Bị vây khốn không còn đường thoát, chiếc thuyền bay và đám
quân hộ vệ còn lại nhanh chóng đầu hàng. Thành Đạt không chút khách khí ra lệnh
cho Huyết Luyện Quân đánh gục tất cả những người có mặt trên thuyền rồi mới bắt
đầu thu nhận hàng binh.
Dưới mệnh lênh của Thành Đạt, chiếc thuyền bay nhanh chóng hạ
xuống khu trại đóng quân của gã. Những tu giả chiến đấu hộ vệ chiến thuyền
nhanh chóng bị tước bỏ khí giới, trói lại bằng bùa chú cẩn thận rồi giam vào một
nơi. Sau đó, Thành Đạt mới ra lệnh cho một tiểu đội cận vệ với tên Huyết Yêu
Kim Đan tiến vào trong thuyền bay khống chế toàn cục. Đối với những kẻ này,
Thành Đạt ra lệnh đối đãi với họ như khách quý, chăm sóc cẩn thận, đặc biệt là
mục tiêu quan trọng nhất của chuyến đi săn này, hoàng tử cả của Hoàng tộc Tĩnh
Thiên Quốc, Lý Sảm! Đương nhiên, tước bỏ vũ khí và hạ bùa chú khống chế là những
việc không thể thiếu!
“Ông chủ! Trận chiến vừa rồi chúng ta không bị thiệt hại một
người nào. Kẻ địch chết năm trăm người, bị thương tám trăm người, hầu hết là nhạc
sư và vũ công. Tu giả chiến đấu của đối phương thiệt hại không nhiều! Những
nhân vật trên thuyền bay cũng không ai bị tổn thương gì. Bọn họ đều đã tỉnh lại
và sẵn sàng gặp người.” Một tên thủ hạ cung kính báo chiến quả cho Thành Đạt biết.
Thành Đạt ngồi trên ghế cao gật đầu hạ lệnh
“Đưa hoàng tử cả vào gặp ta.”
Tên thủ hạ lui ra một lúc rồi bước vào, có chút ngập ngừng,
bẩm báo
“Chủ nhân, khách đã đến trước cửa. Nhưng hoàng tử cả có hai
tên hộ vệ dứt khoát đòi đi theo, nói thế nào cũng không chịu chờ ở bên ngoài.
Hai người này thực lực rất mạnh, một người tựa hồ là tu giả Kết Đan Kỳ, một người
hình như tu luyện công pháp đặc biệt cổ quái nào đó, phải ứng phó thế nào xin
chủ nhân định liệu!”
“Đại tu giả Kết Đan kỳ? Cũng không có gì quái lạ! Đường đường
là hoàng tử cả của một quốc gia sao lại có thể không có hộ vệ đẳng cấp cỡ này
khi đi ra ngoài chứ. Cứ cho họ vào đi.” Thành Đạt cười lạnh ra lệnh
“Tuân mệnh!” tên thủ hạ lập tức cúi mình đi ra.
Cánh cửa phòng khẽ mở ra. Ba người tù binh đi vào phòng. Dẫn
đầu là một thanh niên có dáng người thon dài, mạnh mẽ như một thanh bảo kiếm mặc
một bộ quần áo hoa lệ, sang quý. Toàn thân trên dưới đều được bao bọc bởi những
pháp bảo cấp ba, cấp bốn không có tác dụng chiến đấu nhưng có tính phụ trợ cực
cao từ tăng cường thể lực, sức mạnh cơ bắp, tốc độ di chuyển, thần thức tốc độ
tu luyện đến cả anh khí, hào khí, tráng khí, mị lực... đều có đủ cả. Chất lượng
và giá thành những thứ này đều cao đến mức làm Thành Đạt cũng phải ‘ngứa ngáy’
một trận. Phía sau người thanh niên là hai người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc da mồi,
nếp nhăn trên mặt tầng tầng lớp lớp, một người mặc một bộ áo gấm hoa lệ còn một
người khác lại mặc một bộ trọng giáp chiến tướng đơn giản, thô kệch nhưng mạnh
mẽ oai phong khôn tả.
