Chim ! Dù có cánh , cũng không bay hết được bầu trời .
Cá ! dù sống trong nước , cũng không bơi hết được đại dương
.
Ngày......Tháng.......Năm
Cần Thơ , Việt Nam
Thứ 2 ngày chào cờ , sân trường nắng gắt của buổi sáng . Cả
sân trường cũng chỉ có 4 cây bàng cứ rụng lá . Cái sân vừa đủ cho hơn một ngàn
ba học sinh . Một cảnh toàn màu vàng thật bắt mắt , lớp học bốn bên đã cũ lắm rồi
. Sơn vàng tróc hết cả ra . Bãi giữ xe thì là 1 góc trống bên trái của trường.
Thật là một ngôi trường màu vàng tàn tạ và đúng mốt của các đấng cha
ông...Ôi...Trường của tôi , Nguyễn Việt Dũng . Đây chính là trường bán công tôi
vừa được chuyển qua .
Hôm nay là ngày chào cờ, thật ra tôi cũng không có tâm trạng
thưởng lãm thế đâu . Chỉ là lúc này tôi nhìn cảnh vật xung quanh khá rõ ràng mà
thôi . Mà cũng đang bị đứng dưới cờ , nếu mà nhìn không rõ mới là có vấn đề á .
Kể ra thì tôi không rõ lắm số mạng mình thế nào nhưng chắc chắn 1 chuyện rằng :
Tất cả các tên đang đứng cùng tôi , hay nói đúng hơn là cả lớp của tôi . Hãy
nhìn vào những gương mặt đầy sáng sủa này xem có phần giống giống đầu gấu đại
ca băng….Tao chém hết nhỉ ?
Chúa ạ ! Tại sao con lại được đề cử vào cái lớp này ???
Ôi, lớp hổ báo nhất trường mẫu giáo , quậy nhất trường đây
mà . Lại là thói quen sinh hoạt “ thường tuần “ của lớp . Cùng nhau đứng chào cờ
ngày thứ 2 mỗi tuần...Ôi...Thú vui tao nhã đây mà .Híc hà.
Tôi suy nghĩ miên man về chuyện lúc trước . Lúc ở trường
Nguyễn Bỉnh Khiêm,thầy cô thường dùng 1 câu nói rất hay để khích lệ tinh thần học
sinh bên ấy: “ Ngu không phải là một cái tội “ , tôi lúc đầu cũng nghĩ rằng có
thể dùng cần cù bù thông minh nhưng theo mỗi ngày đều suy nghĩ lung tung , tôi
hiểu ra mỗi con người đều có một giới hạn. Dù bạn có cố gắng đến đâu , bạn cũng
chỉ có thể dừng lại trước lằn ranh đã định sẵn dành cho mình .
Tôi muốn một lần ranh dành cho tôi dài vô tận.
Tôi ngồi ở dãy bàn sát tường bên phải lớp , hàng ghế số ba từ
dưới đếm lên . Thằng ngồi kế bên là một thằng bạn rất rất mực đê tiện của tôi .
Nó tên là Tấn , tôi ghét nó vì nó cao hơn tôi . Haiz , tên này mặt mũi bình thường
không gì đặc biệt nhưng được cái chai mặt như tôi vậy . Tên đó cũng ốm hơn tôi
nhiều. Hắn cũng là bạn thuở bé của tôi , việc tôi chuyển qua trường này học
cũng là do hắn cung cấp thông tin cho cha tôi. Haiz , tên đáng ghét !
Lại nữa rồi...Tên kia , sao mày cứ hỏi bài tao mãi ...
Ây...Môn này cũng hỏi sao , mày không học bài à ?
Tôi tự nhận mình làm biếng không khi nào chịu học bài ,
nhưng cái này chỉ đọc sơ qua sách là làm được mà . Mày không đọc sách sao tên
kia . Lại chép bài của tao , công nhận mặt của mi rất dày , tôi tự dưng cảm thấy
tự kỷ về độ dày da mặt của mình rùi...
" Nè , bao tao hai tiếng điện tử "
" Mày.......Bởi vậy , chỉ bài anh em có tí à mà làm thế
đó "
" Hai tiếng , không thì tự làm bài đi "
" Ê Ê , mày đúng là.......Tao không có nhiều tiền , 1
tiếng chịu không ? "
" Ờ thì........Tao tạm chấp nhận đó "
Chà.........Kiếm tiền chơi điện tử quả là đơn giản nhỉ .
Tháng ngày thật bình yên , nó liệu có cứ như thế mà trôi đi ?
Cuối năm học ấy , tên đó thi rớt . Nghe nói hắn thi lại một
lần nữa nhưng vẫn không đậu . Tôi chạy lên nhà hắn hỏi thăm .
" Nè , mày tiếp theo định thế nào? "
" Tao học bổ túc , ba tao đóng tiền rồi "
" Mày sao không ôn thi tiếp , học chính quy vẫn tốt hơn
chứ. "
" Ba tao bảo bổ túc dạy cũng tốt , ban ngày thì tao làm
nhôm phụ gia đình. "
" Ừa, vậy sau này chắc anh em ít gặp nhau , tao cũng muốn
mày lên lớp với tao. "
" ......... "
Ngày tháng trôi qua , ngày vào lớp 11 tôi bắt gặp một cô gái
vô cùng xinh đẹp với vẻ ngoài lạnh lùng như băng giá . Liệu còn một lần nào
quay lại không ? Quay trở về cái ngày đó . Cậu trai ráp súng nhanh nhất lớp ,
và cô gái ráp súng chậm nhất lớp . Cứ đối ngược nhau thế , rồi lại ngồi cùng
bàn với nhau .
