Phía xa
kia, con quái vật do mười sáu chiến quỷ hợp lại đang điên rồ húc vào các đạo sĩ
khác, húc hụt thì nó lại va vào các tòa nhà, đường phố, húc cả vào quỷ !
Gây ra cảnh
hổn loạn vô cùng !
Xung quanh
nó, mọi thứ nháo nhào cả lên, cứ người quỷ thay nhau mà né !
Sắc mặt
Long có vẻ không vui, xoay sang nhìn An nói :
- Anh ! Mau
đi bảo vệ nó, đừng để đạo sĩ khác giết nó, chúng ta còn chưa hỏi ra chuyện tại
sao chúng biết được Dao và em.
An khẽ gật
đầu, biến thành một cái bóng lao vút đi, nhảy trên đầu các con quỷ khác mà xông
tới !
Lúc đó,
Phong cũng hư ảo lao tới như muốn chặn An lại !
Người
nhanh, có kẻ cũng nhanh !
Một bóng
người đã kịp chặn trước mặt Phong trước khi Phong kịp làm gì !
Người đó cười
cười, đôi mắt mang đến sự vui vẻ, vuốt vuốt mũi mình, Minh nói :
- Sao phải
vội nào, anh bạn Long kia còn chưa nói hết câu mà.
Phong lạnh
lùng nhìn chằm chằm Minh trước mặt, kiếm trên tay không hề siết lại, có vẻ
không muốn ra tay, chỉ lạnh lùng nói :
- Cũng
không tệ !
Minh cười
vui vẻ nói ngay :
- Tôi là
Ngũ Phẩm Võ Sinh của Nhật Nguyệt Võ Tộc mà, tất nhiên làm sao mà tệ được cơ chứ.
Phong chỉ
cười nhếch môi, máy tóc lay lay theo gió, bằng một giọng có lên xuống, có chút
ý coi thường, Phong nói :
- Nhưng bấy
nhiêu đó mà muốn làm anh hùng thì quá tự tin rồi đó.
Minh chỉ cười
một cái, không nói gì, thật ra, Minh cũng không hề muốn đánh thử với thằng này,
Minh biết rõ, mình không đánh lại tên ốm nhom trước mặt !
Mà cũng lạ,
sau lại có cảm giác thân thiết với tên này như vậy nhỉ.
- Haizzzzz
Một tiếng
thở dài từ phía sau Minh cất lên, hai người đồng loạt nhìn về phía Long !
Thấy hai
người đó nhìn mình, Long thản nhiên nói :
- Đừng đấu
đá nhau nữa, nhìn bên kia kìa !
Vừa nói,
Long vừa chỉ tay về phía con quái vật !
Minh và
Phong như theo tiềm thức, nhìn về phía Long chỉ !
Long không
hiểu sao, có cảm giác thân thiết với hai tên này như vậy, cứ như là bạn thân
lâu năm, ăn nói cũng thấy rất thoải mái !
Hai người
kia nhìn về phía Long nói mà không phát giác ra là sao đột nhiên họ lại đồng
lòng, hòa thuận như vậy !
Cứ như
trong lòng họ, đó là việc bình thường không có gì phải bàn cãi !
Tại bên
kia, nơi con quái vật !
Bóng người
của An lao đến, cốt là để bảo vệ, đừng để ai giết chết con quái vật này !
Có một người
đến, sẽ có người khác đến nữa !
Ba bóng đen
từ nơi khác cũng lao vút lại !
Từ xa đã cảm
thấy cái lạnh vô tận của đầu mũi kiếm !
Có ba kẻ
dùng kiếm muốn xử kiếm chiêu !
- Kiếm khí
cực mạnh, không phải hạng xoàng !
Đột nhiên
Phong mở miệng, lo lắng cho An !
Long trước
giờ luôn tin tưởng vào An, Long cảm thấy cho dù núi có sập thì An cũng sẽ không
bao giờ lung lay mà thua !
Nhưng....
Có phải
Long đã quá ỷ lại vào An ?
Nếu như An
thua thì sao ?
Lỡ như An
có bề gì ?
Long không
nói một câu gì, cắn răng, lao lên,đạp trên đầu các con quỷ mà đi !
