Thời gian
tiếp tục trôi đi và Thành Đạt vẫn tiếp tục thi gan chờ đợi vừa kiên nhẫn đào tạo
đám nô lệ dưới trướng kia. Những người nô lệ này cơ sở căn bản quá mức yếu kém,
lại chỉ mới tu luyện công pháp được hơn một năm, bản thân huấn luyện viên là gã
lại chỉ là một con gà mờ chỉ biết lý thuyết về luyện quân, không có chút kinh
nghiệm thực tế nào cả, nên tốc độ tiến bộ rất hạn chế. May mắn cho họ, huấn luyện
viên của họ, Thành Đạt là một người có thể dùng từ chiến tướng trời sinh để gọi,
một kẻ dựa trên những gì thu thập được trên thực tế, đem đối chứng với lý thuyết
trong sách vở và không ngừng tiến bộ thần tốc. Do đó, chỉ trong một năm ngắn ngủi,
những người nô lệ vốn từ chỗ chỉ là những cái xác biết di động, không chút sinh
khí, đấu khí đã lột xác trở thành một đội quân nghiêm chỉnh, tuy vẫn còn rất
lâu nữa họ mới có thể đáp ứng được yêu cầu cơ bản của bộ công pháp luyện binh
Huyết Luyện Ma Pháp kia, nhưng đó đã là rất khá rồi. Thành Đạt nhìn tốc độ tiến
bộ thấy rõ của đám thủ hạ mà cảm thấy phấn khởi trong lòng. Cho gã thêm vài năm
nữa, gã chắc chắn sẽ huấn luyện được bọn họ thành một đội quân vĩ đại vượt quá
cả những gì được đề cập đến trong Huyết Luyện Ma Pháp. Nhưng đáng tiếc, thời
gian của gã cuối cùng cũng đã hết. Thứ mà gã chờ đợi bấy lâu nay, thời cơ, cuối
cùng cũng đã đến.
Hôm ấy,
Thành Đạt đang chăm sóc linh lương trong khu linh điền của mình thì
Đinh! Đinh!
Đinh! Đinh...
Một loạt lớn,
mười năm tiếng chuông dòn dã vang lên. Ngừng một chút, lại một loạt mười năm tiếng
chuông nữa lại cất tiếng. Thành Đạt nghe thấy những loạt chuông này thì giật
mình kinh ngạc ngửng đầu lên nhìn về phía tổng đàn của Thiên Linh Phái, Thiên
Linh Đường. Gã, cũng như mọi môn hạ đệ tử trong môn phái đều biết ý nghĩa của
những loạt chuông vừa rồi. Đó là tín hiệu triệu tập khẩn cấp của môn phái, tín
hiệu cho thấy trong môn phái phát sinh sự việc trọng đại, cần triệu tập tất cả
môn nhân về tổng đàn ngay tức khắc. Nếu môn hạ đệ tử nào trong vòng nửa canh giờ
không có mặt tại Thiên Linh Đường mà không có lý do chính đáng, sẽ lập tức bị
khai trừ khỏi môn phái, ngay lập tức. Có chuyện gì vậy nhỉ? Thành Đạt không thể
không nhíu mày tự hỏi một cầu rồi mới ba chân bốn cẳng chạy lại.
Thiên Linh
Đường nằm chễm trệ trên đỉnh núi Thiên Linh, cách khá xa nơi ở của đám đệ tử cấp
thấp như Thành Đạt, là một kiến trúc uy nghi bề thế khác xa nơi ở của đám đệ tử.
