Toàn bộ các
tu giả có mặt trong Thanh Mộc Cốc rơi vào hỗn loạn. Từ trong Thiên Cư Phúc Địa
Phủ, một đoàn huyết vân đỏ lòm bắn vọt ra, tụ lại thành một đám trên bầu trời.
Đứng trên đám mây tanh tưởi đó, Thành Đạt trầm ngâm nhìn lên trên đầu. Trên bầu
trời của Thiên Cư Phúc Địa Phủ, một đam mây ngũ sắc khổng lồ, rực rỡ, tuyệt đẹp
không biết đã hình thành từ bao giờ. Đám mây tuy che kín cả vầng thái dương
trên cao những không hề khiến cho bầu trời u ám đi chút nào mà càng làm cho
không gian thêm phần mỹ lệ, quyến rũ. Đồng thời, linh khí từ khắp bốn phương
tám hướng, trong vòng hàng trăm dặm xung quanh đều lấy đám mây đó là trung tâm,
biến thành những dòng sông linh khí to lớn rõ ràng đến mức mắt thường cũng có
thể nhìn thấy, ào ào đổ đến, điên cuồng dung nhập vào đám mây ngũ sắc kia.
Kết Đan!
Có người
đang Kết Đan!
Cho dù là một
người tu giả kiến thức thấp kém đến đâu đi chăng nữa thì khi nhìn thấy thiên tượng
kinh thiên như vậy, thì mọi người đều hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Thiên
tượng này chính là do khi tu giả đột phá bình cảnh từ Ngưng Dịch kỳ tiến vào Kết
Đan Kỳ hấp thu một lượng cực lớn linh khí xung quanh, xúc dẫn thiên địa pháp tắc,
mà tạo ra. Điều đó đồng nghĩa với việc trong tổ chức của họ đã có một vị tu giả
ngay trong Thiên Cư Phúc Địa Phủ kia đang tiến hành ngưng kết nội đan, tiến vào
Kết Đan kỳ, cảnh giới mà mọi tu giả đều mơ ước, ngưỡng vọng nhưng hầu hết bọn họ
đều phải đứng ngoài, không thể bước tới được. Ngưng kết nội đan, tiến vào Kết
Đan kỳ là giấc mơ, là mục tiêu phấn đấu của tất cả các tu giả Ngưng Dịch kỳ. Chỉ
cần kết đan thành công, họ sẽ hoàn toàn lột xác! Họ sẽ được vứt bỏ thân phận
trâu ngựa, để trở thành một hồng nhân, thượng nhân cao cao tại thượng, được
toàn thể thiên hạ kính ngưỡng. Chỉ cần kết đan thành công, một tu giả sẽ lập tức
được công nhận như một vị chư hầu, một bá chủ một phương, không ai dám động đến;
nếu không họ cũng sẽ được toàn thể các thế lực, đại môn phái rải thảm đỏ, chào
mời, ngày đêm cung phụng như cha mẹ, muốn gì có nấy: linh thạch, tài liệu, đan
dược, mỹ nữ... hễ cầu tất ứng. Cuộc sống thảnh thơi, hạnh phúc, sung sướng như
trên thiên đường. Tất cả mọi người đều lộ ra những thần tình hết sức phức tạp:
kinh ngạc, hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ, cảm thán...
Bầu trời,
đám mây ngũ sắc bắt đầu biến động, cuồn cuộn từng đợt như sóng biển. Một cái
vòi rồng khổng lồ nhanh chóng hiện ra, điên cuồng hút lấy đám mây chứa đầy linh
lực không trung. Tu giả Kết Đan phía dưới sẽ phải hấp thu toàn bộ số linh lực
này và biến chúng thành pháp lực của bản thân, rồi ngưng kết thành nội đan. Thực
lực của một tu giả kết đan kỳ mạnh hay yếu, lượng pháp lực của họ nhiều hay ít,
tinh thuần hay hỗn loạn thì chất và lượng số linh lực mà họ hấp thu được khi kết
đan có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính
khiến cho các tu giả Ngưng Dịch kỳ sau khi tiến đến một cảnh giới nhất định thì
luôn tìm cách gia nhập những tổ chức, thế lực lớn. Chỉ có những tổ chức đó mới
có thể cung cấp cho họ nơi có linh khí tốt nhất, nồng đậm nhất, để họ có thể kết
đan thành công. Ngoài ra, khi kết đan, tu giả gây ra oanh động quá lớn, rất dễ
dẫn đến việc thu hút cừu nhân, tu ma giả hay yêu quái đến ‘hành lạc’. Chỉ khi
có một lượng lớn cao thủ, vây quanh hộ vệ thì các tu giả mới có cơ hội bình yên
mà kết đan. Đây cũng là lý do tại sao, số đại tu giả tán tu luôn không đáng kể
so với với số đại tu giả của các môn phái.
