Long đang
bước đi dạo quanh cốc cùng Phú . Sau khi cùng An Lạc đạo sĩ tán gẫu một hồi thì
An Lạc đạo sĩ xin đi làm cơm , hai người có xin cùng phụ giúp nhưng lại ông già
ấy không cho . Thế là Long cùng Phú đi bèn đi dạo quanh cốc , ngắm cảnh trong
lúc đợi cơm chiều .
Quả thực cốc
này đẹp thật . Tuy không thấy mặt trời trên cao nhưng lại có cảm giác đang ở
nơi tiên cảnh . Những con thú nhỏ chạy loạn khắp nơi , mấy con ục ịch đủ màu
vàng , xám , đỏ đỏ chạy lung tung . Long nhìn hồ nước xanh và những bụi hoa gần
đó , những đàn bướm chập chờn . Tiếng nước ào ào từ thác trên cao đổ dồn xuống
.
Hắn hít thở
sâu một hơi ! Đúng là có cảm giác tiên cảnh thế nào ấy . Phú cũng chỉ đi bên cạnh
hắn không nói gì . Long dừng bước lại , một cái “ xoạt “ chân hắn đứng trên cỏ
! Hắn xoay sang nhìn Phú . Phú đảo mắt sang .
Long gương
mặt hơi trầm ngâm hỏi :
- Giờ đã giải
thích được chưa ?
Phú ơ một
cái tỏ vẻ không hiểu nhìn lại Long . Long cười mỉm hỏi :
- Mày có thể
giải thích được chưa ? Mày biết là tao muốn biết những gì mà .
Phú cười khẩy
nói :
- Không chọc
mày nữa . Đúng là mày mà không biết gì thì nhục nhã danh tiếng của tao lắm ,
thôi tao đành thương xót rủ lòng kể mày nghe vậy .
Môi Long giựt
giựt , không lẽ vặt trụi lông tên này bây giờ sao ? Long nén bức xúc lại hỏi :
- Vậy mày kể
đi , tao nghe .
Phú cười cười
, lại bước lên phía trước nhìn đăm đăm hồ nước rất có vẻ ... “ Cổ trang “ nói vọng
lại :
- Mày đang
bắt đầu đi trên con đường của mày rồi . Cũng đến lúc mày phải học cách để hòa
nhập vào thế giới tâm linh rồi . Nếu không thì mày sẽ chết mà không hiểu vì sao
đâu .
- Nói thẳng
ra đi .
Long hỏi lại
. Phú lại tiếp tục nói vọng lại :
- Không phải
ai cũng học đạo , học pháp được . Chỉ những người có căn tu mà thôi . Những người
có căn tu là những người đặc biệt , có thể nói trong cả ngàn người chỉ có một
người mà thôi . Cũng có thể nhận xét họ chia ra làm ba loại . Một loại là kiếp
trước là thần hoặc là quỷ , thứ hai là kiếp trước có phước đức nhiều nên kiếp
này có căn tu , thứ ba là dạng bẩm sinh được trời phú cho .
Phú nói rồi
xoay lại nhìn Long cười cười nói :
- Mày là
người có căn tu . Đến lúc bắt đầu học thiên thuật rồi nhóc ạ .
Long nghĩ một
lát rồi hỏi :
- Chuyện đến
nước này thì tao tin mày . Trong ba dạng căn tu thì tao thuộc dạng nào ? Chỉ có
ba ngày thì học cách nào hả ? Mày làm sao quen được ông đạo sĩ này ?
Phú nhìn
Long một lát lâu , rồi cười mỉm bước quay lại căn nhà lá . Long đứng ngây ra tại
chỗ . Thấy bóng Phú đi xa dần Long vội nhanh bước quay về , miệng không ngừng
trù ẻo tên khốn nạn .
Đến căn nhà
lá của ông đạo sĩ , cơm đã được dọn ra . Một nồi cơm lớn , thịt kho hột vịt , một
con gà luộc chấm nước mấm và gỏi đã được để sẵn . Tất cả đều đang nghi ngút
khói . Nhìn cũng ngon đó chứ . Trần đang ở dưới bếp phụ ông đạo sĩ . Thật lạ !