Đây là công trình được xây dựng dựa trên sự đóng góp ‘tình nguyện’ của đám đệ tử
cấp thấp trong môn phái, để tạo ra ‘bộ mặt’ khang trang đáng được kính trọng
cho tông môn, bất chấp đời sống nghèo khổ của hầu hết đám đệ tử! Thật không còn
gì để nói với đám tu sĩ thượng tầng này nữa. Càng biết rõ hơn về chúng, Thành Đạt
càng quyết tâm muốn hóa kiếp chúng hơi bao giờ hết. Khi Thành Đạt đến được
Thiên Linh Đường thì nơi đây đã có không ít người đang ngồi sẵn. Gã nhìn quanh
một chút rồi tùy tiện kiếm lấy một cái ghế nơi cuối phòng, ngồi xuống, khó hiểu
nhìn lên trên vị trí chủ tọa. Nơi đó thường có một cái ghế bằng gỗ quý, khảm đầy
tinh thạch và phù văn các kiểu dáng vô cùng xa hoa, đẹp đẽ, bị bỏ trống nhưng
nay đã có người đang ngồi sẵn. Đó là một thanh niên, tuổi chừng hai mươi, mặt đẹp
như ngọc, hai mắt khép hờ, toàn thân tỏa ra uy thế oai nghiêm khôn tả, không giận
mà uy. Đám sư thúc, sư bá, chủ quản Trúc Cơ kỳ của môn phái ngồi quanh anh ta,
giống như một đám gà què vây quanh một con bạch hạc. Trần Khoáng, trưởng lão
Thiên Linh Phái, tu sĩ Kết Đan kỳ cao thủ duy nhất tại Thiên Linh Phái, trụ cột
duy nhất của Thiên Linh Phái, kẻ duy nhất trong môn phái này còn làm Thành Đạt
e ngại, kẻ mà gã muốn giết nhất trên đời này. Thấy chúng nhân đã tề tựu đông đủ,
vị trưởng lão quyền cao chức trọng này mới n chậm rãi nói
“Hôm nay
triệu tập tất cả là ta có việc cần bàn. Cho các ngươi hay, cơ hội đổi đời của
chúng ta sắp đến, nhưng đồng thời đây cũng là thời khắc mấu chốt sinh tử tồn
vong của Thiên Linh Phái, chúng ta. Sắp tới đây, một đoàn sứ giả của Luyện Ngục
Môn sẽ đến Tĩnh Thiên Quốc chúng ta. Đây là cơ hội trời cho của Thiên Linh Phái
chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể bám được vào chân hạc, một vị cao nhân trong
đoàn sứ giả này thì địa vị của bản Môn trong tu tiên giới Tĩnh Thiên Quốc sẽ
thay đổi nghiên trời lệch đất, một bước lên trời. Khi đó, cuộc sống của tất cả
môn nhân đệ tử trong bản môn sẽ thay đổi không ngờ. Những thứ tốt như công
pháp, tinh thạch, linh cốc... chắc chắn sẽ thoải mái hơn bây giờ rất nhiều. Tốc
độ tu luyện vì vậy cũng mãnh tiến không ngừng....”
Nói đến đây,
Trần Khoáng ngừng lời. Đám đệ tử phía dưới dường như đều đã đoán ra được phần
nào thâm ý của vị trưởng lão này nhưng đều im lặng không nói gì. Trần Khoáng
quay qua Trần Ngỗi, một trong những tu sĩ Trúc Cơ kỳ ít ỏi trong môn phái, là
cháu ruột của gã ta và hiện đang nắm quyền chưởng môn Thiên Linh Phái
“Trần Ngỗi,
chương môn nhiều năm qua đã vì bản môn xuất lực không ít, lại là người đức cao
vọng trọng, không biết có ý kiến gì không?”
Dường như
đã mật mưu với chú ruột mình từ trước, nên vừa được hỏi, lão chương môn chết
đâm chết chém Trần Ngỗi này liền phun ra cả tràng dài.
“Khởi bẩm
trưởng lão sư thúc, người nói vô cùng chí lý. Đây thực là một cơ hội tốt không
thể tốt hơn để bản môn khởi sắc. Chỉ có điều, nếu một tiểu môn phái như chúng
ta muốn lọt vào mắt xanh của một vị cao nhân trong những đại môn phái như Luyện
Ngục Môn thì chắc chắn không thể chỉ dùng lời nói bình thường mà có thể thành
công được. Nhất định chúng ta phải thể hiện thành ý thật sâu sắc và chân thành
mới được!”
Nghe nói thế,
Trần Khoáng ra vẻ thời dài than vãn
“Đem lễ vật
thể hiện thành ý là điều đương nhiên không thể tránh. Nhưng thực lực bản môn ra
sao, chắc mọi người cũng đã rõ. Số tài sản tích góp trong kho đâu có nhiều nhặn
gì. Dù có lấy hết ra cũng chưa chắc đủ để lọt vào mắt xanh của người ta...”
Như chỉ chờ
có thế, Trần Ngỗi lập tức ưỡn cao ngực, ra vẻ đầy khí khái nói
“Việc đấy
xin chưởng môn không cần phải quá lo lắng. Đây là việc chung, vì tương lai của
bản phái, chúng đệ tử bao lâu nay chịu biết bao ân mưa móc của bản phái sao có
thể khoanh tay đứng nhìn cho được. Như đệ tử gần đây, ngẫu nhiên tìm được vài
miếng lân phiến của Huyết Giác Đại Mãng, vốn định dùng nó để luyện chế một bộ Hộ
Tâm Bảo Giáp, nhưng nay gặp lúc tông môn tồn vong, đệ tử nguyện hiến tặng tông
môn, để góp một phần sức mọn vào sự phát triển của tông phái.”