Tất cả các
tu giả trong Thanh Mộc Cốc đều cực kỳ căng thẳng. Bọn họ đều biết vị tu giả
đang kết đan trong kia đã bước vào giai đoạn khẩn yếu nhất, chỉ một chút sai
sót, sơ sẩy cũng có thể dẫn đến thất bại trong gang tấc và nếu thất bại thì...
linh lực trong một khu vực có bán kính đến hàng trăm dặm trong nháy mắt bị tập
hợp vào một nơi và nén chặt lại trong một vùng không gian nhỏ hẹp vài chục mét
khối! Tu giả kết đan hấp thu linh lực thất bại, khiến số linh lực này mất khống
chế, ùa ra xung quanh trong một khoảnh khắc cực ngắn! Uy lực của hiện tượng này
tuyệt đối lớn gấp mấy lần so với một đòn tấn công toàn lực của một vị Kết Đan kỳ
tu giả tầng thứ tám thứ chín. Hậu quả của nó cũng không cần phải nói thì ai
cũng rõ. Có thể nói, khi tu giả tiến hành Kết Đan chính là việc đem mạng nhỏ ra
mà cược với trời. Không thành ắt vong! Kết đan thất bại, tu giả sẽ chỉ có thể
giải bày tâm sự với Diêm Vương. Thậm chí nhiều môn phái, vì bảo hộ cho tu giả
ngưng kết nội đan thất bại gây họa cho lực lượng bảo hộ, bị tổn thất lực lượng
trầm trọng, ảnh hưởng đến cả căn cơ mà suy sụp.
Linh lực
lưu động quy mô lớn như vậy tại Thanh Mộc Cốc làm kinh động đến nhiều thế lực
trong vùng. Tuy bọn họ hầu hết đều không dám gây chuyện với Thiên Linh Phái và
Thành Đạt nhưng cũng có không ít người nhanh chóng bay lại gần để quan sát cho
rõ thiên tượng.
“Kết đan.
Trong bọn chúng có kẻ sắp sửa kết đan!” Quỳnh Minh chân đạp pháp khí phi hành
hình phi kiếm khổng lồ của mình mà kinh ngạc lẩm bẩm thành tiếng.
Bay bên cạnh
gã, Sơn Đông Lãnh Lão khẽ cau mày rồi lạnh lùng nói
“Cũng chưa
chắc! Vẫn còn nhiều cửa ải sinh tử nữa, gã ta cần vượt qua nếu muốn thực sự
thành công. Hơn nữa, dù có thành công hay không thì việc lực lượng đối phương
thêm hay bớt một gã Kết Đan kỳ cũng chẳng ảnh hưởng quá nhiều đến thế cục hiện
tại. Sức mạnh thực sự của Thiên Linh Phái không nằm ở các lực lượng cá nhân từng
thành viên.”
Quỳnh Minh
nghe sư phụ nói thế thì cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Gã ta dù cảm thấy sư phụ
nói rất chí lý nên không còn bị nỗi lo lắng, sợ hãi làm cho rối loạn nữa. Nhưng
dù vậy mà gã ta dán mắt vào thiên tượng trước mặt, chỉ sợ bỏ sót một điều gì
đó. Cảnh tượng kết đan hiếm có khó gặp này, đối với mọi tu giả Ngưng Dịch kỳ đều
có sức hấp dẫn trí mạng. Nếu có thể từ trong đó mà ngộ ra được một chút gì đó
thì đối với việc tu luyện của họ sau này sẽ vô cùng hữu ích. Nhất là đối với Quỳnh
Minh. Với gã này, việc kết đan đối với gã chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng có
thành công hay không thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Có thêm một lần được chứng
kiến người khác kết đan, là thêm một lượng kinh nghiệm quý báu có thể giúp gã
thành công trong công việc nguy hiểm này, bảo trụ được mạng nhỏ, tiến giai
thành tuyệt thế cường nhân. Quỳnh Minh không thấy có bất kỳ lý do để gã bỏ qua
cơ hội trước mắt này.
