Từ trên cao
vang vọng xuống những âm thanh uy thế, vô cùng mạnh mẽ, nặng nề, cứ như là thần
tiên đang quát tháo những người trần yếu đuối vì động chạm thiên uy.
Trời cao
dao động, mây đỏ giăng đầy !
Người trần
hoang mang, thi nhau quỳ lại
Kinh cầu cửa
miệng, người người tụng vang,
Trong tâm
ma quỷ, nên người người hồi hợp lo âu, gương mặt đầy tầng tầng lớp lớp ý niệm.
Người ta bảo,
ngày không làm sai, canh ba gõ cửa cũng không sợ !
Vậy, người
thời nay là đúng hay sai ?
Từ trên trời
cao, chỉ thấy mây càng ngày càng đỏ ! Đã đỏ rực rỡ như màu máu, khiến cho đám của
An nheo mắt lại.
“
CHÁYYYYYYYYYYYY !!!!!!!!!!!!!! “
Một âm
thanh to lớn lại lần nữa vang ra rồi im bặt !
Một phút
trôi qua, không có bất kỳ một biến hóa nào !
Mây đỏ trên
cao, lại rơi vào tĩnh lặng !
Trong một
phút ngắn ngủi đó, trong lòng mỗi người bên dưới ngỗn ngang bao nhiêu là ý nghĩ
!
Chợt !
Nhất Kiếm
bên kia đang hớp rượu vào đột ngột khẽ một tiếng :
- Ồ....
Đám An,
Phong, Minh nhìn lên trời kia, chợt ngỡ ngàng, An hơi nhăn mày, Phong không cảm
xúc gì, Minh đột ngột nói khẽ :
- Mây đang
tách ra....
Trước mặt
muôn ngàn người, trên đầu con quái vật, giữa đám mây đó đang tách ra một lỗ nhỏ,
lỗ nhỏ dần lan rộng ra, càng ngày càng rộng, như đang bị ăn mòn đi vậy.
Mây tan,
mây tan rồi....
Trong mây
có biến !
Có hình ảnh
nào đó, đang mờ ảo dần hiện ra trong mây ! Đó là gì ?
Trong mây,
có chuyện lạ !
Chuyện lạ
giữa đêm khuya ! Đêm Sài Gòn có biến !
Bao nhiêu
năm rồi, lần đầu bầu trời bị cháy, cháy trong đêm !
Ngay trên đầu
con quái vật, trung tâm của đám mây, đang hiện rõ ràng hơn một hình ảnh !
Có thể gọi
là gì đây ?
Thứ này thật
kỳ lạ !
Chỉ thấy
trên kia, giữa trời một quả cầu lửa !
Quả cầu
cháy rực rỡ, sáng chói, cứ như một mặt trời thu nhỏ đang lơ lững trên đầu con
quái vật !
Nóng !
Mọi người
xung quanh đó đều cảm thấy nóng ! Khó thở quá ! Nghẹt thở quá !
Hùng vĩ đến
khó tin, một quả cầu to lớn ngang ngữa một nữa con quái vật đang cháy !
Lơ lững
trên bầu trời trên kia ! Như 1 vì sao sáng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, gần hơn
với người, rõ ràng hơn những hằng mong muốn ngày đêm say sưa nhìn ngắm của loài
người !
Lửa đang
cháy !
Người đang
quỳ bái !
Trời gần
hơn, đất gần hơn !
Ngửa mặt
lên nhìn trời, dập đầu xuống ngửi đất !
Vốn là việc
từ thuở sơ khai loài người đã làm, nhưng hôm nay, mỗi con người đều có cảm giác
lạ !
Phải chăng,
đã lâu rồi không còn nhớ nữa....
Cầu lửa im
lìm đột nhiên khẽ dao động, sức nóng càng thêm mãnh liệt, những người bên dưới,
Nhất Kiếm còn khá, còn lại ai cũng gương mặt xanh vàng nhăn nhó.
Quả cầu dao
động, đột ngột từ trong quả cầu nhô ra một bàn tay khổng lồ, bàn tay lửa, lại
thò ra một bàn chân lửa, một bàn chân lửa nữa, một bàn tay nữa, rồi tiếp tới là
một cái đầu lửa không nhìn rõ ràng được khuôn mặt!