Phong và
Minh thấy Long đột ngột hành động, cũng tức tốc theo sau !
Bên kia,
trong miệng An đã lẩm nhẩm câu chú, cả người phình to ra rồi lại co rút, lại sắp
biến thành người đồng !
Kiếm động !
Người lao tới !
- phía trước
tránh ra !
Chỉ thấy
trong ba bóng đem lao tới, có người hét lên !
An lao thẳng
vào giữa người con quỷ mà chặn lại !
Kiếm khí
mãnh liệt bốc lên !
Kẻ ở xa
cũng thấy run sợ !
Kiếm trong
tay Phong động, dừng lại tại chổ, hai chân đạp trên hai đầu quỷ !
Nhắm mắt !
Kiếm xuất,
miệng khẽ một câu : “ Thiên Vũ ! “
Kiếm xuất,
kèm them một cơn gió lớn, gió lớn hóa thành sắc bén, như một đôi cánh én chém
thẳng về phía trước !
Lúc này, ba
bóng đen cũng xuất kiếm chiêu !
Nhưng không
phải xuất 1 lần, mà là ba lần khác nhau !
Kiếm khí rời
kiếm, hóa thành những nhát chém vô hình lao thẳng về phía trước !
Ba kiếm khí
gọp thành một, uy lực tăng lên mấy lần !
Kiếm khí của
ba người đó va chạm cùng kiếm khí của “ Thiên Vũ “ phát xích ra một tiếng nổ
vang vọng !
Ầm ẦM ẦM ẦM
!
Nhưng chiêu
kiếm của ba người đó, là xuất chiêu ba lần không phải một !
Đòn đầu bị
chặn, hai đòn khác đã tới !
Ba kiếm khí
hợp lại thành một đi trước, lại có ba kiếm khí hợp thành một đi sau !
Hai kiếm
khí mạnh mẽ đó lại lần nữa hợp lại với nhau thành một kiếm khí uy lực cương
mãnh !
Nhắm thẳng
vào An !
Long và
Minh không đến kịp, chuyển xảy ra trong phút chốc, Long chỉ có thể trơ mắt ra
mà nhìn, Minh im lặng, nhìn luồng kiếm khí mạnh mẽ lao đến muốn xé toạt người đồng
kia !
OÀNHHHHHHH ẦM
ẦM !!!!!!!!!!!!
Va chạm !
Chỉ thấy bụi
khói xuất ra mịt mù giữa tầng không, bao trùm An lại !
Chợt !
Giữa đám
khói đó, bóng người lao xuống đất !
Ầm !
Chân đã chạm
đất, vẫn đứng sừng sững !
Long cười
vui mừng, Minh vui vẻ ra mặt, Phong chỉ có vẻ suy tư !
Nhưng cả ba
đều chạy đến gần An !
Long đến
cùng Minh, Phong đến sau !
Gương mặt
Long trầm tư, hai chân mày nheo lại !
Ngực của
An....đang có một lằn kéo dài từ vai xuống tới eo rất rõ ràng !
Tuy không bị
rách ra hay chảy máu, nhưng vết thương rõ ràng cũng không nhẹ !
Long chau
mày lại, An không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm phía bên ba người đã chém mình !
Minh và
Phong cũng đồng loạt nhìn về phía ba người kia !
Bên kia, từ
trên không cũng có ba người từ từ đáp xuống mặt đất !
Long xoay
qua, nhìn ba người này !
ba người
này, bề ngoài giống như nhau cũng như cách ăn mặc !
quần jeans
xanh, áo khoác trùm đầu màu đen, có hình đầu lâu màu trắng trên áo khoác ! Gầy
gầy như nhau !
Gương mặt
nhìn tầm thường, mắt chuột, miệng hô !
Gương mặt,
cũng như nhau !
Là anh em
sinh ba ?
Trong hàng
ba người đó, người đứng giữa cất tiếng, kèm theo một nụ cười tự tin :
- Hề hề, vốn
định dùng chiêu đó làm cho bọn bay lé mắt trong Ngày Tân Thần Nhất Ước, nhưng
muốn thử lửa một chút, ai ngờ có kẻ ngu đứng ra hứng hai phát kiếm !
