Cả vùng Sơn Đông bước vào tình trạng chiến tranh. Trên đường,
người đi lại gần như biến mất hoàn toàn. Nhà nhà đều đóng chặt cửa nẻo. Người
người đều cầu nguyện tất cả các vị thần linh, ma quỷ mà bọn họ từng nghe nói đến.
Có lẽ trước đây, họ là những kẻ khinh thần miệt quỷ, nhưng giờ đây, khi bóng ma
chiến tranh bao trùm lên ngôi nhà nhỏ bé của họ, khi sức mạnh bé nhỏ của họ
hoàn toàn bất lực trước sự hung bạo của nhân loại thì bọn họ đều trở thành tín
đồ. Nhưng lúc này đây, chỉ còn một ít chùa chiền nhỏ bé, không liên quan đến giới
tu giả thì mới mở cửa cho những con người tuyệt vọng nơi đây tìm đến hi vọng
vào một phép màu nhiệm nào đó sẽ cứu vớt họ hay ít nhất là một chút nâng đỡ về
tinh thần.
Cả vùng Sơn Đông bước vào tình trạng chiến tranh. Các thế lực
huy động lực lượng nhanh chóng tập kết tại các địa điểm mà bọn họ đã hẹn nhau từ
trước, chuẩn bị cho một trận quyết chiến. Không ai nghi ngờ sức mạnh của Thiên
Linh Phái và tài năng chỉ huy quân sự của Thành Đạt. Thất bại chóng vánh của
Thanh Mộc Kiếm Môn, một trong những môn phái được đánh giá là có chiến lực mạnh
nhất của toàn vùng Sơn Đông, cũng như sự công nhận của đại nhân đại diện Thiên
Phượng Cung đã làm rõ điều đó. Dù cho tất cả mọi người có mặt tại đây đều tuyệt
đối tin tưởng vào thực lực và sức mạnh áp đảo của họ so với Thiên Linh Phái
nhưng bất kỳ ai cũng hiểu rằng cái giá mà họ phải trả để danh lấy chiến thắng
đó sẽ không dễ chịu chút nào. Tất cả đều căng thẳng, cố gắng tìm ra biện pháp
nào đó để hạn chế thấp nhất thiệt hại của bản thân và... khiến cho những đối thủ
cạnh tranh phải ‘ăn trái đắng’! Tuy nhiên, đúng lúc này, đội trinh sát luôn bám
sát đội quân của Thiên Linh Phái lại liên tiếp báo về những tin tức khiến đám
người này ngơ ngác: toàn quân Thiên Linh Phái, không hề nhắm đến những căn cứ
trọng yếu của bọn họ mà nhanh chóng vượt qua vùng rừng núi hoang vu, rồi hạ trại
tại một vùng hiểm địa, dễ thủ, khó công phá; cách xa tất cả những nơi trọng yếu
trong vùng!
Tất cả những thủ lĩnh quân sư của phe Sơn Đồng phái đều biết
Thành Đạt tuyệt sẽ không ngu ngốc mà mang quân ào ạt tấn công các cứ điểm của bọn
họ nhưng... vị trí hạ trại hiện tại của Thiên Linh Quân tuyệt đối không phải là
vị trí thuận lợi để làm cứ điểm phát động bất kỳ một cuộc tấn công nào hết. Nơi
đây trơ trọi như một ốc đảo giữa đại dương mênh mông. Tuyệt không phải là đất
tiến thối, đóng trại tại đây là phạm vào đại kỵ trong binh pháp. Tất cả những kẻ
được gọi là đại trí, quân sư, chiến tướng của các đạo quân phe Sơn Đông Phái đều
bị hành động này làm cho bất ngờ. Họ không thể hiểu được Thành Đạt rốt cuộc định
làm gì! Một bầu không khí ngụy dị bao trùm toàn quân phe Sơn Đông Phái và cả những
kẻ định nhân ‘cháy nhà hôi của’ khác cũng không khỏi ngỡ ngàng, luống cuống tay
chân.
