Thành Đạt đứng
tại vị trí trung tâm của Huyết Luyện Quân, hai tay bắn quyết điều khiển Huyết
Trì đang lơ lửng trước mặt, không ngừng phun huyết khí, oán khí ra xung quang vừa
điều khiển Huyết Luyện Quân, liên tục di chuyển khắp bốn xung quanh, theo trận
pháp mà họ đã được tôi luyện kỹ càng, vận dụng pháp lực của toàn quân và trận
pháp, tạo ra sức mạnh vô hình lôi kéo, khống chế huyết khí, oán khí, sát khí, tử
khí, chiến khí... tràn ngập khắp nơi trong không khí, di chuyển theo ý muốn của
họ, biến chúng thành sức mạnh của họ để họ có thể, một mặt ngạnh kháng lại những
đòn tấn công mạnh mẽ theo kiểu ‘vây Ngụy cứu Triệu’ của Thượng Ung Tai, một mặt
dần dần tạo ra đại trận chuyên dùng để vây khốn cao thủ đối phương của Huyết
Luyện Quân: Huyết Hải Thâm Cừu, đại trận pháp. Đại trận này vừa hoàn thành lập
tức hút lấy toàn bộ máu huyết của đám tu giả đã tử trận xung quanh, của Huyết
Trì, kết hợp với oán khí, sát khí, tử khí, chiến khí của những tu giả Huyết Luyện
Quân, của những tu giả đội Nam Quân đã thi cốt vô tồn, của Huyết Trì, pháp bảo
chứa đựng không biết bao nhiêu oan hồn, oán khí và cả chiến khí, sát khí của
hai vị đại tu giả Thượng Ung Tai và Quan Tắc Cổ,.. và biến thành tất cả thành một
thực thể mới có biểu hiện bên ngoài là một biển mây có màu máu tươi chứa đựng một
tà niệm khổng lồ trong chớp mắt ‘nuốt chửng’ cả một vùng không gian rộng lớn với
bán kính lên đến hàng trăm dặm xung quanh, nhấn chìm tất cả các sinh vật, sự vật
trong phạm vi này vào một không gian đặc biệt, một không gian có pháp tắc hoàn
toàn khác biệt với thế giới bên ngoài, một không gian tràn ngập sự khủng bố, nỗi
oán hận và máu huyết do Huyết Luyện Quân tạo ra. Đây là không gian của Huyết
Luyện Quân, là thế giới của họ!
“Huyết Hải
Thâm Cừu! Trận pháp... Tinh
binh... Huyết Luyện Ma Pháp...”
Thân bị vùi trong
đám biển mây huyết khí của đối phương, bị vây chặt không còn đường để chạy trốn,
né tránh, không biết cả phương hướng, trên dưới để xoay sở, đối phó, khắp xung
quanh, chỉ có một màu máu tươi ghê rợn, mùi máu tanh tưởi khiến người buồn nôn
và cảm nhận được tà niệm kinh thế khắp xung quanh, Quan Tắc Cổ lập tức nhận ra
được thủ đoạn, chân tướng diện mục của đối phương. Nhưng lão ta cũng chẳng vì vậy
mà cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn chút nào, mà càng cảm thấy đau đầu thêm nữa.
Công pháp chủ tu của Quan Tắc Cổ là Thiên Long Kiếm Quyết vốn là một trong những
loại công pháp có đế khí hoàng giả cao nhất trong thế giới tu giả, có khả năng
ích tà, từ ma, diệt yêu vô cùng lợi hại. Đối với tất cả những công pháp tà ma,
oán khí thông thường, Quan Tắc Cổ chỉ cần một chút kiếm khí Thiên Long Kiếm
cũng đủ để đánh đối phương tan nát như tương. Nhưng điều này lại hoàn toàn vô
hiệu với Huyết Luyện Ma Pháp. Nếu Thiên Long Kiếm quyết là loại kiếm quyết có
tính chất cao quý, oai nghiêm như một vị hoàng đế đầy quyền uy thì Huyết Luyện
Ma Pháp lại là bộ công pháp mang theo thù oán trầm trọng, phẫn khí tề thiên của
hàng ngàn, hàng vạn những con người ở tận cùng của xã hội, những con người bị cả
thế gian chà đạp, dày xéo đến mức không thể dùng từ con người để hình dung ra
được nữa. Xpactacut khởi nghĩa, cả đế chế La Mã phải rung chuyển. Giặc Hoàng Cân dấy nghĩa, cả triều đại
nhà Hán phải sụp đổ. Bất kỳ ở đâu cũng vậy! Bình thường, thì các vị hoàng đế
luôn ở trên cao khinh miệt nhân thế. Nhưng một khi những con người ở tận cùng của
xã hội đã vùng lên thì đến lượt các vị hoàng đế phải ra ‘quét chùa’. Đứng trước
oán khí, phẫn khí của những con người này, hoàng thiên đế khí chẳng là cái gì cả.