Phong thái
vô cùng kiêu căng !
Long cảm thấy
khó chịu, cực kỳ khó chịu !
Đánh anh em
của ta, sỉ nhục anh em của ta !
Long bước
lên một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba tên khốn nạn phía trước !
Bụp !
Một đôi tay
to lớn chặn ngay ngực Long lại !
Long nhìn
sang An, An chỉ nhìn Long, khẽ nói :
- Mạnh !
Lời nói vừa
nói xong, bên khóe môi của An không kiềm được, một dòng máu đỏ tươi rỉ ra !
Nhìn thấy
thế, lòng Long càng đau xót, tay siết chặt lại !
Nhưng Long
đã dừng lại !
Đây là lần
đầu tiên Long thấy An bị thương đến mức này !
Cạch !
Có tiếng bước
chân bước tới !
Không phải
là Long, Long nhìn lại, khác với Long nghĩ, không phải Minh !
Là Phong !
Kiếm trong
tay Phong đã siết chặt, mắt nhìn đăm đăm ba người phía trước !
Không biết
vì sao, khó chịu trong lòng !
Giống như
nhìn thấy người thân của mình bị người khác đánh !
Có cảm
giác, sẵn sàng liều mạng để lấy lại một chút gì đó cho anh em ?
Tại sao ? Tại
sao vậy ?
Phong không
biết, nhưng có cần thiết không ?
Kiếm đã
trong tay, người đã bước tới !
Đánh thôi !
- Dạ khúc !
Miệng cất
lên lời dịu dàng mà lạnh lùng, hòa theo gió, bay bay vào tay người khác !
Nghe như tiếng
gọi của tử thần !
Kiếm trên
tay ba người kia cũng đã ở tư thế sẵn sàng, ba người cời cợt như không coi trọng
Phong !
- CẤMMMMMMM
!!!!!!!!!!!
Một tiếng
hét vang vọng từ phía sau Phong cất lên !
Kiếm còn
chưa động, đã có người cản lại !
Phong xoay
lại, nhìn thấy đôi mắt An đang nhìn chằm chằm vào mình, tiếng hét lớn làm An lại
tuôn ra thêm tí máu, Phong nhìn An khẽ hỏi :
- Vì sao ?
An đưa hai
bàn tay của mình ra trước mặt, từ từ bóp lại, tiếng răng rắc phát ra từ đó nghe
ghê rợn, kèm theo một tiếng rít từ trong khóe miệng của An :
- Phải bằng
đôi tay này !
Đôi mắt An
cháy phừng ngọn lựa bất khuất ! Khiến người kính nể !
Phong thái ấy,
giống như là Trực năm xưa !
Kiên cường
bất khuất !
Phong im lặng,
hơi nghiêng về phía sau, phía ba tên kia, chỉ nghiêng một chút, rồi im lặng, bước
về phía An, đứng sang một bên !
Bốn người,
An, Long, Phong, Minh nhìn ba người bên kia mà im lặng !
Ba người
bên kia chỉ cười cười nhìn sang bốn người của Long !
Ở xa xa,
nơi có một tòa nhà cao tầng !
Nơi có vị
trí thuận lợi có thể nhìn thấy cảnh người quỷ tàn sát nhau !
Cạch ! Cạch
! Cạch !
- Lẹ lên !
lẹ lên nào !
Một người
phụ nữ ăn mặc lịch sự hối thủ hai người khác, một người cầm máy quay, một người
đeo mắt kính có gương mặt hiền hậu !
Ba người này
lẻn vào được tận tới đây để ghi hình lại !
Tin tức
nóng hổi đây !
- Mau, mau,
đặt máy quay vào đi !
Người nữ ra
lệnh hối thủ hai người còn lại, hai người còn lại im lặng, gấp rút làm theo lệnh
!
Lắp đặt đâu
vào đó, lao mồ hôi trên trán, người lắp máy quay đo đạc, nhìn ngắm tí rồi xoay
sang nhìn người phụ nữ, ra hiệu ok !
Người phụ nữ
cũng ra hiệu ngược lại, còn người đàn ông đeo mắt kính thì im lặng đứng một bên
ghi ghi chép chép gì đó !