Trần Khoáng
liền luôn miệng nói ra những câu ca ngợi Trần Ngỗi không thôi. Những vị tu sĩ
Trúc Cơ kỳ khác dù biết dù không nhưng nhìn thấy màn biểu diễn vừa rồi của chú
cháu nhà này thì lẽ nào còn không hiểu ý định thực sự của hai lão. Nhưng bọn họ
đều chỉ là lũ khốn kiếp, thường ngày ăn hiếp đệ tử bản môn tu vi thấp kém,
không quyền không thế thì vô cùng kiêu ngạo còn khi đối mặt với đám cao thủ Kết
Đan kỳ lại có địa vị tối thượng trong môn phái như Trần Khoáng thì đến rắm cũng
không dám đánh chứ đừng nói đến việc phản kháng, hay chống đối gì lời nói của
lão ta. Bọn họ dù trong lòng thầm nguyền rủa lão ta, không tiếc lời, nhưng
ngoài mặt vẫn tươi cười đem ra không ít vật phẩm giao nộp lên trên. Một lát
sau, Trần Khoáng nhìn đống vật phẩm được bọn để tử hiến tặng, tươi cười nói
“Trần
Khoáng phi thường cảm kích tấm lòng của chư vị với bản môn. Chỉ là mặc dù như vậy
thì vật phẩm này vẫn còn quá ít, không thể đưa lên cho mấy vị đại nhân của Luyện
Ngục Môn được. Trần Khoáng cũng biết do bị triệu tập bất thường nên mọi người
không mang theo đồ đạc trong người. Vậy đi, bây giờ mọi người hãy chịu khó về
nhà suy nghĩ lại xem liệu có thể vì sự phồn vinh của bản môn và tương lai tươi
sáng của bản thân mà chịu khó góp thêm mỗi vị 500 viên linh thạch bậc một nữa
hay không? Mong mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ càng rồi cho bản trưởng lão biết
câu trả lời.”
Nói xong,
lão ta lập tức đứng dậy, đi vào trong nội đường, mặc kệ khuôn mặt đờ đẫn của
đám đệ tử cấp thấp phía dưới. Bọn họ đều không phải kẻ ngốc mà không hiểu được
ý nghĩa của câu nói vừa rồi. Đó là mệnh lệnh của vị trưởng lão cao cao tại thượng
kia hạ xuống cho họ. Năm trăm viên linh thạch cấp một, đó tuyệt đối không phải
là một thứ đồ chơi nhỏ nhặt gì mà có thể muốn bỏ ra luc nào là bỏ ra ngay được.
Nhất là với đám đệ tử Luyện Khí kỳ, hàng ngày không có bất kỳ thu nhập nào khác
ngoài một ít linh lương thu hoạch được, mỗi năm chỉ có một vụ, doanh thu không
quá 400 viên linh thạch. Cho dù bọn họ đều hiểu cái lý do mà vị sư tổ vừa tham
lam vật chất vừa khoái thể diện kia, như lũ Tàu Bựa, đưa ra chỉ là một trò lừa
đảo vớ vẩn không hơn không kém. Nhưng bọn họ dám từ chối yêu cầu của vị đại tu
sĩ pháp lực cao thâm kia sao. Vì vậy, đám đệ tử dù không ngừng thầm nguyền rủa
vị sư tổ, nhưng cũng ngoan ngoãn giải tán, bắn đầu chạy vạy khắp nơi, cố sức
gom góp đủ số linh thạch cần thiết để nộp cho gã ta.
