Vùng Ngũ Sơn chuyển mình dữ dội như đang ở trong một cơn địa
chấn. Tất cả mọi sinh vật: tu giả, người phàm, yêu quái trong vùng cứ loạn hết
cả lên như một đàn gà con mất mẹ. Toàn vùng chỉ có đội quân của Thành Đạt là
không có bất kỳ động tĩnh gì trước những biến chuyển xung quanh. Thành Đạt nằm
im, ngắm nhìn thế giới, không phải do gã không muốn tham gia kiếm ‘chút cơm’
trong cái mỏ vàng Ngũ Sơn này, mà là gã không thể nhúng tay vào nơi đây được nữa.
Đám yêu quái nơi này sau khi lợi dụng được chút ít danh tiếng và các mối quan hệ
của gã đã tống cho gã một lượng lớn bảo vật, tài liệu quý hiếm cùng với một ít
lợi ích và quyền lực nhất
định, đã không chút khách
khí thẳng thắn đề nghị gã ‘nằm im’, đừng
có dính dáng gì đến việc của Ngũ Sơn nữa. Đứng trước tình cảnh này, \hành Đạt cũng chẳng thủ nói
gì được nữa. Mối1quan hệ của hai bên từ ıầu vốn đã không có gì,,sau đó thì cũng
chỉ là lợi dụng lẫn nhau; qua cầu rút ván, ấy cũng là lẽ thường của đời người+
Đám yêu quái này còn biết đem bảo vật đến để cảm tạ và hứa hẹn chia sẻ một phần tiền thuế thu được với
gã cũng có thể coi là+tử tế lắm rồi.
“Kh״ng
ngờ ngay cả bảo vật cỡ
này bọn chúng cũng mang đến cho mình. Là lũ yêu quái này giàu nứt đố đổ vách, coi bảo vật như bùn rác hay chúng có ám kế gì
khác?”
Thành Đạt ngồi trong lều chỉ huy của gã, nhìn chăm chăm vào
một khối đá xanh, sáng b׳ng, to cỡ một
quả bóng rổ, nằm chình
ình trên bàn. Viên đá này
có bề ngoài khá là bình
thường, ngoài việc toào thân nhẵn nhụi đến mửc có thể dùng làm gương noi và cứng rắn đến mức độ dù
Thành Đạt có sử dụng
pháp bảo cấp 5, được toàn lực mà bổ cũng không
thể gây ra một vết xước nhỏ. Ngoài những ıiều này ra, cơ bản trong ogoài, trên
dưới khối đất này chẳng
tỏa ra lấy một chút linh lực, cứ trơ trơ như là mῙt viên đá cuội bình thường ven đường vậy.
Tinh Long Thạch
Đó chính là
tên của viên đá này.
Trong thiên hạ, chỉ có nlững yêu quái có huyết th绑ng long xà trong người, sau khi tu luyện đến cảnh giới Bản Mạng Linh Long
(tương đương với Nguyên An kỳ của tu giả), mới có
thể cứ một ngàn năm một lần, từ tinh cốt của gã
đúc tạo ra một khốidLong Thạch rồi từ Long Thạch luyện chuyển ra Tinh Long Thạch. Đây là công việc mà chỉ có nxững
luyện khí đại tôngasư mới có thể làm được. Quá trình chế luyện cũng vô cùng thần
bí và phức tạp, không
phải yêu quý họ long
xà nào cũng biết được. Vì thế số lượng của những viên Tinh Long Thạch này là vô
cùng ít ỏi. Mặt khác, giá trịbsử dụng của Tinh Long Thạch lại rất lớn, được sử
dụng rộng rãi trong n{iều lĩnh vực. Một ví dụ nho nhỏ là chỉ cần một chút Tinh
Long Thạch phổ vào trong
mộu pháp bảo bất kỳ cũng c׳ thể khiến uy lực của rháp bảo đó tăng vọt. Ch黉 nhiêu đó thôi cũng đủ để cho khối Tinh Long Thỡch
này được đám tu gi Nguyên Anh kỳ săn đuổi như những con chó đuổi tho khúc cây nhỏ mà cậu chủ của
chúng ném ra. Giá trị của
nó cũng cực kỳ khủng khiếp.
