Thành Đạt
ngồi trên ghế cao trong đại điện của Thanh Thiên Điện, vốn là đại điện của
Thanh Mộc Kiếm Môn bị gã chiếm và đổi tên, im lặng nhìn đống thư từ trước mặt,
sắc mặt biến ảo không ngừng. Đó đều là những thư xin hàng của sáu gia tộc vốn từ
lâu vẫn dựa vào Thanh Mộc Kiếm Môn và thư xin được kết làm minh hữu, cam chịu
phận dưới của ba môn phái Cổ Kiếm Môn, Bách Linh Ky, Linh Anh Phái. Nội dung của
những lá thư này đều vô cùng khách khí, ngay từ đầu đã lấy thân phận kẻ dưới mà
xưng hô với gã, ca tụng gã không tiếc lời, thề thốt trung thành vô cùng độc địa
đến mức Thành Đạt cũng phải rùng mình khiếp sợ khi con người có thể thốt ra những
lời lẽ tà ác đến như vậy chỉ để chứng minh một điều gì đó.
Không dừng ở
đây, những tổ chức này còn gửi đến cho Thành Đạt cả một núi ‘quà thể hiện thành
ý’ gửi kèm theo những bức thư đầu hàng làm cho gã hoàn toàn chấn động. Sáu gia
tộc đều gửi đến các sản vật đặc trưng của gia tộc mình. Tất cả những ‘món quà mọn
đó’ đều là những thứ quý giá vô vàn, bình thường có tiền cũng không thể mua được.
Cổ Kiếm Môn, môn phái nổi danh nhờ các kiếm tu mạnh mẽ, tặng gã một bộ công
pháp tu luyện Huyết Luyện Ma Pháp bậc cao. Bộ công pháp này có chất lượng cao
hơn hẳn bộ Huyết Luyện Ma Pháp bậc thấp mà Thành Đạt đang sử dụng: tốc độ tu
luyện của các tu giả nhanh hơn, khả năng đột phá bình cảnh cao hơn, nhiều thủ
đoạn tranh đấu hơn và đặc biệt có cả một phần dành cho các chiến tướng tu luyện.
Bách Linh Ky, môn phái nổi tiếng về chăm sóc và đào tạo linh thú chiến đấu, tặng
gã một quyển từ điển các loài linh thú, yêu trùng và cách thức chăm sóc chúng
kèm theo một cặp Huyết Ngọc Nhân Diện Tri Thù (nhện mặt người toàn thân như một
khối ngọc có màu máu tươi) cấp bốn, trân quý vạn phần. Linh Anh Phái thì tặng một
cái Thiên Cư Phúc Địa Phủ, một linh phủ tương tự như Địa Phúc Linh Phủ có giá
lên đến hai triệu viên linh thạch cấp bốn bán ở thị trấn Sơn Đông nhưng cao cấp
hơn nhiều, không thấy có bán trên thị trường. Giá trị của mỗi thứ cũng tuyệt đối
không nhỏ. Mỗi món này nếu đem đổi lấy tinh thạch cũng đủ cho Thành Đạt nuôi
quân đến cả năm trời chứ không ít! Nhưng điều làm Thành Đạt kinh sợ nhất là gã
không thể lý giải được nguyên do bọn họ mang đến cho gã những món bảo vật tuyệt
giai đến như vậy. Giá trị của chúng quá lớn để có thể coi là ‘quà lấy lòng’ hay
‘thành ý’. Những thứ này... không có thứ nào mà Thành Đạt không thèm muốn từ
lâu hay đang cần đến. Tại sao lại có chuyện cả ba môn phái, mỗi môn phái chỉ gửi
đến một món đồ thôi mà món nào món nấy đều đánh trúng ngay sở thích của gã như
vậy chứ? Đó là chưa kể tại sao họ lại chấp nhận đầu hàng, quy thuận gã? Tại
sao...?