Thậm chí, chính sự cao quý, tôn nghiêm của hoàng đế càng thêm kích thích lòng
thù hận, phẫn nộ đang ẩn sâu bên trong những trái tim đang rực cháy lửa hờn căm
kia, càng làm cho họ thêm điên cuồng và kiên quyết muốn liều mạng hơn bao giờ hết.
Huyết Luyện Ma Pháp chính là sự bùng nổ của những con người đó. Nói Huyết Luyện
Ma Pháp chính là tử địch, khắc tinh của Thiên Long Kiếm Quyết cũng không sai.
Hai bên đụng nhau, ai mạnh hơn sẽ thắng!
Thượng Ung
Tai, Quan Tắc Cổ đồng thời lâm vào khổ nạn. Huyết hải cuồn cuộn xung quanh che
kín mắt họ. Tà khí xung quanh hễ đụng phải thần thức của bọn họ là lập tức xâm
nhập, trong chớp mắt làm ô uế thần thức của, khiến họ không thể không dùng thần
thức để quan sát xung quanh, khiến họ như người tàn tật vừa mù, vừa điếc, không
biết đường đâu làm lần. Huyết khí âm trầm không ngừng điên cuồng hấp thu pháp lực
trên linh tráo của họ, bào mòn linh tráo phòng ngự của họ, đẩy họ vào hoàn cảnh
vô phương phòng thủ. Những đòn kiếm kiếm uy lực trung bình và thấp của họ dễ
dàng bị Huyết Hải nuốt chửng, không để lại chút dấu vết nào hết. Cho dù bọn họ
có muốn vận dụng dụng kiếm quyết mạnh mẽ để công kích hòng dùng sức mạnh để phá
trận đi chăng nữa thì cũng lực bất tòng tâm, không thể thực hiện được vì tên Kết
Đan kỳ cao thủ của đối phương luôn chực chờ sẵn bên cạnh. Hễ gã ta thấy họ bắt
đầu tụ lực để chuẩn bị xuất chiêu là lập tức lao vào điên cuồng tấn công không
cho bọn họ có chút thời gian rảnh rỗi nào để phát chiêu. Phối hợp với gã ta, từ
đám huyết hải, vô số đám quái vật đỏ lòm như máu tươi, nhe nanh giơ vuốt, bất kể
sống chết, ùn ùn lao vào công kích hai người. Bọn quái vật này muốn dùng chiến
thuật biển người, liên tục tấn công khiến cho họ không có thời gian rảnh rỗi để
lấy hơi, vận động pháp lực thi triển kiếm quyết.
‘Kiến đông
cắn chết voi’! Đến tận lúc này, hai vị đại tu sĩ cảm nhận được thấu đáo câu nói
kinh điển này. Nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Hai vị đại
tu sĩ của Thanh Mộc Kiếm Môn đau khổ chống chọi trong Huyết Hải thì Thành Đạt đứng
giữa vị trí trung tâm chỉ huy của Huyết Luyện Quân cũng chẳng sung sướng gì. Gã
phải liên tục bắn pháp quyết thúc dục Huyết Trì trước mặt phun thêm huyết khí,
oán khí, tử khí nhiều hơn nữa, vừa phải không ngừng điều động đội Huyết Luyện
Quân, liên tục biến đổi Huyết Hải Thâm Cừu đại trận, vây khốn hai vị đại tu giả
mạnh mẽ kia, không cho họ có bất kỳ cơ hội nào thoát khốn hay trở mình. Càng
ngày, gã càng cảm nhận sâu sắc thực lực kinh người của hai vị đại tu giả đang bị
vây khốn kia. Các đòn tấn công của bọn họ đều không thể vận dụng được quá ba phần
pháp lực và uy lực của kiếm quyết nhưng vẫn mạnh mẽ đến mức khiến cho hơn một
ngàn Huyết Luyện Quân của gã phải nhận những thương tổn trầm trọng. Bước chân họ
loạng choạng như kẻ say rượu. Máu mồm, máu mũi bọn họ phun ra liên tục. Rồi
nhanh chóng bị trận pháp hút đi, hòa nhập vào huyết hải xung quanh. Toàn quân