“Té ra là Văn Võ nhị soái đại danh đỉnh đỉnh của Kim Long
Môn. Hai vị có mặt tại đây xem ra tin đồn Kim Long Môn, nhà họ Hoàng cực lực ủng
hộ hoàng tử cả lên ngôi quả nhiên là sự thực nhỉ?”
“Chưởng môn các hạ khéo đùa rồi! Hai tên bại tướng chúng tôi
thì có thể có danh tiếng gì được chứ? Mà nếu có thì cũng chỉ là chút trò hề những
kẻ tầm thường, vô công rồi nghề đùa giỡn với nhau mà thôi, sao có thể lọt vào mắt
xanh một thiên tài tuyệt thế như chưởng môn nhân các hạ được! Chẳng qua anh em
tôi đã nhận đại lễ của hoàng tử cả, thề tận trung với ngài và dùng tính mạng để
bảo vệ an toàn cho ngài nên mới dày mặt mà xuất hiện ở đây. Có chuyện gì xin
chưởng môn các hạ cùng hoàng tử cả đàm luận là được!” Câu nói của vị mặc áo gấm
có lẽ là Văn Soái dù không kiêu không nịnh, nhưng lại chứa đựng sự đau đớn, tủi
hổ và bi thương không thể che dấu, nghiễm nhiên đùa cợt với cả danh tiếng bao
công vun đắp của mình. Điều này cũng khó trách được lão ta. Có lẽ đến tận lúc
chết lão ta cũng không thể ngờ được có ngày hai sư huynh đệ lão lại có thể bị một
đám tu giả Luyện Khí kỳ đánh cho đến cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, lại còn
bị người ta bắt làm tù binh, hạ bùa khống chế. Trong tình cảnh như vậy, nhắc đến
danh tiếng trước đây của họ thật sự chẳng khác nào một trò đùa, một sự sỉ nhục
có phần tàn ác với chút danh dự ít ỏi còn sót lại trong lòng họ.
Thành Đạt hiểu được điều đó nên chỉ cười cười cũng không nói
thêm một câu nào nữa. Gã cũng hiểu được hai vị đại tu giả này vì sao dù thất bại,
bị khống chế hoàn toàn vẫn mặt dày mày dạn thể hiện với gã. Bọn họ muốn dùng
dùng chút danh tiếng và uy danh của bản thân để nhắc nhở Thành Đạt về thế lực
khổng lồ phía sau lưng bọn họ. Hi vọng Thành Đạt biết khó mà lui, không dám làm
bừa, gây tổn hại đến tính mạng của ba người bọn họ. Từ hành động đơn giản này
cũng có thể thấy, hai tên này cũng là những kẻ không đơn giản, rất biết chơi
trò chơi chính trị. Danh tiếng là thứ ngoại thân, vô hình vô chất, cực kỳ vô dụng
nhưng nếu biết lợi dụng thì nhiều khi còn lợi hại hơn bất kỳ thứ vũ khí nào
trên đời này. Người đời tầm thường vĩnh viễn không thể hiểu được cái lẽ ‘đứng
trên thiên hạ, vạn người triều bái’ mà chỉ biết sợ hãi cái âm hiểm xảo trá của
lũ ‘rắn độc ty tiện’!
‘Hai người này đúng là nhân tài, có thể sử dụng!’ Thành Đạt
cảm nhận được giá trị của hai vị tu giả này và lập tức hiểu được gã phải thu phục
hay ít nhất khiến cho hai người này làm việc cho gã trong khoảng thời gian sắp
tới.
Trong tay Thành Đạt hiện tại cũng có hai người có thực lực Kết
Đan kỳ tu giả là con rối Huyết Yêu Kim Đan và Hoàng. Huyết Yêu Kim Đan chỉ là một
con rối thì không nói làm gì, còn Hoàng tuy có tài cầm quân của một chiến tướng
nhưng lại không có thủ đoạn của một chính trị gia và càng không biết sử dụng sức
mạnh của danh tiếng để làm việc như hai người này. Mà sức mạnh của danh tiếng,
đó chính là sức mạnh lớn nhất và duy nhất mà hiện tại Thành Đạt có trong tay.