Không một ai ngờ được cùng lúc đó, tại một ngọn núi hoang vu
cách thị trấn Sơn Đông khá xa, Thành Đạt đang nằm dài trên một tảng đá lớn, bằng
phẳng, thảnh thởi nghe tin tức từ radio. Trên radio lúc này đang phát buổi nói
chuyện của phát thanh viên với mấy gã bình luận viên chiến sự, nghiên cứu lịch
sử quân sự khá có danh tiếng
“Tình hình thiên hạ hiện nay vô cùng rối ren. Chiến loạn
liên miên không ngớt. Nhưng cũng có lẽ khó có tin tức nào khiến người dân khu vực
Sơn Đông chúng ta quan tâm bằng tin Thiên Linh Phái chính thức khai chiến với
Sơn Đông Phái và đặc biệt là hành động kỳ lạ của đội quân Thiên Linh Phái. Thưa
giáo sư Từ Bi, ngài có ý kiến gì về hành động này của chưởng môn Thiên Linh
Phái không?”
“Cô gọi hành động của chưởng môn phái Thiên Linh là kỳ lạ là
không hoàn toàn chính xác. Cả việc cô nói Thiên Linh Phái khai chiến với Sơn
Đông Phái cũng là điều vô lý, có đôi chút áp đặt. Bản thân tôi cũng đồng ý với
đánh giá này. Nên biết chiến tranh vốn là việc vô thường, người người đều chán
ghét. Vì vậy, để thu phục nhân tâm, mỗi khi phát động chiến tranh các vị bá chủ
đều ra sức tuyên truyền về chính nghĩa của bản thân, rằng họ cũng không muốn để
xảy ra chiến tranh, nhưng bị tình thế ép buộc phải làm như vậy. Chưởng môn phái
Thiên Linh sao có thể không biết điều này!...”
Tiếp theo đó, radio phát đi một bài phân tích tình hình rất
hấp dẫn lại thấu tình đạt lý của vị giáo sư có tên gọi khá kêu là Từ Bi kia. Nội
dung bài phân tích này không thể hiện rõ sự ủng hộ của ông giáo sư này với
Thành Đạt và Thiên Linh Phái, có vẻ rất khách quan, đường đường chính chính
nhưng ý tứ thì lại là bao biện cho hành động của gã, đổ tội gây ra cuộc chiến
này cho Sơn Đông Phái và các đồng minh của họ. Điều đáng khâm phục là ông giáo
sư này khéo ăn nói đến mức người bình thường khó có nhận ra được ý tứ này trong
bài phân tích của ông ta nhưng lại bị ông ta trong vô thức, lay chuyển đầu óc,
dần dần có những suy nghĩ và hành động theo mong muốn của ông ta. Không chỉ có
vị giáo sư tên Bi này mà các vị bình luận viên chuyên nghiệp sau đó lên đài
cũng ‘hát chung một nhịp’ với ông ta.
Nghe bài phân tích này, Thành Đạt nhẹ nhàng nở nụ cười rồi lẩm
bẩm
“Công Sơn làm tốt lắm! Xem ra trước giờ ta vẫn đánh giá thấp
người”
Đúng vậy! Thành Đạt đã nhận ra được ai đứng sau giật dây cho
màn bình luận ‘đổi trắng thay đen’ này và vô cùng mãn nhãn với màn biểu diễn
chào hỏi của tên thuộc hạ mới về đầu quân. Gã ra lệnh cho quân đội kéo đến vùng
đất heo hút, phạm vào đại kỵ của binh gia là do có mục đích khác. Nhưng tên thủ
hạ của gã cùng với mấy lão ‘bình luận viên’ đầy trí tuệ kia không ngờ lại có thể
biến nó thành một bằng chứng thép để đổ tội gây ra chiến tranh cho Sơn Đông
Phái và đồng minh của họ. Thật sự rất thú vị. Tất cả những người này đều là
nhân tài có thể bồi dưỡng. Thành Đạt khẽ liếm môi. Một kế hoạch khá táo bạo
nhanh chóng hình thành trong đầu gã. Gã cười gằn một tiếng rồi móc trong túi ra
hai lá bùa truyền tin, dùng thần thức đưa vào đó vài thông tin mệnh lệnh rồi niệm
chú và ném ra ngoài. Hai lá bùa liền bùng cháy, biến thành một hai đoàn lửa bay
vút về phía chân trời.
“Tình hình thế nào rồi?” Thành Đạt quay sang hỏi bộ hạ bên cạnh.