Tại thế giới
tu giả, đệ tử môn được chia làm hai bộ phận chính là gia tộc và môn phái. Các
thành viên trong môn phái quan hệ với nhau theo kiểu thầy trò hay bạn học, còn
các thành viên trong gia tộc có mối quan hệ huyết thống với nhau. So sánh mạnh
yếu giữa hai hình thức tổ chức này là một điều không tưởng. Cứ nói riêng ở Tĩnh
Thiên Quốc thì tổ chức đệ tử môn lớn mạnh nhất, đang nắm quyền khống chế toàn
quốc là Hoàng tộc họ Lý, là một tổ chức theo hình thức gia tộc. Nhưng tại các địa
phương trong toàn quốc thì các gia tộc lại vô cùng nhỏ yếu, phải dựa vào các
môn phái để tồn tại, chịu sự khống chế của các môn phái; trên danh tiếng thì
hoàn toàn độc lập với môn phái; thực chất chỉ là một tổ chức chư hầu gọi dạ bảo
vâng mà thôi. Thiên Linh Phái là một môn phái nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nên
không hề có gia tộc phụ thuộc còn Thanh Mộc Kiếm Môn thì thực sự có đến sáu gia
tộc phụ thuộc, gia tộc nào cũng có thực lực rất mạnh và thế lực thâm sâu. Nếu mất
đi chỗ dựa là Thanh Mộc Kiếm Môn, họ cũng dư sức để tìm được một chỗ dựa khác tốt
hơn nhiều lần như Sơn Đông Phái chẳng hạn. Mà dù có chấp nhận đầu phục về với
Thành Đạt thì họ cũng chẳng có lý do gì phải vội vàng hấp tấp như vậy; những
chuyện như tiến hành gặp gỡ, đàm phán, thỏa thuận lợi ích điều kiện cụ thể, đấu
tranh miệng lưỡi... chắc chắn là việc không thể thiếu được. Cũng không thể loại
trừ những khả năng xấu nhất là có những gia tộc vì cừu hận Thành Đạt tiêu diệt
Thanh Mộc Kiếm Môn mà tiến hành trả thù cho chủ... Chẳng có lý do gì để chưa đầy
ba ngày sau khi Thành Đạt hạ Thanh Mộc Kiếm Môn mà họ đã ùn ùn kéo đến xin hàng
cả. Sáu gia tộc nhỏ bé này đã như vậy, càng không nói đến ba môn phái có thực lực
không tệ như Cổ Kiếm Môn, Bách Linh Ky, Linh Anh Phái. Thành Đạt không tìm ra
được lý do để họ vội vàng đầu hàng gã.
“Thiên Phượng
Cung, Nguyễn Anh Tuấn. Xin được bái phỏng Thành Đạt chưởng môn nhân.”
Đúng lúc
Thành Đạt đang đau đầu không ngớt thì một thanh âm mạnh mẽ, cứng rắn chứa đựng
một cỗ linh lực huyền diệu bỗng đâu nhẹ nhàng vang vọng khắp Thanh Mộc Cốc.
