Tu luyện một
bộ công pháp sơ cấp. Nói nghe có vẻ đơn giản nhưng thực chất thì... độ khó
trong đó khó có thể tưởng tượng được, nhất là khi bộ công pháp đó lại là bộ
công pháp dùng để luyện binh chứ không phải để cho một cá nhân tu luyện.
Huyết Luyện
Ma Pháp là một bộ công pháp chuyên dùng cho binh lính tu giả tu luyện. Do đó nội
dung của bộ ma pháp này có đến tám, chín phần là những công pháp, thủ đoạn chỉ
thích hợp với tác chiến quy mô đoàn đội, chỉ phát huy tác dụng trong những tình
huống đặc biệt của chiến tranh quy mô và không thể (hay chính xác hơn là không
nên) áp dụng trong những tình huống bình thường. Mục tiêu cuối cùng của bộ ma
pháp này chính là đào tạo ra một lũ ma binh có tu vi thấp nhưng tinh nhuệ, thiện
chiến, hung hãn, không sợ chết. Nhưng cũng có một vài ngoại lệ nhất định. Huyết
Luyện Ma Pháp còn tồn tại một vài loại thủ đoạn thích hợp với những tu sĩ đơn
chiến. Những thủ đoạn này đương nhiên không phải để cho những binh sĩ bình thường
tu luyện mà là để dành cho những tướng lĩnh tu luyện, nhằm bảo vệ họ, tránh bị
đối phương ‘xử đẹp’. Ngàn binh dễ kiếm, một tướng khó cầu a. Trong chiến tranh
quy mô, giá trị của một viên tướng tài là không thể đo đếm. Bất kỳ một đạo quân
nào cũng luôn coi việc bảo vệ an toàn cho chỉ huy là nhiệm vụ tối quan trọng.
Huyết Luyện Ma Pháp dù chỉ là một bộ công pháp luyện quân cấp thấp nhưng cũng
không thể bỏ qua vấn đề này.
Chỉ huy
quân đội trong thế giới tu tiên được gọi chung là các chiến tướng. Khả năng điều
binh khiển tướng, sắp xếp bố cục, mưu kế của họ luôn được đánh giá cao hơn gấp
ngàn lần so với sức mạnh tác chiến cá nhân của họ. Nhưng cũng không có nghĩa là
họ không cần để ý đến tu vi và các pháp thuật của bản thân. Chiến tướng cấp thấp,
chỉ huy một lực lượng nhỏ, đánh những trận chiến nhỏ, đối với tu vi có thể
không quá để tâm, nhưng càng lên cao, yêu cầu về tu vi và trình độ pháp thuật của
họ càng phức tạp và cao cấp hơn. Hầu hết các chiến tướng đều tu luyện những bộ
công pháp đặc biệt, rành riêng cho họ, giống như Huyết Luyện Ma Pháp là bộ công
pháp tu luyện dành cho binh lính vậy. Thành Đạt với tính cách quái quỷ của gã
và việc sở hữu bộ công pháp luyện binh tốt như Huyết Luyện Ma Pháp nên gã đương
nhiên có tham vọng trở thành một chiến tướng. Như bao tu sĩ mơ ước trở thành
chiến tướng khác, gã cũng thèm khát những bộ công pháp đặc biệt dành riêng cho
nghề nghiệp này. Nhưng những bộ công pháp như vậy đối với bất kỳ môn phái nào
cũng đều là vật chí bảo, ngay cả những đệ tử ruột trong môn phái cũng chưa chắc
đã được cho tu luyện. Cho dù có một vài bộ kém cỏi, vô tình hữu ý được tung ra
bán trên thị trường chợ đen thì giá cả của chúng cũng lớn đến mức có thể mua được
cả Thiên Linh Phái nghèo nàn này chứ đừng nói đến một gã đệ tử không một xu
dính túi như Thành Đạt. Vì thế, gã không thể không ‘vui lòng’ chấp nhận tu luyện
những thủ đoạn dành cho chiến tướng được đề cập đến một cách rất qua loa đại
khái trong Huyết Luyện Ma Pháp.