giống như một đám thương bệnh binh thảm hại, yếu ớt vô cùng. Nếu không phải là
Huyết Luyện Ma Pháp là loại công pháp đặc biệt chuyên về chiến đấu, luôn có
hàng chục thủ đoạn có thể khiến cho binh linh dẫu bị tổn thương trầm trọng vẫn
có thể tiếp tục chiến đấu, một cách mạnh mẽ như không; nếu không phải trước
nay, Thành Đạt không hề hà tiện tiêu tốn vô số linh đan diệu dược tẩm bổ cho bọn
họ, giúp bọn họ có một căn cơ vững chắc, một cơ thể khỏe mạnh; nếu không phải
trên mình bọn họ đang mặc những bộ Huyết Luyện Chiến Giáp, những bộ chiến giáp
đặc biệt danh riêng cho tu giả tu luyện Huyết Luyện Ma Pháp, có khả năng đem một
phần lực công kích của đối phương truyền ngược lại vào trận pháp Huyết Hải, một
phần truyền xuống đất, giúp họ giảm nhẹ không ít gánh nặng; nếu không phải đại
trận pháp Huyết Hải Thâm Cừu thần diệu đến khó tin, không chỉ có thể vây địch,
tấn công kẻ địch mà còn có thể hấp thu một phần sức công kích của kẻ địch rồi
trả lại chính kẻ địch, giảm nhẹ gánh nặng lên những tu giả lập trận; nếu không
phải Thành Đạt tinh thông trận pháp lại có nhãn quan sắc bén phi thường có thể
đoán định được chính xác dự định sắp tới của đối phương, từ đó điều chỉnh trận
pháp, giúp Huyết Luyện Quân tránh nặng tìm nhẹ, tiết kiệm không ít máu huyết mà
vẫn đạt được mục tiêu khốn địch... nếu như không có biết bao yếu tố như vậy kết
hợp lại một cách vô cùng xảo diệu thì trận pháp Huyết Hải Thâm Cừu này dù có mạnh
mẽ, huyền diệu hơn nữa cũng đừng hòng vây khốn được hai vị đại tu giả Kết Đan kỳ
này lâu đến như vậy, mà dù có vây khốn được thì đám tinh binh Huyết Luyện Quân
này cũng chẳng mấy người còn sống sót khi trận chiến kết thúc. Trận chiến này
thực sự đã vượt quá xa mọi tính toán của Thành Đạt. Đấy là còn nhờ gã đã cẩn thận
chớp cơ hội khi một vị đại tu giả Kết Đan kỳ của đối phương đi vắng và còn dùng
kế ‘tiêu binh’, điều một gã cao thủ Kết Đan kỳ trong đội ngũ của đối phương đi
nơi khác. Nếu không, kẻ thảm bại chắc chắn sẽ là gã.
‘Kiếm tu.
Nhất kiếm phá vạn pháp!’ Thành Đạt cuối cùng cũng hiểu được tại sao câu nói đầy
kiêu ngạo này có thể tồn tại lâu như vậy trong thế giới đầy sóng gió như thế giới
tu giả.
Thành Đạt
lo âu nhìn biển huyết khí rồi nhìn Huyết Trì đang lơ lửng trước mặt. Huyết khí
rõ ràng không đủ. Cứ tiếp tục thế này thì dù cho gã có cố gắng đến đâu đi chăng
nữa thì chẳng mấy chốc đại trận này cũng vì không đủ máu huyết và oán khí để
duy trì mà tự động tiêu tan. Lúc đó thì... Sắc mặt Thành Đạt âm trầm như nước.
Gã lập tức ra lệnh cho Huyết Luyện Quân một lần nữa biến trận. Huyết hải dưới sự
điều động của Huyết Luyện Quân liền rẽ ra, mở ra một lối đi, làm ba đội quân
cũng bị vây trong đại trận của Thành Đạt hiện ra. Thành Đạt cao giọng ra lệnh
“Vệ Phòng,
Tuần Giáo. Dẫn hai tiểu đội đi tập hợp hai đội quân Nam Quân và Bắc Quân lại,
tiến thẳng vào Thanh Mộc Kiếm Môn. Kẻ nào đầu hàng thì tha, chống cự, giết!”
