Trời tối, bốn
ngôi sao sáng trong đó có một ngôi sao cam và mặt trăng sắp biến hoàn toàn
thành màu đỏ đang chiếu ra ánh sáng hấp dẫn trong bầu trời đêm...
Bên trong
căn biệt thự của Nhã !
Trong phòng
khách, Long đang ngồi đối diện với Phương trên chiếc ghế sofa trắng lịch sự !
An gương mặt
vô cảm nhìn thẳng phía trước, chỉ có là sẽ có nhiều người thắc mắc bức tường ở
đó có gì đặc biệt để nhìn như vậy....chắc chỉ có mình An rõ...
Long cười
cười nhìn Phương hỏi :
- Thế nào ?
Phương vuốt
vuốt tấm thiệp bằng vàng trên tay, tấm thiệp khá nặng, được mài dũa rất tinh xảo,
ở mặt sau nổi nhẹ lên hình một con đường dài hai bên toàn là trúc, xung quanh
được viền cách điệu lại những chấm tròn, mặt trước lại có dòng chữ “ Hội Thảo
Giới Thiệu Về Ngày Tân Thần Nhất Ước “ rất đẹp và tinh xảo, vô cùng mạnh mẽ và
thích mắt với hình một con phượng đang uốn người mờ mờ ẩn ẩn rất sang quý !
Đúng là một
tác phẩm nghệ thuật !
Bên trong
có chữ viết được khắc thẳng vào !
Phương im lặng
đọc nội dung trong thiệp !
Trong thiệp
không có gì khác ngoài ngày tháng và một địa chỉ !
Phía sau
Phương là Tề vẫn im lặng và điểm tĩnh, không một chút lay động !
Trong phòng
khách giờ đây, một người đọc, một người ngồi vô cảm, một người cười cười và một
người đứng phía sau im lặng !
Cạch !
Tấm thiệp
được Phương đặt lên bàn kính trước mặt !
Phương vẫn
để một ngón tay vuốt vuốt tấm thiệp, đôi mắt tĩnh lặng nhìn vào tấm thiệp không
còn vẽ cười cười .
Chợt Phương
nói :
- Từ chất
liệu đến sự chế tác không chê vào đâu được, sự khéo léo của nghệ nhân và độ
tinh tế của thứ này đã khẳng định giá trị bản thân nó là không hề ích. Thứ này
rất đáng giá !
Nói xong,
Phương vẫn cứ vuốt cuốt mép bên của tấm thiệp, mắt vẫn nhìn vào tấm thiệp mà
không nói gì.
Long biết
Phương chỉ hơi hứng thú với tấm thiệp, còn biết Phương cho Long là người thông
minh nên không nói thẳng, Long biết Phương đang muốn nghe gì, Long mỉm cười nhẹ
nói :
- Anh Lôi
ra sao rồi ? Mọi chuyện tốt cả chứ ?
Phương lần
đầu mỉm cười từ lúc đến, rời mắt khỏi tấm thiệp, tay lấy ra khỏi tấm thiệp,
nhìn Long cười nói :
- Hiện giờ
đã ổn, kể ra, Lôi cũng thuộc hàng da dày thịt chắc, chỉ cần nghỉ ngơi đều đặn
là đủ nhưng không bằng Long được, khả năng hồi phục cứ như phim vậy, bị nhiều vết
thương nặng vậy mà chỉ cần ngủ một tuần là khỏi hết. Thôi ! Giờ, chúng ta nên
bàn về chủ đề thật sự của ngày hôm nay đi !
Phương hơi
ngã đầu sang, dựa vào ghế sofa !
Long cười
cười, An vẫn vô cảm, Tề vẫn đang ung dung phía sau Phương !
- Chủ đề
chính của hôm nay ? Có phải việc lần trước em kêu anh Phương bỏ Sài Gòn xuống
Châu Đốc không ?