Các thủ đoạn
tu luyện dành cho chiến tướng được đề cập đến trong Huyết Luyện Ma Pháp không
có nhiều, lại hết sức thô sơ giản lược, quanh đi quẩn lại chỉ có bốn thủ đoạn
mà thôi. Tất cả đều lấy việc sử dụng sát khí làm cơ sở. Bốn thủ đoạn đó được gọi
chung là Tứ Đại Hành gồm Nhiên, Luyện, Khống, Ngưng. Nhiên là thủ đoạn sử dụng
sát khí của bản thân để kích phát tiềm lực cơ thể, giúp người sử dụng trong một
thời gian ngắn có thể có được sức mạnh khủng khiếp như thiên thần giáng thế.
Nhưng hậu quả sau đó thì... việc người sử dụng phải nằm bẹp giường vài tháng e
rằng là việc không thể tránh khỏi. Đây có thể coi là một thủ đoạn cứu mạng rất
lợi hại. Không đến khi nguy cấp không nên sử dụng. Luyện thì ngược lại, là thủ
đoạn sử dụng pháp lực của bản thân người sử dụng để kích khởi sát khí của anh
ta và khi sử dụng thì cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng lắm với người sử dụng.
Khống là một thủ đoạn sử dụng sát khí để đặt một loại cấm chế lên người tu sĩ
khác, buộc tu sĩ đó phải ngoan ngoãn cúi đầu vâng mệnh. Ngưng là thủ đoạn cho
phép người chiến tướng tập trung sát khí vô chủ xung quanh và sử dụng như sát
khí của bản thân, nếu không sử dụng ngay thì chỉ một thời gian ngắn sẽ lập tức
tiêu tán. Ngoài bốn thủ đoạn này, những thủ đoạn khác đều chỉ có thể phát huy
diệu dụng khi số người cùng lúc vận dung lên trên 100 người trở lên. Một kẻ
thân cô thế cô như Thành Đạt đương nhiên không thể sử dụng được ngay nhưng vì
dã tâm của mình, gã cũng không thể không dốc lòng tu luyện.
Tứ Đại Hành
và các thủ đoạn, tiên thuật sử dụng sát khí, oán khí được đề cập đến trong Huyết
Luyện Ma Pháp đều chỉ là những pháp thuật đơn giản, ít biến hóa nhưng lại có độ
thực dụng rất cao. Nếu luận về độ biến hóa phức tạp hay số lượng tiêu hao của
linh lực hay sự tập trung cao độ của tinh thần người sử dụng thì chúng không thể
sánh bằng với cả những pháp thuật sơ cấp trong Ngũ Hành Nông Thuật. Vấn đề phức
tạp duy nhất là những pháp thuật này luôn bị giới hạn thời gian thi triển.
Chúng cần được hoàn thành trong một khoảng thời gian cực ngắn và có yêu cầu cực
kỳ khắt khe về lượng pháp lực, cự ly, tốc độ, sát khí... trong mỗi lần vận dụng.
Không những thế, do là một tướng chỉ huy (chính xác hơn là mục tiêu Thành Đạt
vươn tới là một chiến tướng), lại không có kinh nghiệm thực chiến, lý luận hay
được đào tào bài bản về quân sự nên Thành Đạt phải tự học bằng cách suy luận
phương pháp ứng dụng trong thực tiễn những tiên thuật này, chỉ dựa trên cơ sở
những tác dụng (trên lý thuyết) của chúng. Đó là một vấn đề không hề đơn giản
chút nào, nếu không muốn nói là hoàn toàn không thể đạt được.
“Xem ra phải
đi tìm mấy lớp học đào tạo chiến tướng để học thêm thôi!” Thành Đạt chép miệng
tự thán sau hàng tháng trời mày mò nghiên cứu, tự học mà kết quả thu được vô
cùng tệ hại, kém cỏi. Không thầy đố mày làm nên. Ông bà ta đã dạy là đố có sai!