Đám mây ngũ
sắc nhanh chóng thu nhỏ lại và dần biến mất trên bầu trời. Thiên tượng biến mất.
Cảnh sắc trở lại như bình thường. Tất cả những điều đó đều cho thấy việc kết nội
đan của vị tu giả kia đã thành công. Đe dọa từ một vụ nổ linh lực đã hoàn toàn
biến mất. Nhưng đám tu giả có mặt trong Thanh Mộc Cốc không vì thế mà vui mừng.
Gương mặt họ vẫn tràn ngập sự căng thẳng và lo lắng. Bọn họ đều biết rằng giai
đoạn nguy hiểm nhất của việc ngưng kết nội đan đã qua nhưng nguy hiểm vẫn đợi
chờ bọn họ ở phía trước.
Ngưng kết nội
đan là một cửa quan cực kỳ trọng yếu trong quá trình tu luyện của một tu giả.
Nó cũng là cửa ải để môt tu giả chính thức đột phá giới hạn của một phàm nhân để
tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới, một thế giới hoàn toàn mới. Sau khi kết
đan, tu giả không chỉ có sự tăng vọt về sức mạnh và khả năng pháp thuật mà quan
trọng nhất là tuổi thọ cũng kéo dài ra rất nhiều so với bình thường. Một tu giả
kết đan kỳ có thể thọ từ 500 đến 600 tuổi so với tuổi thọ một đến hai trăm năm
một tu giả Ngưng Dịch kỳ. Một việc làm nghịch thiên như vậy đương nhiên không
được trời đất dung thứ. Ngay sau khi tu giả tiến lên Kết Đan kỳ, họ sẽ phải đối
đầu với sự phẫn nộ của trời đất hay còn gọi là thiên kiếp lần đầu tiên. Tiếp
đó, cứ sau hai trăm năm, họ sẽ phải đối mặt với một lần thiên kiếp nữa và lần
sau, mạnh hơn lần trước hàng chục lần.
Bầu trời vừa
mới quang đãng trở lại chưa được bao lâu thì lại bị mây đen che kín, cuồng
phong vần vũ như điên loạn. Sấm vang chớp giật liên hồi như trống trận. Một bầu
không khí khủng bố bao trùm khắp cả Thanh Mộc Cốc. Tất cả các tu giả có mặt tại
Thanh Mộc Cốc đều bị màn thiên tượng mở màn thiên kiếp làm cho khiếp vía. Bọn họ
vô thức lùi lại phía sau một bước, nhưng đôi mắt vẫn trợn tròn lên nhìn kỳ cảnh
khó gặp trên đời. Sâu thẳm trong tâm hồn họ, một nỗi khiếp sợ đầy bản năng trước
uy thế, quyền năng của đất trời.