Thành Đạt khẽ nhắm mắt lại, sắp xếp các ý tưởng trong đầu,
loại bỏ những ý tưởng viển vông, thiếu thực tế hay những ý tưởng thấp kém không
phát huy được hết giá trị của hai vị đại tu giả trước mặt gã đây rồi nhanh
chóng hình thành một kế hoạch trong đầu. Gã cười nhẹ một cái rồi lạnh nhạt nói
“Nếu các ngươi đã không có hứng thú nói chuyện với ta thì ta
cũng không muốn nhiều lời với các ngươi. Nhưng ta muốn các ngươi làm rõ một
chuyện. Đáng nhẽ ra người sẽ lọt vào ‘vòng tay’ của ta phải là người ra quyết
sách của nhà họ Hoàng, Hoàng Phúc Loan. Tại sao lại thành hoàng tử cả?”
Câu hỏi này làm cho Văn Soái biến sắc mặt. Lão ta hiểu rõ mục
đích Thành Đạt nói ra câu này không phải để mong có được một câu trả lời vừa ý,
cũng không phải để cho lão nghe mà là để cho vị hoàng tử cả kia nghe. Một câu hỏi
đơn giản, thô lỗ và có phần ngu ngốc, không ‘hợp thời’ nhưng lại có thể khiến
cho kẻ đang ôm một bụng oán khí như hoàng tử cả phải suy nghĩ đến ‘rất nhiều thứ
linh tinh’. Nếu không cẩn thận, có khả năng vị hoàng tử cả này sẽ biến Hoàng
Phúc Loan công tử thành vật trút giận, kẻ phải chịu toàn bộ tội lỗi và trách
nhiệm cho thất bại lần này của gã. ‘Đổ tội cho người khác để tự an ủi và ca ngợi
mình’ cũng là việc mà rất nhiều kẻ bất tài khi được ngồi trên ngôi cao thường
xuyên làm! Quả nhiên, vị hoàng tử cả đẹp mã đứng bên cạnh thoáng biến sắc vì
câu hỏi ấy của Thành Đạt. Dù hiện tượng này chỉ hiện ra và biến mất rất nhanh
nhưng cũng không qua được ánh mắt sắc bén của những kẻ hữu tâm như Thành Đạt và
Văn Soái. Thành Đạt nhận thấy đã đạt được mục đích thì không cho Văn Soái có cơ
hội trình bày, lập tức giơ tay ngăn cản lão ta mở miệng vừa hững hờ nói
“Bỏ đi! Dù sao việc đó cũng chẳng liên quan gì đến ta. Được
rồi! Hoàng tử cả. Tôi chỉ là một thỏa dân lỗ mãng, kiến thức hạn hẹp, không hiểu
chuyện thế gian nên mới mạo phạm đến đoàn diễu hành của ngài. Nhưng trên đời
này có những sai lầm một khi đã phạm phải thì không thể hối hận được! Tôi dù
không có gan dám mạo phạm đến ngài nhưng đã phạm rồi thì... không thể ngừng
tay! Hãy cho ta một lý do đễ giữ ‘long mạng’ của ngài lại. Bằng không... trước
sau gì cũng chết. Giết một là hòa vốn. Hai là có lời rồi!”
Văn Võ nhị soái đồng thời tái mặt. Câu nói của Thành Đạt rõ
ràng chỉ ra rằng gã đã bị dồn vào đường cùng, không thể không phản lại triều
đình và gã muốn dùng hoàng tử cả như một tấm lá chắn, một ngọn cờ thu phục nhân
tâm, thiên hạ. Nếu vậy... bất kỳ hoàng tử cả có đồng ý hay không thì số phận của
họ sẽ vô cùng thảm thiết. Tên này điên thật rồi!