Việc đào tạo
chiến tướng không phải là công việc mà một tiểu môn phái như Thiên Linh Phái có
thể tự mình làm được. Thêm vào đó do thực quá nhỏ yếu nên môn phái cũng chẳng
có quân đội riêng. Vì thế, sự tồn tại của một chiến tướng trong môn phái là một
việc hoàn toàn không cần thiết. Thành Đạt không thể có bất kỳ hi vọng gì về vấn
đề này từ môn phái. Nhưng gã vẫn có thể theo học các trung tâm đào tạo chiến tướng
ở thị trấn Sơn Đông.
Thế giới tu
tiên là một thế giới vô cùng khốc liệt và tàn bạo. Những chuyện như vì một câu
nói không hợp ý lập tức ra tay giết người, diệt môn, hủy phái... là chuyện thường
ngày ở huyện. Còn các trận chiến quy mô lớn để tranh giành quyền lực, địa vị,
tài nguyên,... giữa các môn phái, đất nước, liên minh... thì gần như năm nào
cũng có. Trong thế giới tu tiên, thực lực của một tu sĩ bị phụ thuộc rất lớn
vào cảnh giới tu luyện, pháp bảo, pháp khí, thần thông pháp thuật của họ nhưng
điều đó chỉ là khi diễn ra các cuộc đấu kiểu đơn độc đả đấu hay chiến đấu trên quy
mô nhỏ mà thôi. Một đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trang bị đến tận răng cũng không
dám cường ngạnh đón đỡ một đòn tấn công tổng lực của hơn một ngàn tu sĩ Trúc Cơ
kỳ. Những trận quyết chiến huy động hàng chục ngàn hay hàng trăm ngàn tu sĩ
tham gia rất hiếm khi nổ ra nhưng đồng thời cũng rất hiếm có trường hợp các đại
tu sĩ Nguyên Anh kỳ chịu xuất thân quyết chiến. Trong hầu hết các cuộc chiến
tranh, lực lượng tham gia thường chỉ là Kết Đan kỳ tu sĩ, Ngưng Dịch kỳ tu sĩ
và Trúc Cơ kỳ tu sĩ. Với việc thực lực các tu sĩ tham gia không quá chênh lệch
như vậy, vấn đề tổ chức và chỉ huy quân, hay có thể nói là tầm quan trọng của một
vị chiến tướng chỉ huy quân là so sánh. Một vị chiến tướng chỉ huy giỏi có ý
nghĩa quyết định đến sự thành bại sống chết của hàng vạn quân tu sĩ, thịnh suy
của cả một môn phái. Vì lý do đó, chiến tướng luôn là một trong những chức nghiệp
được các môn phái, các thế lực chào mời nồng nhiệt nhất và cũng là một trong những
nghề nghiệp có nhiều tu sĩ ham muốn nhất. Có cầu ắt có cung! Số lượng các trung
tâm đào tạo chiến tướng cũng vì vậy mà nhiều không sao kể xiết. Dĩ nhiên, hầu hết
chỉ là mấy trò lừa đảo vớ vẩn để moi tiền đám học sinh mơ mộng làm tướng quân
mà thôi.
Thành Đạt sẽ
chẳng khó khăn gì để tìm ra một trung tâm đào tạo chiến tướng cấp thấp tại thị
trấn Sơn Đông khi mà các bảng hiệu quảng cáo của bọn họ chăng dán khắp nơi trên
đường phố. Nhưng vì trong túi không có lấy một viên linh thạch nào nên gã chẳng
thể làm được những điều tưởng như đơn giản đó. Vì vậy, gã chỉ có thể ngồi một chỗ,
tiếp tục nghiền ngẫm những thủ đoạn, kỹ năng, kỹ thuật liên quan... và chờ đợi
đến mùa thu hoạch tiếp theo mà thôi. Cần cù bù thông minh! Biết làm sao khác
hơn được nữa chứ!
