Việc Thành
Đạt tiến hành đột phá cảnh giới Trúc Cơ kỳ tiến lên cảnh giới Ngưng Dịch kỳ làm
cho đám thủ hạ của gã kinh ngạc. Bọn họ đều biết gã mới chỉ bước đến ngưỡng cửa
Ngưng Dịch kỳ gần đây và đều nghĩ rằng gã ta sẽ dừng lại ở cảnh giới này một thời
gian để củng cố và bồi dưỡng cho cơ thể mình, đưa cơ thể đến trình độ hoàn mỹ
nhất rồi mới tiến hành đột phá vào Ngưng Dịch kỳ và dù có tiến hành Ngưng Dịch
thì chắc chắn gã phải mất hàng tháng trời tĩnh dưỡng để cho cơ thể có thể thích
nghi với tình trạng mới và để tiêu trừ hết các ẩn họa. Nhưng sự thực trước mắt
làm bọn họ không dám tin vào mắt mình. Thành Đạt không chỉ đã tiến vào Ngưng Dịch
Kỳ mà còn không hề nghỉ ngơi, tích dưỡng gì hết. Họ đều cảm nhận được những
linh lực hỗn loạn đang ẩn hiện trong cơ thể gã và biết được điều đó có ý nghĩa
gì. Tại sao ông chủ vội vàng ngưng dịch đến vậy? Tại sao ông chủ không nghỉ
ngơi tĩnh dưỡng? Đám thủ hạ của gã đều là những người thông minh, đều có thể
đoán ra được phần nào nguyên nhân của việc này. Thời gian sắp tới của bọn họ e
rằng sẽ không dễ sống!
“Chúc mừng
ông chủ đột phá được Ngưng Dịch kỳ!”
“Chúc mừng
ông chủ đại công cáo thành!”
“Tốc độ tu
luyện của ông chủ thật sự khiến cho đám ngu muội chúng tôi phải xấu hổ!”
....
Dù có thế
nào đi chăng nữa, đám thủ hạ này cũng biết công việc của chúng lúc này không phải
quản việc của Thành Đạt mà là làm ‘phận sự’ của kẻ bề tôi, liên tục đưa ra những
lời tán dương không ngớt. Dù những lời tán dương này có vẻ thô lỗ và cũng biết
tất cả đều chỉ là ‘khẩu thị tâm phi’, trắng trợn đổi trắng thay đen, biến dở
thành tốt, biến một việc làm ngu xuẩn, thành một việc có thể nói là kinh thiên
động địa, khiến người người đều ngả đầu kính phục, giống như lũ quan lại tung
hô bọn hoàng đế của mỗi quốc gia là ‘vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế’ hay ‘văn
tài võ đức’, ‘anh minh thần võ’... nhưng Thành Đạt cũng không khỏi cảm thấy ngất
ngây, khoan khoái trong lòng, im lặng nhắm mắt tận hưởng đãi ngộ đặc biệt mà chỉ
những người có quyền lực mới có thể hưởng thụ này (cấm chế của gã gài lên người
bọn họ không cấm họ nói dối trong trường hợp này).
Nghe ca tụng
mãi cũng chán tai, sau khi cảm thấy đã đủ, Thành Đạt ngắt lời dàn đồng ca này bằng
cách hỏi bọn họ về tình hình công việc và sắp xếp mà gã đã giao cho họ. Bọn thủ
hạ thành tinh lập tức hiểu ý vội cắt những lời ca tụng mà quay sang thành thật
báo cáo sự vụ. Nghe xong đâu đấy, Thành Đạt gật đầu hài lòng rồi lại hững hờ
nói
“Cao Sơn,
thứ ta yêu cầu ngươi làm làm đến đâu rồi.”
Tên Cao Sơn
vội vàng lấy trong túi ra một quyển sách mỏng, bước lên trên đại điện, hai tay
cung kính dâng lên cho Thành Đạt. Thành Đạt đón lấy quyển sách, vẫy tay ra hiệu
cho gã lùi lại. Gã ung dung cho thần thức chìm vào trong quyển sách và chiêm
nghiệm những thứ trong đó. Rất lâu sau, Thành Đạt mở mắt ra cười nhẹ một tiếng
và nói
“Làm rất tốt!
Tất cả những thứ ta cần đều đã có đủ, chỉ còn mỗi một việc nữa là xong mà
thôi.”
Nói đến
đây, Thành Đạt đứng phắt dậy, dùng ánh mắt tràn ngập chiến ý lăng lệ quét nhìn
đám thủ hạ dưới kia rồi lạnh nhạt nói
“Nghe đây!