Hoàng tử cả đứng đó, hững hờ trả lời
“Ông Đạt. Ông có thể ra lệnh cho người ta giết tôi hoặc tự
ông giết tôi. Tôi sống hay chết cũng chẳng hề gì! Nhưng nếu ông muốn tôi quỵ lụy
trước mặt ông để xin được sống thì ông đã hi vọng quá nhiều rồi đấy.”
“Đúng vậy! Hoàng tử cả nói rất đúng! Chúng ta đâu phải phường
ham sống sợ chết. Muốn giết cứ tới giết đi!”
Câu nói khí khái đó của hoàng tử cả làm cho Võ Soái hưng phấn
thốt lên những câu nói hào hùng nhưng lại khiến cho Văn Soái sầm mặt thất vọng
và Thành Đạt hoàn toàn thỏa mãn. Câu từ chối thẳng thửng, bộp chộp, nóng nảy
này đã chặt đứt tất cả các cơ hội đàm phán và trò chuyện giữa hai bên, mà đó là
cơ hội để hai bên có thể dùng lời ăn tiếng nói để thăm dò tâm ý, mục đích thực
sự của đối phương, đe dọa, lung lạc, mua chuộc đối phương, từ từ tìm cách biến
địch thành bạn hay thậm chí có thể khiến cho kẻ địch quy thuận dưới trướng, trở
thành thủ hạ, làm việc cho mình, nếu không ít nhất cũng phải tìm ra được manh mối
của lý do đội ngũ của gã bị phục kích hay tìm ra nguyên nhân hai bên kết thành
cừu địch với nhau (đây là một việc mà bất kỳ kẻ lắm quyền nào cũng phải cực kỳ
thông thạo). Một chính khách chân chính không bao giờ buông những lời nói khinh
suất, khô cứng và tuyệt đường đến như vậy trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Cả Văn
Soái và Thành Đạt đều là những kẻ biết dùng tâm kế, sao lại không nhìn ra được
sự thể: hoàng tử cả đã thể hiện bản lĩnh chính trị yếu kém của mình trong câu
nói đầy hào khí vừa rồi chứ. Với những kẻ khoái đùa giỡn với đầu óc của người
khác như Thành Đạt, những người như hoàng tử cả chính là đối thủ mà gã ‘yêu’ nhất.
Cuộc chiến tranh ‘tâm lý’ này chưa đánh mà kết cục đã định rồi.
Thành Đạt tiếp tục tung ra những câu nói theo kiểu đe dọa, dụ
dỗ hoàng tử cả, lời nói ngày càng rõ ý muốn thuyết phục hoàng tử cả đi theo gã,
tiến hành làm phản chống lại triều đình, tranh ngôi cửu ngũ. Hoàng tử cả chỉ cười
lạnh, tỏ vẻ khinh miệt mà không hề nhận ra được rằng những câu nói này từ đầu đến
cuối không hề dành cho gã nghe mà để cho Văn Võ Nhị Soái đang đứng phía sau kia
nghe. Mục đích của Thành Đạt dĩ nhiên không nhằm thuyết phục hai người bọn họ
phản bội vị hoàng tử cả này để đi theo gã (điều này chắc chắn là không tưởng)
mà là để bọn họ cân nhắc lợi hại và từ từ thay gã thuyết phục vị hoàng tử thiếu
hiểu biết và không giỏi ứng biến kia. Thành Đạt cũng chẳng cần tên hoàng tử cả
chấp nhận hay ủng hộ gã trong bất kỳ điều gì. Điều duy nhất mà Thành Đạt cần ở
gã ta chỉ là gã ta không công khai phản đối hay có thái độ, hành động thù địch
với gã ngay khi gã ta có cơ hội trong tương lai. Chỉ cần như vậy, Thành Đạt sẽ
có cách để biến uy danh, tên tuổi và địa vị của tên hoàng tử này sẽ trở thành
vũ khí trong tay gã.
“Lời không hợp rồi! Hoàng tử hãy về nghỉ đi. Bao giờ rảnh ta
sẽ nói chuyện với ngài tiếp!”