Sen tàn cúc
lại nở hoa.
Sầu dài
ngày ngắn đông đà sang xuân.
Thời gian
con nhạn đưa thoi. Chẳng bao lâu sau, một vụ mùa thu hoạch mới đã đến. Năm nay,
nhờ công pháp tiến bộ vượt bậc và có được công việc làm thêm (dùng Linh Thủy
Thuật tạo Linh Vũ tưới nước cho đám sư huynh sư đệ khác) nên Thành Đạt đã có một
vụ mùa bội thu. Tổng cộng tất cả linh lương thu hoạch được từ 50 mẫu linh điền
và số tiền lương đi làm thêm cho mấy gã sư huynh đệ của Thành Đạt lên đến hơn
12.000 cân linh lương. Trừ đi số linh thạch phải nộp địa tô và thuế thân cho
môn phái tương đương với gần tám ngàn cân linh lương và số linh lương gã định
dùng cho chính mình, thì Thành Đạt còn dư ra đến hơn 3.000 cân linh lương tương
ứng với khoảng 300 viên linh thạch cấp một. Một con số không thể coi là lớn
nhưng cũng không phải là nhỏ. Nó không chỉ đủ cho gã tham gia một khóa đào tạo
chiến tướng mà gã hằng mơ ước bao lâu nay mà còn đủ để gã mua thêm một số sách
vở cần thiết và vài viên linh đan, linh dược đặc hiệu giúp gia tăng tốc độ tu
luyện công pháp cơ sở, sớm tiến đến bước trúc cơ của gã nữa. Một lượng linh thạch
không quá lớn nhưng lại có thể giải quyết vô số vấn đề rắc rối, phức tạp. Đúng
là một xã hội khó ưa!
Thành Đạt hững
hờ bước đi trên đường Hàng Đan, con phố chuyên bán linh đan, diệu dược trong thị
trấn Sơn Đông, vừa đi vừa nhìn ngắm các cửa hàng xung quanh. Vụ thu hoạch năm
nay, gã bội thu rất lớn. Trừ đi số linh thạch phải nộp thuế thân, thuế tô cho
môn phái, số dùng để ăn, số dùng để học thêm về chiến tướng và những khoản linh
tinh khác, gã còn hơn hai trăm viên linh thạch cấp một để nguyên trong túi. Số
linh thạch này gã không định để nguyên trong túi cho nặng nề mà muốn sử dụng
vào những việc có ích, mua linh đan để tăng cường thực lực của bản thân chính
là một việc tiêu pha cần kíp và cực kỳ thực tế.
Thành Đạt
đi một vòng rồi bước vào một cửa hàng linh đan có vẻ ổn nhất. Nhân viên phục vụ
của cửa hàng là một gã tu sĩ tầm hai mươi tuổi, pháp lực khoảng Luyện Khí kỳ tầng
thứ bảy, thứ tám vừa thấy có khách hàng liền vui vẻ chạy lại, tươi cười nói
“Kính chào
quý khách. Không biết quý khách muốn mua linh đan hay bán dược thảo? Linh đan cửa
hàng chúng tôi bán ra rất phong phú và đa dạng, giá cả lại phải chăng, chất lượng
của từng mặt hàng đều có giấy chứng nhận của các nhân viên giám định dược tính
cao cấp sử dụng Thiên Linh Nhãn chứng thực. Chắc chắn có thể làm hài lòng quý
khách. Nếu quý khách có linh dược quý hiếm, chúng tôi cũng sẵn lòng thu mua với
giá cao cho ngài. Đảm bảo không để quý khách phải chịu thiệt!”