Đây chính
là thời cơ ngàn năm có một mà Thành Đạt vẫn mong chờ bao lâu nay. Trong tay
Thành Đạt hiện nay đang có hơn một ngàn nô binh tu luyện sơ thành Huyết Luyện
Ma Pháp và một bộ Huyết Trì của vừa thành công bước đầu, hai món bảo bối này đều
có khả năng đánh chết một vị Kết Đan kỳ cao thủ nhưng tỷ lệ thành công thực sự
quá nhỏ. Vấn đề tồn tại đầu tiên là tốc độ di chuyển của Kết Đan Kỳ cao thủ vượt
quá xa so với đám thủ hạ của gã (Huyết Trì hiện chưa thể di chuyển), nếu như
đánh không lại thì bọn họ có thể bỏ chạy. Do đó, khi đối đầu với một đội quân cấp
thấp, các tu sĩ Kết Đan kỳ cơ bản đã đứng tại vị trí bất bại ngay từ đầu. Nếu
như Thành Đạt không thể một kích tất sát tiêu diệt lão sư tổ tham lam kia thì hậu
quả sau đó gã phải đón nhận, không cần phải nghĩ cũng có thể đoán ra được. Vì vậy,
để có thể chắc chắn một lần xuất kích lập tức đánh chết vị sư tổ tài phép này,
Thành Đạt đã quyết định chọn phương án đánh lén. Nhưng làm sao có thể đánh lén
được lão ta khi mà lão ta luôn ở trong bí động của của lão, không lý đến sự đời.
Bí động đó ở đâu, có những hệ thống bí mật để phòng ngự gì, Thành Đạt đều không
biết. Vì thế, dù tâm có thừa nhưng Thành Đạt cũng không cách nào có thể ra tay
được với lão ta. Thành Đạt đương nhiên cũng có kế hoạch có thể dụ được lão ta
ra khỏi ổ, nhưng kế hoạch đó quá mất thời gian và công sức, tỷ lệ thành công
cũng không cao. Không ngờ ông trời đột nhiên cho gã cơ hội tốt thế này. Ngày
nay, lão sư tổ khốn nạn kia chỉ vì lòng tham chút linh thạch lại vì chút thể diện,
danh vọng hão của bản thân mà đứng ra làm cái trò nhộn nhạo này, giúp cho Thành
Đạt biết được chính xác vị trí của lão ta ở đâu. Hơn nữa, Thiên Linh Đường tuy
là một nơi trọng địa của bổn môn nhưng với những kẻ có tâm dò la lâu năm như
Thành Đạt thì cũng chẳng có gì được gọi là bí mật nữa. Ra tay tại nơi này,
Thành Đạt nắm chắc đến chín phần có thể tiễn lão ta xuống địa ngục. Chỉ cần làm
được bước đầu tiên này, những bước còn lại đối với gã thực đơn giản đến mức
không cần phải lo nghĩ nữa. Đến lúc đó.... hắc hắc hắc... Thiên Linh Phái sẽ là
đồ trong tay gã.
Thiên Linh
Phái tuy nhỏ yếu nhưng vẫn là một môn phái đàng hoàng tồn tại đến mấy ngàn năm,
tích lũy của nó nhiều ít ra sao thì Thành Đạt không biết nhưng chắc chắn đủ để
đè chết một gã Luyện Khí Kỳ tầng thứ tám như gã. Tu tiên không thể chỉ dựa vào
nỗ lực và tinh thần là đủ. Không có hàng đống linh thạch, linh đan, pháp bảo,
công pháp... tuyệt thế, thì vĩnh viễn chẳng thể bước được đến đâu cả. Muốn hít
gió đông bắc mà lớn ư! Nằm mơ đi!
Thành Đạt
là kẻ kiêu ngạo nhưng cũng là một kẻ biết mình biết người. Với tư chất của gã,
trừ khi có kỳ ngộ nghịch thiên nào đó, bằng không đến cả khả năng trúc cơ cũng
không có chứ đừng nói đến việc ngưng dịnh, kết, đan, thành anh,... Nhưng chỉ cần
cướp được những bảo vật được trữ mấy ngàn năm của Thiên Linh Phái, trong vòng một
trăm năm nữa, gã dư sức kết thành kim đan, tiến vào Kết Đan kỳ trong truyền
thuyết. Kết Đan! Là Kết Đan kỳ đó! Là cảnh giới chí cao của tu tiên giới Tĩnh
Thiên Quốc, là cấp bậc đi đến đâu cũng được thiên hạ cung kính cúi đầu nghe lệnh,
là tuổi thọ kéo dài đến 500 tuổi, là vô số những điều tốt đẹp khôn lường khác,
mà hiện tại chính Thành Đạt cũng không biết đến. Vì đạt được mục đích này,
Thành Đạt không hề ngần ngại phản biến bản môn, âm mưu ra tay với các sư huynh
đệ đồng môn, to gan lớn mật định dùng thực lực của Luyện Khí kỳ để mưu giết cả
một đại tu sĩ Kết Đan kỳ. Vì ước vọng này, gã đã dốc vốn đầu tư cho đám nô lệ
dưới trướng này, trường kỳ cắn răng chịu đựng gian khổ tại vùng tử địa độc hại
nơi Lãnh Vụ Cốc này,... Đã đến lúc thu hồi cả vốn lẫn lời rồi. Thành Đạt lập tức
trở về Lãnh Vụ Cốc, triệu tập Tả Khuynh, tên thủ lĩnh đội nô binh của gã, đến để
bàn bạc chi tiết kế hoạch hành động và đưa ra các sắp xếp cuối cùng của kế hoạch
‘phản biến’ này.