Giống như một
người lửa được sinh ra từ một cái trứng lửa, và người lửa này đang phá vỏ trứng
mà ra, cảnh tượng vô cùng thu hút, vô cùng chấn động giác mạc.
Khi tứ chi
và đầu đã hoàn toàn lộ ra, quả cầu lửa hóa mất vào hư vô, chỉ để lại một nam thần
bằng lửa khổng lồ, đang tỏa ra uy thế bức người, sức nóng đến nghẹt thở !
Hơi thở của
người đốt cháy cả tòa nhà xa xôi bên dưới, bức cả những đạo sĩ bên dưới cắn chặt
môi, tuôn hết tài phép ra gồng mình chịu đựng !
Đau đớn mà
chịu đựng !
Chỉ là những
hơi thở đơn giản, vẫn chưa phải là dùng đến chút sức lực nào !
Xung quanh
khắp nơi lửa cháy bừng bừng, mây trên trời cao tóe lửa, không khí xung quanh xoẹt
lên những ngọn gió lửa, nhìn vào vô cùng đáng sợ !
Vị thần lửa
đó, lơ lững đứng giữa không trung, tạo nên uy áp không cùng !
Răn đe thế
gian điên dại, nhìn vào sự hiện diện của chúng thần mà e dè sợ hãi !
Quỳ phục xuống,
quỳ phục xuống !
Chết vì làm
sai, hay chết vì trừng phạt ?
Người người
thủ phục !
Dưới chân vị
thần đang lơ lững kia, một dáng dấp đang quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên !
Quỳ ngay dưới
chân của vị thần đó, chỉ cần vị thần đó hạ thấp 1 chút là có thể đứng ngay trên
lưng của dáng dấp đó !
Một con
quái vật xấu xí !
Con quái vật
bên dưới chân của vị thần lửa kia, cái lưng đang cháy hừng hực một đám lửa, nó
đau đớn kêu gào the thẻ nhưng không dám di chuyển, nó sợ nó nhúc nhích thì sẽ lập
tức bị thêu thành tro bụi.
Vô cùng vô
tận sức nóng làm người ta không dám ngước lên nhìn !
Con quái vật
kia không phải bị thêu vì vị thần lửa kia ra tay, chỉ vì nó đang đứng bên dưới
vị thần lửa kia, bị hơi thở và sức nóng từ đôi chân của người đó phả vào !
Chỉ là những
thứ yếu ớt nhất không che đậy được của một vị thần !
Xung quanh
vị thần đó, gió lửa vờn quanh, lốc lửa mờ mờ ảo ảo, dưới đất một vòng tròn rực
lửa, nhà cửa đều bị thêu cháy, trên trời cao mây đỏ bắt nóng, cháy lên rừng rực
!
Chỉ thấy những
sợi cam, sợi vàng lượn lờ xung quanh vị thần đó !
Lửa, lửa ở
khắp nơi !
Lửa, lửa thật
là nóng !
Nóng quá !
Một vị thần
lửa khổng lồ !
Một vị thần
thật sự !
Ở xa xa
kia, những người đang quỳ bái, những người phàm tục, dù là chỉ ở xa thôi, nhưng
vẫn cảm nhận được một cái nóng, nóng hừng hực như muốn thêu cháy lông mày họ !
Dù, đã ở rất
xa....
Bất chợt,
trong tâm nhiều người thoáng nghĩ :
“ Sống
không uổng kiếp này ! “
Chợt, vị thần
kia làm một động tác lạ !
Vị thần đó
hơi ngữa mình ra sau, đầu ngã hướng lên trời, đôi mắt nhìn thẳng lên bầu trời đỏ
thẳm !
Như nhìn
xuyên qua lớp lớp trời cao, dường như nhìn đến nơi xa xăm nào đó, nhìn vào một
nơi mênh mông ký ức xa xưa....
Dường như,
có vô vàn vô tận ký ức đột ngột hiện về !
Đôi mắt chỉ
toàn lửa đỏ đó, dường như khẽ khẽ rung, khe khẽ nhớ một người !
Yêu, yêu đến
vô tận vô cùng....