Long cười
cười hỏi. Phương nhoẻn miệng cười, ngón tay gõ gõ trên ghế nói :
- Chúng ta
đều là người không có nhiều thời gian cho việc tâm tình đâu nhỉ, phải không hả
cậu Long ? Nhất là Phương hay bị người ta chê rằng không có tính nhẫn nại .
Tề hơi đưa
đầu sang phía Long, dường như đang hứng thú xem cách Long thể hiện cảm xúc, tuy
nhiên, Tề chả có chút hi vọng gì về việc “ bức tượng “ An sẽ có chút biểu hiện
nào đó...
Long nhoẻn
miệng cười, rồi vương vai lên a một cái tựa như là đang mệt mỏi, xong Long lại
ngã ra sau, dựa vào ghế sofa.
- Vậy cứ
nói thẳng nhé ! Từng có người cho em biết là, khi nào ngày Tân Thần Nhất Ước đến,
lúc đó sẽ là lúc thế giới bắt đầu đối diện với sự phán xét nào đó, nếu trùng lập
với truyền thuyết tận thế hiện tại thì có lẽ chúng ta sẽ....
Long cười một
cách gian xảo, lấy tay xoẹt nhẹ qua cổ làm dấu hiệu “ bị tử “
Phương cười
cười nói :
- Cứ cho là
thế ! Nhưng nếu là tận thế thì đi xuống Châu Đốc hay không đâu có liên quan gì
?
Long lại
nhoẻn miệng cười, đưa đầu tiến về phía trước một chút, nói :
- Vì lúc
xưa, có một người bạn dẫn em đến Châu Đốc để gặp một ông đạo sĩ, lúc ở trong cốc
với ông đạo sĩ đó, em có thấy một ảo giác !
Tề vô ý hơi
ngã người về phía Long, ánh mắt có chút suy tư hơn là ung dung.
Phương mở miệng
nhẹ, hở một cái thú vị, đưa đầu ra phía trước, nhìn Long vui vẻ hỏi :
- Là ảo
giác gì ?
Long cười
cười nói :
- Khi ngày
đó đến, Châu Đốc là....” Nơi Tận Cùng ! “, chổ cuối cùng để đặt chân đến !
Phương vuốt
vuốt môi mình, lại ngữa ra dựa vào sofa. Tề đột ngột nói :
- Địa chỉ ở
trong thiệp, Tề tôi có biết, đó là một ngôi chùa nhỏ, trước đây đã từng đến qua
một lần, tôi có thể dẫn cả cậu Long và An đây đi. Cậu Long thấy thế nào ?
Long nhìn
nhìn Tề rồi ánh mắt thân thiện nói :
- Vậy thì
đành phiền anh tề vậy !
An vẫn vô cảm,
Phương nhìn sang An một cái rồi nhìn sang Long nói :
- Giờ thì tạm
thời như thế ! Chúng ta sẽ bàn sau khi Long tham dự hội thảo này về, Phương sẽ
chuyển sự quan tâm của Long đến cho Lôi, bây giờ Phương tôi phải về để giải quyết
vài việc ngay !
Long cười
cười, đứng lên bắt tay với Phương và Tề, rồi tiễn hai người ra cửa !
Mọi người đều
cười nói rất thân thiết !
Long sau
khi vào nhà, đi đến phòng riêng của Nhã, gõ cửa phòng !
Vì Long và
Phương nói chuyện riêng nên Nhã tự động lui vào phòng trong, đúng là một người
con gái xinh đẹp và hiểu chuyện...
Cốc ! Cốc !
Cốc !
Cạch !
Cửa phòng mở
ra, Nhã vận một bộ đồ bộ màu trắng viền xanh, để lộ một ích bờ vai trắng sữa,
đôi mắt đen láy chết người với chiếc mủi cao và đôi môi đỏ...với thân hình của
Nhã nữa thì...Long hơi choáng ngợp....
Hít ra thở
vào một hơi, nhìn Nhã vẫn im lặng nhìn mình,
Long bình
tĩnh nói :
- Cám ơn
Nhã rất nhiều vì đã chăm sóc cho Long cả tuần qua, hiện tại mọi việc cũng tạm ổn,
Long phải trở về nhà với anh An thôi, Nhã cho Long cám ơn vì tất cả nhé !