Người phụ nữ
sữa soạn lại quần áo, nhìn người quay phim ra lệnh :
- Ok ! bắt
đầu quay !
- Kính thưa
quý khán giả thân mến, hôm nay nhóm phóng viên đài truyền hình @#$ chúng tôi đã
tìm được những thước phim quý giá làm các vị phải suy nghĩ lại về cuộc sống của
chúng ta ngày hôm nay, có phải những giá trị thần thoại và những câu truyện cổ
tích đều chỉ là hoang đường ?
- Sau đây,
chúng tôi xin mời quý vị xem một đoạn phim nhỏ để suy nghĩ lại về vấn đề này !
Người phụ nữ
nói xong, mỉm cười rất tươi !
Người quay
phim lập tức quay máy quay sang phía dưới, nơi có những con quỷ điên cuồng đang
bị đồ sát dã man bởi con người !
Long thấy,
con quái vật do mười sáu chiến quỷ hợp thành đang đứng yên gào thét !
Mọi con quỷ
xung quanh đang chạy về phía nó !
Có gì đó
không ổn !
Tiếng hét
va vào các vì sao, làm rung rinh cả những tinh tú trên bầu trời !
Chợt, có
vài con quỷ nhảy bổ vào con quái vật, người con quái vật lại to lên một chút !
Chúng !
Cái gì ?
Những con
quỷ đang hợp nhất lần nữa !
Chỉ mười
sáu chiến quỷ thôi đã khủng khiếp cỡ nào rồi, giờ mà tất cả các con quỷ ở đây
cùng hợp nhất thì.....
Long sắc mặt
sầm lại !
Cạch cạch cạch
cạch cạch !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cạch cạch cạch
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cạch cạch cạch
cạch cạch !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hàng chục
tiếng bước chân từ phía sau của Long phát ra, Long từ từ xoay người lại !
Phía đó, những
đạo sĩ khác đã tập hợp lại, đang đứng gần ba tên kia !
Một đạo sĩ
trong đó bước ra, mặc áo thun trắng, quần jeans, gương mặt bình thường, có xâm
hình rồng ở cổ !
Người này
nhìn bốn người của Long, mệt mỏi nói :
- Bọn tôi
đang chém giết đã tay thì không hiểu sao đám quỷ ngu kia chạy loạn xạ lại đây,
bọn tôi chạy đến đây thì thấy chúng đang hợp nhất, này, đừng có đứng xớ rớ ra
như vậy chứ ! không biết đánh nhau thì tránh đường ra cho tụi này đi !
Ba tên kia
cũng hùa theo, cả đám người la lên !
Long gương
mặt âm sầm !
Chợt, miệng
hỏi một câu :
- Nếu giết
con quái vật hợp nhất, thì tất cả các con quỷ sẽ chết phải ko ?
- Tất nhiên
rồi, mày bị ngu à ?
Bên phía
đông người đáp lại một cách mạnh mẽ !
Long lại
càng chau mày hơn !
- Có cách
nào hóa giải pháp thuật này không ?
Long lại hỏi
một câu !
- Mày điên
à, chỉ cần giết nó là được rồi !
- Đúng rồi,
chỉ cần giết nó thôi, điên rồi à ?’
- Bộ điên rồi
à cậu nhỏ ?
- Bốn thằng
phía trước tránh đường coi !
...............
Hàng người
đông la hét đòi Long tránh ra, Long thở dài, gương mặt buân khuân !
Vút vút !
Chưa đợi
Long tránh ra, đã có hai người lao lên !
Tốc độ cực
kỳ nhanh !
Á Á !!!!!!
AAAAAAAA
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chỉ nghe thấy
hai tiếng thét, hai người lao lên kia đang nằm lăn lộn trên mặt đất, lưng thấm
đỏ máu, có người dùng kiếm khắc vào chữ “ Ngu “ trên lưng họ !
Phong đứng
chắn trước mặt ba người của Long, kiếm khẽ lay, dòng máu đỏ tươi từ trên kiếm
thấm vào đất, cả người bất động không nói lời gì !
- Có phải
muốn đánh nhau không ?
- Phải, các
người muốn làm gì ? Nếu đánh nhau thì nhàu vô !