Tả Khuynh
là một nộ lệ có thâm niên cao nhất trong số những nô lệ làm việc tại mỏ khai
thác quặng Hàn Thiết Thạch của Thiên Linh Phái. Hắn tuy tuổi đời còn rất trẻ chỉ
hơn hai năm tuổi mấy tháng nhưng đã là một lão nô, đã qua tay năm vị chủ nhân
khác nhau. Gã là người ổn trọng, tính tình cẩn thận, lại biết quan tâm đến đồng
bạn nên chẳng bao lâu sau khi chuyển đến đây có chút uy tín trong đám nô lệ nơi
này và được Thành Đạt tín nhiệm giao phó cho vị trí thủ lãnh đội quân vừa được
hình thành của gã. Đối với vị chủ nhân trẻ tuổi này, Tả Khuynh thật tâm cảm
kích không nguôi. Tả Khuynh không phải là một đứa ngốc. Gã biết ông chủ đối xử
với bọn họ như vậy đương nhiên là có nguyên do sâu xa của nó. Ông chủ chắc chắn
có một công việc cực kỳ quan trọng muốn bọn họ đi làm. Nhưng gã không vì vậy mà
có chút bất mãn nào. Chỉ có những nô lệ đã trải qua nhiều đời chủ nhân, lại
không ít lần ngấp nghé bên bờ sự sống và cái chết tại vùng đất chết này mới biết
được cuộc sống hiện tại tuyệt diệu đến chừng nào và ông chủ đã tử tế đối với họ
đến nhường nào. Vì ân nghĩa này của ông chủ, gã không tiếc nỗ lực hoàn thành
công việc của ông chủ, để có thể đền đáp chút ân nghĩa của ông chủ và để tiếp tục
duy trì cuộc sống hiện tại này. Một ước vọng thật tầm thường. Nhưng giấc mơ này
đã từng là một giấc mơ hoang đường, mà ngay trong những giấc mộng đẹp nhất Tả
Khuynh cũng không dám mơ đến. Gã không phải là một người bình thường mà chỉ là
một nô lệ đã gần như mất hết tất cả hi vọng và ý chí đấu tranh sinh tồn. Khó
trách tại sao gã ta lại chỉ có những ước vọng tầm thường như vậy.
Nghe nói
Thành Đạt cho gọi, Tả Khuynh lập tức chạy đến gặp gã. Thành Đạt nhìn những hành
động đã có chút dáng dấp của một quân nhân có kỷ luật trên người tên thủ hạ thì
có chút hài lòng. Gã nhạt giọng nói
“Các ngươi
lâu nay luyện tập rất tốt. Nhưng đáng tiếc là không có kinh nghiệm thực chiến
nên tiến bộ không nhiều. Bây giờ, hãy theo ta đi săn một chuyến để tích lũy
thêm chút kinh nghiệm đi!”
Một hành động
phản biến động trời với biết bao đầu rơi máu chảy, sinh linh uổng tử vậy mà qua
lời nói của Thành Đạt thật nhẹ nhàng và đơn giản cứ như một trò chơi trẻ con, một
buổi luyện tập bình thường được sắp xếp cho đội quân của gã vậy.
Đi săn! Phải!
Có lẽ đối với gã hay đối với bất kỳ kẻ được gọi là bá chủ nào khác đều chỉ coi
những chuyện tương tự thế này là một cuộc đi săn đơn thuần mà thôi. Cách nghĩ
khác người. Hành động khác người. Nếu không phải là một thằng điên thì tuyệt đối
là một thiên tài kinh thế. Kẻ điên hay thiên tài? Chính là do kết cục của họ là
thành công hay thất bại quyết định chứ không phải do bất kỳ một gã phàm phu tục
tử nào đoán định. Thành Đạt là kẻ điên hay thiên tài, sau trận chiến này sẽ có
phán định rõ ràng.