Bác Trần này lúc ẩn lúc hiện hay thật .
Phú đang ngồi
rất bệ vệ trên ghế . Long thấy thế cũng rục rịch tìm một chổ ngồi kế Phú .
Dưới bếp lại
loay hoay một hồi rồi mọi người đều ngồi chung bàn . Có Trần , ông đạo sĩ , Phú
và Long . Người kia vẫn đang chạy ở ngoài , lúc nãy đi dạo Long cũng nhìn thấy
.
Ông già cười
cười , đưa tay ra nói :
- Mời mọi
người cùng dùng cơm nào . Cơm đạm bạc , mong đừng chê .
Long cười
cười , đáp lại :
- Cám ơn
ông ạ .
Phú cười cười
nói :
- Cám ơn đạo
sĩ .
Trần im lặng
không nói gì , gương mặt cười cười , phát đũa cho mọi người .
Mọi người
sau khi có được vũ khí chiến đấu đều rất hăng hái xông pha lên chiến trường mà
“ Xực “ một cách khí thế . Chả ai nói gì , quả là từ nơi xa xôi gặp được “ tri
kỷ “ mà . Tất cả đều rất là tập trung vào chuyên môn , vô cùng chuyên nghiệp .
Và vì lý do chính đáng đó nên chẳng bao lâu con gà đã chỉ còn bộ xương , gỏi được
vét gọn dĩa và thịt kho cũng cạn tất . Nồi cơm cũng chịu chung số phận .
Ngại thì
đói , ôi .... nhớ lời mẹ nói thật .
Mọi người
chép chép miệng , xoa xoa bụng ra vẻ thỏa mãn . Phú và Long ngồi xơi nước một
lát rồi đứng dậy phụ Trần và ông đạo sĩ dọn đồ vào bếp lại .
Rửa chén
bát một hồi rồi thì Trần lại lủi thủi đi đâu mất . Long và Phú bị ông đạo sĩ
ngoắc đi nơi khác . Long và Phú bước theo sau ông đạo sĩ đi đến bên hồ nước thì
dừng lại .
Ông đạo sĩ
quay sang nhìn Phú rồi nhìn Long . Vuốt vuốt chòm râu ông mở miệng nói :
- Cậu Long
đã sẵn sàng học “ Thần Dẫn Lạc “ do già sáng chế chưa ?
Long hơi ngờ
ngợ , có gì đó đè ép lên tim . Hắn có một cảm giác hồi hợp , hắn thở đều lại rồi
mạnh dạn trả lời :
- Con đã
chuẩn bị xong rồi .
Lão già gật
đầu , lấy chân phủi phủi một khoảng đất nhỏ sát bên hồ nước . Lão già quay sang
nhìn Long nói :
- Cậu Long
trước mắt cứ ngồi xuống đây đã .
Long ngờ ngợ
đi đến chỗ đó , phủi mông ngồi xuống . Hắn thấy lạ lạ ngước nhìn lên ông đạo sĩ
. Ông đạo sĩ cười cười , vuốt râu nói :
- Có phải cậu
Long đang thắc mắc là liệu trong ba ngày có thể học được không có phải không ?
Long gật đầu
nhẹ . Ông đạo sĩ nhìn Long rồi cười cười nói tiếp :
- Giác ngộ
của mỗi người rất khác nhau , có người cần cả đời , có người hơn ba mươi năm
nhưng có người chỉ cần ba ngày . Thần Dẫn Lạc chỉ là cái tên của một loại ngộ đạo
mà thôi . Giờ già sẽ chỉ cho cậu coi một lần , ngộ được bao nhiêu là do ở cậu .
Lão cười cười
nhìn Long , tay phải khẽ phất nhẹ .
Ục ục...Ào
ào....
Nước giữa hồ
nổi lên một vòm nước nhỏ , bự dần ra . Ào...ào...ào , đến khi to bằng nữa hồ
thì nó không bự ra nữa .
Vúttttttt
Tiếng xé
gió cất lên , vòm nước bắn thẳng lên trời trở thành một cột nước thẳng đứng cao
vút . Long ngước lên có phần hoang mang , dữ dội thật .