Bên cạnh Thành Đạt lúc này là một ngàn quân tinh nhuệ của đội
Huyết Luyện tinh nhuệ cùng với hai tiểu đội cao thủ cận vệ thân tín của gã. Nói
ra cũng thú vị! Đám trinh sát gà mờ của Sơn Đông Phái và đồng minh không ngờ lại
bị đội quân hùng hổ của gã thu hút toàn bộ chú ý và để cho một nhóm nhỏ như bọn
họ có thể âm thầm vượt qua vòng cảnh giới để bí mật tiến tới được nơi tập kết
này mà không một tên nào tại thị trấn Sơn Đông biết được. Thêm một món quà tuyệt
diệu nữa, vượt quá mọi mơ ước ngông cuồng nhất của Thành Đạt. Có lẽ ông trời thực
sự cũng có ý giúp gã vượt lên.
“Bẩm chủ nhân! Đội trinh sát đã phát hiện ra đối phương. Còn
khoảng mười năm phút nữa, đội ngũ của đối phương sẽ đi qua đây. Nhiều khả năng
kẻ địch vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của chúng ta.”
Thành Đạt mỉm cười, gật đầu.
Đại hội Sơn Đông Tỷ Võ chắc chắn là một cuộc náo nhiệt lớn
nhất tại Tĩnh Thiên Quốc kể từ khi đám người đại diện của Lục Đại cùng nhau kéo
đến nơi này. Một vụ nháo sự lớn như vậy, đương nhiên thu hút rất nhiều những kẻ
ăn không ngồi rồi, nhàn rỗi chán việc, trong số này có nhất nhiều kẻ có địa vị
vô cùng tôn quý, cực kỳ có giá trị hiệu triệu thiên hạ. Chỉ cần có được một
trong những kẻ này và lợi dụng chúng một cách khéo léo, Thành Đạt sẽ triệt để vứt
bỏ được cái nhãn mác ‘giang hồ thảo khấu’ hạ cấp hiện tại để leo lên một tầm
cao mới. Đến khi đó...
“Các ngươi cũng chuẩn bị đi!” Thành Đạt hững hờ ra lệnh rồi
tiếp tục im lặng nghe radio
Một lát sau, có tiếng xé gió từ phía xa truyền lại. Xa xa
nơi chân trời một đạo hào quang rực rỡ bay đến. Trong đạo hào quang là một đoàn
diễu hành long trọng, hoành tráng. Dẫn đầu là một đội tu giả mặc kim giáp oai
nghiêm, hào hùng như thiên thần giáng thế. Tiếp đó, một đội tu giả khác cưỡi
trên mình những con ngựa trắng phau, không một chút lông tạm, chầm chậm, nhịp
nhàng tung vó chạy trên không khí như thể dưới chân chúng có một con đường vô
hình nào đó nâng đỡ vậy. Đi ở giữa đoàn diễu hành là một con thuyền bay cỡ lớn
được bao bọc bởi một màn hào quang muôn màu ngàn sắc, vô cùng bắt mắt, khiến
cho người ngoài không thể nhìn rõ bên trong. Phía sau con thuyền, một đoàn mỹ nữ
tuyệt sắc, ăn mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, vừa đi vừa múa, vừa chơi
nhạc, ca hát những tiên khúc ngọt ngào say đắm lòng người. Cả đoàn được hộ tống,
bọc hậu bởi hai đội quân tương tự như hai đội đi đầu. Toàn bộ đoàn diễu hành lập
thành một trận thế vô cùng kỳ lạ: phía đầu đội hình thì sáng rực rỡ, đầy hào
quang và màu sắc, phía sau thì hào quang giảm dần theo một quy tắc quái quỷ,
khiến cho người đứng xa nhìn có cảm giác giống như đội hình này kéo dài mãi mãi
và nghiêm ảo vô cùng. Cảm giác giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi
trong truyền thuyết.
“Trận thế Long Hành! Ngự lâm quân! Ông trời đối với ta thực
quá tốt đi!”
Nhìn đội hình hành quân mang theo khí thế vương giả rất đặc
trưng này, Thành Đạt lập tức nhận ra chân tướng thực sự của đoàn người này. Trận
thế Long Hành là loại trận thế vô cùng đặc biệt của mộ binh. Nó có nhiều đặc điểm
của các trận pháp của tinh binh. Bất kỳ đội mộ binh nào muốn thực hiện trận thế
này đều phải tu luyện những pháp quyết đặc biệt làm căn cơ, chỗ dựa cho trận thế
vận hành. Hiệu dụng của nó ngoài việc phô trương thanh thế thì gần như chẳng có
bất kỳ tác dụng thực tế nào khác nữa. Trong toàn bộ các thế lực tu giả ở Tĩnh
Thiên Quốc thì chỉ có Hoàng tộc gia tộc họ Lý là có một đội ngự lâm quân. Hơn nữa,
dám dùng trận pháp Long Hành để diễu hành và di chuyển thì chỉ có Hoàng Đế và
các vị hoàng tử có địa vị rất cao mới mà thôi. Theo những tin tức trên radio
thì hoàng đế Tĩnh Thiên Quốc, Lý Cao Tông vì muốn đột phá bình cảnh tiến giai
vào Kết Đan kỳ nên đã rời về bí cung tại Tam Nông để tu luyện, trao việc nước
cho thái sư và vị hoàng tử thứ tám được vua yêu thương nhất là Lý Trẩm coi sóc.