Giọng nói lạnh
băng khiến hai tên sĩ quan chỉ huy kia giật mình. Nãy giờ bị vây khốn trong huyết
hải, dù biết đây là trận pháp của ông chủ và ông chủ sẽ không làm khó dễ bọn họ
nhưng tình cảnh có mắt như mù có tai như điếc làm cho bọn họ khốn khổ không sao
nói hết. Ai trên đời có thể bình tĩnh khi bản thân bị bịt mắt bịt tai ngay giữa
chiến trường khốc liệt cỡ này chứ! Chính vì vậy khi biển mây rẽ ra, nhìn thấy lại
đồng bạn bên cạnh, cả bọn giống như được đại xá, miễn xá mọi tội lỗi, vui mừng
không để đâu cho hết. Đến lúc này thành quả của những cuộc huấn luyện tàn khốc
trước kia mới thể hiện ra. Đám người này nhanh chóng áp chế sự phấn khích trong
lòng, nhanh chóng bay đi làm nhiệm vụ được giao. Việc tập hợp đám lính mới đang
hoảng loạn thành đội ngũ đàng hoàng không phải là việc dễ dàng nhưng vẫn không
quá khó với những kẻ này và nếu so sánh với việc tiếp tục đứng im tại chỗ mà
giương mắt nhìn biển máu vô tận xung quanh thì nhiệm vụ này dễ chịu hơn nhiều.
Chẳng bao lâu sau, từ trong sơn cốc của Thanh Mộc Kiếm Môn đã vang lên tiếng
chém giết, la hét tuyệt vọng của những con người tội nghiệp. Thanh Mộc Kiếm Môn
là một môn phái đã có đến hàng ngàn năm lịch sử. Hầu hết đệ tử đều rất trung
thành với môn phái, thà chết không hàng. Nhiều người trong số họ còn hung hãn,
liều chết đánh trả lại hai đội Nam Quân, Bắc Quân của Thành Đạt, gây cho đội
quân này những thương vong nho nhỏ. Nhưng đó chẳng qua chỉ là sự giẫy chết cuối
cùng của một con quái vật khổng lồ mà thôi. Cho dù trong đám môn hạ, đệ tử của
Thanh Mộc Kiếm Môn có không ít cao thủ nhưng bọn họ đều quá phân tán, đơn độc
chiến đấu trong vô vọng, lại đã bị Huyết hải vây chặt một khoảng thời gian, còn
chứng kiến tận mắt việc hai vị trưởng bối mà thường ngày họ vẫn kính ngưỡng như
thần linh bị vây khốn, không rõ sống chết nên không thể nào tập trung tinh thần
chiến đấu như bình thường được mà chỉ là liều chết kháng cự mà thôi. Với tình cảnh
đó, làm sao họ có thể chống lại được hàng ngàn quân chính quy có các sĩ quan đầy
kinh nghiệm chiến đấu đoàn đội chỉ huy của Thành Đạt, cho dù hai đội tân quân
này còn lâu mới đủ tư cách gọi là tinh nhuệ. Huyết hải lập tức được cung cấp một
lượng máu huyết và oán hồn không nhỏ, tiếp thêm năng lượng tiếp tục tranh đấu với
hai đại nhân vật trên kia.
Chiến trận
dù kịch liệt đến đâu cũng phải kết thúc. Thành Đạt nắm hết thiên thời, địa lợi,
nhân hòa, dễ dàng nắm chặt quyền chủ động trong cuộc chiến, từ từ dồn hai vị
cao thủ đang bị phân tán ở hai nơi khác nhau vào bước đường cùng, chỉ cần chờ
cơ hội là dứt điểm mà thôi. Hai vị đại tu giả Thượng Ung Tai và Quan Tắc Cổ đã
hoàn toàn rơi vào tuyệt cảnh. Pháp lực toàn thân họ đã bị tiêu hao gần hết, đòn
đánh ra yếu ớt vô lực. Sợi dây căng thẳng thần kinh của họ đã đứt từ bao giờ.
Tinh thần bọn họ mệt mỏi đến mức sụp đổ hoàn toàn, chỉ muốn mau chóng kết thúc
trận chiến khốc liệt này để được giải thoát hoàn toàn bản thân. Nhưng đừng có
vì thế mà coi thường bọn họ. Sư tử dù sắp chết cũng vẫn là sư tử. Bọn họ hoàn
toàn trái ngược với lão Trần Khoáng yếu hèn chủ bại kia, chỉ mới trọng thương một
chút là đã lập tức đầu hàng vô điều kiện. Bọn họ là những chiến binh đầy sức mạnh
và lòng kiêu hãnh. Dù đã như nỏ cứng căng quá sức, chỉ còn dựa vào chút hơi tàn
cuối cùng để chống cự, bảo vệ chút danh dự còn lại của mình nhưng họ vẫn cứ
nguy hiểm vô cùng. Chỉ cần đối phương sơ xảy một chút thì... ván cờ lật ngược
ngay những giây phút cuối cùng cũng không phải là không thể!