Nhớ, nhớ đến
hết kiếp này, nhớ đến hết kiếp sau....
Ta nhớ
nàng....
Xoạt !
Trước sự ngỡ
ngàng của muôn vạn loài người, sau lưng vị thần đó đột ngột dang ra một đôi
cánh !
Một đôi
cánh lửa tuyệt đẹp vô cùng !
Đôi cánh lửa
được mở rộng ra, vị thần vẫn đang nhìn ngắm bầu trởi đỏ thẳm đó khẽ thở dài !
Một hơi thở
dài, mang theo vạn độ cường đại sức nóng !
Mây trên trời
bị một hơi thở dài này thêu rụi, bừng cháy lan tỏa ra xung quanh !
Bổng chốc,
có một vòng tròn lửa khổng lồ trên bầu trời, mây hoàn toàn cháy rụi !
Nhiệt độ
tăng lên cao đột ngột !
Hơi nóng lại
tăng lên, choáng ngợp !
Hầu như là
gấp mấy trăm lần, mọi người đều có cùng suy nghĩ đó !
Gấp mấy
trăm....
Chỉ còn con
đường bị thêu thành tro bụi !
Chỉ e là
tro bụi cũng bị thêu nốt, chỉ còn lại hư vô mờ mịt !
Trong đầu tất
cả mọi người đồng loạt hiện lên một ý nghĩ “ Ngủm chắc rùi... ! “
Chỉ thoáng
qua một giây phút điện quang hóa thạch như thế mà thôi !
Ngược lại
như mọi người nghĩ, mọi người vẫn bình yên, lửa đang cháy bên dưới đất đột
nhiên tắt liệm, lửa trên lưng con quái vật cũng tắt liệm đi !
Cái nóng
hoàn toàn biến mất 1 cách đột ngột, có chút khó tiếp nhận !
Cái gì thế
? Chuyện gì vậy ?
Nhất Kiếm
bên kia cũng hơi lơ đi bình rượu, giây phút lúc nãy Nhất Kiếm cũng tưởng mình sẽ
xuống dưới hầu rượu cùng ông bà rùi chứ. Chà, so với Thần thật sự thì mình thua
xa thật....
Bên kia,
ánh mắt mọi người dõi về hướng kia....
Dù chỉ là
trong phút chốc cảm nhận nhiệt độ tăng cao, thì theo lý, mọi người cũng bị thêu
thành bụi phấn rùi chứ.....
Tại sao lại
vậy ?
Ở kia, ở
kia kìa....
Mọi người đều
ngẩng cao đầu nhìn bầu trời trên cao kia, bên trên vị thần đó đột ngột từ hư vô
hiện ra một tảng đá !
Một tảng đá
bề mặt phẳng lỳ, có khắc trên đó mấy chữ kỳ lạ đang nằm ngang !
Giống như bổng
nhiên có 1 sàn xi măng đột ngột hiện ra trên đầu !
Giống như một
mặt đá nhẵn bóng vô cùng to lớn, được trãi dài vô cùng !
Đá màu đen,
âm u huyền bí !
Tảng đá đó
thật to, thật sự quá to lớn đi, con quái vật và vị thần đã to lớn như thế nhưng
so với nó chắc chỉ bằng một phần mười mà thôi.
Tất cả lửa và
sức nóng đang bị tảng đá đó hút vào ! Tất cả mọi áp lực cũng bị hút vào !
Những chỗ
cháy khét lúc nãy lập lức nguội lại, đồ đạc bị thêu đốt bỗng nhiên trở lại
nguyên trạng, cái lưng con quái vật cũng đột ngột hồi phục lại như thường !
Thần kỳ, thật
là thần kỳ ! Tảng đá đó là gì thế ?
Chỉ thấy ở
kia, đôi mắt của vị thần nhìn vào tàng đá đầy suy tư, trầm cảm, trong đôi mắt
như có nét buồn vô tận....
Ta đang
nhìn....
Nhìn sâu thẳm
vào mênh mang kia, ta kiếm nhà.....
Ta kiếm
nàng....
Đá ơi,
ngươi không hiểu lòng ta, vô tri đá tảng, sao cản đôi mắt của ta....