Nếu như âm
thanh này làm Thành Đạt phải khó chịu vì đã nói lên pháp lực cao thâm khôn lường
của người phát ngôn thì nội dung của câu nói làm gã lập tức hiểu rõ được mọi vấn
đề nan giải đang khiến gã đau đầu. Nguyễn Anh Tuấn là ai thì Thành Đạt chưa bao
giờ nghe nói đến nhưng Thiên Phượng Cung thì gã không thể không biết. Trong thế
giới tu giả này, Tĩnh Thiên Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ bé, một thành viên
không chút quyền hạn của một liên minh khu vực có tên gọi là liên minh Lục Đại
được dẫn đầu bởi sáu đại cường quốc cấp ba, cấp bốn, mỗi cường quốc đều có một
môn phái cấp năm, cấp sáu (môn phái có tu giả Nguyên Anh kỳ tọa trấn). Thiên
Phượng Cung không chỉ là một trong sáu đại môn phái đứng đấu liên minh Lục Đại
mà là một trong hai môn phái lớn nhất trong liên minh với bề dày lịch sử sâu
dày, thực lực quân sự, kinh tế, chính trị, ngoại giao hùng cường. Cao thủ, anh
tài nhiều như châu chấu. Gã Anh Tuấn dám đưa tên môn phái ra trước cho thấy gã
ta chính là đại diện cho Thiên Phượng Cung tại Tĩnh Thiên Quốc này. Một đại diện
của một đại môn phái cấp sáu đến một nơi hẻo lánh như thế này gặp Thành Đạt, lại
dùng lời lẽ khách khí như vậy để xin gặp gã, vì nguyên nhân gì thì không nói
ra, ai cũng có thể hiểu rõ. Nếu đã như vậy thì một loạt những sự kiện kinh hỉ gần
đây đến với Thành Đạt chẳng có ý nghĩa gì khác ngoài mấy trò ra ân, ra uy của đối
phương. Thành Đạt cắn chặt răng, cố gắng đè nén cơn phẫn nộ điên cuồng đang
không ngừng bùng lên trong đầu gã. Làm nháo sự đến mức độ này, có thể thấy được
đối phương đánh giá gã rất cao, quyết tâm thu phục gã về dưới trướng. Nhưng điều
đó cũng đã thể hiện thực lực của đối phương hoàn toàn nằm ngoài tầm với của gã.
Một hành động thiếu suy nghĩ hay một quyết định sai lầm đều có ý nghĩa tương
đương với việc ký vào một bản án tử hình dành cho bản thân gã.
Hiểu được
điều này, Thành Đạt khẽ hít, thở mấy hơi thật sâu rồi cất giọng nhàn nhạt thường
ngày
“Nguyên lai
là đạo hữu quang lâm hàn xá. Khách quý! Khách quý! Tôi vô phép không ra đón tiếp
đạo hữu từ xa. Xin miễn tội cho. Mời!”
Toàn bộ đám
môn nhân thuộc hạ của Thành Đạt đồng loạt bị mấy câu đối đáp này làm cho hoàn
toàn chấn kinh, sau đó cảm thấy vinh quang đến mức toàn thân nâng nâng giống
như vừa được uống một loại rượu ngon mấy trăm năm vậy. Bọn họ hầu hết đều là những
tán tu cấp thấp nhất, những tu giả thường bị khinh rẻ, coi thường, bị coi là đá
lót đường cho những tu giả cao quý bước lên đỉnh vinh quang. Đừng nói đến những
vị đại nhân vật chỉ cần một tên đệ tử bình thường của một môn phái bất kỳ nào
đó, mỗi khi nhắc đến bọn họ đều bĩu môi khinh miệt không ngớt. Bây giờ đây ngay
đến vị đại nhân vật, đại diện cho một môn phái cao quý, hùng cường như Thiên
Phượng Cung không ngờ lại hạ mình bái phỏng tổ chức của bọn họ. Vinh diệu như vậy,
cả vùng Sơn Đông này chẳng thế lực nào có được. Nếu đặt trong cả thế giới tu giả
thì liên minh Lục Đại này chẳng là một cái gì cả. Sáu đại môn phái cấp năm, cấp
sáu đứng đầu liên minh này cũng chẳng là một cái gì đáng để nhắc đến cả nhưng
nó lại thống trị một thế lực khổng lồ gồm 31 quốc gia vừa và nhỏ, mà Tĩnh Thiên
Quốc chỉ là một trong những quốc gia thấp kém nhất trong số này. Ngay đến đại
diện của Thiên Phương Cung cũng dùng lời nói khách khí nói chuyện với ông chủ của
bọn họ. Trong chớp mắt, hình tượng Thành Đạt từ một tên đại ác ma tà ác vô biên
trong lòng đám thủ hạ bỗng nhiên biến thành một vị thiên thần đầy quyền uy,
pháp lực vô biên. Sự tin tưởng và trung thành của bọn họ đặt vào Thành Đạt vùn
vụt tăng nhanh như diều no gió.
