Hôm nay tên
đó cũng không đi học ! Đã 2 ngày rồi , tên đó với nhỏ đó đi đâu chứ
?...........
My thẩn thờ
nhìn vào cái ghế Long hay ngồi mỗi bữa .
2 ngày rồi
kể từ cái bửa có cô gái xinh đẹp đến tìm , từ ngày đó đến nay hắn không có đến
trường .
My không biết
đang nghĩ gì , tay chống cằm nhìn về cái ghế tên chai mặt kia ngồi . Không có
người nhìn ngắm nên khó chịu , hay..........có gì đó đổi thay trong lòng ?
Ơ ! My giật
mình tỉnh lại , thằng bạn kế bên lay lay My . Cô Hường vừa hỏi My gì đó .
My nhìn cô
Hường cười gượng rồi lại tập trung vào bài học...............
Có gì
đó..........trống vắng trong lòng..........
O0O......................
7h tối !
Ở xa xa ,
trên 1 tầng lầu có thể quan sát được ngôi trường Long học .
- Con bà nó
, thằng đó trốn đâu rồi hả ?
Xoảng !
1 câu chửi
và 1 tiếng thủy tinh vỡ . Ly nước đã bể thành vài mãnh thủy tinh , nước lênh
láng bên dưới . Đạo nhìn xuống dưới đất , mặt hầm hầm .
2 ngày rồi
, không ai tìm được thằng oắt con đó cả . Cái đếch gì đây ? Nó trốn về đâu rồi
hả ?
Đã hỏi thăm
mấy anh em , nhờ cả mấy băng đảng ở Sài Gòn mà vẫn không lùng ra được nó . Trên
này nó làm gì có bạn ? Ta theo dõi nó cả tuần , nó trốn đâu được chứ ? Ông chủ
cũng không nhẫn nhịn nổi rồi .
Điện thoại
của Đạo vang lên . Là ông chủ !
“ Alô , ông
chủ......... “
“ Thế nào rồi
? “
“ Vẫn chưa
thấy nó , bọn em đã cố hết sức “
“ Ừa , cứ
tiếp tục tìm “
“ Dạ , em
biết rồi “
Cạch !
Văn đặt điện
thoại xuống . Hắn lấy tay xoa xoa cằm , lại bắt điện thoại lên .
“ Alô , Hữu
hả ? bên đó sao rồi ? “
“ Ông chủ à
, thằng đó không có ở đây . Em theo lão Hoàng suốt mà nó không có xuất hiện “
“ Ừa , anh
biết rồi . Cứ tiếp tục quan sát “
“ Dạ , em
rõ rồi “
Cạch ! Văn
lại đặt điện thoại xuống .
Hắn hơi thẫn
thờ , như đang nghĩ gì đó . Hắn lúc này đang có 1 trực giác mạnh mẽ , 1 cái gì
đó đang đến.........nó làm hắn có cảm giác sợ .
Hắn đang sợ.............Văn
lại bắt điện thoại lên .
“ Alô , các
người đã tìm ra tên đó chưa ? “
“
....................... “
“ Nếu các người
không nhanh lên thì mọi chuyện không thể lường trước được đâu “
“
..................... “
“ Các người
hãy làm việc chuyên nghiệp vào , việc tôi đã hứa tôi sẽ làm . Hiện giờ phải tìm
ra tên đó “
“
................... “
“ Tôi bất
chấp có trả giá cái gì , cứ thủ tiêu thằng đó đã “
“
.................... “
“ Tôi khẳng
định . Hãy làm đi “
“
.................. “
“ Được ! “
Cạch ! Điện
thoại của Văn lại cúp . 1 tay hắn vuốt vuốt trán của mình .
Là sao ? Là
sao ? Có chuyện gì đang tới ?
- Ông chủ ,
có khách vừa đến .
