Có thể rơi
nước mắt nhưng không để người thân mình nhìn thấy !
Ngày trực
lên mười tuổi đã cầm lấy kiếm gỗ , lẩm nhẩm đọc kinh văn , ngồi ngộ đạo trời đất
, ngày tháng dần trôi...
Trong cái
gia đình nhỏ bé đó , vẫn tràn đầy sự ấm cúng . Tuy nói là một môn phái nhưng
không sắp đặt cái gọi là tổng đàn , phân đàn , không có việc thì rất ích tìm
nhau , mọi người đều chuyên tâm tu hành , hưởng thụ cuộc sống bình yên chốn Hưu
Lương .
Buổi tối
năm Trực được tròn mười hai tuổi !
Buổi cơm tối
đó , bên ánh đèn dầu...
Gia đình ấm
cúng đó vừa ăn xong một chầu thật ngon ăn mừng cho cậu con trai của họ , Trực
càng lớn càng ăn khỏe , càng phát triển nhanh , cơ thể săn chắc lại thông minh
sáng dạ khiến cho cha mẹ rất mực mừng thầm . Cơm nước xong xuôi , Trực ngồi cười
đùa với cha mẹ mình , ông Thành suốt ngày cứ bên Trực không rời .
Chợt Thành
nhìn thật kỹ Trực rồi nói , gương mặt nghiêm túc :
- Hôm nay
sinh nhật con , cha quyết định tặng cho con một món quà thật đặc biệt !
Cậu bé kháo
khỉnh nghe đến đây hai mắt mở to , cái miệng lại cười rộ , nôn nóng hỏi :
- Là gì thế
ba ?
Thành cười
hà hà vuốt râu ra chiều đắc ý , Ngót ở bên che miệng cười cười . Thành ra hiệu
cho con trai ở lại , tự mình đi vào phòng riêng , một lát sau bước ra cầm theo
hộp gỗ dài .
Bề mặt hộp
gỗ bóng loáng , một màu đen tuyền , có khảm xà cừ hình rồng phượng rất bắt mắt
, lại cảm thấy như có tiếng ngâm khe khẽ từ trong thoát ra .
Vừa nhìn ,
Trực biết ngay thứ trong hộp chẳng phải đồ thường ! Cậu bé lăng xăng lên , chạy
lại nhìn trầm trồ vào cái hộp tựa như muốn giựt phăng lấy , Thành thấy thế vuốt
râu ra chiều đắc ý .
Thành ngồi
xuống cái ghế , trân trọng đặt cái hộp gỗ lên đùi rồi lấy tay vuốt vuốt nó nói
:
- Thứ trong
hộp này có rất nhiều người thèm muốn , trong này có chứa một thanh mộc kiếm ,
thanh mộc kiếm này mang tên là Phụ Ân , là do một vị cao nhân trưởng phái năm
xưa , đã trong kỳ ngộ có được , có thể nói nó là một trong thập đại chí bảo của
thế giới tu đạo chúng ta . Có thanh kiếm này , con sẽ trở thành một trưởng phái
tiếp theo đầy uy lực . Nhưng...
- Nhưng sao
hả ba ?
Trực nãy giờ
vẫn say mê nghe lấy thì tò mò hỏi thêm . Thành lại vuốt vuốt chồm râu nói :
- Nhưng
không phải ai cũng làm chủ nhân của nó được , đã có hàng trăm người trích màu
vào thân kiếm để nhận chủ nhưng thanh kiếm này xưa nay chỉ nhận ba người làm chủ
, con có thể thành chủ nhân của nó không là do bản thân mình .
Thành cười
cười , nhìn con trai mình xem thử phản ứng . Trực lấy tay vuốt vuốt cằm bắt chước
bà mình , giả bộ ra chiều suy nghĩ rồi nói :
- Vậy tại
sao nó có tên là Phụ Ân hả ba ?
Thành thở
dài , có một nét thê lương , kể vắn tắt lại :
- Là năm đó
, vị đó trước khi thành trưởng phái , trong lúc gặp nạn , cận kề sống chết thì
được một người con gái bình thường cứu giúp , lúc đó vì trả ơn đã lỡ hứa rằng sẽ
làm cho người con gái đó một điều kiện . Vài năm sau , người con gái đó yêu cầu
điều kiện là cùng kết thành vợ chồng với nhau , nhưng tổ huấn răng dặn , vị cao
nhân đó làm sao có thể lấy ai ngoài con trưởng lão ? Vậy rồi , người con gái bình
thường kia ở tại Hưu Lương này cho đến khi chết già , chỉ mong vị cao nhân đó
thực hiện lời hứa . Vị cao nhân kia cũng chết trong đau khổ , đặt tên thanh kiếm
này là Phụ Ân , cốt để nhớ đến một món nợ chưa trả năm xưa .
