“Thưa ông
chủ! Thời gian hôm nay đến đây là đã đủ rồi đấy ạ! Ngài không nên ngâm mình lâu
hơn nữa ạ!”
Một ông lão
râu tóc bạc trắng như cước mặc y phục của thầy thuốc đứng bên cạnh thùng nước
thuốc Thành Đạt đang ngâm mình nãy giờ, cất giọng cung kính thưa. Lão già này
tên gọi là Thược Dược, một luyện dược sư cấp hai rất có danh tiếng trong việc
nghiên cứu và bào chế các loại linh đan, diệu dược cấp thấp trong khu vực Thăng
Thiên Thành, kinh thành cũng là một vùng trọng trấn của Tĩnh Thiên Quốc. Sau
khi thanh danh của Thiên Linh Phái và Thành Đạt tiệm khởi lẫy lừng, rất nhiều kỳ
nhân dị sĩ từ khắp nơi tìm đến hoặc xin gia nhập hoặc dùng tài nghệ của mình để
đổi tài liệu quý hiếm, sách quý. Lão già Thược Dược này cũng là một trong số
đó. Những người này, không ai trong tay là không có những quân bài vô cùng đặc
biệt. Nếu xét một cách toàn diện thì có lẽ bọn họ không so sánh được với các đệ
tử xuất thân quyền quý. Nhưng bọn họ có thể tồn tại được trong thế giới khắc
nghiệt như thế giới các tu giả là vì đều có những sở trường đặc biệt khiến người
khác không thể không cảm thán, kính phục. Ví dụ như lão Thược Dược này, ngay
sau khi gia nhập vào Thiên Linh Phái lập tức ra tay điều chế một loại linh dịch
có tên gọi là Hóa Linh Thủy, mà Thành Đạt đang ngâm mình trong đó đây. Đây là một
loại linh dịch cấp hai có tác dụng giúp tu giả củng cố cơ thể, tăng cường thần
thức và quan trọng nhất: hóa tán, dung hòa, hấp thu những linh lực dư thừa còn
tồn đọng trong cơ thể do chấn thương hay phục dùng đan dược quá liều lượng gây
ra. Đây đúng là liều thuốc tốt, giúp ích rất nhiều cho một kẻ cả khi trúc cơ lẫn
lúc ngưng dịch đều dùng đan dược một cách hết sức dọa người như Thành Đạt.
Thành Đạt mặc
lại y phục như bình thường rồi quay lại với công việc sự vụ bình thường của môn
phái. Công việc cần giải quyết gần đây thực sự quá nhiều. Không nói việc gì
khác, chỉ nội việc sắp xếp nhân sự, tổ chức bộ máy quản lý không thôi cũng đủ
khiếp cho Thành Đạt chóng mặt, nhức đầu. Do là thế lực của bản môn vừa mới được
mở rộng, nên việc sắp xếp nhân sự trong môn phái không phải là cứ ‘có tài là
dùng’ hay ‘người có tài, đức ra sao, được xếp ở vị trí tương xứng như vậy’...
như trong mấy cuốn tiểu thuyết ba xu của lũ nhà văn ‘tự sướng’ thường xuyên ca
tụng. Vấn đề sắp xếp nhân sự là một vấn đề chính trị, đối nội cực kỳ quan trọng
và nhạy cảm. Đám thuộc hạ của Thành Đạt đều là những tán tu thô lỗ, thiếu học
thức, không làm cho bọn họ thực sự khâm phục thì khó có cách nào khiến cho bọn
họ ngoan ngoãn nghe lệnh, rồi những kẻ đã đi theo gã từ lâu nghĩ bản thân có
công, muốn có vị trí quyền lực trong cơ cấu tổ chức, rồi những kẻ đã lập được
công lớn, cũng muốn có phần, những kẻ có trình độ pháp lực cao thâm cũng không
cam tâm ở dưới trướng, chịu nghe lệnh của những kẻ có pháp lực thấp hơn, rồi
thì những kẻ giỏi giao tế, được nhiều người ủng hộ... Không chỉ có vậy, sáu gia
tộc, ba môn phái đã hàng phục gã kia nếu như không được chia ‘chén canh quyền lợi’
thì khó có thể tiếp tục trung thành lâu dài được. Tóm lại, Thành Đạt chỉ có thể
sắp xếp được bảy, tám vị trí (đủ các cấp) là hoàn toàn ưng ý, còn các vị trí
khác đều là ‘đẽo cày giữa đường’, hoàn toàn lựa theo ý kiến của những người
khác mà sắp đặt, chất lượng cũng vì vậy mà kém không chịu được. Đấy là gã còn
may khi mấy ‘con cáo già’ vì trúng kế của gã mà đang miệt mài bế quan khổ tu
nên gã chỉ phải đối phó với mấy gã còn ‘non gan, mềm tay’, thiếu quyền lực,
kinh nghiệm và cả các mối quan hệ chồng chéo phức tạp của mấy thế lực kia thôi.