1 giọng nói
kéo Văn từ suy tư tỉnh lại . Hắn xoay đầu sang nhìn tên bảo vệ đang đứng trước
cửa phòng . Gương mặt hắn hơi ngạc nhiên .
- Là ai ?
Văn hỏi .
Giọng nói có vẻ không hứng thú lắm .
- Người đến
tự xưng là trợ lý của Phương thiếu gia !
Tên bảo vệ
đáp . Văn ồ nhẹ 1 tiếng , thấy có chút lạ .
Dưới trướng
tên Phương nổi tiếng nhất là 2 trợ lý . 1 là Tề , 2 là Lôi . Lôi là vệ sĩ cá
nhân của Phương , không biết Phương kiếm đâu ra 1 người như Lôi . Tinh thông 12
loại võ thuật khác nhau . Còn nói về Tề , tên đó.................lại là người cẩn
trọng , chu đáo , có thể nói tuy không giỏi lập kế bài mưu nhưng lại rất được
việc , lại rất giỏi giao tiếp nên cũng có danh tiếng rất lớn .
- Người đến
nhỏ con hay lớn con ?
Văn lại hỏi
.
- Nhỏ con ,
tướng người gầy yếu .
Người bảo vệ
đáp .
Văn đứng
lên , gương mặt đang thăng trầm lại hóa thành tươi cười . Hắn từ từ bước đi ra
phòng khách , để tên bảo vệ ở lại mà không nói 1 lời .
Lúc đó ,
.................
O0O.......................
Trong căn
biệt thự Hoàng Lan của mình , Nhã đang ngồi đối diện 1 người nói chuyện .
- Nhà thơ
nói thật chứ ?
Nhã với đôi
mày nhướng , có hơi khó nghĩ nhìn người trước mặt hỏi .
- Haha ,
Long tôi đâu phải người hay đùa . Tối nay mọi thắc mắc sẽ được giải đáp .
Nói rồi
Long cười hì hì .
Nhã nhìn
nhìn tên Long này . Tối bửa thứ 2 , sau khi cô ăn xong , lại lên xe trở về . Ai
ngờ............. hắn đứng ở đầu hẻm chờ sẵn đã lâu . Cứ thế hắn trơ trẽn lên xe
ngồi , rồi thuyết phục cô cho hắn ở nhờ 2 ngày nữa chứ . Cô đã chấp nhận , hắn
rất giảo hoạt và cô đã bị hắn thuyết phục thành công . Haiz .
- Vậy giờ
nhà thơ đã có thể giải đáp chưa ? Nhã rất muốn biết........
Trong phòng
khách của mình , trên bộ salon xám của mình . Văn và Tề ngồi đối diện nhau , 1
chung trà ấm được rót đầy cho Tề , dặt bình trà xuống Văn nói :
- Khách quý
đến chơi mà chưa kịp ra đón , Văn thật là thất lễ quá .
Văn nói
xong rồi cười cười nhìn vị diện mục nho sinh trước mặt . Trông hắn rất nhiệt
tình , chu đáo .
Tề cười cười
nhìn Văn nói :
- Văn thiếu
gia coi trọng tôi quá rồi . Tôi nào có tài cán gì mà để thiếu gia làm thế .
Nói xong Tề
đưa tay ra vẫy vẫy nhẹ cho là không đúng . Mặt Tề cười xòa .
- Không bàn
việc đó nữa . Văn rất quý những người tài như là Tề đây vậy . Mà không biết sao
hôm nay Tề lại rảnh rỗi ghé thăm nhỉ ? Thật là quý hóa quá .
Văn lại cười
cười ra vẻ thân mật hỏi .
- Không
không . Văn thiếu gia hiểu lầm rồi , hôm nay tôi đến đây là có việc của ông chủ
sai đi làm thôi .
Tề cười cười
nói
Văn ngạc
nhiên hỏi lại :
- Công việc
? Là việc gì ?
Tệ cười cười
, ra vẻ ám muội . Lại giả vờ liếc tới mấy bảo vệ xung quanh và tên vệ sĩ hay đi
theo Văn .
