Thành Đạt vừa dừng lời thì một viên sĩ quan tham mưu liền vấn
kế
“Bá tước đại nhân trọng tín nghĩa, không vì kẻ địch hùng mạnh
mà bỏ rơi bạn hữu, thực là tấm gương sáng ngời cho hậu thế noi theo. Chúng tôi
là thuộc hạ của sao dám không hiến chút tâm sức phò trợ ngài giữ tròn đạo
nghĩa. Bẩm bá tước. Quân số của Trung Nghĩa Môn áp đảo hoàn toàn tổng số quân của
chúng ta và Hoàng Phong Tông nên dù ta có hợp binh với Hoàng Phong Tông thì e rằng
cũng chẳng thể trụ được lâu trước kẻ địch to lớn này. Trận thế tổng thể của kẻ
địch cũng vô cùng lợi hại, ta khó có thể thừa hư mà nhập, nên đột kích cũng sẽ
khó có thể thành công. Theo tôi, chúng ta nên tiêu diệt đội quân của đám Vũ Hối
và Đoàn Lai đang đe dọa ta, một mặt làm mất nhuệ khí của Trung Nghĩa Môn, mặt
khác, bắn tin cho Hoàng Phong Tông rằng chúng ta không hề bội ước, vẫn ra sức hỗ
trợ họ, khiến cho họ có hi vọng về viện binh, gia tăng sĩ khí mà liều mình chống
giặc.”
“Kế đó rất hay!” Thành Đạt gật đầu tán đồng rồi lại hỏi
“Nhưng binh lực của đám người Vũ Hối, Đoàn Lai cũng không phải là yếu. Thực lực
của chúng ta lại đã bị hao tổn và phân tán quá nhiều, không dễ để cho ta đánh bại
chúng. Các vị có kế gì hay không?”
“ Bẩm bá tước.” Một vị sĩ quan tham mưu khác hiến kế “Tôi với
Đoàn Lai vốn cùng quên nên biết rõ tên này tuy tài năng xuất chúng nhưng tính
tình hấp tấp, nóng nảy, kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Tên này từ lâu vốn ghét
cay ghét đắng tướng quân Vũ Hối, vốn là người chín chắn, điềm tĩnh, uy vọng cao
vời trong Trung Nghĩa Môn. Nay Đoàn Thượng phái hai người này cùng cầm quân,
Đoàn Lai tất sẽ không chịu hợp tác với Vũ Hối, mà kiếm một cái cớ nào đó tách
riêng ra, một mình tự nắm một đội quân. Nếu đại nhân nhân khi đó mà tập kích trại
của Vũ Hối thì Đoàn Lai sẽ chỉ đứng xem ‘hài kịch’ hay giỏi lắm cũng chỉ chờ đến
khi chủ nhân đại phá quân Vũ Hối mới lò dò xuất hiện tập kích ta mà thôi! Khi
đó, chúng ta sẽ đặt phục binh để tiêu diệt nốt đội quân này.”
Thành Đạt nghe vậy thì mừng rỡ, khen hay liên tục.
Bàn bạc về mưu kế, trận thế, chiến thuật với đám tham mưu
xong, Thành Đạt liền bắt tay vào thực hiện các mưu kế đó. Toàn bộ vùng Thuận
Lưu một lần nữa nhận được lệnh điều động, chuẩn bị sẵn sàng chiến tranh. Các vị
thủ lĩnh, trưởng môn các môn phái, gia tộc, thế lực trong vùng được lệnh chuẩn
bị binh lính, gia tăng phòng ngự các cứ điểm trọng yếu trong địa phận của mình,
đề phòng kẻ địch đột kích. Mệnh lệnh này được đám thủ lĩnh các thế lực trong
liên minh tuân thủ cực kỳ nghiêm chỉnh, sốt sáo. Dù sao, tăng cường bảo vệ địa
phận của chính mình là công việc đương nhiên của mọi người sinh sống trong cái
thời đại loạn lạc này. Tuy nhiên không vì vậy mà bọn họ không mong cầu sự hỗ trợ
nào đó từ đại bản doanh, nhất là các môn phái, gia tộc đã bị thiệt hại nặng sau
lần tấn công vào Thuận Lưu khi trước của quân đội hoàng tộc. Thư yêu thỉnh từ
khắp nơi tới tấp bay về đại bản doanh của Thành Đạt. Thành Đạt đối với những
yêu thỉnh hợp lý, xưa nay chưa bao giờ hà tiện, luôn vui vẻ đáp ứng đầy đủ yêu
cầu cấp thiết của đồng minh nhưng đối với những yêu thỉnh theo kiểu ‘ăn hôi’,
‘ăn vạ’ của mấy tên thủ lĩnh khốn nạn, dù giàu nứt đố đổ vách cũng vẫn nhòm ngó
tài sản của gã thì Thành Đạt chỉ gửi vài lá thư với lời lẽ thật khôn khéo nhưng
cương quyết, từ chối mà thôi. Củng cố xong hàng phòng thủ, Thành Đạt liền phái
đội Bắc Quân đem đồ tiếp viện tiến về phía Thượng Khối, hỗ trợ cho Hoàng Phong
Tông đang bị đại quân Trung Nghĩa Môn tấn công dồn dập.