Thành Đạt
nhắm mắt lại, trầm tưnsuy nghĩ một!chút. Gã e ngại đám yêu uuái Ngũ Sơn gửi quà
cho gǣ là có ác mưu, tà kế nðo đó. Nếu lúc bình thường, Thành Đạt sẽ liệng khối đá này vào nhà kho,
chờ đến khi xác định được chính xác mối e ngạ} trong lòng là đúng hay sai rồi mới quyết định xem có sử dụng đến nó hay ohông.
Chỉ có điều khốiqTinh Long Thạch này thực sự là một món đồ cực kỳ quý giá và có diệu dụng vô cùng to lớn đối với
gã. Với sự hỗ trợ của khối
đá này, Huyết Trì của gã
cóba phần cơ hội thăng
tiến lên thêm một bậc nữa ☜Kệ bu nó! Cùng lắm là luyện lại
một Huyết Trì khác vậy!”
Cuối cùng, đức tính cẩn trọng của Thành Đạt đã phải cúibđầu
chịu thua lòng tham, {ự nôn nóng của chính gãn Lòng ghen ghét, đố kỵ với những người được coi là mạnh hƣn, giỏi giang
hơn, vĩ đại hơn không biết từ bao giờ đã trở thành khát khao ham muốn quyền lực và sῩc mạnh
cháy bỏng trong lòng Thành Đạt và đã trở1lên mạnh mẽ đến mức gần như vượt khỏi
khả năng kiềm chế bản thân của gã, đồng thời đẩy gã vào một trạng thái cựk kỳ
nguy hiểm, có khả năng
khiến gã mất đi sự k|ôn ngoan và cả tính mạng$của gã bất kỳ lúc nào.}
Thành Đạt
đứng dậy và đi sang phòng
thư viện bên cạnh lấy các tài liệu sách vở ng|iên cứu liên quan ra tra xét kỹ càng, kiểm tra, xem x˩t
lại tất cả những thông tin kiến thức liên quan đến việc chế luyện Tu và Huyết Trì. Không bao
lâursau, một đạo truyền tin xhù được Thành Đạt đưa đến cho Giao Phong, yêu cứu gã tìm cho Thành Đạt một số vật tư khá quý giá. Giao Phong dù bị giá trị của
những thứ này làm cho tái mặt, đau lòng như cắt từng khúc ruột nhưng cũng không dám chậm chễ, vội vàng huy động thuộc hạ dưới trướng
nhanh chóng tập trung được số tài liệu đó cho
Thành Đạt. Việc luyủn chế Tu La Huyết Trì củe Thành Đạt lập tức bắu đầu tiến
hành, ngay khi những tài liệu phụ trợ kần thiết được tập trung đầy đủ.
Một đạo hào quang chói sáng bay vút từ chân trời đến thẳ~g
bên Thành Ĵạt. Gã nhíu mày khó hiểu đưa tay đón lấy đạo twuyền tin phù đó, đưa
thần thức vào trong, đọc thông tin. Trong khoảnh khắc, “Triệu
tập hội nghị tham mưu.
Khẩn cấp.
Thành Đạt lạnh giửng ra lệnh. Lập tức, tiếng hồi báo của đám
vệ sĩ bên ngoài mạnh mẽ vang lên đáp là.