- Phải đấy,
đánh thì đánh đi này !
........
Tiếng la
thét dậy trời làm Phong nhàm chán lướt nhìn sang bên đám hỗn tạp kia mà lạnh
lùng cất tiếng :
- Chiến thì
lên !
Nộ khí xung
thiên, bên kia, đoàn người đã chuẩn bị hành động !
- Có một
cách để giải thuật này !
Một giọng
nói rất không lớn nhưng lại áp vào thành tai của mọi người, vang vang ngay
trong đầu !
Bầu không
khí chợt im ắng lại !
Có cao thủ
!
Là ai ?
Từ xa bước
lại, trên tay có rượu hôm nay, hôm nay uống, hôm nay say, đời người được mấy
khi.....
Người đến mặc
bộ kimono đã củ, gương mặt có nét hoang tàng, phóng khoáng, một chút nét gì như
chiến binh ! Trên tay một chai rượu, ngửa đầu mà uống !
- Là kiếm
khách ?
Phong đột
ngột cất lời, gương mặt sa sầm, tay nắm chặt kiếm hơn !
Vị kiếm
khách kia nhìn sang Phong, cười mỉm đáp :
- Hôm nay
không mang kiếm mà ai cũng gọi là kiếm khách, chà...già rồi, không giấu được kiếm
khí nữa !
Lời than thở
nghe như nhỏ, nhưng lại hằn sâu một sự thật đáng thương !
Ở nơi đó,
ngoài Phong ra.....
Không ai cảm
nhận thấy một chút kiếm khí nào trên người kẻ say này !
Là sao ?
Cái Phong
thấy, cũng không phải là kiếm khí, mà là sự cuồng ngạo của kiếm, kẻ dùng kiếm
càng mạnh, trong người càng toát ra cái cuồng ngạo của đầu lưỡi kiếm !
Người này vừa
xuất hiện, kiếm trên tay Phong đã run lên !
Như chào
đón, như vui vẻ gặp được tri kỷ lâu ngày !
Kiếm không
mang, nhưng chính bản thân người đó đã là một thanh bảo kiếm !
Long nhìn
chằm chằm người say rượu kia hỏi, người kia hớp vào một hợp, lơ đảng chỉ vào
con quái vật hiện tại đã bự khủng khiếp !
Cái đầu nó
khuất trong màn tối phía trên cao, cao ngất ngưỡng !
- Dùng lửa
lớn đốt ngay Thiên Linh Cái ở đỉnh đầu của nó là được !
Long nghe
xong, xoay lại nhìn phía sau !
Con quái vật
bây giờ....cao quá !
Dù có là được
con mắt hỗ trợ, dùng Thần Dẫn Lạc cũng ko thể chạm tới được !
Dùng lửa.....
- Nhớ rằng,
không thể dùng lửa tạo ra bằng pháp thuật, phải là lửa của tự nhiên, tự phát,
không cần phải đọc chú thuật !
Long
nghiêng đầu sang nhìn ông chú kia, gương mặt hơi khó xử !
Rồi trầm tư
!
- Không thể
nào, không lẽ cầm ngọn đuốc nhảy lên trên đó đốt, cũng không ai có thể đến vị
trí cao như thế được !
- hoàn toàn
không thể !
- Đúng !
đúng vậy ! Không thể !
........
Đám đông hò
hét, không khí bắt đầu náo loạn !
Long lại trầm
tư, chợt mở miệng nói khẽ :
- Chiều
nay, khi em tan học, một đứa bạn có gọi cho em để hỏi một câu !
An biết
Long đang nói chuyện với mình, chú ý nhìn Long !
- Nó hỏi em
một câu....
Giọng Long
càng lúc càng nhỏ !
- Là câu gì
?
An yên tĩnh
như nước hỏi lại !
Gương mặt
Long trầm từ, đôi chân mày đau chao lại từ từ giãn ra, nhìn sang con quái vật
khổng lồ bên kia, ký ức của buổi chiều hiện về, câu mà Phú đã hỏi Long, miệng
không hề do dự, nói :
- “ Mày có
biết ý nghĩa của ngọn lửa không ? “
Tất cả mọi
người bắt đầu xôn xao, như nghe thấy gì đó !