Nói rồi, Lỏng
mỉm cười vô cùng ấm áp, chìa tay ra như bắt tay với Nhã !
Nhã im lặng,
chỉ khẽ mỉm cười, rồi cúi đầu xuống, đưa bàn tay phải đang đổ mồ hôi ra bắt lấy,
Nhã cúi đầu,
để đôi mắt ấy ẩn sau cái khuất của máy tóc xinh và bóng tối một chút...
Biết đâu
người kia thấy....mắt ai cay !
Người con
gái đó, tiễn ra tận cửa, có đôi chút cảm thương vì cô gái không thốt một lời,
người con trai và anh trai nuôi của mình bước đi, Long xoay lại nhìn vài lần,
người con gái đứng một lát rồi xoay người, đóng cánh cửa lại....
Dường như,
có gì đó đúng đúng sai sai trong lòng....
Con người vốn
ghét chia ly và từ biệt....
Tạm biệt ai
đó, khi biết rằng, họ đi....
Đi và mang
theo một phần những nghĩ suy, mong nhớ và cả chút tấm lòng....
Ai đi, đem
theo hồn van khẩn
Một người ở
lại,
Gửi sau khe
cửa, một chút hoài khó quên,
Người đi,
có chút gì mong mỏi,
Người đi,
nước mắt lại rơi rồi...
Rơi đằng
sau cánh cửa, từ trong mắt của một người con gái xinh đẹp, cô đứng ép vào cửa,
để nước mắt tuôn rơi....
Người đi,
chớ đem theo lệ sầu
Nước mắt nếu
giữ người chi ?
Này gió,
yêu đương trăm ngàn kiếp
Hỏi đau buồn,
gió biết hay không ?
Này ai !
Sao đem ngàn giọt lệ,
Nước mắt
không là gì với em đâu,
Nhưng vì
lòng đau, nên nước mắt tuôn rơi !
Này ai !
Sao không ngăn được dòng lệ tình si.......
Ai ơi !
Tối đêm đó,
ánh sao trên trời cao lấp lánh, gió thổi từng cơn dịu nhẹ, một chút buồn thoáng
qua đời ai....
O0O.............
- Này ! Cứ
tưởng là Long nghỉ luôn rồi chứ ! Đi đâu mà mất tích luôn vậy ? Gọi điện thì
không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời là sao hả ?
Trong lớp học,
My đang đứng trước bàn Long, cong cong tay “ hỏi thăm “ vì sao nghỉ cả tuần
không nói tiếng nào !
Long gãi
gãi đầu ra vẻ khó xử.....không lẽ nói là bị trọng thương nên ở nhà dưỡng thương
sao ?....
Tối qua
Long đã bố trí cho An lẻn vào phòng Long qua đường....cửa lang cang vì An làm
gì có giấy chứng minh nhân dân để đưa cho bà chủ nhà, tối nay thì lật đật chạy
lên trường để học anh văn tiếp, Long cũng chưa có ý định gặp Dao nên ở trong lớp
đợi mấy đứa bạn đến mà thôi !
Tạm thời mấy
chuyện về tâm linh, đạo sĩ gì gì đó Long tạm gác qua một bên, ráng sống bình
thường vui vẻ rồi tính tiếp ! – Đó là quyết định hắn đã đặt ra trong 1s sau khi
thấy gái đẹp !
Long gãi
gãi đầu nói :
- À, dưới
quê của Long có chuyện nên phải về quê vài ngày đó mà!
Nói xong,
Long còn tặng kèm theo một nụ cười rất là....thơ ngây với My.
My ánh mắt
ngờ vực nhìn thẳng vào Long nói :
- Tôi lo
cho mấy người thôi, dù sao cũng bạn bè, mấy người làm gì cũng được nhưng ráng học
hành chăm chỉ vào đấy ! Hai tuần nữa là thi rồi đó !