Mục tiêu tấn công lần này của chúng ta là Thanh Mộc Kiếm Môn. Mười phút nữa sẽ
xuất phát. Ngoài một ngàn đệ tử Luyện Khí kỳ đến thuê linh điền của bản phái để
sinh sống và những nhân viên phi chiến đấu ra, tất cả mọi môn hạ đều phải tham
gia cuộc chiến này.”
Mệnh lệnh vừa
đưa ra, tất cả đám thủ hạ của Thành Đạt đều tái mặt như gà cắt tiết. Họ đều đã
đoán được rằng lần này nhiệm vụ ông chủ giao cho họ tuyệt không đơn giản nhưng
không ngờ nhiệm vụ này lại kinh khủng đến như thế này. Họ có nằm mơ cũng không
thể ngờ được ông chủ lại to gan lớn mật đến như vậy. Với thực lực hiện tại
trong tay mà cũng dám mưu đồ với một môn phái danh tiếng lẫy lừng như Thanh Mộc
Kiếm Môn. Đây chẳng phải là đi tìm chết hay sao?
‘Ông chủ
điên rồi! Điên thật rồi!’
Tất cả bọn
họ đều gào lên trong đầu như vậy nhưng không dám có nói bất kỳ một câu phản đối
nào cả, vội vàng dời khỏi đại điện đi làm việc cần làm. Không ít người còn
nhanh chóng quyết viết di trúc, chuẩn bị hậu sự cho bản thân. Tất cả bọn họ đều
nhất trí chuyến đi này thực chất là một hành động ‘tống tử’ chứ không còn là một
cuộc viễn chinh, thu hoạch như bao lần mà họ đã tham gia nữa. Ông chủ thật sự
quá điên cuồng mà.
Trong thế
giới tu giả này có tồn tại một chủng loại được gọi là yêu quái, thực chất là
tên gọi chung của tất cả các chủng loại, giống nòi có trí tuệ và pháp lực như
con người nhưng lại không phải là người. Cơ thể yêu quái có chứa đại lượng linh
khí vô cùng đặc thù nên có nhiều hiệu dụng rất thần kỳ, được sử dụng rất nhiều
trong luyện đan, luyện khí cao cấp. Nội đan, máu thịt, các cơ quan nội tạng của
yêu quái là những nguyên liệu luyện chế linh đan cao cấp tốt nhất. Da lông của
chúng đều là những tài liệu tuyệt hảo để luyện chế linh giáp, pháp khí không
gian, phi hành... Xương cốt, nanh vuốt đều là phôi để tôi luyện ra các pháp bảo
chiến đấu, công kích vô cùng sắc bén, không gì không thể phá. Mọi bộ phận trên
cơ thể yêu quái đều là hàng thượng phẩm, rất được các tu giả cao cấp săn tìm,
chào đón. Giá trị của chúng vì vậy cũng cực kỳ cao. Thu hút không biết bao
nhiêu tu giả đủ các cấp độ liều mạng đi khắp nơi tìm giết yêu quái. Nhưng yêu
quái không phải là hươu nai ngoan hiền vô hại mà là những con hổ, con sói hung
hãn tuyệt luân. Việc chém giết yêu quái, không phải là một công việc dễ dàng
đơn giản, nếu không muốn nói là cực kỳ hung hiểm, thập tử nhất sinh. Những tu
giả có thể thành danh trong đám thợ săn liều mạng này, không ai không phải là
tuyệt thế cao thủ. Các tổ chức có thể phất lên nhờ săn bắn yêu quái không tổ chức
nào là kém cỏi. Lực chiến đấu của bọn họ đều không thể dùng mắt thường để tính
toán được.
Mục tiêu lần
này của Thành Đạt, Thanh Mộc Kiếm Môn chính là một trong số hai môn phái duy nhất
trong vùng Sơn Đông này nổi lên nhờ săn bắt yêu quái. Môn phái này về nhân số
thì không có chút gì đáng gọi là ấn tượng. Số môn hạ đệ tử: một ngàn người.
Trong đó, Trúc Cơ kỳ tu giả có tám người, Ngưng Dịch kỳ có hai người, không có
quân đội chuyên trách chiến đấu riêng. Nhưng sức mạnh của môn phái này lại hoàn
toàn đủ để khiến cho khắp vùng Sơn Đông phải khiếp sợ vì họ có đến bốn tu giả Kết
Đan kỳ (Tại nơi đây, ngoài Sơn Đông Phái thì chỉ còn một môn phái Đại Giang
Tông là có số tu giả Kết Đan kỳ vượt quá con số này.). Điều khiếp hãi nhất là cả
bốn người này đều là những cao thủ thành danh từ những cuộc đi săn yêu quái. Đặc
biệt là cao thủ đệ nhất của Thanh Mộc Kiếm Môn, Thiên Long Kiếm Quan Tắc Cổ, một
kiếm tu danh tiếng lẫy lừng, từng trong một đêm liên tiếp đánh bại bảy tu giả Kết
Đan kỳ khác. Có những vị cao thủ như vậy trấn giữ, Thanh Mộc Kiếm Môn thực sự
là một con ngáo ộp khủng khiếp, không ai muốn động chạm đến.