Trực rùng
mình , thanh kiếm này có cả một câu chuyện như thế kia à ? Thật là..... quá sức
tưởng tượng . Cậu bé nghe câu truyện đó mà mãi mê , là vị trưởng phái năm xưa
đúng , hay là người con gái đó đúng ? Thật là rắc rối mà !
- Thôi được
rồi , bỏ qua nó đi . Con có muốn thử máu nhận chủ hay không hả ?
Giọng nói của
ba làm Trực chú ý lại hiện tại , cậu bé cười cười nhanh chóng bỏ qua thắc mắc
trong lòng . Nhìn lăm lăm vào hộp gỗ như chỉ đợi vồ lấy chạy đi làm Thành cười
rất hả hê , lão từ từ mở nắp hộp ra .
Cạch !
Một tiếng
ngâm dài !
Như tiếng
phượng ngâm , để báo hiệu trăm năm ngủ vùi đã thức giấc ! Trực giật mình với
thanh kiếm gỗ đó . Người cây kiếm là một màu đỏ như thép gỉ , lưỡi kiếm khắc đầy
những văn từ câu chú đến hoa mắt mà trên đấy thấy loáng tháng một con phượng ,
một con rồng nhỏ xíu lúc ẩn lúc hiện đang rượt bắt nhau . Cây kiếm đang phát ra
một ánh sáng nhàn nhạt !
Trực hít một
hơi vào , đồ tốt mà , không đạt được thì uổng lắm !
Trực tiến lại
, đưa ngón tay ra bóp mạnh , mặt hơi nhăn lại vì đau . Một giọt máu đỏ rớt ra ,
hòa vào thân kiếm !
-
Cràooooooooo
Một tiếng rồng
rống !
Thanh kiếm
Phụ Ân run lên bần bật , Trực hồi hợp chờ giây phút sau cùng !
Chợt ! Một
cảm xúc ùa vào trong lòng Trực !
Một cảm
giác thê lương tột cùng !
Nổi đau
.... nổi đau đến tận cùng trái tim....
Nút thắt của
một câu chuyện cổ xưa mà không có nhiều người biết....
Là gì nhỉ ?
Trực muốn biết , cảm giác đó lại mất đi , Trực giật mình hoàn tỉnh lại từ trong
nổi đau đó thì ba râu ria đang cười rất vui vẻ , thanh kiếm Phụ Ân đang bay lơ
lững trước mặt Trực !
Được....được
rồi sao ?
- Giỏi giỏi
, con trai ba phải thế chứ !
Thành lại đến
, vỗ vỗ vai Trực tỏ ý hài lòng .Lại vuốt râu cười không ngớt ra chiều rất đắc ý
, như lão sợ râu mọc nhiều quá nên muốn bứt cho hết . Trực không vội trả lời ,
cái cảm giác buồn đau đó tuy đã mất đi nhưng lại ngưng đọng một cái gì đó trong
lòng làm Trực trầm tư . Mẹ Ngót bên kia cũng đang che miệng cười sự thất thố của
ba .
- Chúc mừng
trưởng phái nha , sinh được quý tử , cả thanh Phụ Ân khó tính bao năm qua mà
cũng chịu nhận chủ , sau này chắc chắn Trực sẽ là làm Lộc Thành của chúng ta
vang danh khắp chốn .
Một giọng
nói dịu dàng , dễ nghe từ cửa truyền vào . Thành nghe được giọng nói này thì cười
cười không ngớt , đứng dậy nói ngay :
- Khách quý
, khách quý , xin mời vào nhà trước .
Trực tò mò
nhìn ra , từ ngoài bước vào một bà dì rất đẹp . Làn da trắng sửa , gương mặt sắc
sảo , lại có một nét gì đó uyên bác , bà dì đó còn dẫn theo một đứa bé gái đáng
yêu nữa . Bé gái này mà lớn lên , chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp như bà dì này nha
.
Mặt Trực
hơi bối rồi , vì bà dì này là trưởng lão của phái , tên là Lý Thị Tuyết còn đứa
bé gái kia là Lý Thị Cẩm Châu , chỉ nhỏ hơn Trực một tuổi . Và...con bé đó sẽ
là vợ Trực trong tương lai , hỏi sao mà không run...