Đứng trên
đám huyết vân, Thành Đạt cũng bị cảnh tượng này thu nhiếp tâm thần. Nhưng sâu
thẳm trong lòng gã, không hề có chút sợ hãi nào mà chỉ có sự phẫn nộ, điên tiết
không thể miêu tả bằng lời. Bản tính ghen ăn tức ở, kiêu ngạo, hiếu chiến có phần
điên loạn vốn đã và đang bị Thành Đạt dùng ý chí mạnh mẽ với sự hỗ trợ của
Thanh Tâm Quyết liên tục ru ngủ, áp chế và kiềm hãm đang sôi sục như một ngọn
núi lửa sắp bùng phát! Việc Hoàng, một tên thủ hạ của gã tiến hành ngưng kết nội
đan khiến gã cảm thấy thua kém và mất mặt! Nhưng nếu chỉ có vậy thì gã vẫn còn
đè nén được bản thân vì đối với gã, sức mạnh cỡ này vẫn chẳng là gì cả, khi mà
gã đã từng giết chết một lúc hai đại tu giả Kết Đan kỳ có thực lực chiến đấu mạnh
hơn tên tu giả chỉ vừa mới bước chân vào cảnh giới Kết Đan kỳ này nhiều. Hơn nữa,
Hoàng vẫn bị Thành Đạt khống chế nhờ Huyết Luyện cấm chế. Trừ khi gã ta tiến
vào Kết Đan kỳ, còn không vẫn chỉ là con chó cho Thành Đạt sai khiến, điều khiển
mà thôi! Nhưng giờ đây, khi đối mặt với sức mạnh của thiên nhiên, tạo hóa,
Thành Đạt một lần nữa cảm nhận được sâu sắc, gã yếu kém đến mức độ nào. Mây gió
quần vũ như mặt biển nổi bão làm Thành Đạt có cảm giác bản thân giống như chiếc
thuyền con bơ vơ lay lắt trong tuyệt vọng. Mỗi tia sét nháng qua trên kia giống
như một lưỡi hái tử thẩn có thể cắt đứt sợi dây sinh mạng nhỏ nhoi, mỏng manh của
gã bất kỳ lúc nào. Sức mạnh đó, khí thế đó, quyền năng đó... so với chúng,
Thành Đạt chẳng khác gì một con sâu cái kiến bé nhỏ, yếu đuối mà chúng muốn chà
đạp lúc nào thì chà đạp! Chính sự thực này đã khiến gã ta thực sự phát điên!
Đôi mắt
Thành Đạt đổi thành màu đỏ quạch, đầy điên loạn! Cơn phẫn nộ bị kìm nén bao lâu
nay sôi sục như những dòng dung nham điên cuồng, thiêu đốt tâm can gã, điên cuồng
tập hợp pháp lực, sinh lực, chiến ý, sát ý... toàn thân gã theo một phương pháp
cực kỳ quái lạ mà chính Thành Đạt cũng không biết, không hay, không thể định
nghĩa và biến thành một nguồn sức mạnh cực kỳ kinh khủng và kỳ quái; sẵn sàng
bùng nổ bất kỳ lúc nào. Thiên tượng trên bầu trời kia giờ đây không còn là màn biểu
diễn uy mãnh của thiên nhiên, của đại đạo, của đất trời nữa mà đã trở thành một
kẻ tử thủ của Thành Đạt, một kẻ thù mà Thành Đạt sẵn sàng hi sinh tất cả để
tiêu diệt. Pháp lực điên cuồng đề thăng và vận chuyển. Chút ý trí thanh tỉnh
còn lại của Thành Đạt chỉ còn đủ để gã lựa chọn thời điểm thích hợp nhất để ra
đòn tấn công ‘kẻ địch’ khủng bố trên bầu trời kia. Hình ảnh này thực giống như
một con rắn độc nhỏ bé đang co mình đối chọi với một con mãnh hổ, chúa sơn lâm
vô địch vậy. Con rắn tuy yếu đuối nhưng không phải là không thể tiêu diệt kẻ địch
hùng mạnh khốn kiếp kia. Vấn đề chính là thời điểm ra đòn vì con rắn chỉ có một
cơ hội duy nhất mà thôi. Tấn công thất bại! Con rắn chết chắc, không cần nghi
ngờ.
Trên trời
cao, tầng tầng lớp lớp tiếng sấm hung mãnh, rung chuyển tầng không. Những tia
sét màu kim ngân kỳ quái liên tục nhảy múa, càng ngày càng mãnh liệt, hung hãn.