Văn hiểu ý
, xoay người lại phất tay ra hiệu . Mọi người thấy lệnh lần lượt lui ra .
Văn xoay lại
nhìn Tề hỏi , gương mặt thản nhiên :
- Văn xin hỏi
đó là việc gì ?
Tề cười mĩm
, bình tĩnh đáp :
- 1 cuộc
giao dịch !
Văn ồ nhẹ tỏ
vẻ hứng thú . Lại hỏi :
- Là giao dịch
cái gì ?
Tề cười cười
, vui vẻ đáp 1 cách đơn giản :
- 2 năm trước
, bạn thân của ông chủ . Thiếu gia Nguyễn Công Thành không phải là chết do tai
nạn mà là bị người khác hại chết .
Tề nói xong
, thản nhiên cầm chung trà lên uống . Văn cũng lấy chung trà lên uống , mặt cả
2 cứ bình thản như không có chuyện gì . Tề lại nói tiếp :
- Hôm trước
, Ông chủ có gặp 1 người tên Long . Tên đó biết rất rõ mọi chuyện , không biết
tại sao lại như thế nữa . Thật lạ ! Người tên Long đó nói là Nguyễn Công Thành
trước khi chết chắc chắn đã để lại 1 bằng chứng . Và tên Long đó bảo rằng , bằng
chứng được chôn ở nơi mà tên sát nhân rất hay xuất hiện . Tên Long bảo rằng , bằng
chứng được chôn ở............
Tề lại ngắt
quảng , nâng chung trà lên uống 1 hớp . Lại mĩm cười nhìn Văn thốt ra 1 vài chữ
:
- Chôn ở
quán trà nơi off Sĩ Tử Đình , bên dưới chỗ ngồi của Văn . Long bảo , Nguyễn
Công Thành nghĩ rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất .
- Lời này
có ý gì ?
Văn vẫn
gương mặt thản nhiên hỏi lại . Tề cười cười nói :
- Không có
ý gì cả . Ông chủ tôi sai tôi sang nói với Văn thiếu gia là , vào nữa đêm – lúc
12h tối nay . Ông chủ sẽ đợi Văn thiếu gia ở chỗ off của Sĩ Tử Đình . Sẽ bàn rõ
hơn về cuộc giao dịch .
- Sao lại hẹn
Văn mà không phải người khác ?
Văn nhìn Tề
, bình tĩnh hỏi . Tề cười cười , đứng dậy nói :
- Việc đã
làm xong . Tề xin phép được về trước .
Văn đứng dậy
. Cười cười không hỏi gì nữa , tiễn Tề ra khỏi cửa .
Hắn lại
quay trở vào phòng sách , trầm ngâm . 2 tay để sau lưng , bước qua bước lại .
Lúc đó ,
......................
O0O......................
“ Phải , nửa
đêm .12h ấy , Ở chỗ off của Sĩ Tử Đình . Vậy nha . Bye “
Cạch !
Long cúp điện
thoại . Cười cười nhìn Nhã ở trước mặt . Nhã tuy cũng thắc mắc nhưng không nói
gì . Hắn vừa gọi điện kêu cô gái nào đó nửa đêm nay đến chỗ off Sỉ Tử Đình thì
phải . Nhìn gương mặt hắn thì chắn chắn là nói chuyện với gái rồi............
Long cười
cười nói :
- Ráng đợi
thêm 1 tí , sắp đến giờ rồi .
Nhã chỉ im
lặng nhìn hắn . 2 người cứ ở trong phòng khách như thế . Cái tivi vẫn đang bật
. Long cười nói nhiều , còn Nhã lâu lâu mới trả lời .
RẨM !
- Á , CÁC
NGƯỜI LÀ AI ?
- TIỂU THƯ
CHẠY ĐI , AAAAAAA
Hả ? Long
xoay người lại . Tiếng hét của cô người làm . Ở đây 2 ngày hắn đã rõ .