Trong đại
điện Mộc Kiếm Đường của Thanh Mộc Kiếm Môn, lúc này có hai người đang an tọa
trên ghế cao, thản nhiên thưởng trà vừa trò chuyện. Một người là một vị trung
niên mặt vuông, râu ngắn, thần sắc uy nghiêm, không giận mà uy. Một vị lão
nhân, râu tóc bạc trắng như cước, thân hình quắc thước, thẳng băng như một
thanh cổ kiếm, kiếm khí bức người, oai khí sâm nghiêm, có cảm giác giống như một
vị hoàng giả oai nghiêm, người người kính phục. Đây chính là hai trong bốn vị đại
trưởng lão, mái nhà che chắn của Thanh Mộc Kiếm Môn. Người không giận mà uy là
đại trưởng lão Thương Ung Tai còn người có khí thế của một hoàng giả là nhị trưởng
lão, Quan Tắc Cổ. Lý do mà họ họp mặt tại đây để bàn luận công việc, chính là
vì có tin các đoàn sứ giả của Lục Đại đều đã đến Tĩnh Thiên Quốc, lực lượng của
mỗi đoàn này đều khá rầm rộ, mỗi đoàn đều có bốn đến năm vị tu giả Kết Đan kỳ tầng
thứ bảy, thứ tám danh tiếng vang dội đi theo. Thực lực như vậy thực khiến người
ta phải kinh sợ.
“Sư đệ và
Thanh Đằng tiên tử trong đoàn sứ giả của Ngọc Đế Quan là chỗ thâm giao với
nhau.Thanh Đằng Tiên Tử lần này cũng có mặt trong đoàn sứ giả của Ngọc Đế Quan
đến bổn quốc, liệu đệ có để liên lạc một chút với Thanh Đằng tiên tử không?”
Quan Tắc Cổ
không chút do dự lắc đầu:
“Đệ đã thử
liên lạc với Thanh Đằng Tiên Tử rồi nhưng không có nhận được hồi âm! Tuy nhiên
lý do mà bọn họ đến đây chắc chắn không nằm ngoài dự đoán của chúng ta đâu. Có
đến chín phần là do tin tức về sự xuất hiện của bộ kiếm quyết bậc tám trong hội
đấu giá của Tụ Bảo Hội mà thôi!”
Thượng Ung
Tai rõ ràng cũng đồng ý với vị sư đệ này nên cũng nhè nhẹ gật đầu đồng thuật. Bất
cứ loại công pháp, pháp quyết tu luyện pháp thuật nào một khi đã đạt đến bậc ba
thì đều có thể coi là thượng phẩm. Trong các tông phái nho nhỏ như Thanh Mộc Kiếm
Môn bọn họ, đây đều được coi là phần thưởng dành cho các đệ tử có đóng góp nhất
định cho môn phái. Những công pháp, pháp quyết đạt đến tầng thứ sáu trở lên được
coi là tinh phẩm, cực kỳ quý hiếm, chỉ có thể dựa vào may mắn mà có được, không
thể dùng sức trâu bò, nỗ lực tìm kiếm mà hi vọng thành công.Toàn bộ vùng Sơn
Đông chỉ có Thanh Mộc Kiếm Môn của họ và Sơn Đông Phái, môn phái chưởng quản cả
khu vực này là mỗi nhà có một bộ công pháp lục phẩm. Đây cũng là nguyên nhân
chính khiến cho thực lực chiến đấu của của hai nhà lại mạnh mẽ hơn hẳn so với
các môn phái khác. Thể hiện rõ nhất là khả năng chiến đấu kinh người của Quan Tắc
Cổ trong lớp tu giả đồng giai. Còn công pháp, pháp quyết bậc tám... ha ha ha...