Chỉ những người có pháp nhãn cực kỳ tinh tường mới nhận ra được rằng những tia
sét này đang tích lũy năng lượng thông qua mỗi lần chớp nháy, nhảy loạn đó. Và
rồi, trước sự kinh hoàng của mọi người, một cột sét to cỡ thân người từ đám mây
đen, mạnh mẽ phóng xuống. Cột sét kinh khủng đó không ngờ lại dễ dàng xuyên qua
những lớp màn cấm chế bảo vệ và cả mái của Thiên Cư Phúc Địa Phủ, nhẹ nhàng êm
ái như một bóng ma vô hình vô chất. Từ trong lòng Thiên Cư Phúc Địa Phủ, hàng
loạt những âm thanh chấn động đại địa kèm theo những đoàn ngân quang chói mắt của
sấm chớp bắn ra xung quanh, làm cho đám tu giả đằng xa phải ngã nghiêng ngã vẹo
vì khiếp sợ. Cùng lúc này, từ trong Thiên Cư Phúc Địa, một đoàn ánh sáng màu
hoàng kim hơi nhợt nhạt bắn ra, mạnh mẽ tiêu diệt nốt những đoàn ngân quang còn
dư lại xung quanh. Đợt thiên kiếp thứ nhất cứ như vậy đã qua đi. Nhưng phía trước
tu giả độ kiếp kia vẫn còn hai đợt thiên kiếp nữa hùng mạnh hơn đang chuẩn bị
súc lực trên trời cao. Ngoài ra, vẫn còn ma tâm kinh khủng sẵn sàng thôn phệ
tâm linh, thần trí của tu giả, biến tu giả thành một Nhân Yêu (một dạng yêu
quái đặc biệt, vốn là các tu giả nhân loại bị ma tâm ma hóa, biến thành yêu
quái). Tất cả vẫn còn ở phía trước. Cách đó không xa, Thành Đạt cũng vẫn tiếp tục
im lặng, xúc lực chờ đợi thời cơ.
“Tên tu giả
này xong rồi!” Từ đằng xa quan sát, Sơn Đông Lãnh Lão hững hờ buông ra một câu
nhận xét nhạt nhẽo.
Quỳnh Minh
đứng bên cạnh nghe sư phụ nói như vậy thì nghi hoặc hỏi lại
“Sư phụ!
Sao người lại nói vậy? Từ dư quang của đòn phản kháng vừa rồi của gã ta thì có
vẻ pháp lực của gã rất mạnh mẽ cơ mà!”
Sơn Đông
Lãnh Lão dường như rất sủng ái tên học trò này nên kiên nhẫn chỉ điểm
“Thiên kiếp
không phải là một trận sấm sét đơn thuần. Thực chất có thể gọi thiên kiếp như một
trận pháp luần hồi nhỏ. Ngoài nguồn sức mạnh khủng khiếp chứa đựng trong đám
mây kia, thiên lôi của thiên kiếp còn có thể hấp thu pháp lực mà tu giả độ kiếp
và trở lên lớn mạnh hơn nữa. Vì thế, một tu giả khi độ kiếp phải khống chế được
lượng pháp lực sử dụng và cả những kỹ xảo vận dụng, bảo vệ pháp lực, pháp thuật
cơ bản rất tinh tế. Tên tu giả kia tuy pháp lực khá mạnh nhưng lại không có được
cả hai điều kiện kia. Chẳng bao lâu nữa, gã sẽ bị nuốt chửng bởi sức mạnh của
chính gã.”
Quỳnh Minh
kinh ngạc khi nghe thấy điều này. Đến giờ gã mới hiểu được tại sao các tu giả
tán tu dù có kinh nghiệm tác chiến hơn hẳn những tu giả đệ tử môn nhưng khi
giao chiến thực sự những tu giả đệ tử môn luôn chiếm lợi thế lớn. Một trong những
nguyên nhân chính là các tu giả tán tu không được đào tạo bài bản nên bị kiến
thức bị ‘rỗng ruột’, khuyết thiếu hầu hết các kỹ năng pháp thuật cơ bản. Những
kỹ năng pháp thuật cơ bản tuy có uy lực và giá trị sử dụng thấp kém nhưng lại
là nền tảng cho hệ thống các kỹ năng pháp thuật trung và cao cấp. Mọi tòa tháp
đều phải bắt đầu từ mặt đất. Đó là chân lý không thể thay đổi. Đương nhiên,
cũng có những trường hợp ngoại lệ, những thiên tài có khả năng vượt xa người
bình thường có thể tự tổ hợp ra một hệ thống kỹ năng pháp thuật riêng biệt, có
uy lực và hiệu năng không hề thua kém những kỹ năng pháp thuật cao cấp mà tiền
nhân đã tốn bao công sức tổng hợp ra, từ những kinh nghiệm thực tế và những
tháng ngày khổ luyện. Chỉ có điều, những người như vậy sở dĩ được gọi là thiên
tài vì họ cực kỳ hiếm.