Nhận thấy
được những sự thay đổi này của đám thủ hạ, đôi mắt Thành Đạt khẽ léo sáng. Một
ý nghĩ độc đáo hiện ra trong đầu gã. Gã chỉ hận không thể lập tức bắt tay vào cụ
thể hóa ngay lập tức ý tưởng này. Nhưng Thành Đạt không thể không cố đè nén tâm
tình, ngoài mặt hiền hòa cười nói tiếp chuyện với vị tu giả Nguyễn Anh Tuấn, một
thanh niên có vẻ ngoài giống như vừa tròn đôi mươi nhưng ánh mắt, ngôn từ, lời
nói vô cùng sắc bén, tu vi, trí tuệ và kiến thức lại càng kinh người hơn nữa,
khiến cho lòng ghen tức bên trong Thành Đạt cứ như một ngọn núi lửa bị đè nén
nhưng có thể phát nổ bất kỳ lúc nào. Dẫu vậy, ngoài mặt gã vẫn tươi cười cùng với
người thanh niên này tùy ý nói chuyện phiếm với nhau. Học thức của Nguyễn Anh
Tuấn quá mức uyên bác, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không
biết, không gì không hay, khiến cho Thành Đạt được mở rộng tầm mắt ra không ít.
Đặc biệt những kiến thức liên quan đến quân sự, hành quân đánh trận, chiến
tranh thánh khí... thì càng làm cho một gã tay ngang như Thành Đạt phải há mồm
kinh ngạc không thôi. Té ra kiến thức quân sự còn nhiều điều tham ảo đến như vậy.
Gã còn cần phải cố công học hỏi rất nhiều.
“Nói đến vấn
đề quân sự!” Nguyễn Anh Tuấn sau một hồi vòng vo cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề,
thản nhiên nói “Tại hạ lần nãy đến bái phỏng chân chính dụng ý chắc đạo hữu
cũng đã đoán được vài phần rồi.”
“A!” Thành
Đạt cười nói “Phải chăng ngài muốn tôi gia nhập Thiên Phượng Cung.”
“Đúng vậy!
Tại hạ đại biểu Thiên Phượng Cung chính thức mời đạo hữu gia nhập bản cung.
Đương nhiên, lấy bản lãnh điều binh khoáng thế của đạo hữu, gia nhập bản cung
chắc chắn sẽ được bổn cung trọng dụng. Địa vị và đãi ngộ không phải là điều mà
đạo hữu phải lo lắng. Chỉ cần đạo hữu có tài năng, bổn cung tuyệt không tiếc rẻ
bất kỳ thứ gì. Việc gì thì tại hạ không dám đảm bảo chứ riêng việc đạo hữu kết
đan, tiến vào Kết Đan kỳ, bổn cung cũng có thể hỗ trợ đạo hữu ít nhiều. Hiện tại
bổn cung có phương pháp đặc biệt có thể nâng cao thêm ba thành khả năng kết đan
thành công.”
Thành Đạt
đã tính trước được điều này nên lập tức mỉm cười
“Thiên Phượng
Cung như vầng trăng trên cao, làm cho những tu giả như tôi cả đời kính ngưỡng
không hết. Được gia nhập vào Thiên Phượng Cung là một điều vinh hạnh mà những
tu giả xuất thân bần hàn như tôi đến nằm mơ cũng không dám. Nhưng một chiến tướng
và một đại cao thủ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Không hiểu, nếu tôi đầu
nhập quý cung thì các vị định dùng tôi vào việc gì?”
Thành Đạt hỏi
câu này chính là rất có thâm ý. Một chiến tướng đối với một thế lực, tổ chức có
nhiều giá trị sử dụng khác nhau, nhưng cũng không ngoài những việc như tham gia
chiến trận, liều mạng đánh giết, tranh giành lãnh địa, quyền lợi giữa các thế lực...
Nhưng tiếp giáp ngay phía bắc của liên minh Lục Đại là một đại đế quốc cực kỳ
hùng mạnh của Yêu Thú, một chủng loại trong thế giới yêu quái, gọi là Đại Thiên
Đường Đế Quốc. Đế quốc này không chỉ to lớn về diện tích, đông đảo về dân số mà
cả binh lực, chiến lực, tài lực... đều cực kỳ hùng mạnh, vượt xa so với thực lực
tổng hợp của cả liên minh Lục Đại. Vì nhiều nguyên nhân khác nhau, đế quốc yêu
thú này luôn có dã tâm to lớn với liên minh Lục Đại của các tu giả liền kề.