Lửa xung
quanh vị thần bị tảng đá điên cuồng hút vào trong tảng đá !
Trên mặt phẳng
có những chữ kỳ lạ to lớn, không ai đọc ra được trừ...
Phong, An,
Minh...
Họ chưa từng
học qua loại chữ này, chưa từng được gặp !
Tại sao ?
Tại sao vừa
nhìn đã đọc được ?
Qua ánh lửa
bập bùng đang bị hút vào trong tảng đá, sáu chữ dần dần rõ hơn....
Chữ trên
đá, chỉ có 6 chữ !
Ba chữ đầu
“ Tứ Tầng Phong “ !
Ba chữ sau
“ Cấm Thần Thuật “ !
Rung động !
Âm vang !
Có gì đó rất
to lớn, rất vĩ đại về 6 chữ này, đột ngột đánh vào trong tiềm thức của ba người
họ !
Là đánh vào
trong tiềm thức, hay từ tiềm thức toát ra ?
Chân tay họ
không kiềm được kích động mà run nhẹ !
Giống như,
một kiếm khách lần đầu được nhìn thấy đệ nhất kiếm gia !
Giống như,
một thợ rèn lần đầu nhìn thấy thanh kiếm đệ nhất thiên hạ !
Không !
Không phải !
Phải giống
như.....
Như 1 kẻ
phàm trần lần đầu thấy được thần oai tồn tại !
Tứ Tầng
Phong ! Cấm Thần Thuật !
Có một đoạn
ký ức nào đó, rất to lớn, rất hỗn loạn đột ngột hiện lên trong đầu ba người,
rùi cũng rất nhanh biến mất, họ dường như thấy gì đó nhưng nghĩ lại lại ko nhớ
gì cả. !
Một âm vang
chói tai làm mọi người xực tỉnh lại, trên cao kia, đột ngột từ trên bề mặt tảng
đá bắn ra một cái gì đó màu đen to lớn, đang di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh
!
Vị thần vẫn
im lặng đứng yên giữa không trung đó, là lặng yên đứng, hay vì không di chuyển
được ?
XOẸTTTTTT
!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thứ đó vừa
đâm xuyên qua ngực trái của vị thần lửa đó !
Rùi nhanh
chóng quấn vào eo của vị thần đó, thít chặt vào trong lửa !
Không ngờ
thứ đó chịu đựng được sức nóng đó mà còn có thể buộc được ngọn lửa đó !
Khi định
hình lại, mọi người mới thấy chút bất ngờ !
Là một sợi
xích to lớn, sợi xích màu xanh lục nhạt !
Một sợi
xích rất to lớn, đang thắt chặt vào người của vị thần đó !
Một thanh
âm dồn vang phát ra, từ trên bề mặt tảng đá lại phát ra một sợi xích khác, lần
này xuyên qua ngực phải của vị thần, cũng quấn chặt lấy người của vị thần đó !
Rồi sợi thứ
ba, thứ tư, thứ năm, thứ mười, mười lăm....
Hàng chục sợi
xích lần lượt xuyên qua các bộ phận của vị thần lửa đó !
Tay chân,
cùi chỏ, đầu gối, bụng, ngực, cổ,.........
Hai cái
cánh cũng bị xích xanh đâm xuyên qua rồi quấn lại một cách tàn nhẫn !
Dường như
nó xuyên qua tất cả các khớp và mối nối của một cơ thể !
Các sợi
xích sau khi xuyên qua thì quấn chặt thân hình của vị thần lại !
Vị thần lửa
uy mãnh lúc nãy thoáng chốc trở thành một người xích khổng lồ, còn bự hơn lúc
nãy một phần !
Người xích
bị xích quấn lấy khắp người ! Có vẻ vô cùng khó khăn để cử động !
Xích che chắn
toàn bộ ngọn lửa lại bên trong !
Chúng siết
chặt lại, thắt chặt lại vị thần lửa bên trong !
Lửa lúc nãy
mạnh là thế, bây giờ chỉ vì những sợi xích nhìn không bắt mắt đó mà không cách
nào để lọt được một tia lửa nào cả !
Người sắt !
Hoàn toàn là một người được tạo ra bằng xích sắt !