Tuyết nhìn
Trực cười cười hiền hậu , Trực cười lại , gãi gãi đầu rồi cười chào Châu . Châu
chỉ gật đầu , Trực cũng dỡ khóc dỡ cười với cô nàng này lắm , lạnh lùng băng
tuyết , vô cùng ít nói làm Trực nhiều khi không biết phải mở miệng ra sao khi ở
cạnh cô nàng .
Thành cười
cười , đẩy một cái ghế ra cho Tuyết ngồi , Châu ngồi kế bên mẹ mình . Thành cười
nói , rót một ly trà cho Tuyết :
- Chị Tuyết
lâu rồi mới gặp mà vẫn xinh đẹp như xưa , thuật tu đạo quả là cao minh . Lâu rồi
không gặp thế mà không thông báo trước cho tôi ra đón , giờ không có gì để tiếp
đãi cả , thành thực để mất mặt rồi .
Tuyết cười
cười , nhấp ly trà nói :
- Tuyết nhiều
năm không ra ngoài gặp người lạ nên không trách được có chút thất lễ quên đi lễ
nghĩa chào hỏi thông thường . Thật ra tối nay đến đây làm phiền gia đình là vì
có chút chuyện cần bàn bạc với anh Thành đây .
Hở ? Thành
hơi ngạc nhiên , trưởng lão Tuyết này rất ích khi tiếp xúc với người ngoài ,
hôm nay lại có chuyện cần bàn chắc chắn là không đơn giản . Thành gương mặt
nghiêm túc hỏi :
- Xin hỏi
là chuyện gì ?
- Lệnh tổng
triệu tập , ở đỉnh núi phía Tây Bắc .
Tuyết đơn
giản trả lại , mày của Thành càng nhíu lại , vuốt vuốt râu hỏi :
- Là ai
phát lệnh ?
Tuyết vuốt
vuốt chum trà , thở dài nói :
- An Lạc đạo
sĩ !
- Là vị cao
nhân đó sao...
Thành gương
mặt trầm ngâm , có chuyện lớn rồi...
Trực im lặng
không nói , chỉ dõi theo biểu hiện của ba . Ngót tự biết thân phận người thường
, lui vào trong buồng từ lúc Tuyết đến . Châu vẫn lạnh lùng không tình cảm...
Chợt !
Thành đứng dậy , bước dần dần ra cửa .
Cạch !
Bước chân
Thành dừng lại , mắt nhìn đảo qua một vòng khoảng sân nhỏ , bụi chuối , bãi tre
, và mấy gốc dừa với cái lu trong sân . Thành đột nhiên nói giữa hư không :
- Đông An ,
Tây An ra nhận lệnh từ trưởng phái .
Uuuuuuu.........
Một âm
thành như là gió cất lên trong một khe núi .
Dưới gốc dừa
một bóng trắng từ hư vô dần dần hiện ra như u linh . Nón lá nhuộm một màu trắng
, dây đeo là chuổi hạt màu đỏ , một thân đạo bào trắng , lưng thêu hai chữ Lộc
Thành , kiếm gổ đeo ở vai , gương mặt được giấu trong bóng tối và nón lá trắng
che lại .
Bên buội
chuối tối tăm cũng từ trong hư vô dần dần hiện ra một hình hài người giống như
vậy .
Hai đạo sĩ
, hai nón lá trắng , áo bào trắng , kiếm gỗ trên lưng lạnh lùng không lời đáp .
Tình cảnh
có phần rùng rợn làm Trực giật mình . Tuyết vẫn uống trà như bình thường , Châu
vẫn lạnh như băng đá .
- Triệu gọi
năm mươi người đến , theo ta cùng đi lệnh tổng triệu tập , ở đỉnh núi phía Tây
Bắc .
Hai bóng trắng
đạo sĩ như u linh kia lại lần nữa mất đi , từ hình hài hiện hữu dần mờ nhạt rồi
hóa hư vô . Nhưng từ phía sau chổ hai người đứng lúc nãy bắn lên hàng chục ánh
sáng trắng nhỏ bay đi khắp phía .
Trực nhìn
theo những ánh sáng như ánh sao nhỏ bay vút đi , chỉ thấy nó vút qua một cái .
Rầm !
Một tiếng
chấn động làm Trực nhìn ra giữa sân , một con trâu thân hình to lớn , người đầy
cơ bắp với hai cái sừng dữ dội không biết nhảy từ đâu vào giữa sân , trên lưng
nó đang có một đạo sĩ cũng nón lá trắng , áo bào trắng và kiếm gỗ .