Trung bình cứ khoảng ba trăm năm, chúng lại xua đại quân nam tiến một lần. Liên
minh Lục Đại dĩ nhiên cũng không bó tay chịu chết. Hai bên tranh đấu ác liệt, đại
chiến quy mô vô cùng khủng khiếp, thảm liệt không nói nên lời. Nếu một gã chiến
tướng mới chân ướt chân ráo như Thành Đạt mà bị ném vào cái ‘cối xay thịt’ này
thì chắc chắn không có một tia cơ hội sống sót. Ý nghĩa câu hỏi của Thành Đạt
chính là gã Nguyễn Anh Tuấn này định chiêu mộ gã để làm một viên tướng trừ tai
giải họa, giải quyết những tranh chấp nhỏ nhặt cho Thiên Phượng Cung hay muốn
đem gã làm ‘tốt thí’ cho cái chiến trường khốc liệt có thể phát nổ bất kỳ lúc
nào kia.
“Ha ha
ha...” Nghe Thành Đạt nói thế thì lập tức cười dài mà nói “Té ra tại hạ vẫn
chưa nói rõ với đạo hữu việc này sao? Lỗi quá! Lỗi quá! Đạo hữu chớ quá lo lắng
như vậy! Bọn yêu thú phương bắc phải hơn ba trăm năm mới xua quân đánh chiếm
chúng ta một lần. Lần tấn công trước đây của chúng bất quá chỉ vừa mới được hơn
một trăm năm mà thôi. Khả năng nổ ra đại chiến quy mô như vậy là rất ít. Mà dù
có nổ ra đại chiến, liên minh cũng đã có quân đội tinh nhuệ, chuyên trách, cùng
với các vị đại nhân lo lắng vấn đề này. Không đến lượt hạng tôm tép như chúng
ta quản sự.”
Đôi mắt
Thành Đạt khẽ léo sáng. Câu hỏi này đã cho gã biết thêm rất nhiều thông tin về
tính cách của tên Anh Tuấn này, một kẻ thận trọng, tỉ mỉ trong mọi việc, không
muốn có bất kỳ sai lầm nào trong công tác của bản thân. Chỉ nhiêu đó thôi cũng
quá đủ cho gã khai thác và vượt qua cửa ải nguy hiểm này và đạt được mục tiêu
quan trọng nhất: đạt được thỏa hiệp sao cho gã có thể chỉ phải đầu nhập vào
Thiên Phượng Cung trên danh nghĩa, không bị ràng buộc một cách chính thức nào cả.
Nếu không được như thế thì ít nhất cũng đuổi được vị ‘khách’ đáng sợ này đi
trong hòa bình, không khiến cho hai bên phải rơi vào tình trạng phải nói chuyện
bằng đao kiếm với nhau. Rất may cho Thành Đạt, dù cho tên Nguyễn Anh Tuấn này
đánh giá gã rất cao, không tiếc công sức vốn liếng để chiêu mộ gã nhưng chưa
cao đến mức nếu gã không chấp nhận đầu nhập Thiên Phượng Cung thì lập tức trở mặt
giết chết.