Hàng chục
xích sắt to lớn gắn chặt trên bề mặt tảng đá kia, buộc chặt vị thần bên dưới !
Như một oan
nghiệt, mãi mãi giam cầm, mãi mãi trói buộc....
Vị thần vẫn
yên lặng nãy giờ tùy ý cho xích sắt trói buộc, có lẽ vì vị thần đó hiểu, kháng
cự....cũng chỉ vô ích mà thôi !
Bây giờ,
người xích sắt đó mới nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nhìn con quái vật với gương mặt
còn đang sợ sệt bên dưới không dám ngẩng lên !
Chỉ thấy
bàn chân lửa kia đạp vào, con quái vật đột ngột nổ tung thành một đám khói to
đùng, từ trong đám khói liên tục có tiếng nổ mạnh, lại từ trong đám khói liên tục
văng ra những con tiểu quỷ !
Tiểu quỷ
văng vào các tòa nhà, kiến trúc, xe cộ xung quanh tạo nên một quang cảnh hỗn loạn
bên dưới !
Chúng vừa
ngã đau xuống đất, lập tức hoàng hồn lại, việc đầu tiên chúng làm khi đứng lên
là :
Chạy !
Chạy thật
nhanh khỏi chỗ này !
Bọn người của
An, Nhất Kiếm thì không hứng thú với mấy con quỷ đó !
Có lẽ người
phàm và bọn đạo sĩ ranh con kia thì có chút hứng thú !
Nhưng dù
sao, cũng như ý muốn của Long, khai giải hợp thể thuật cho lũ quỷ đó, cứu lại
cho chúng một cái mạng !
Giờ đây,
nhóm An và Nhất Kiếm đang tập trung vào người mang xích sắt đang lơ lững giữa
không trung kia !
Có phải đó
là.....Long ?
Mọi người thầm
đoán, dĩ nhiên không ai dám nói ra ngoài miệng !
Ở kia, xích
sắt rung động liên hồi, càng ngày càng thít chặt lại, như muốn siết đến khi nào
vị thần lửa trở nên tan nát, trở thành đống bầy nhầy mới thôi !
Chỉ thấy, vị
thần lửa không chống lại, đầu khẽ nghiêng, nhìn lướt qua mặt đất một vòng, ngày
ấy nhìn....
Nhìn rất từ
từ, rất chăm chú, rất mong mỏi....
Đợi chờ......
Chỉ thấy
cái đầu đã bị quấn lại bằng xích ấy, chẳng hiểu vì sao....
Tuôn trào
hai dòng nham thạch !
Nóng hổi !
Nham thạch
nóng hổi tuôn trào từ khóe mắt của lửa !
Nàng....không
thấy !
Nàng.....không
có ở đây.....
Rồi vị thần
đó, trái tim như rạn nứt, ngày đứng đó, lặng yên, xoay đầu về hướng tây !
Vì ngày
xưa, cũng từng có người ngày đêm ở hướng tây ngóng chờ !
“ Ta sẽ
quay về ! “
Ta.....ta......ta
đã không làm được !
Nàng, có
cho ta xin lỗi không.....
Hai dòng
nham thạch dường như lại tuôn trào nhiều thêm !
Đôi cánh
trên vai, đã bị trói chặt hoàn toàn bằng xích cũng rung rẩy lên, như là....máu
từ tim không còn bình ổn, như là.....sự rung động từ con tim bao lâu an giấc !
Đột nhiên,
từ trong khối xích sắt lạnh tanh kia, một giọng nói cất lên, có một âm thanh
thê lương, dường như chất chứa trăm ngàn tâm tư trầm thấp vang lên....
Âm thanh từ
ngàn xưa, từ thời viễn cổ xa xưa, thở than, như nhắc lại một chuyện quá khứ,
như.....đang gọi hồn ai đó ở chốn xa xăm.....
“ ...... “
Cảm nhận được
nổi buồn vô tận, nhưng không ai nghe hiểu vị thần đó đang nói điều gì.....
Hay nói về
ai !
Chỉ có An,
Phong và Minh đột ngột như nghe thấy bên tai, giọng nói của một người bạn củ,
người ấy thở than rằng, nói giữa trời đất bao la rằng :
“ Ta muốn gặp
nàng.... “
Vẫn nhìn về
hướng Tây, nhưng hình như hình dáng của vị thần đó đang mờ nhạt đi....