Lều tham mưu của đội
quân Thành Đạt, các sĩ quan
tham mưu thoải mái lỳa chọn một tư thế ưa thích
nhất của từng người mà làm việc. Công việc oủa bọn họ đơn giản chỉ ở chỗ tổng hợp
các vhông tin mà các đơn vị tình báo và quan sát thu thập được, từ đó đưa ra các đánh giá, phán đoán, tham mưu, góp ý… về các tình
hình cụ thể đó, giúp
Thành Đạt có thể có Ĺược cái nhìn
tổng quan nhất, bao quát(nhất, rõ nét nhất về m῍i mặt của Tĩnh Thiên Quốc. Bỗng
một tiếng rít chói tai vang lên, khiến tất cả mọi người dù đang oàm bất kỳ việc gì cũng phải ngừng lại,chuyển chú tâm sang thông tin sắp được thông báo kia.
*“Thượng khẩn! Tất cả các
thành viên của ban tham mưu lập tức tập hợp tới lều chỉ huy.”
Tất cả đám sĩ quan đồng loạt buông bỏ đống giấy tờ trên bàn
|àm việc, đứng phắt dậy, ào ào lao ra khỏi lều tham mưu, hướng lều chỉ huy bay
vọt tới. Chuyện đùa. Mệnh lệnh thượng khận là mệnh lệnh báo động cấp hai trong các thang mữnh
lệnh của quân đội. Cao hơn nữa chỉ có báo đῙng đỏ, là tín hiệu báo động trong
hoàn cảnh doanh trại đang bị tấn công là
thôi. Mệnh lệnh triệu`tập thượng khẩn đượcfđưa ra mà bọn họ, nhữno kẻ có trách
nhiệm thu thập tổng hợp và phân tích thông tin lại không biết chút nguyên do của
lệnh triệu tập thì… không một ai trong đám sĩ quan này không có cảm giác giống
như vô cớ bị người khác cho một cái tát vào mặt, cảm giác kinh ngạc, bàng hoàng
và bẽ bàng tràn ngập tâm trí họ.
Rất nhanh đám sĩ quan tham mưu từ khắp nơi tập trung lại tại
lều chỉ huy của Thành Đạt. Mỗi người lấy tốc độ nhạnh nhất để tự tìm lấy chỗ ngồi
cho mình. Trong phút chốc, cả căn lều trở lên đầy ặc người, nhưng không khí vô
cùng yên tĩnh và căng thẳng, không có lấy một tiếng cọ quậy nhỏ. Tất cả đều khẩn
trương nhìn vị chủ nhân đang ngồi im lặng trên chiếc ghế chủ đạo.
“Lê
Đại đã chết!”
Thành Đạt lạnh lùng buông lời. Câu nói đơn giản đó khiến cho
tất cả những người có mặt trong lều đều kinh hãi đến đờ người ra. Lê Đại là ai?
Lão ta là tộc trưởng của gia tộc họ Lê hùng mạnh, kẻ thống trị toàn vùng Hải Ấp
giàu có này, là tổng chỉ huy quân liên minh ủng hộ hoàng tử cả Lý Sảm lên ngôi
đại thống, là người mà Thành Đạt và cả bọn họ đều đang cúi đầu xưng thần, là… Một
nhân vật như vậy làm sao có thể không minh không bạch mà chết đi một cách dễ
dàng và đơn giản như vậy được.
“Các
ngươi xem cái này tự khắc sẽ hiểu rõ. Tên Tô Trung Từ thực sự là một người anh
em tốt nha!”
Vừa nói, Thành Đạt vừa ném đạo truyền tin phù vừa nhận lúc
đó cho một tên sĩ quan tham mưu vừa khẽ phất tay ra hiệu cho đám lính hậu cần
bên cạnh bày ra bản đồ quân sự Tĩnh Thiên Quốc. Đó là một bản đồ khác sơ sài
nhưng cũng đủ để cho những kẻ một bụng đầy kiến thức thiên văn địa lý như đám
người ở đây hiểu được đại khái tình hình. Thành Đạt chờ cho đám thuộc hạ bày biện
mọi thứ cũng như bọn sĩ quan tham mưu lần lượt xem hết nội dung bức điện kia rồi
mới hững hờ nói
“Đạo
truyền âm phù đó chỉ là mệnh lệnh của Tô Trung Từ, yêu cầu chúng ta lập tức
hành quân ra tiền tuyến, hỗ trợ bọn họ, công hạ quân đội bảo hoàng của bọn
Quách Bốc. Nhưng các ngươi hãy nhìn vị trí mà chúng muốn chúng ta đến.”