Long xoa
xoa đầu, ôi....lại là hai tuần nữa sao ?
Mấy đứa bạn
khác xúm quanh hỏi thăm làm Long rất vui, hắn nói khoác, chém gió một lát thì lớp
học cũng bắt đầu !
Cô Hường
vào, nhìn thấy Long cũng bắt đầu hỏi thăm xem sao mà học trò “ ngoan hiền “ của
lớp mất tích cả một tuần như thế !
Long lại bắt
đầu giở ra một trong các tài năng của mình : Chém gió !
Hắn cũng cười
vui vẻ với mọi người và bắt đầu học, mọi việc vẫn như củ, vẫn ổn thỏa, cứ như
là chưa từng có gì xảy ra...
Cảm giác là
thế, nhưng chỉ cần nhìn vào bàn tay trái của mình thì Long lại biết rằng từ giờ,
mọi chuyện không còn đơn giản nữa rồi !
Giờ học rất
đến giờ giải lao, hôm nay cả lớp xoay quanh Long nói chuyện mà không ra chơi, vậy
nên Long cũng không có cơ hội gặp lại Dao !
Lúc Long
đang mãi mê nói chuyện với các bạn, Long không để ý là bên ngoài cửa có một đôi
mắt nhút nhát đang nhìn vào mình !
Là Dao mỗi
ngày đều lên đây để xem Long đã đi học lại bình thường chưa, Dao thấy Long đang
cười nói vui vẻ thì mỉm cười nhẹ, thấy yên ổn và vui vẻ trong lòng khó tả.
Cô bé lẳng
lặng bỏ đi, quay về lớp mình trong khi Long còn đang huyên thuyên nói chuyện cùng
bạn !
...............
- Ok, see
you again !
Cuối cùng lớp
học cũng tan !
Long ưỡn
người một cái rồi bỏ sách vào cặp đi về !
Chợt Long
có ý nghĩ thú vị là sẽ hù cho Dao giật mình !
Nghĩ xong hắn
cười một cách gian xảo mà bất cứ trong lớp đều nhìn thấy.....tên này không lẽ
đã bỏ một tuần để tham gia băng đảng đen tối nào sao.....ôi lẽ nào....
Long đứng dậy,
đang định xác định phương hướng thì cảm thấy điện thoại trong túi rung lên !
Long nhanh
chóng xem xem là ai gọi !
Ơ....là thằng
khốn nạn Phú đây mà !
Long nghĩ
nghĩ rồi bấm nút chấp nhận !
- Alô, mày
gọi tao có gì không ?
- À, anh em
gọi mày nói chuyện chơi không được sao ?
- Mày có bị
bệnh rảnh ko ? Không có gì nói thì thôi tao cúp đây, tới giờ cua gái rồi !
- Mày thật
là !!! tối ngày chỉ biết gái với gái, đời mày có nhiêu đó hả ?
- Mày mới
là thằng có não mà thiếu nếp nhăn đó ! Mày có biết “ gái đẹp là động lực thúc đẩy
tri thức và xã hội phát triển “ không hả ?
- Thôi, giờ
tao không giỡn với mày nữa ! Tao nghe nói là huyền thoại “ găng tay trái “ đã một
mình hạ gục 800 thằng và băng Sói Hoang nổi tiếng là bạn tao nên tao lật đật gọi
lại đó mà. Tao nghĩ mày nên đi đóng phim đi, đừng học kinh tế làm gì phí tài
năng lắm đó !
- Xin cảm tạ
! Mày cũng biết tin nữa ha ! Coi bộ mình khá là rành giới đạo sĩ đó ! Có gì cứ
nói thẳng ra đi, trước khi tao bực ! Mày biết tính tao rồi đó !
- Bình tĩnh
! Mày nóng quá ! Cứ từ từ tao nói !
- Lẹ !
không là tao cúp đó ! Bực à nha !
- À, thật
ra tao chỉ muốn hỏi mày một câu hỏi thôi !