Mây trên trời
không còn màu đỏ nữa, bắt đầu trở lại với màn đêm !
Mây dần tụ
lại, sắp che đi lỗ hỏng trên đầu của vị thần !
Chân của vị
thân đó dần dần hóa thành những tia sáng tản mác vào hư không, ngày vẫn nhìn về
hướng tây....
Vẫn nhìn về
phương ấy.....
Đột nhiên,
cánh tay đưa lên, duỗi thẳng về phía trước, như đang với lấy, nhưng đang nếu
kéo một cái gì đó, một cái gì từ ngàn xưa rồi....
Như cố gắng
trong tuyệt vọng, ngày bỏ lại một câu buồn bả phát ra từ bên trong đống xích sắt
:
“ ..... “
Lại không
ai hiểu câu thở than đó là gì !
Chỉ có vài
người, như nghe thấy giọng nói người bạn củ, người ấy vừa đau khổ nói rằng :
“ Ta....nhớ
nàng.... “
Cánh tay
đang duỗi ra, như cố nắm lấy cái gì đó kia dần dần tan rã, dần dần tản ra mất.....
Tan biến
vào hư vô !
Vị thần dần
tan biến đi, tảng đá to trên đầu cũng dần mờ nhạt, dần biến mất !
Dường như,
người ấy chưa cam tâm !
Đôi mắt vẫn
nhìn về hướng Tây, đôi tay vẫn đưa về hướng Tây !
Nàng có còn
đợi ta không ?
Ta vẫn chưa
kịp nói.....chưa kịp nói với nàng một điều....
Vị thần buồn
bã nhớ lại những ký ức xa xưa, là ta sai, là ta lỡ lầm, phải chi.....
Phải
chi.....
Phải chi
ông trời đừng trêu đùa ta, phải chi ông trời cho ta một mơ hội.....
Cho chúng
ta gặp lại nhau một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi.....
Chỉ cần một
lần nữa, ta chắc chắn sẽ nói với nàng rằng.....
Ta sẽ nói với
nàng....
Nói với
nàng rằng....
Đột nhiên,
thân hình của vị thần mờ ảo rồi biến mất, biến mất như chưa từng tồn tại, không
còn thấy bóng dáng vị thần oai phong hay tảng đá to lớn kia đâu nữa !
Đột ngột biến
mất !
Dường như
trước khi biến mất, ngài có để lại một âm thanh nào đó....
Là gì nhỉ ?
Chỉ là
trong gió quanh đây, du dương một lời ước hẹn, lời ước hẹn tình duyên của người
sống từ vạn vạn năm trước !
Phong lặng
thinh nghe trong gió âm thanh yếu ớt đó, yếu ớt, nhưng đầy âu yếm và ấm áp, dường
như chỉ dùng để nói cho người yêu mình nghe !
“
Ta....yêu....nàng..... “
Vậy, vị thần
ấy đã hứa rằng, một cơ hội nữa,
Chỉ cần cho
người đó một cơ hội nữa....
Người ấy sẽ
nói với một ai đó rằng : “ Ta....yêu....nàng..... “
Yêu không hối
hận ! Yêu thiên thu vĩnh cửu !
Có đất trời
chứng giám, nguyện không sai lòng.....
Ta yêu
nàng, mãi mãi yêu nàng....
Hình ảnh vị
thần tan biến đi, từ giữa không trung chỉ còn lại một chấm nhỏ !
Phong, An,
Long đột ngột lao vút đi về hướng rớt xuống của cái chấm đó !
Đó là một
con người !
Người đó
tên Long !
Vút, vút,
vút !
Phong nhanh
chóng dùng gió đưa Long rơi xuống nhẹ nhàng, An đến ngay sau đó đỡ lấy Long !
Đôi mắt
Long nhắm chặt lại, có vẻ đã ngất đi !
Trên người
không có thương tích gì cả, thật là kỳ lạ, chỉ là làn da khắp người bây giờ chỉ
là một màu đỏ đậm sẫm màu !
Có gì đáng
lo không đây ?