Thành Đạt vừa dứt lời, một vị trí trên tấm bản đồ hiện ra một
cây cờ nhỏ đánh dấu. Đám sĩ quan tham mưu nhìn chăm chăm vào lá cờ này như thể
nó là một giai nhân tuyệt sắc hoàn toàn khỏa thân vậy. Đầu óc bọn họ chuyển
nhanh, cố gắng tìm hiểu sự liên quan giữa việc bọn họ bị điều ra chiến trường với
việc tổng chỉ huy liên quân là Lê Đại đã chết. Thành Đạt thấy vẻ mặt đó của đám
thuộc hạ thì lắc đầu cảm khái rồi giải thích luôn
“Nếu
chỉ nhìn qua thì vị trí mà chúng ta sắp hành quân đến đây hoàn toàn không có ý
nghĩa gì về cả chiến lược lẫn chiến thuật quân sự tổng thể. Nhưng nếu suy xét kỹ
hơn một chút thì các ngươi sẽ thấy đây là một nước đi chuẩn bị của phe liên
quân để bọn họ sắp xếp lại trận thế toàn quân. Nếu ta không quá sai lầm thì chỉ
vài ngày sau, toàn bộ trận thế của liên quân sẽ chuyển thành thế này.”
Thành Đạt bắn một đạo pháp quyết vào tấm bản đồ. Toàn bộ tấm
bàn đồ liền léo sáng. Những lá cờ đánh dấu trên bản đồ lập tức biến động mạnh mẽ,
chỉ trong chớp mắt đã khiến cho tấm bản đồ mang một vẻ mặt hoàn toàn khác so với
trước đó. Đám tham mưu giật mình đồng loạt lắp bắp
“Đây
là…”
“Trận
thế bao vây!” Thành Đạt hững hờ kết luận “Phe liên minh muốn chuyển từ việc mạnh
mẽ công kích quân bảo hoàng chuyển sang thành bao vây, cắt viện đội quân này, mục
đích là ép chúng phải đầu hàng.”
Vẻ mặt đám sĩ quan tham mưu có đôi chút sáng lên nhưng vẫn
còn khá mờ mịt, u ám. Vây thành, triệt viện, đoạt đường lương thảo, buộc đối
phương phải đầu hàng là một chiến thuật rất hay trong binh pháp. Phe liên mình
vận dụng nó trong cuộc chiến công thành là một việc hết sức bình thường. Hơn nữa,
bất kể là phe liên minh hay phe bảo hoàng thực chất đều là người của hoàng tộc
họ Lý. Việc bọn họ tìm cách tránh một cuộc chiến tổng lực, trực diện với nhau
là việc hoàn toàn chính xác. Bọn họ không thấy có chút vấn đề gì ở đây cả.
Thành Đạt không nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng rồi giải
thích luôn
“Phe
liên minh do nhiều thế lực hợp lại mà thành. Các thế lực này tiếng đều bảo ủng
hộ hoàng tử cả nhưng thực chất ai cũng có dã tâm riêng, muốn đục nước béo cò,
trong đó hai thế lực mạnh nhất là thế lực nhà họ Lê do Lê Đại đứng đầu và thế lực
trung thành với hoàng tử cả Lý Sảm. Mỗi thế lực giống như một cây đũa nhỏ trong
cả một bó đũa. Trước đây, Lê Đại dùng binh theo kiểu chiến đấu trực diện chính
là gom tất cả các cây đũa lại thành một bó lớn. Nhưng bây giờ với chiến thuật
bao vây này, ‘bó đũa’ sẽ bị tách ra thành từng ‘cây đũa’ nhỏ bé, lẻ tẻ, rời rạc…
Liên quân danh còn nhưng thực sự đã mất. Các ngươi nghĩ Lê Đại sẽ chấp nhận thực
hiện một mưu kế như thế này?”