Cả hai người này đều không thể đến được tham gia ‘nháo hội’ Sơn Đông Tỷ Võ được.
Như vậy, người ngồi trong chiếc thuyền bay kia chẳng phải ai khác ngoài vị
hoàng tử cả nổi tiếng háo danh háo võ, ham vui, thích nháo sự và mù tịt về
chính trị; Lý Sảm. Nếu bắt được tên hoàng tử này... Thành Đạt cười khẽ một tiếng
đầy hưng phấn! Bản thân gã chỉ muốn bắt một tên thân vương có họ hàng xa với
hoàng tộc thôi. Không ngờ ông trời lại đưa đến cho gã một ‘con cá vàng’ đầy quyền
phép thế này.
“Nhắm vào hậu quân địch. Huyết Kiếm!”
Hai mắt Thành Đạt léo sáng, miệng gã lạnh lùng ra lệnh. Long
Hành trận thế, phòng ngự yếu nhất chính là phía đuôi rồng. Hơn nữa, trong đội
hình hành quân của đoàn ngươi này, đội tiên phong và trung quân chỉ là một đám
ăn hại, hoa hèo hoa só, nhìn thì đẹp mã và hùng hậu nhưng lại ‘bốc mùi sữa mẹ nồng
nặc’, nhìn cũng biết là lũ lính quý tộc, chưa từng tham gia chiến đấu thực sự
bao giờ. Nhưng đội hình phía sau thì lại vô cùng đáng sợ. Toàn trận thế nhu
hòa, có chút xộc xệch, có chút không quy củ. Trên thực tế là ngoài lỏng trong
chặt, là đặc trưng của đội ngũ có kinh nghiệm tác chiến phong phú. Không nhưng
thế, trên thân những kẻ này tỏa ra một luồng sát khí đặc trưng của những kẻ đã
giết người, giết rất nhiều người. Thực là một đội quân tinh nhuệ hiếm có. Chỉ cần
tiêu diệt được đội quân này, những kẻ còn lại sẽ chỉ là dê béo, mặc gã đồ sát
mà thôi.
Hải Hậu xuất thân là một vị công tử quyền quý. Cả cha và ông
nội gã đều là những vị đại thần trong triều, quyền thế dù không đến mức nghiêng
trời lệch đất nhưng gia thế rất hiểm hách. Hai mươi tuổi nhập triều với thân phận
hiếu liêm (danh hiệu tặng cho những đứa con có hiếu, đáng được kính trọng, được
triều đình tuyên dương để làm gương cho thiên hạ học tập. Thực chất, trong triều
đình phong kiến khi những vị quý công tử, con cháu các ông tai to mặt lớn, đầu
óc ngu si, không thể vào triều làm quan theo các con đường thông thường thì thường
dùng phương pháp này để có thể được làm quan, một cách danh chính ngôn thuận. Bắt
đầu sẽ bằng các chức nhỏ như hạt mè hạt đậu rồi sau đó sẽ leo dần lên cao hơn).
Từ đó, gã trải qua một loạt các chức vụ: Nam Bộ Úy Văn Thành ( đội trưởng đội
lính canh cửa thành phía nam của Văn Thành); Đới Khưu Lệnh, Ngự Tiền Đới Đao Hộ
Vệ, bây giờ là đội trưởng đội cấm vệ quân của hoàng tử cả, tương lai nếu như
hoàng tử cả đắc thế, lên ngôi cửu ngũ thì ‘nước lên thuyền cũng lên theo’, hoạn
lộ thênh thang, tương lai vô cùng sáng lạn. Hải Hậu vô cùng hưng phấn. Gã vừa
phi hành dẫn đầu đội diễu hành của hoàng tử cả vừa mơ màng về những quang cảnh
huy hoàng vĩ đại đang chờ đón gã. Đời người như vậy còn muốn gì hơn được nữa.