An, Phong,
Minh tạm gác chuyện lúc nãy ra khỏi đầu, những thắc mắc về vị thần kia làm ba
người trở nên có chút tâm trí hỗn loạn.
Những đạo
sĩ khác ở ngoài quan khán gương mặt ai nấy đều có một vẽ mặt khác lạ !
Một đoàn
lúc nhúc đông đảo đột ngột lao nhanh đến bên cạnh mấy người của An, đôi mắt
nhóm người An sắc lại, nhìn thẳng vào đội ngủ đông nghịch kia !
Là những
con tiểu quỷ lúc nãy !
Toàn bộ
chúng !
Kiếm trong
tay Phong khẽ siết !
Minh gương
mặt căng thẳng, An 1 tay đỡ Long, tay còn lại nắm chặt, chuẩn bị xông ra !
Dù là tiểu
quỷ, thì số lượng này cũng đủ chôn sống mấy người bọn họ !
Họ không có
đại thần thông như Long đâu đấy....
Chợt !
Đám tiểu quỷ
dừng lại !
Nhìn chằm
chằm vào nhóm của An với những gương mặt đầy biểu cảm, khó hiểu !
Chợt, trong
hàng có một con sói đen có chút e dè hỏi :
- Vị đạo sĩ
mạnh mẽ kia, hãy cho tôi hỏi người con trai của lửa đó tên là gì có được không
?
An nhìn chằm
chằm vào đám quỷ, im lặng không đáp !
- Tên là
Long !
Đột nhiên,
một âm thanh ngạo nghễ ngang tàng từ phía sau An cất lên !
Lần này,
không cần quay lại An cũng biết là do tên khát rượu đó nói !
Gương mặt
An trầm tư, nếu lũ quỷ này kiếm Long trả thù thì phải làm sao ?
Con sói sau
khi chứng kiến sắc mặt An và thấy Nhất Kiếm tự tin nói ra câu trả lời, nó xoay
lại nói cho đứa bên cạnh : “ Là Long. Long đấy ! “
- Long đấy,
Long đấy, là Long, Long đấy, Long đấy, Là Long.....
- Là Long,
Long đó, Long đó, là Long, Long đấy, là Long....
- Là Long,
Long đó, Long đó, là Long, Long đấy, là Long....
Nguyên một
lũ quỷ lao nhao lên truyền tai nhau một cái tên !
Chúng nhiều
đến không điếm xuể, lại cùng nhau tung hô một câu nói nên âm thanh vô cùng ầm ỉ
!
Cái “ Long
đấy, Long đó, Là Long ! “ tên của người con trai đang ngất đi đó được đám quỷ
đó nhắc đi nhắc lại làm cả một khu vực rộng lớn vang to lên cái tên Long !
- Long là
ai..... ?
- Vị thần vừa
nãy tên Long à ? ......
- Ai là
Long ?.....
............
Người dân vẫn
chưa dám đứng dậy dù vị thần kia đã tan biến mất, nhưng họ đang dao động....
Người dân bắt
đầu bàn tán đến một cái tên !
Long ! Long
là ai ?
Chắc chắn
cái tên này vào ngày mai sẽ xuất hiện trên tất cả các tờ báo tin tức của đất nước
này !
Trở lại
cùng lũ quỷ, sau khi thông báo đến con cuối cùng, chúng đột ngột quay ngoắt chạy
đi, không tiếp tục đánh nhau nữa !
Vừa bỏ chạy
chúng vừa nhắc đi nhắc lại cái tên đó :
“ là Long,
Long đấy, là Long “
Long....
Ai là Long
?
Là vị thần
lúc nãy sao ?
Vậy, tại
sao quỷ lại truyền tai nhau cái tên đó ?
An với tốc
độ nhanh nhất, ôm lấy Long, trong bóng tối biến mất !
Minh cũng
tìm đường chạy ẩn thân !
Phong lãnh
đạm, tìm những con hẻm tối ẩn mình vào !
Các đạo sĩ
khác cũng biến mất, cuộc vui tối nay thế là đã tàn, họ cũng đã thu được những
việc ngoài tưởng tượng !
Kẻ khát rượu,
cũng đã đi nơi khác tìm rượu uống mất rồi !