coi Nham Cự là con gấu rừng, cho nên
Mạc Thiên Sí được xem như người thứ nhất được nàng cứu chữa.
“Cô nương thật lòng vì ta chữa thương?”
“Đúng vậy.”
Con ngươi đen nhánh của hắn thẫm lại rồi hiện lên nụ cười mỉm
bàng bạc
“Như vậy, Mạc mỗ chỉ còn cách chịu trách nhiệm.” (Tuyết Nhi:
đại gian tà, chưa gì đã đòi nhận trách nhiệm)
Nàng vì ánh mắt của hắn chăm chú nhìn như vậy mà tâm động. Mặc
dù không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, nhưng lại cảm giác được trong ngực
có chút nóng lên. Cảm giác nóng lên này làm nhiễu loạn tâm tư nàng từ trước đến
giờ vỗn dĩ lạnh lùng.
Tại sao này người có thể dễ dàng trêu chọc tâm tư nàng? Nàng
thật sự không hiểu, những cũng biết được không nó tầm thường, vì thế cũng dần dần
đồng ý với lời nói vừa rồi của hắn. Nên cùng hắn duy trì khoảng cách vừa phải.
Một khi đã trị liệu xong tổn thương gây ra cho hắn thì ngày mai nàng sẽ cùng
Nham Cự nhất định rời đi từ sáng sớm .
Sau khi trị liệu cho hắn, Băng Nhan dặn dò Nham Cự: “Chiếu cố
thật tốt cho Mạc công tử, ta về phòng đây.”
“Chủ nhân yên tâm, ta sẽ “trông coi” hắn thật tốt, mong sớm
an giấc.” Nham Cự cố ý nói. Mạc Thiên Sí thì chọn biện pháp nhếch cao mày kiếm,
hắn nghe được trong giọng của Đại Tinh Tinh có sự đề phòng.
Băng Nhan liếc mắt nhìn hai người, nghĩ thầm hẳn là không có
việc gì liền đóng cửa lại rời đi.
“Ta thuê một phòng khác, chỗ này tặng cho ngươi .”
“Không khách khí, chủ nhân đã có thông báo thì ta phải phục
tòng.”
Mạc Thiên Sí cân nhắc nhìn điệu bộ cố tình nghiêm túc đến dọa
người, thái độ hoàn toàn trung thành với chủ, kiên trì ở cùng phòng với mình
thì e là hắn sẽ có hành vi kích động nào chăng?
Hắc! Mạc Thiên Sí hắn đời này vẫn còn là lần đầu tiên bị người
ta coi như thải hoa tặc, nhưng xét tới sự trung thành của hắn đối với chủ nhân
như thế thì cũng không cùng Nham Cự so đo nữa.
“Ngồi đây giám thị ta thì không bằng đi canh giữ ở cửa phòng
chủ nhân nhà ngươi còn an toàn hơn.”
“Không cần, cứ ở tại chỗ này là đủ rồi.”
“Như vậy không tin ta?”
Hắn không nói. Chỉ là dùng ánh mắt cảnh giác gườm gườm nhìn
Mạc Thiên Sí. Biết rõ người này có võ công cao cường, mặc dù đã gây tổn thương cho
người ta, nhưng vẫn là mối uy hiếp trước mắt duy nhất đối với thầy trò nhà hắn.
Ít nhất cho tới bây giờ, hắn vẫn là kẻ mạnh hơn so với tất cả những ai đã cùng
mình giao đấu.
“Ngươi gọi nàng là chủ nhân, vậy ngươi là người hầu của
nàng? Nhìn các ngươi mặc, cũng không giống như người Trung Nguyên.”
Bất luận Mạc Thiên Sí gợi chuyện như thế nào với hắn, Nham Cự
trước sau đều lặng yên không nói, chỉ có đôi mắt sáng quắc theo dõi Mạc Thiên
Sí. Cái này cũng thú vị đây! Mạc Thiên Sí thay đổi tư thế thoải mái, quyết định
ngủ một giấc thật tốt. Nhiệm vụ hàng đầu là tu dưỡng thân thể. Dù sao còn nhiều
thời gian, rồi hắn sẽ có biện pháp biết tên tuổi và lai lịch cô nương kia .
Hoa sen mới nở, tiên nữ xinh đẹp . . .
Đại trượng phu đội trời đạp đất, chịu ơn mỹ nhân chạm vào da
thịt há có khả năng ngồi yên không để ý đến. Hắn đã quyết định dứt khoát phải lấy
nàng làm vợ, tuyệt sẽ không để bất cứ kẻ nào khác có cơ hội mơ ước tới sắc đẹp
của nàng.
Hiện nay nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là ngủ một giấc, tối
nay đã có người canh chừng hộ rồi!
Đến canh ba, Nham Cự ngồi ở trên ghế giả vờ ngủ say đột
nhiên mở mắt. Có chuyện khác thường! Đảo mắt liếc qua trên giường, Mạc Thiên Sí
vẫn đang ngủ, điều khác lạ đến từ chỗ hắn nằm!
Nham Cự vọt đến không một tiếng động đứng bên cạnh, ghé sát
vách tường yên lặng nghe, chỉ thấy một ống trúc dài nhỏ lặng lẽ từ khe cửa
xuyên vào. Xuất ra một lực đạo, song chưởng của Nham Cự sau khi phá cánh cửa đã
túm được người ngoài đó lôi vào bên trong, đối phương lập tức bị đụng đến bể đầu
chảy máu.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao lén lút?” Hắn gầm lên.
“Khách, khách quan. . . Tiểu nhân chỉ là đi qua. . .” Tiểu
nhị khách điếm bối rối giải thích.
Là tiểu nhị khách điếm? Đã muộn thế này còn đang làm gì vậy?
Nhìn vẻ mặt khác thường của hắn, Nham Cự lập tức phát hiện nhà trọ này có quỷ.
Nguy rồi? Chủ nhân! Hắn chạy đến phòng khách nữ, ngửi thấy được trong không khí
vẫn còn lưu động mùi vị không bình thường, thế là không cần phải nghĩ ngợi gì
liền phá cửa mà vào.
Chủ nhân không thấy đâu !
Nham Cự hoảng sợ lật chăn trên giường lên. Giường còn ấm chứng
tỏ vừa mới bị bắt đi không lâu, người nhất định vẫn còn ở quanh đây . . . Nguy
rồi! Tên tiểu nhị khách điếm kia! Hắn vội vàng trở về, tiểu nhị khách điếm đã sớm
biệt vô tung tích, ngay cả Mạc Thiên Sí cũng không thấy bóng người.
Hắn điên cuồng lục lọi mỗi một gian phòng, cả khách điếm
nhanh chóng bị hắn phá hoại mà vẫn tìm không được bất cứ bóng dáng nào. Ghê tởm!
Thực rõ ràng đó là một quỷ kế đã sớm được thu xếp tốt, nếu là chủ nhân có mệnh
hệ gì thì Nham Cự hắn cho dù hy sinh tánh mạng cũng phải đem đối phương băm
thành vạn mảnh!