Việc Thiên Linh Phái vẫn phái quân hỗ trợ đến cho Hoàng
Phong Tông bất chấp sự uy hiếp, đe dọa của Trung Nghĩa Môn đã khiến cho đám thủ
lĩnh của Trung Nghĩa Môn thực sự tức giận, đối với lũ du côn, thất học, xuất
thân từ thổ phỉ, chỉ biết nói chuyện bằng sức mạnh như bọn chúng, thì việc một
thế lực yếu hơn dám không phớt lờ đe dọa của một thế lực mạnh hơn là điều không
thể chấp nhận. Hai tên tướng chỉ huy đội quân kiềm chế vùng Thuận Lưu, Vô Hốt
và Đoàn Lai lập tức gặp mặt bàn kế sách
…
“Cái gì? Ông bảo chúng ta tiếp tục ngồi đây tự kỷ à? Mặc kệ
tên khốn đó bôi tro trát trấu vào mặt chúng ta mà không làm gì cả à?” Bàn bạc
chưa được bao lâu, Đoàn Lai nhảy phắt khỏi bàn, gầm lên điên loạn như một con
chó dại.
“Không phải vậy?” Vũ Hốt bình thản nói “Ý tôi là chúng ta phải
bình tĩnh quan sát trước đã rồi mới hành động. Hơn nữa, việc của chúng ta là uy
hiếp Thiên Linh Phái và liên minh Thuận Lưu chứ không phải là tham gia bao vây
cô lập Thượng Khối. Nay chúng ta còn chưa tiến được vào địa phận Thuận Lưu mà bọn
đó đã xuất phát nên việc này không liên quan gì đến chúng ta.”
“Câm họng đi, con chó.” Đoàn Lai lập tức lộ rõ bộ mặt du
côn, đầu đường xó chợ ra với những tiếng sủa điên loạn không ngừng “Lão đứt dây
thần kinh mặt rồi hả? Vậy mà lão cũng dám tự nhận là một thuộc tướng của Trung
Nghĩa Môn sao? Thuộc hạ kiểu chó gì mà chủ có việc mà cứ ngồi một chỗ lo làm
tròn phận sự được giao rồi đùn đẩy trách nhiệm hả?”
“Chiến tranh không phải là trò chơi của trẻ con. Sao có thể
chỉ mới thấy chút động tác nhỏ nhoi của đối phương là vội vội vàng vàng chạy
theo đối phương được?” Vũ Hốt vẫn bình thản mà nói
Bụp!
“Câm mồm! Mày nhát gan, muốn chối bỏ trách nhiệm thì nói gì
cũng hay lắm!” Đoàn Lai điên loạn đập nát chiếc bàn trước mặt mà rít lên như rắn
“Lão già chó má kia nghe cho rõ đây. Tao không phải là thằng đê tiện, chuyên
môn lươn lẹo lấy lòng sếp lớn mà ngoi lên như lão, nhưng tao là một chiến tướng
đích thực, một người sẵn sàng làm tất cả vì chủ nhân của mình. Tao sẽ không để
cho kế hoạch của ngài Đoàn Thượng phải gặp bất kỳ rắc rối nào vì một đám ruồi
muỗi con con như thằng chó Thành Đạt kia. Tao sẽ tiêu diệt hết lũ rác rưởi đó,
bất chấp thằng hèn mày có chịu giúp tao hay không?”
Nói rồi, Đoàn Lai hùng hổ đem quân bản bộ, xuất trại, đuổi
theo đội quân vận chuyển kia của Thành Đạt.
“Báo! Đoàn Lai đã trúng kế, đem quân bản bộ dưới trướng dời
đi, đuổi theo đội Bắc Quân của chúng ta.”
Trong một căn cứ bí mật bí mật được ngụy trang kỹ lưỡng
trông không khác gì một ngôi làng nhỏ của các tu giả ẩn thế, khổ tu trên khắp đồng
bằng châu thổ sông Thanh Giang này, Thành Đạt mỉm cười hài lòng khi nghe báo cáo
đơn giản của tên thuộc hạ. Ngồi xung quanh gã, những sĩ quan tham mưu khác và
các sĩ quan chỉ huy các đội quân cùng nở nụ cười khoái trá
“Tốt lắm!” Thành Đạt hững hờ nói nhỏ “Như vậy là trong căn cứ
của chúng sẽ chỉ còn lại khoảng hai ngàn quân nữa. Với tính cách cẩn trọng và
kinh nghiệm của mình, Vũ Hốt chắc cũng đã đoán ra được chúng ta muốn làm gì rồi.
Nếu vậy… Lập tức, tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, dụ nốt một phần binh lực
của chúng ra khỏi trại.”
Bọn sĩ quan chỉ huy lập tức đứng phắt dậy, hành lễ chào gã rồi
rời đi. Những người khác trong phòng ai lại chuyên chú làm việc của người nấy
như trước: kẻ muốn tu luyện thì ngồi xuống tọa thiền như một lão tăng khắc khổ,
người lấy tài liệu, sách vở ra đọc tràu dồi kiến thức, có những người túm tụm lại
một chỗ với nhau, cùng bàn bạc những bước cụ thể tiếp theo mà bọn họ nên làm.
Trong khi đó, Thành Đạt chỉ cười lạnh!