Nếu không có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Sau khoảng một tháng hay hơn vậy,
việc bố trí các vị trí nhân sự trong Thiên Linh Phái rốt cuộc cũng có thể coi
như tạm hoàn thành. Thiên Linh Phái giờ đây đã thực sự lột xác thành một tổ chức
quyền lực chính trị, xã hội thực sự, không còn là một tổ chức quân sự đơn thuần
mang hơi hướng của những đám lính đánh thuê, đạo tặc, thổ phỉ nữa. Bước xong bước
chân này, Thành Đạt liền bước sang bước tiếp theo.
Thị trấn
Sơn Đông, Sơn Đông Điện. Tòa đại điện này là nơi ở của chủ nhân, trưởng trấn
cai quản thị trấn Sơn Đông và cũng là cai quản cả vùng Sơn Đông rộng lớn. Bản
thân tòa đại điện này cũng không phải là bình thường mà vốn là một tòa Tiên Cư
Phúc Địa Động (cùng một loại nhưng cao cấp hơn so với Thiên Cư Phúc Địa Phủ một
bậc) duy nhất trong toàn khu vực Sơn Đông do tiền nhân của Sơn Đông Phái xây dựng
và không ngừng kiến tạo, trang hoàng, nâng cấp cho đến tận khi hoành tránh như
ngày nay. Trong tòa đại điện, một người thanh niên ăn mặc đơn giản, mặt đẹp như
ngọc, da trắng bóc, môi đỏ như son, ánh mắt tuy ôn hòa nhưng thỉnh thoảng lại lộ
ra những tia kiếm ý vô cùng sắc bén, vô hình vô khí, chứng tỏ một thân kiếm tu
cực kỳ thâm hậu im lặng đứng hầu bên cạnh một lão nhân râu tóc dài mà bạc phơ,
đầy vẻ tiên phong đạo cốt, Sơn Đông Lãnh Lão, chưởng môn của Sơn Đông Phái.
Gương mặt cả hai người đều vô cùng đăm chiêu, khó coi. Cũng khó trách được họ,
bất kỳ vốn luôn tin chắc rằng mình là vương, là tướng, là bá chủ tuyệt đối của
cả một vùng rộng lớn với hàng triệu tu giả các cấp bỗng nhiên lại có thêm một kẻ
khác có khả năng thách thức quyền lực của mình, mà bản thân lại không thể làm
gì được thì đều sẽ khó chịu ra mặt như vậy thế này.
“Gần đây, hắn
ta có hành động gì mới không?” Sơn Đông Lãnh Lão hững hờ hỏi
“Bẩm sư
tôn! Sau khi sắp xếp xong nhân sự, gã ta cho triệu tập các thương nhân lớn
trong cả nước đến để đặt mua chiến khí, áo giáp và các công cụ chiến tranh
khác. Mới đây nhất, gã lại cho mời các học giả nghiên cứu nhiều vấn đề đa dạng
đến để tổ chức một buổi thỏa luận về vấn đề ‘trị nước an dân’, làm cho ‘dân
giàu nước mạnh’!” Chàng thanh niên đẹp trai hơi ngừng lại một chút rồi mới nêu
ra thắc mắc của bản thân “Học trò không hiểu gã ta muốn làm gì cả! Với thực lực
đó chẳng lẽ gã ta lại dám to gan nhắm vào chúng ta sao? Chẳng lẽ gã thực muốn lấy
trứng chọi với đá?”