- Khi em tỉnh
lại, em phát hiện ra bản thân có sự khác lạ, em trở nên mạnh hơn trước, không
phải chỉ nhờ vào con mắt nữa, sức mạnh từ bên trong của em nhưng em lại không
thể tạo ra mưa được nữa, bù lại.....
Nói đến
đây, Long đưa cánh tay phải của mình ra trước mặt, trước sự im lặng chứng kiến
của mọi người, trên con đường tối tăm và hỗn độn....
.....ánh
sáng từ từ bùng lên.......
Cánh tay ấy
đang bốc cháy !
Ngọn lửa,
đã bắt gió....
Lửa cháy !
Gió càng lớn,
Lửa càng
cháy mạnh !
Chỉ nghe tiếng
hòa vào trong gió lời nói của Long :
- Bù lại,
có thứ bùng cháy mạnh mẽ bên trong con tim em, có cảm giác....nó hòa vào sinh mạng
em..... !
Lúc đó, ở
căn nhà gần nơi đó, những phóng viên đang theo dõi cảnh bên dưới, người nữ
phóng viên nói không ngừng :
- Không thể
tin được ! Thật sự là không thể tin được !
- Quý vị có
nhìn thấy không ? những con quỷ đang tập hợp lại, chúng đang biến thành một con
quái vật khổng lồ, quá lớn, quá lớn, con quái vật này có thể phá hủy cả thành
phố của chúng ta đấy ! Thật không tin vào mắt mình nữa !
Nói rồi,
người nữ ra hiệu cho quay phim quay thêm cảnh của con người, và quay rõ cảnh
hơn !
Quay phim
nhăn mày ra hiệu “ tối quá “, máy quay không cách nào quay rõ hơn được !
Lúc đó, chợt
có một ánh lửa nơi tối tăm đó.....
Cả ba người
phóng viên im lặng tập trung vào nơi có ánh sáng yếu ớt đó, có phải chúa trời
đang soi rõ cho họ xem.....
Quỷ và
thiên thần, lần đầu lộ diện !
Có phải muốn
con người nhìn rõ......
Họ có tồn tại.....
Ngọn lửa
đó....
Ban đầu nó
yếu ớt, như một chấm nhỏ...
Gặp gió, nó
bùng lên trong đêm......
Soi rọi nơi
tối tăm, giữa nơi hoang vu lạnh lẽo !
Ở nơi không
có nhân đạo, ở nơi không có ánh sáng và sự ấm áp......
Ngọn lửa
đó.......
..................nó
đã bùng lên lần đầu tiên........
...............nó
đang báo hiệu........
.........sau
vạ ngàn năm an giấc............
......nó..............
Đã quay trở
lại !
Cần thơ !
Ở một nơi
bí mật, trong một hang động sâu !
Một hang động
tối tăm . Những hơi nước tụ lại bên ngoài nghe ra mùi hơi nước lành lạnh nơi
mũi . Ở cửa động , có một cái bóng đen phiêu phù thoắt ẩn thoắt hiện và một
chàng trai rất điển trai . Chàng trai đang ngồi trên tảng đá to trong lòng động
, quần áo phủ đầy bụi bặm như lâu năm chưa có người chạm vào , một bộ quần áo kỳ
lạ , quần jean , một tấm áo choàng khoác nửa thân trên như người da đỏ , áo
choàng đỏ như màu máu . Gương mặt chàng trai vô cảm . Phía sau chàng trai là một
điểm sáng nhu hòa lóe lên những tia sáng rất dịu dàng .
Bên trong
tia sáng đó là một cái động vô cùng nhỏ , chỉ như một căn nhà nhỏ . Điều đặc biệt
là trong động lạnh vô cùng , dưới đất có những tầng băng lạnh . Những cột băng
vươn lên , có cái đứng riêng , có cái lại dính vào nhau hai, ba cái thành một .
Trong vô cùng mĩ lệ , cả trần nhà cũng vậy . Những dải băng .........Che lấp
cho vẻ đẹp nào nữa ?
Ở giữa những
cánh hoa băng này là một vũng nước nhỏ , vũng nước vô cùng lấp lánh – trong suốt
không nhìn thấy đáy nước . Trên mặt nước đang nổi lênh đênh không một chút rợn
sóng là một chiếc hộp hình chữ nhật dài trong suốt – có lẽ bằng pha lê .