Cửa hàng
linh đan của người tu tiên không chỉ bán ra linh đan, mà còn thu mua cả các loại
dược liệu. Những tu sĩ tán tu không có linh thạch có thể dùng dược thảo trực tiếp
đổi lấy linh đan. Đối phương nhìn Thành Đạt trên cơ thể có hình xăm băng đảng
thì nghĩ rằng gã đến đây bán dược liệu, căn bản không cho rằng gã có thể xuất
ra linh thạch. Thành Đạt hiểu ý gã nhưng cũng không lấy điều đó làm điều tiếng
gì. Chọn mặt gửi vàng là tính thường của con người.
“Ta muốn
mua một ít linh đan.” Thành Đạt hững hờ nói.
Gã nhân
viên phục vụ hình như không phải là tay lão luyện chuyên nghiệp nên vừa thấy
phán đoán của gã sai lầm liền có chút ngẩn người ra rồi mới tươi cười nói
“Chẳng hiểu
quý khách muốn mua loại linh đan gì? Cửa hàng chúng tôi đã có mấy trăm năm uy
tín. Bất kỳ linh đan, tiên dược gì cũng có. Tất cả linh đan của cửa hàng chúng
tôi đều được cấp giấy chứng nhận chất lượng của các chuyên viên giám định chất
lượng đan dược cao cấp...”
Thấy gã ta
định đọc thuộc lòng cả bài diễn văn quảng cáo của cửa hàng, Thành Đạt liền lên
tiếng cắt lời
“Ta muốn
mua ít linh đan phụ trợ việc tu luyện. Các vị có không?”
Gã nhân
viên cười khà khà
“Đương
nhiên. Đương nhiên. Thứ đó làm sao cửa tiệm chúng tôi không có được. Xin hỏi
quý khách muốn mua loại đan dược nào? Chỉ cần ngài nói một tiếng, chúng tôi dứt
khoát sẽ làm ngài hài lòng.”
“Các ngươi
có những loại gì? Giá cả thế nào?” Thành Đạt cẩn trọng hỏi.
“A...” Người
nhân viên phục vụ cười dài rồi nói luôn một tràng dài “Tăng tốc độ tu luyện
pháp lực thì chúng tôi có Hoàng Long Đan, Kim Tinh Tủy,... là những loại đan dược
thích hợp với các tu sĩ có cảnh giới dưới Luyện khí kỳ tầng thứ năm. Tu sĩ có
pháp lực cao hơn phục dụng cũng được những tác dụng sẽ rất hạn chế nên sẽ dùng
các loại đan dược như Bạch Long Thủy, Thiên Linh Tán... Nếu ngài muốn cải thiện
thể chất, bồi dưỡng kinh mạch thì chúng tôi có Ngưng Mạch Dịch hay Trúc Cơ Đan.
Để giúp tu sĩ thanh tâm tĩnh trí, hạn chế bị tẩu hỏa nhập ma, chúng tôi có Yên
Thần Dược, Định Tâm Đan... Gia tăng cường độ thần thức của tu sĩ thì có Thần Du
Đan... Ngoài ra, chúng tôi còn có cả những loại đan dược đặc thù có thể giúp
các tu sĩ thanh lọc linh khí tạp chất trong cơ thể, rất hữu hiệu. Tóm lại, cửa
hàng của chúng tôi có đầy đủ tất cả các loại đan dược có thể đáp ứng được nhu cầu
của các tu sĩ từ Kết Đan kỳ trở xuống.”
Thành Đạt
nghe vậy thì khẽ liếm môi rồi lại hỏi
“Linh đan
có liều lượng phục dùng hay đòi hỏi vấn đề gì khi dùng không?”
“Thưa quý
khách. Cơm ăn nhiều quá cũng chết. Nước uống nhiều quá cũng chết. Đan dược tuy
có nhiều lợi ích những cũng sẽ là độc dược cực kỳ khủng khiếp nếu như quý khách
không tuân theo những yêu cầu bắt buộc của việc sử dụng chúng.” Người nhân viên
phục vụ nghiêm nghị nói “Đan dược của cửa hàng chúng tôi đều là hàng thượng đẳng.