- Á
Trực giật
mình la nhỏ , người cưỡi trâu vừa đến thì từ dưới đất kế bên có một cái nón lá
xuất hiện rồi từ từ cao lên , giống như có một người chui từ dưới đất lên vậy .
Từ gốc cây
có một đạo sĩ từ từ hiện ra !
Một lá bùa
vàng bổng nhiên xuất hiện rồi nổ là một làn khói , từ trong làn khói đó xuất hiện
một vị đạo sĩ !
Vút !
Trực thấy
trên trời có một đạo sĩ ngã từ trên xuống , cứ như là tự dưng bị ai quẳng từ
trên xuống , nhìn là sắp rớt xuống rồi !
Khựng !
Vị đạo sĩ
đó giống như đáp ngay không khí mà dừng lại ở bầu trời trên khoảng sân . Áo bào
bay bay theo gió .
Trực xanh mặt
, làm đạo sĩ ai cũng giỏi vậy sao ?
Lần lượt có
người xuất hiện , có người xếp bằng ngồi thiền bay lơ lững giữa không trung ,
cũng có người cưỡi một con hạc to lắm nhưng Trực nể nhất là có một vị đạo sĩ cưỡi
trên đầu một con rắn khổng lồ trườn đến làm Trực hết hồn .
Ba
mình....ba mình vậy là là người đứng đầu của những vị đạo sĩ này sao ?
Các đạo sĩ
dần tập hợp lại , muôn hình vạn trạng làm Trực thầm cảm thấy được mở rộng tầm mắt
. Cảnh tượng suốt đời này khó quên đây mà !
Cuối cùng
cũng đình chỉ số người , coi bộ không còn ai đến nữa . Những đạo sĩ đến , ai ai
cũng im lặng không lên tiếng làm cho không khí có phần căng thẳng .
- Tất cả đến
lối ra Hưu Lương chờ sẵn , lát nữa ta sẽ đến sau .
Lời nói vừa
cất khỏi miệng của Thành ,
Rầm !
Lần này Trực
nhìn rõ , con trâu đó phóng một cái vút đi nhanh đến nổi nhìn không kịp . Chỉ
thấy một bóng đen lao qua mà thôi , người chui từ đất lên lúc nãy không nói một
lời lại ẩn vào đất .
Người kia lấy
trong mình ra một lá bùa màu vàng , bụp một cái lại biến mất trong làn khói .
Những vị đạo
sĩ lại nhanh chóng biến mất !
Thành quay
lại nhà , ngồi xuống trước ánh mắt ngưỡng mộ của Trực , Thành nhìn Trực cười cười
, lại nhìn Tuyết nói :
- Hưu Lương
nằm ở xa nhất trong các vùng nên phải đi sớm để có thể hội hợp đúng giờ . Thật
tình không biết ông già An Lạc đó là triệu tập vì vấn đề to tát nào nữa...
Tuyết mỉm
cười hiền hậu nói :
- Điều đó
thì Tuyết không biết , mong là sau khi anh Thành trở về sẽ có đủ thông tin .
Nay cũng đã khuya , anh Thành cũng còn phải từ giả vợ con lên đường trong đêm
nên Tuyết xin được trở về nhà trước , chúc anh Thành thượng lộ bình an .
Thành vuốt
râu cười cười , tiễn Tuyết và Châu ra tận cửa . Thành quay vào thấy hai con mắt
long lanh ngưỡng mộ của Trực thì cười cười ra chiều đắc ý .
Thành bước
vào buồng , dặn dò vợ rồi sửa soạn tí đồ , mặc áo đạo sĩ và vác theo thanh kiếm
gỗ . Thành cảm thấy lấy được Ngót là phúc đức của mình , không có mấy người vợ
tốt như Ngót , nhưng Ngót sức khỏe yếu quá làm Thành có chút lo lắng khi đi .
Tình cảm vợ chồng gắn bó , giờ mới phát hiện chưa xa cách nhiều đã thấy nhớ .
Thành lại dặn
dò Trực vài câu ,
Thành vỗ vỗ
đầu Trực còn đang nhìn ba mình với ánh mắt ngưỡng mộ rồi đi bộ ra đầu làng dưới
ánh mắt ngốc trệ của Trực .
Sao....sao
ai cũng xuất hiện oanh liệt thế , mà ba là trưởng phái lại đi bộ là sao ?
Cái....cái....
Đêm đó ,
trưởng phái Lộc Thành và năm mươi đạo sĩ đã theo hướng Tây Bắc mà nhận lệnh triệu
tập .