Ơ.........
Có bóng
dáng 1 ai đó lướt vào ..........
Rầm !
Cái gì đó đập
vào mặt hắn . Mắt nhắm chặt mắt lại , 1 cơn tê nhức từ đầu ập đến dây thần kinh
rồi nhanh chóng lắng xuống , có cái gì ướt ướt nơi mặt .............. Hắn mất ý
thức đi .
- Á , các
người là ai ?
Nhã nhìn đến
tên Long đã ngất đi , mặt đầy máu thì hoảng sợ . Cô nhìn đăm đăm người phía trước
, khẩu trang , ăn mặc rất bụi và ánh mắt lạnh lùng . Cô run run nhìn xuống mãnh
gỗ còn xót lại trên tay người lạ mặt .
Lúc nãy người
này vừa xuất hiện đã nện ngay 1 cái ghế gỗ vào đầu Long . Mãnh vụn ghế vẫn còn
vươn vãi khắp nơi . Long sống hay đã chết ?.......... Cô hoảng sợ không dám nói
gì . Co ro lại 1 chổ . Người lạ chỉ im lặng nhìn cô .
.............
!
...........
!
Hả ? Đó
là..........tiếng bước chân !
Tiếng bước
chân ?
Mặt Nhã xám
lại khi những người khác . Cũng đeo khẩu trang , ăn mặc rất bụi bước
vào.............
Họ lạnh
lùng nhìn cô...........
O0O....................
Đây là đâu
? Cái gì thế này ? 1 chiếc xe sao ?.........
Long mơ mơ
màng màng cảm giác thấy mình đang di chuyển trên 1 chiếc xe . Hắn cố mở mắt ra
.
Có ai đó
đang ngồi phía trước xoay lại .
Bụp !
1 cảm giác
đau đớn bên mặt truyền đến não hắn . Hắn lại ngất đi..............
O0O..................
- Áaaaaaaa
Long hét
lên đau đớn .
Hắn cố cảm
nhận xung quanh , hắn đang nằm trên cái gì đó . Người hắn ướt sủng . Cơn đau nhức
từ mặt và bụng truyền đến . Hắn xuýt xoa lấy tay xoa xoa vùng bụng và mặt . Rát
quá ! Rát quá ! Đau quá .
Cạch !
Hắn chú ý
sang nơi gây ra tiếng động . 1 cái xô vừa được đặt xuống . Người mình ướt ? Là
bị tát nước lạnh vào người sao ?
Hắn cố gắng
tỉnh táo 1 chút nhìn kỹ lại . Có 15 - 20 người ở phía đó . Chắc chắn có 1 tên
nào đó vừa đá vào bụng hắn . Đau quá.......
Những người
này mang khẩu trang và ăn mặc rất bụi . Có vẻ như dân giang hồ .
- Đứng dậy
!
1 người
trong đám lạnh nhạt cất tiếng .
Long cố gắng
lồm cồm bò dậy . Hắn đã hiểu rõ tình hình . Á , cố lên . Á , hắn cảm thấy cơn
đau từ đầu và bụng truyền đến . Hắn loạng choạng đứng dậy .
Hắn thấy mọi
thứ đã rõ hơn . Nhã đang đứng kế bên hắn , phía bên kia là lũ người côn đồ . Hắn
nhìn sang 4 phía .
Đây là 1
con thuyền ! Xung quanh là nước ! hắn đang ở rất rất xa bờ . Đây là đâu ?
Hắn lại
nhìn lần nữa , 1 con thuyền tuy hơi củ nhưng vẫn nhìn thấy rất sang trọng . Hắn
lại nhìn sang 20 người kia . Tuy bảo là dân giang hồ nhưng tư thế ngồi , tác
phong , cách đi lại lại rất có quy tắc . Hắn nheo mắt lại . Lạnh lùng nói :
- Quân tinh
nhuệ , được đào tạo bài bản ?