Hoàng tử Lý Sảm cười lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi. Tên
ngốc này xem ra rất đắc ý vì đã có được ‘chiến thắng’ trước Thành Đạt. Cũng khó
trách được gã ta, với tình huống hiện tại của gã ta mà có thể tỏ thái độ kiêu
ngạo như vậy trước mặt kẻ địch thì rất cũng đủ là cho rất nhiều ‘thằng ngu’ đắc
ý, khoái trá. Thành Đạt đối với bọn đần độn đó chỉ cười khẩy, khinh miệt không
thôi rồi nhanh chóng vứt qua một bên. Gã còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
“Gọi tên Hải Hậu vào.”
Một khắc sau, tất cả đám tu giả tù binh đều sững sờ khi nhận
được lệnh của chỉ huy: sắp xếp lại trận thế Long Hành, lập tức hành quân trở lại
thành phố Hải Ấp. Mệnh lệnh này làm tất cả mọi tu giả đều kinh sợ. Bọn họ không
phải là những kẻ ngốc sao lại không biết được mục đích của mệnh lệnh của những
tên này như vậy có nghĩa là gì chứ!
‘Lũ khốn này không ngờ dám to gan lớn mật có tà ý với thành
Hải Ấp. Chúng muốn chết hay sao chứ?’
Tại khu doanh trại đóng quân tạm thời của bốn đội quân Thiên
Linh Phái do Hoàng chỉ huy, một bầu không khí ngưng trọng dị thường bao trùm khắp
toàn doanh trại. Trước khi xuất phát, toàn quân đã nhận được lệnh nói rất rõ
chuyến đi lần này không nhằm vào Sơn Đông Phái hay gây chiến với bất kỳ một thế
lực nào trong vùng Sơn Đông mà là để làm một việc đại sự khác, to lớn hơn, vĩ đại
hơn và... có thể đem lại cho họ lợi ích lớn hơn nhiều, chỉ có điều chi tiết cụ
thể thế nào thì lại không nói rõ. Những tu giả ở đây đều không phải là con nít
lên ba, lên bốn. Họ không vì một chút bí mật trong bản thông cáo mà bất mãn.
Nhưng họ cũng đều hiểu nguyên tắc lợi ích và nguy hiểm đồng hành nên không khí
căng thẳng chuẩn bị cho đại chiến không vì bản thông báo đó mà giảm đi chút
nào.
Hoàng và đám sĩ quan tham mưu đang ngồi trong lều tham mưu
được bảo vệ cẩn mật cùng nhau trò chuyện, trao đổi những kiến thức, kinh nghiệm
tu luyện, chiến đấu, xử lý sự vụ... Cuộc trò chuyện này diễn ra đã khá lâu
nhưng vẫn không có ý kết thúc. Những người ngồi đây đều thu được rất nhiều những
điều bổ ích khôn lường. Đúng lúc đó, một đạo hào quang từ bên ngoài, xuyên qua
những cấm chế phòng ngự, bay vụt vào trong phòng. Cuộc thảo luận liền ngưng lại,
Hoàng đưa tay ra bắt lấy đạo hào quang rồi dùng thần thức bắt đầu xem xét. Một
giây sau, gương mặt gã khẽ biến sắc, trở lên tái mét như chàm đổ. Hoàng hít một
hơi thật sâu, quay qua xung quanh nhìn các sĩ quan khác đang im lặng chờ lệnh
mà từ từ thốt ra mấy câu nặng nề
“Mục tiêu đã xác định. Lập tức tiến đến thành phố Hải Ấp!
Càng bí mật càng tốt! Tiến sâu vào trong khu vực của họ khoảng một trăm dặm thì
ngừng, hạ trại!”
Tất cả các sĩ quan tham mưu có mặt đều đồng loạt lộ vẻ kinh
hãi, thất thố. Nhiều người còn buông thõng hai tay xuống như một dấu hiệu của sự
bất lực và... sợ hãi, trước mệnh lệnh ‘đi chịu chết’ này.