Bên trong
chiếc hộp trong suốt đó là một người con gái !
Một người
con gái vô cùng xinh đẹp , mang theo vẻ đẹp thanh khiết vô cùng .
Một người
con gái đang ngủ say......
2 tay người
con gái khép lại , những ngón tay đan vào nhau đặt trên ngực như đang cầu nguyện
.
Chợt, bên
vách động, có một ngọn đuốc đã bao lâu tắt liệm !
Không người
chạm vào, chợt bùng lên !
Bùng lên một
cách mãnh liệt và dữ dội !
Cái bóng
phiêu phù thoắt ẩn thoắt hiện lao lại bên cạnh ngon đuốc, đứng im lặng trong
phút chốc rồi chạy vào trong động nhỏ, bên cạnh chiếc quan tài chữ nhật đang giữ
lấy người con gái xinh đẹp thanh khiết kia !
Nét đẹp của
nàng, ta làm sao dùng lời tả được.....
Nàng, như một
thiên thần không vương trần tục....
Cái bóng
đen kia, dần tụ lại thành hình !
Chỉ là một
hình người mờ ảo, không ra hình người, chỉ là một cái dáng dấp không ổn định,
như một làn khói đen hình người !
Đôi mắt một
màu đỏ máu !
Hắn nhìn chằm
chằm người con gái đang ngủ say, môi nàng vươn lại một nụ cười hạnh phúc,
nhưng....
Nước mắt
nàng tuôn rơi hai bên má !
Cái bóng đó
nhìn chằm chằm vào chiếc hộp chữ nhật xinh đẹp kia, thì thầm với người con gái
:
- Là cô hạnh
phúc, hay là đau lòng ?
Dĩ nhiên
người con gái không đáp lời lại, nàng đã ngủ, say hàng ngàn năm như thế, hơn cả
hàng ngàn ngàn năm.....
Cái bóng phiêu
phù đó, đặt bàn tay như có như không của mình lên nắp hộp, lại thì thầm :
- Bên cạnh
cô bao lâu nay, người không có trái tim tôi đây cũng đã có lúc lung lay ! Thật
khiến cho tôi sợ hãi....
Im lặng một
lát, hắn lại nói :
- Ngọn đuốc
đã cháy lên, hắn cũng đã đốt lên trở lại ngọn lửa của mình, cô nên hạnh phúc
hay là đau khổ đây ?
- Hạnh phúc
vì cô biết hắn đã trở lại, đã sống lại một lần nữa, đau khổ vì....
Nói đến
đây, cái bóng đen im lặng một chút rồi nói :
- Khi kẻ đó
thức giấc , mọi vật , mọi người trên thế gian này sẽ dần dần sẽ dần dần suy tàn
, dần dần chết đi.....và khi hắn đốt lên ngọn lửa đầu tiên, vào giây phút
đó.....
Bằng một giọng
âm trầm, cái bóng thốt lên câu cuối cùng :
- Hắn đã chấp
nhận số phận của đời mình là mãi mãi đau khổ về sau, cho đến tận lúc chết...
Đột nhiên,
lúc đó, đôi mắt nhắm nghiền của nàng tiên say ngủ.....
Tuôn trào
hai dòng nước mắt !
Như nàng
đang đau đớn, đang hỏi ông trời :
“ Vì sao ?
“
Cái bóng
đen phiêu phù đó, đôi bàn tay bằng khói đen, vôn không phải thực thể, đôi bàn
tay đó đưa ra, xuyên qua mặt kính pha lê kia, lấy bàn tay đó, lau đi hàng nước
mắt đang chảy dài trên má người con gái !
Lau đi, một
cách chăm chú và ân cần !
Có lẽ, bản
thân người đó cũng đang hỏi ông trời rằng :
“ Vì sao ?
“
“ Sao kẻ
không có trái tim như ta lại yêu nàng ? “
Gió trong
đêm, lại càng thêm thổi mạnh !
Gió lớn kéo
về, tiếng loài dơi đâu đây nghe nguy hiểm kêu réo vang trời !