Những người
kia không nói gì , 2 người trong đó bước ra . Bước đến chổ Long và Nhã . Nãy giờ
Nhã vẫn im lặng , Long nhìn thấy Nhã đang run vì sợ . Họ đẩy Nhã áp sát vào
Long . 1 sợi dây màu xanh cột cả 2 người lại .
Long dở
khóc dở cười . Trước ngực hắn đang lâng lâng , mũi hắn đang ngửi thấy hương vị
rất thơm nhưng mà................có hơi chặt hay ko ? Vả lại đoán ko lầm thì
...............
Haiz , hắn
và cô bé này sắp sửa được hân hạnh lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân rồi đây .
Long như chợt
nhớ ra gì đó nói :
- Sao còn
có cả cô ấy ?
Ở phía bên
kia 1 người đáp :
- Ngươi trốn
nhà con bé này thật sự làm chúng ta đi tìm rất mệt đó . Cũng may ông chủ chúng
ta đoán ra kịp thời .
Long cười
nhếch lên , có hơi điểu cáng đáp :
- Ông chủ
các ngươi ? Ta không cho rằng tên Văn đó có thể đoán ra kế hoạch của ta !
Người bên
kia lại lạnh nhạt đáp :
- Ngươi và
cô Nhã cùng đi chơi thuyền , không ngờ máy hư . Bị lạc ra tận ngoài này , lại gặp
sự cố nên thuyền hư người chết . Sợi dây cột ngươi và cô Nhã là sợi dây đặc biệt
, 3 tiếng sau nó sẽ tan ra trong nước . Nhưng trước đó , 2 người đã chết rồi .
Long lại cười
khẩy nói :
- Thủ đoạn
thật tàn độc . Việc có cả cô ấy thật sự nằm ngoài suy tính của ta . Các ngươi lần
này thắng !
Xong hắn
không nói gì nữa . Hắn ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời . Mặt trăng có 1 khoang
tròn màu đỏ . Ngôi sao màu cam chói sáng .
Mình sẽ chết
sao ? Cha , mẹ , em trai...............
Cuối cùng ,
có lẽ mình quá ngông cuồng ! Mình là ai chứ ? Lại sắp đặt ra cái kế hoạch
này............
Hắn lại
nhìn xuống cô gái đang co ro trong lòng mình .
- Xin lỗi
nhé...........
Hắn nhỏ nhẹ
thốt ra câu nói đó . Nhã hơi bình tĩnh lại , cô ngước đầu lên nhìn . Hắn..........đang
cười sao ? Sao nụ cười lại ấm áp như vậy ?
Hắn cười !
Tại sao hắn cười ?
Cô không biết
tại sao nhưng cô cảm thấy 1 cảm giác an tâm . An tâm đến giây phút sau cùng...............
2 gã kia đã
cột xong . Chúng nâng Long và Nhã lên 1 cách dễ dàng .
Vù........
Chúng ném 2
người đi 1 cách dễ dàng , thật mạnh ! . Ánh mắt Long nhìn chằm chằm vào từng
người từng người 1 .
Hắn không
cam tâm để chết !
Hắn nhìn ,
từng người 1 . Nếu làm ma , hắn cũng sẽ không tha .
Ánh mắt hắn
,
Giống như sự
thù hận của Lang sói .
Hắn nhìn ,
cho đến khi người hắn ngã xuống . Hắn thấy nước xọc vào mắt , mũi . Hắn cố nín
thở , nhưng hắn không cử động được .
Hắn chìm dần
xuống cùng Nhã !
Cảm giác
này........thật khó chịu !
Hắn cứ ngẩng
đầu lên , hắn nhìn còn tàu trên mặt nước dần dần rời đi .
Hắn cứ ngẩng
đầu nhìn theo , đôi mắt hắn mở to ra nhìn , hắn bắt đầu khó thở .