Người thanh
niên này tên là Quỳnh Minh, chính là đệ tử chân truyền của Sơn Đông Lãnh Lão,
là người đang được toàn bộ Sơn Đông Phái dốc sức bồi luyện để mau chóng thành
tài, hòng trở thành một vị lãnh đạo xuất sắc của Sơn Đông Phái đời kế tiếp. Quỳnh
Minh năm nay năm mươi tuổi, tiến vào Trúc Cơ từ năm mười hai tuổi và vừa mới
ngưng dịch thành công ba năm trước mà nay đã đạt đến Ngưng Dịch kỳ tầng thứ
sáu, là tu giả được công nhận có khả năng tiến vào Kết Đan kỳ nhất tại khu vực
Sơn Đông trong vòng một trăm năm tới, tư chất tu luyện và căn bản có thể coi là
tốt nhất trong lớp người trẻ tuổi của cả vùng Sơn Đông. Đẹp trai, tài giỏi, địa
vị gia thế cao, tính người lại hòa nhã dễ gần, giỏi ăn nói, giao tế với người đời,
Quỳnh Minh là ngôi sao sáng chói, là thần tượng của các tu giả khu vực Sơn
Đông. Từ sau khi Thành Đạt bỗng đâu xuất hiện, oanh chấn cả vùng, Sơn Đông Phái
và các môn phái trong vùng đều đã vận dụng tất cả năng lực tình báo của mình để
tra xét lai lịch, tính cách, sở thích, quá trình tu luyện, loại công pháp, pháp
quyết tu luyện, trình độ tu luyện, quá trình phát triển, thực lực hiện tại của
bản thân... tới tận chân tơ kẽ tóc. Hiện tại, Quỳnh Minh có thể tự tin mà tuyên
bố là gã đã hiểu rõ Thành Đạt và Thiên Linh Phái như lòng bàn tay của gã. Nhưng
dù đã có trong tay từng đó thông tin, Quỳnh Minh không thể nào giải thích được
rốt cuộc thì Thành Đạt đã và đang định làm gì.
Sơn Đông
Lãnh Lão nghe vậy thì cười nói
“Ngươi nghĩ
vậy là quá sai lầm rồi! Tên nhóc đó không phải là đang chuẩn bị chiến tranh
đâu. Gã đang nỗ lực để dương danh đó thôi.”
“Dương
danh?” Quỳnh Minh ngớ người “Sư phụ chẳng lẽ cho rằng gã vẫn còn chưa đủ danh
tiếng hay sao ạ?”
Tiêu diệt
Thanh Mộc Kiếm Môn; giết Thiên Long Kiếm Quan Tắc Cổ; được Thiên Phượng Cung
chiêu mộ; mở ra thư viện cho tán tu dùng linh thạch đổi lấy công pháp... tất cả
những sự việc đó thực sự đã khiến cho danh tiếng của Thiên Linh Phái và Thành Đạt
nổi như cồn, không ai không biết, danh tiếng to lớn đến mức độ đến cả một tu giả
như Quỳnh Minh còn phải khâm phục và ghen tỵ cực kỳ. Quỳnh Minh thực không thể
tưởng tượng được một người có danh vọng đến như vậy còn phải nỗ lực lớn đến như
vậy chỉ để dương danh.
Sơn Đông
Lão Nhân lại cười rồi giải thích
“Tiêu diệt
Thanh Mộc Kiếm Môn, giết Thiên Long Kiếm, được Thiên Phượng Cung chiêu mộ...
giúp thằng nhóc đó có danh tiếng khá lớn nhưng đều chỉ là danh tiếng về việc gã
là một chiến tướng có tài mà thôi. Việc đem công pháp cao cấp ra bán cho đám
tán tu cũng chỉ khiến mọi người nhớ đến gã như một người hào phóng, biết chia sẻ
với người khác. Những danh tiếng này chắc chắn rất có ích cho việc tạo dựng nền
tảng cho tương lai của gã nhưng cũng chỉ là nền tảng thôi! Nếu gã muốn phát triển
cao thêm nữa thì đương nhiên phải có danh tiếng tương ứng mới được.”