“Giết!”
Một tiếng hét lanh lảnh vang lên giữa tầng không. Lập tức,
hàng ngàn tiếng hô hung hãn khác từ ầm ầm đáp lại. Từ một ngọn núi nằm dưới
đoàn quân diễu hành một vòng xoáy cực lớn, màu máu tươi tanh tưởi, ghê tởm hiện
ra. Vòng xoáy trong chớp mắt chuyển thành một màu sắc kinh tởm như máu bầm, lộ
ra một màn sát khí nồng nặc. Tiếp đó từ trong vòng xoáy, vô số những đạo kiếm
mang nhỏ bé như mũi kim, dầy đặc như mưa gió ào ào bắn ra, nhắm thẳng vào hậu
quân của đoàn diễu hành đánh đến.
“Hậu quân xong rồi!” Hải Hậu hô lên trong lòng
Tốc độ của đoàn diễu hành không quá cao nhưng cũng không phải
là thấp. Đội hình cồng kềnh, muốn đổi hướng để né tránh nào phải chuyện dễ
dàng. Hơn nữa, bọn họ mang trọng tránh bên mình. Thế tấn công của đối phương
quá mức hiểm ác và xảo quyệt. Bọn hậu quân mà tránh thì tất đám cung nữ, nhạc
công ca múa đàn hát phía trước họ kia và có lẽ cả vị hoàng tử cả trong chiếc
phi thuyền sẽ khó có khả năng sống sót. Làm tướng hộ vệ mà để cho hoàng tử rơi
vào tình cảnh nguy hiểm! Hậu quả của việc này không chỉ bọn họ mà ngay đến toàn
gia lớn bé, cha mẹ anh em, họ hàng gần xa của họ cũng không thể gánh chịu nổi.
Làm bạn với vua như chơi với hổ là như vậy đấy.
Hồ Sơn trợn mắt nhìn trừng trừng những thanh kiếm máu bé nhỏ
đâm nát những màn hào quang phòng hộ của đám hậu quân rồi chui vào thân thể bọn
họ, xé vụn thân thể họ, biến họ thành một đám máu thịt bầy nhầy, ghê rợn. Trong
ánh mắt của Hồ Sơn giờ chỉ còn lại sự hoảng sợ tột cùng, không thể ngờ tới. Đến
tận lúc này, gã cũng không thể ngờ được đội hậu quân vốn nổi tiếng tinh nhuệ
thiện chiến, công lực cao cường, chiến lực kinh thiên lại có thể bị tiêu diệt dễ
dàng đến thế và càng không thể ngờ được trên đời lại có kẻ dám tập kích đội ngũ
bọn gã. Bọn họ là đội diễu hành Long Hành, đội diễu hành của cấm vệ quân, là thể
diện của quốc gia là uy phong của hoàng tộc. Ai trên đời dám động đến bọn họ?
Cơn mưa huyết kiếm cuồn cuộn không dứt, trong chớp mắt đã
đánh tan tác cả đội hậu quân hùng hậu của đội diễu hành Long Hành. Kiếm thế
không dừng lại ở đó mà ào ào lao về phía chiếc thuyền bay, xuyên qua đám cung nữ,
nhạc sư, giờ chỉ biết la hét chạy loạn khắp nơi như một đàn chim sẻ, ùn ùn đánh
về phía chiếc chiến thuyền rực rỡ hào quang kia.
Uỳnh!
Màn hào quang bảo vệ của chiếc thuyền bay va chạm mạnh mẽ với
con mưa huyết kiếm, rung lên dữ dội, chớp tắt liên tục không thôi. Màn huyết kiếm
thấy vậy thì lập tức tụ lại, trong chớp mắt tạo thành một cây búa bằng máu khổng
lồ, to gấp mấy mươi lần chiếc thuyền bay.
Uỳnh!
Cây búa máu nện thẳng xuống. Màn hào quang bảo vệ của chiếc
thuyền sụp đổ, tan thành ngàn vạn đốm lân quang, bắn ra khắp bốn phương tám hướng.
Cây búa máu cũng lập tức tan biến, hóa thành một đám mây máu khổng lồ, bao bọc
toàn bộ chiếc phi thuyền, đội ngũ diễu hành và cả khu vực hàng dặm xung quanh
nói. Cuộc chiến trong chớp mắt đã kết thúc.