Một viên có thể giúp cho ngài tu luyện trong vòng một tuần và có như vậy mới
phát huy được hết dược hiệu của linh đan. Nếu như ngài không tiếc lãng phí thì
có thể ăn nhiều một chút nhưng cũng không nên phục dùng nhiều hơn một viên
trong vòng bốn ngày. Nếu ngài không tuân thủ những chỉ dẫn của chúng tôi khi phục
dụng đan dược, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu xảy ra bất kỳ một tác dụng
phụ nguy hiểm nào.”
“Ừm. Thế
giá cả của chúng thế nào? Một lọ bao nhiêu viên?” Thành Đạt gật đầu rồi hỏi
“Thưa quý
khách. Đan dược của chúng tôi bán theo viên. Giá cả mỗi loại đan dược cũng rất
khác nhau. Hoàng Long Đan, Kim Tinh Tủy... giá một viên linh thạch cấp 1, một
viên. Bạch Long Thủy, Thiên Linh Tán,... mười viên linh thạch cấp 1, một viên.
Ngưng Mạch Dịch: 5 viên linh thạch; Trúc Cơ Đan: 100 viên linh thạch; Yên Thần
Dược: 10 viên linh thạch; Thần Du Đan: 50 viên linh thạch. Giá cả rất phải
chăng.”
Thành Đạt gật
đầu đồng ý với ý kiến cuối cùng của người nhân viên. Linh lương tuy cũng cung cấp
một lượng linh khí nhất định cho tu sĩ sử dụng nhưng lượng linh khí đó rất yếu ớt
và khá pha tạp, hấp thụ khó khăn. Theo những số liệu của các nhà khoa học
nghiên cứu thì lượng linh khí mà một tu sĩ có thể hấp thụ được khi ăn mười cần
linh lương không bằng một phần mười so với lượng linh khí mà họ hấp thụ được
khi phục dụng một viên linh đan Hoàng Long Đan. Đó là chưa kể, Hoàng Long Đan
còn có tác dụng hỗ trợ các tu sĩ cấp thấp đột phá bình cảnh rất hữu hiệu. Trúc
Cơ Đan thì càng không cần phải nói. Đây là loại đan dược có tác dụng hỗ trợ tu
sĩ Luyện Khí Kỳ trúc cơ thành công, tiến vào cảnh giới trúc cơ, bức tường khổng
lồ ngăn cách các tu sĩ cấp thấp với thế giới tu tiên rộng lớn. Những tác dụng
này luôn vượt quá mọi khả năng của linh lương, cho dù có bao nhiêu linh lương
cũng không thể làm được. Mười cân linh lương đổi một viên Hoàng Long Đan thực sự
là một cuộc đổi chác quá lời rồi. Nghĩ thế, Thành Đạt liền móc hết số linh thạch
dư thừa trong túi ra mua lấy một lượng linh đan đủ dùng trong một khoảng thời
kha khá. Với sự hỗ trợ của những linh đan này, Thành Đạt tin chắc gã sẽ đột phá
lên tầng thứ sáu và có khi cả thứ bảy trong năm nay. Nếu như thế thì, sang năm,
gã sẽ có thể đột phá lên tầng thứ tám của Luyện Khí kỳ với sự trợ giúp của đám
linh đan gã sẽ mua bằng số linh lương thu hoạch được trong năm tới. Nghĩ đến
đây, Thành Đạt lại nghĩ đến đám sư huynh sư đệ đồng môn lúc nào cũng điên cuồng
tích trữ linh thạch, bảo là để dự trữ, đề phòng cho tương lai hay đem linh
lương nộp cho môn phái để đổi lấy điểm công hiến từ đó đổi lấy những bộ công
pháp cao cấp hơn. Bọn họ thật là quá ấu trĩ. Chẳng trách được tại sao bọn họ tu
luyện lâu hơn gã rất nhiều mà trình độ lại chẳng hơn gã bao nhiêu. Cứ nhịn ăn
nhịn uống như vậy, tiến bộ được mới là lạ!