Quỳnh Minh
ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ý tứ của sư phụ gã. Những thứ mà mọi người biết về
Thành Đạt trước đây vốn tuy lớn nhưng chỉ nói nên rằng Thành Đạt là một vị chiến
tướng, giỏi, một thuộc hạ xuất sắc hay là một người tốt. Những thứ đó ngoài việc
khiến cho mọi người biết đến tên tuổi của gã ra thì gần như chẳng mang lại bất
kỳ lợi ích đặc biệt gì cho gã, nhất là những lợi ích có thể hỗ trợ gã cất bước
trên con đường xây dựng đại nghiệp. Chính vì vậy, một loạt những hành động gần
đây của Thành Đạt chính là để gây dựng những danh tiếng cho gã về phía cạnh một
bá chủ, lòng mang chí lớn. Chỉ những danh tiếng kiểu này mới có thể mang đến
cho Thành Đạt những nhân tài đang bất đắc chí, những ‘nhà đầu tư’ muốn tìm kiếm
cơ hội, những đối tác có địa vị... Quỳnh Minh khẽ biến sắc. Gã thật không ngờ
trong những người đồng trang lứa với gã lại có một kẻ đáng sợ đến như vậy. Thật
là một đối thủ đáng sợ, ngoài sức tưởng tượng của gã. Cũng may cho Quỳnh Minh,
gã ta không phải đơn độc đối đầu với tên quái vật kinh khủng này. Bên cạnh, gã
vẫn còn vị sư phụ đại tài đại trí đang đứng trước mặt gã đây. Quỳnh Minh xưa
nay luôn có tín niệm vô bờ đối với Sơn Đông Lãnh Lão. Gã tin chắc rằng dù cho
trời có sụp xuống thì vị sư tôn đầy tài trí của gã này cũng có thể nâng lên được.
Không phụ lòng kỳ vọng của tên đệ tử, Sơn Đông Lãnh Lão cười cười nói
“Thằng nhóc
đó muốn dương danh, không khỏi quá nóng vội đi! Chúng ta không cần ra tay phá
nó nhưng cũng không thể để nó tùy ý mà làm không coi ai trên đầu như vậy được.
Cần nhắc nhở cho gã ta biết được ai mới là chủ nhân ở vùng Sơn Đông này. Ta muốn
tổ chức một Sơn Đông Tỷ Võ Hội; vừa nhắc nhở bọn chúng một chút vừa hy vọng có
thể tìm ra một ít ngọc thô trong núi sỏi, đem về đào tạo, huấn luyện thêm cũng
tốt.”
Quỳnh Minh
im lặng ngẫm nghĩ những lời sư phụ vừa nói. Qua một hồi lâu, gã ta như thức ngộ
ra được điều gì đó lập tức mừng rỡn vô cùng, chắp tay vái dài sư phụ gã
“Sư phụ người
đúng là thần minh. Một kế nhỏ mà khiến cho tên kiêu hùng mới nổi đó vô phương
phản kháng, lại có thể nâng cao danh tiếng bản môn cùng với chiêu mộ nhân tài
cho bản môn. Thực là một mưu kế ‘nhất cử tam tiện’. Phen này đồ nhi chắc chắn
tên thành Đạt đó sẽ phải bó tay chịu khuất phục mà thôi.”