Thành Đạt
hiểu điều đó nên gã không chút vội vàng, nóng nảy. Gã tiếp tục chỉ huy thuộc hạ
tấn công liên tục vừa chờ cơ hội để kết liễu hai đối thủ khó nhằn này. Và cơ hội
đã đến. Thành Đạt lạnh nhạt ra lệnh ‘cất vó’. Huyết Luyện Quân biến trận thêm một
lần nữa. Huyết Hải Thâm Cừu lập tức co dút lại thanh chỉ còn vài trăm trượng
quanh hai vị đại tu giả.
Quan Tắc Cổ
cảm thấy toàn thân như bị một cỗ cường lực khủng khiếp khóa chặt cứng. Không
khí chung quanh lão đột nhiên nặng nề như đá núi, mạnh mẽ ngưng đọng lại. Lão
thử lay động cơ thể, mỗi động tác đều vô cùng gian nan như bị ai đó trói chặt vậy.
‘Xong rồi!
Rốt cuộc tất cả đã kết thúc! Một đời tranh đấu, cướp đoạt, chém giết đã kết
thúc! Cát bụi về với cát bụi!’
Quan Tắc Cổ
thản nhiên nghĩ như vậy khi tên Huyết Yêu Kim Đan như một bóng ma, đâm thanh kiếm
đầy máu huyết của gã vào cơ thể lão. Cơ thể Quan Tắc Cổ cứng đờ. Lão dường như
có thể nghe thấy cả những tiếng bước chân nhè nhẹ của tử thần đang tiến đến bên
cạnh lão, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát phá vỡ kinh mạch của lão, hút lấy máu huyết,
hồn phách của lão và chụp một cái túi đen ngòm, kín mít lên đầu lão.
Thiên Long
Kiếm Quan Tắc Cổ, cao thủ uy chấn một phương, danh vang bốn bể, cứ thế nhẹ
nhàng chia tay thế giới. Cách ông ta không xa, vị sư huynh thân thiết mấy trăm
năm của ông ta, người đã từng cùng ông ta vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần
cũng bị vô số kiếm mang của đội quân Cao Thủ của Thành Đạt biến thành một đống
máu. Phía dưới đất, Thành Đạt lại thi pháp lên Huyết Trì, thu lấy toàn bộ những
thi thể và hồn phách của họ.
Thành Đạt
không hề hay biết rằng cách chỗ gã khá xa, một nhóm người không biết đã đứng tại
đó, quan sát bọn họ từ khi nào. Nhóm người này chỉ có năm người, hai nữ, ba
nam, vẻ bề ngoài không có gì đặc biệt nhưng chỉ riêng việc họ có thể ngay trong
phạm vi của Huyết Hải Thâm Cừu đại trận mà không hề bị đại trận này ảnh hưởng
và chủ trận là Thành Đạt không hề phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ thì có thể
thấy được rằng bọn họ đều là những tuyệt thế cao nhân, pháp lực phi phàm hay ít
nhất là kiến thức về đại trận Huyết Hải Thâm Cừu của bọn họ hoàn toàn vượt qua
Thành Đạt, không phải chỉ một hai lần.
“Thực là một
chiến tướng đáng sợ!” Một người đàn ông trung niên thở dài, chép miệng than.
Người thanh
niên duy nhất trong đoàn người nghe vậy gật đầu nói
“Mưu kế
thâm sâu! Đoán định tình huống chính xác. Trong chiến cuộc căng thẳng vẫn giữ
được cái nhìn tổng quát đầy bình tĩnh và sắc bén, không bị ngoại cảnh chi phối,
đưa ra những thay đổi phù hợp với tình hình thực tế một cách chuẩn xác và nhanh
chóng. Tuy vẫn còn nhiều động tác dư thừa, chứng tỏ kinh nghiệm chiến đấu và kiến
thức cơ bản còn nhiều hạn chế nhưng những điều đó đều có thể dễ dàng bồi dưỡng
được. Thực là một viên tướng tài hiếm có! Không ngờ định đến gặp Thiên Long Kiếm
thì lại gặp được một thiên tài cỡ này. Nên chiêu mộ gã ta thế nào đây?”
“Gã ta vừa
chiến thắng lớn như vậy. Không thể dùng thủ đoạn bình thường mà chiêu mộ được!
Bằng không, sau này rất khó có thể hoàn toàn khống chế gã.” Một thiếu nữ có
dáng vẻ yểu điệu trong đoàn người nhẹ nhàng nói.
Những người
khác đều gật đầu tán đồng không phản bác chút gì cả.