Sau hơn một
giờ thảo luận bàn bạc, trao đổi, đấu tranh miệng lưỡi, Nguyễn Anh Tuấn nhẹ
nhàng bỏ đi mà chỉ thu được một lời thề tận trung của Thành Đạt với Thiên Phượng
Cung và cam kết của gã với Thiên Phượng Cung sẽ ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp
và lệnh điều động của Thiên Phượng Cung khi hữu sự và mang theo chút ‘quà mọn’
của Thành Đạt là cuốn công pháp cấp sáu lừng danh thiên hạ Thiên Long Kiếm Quyết
của Thiên Long Kiếm Quan Tắc Cổ. Công pháp cấp sáu bình thường đã là những công
pháp ngay cả các tu giả Kết Đan kỳ khao khát chứ đừng nói đến công pháp cấp sáu
tu luyện cao cấp, danh tiếng lẫy lừng như Thiên Long Kiếm Quyết. Những công
pháp kiểu như thế này, Thiên Phượng Cung cũng có không ít, thậm chí cả các công
pháp tốt hơn họ cũng có vài cuốn. Nhưng bảo vật cỡ này có nhiều thêm nữa cũng
chẳng ai là không hưng phấn, mừng rỡ cả. Chỉ riêng cuốn công pháp này thôi cũng
đủ để khiến gã ta cảm thấy chuyến đi này tuyệt đối không uổng phí rồi.
Đương nhiên
đây không phải là mục tiêu của Anh Tuấn khi đến đây. Nhưng khi nhận thấy không
thể ngay lập tức chiêu mộ được Thành Đạt và cũng không đáng phải trở mặt với
Thành Đạt nên gã mới hạ thấp yêu cầu xuống đến như vậy. Dù sao hiện tại Thành Đạt
cũng chỉ vừa đủ tiêu chuẩn làm một vị chiến tướng thôi, chỉ là một kẻ có tiềm
năng, xứng đáng để Thiên Phượng Cung đầu tư đào tạo chứ không phải là một chiến
thần, một thanh lợi khí khiến bọn họ phải đỏ mắt. Trong con mắt của Nguyễn Anh
Tuấn, Thành Đạt tuổi trẻ tính cuồng lại liên tiếp chiến thắng mấy trận liền nên
đang kiêu ngạo, mắt cao quá đầu. Chính vì hiểu được điều này mà trước khi ra mặt
chiêu mộ Thành Đạt, gã đã làm lớn đến như vậy, hòng cho Thành Đạt hiểu được địa
vị thực sự của gã trong thế giới này. Nhưng từ kết quả lần chiêu mộ này, Nguyễn
Anh Tuấn nhận ra sự cuồng ngạo của Thành Đạt vẫn còn rất cao. Cứ để gã tự thân
mài dũa một thời gian cũng là một điều tốt.
Nguyễn Anh
Tuấn hoàn toàn không sợ Thành Đạt hứa suông rồi sau này sẽ nuốt lời. Thứ nhất
vì với sự chênh lệch quá lớn của thực lực hai bên, Thành Đạt làm như vậy chính
là tự sát. Thứ hai, trong thế giới tu giả, các tu giả khi tu luyện lên cảnh giới
nhất định thường đụng phải một mối nguy hại vô cùng khủng khiếp gọi là tâm ma.
Bình thường tâm ma chỉ thể hiện như sự mất tập trung, nóng nảy, bộp chộp, bối rối,
hoang mang... khi tu luyện. Nhưng thứ này không quá nguy hại, chỉ cần tu giả có
ý chí kiên cường một chút thì không vấn đề gì. Nhưng những tâm ma lợi hại hơn
có thể khiến cho tu giả rơi vào tình trạng khủng khiếp nhất là tẩu hỏa nhập ma,
nhẹ thì tu luyện sắp thành lại thất bại lúc mấu chốt, nặng thì trọng thương trầm
trọng, hóa điên thậm chí có thể mất mạng ngay tức khắc. Đặc biệt nếu trong tâm
lý của tu giả có những khoảng trống, kẽ hở như thất hứa, nuốt lời, có ân bất
báo... thì càng dễ tạo cơ hội cho tâm ma quấy nhiễu, làm loạn trong nội thể rồi
xâm chiếm gây nguy hại khôn lường. Chính vì vậy các tu giả một khi đã đưa ra lời
thề độc thì trừ khi bị dồn vào bước đường cùng, không còn lựa chọn nào khác thì
không bao giờ phản bội lại lời thề.
Tính toán
trong tâm như vậy nên Nguyễn Anh Tuấn vui vẻ rời khỏi Thanh Mộc Cốc.