Đám sĩ quan tham mưu đồng thời rùng mình khiếp sợ. Bọn họ đều
không phải là kẻ ngu dốt, đầu óc trì độn nên chỉ vài lời này của Thành Đạt lập
tức xóa tan những đám mây mù che mắt, giúp bọn họ nhìn thấu suốt toàn bộ cục diện
của hai bên đang tham chiến, đồng thời cũng hiểu được ai là kẻ đứng sau cái
‘mưu kế’ đẩy lực lượng của nhà họ Lê vào thế khó này. Tô Trung Từ, em rể của Lê
Đại. Chắc chắn chính tên này đứng sau lưng giật dây vụ này. Mục đích đương
nhiên là chia tách lực lượng của phe liên quân, biến con quái vật khổng lồ này
trở về thực trạng là nhiều nhóm thế lực nhỏ, khiến cho không ai có thể cản gã
ta tiến lên vị trí thống lĩnh của phe liên quân, khống chế hoàng tử cả Lý Sảm,
cùng triều đình tương lai. Nếu như kế này của gã thành công thì chẳng bao lâu nữa,
gã ta sẽ quyền nghiêng thiên hạ!
“Chắc
chắn mưu kế của Tô Trung Từ sẽ thành công! Nhưng gã ta cũng sẽ chẳng thể thọ
lâu được đâu. Mưu kế của gã ta tuy hay thì cũng rất hay nhưng cũng cực kỳ ngu
xuẩn. Nó không chỉ khiến cho tên khốn này trở mặt, vạch rõ ranh giới với nhà họ
Lê mà còn khiến cho tên khốn này trở thành mục tiêu đối kháng trực tiếp của phe
trung thành với hoàng tử cả Lý Sảm và cả phe bảo hoàng cũng như nhiều phe phái
có dã tâm khác. Hừ… rắn nuốt voi! Ta không tin gã ta có thể tiêu hóa được con
quái vật ấy.” Thành Đạt lạnh nhạt nói “Được rồi! Không nói đến việc đó nữa. Ta
muốn các ngươi đến đây để cùng ta suy tính xem tiếp theo đây chúng ta phải làm
gì cho tốt.”
Đám sĩ quan tham mưu chìm vào suy tư. Một lúc sau, những ý
kiến ý cò mới liên tiếp được đưa ra. Thành Đạt im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng
thêm vào những gợi ý, giúp đám thuộc hạ có thể phát triển thêm những ý tưởng của
họ. Cuộc bàn luận ngày càng sôi nổi, đến tận khi trời đã về khuya mới chấm dứt.
Các sĩ quan tham mưu mau chóng trở lại lều tham mưu, tiếp tục công việc của họ
trong khi Thành Đạt triệu tập các sĩ quan chỉ huy các đơn vị chiến đấu đến để
tiếp tục họp bàn mọi việc. Tiếp sau đó, Thành Đạt còn phải liên lạc với các thế
lực, tổ chức có liên hệ với gã, tiến hành thảo luận, bàn bạc kỹ lưỡng với họ về
những chuyển biến sắp tới cũng như… vét của bọn họ một mớ quân phí để hành động.
Ban tuyên truyền cũng có công việc phải làm. Bọn họ có trách nhiệm thông tin
cho người dân và các thế lực khác biết được ‘lý do’ của việc quân đội của Thành
Đạt phải hành quân, di chuyển đi nơi khác đồng thời định hướng dư luận, chuẩn bị
tâm lý cho người dân, dọn đường dư luận cho những hành động tiếp theo của Thành
Đạt. Sau khi đã làm xong những việc đó, Thành Đạt ra lệnh nhổ doanh trại, xuất
quân, hành quân đến vị trí mà mệnh lệnh điều động của Tô Trung Từ muốn gã đến.