Nghe tên đồ
đệ yêu nói vậy Sơn Đông Lãnh Lão khe khẽ lắc đầu vừa vuốt râu vừa răn dạy
“Chỗ đáng sợ
nhất của gã Thành Đạt đó không phải là thực lực bản thân, tài năng cầm quân, ẩn
nhẫn hay chính trị mà là ở khả năng nhận ra thời cơ và tài năng biến thời cơ đó
thành sự thực. Tay trắng làm nên sự nghiệp. Những loại người như thế này đều là
những kẻ cực kỳ khó đối phó. Dù cho đối thủ có chèn ép họ mạnh mẽ đến đâu thì họ
vẫn có thể đảo ngược tình thế chỉ trong chớp mắt, bất kỳ lúc nào. Vì thế, một
khi đã coi họ là kẻ địch thì tuyệt đối không được coi thường, lơ là mất cảnh
giác với bọn họ một giây phút nào hết. Nếu không, cái giá mà con phải trả sẽ vô
cùng đắt, đắt đến mức có trả cả cuộc đời cũng không thể trả nổi! Con hãy nhớ kỹ
điều này!”
Quỳnh Minh
tái mặt, liên tục gật đầu vâng dạ, ghi nhớ trong lòng. Sơn Đông Lãnh Lão vừa dặn
dò lần cuối vừa phất tay ra hiệu cho gã lui lại
“Ngươi đi lập
một danh sách những người cần mời tham dự đi!”
“Thưa,
vâng!” Quỳnh Minh vẻ mặt lo âu, hành lễ cao lui.
Còn lại một
mình trong đại điện, Sơn Đông Lãnh Lão sắc mặt lập tức trầm hẳn xuống. Ông khẽ
lật bàn tay, trong lòng bàn tay một bức thư nhỏ bé hiện ra, trong bức thư chỉ
có một câu văn ngắn ngủi nhưng lại làm ông lo lắng khôn nguôi
“Giao Thủy
có biến!”
Giao Thủy
chính là chủ tử của Giao Phong, là một đại thương nhân, một trong những tài chủ
lớn nhất, nhiều quyền lực nhất tại vùng Sơn Đông này, thậm chí nếu xét trên phạm
vi cả nước thì lão ta cũng có thể lọt vào danh sách mười thương nhân nhiều quyền
lực nhất cả nước. Là một vị bá chủ cả một vùng, Sơn Đông Lãnh Lão hiểu rõ sức mạnh
của linh thạch to lớn đến mức độ nào. Lão ta cũng hiểu rõ, Giao Thủy không phải
là loại thương nhân chỉ biết có tiền. Bản thân Giao Thủy là một kẻ giàu tham vọng,
dưới trướng có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, hệ thống tình báo phức tạp đa đoan. Gia
sản to lớn, quan hệ rộng khắp, phức tạp, đủ loại thành phần, thế lực thâm sâu
không thấy đáy, Giao Thủy đúng là một nhân vật đủ thực lực để làm xoay chuyển cục
diện của cả một khu vực, thậm chí cả thế cục của Tĩnh Thiên Quốc. Một người như
Giao Thủy lại có ý muốn đầu tư vào cho Thành Đạt! Ý nghĩa của thông tin này thực
sự khiến Sơn Đông Lãnh Lão phải ghê sợ.
Sơn Đông
Lãnh Lão xiết chặt bàn tay, bót nát bức thư trong tay thành một đống giấy vụn.
Lão vốn định lợi dụng Giao Phong để khiến giăng bẫy Thành Đạt. Không ngờ khéo
quá hóa vụng lại khiến cho Thành Đạt có cơ hội tiếp xúc với một kẻ như Giao Thủy.
Mối hận này... thực khiến lão nhức nhối, tê tái cả tấm lòng. Ánh mắt lão léo
lên những tia sáng sắc bén, lạnh lẽo. Một luồng linh áp mạnh mẽ lấy cơ thể lão
làm trung tâm, như một cơn lốc quét qua khắp căn đại điện, khiến cho đám bàn ghế
rền rĩ một trận thê thảm. Sơn Đông Lãnh Lão đưa mắt về phía xa, lạnh giọng rít
lên như một con rắn độc.
“Nhà ngươi
biết lợi dụng khi Lục Đại đến đây để vươn lên. Nhưng nay Lục Đại đều đã dời đi.
Kẻ thù của ngươi lại không ít. Hừ! Ta xem, nhà ngươi làm thế nào để thoát khỏi
khốn cục này!”