Ông đạo sĩ
cười cười vuốt râu , lại phất nhẹ tay áo . Ào...ào...ào , nước từ trên cao đổ dồn
xuống trở lại trước mặt Long .
Không một
giọt nước bắn ra ngoài hồ ! Không một giọt nước rớt lên người Long !
Ông già
quay sang cười cười nhìn Long hỏi :
- Nhìn kỹ
chưa ?
Long ngờ ngợ
, mặt bệch ra . Hiểu cái gì chứ ? Hắn nhìn đăm đăm ông đạo sĩ . Ông đạo sĩ lại
vuốt râu cười cười , lấy một cành cây mục ở dưới đất lên xoay sang Long nói :
- Nhìn kỹ
nhé .
Long chú ý
vào cành cây mục lung lay chỉ cần mạnh động một chút là gãy kia . Ông già đưa
tay lên cao , Vúttttt mạnh một tiếng xuống . Ông già chém mạnh nhánh cây khô xuống
hồ nước .
Pặp !
Hả ? Long cảm
thấy có gì đó không đúng . Nước trong hồ...không một gợn sóng , cũng không có
nước bắn lên . Cứ như nước và không khí không có gì khác biệt . Cả cành cây
khô...cành cây khô sao lại tỏ ra chắc như vậy ?
Ông già cười
cười , rút cành cây ra khỏi nước . Vẫn không có gợn sóng !
Ông già cười
cười xoay sang đưa cành cây cho Long , Long giang hai tay nhận lấy . Hắn cầm
cành cây yếu ớt trong tay , nắm chặt lại định chém thử .
Rắc !
Cành cây
không chịu nổi sức nắm của hắn ! Đã gãy !
Hắn đặt
cành cây xuống trước mặt trầm tư . Ông đạo sĩ cười cười nói :
- Mấu chốt ở
một chữ “ ngộ “ . Muốn ngộ thì phải cảm nhận trước đã . Cậu Long có một căn tu
rất mạnh , việc tu tập nhập đạo không khó nhưng ngộ được gì không chỉ cần căn
tu mạnh yếu là đủ .
Long im lặng
gật đầu , mắt vẫn nhìn vào cành cây gãy trước mặt . Ông già vuốt vuốt râu rồi bỏ
đi , Phú đi theo sau ông đạo sĩ . Cả hai bỏ Long ở lại bên hồ nước , Long đang
ngộ đạo .
Đi được một
lúc , Phú xoay sang nhìn ông đạo sĩ hỏi :
- Sao không
nhận nó làm đệ tử ?
Ông đạo sĩ
vuốt vuốt râu , im lặng chốc rồi đáp :
- Vậy là bất
phân tôn ti . Già nhận cậu Long làm thầy thì được , còn ngược lại thì không .
Phú nhếch
môi cười . Ông đạo sĩ vuốt vuốt chòm râu , hơi cố gắng hỏi một câu :
- Kiếp này
ngài sinh ra đã không có căn tu thì làm sao sử dụng lại được sức mạnh ?
Phú nhìn
sang ông đạo sĩ . Trầm ngâm rồi nói :
- Cái gì đến
rồi sẽ đến , lời tiên tri sẽ không sai . Đạo sĩ đừng lo lắng nhiều quá .
Phú im lặng
, bổng nhớ ra gì đó lại nói :
- Còn nữa ,
đạo sĩ cho người dẹp hết các tượng tiên nữ chúc phúc trong An Lạc Lộ đi . Tôi
không muốn Long phát hiện ra điều gì , nó tinh ý lắm .
Ông đạo sĩ
vuốt vuốt râu , kính cẩn với Phú đáp lại :
- Già biết
rồi , ngài cứ an tâm .
Phú gật đầu
ra vẻ hài lòng . Hai người tiếp tục đi tiếp về căn nhà lá , Long ở lại bên hồ
nước còn Sáu vẫn đang chạy bộ . Trần đã biến mất không thấy đâu .
Long đang
trầm tư nhìn cành cây gãy , là có huyền cơ gì ? Mọi sự ngộ đến từ cảm nhận à ?
Cảm nhận điều
gì ?
Long lại trầm
tư nhìn sang hồ nước , dường như hiểu điều gì nhưng nghĩ lại thì không hiểu gì
cả .