Ưhm`! Thì tôi thích thế , thế thì sao ?
Tôi không phủ nhận , tại sao cứ gạn hỏi tôi như là 1 tội
nhân ?
Nếu tôi có tội lỗi , thì có chăng là vẻ đẹp của người chính
là kẻ chủ mưu ?
Tôi bắt đầu biết đến cái tên của loài Hoa Huệ Tây , hay tên
của loài hoa Lily năm ấy . Cái bảng đen với đầy chữ " Tôi xin lỗi "
mà tôi đã viết cho người ấy - đồn lên khắp trường . Gần như nơi nào cũng biết .
Tôi nhớ...
Tối năm đó trên sân thượng nhà tôi , cô ấy mặc áo màu gì nhỉ
? Những ánh sáng lóe lên rồi tắt . Pháo bông cho năm mới tưng bừng . Chỉ riêng
tôi và người ấy . Pháo bông trong mắt tôi không đẹp , em trai tôi thì thấy đẹp
. Pháo bông trong đôi mắt nàng không đẹp nhưng trong đôi mắt tôi...Những ánh
sáng trong đôi mắt nàng lại vô cùng đẹp .
Vẫn vẻ mặt lạnh lùng ấy.
Nụ cười ấy.
Phường làm biếng đó...
Tôi nhớ những đêm nước mắt cạn rồi , tôi ngồi an ủi một người
. Mẹ hay la tôi vì nói chuyện gần cả tiếng . Tôi nhớ mỗi tuần một cuộc cãi vã rồi
lại lành . Tôi nhớ hè năm lên lớp mười một có người thi lại , tôi đi dạy anh
văn cho ba cô gái .
Hoa xương rồng là loài hoa em thích ? Thế thì đến một ngày
sa mạc sẽ không còn loài hoa ấy.
Vì anh sẽ hái hết tất cả cho em !
Gương mặt băng giá đó đã tan đi . Em thay vào đó là những nụ
cười rạng rỡ , năm đó trong vườn nhãn nhà một người bạn .
Em đã bảo với tôi là hoa tôi tặng rất thủy chung , tuy héo rồi
vẫn còn màu tím.
Em bắt tôi đứng che mưa phía sau khi cơn mưa chợt tới , mưa
lâm râm .
Mưa lâm râm làm trái tim tôi nhảy loạn trong tiếng rì rào .
Hôm đó tôi rất vui.
Tối đó em nhắn tin bảo tôi là em muốn tôi là người đầu tiên
biết điểm thi của em .
Này thần thời gian , không thể quay ngược sao ? Dù nhìn thấy
một lần giận dỗi ,một lần cười tươi , cũng đủ mà ...
Tôi và người ấy lại cãi nhau . Người ấy bảo nếu tôi đã không
tin tưởng người ấy trong khi người ấy luôn tin tôi vậy thì sau này người ấy sẽ
không tin tôi nữa . Tôi đã cố nói lời xin lỗi.
Kết thúc năm lớp 12 rồi , tôi chúc phúc cho người ấy và Tấn
thành đôi . Tên nhóc ấy hay thật , rình rình thế nào mà dớt được cô gái tôi chấm
mới hay chứ . Hehe , đừng bao giờ giống như tôi - làm cho người ấy khóc . Giữ
cho những nụ cười vẫn nằm trên bờ môi ấy .
Tên của em là loài xương rồng với màu đỏ nhạt phải ko ?
Nếu em thích loài hoa xương rồng ấy , thì sa mạc sẽ không
còn loài hoa ấy nữa...
Vì anh sẽ hái tất cả cho em !
Bài thơ trong lớp học
Có cô gái xinh trong lớp học ,
Mấy lần cười mỉm trong rất vui .
Tôi không dám nhìn sợ bạn biết ,
Sợ lớp hò reo : " tôi thích cô " .
Mấy lần gầm mặt trên bàn gỗ ,
Đầu khẽ nghiêng nghiêng , mắt lén nhìn .
Tôi nhìn cô gái ngồi bên cạnh ,
Cô cướp hồn tôi , cô biết không ?
Mấy lần bạn bảo thương cho đặng ,
Mấy lần tôi bảo chẳng hề thương .
Mấy lần tôi biết thương không được ,
Vì người đã có 1 người thương !
Mấy lần len lén tôi theo dõi ,
Tôi thấy người ấy rất mặn mà .
Những lần cô kể về người ấy ,
Tôi buồn , cúi mặt , giận hờn suông .
Alone
Những lá phượng rơi ngày ra trường để lại phía sau bao nhiêu
là câu chuyện . Tôi góp vào đó một chuyện tình, hy vọng, mai còn có kẻ nhớ tôi
từng ở đây kể với gốc cây này ; than thở rằng tôi đã từng yêu 1 người con gái !