Đây chắc chắn là vật có thể dùng cụm từ ‘Thiên Hạ chí bảo’ để chỉ rồi. Đừng nói
đến những môn phái nho nhỏ như bọn họ, đến cả những đại môn phái, có Nguyên Anh
kỳ cao thủ tọa trấn, thế lực sâu không thể lường cũng luôn luôn khát cầu, thậm
chí dùng mọi thủ đoạn để truy tìm, sẵn sàng giết nhầm hơn bỏ sót bất kỳ kẻ nào,
môn phái nào có chút tin tức manh nha về bảo vật cỡ này. Gần đây, Tụ Bảo Hội
không hiểu từ đâu mà có được một bộ kiếm quyết cấp tám. Tụ Bảo Hội hội chủ dù
to gan lớn mật cũng không dám một mình nuốt trọn bảo vật cấp này, chỉ hi vọng
có thể đổi nó lấy những lợi ích phù hợp với khả năng của bọn họ mà thôi. Nguyên
bản, Tụ Bảo Hội hội chủ muốn đem dâng bảo vật lên cho Ma Kiếm Cung, một trong lục
đại môn phái có quan hệ hữu hảo với bọn họ để cầu trợ. Nhưng giấy không bọc được
lửa, năm đại phái còn lại không biết vì nguyên nhân gì mà đều nhanh chóng biết
được tin này, đồng loạt ép đến. Tụ Bảo Hội không dám đắc tội với bất kỳ một ai
trong bọn họ nên đành phải dùng thủ đoạn đơn giản là nhân khi diễn ra đại hội
thương mại tại Tụ Bảo Sơn của họ sẽ đem vật này ra bán đấu giá. Các đại môn
phái lúc đó sẽ tự ‘nói chuyện’ với nhau để quyết định xem bảo vật này sẽ thuộc
về ai.
Đám người
Thượng Ung Tai đều từ các nguồn khác nhau biết được thông tin này nhưng đều
không dám khẳng định chắc chắn các đoàn sứ giả của sáu đại môn phái kia đến
Tĩnh Thiên Quốc đều chỉ có mục đích đơn giản như vậy. Dù sao việc người của các
đại môn phái giả vờ đi làm những việc lặt nhặt rồi nhân lúc các môn phái địa
phương không để ý lập tức ra tay thôn tính đối phương hay dựng lên một đám bù
nhìn làm tay sai cho bọn họ khống chế các môn phái nhỏ yếu bản địa hay những việc
tương tự như vậy, không phải chỉ diễn ra vài lần trong lịch sử của thế giới tu
giả này. Mồi ngon trước mắt, chẳng mấy con sói chịu bỏ qua. Thiên hạ dù luôn
nói những lời cao thượng, lễ nghĩa nhưng chẳng ai trên đời này chê lợi ích, thế
lực quá nhiều cả!
“Nước đến
thì đất ngăn. Binh đến thì tướng chặn. Sư huynh cần gì phải lo lắng!” Quan Tắc
Cổ lãnh đạm “Thực lực của đám người đó tuy mạnh nhưng thực lực của chúng ta
cũng đâu có yếu. Chúng ta tuy không thể đủ sức làm gì được họ nhưng lực lượng để
tự bảo vệ mình thì vẫn còn dư. Cao thủ Kết Đan kỳ? Hừ... Loại tu giả đẳng cấp
này chết dưới kiếm của ta cũng không ít đâu!”
Thượng Ung
Tai gật đầu tán đồng nhưng vẫn lo lắng nói
“Nếu cả bốn
sư huynh đệ chúng ta cùng họp mặt đông đủ thì không có gì để nói. Đáng tiếc! Tứ
muội ra ngoài du lịch đã lâu năm, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì cả, chẳng biết
bao năm nữa mới về. Tam đệ thì gần đây nhận được thông tin tình báo về tọa lạc
của Băng Tuyết Long, thứ tài liệu tối quan trọng, để cậu ấy có thể luyện chế ra
Băng Long Đan, giúp cậu ấy nhanh chóng hoàn thành tu luyện công pháp Băng Long
Kiếm Quyết nên cũng đã xuất môn. Trong vòng vài tháng tới, khó có thể về được!
Dù không muốn chút nào, ta cũng phải nói rằng bây giờ là thời điểm sức chiến đấu
của bản môn yếu ớt nhất. Nếu như bị ngoại địch công kích lúc này. Dù ta và đệ
có hợp lực để đẩy lùi bọn chúng thì chúng ta e cũng chẳng còn dư lực để đối phó
với những kẻ đến hôi của tiếp sau.”
Quan Tắc Cổ
nghe vậy thì cau mày khó chịu nhưng cũng không phản bác câu nào. Ông biết những
lời sư huynh của ông vừa nói tuy có chút khó nghe nhưng lại là sự thật không thể
chối cãi. Càng nghĩ, ông càng cảm thấy giận vị sư đệ nóng tính, bộp chộp, đã
hơn hai trăm tuổi rồi mà vẫn hành xử thiếu suy nghĩ như một đứa trẻ kia. Cậu ta
đã biết tình hình của Tĩnh Thiên Quốc bây giờ căng thẳng thế nào, lại hiểu rõ
tình trạng khó khăn của môn phái vậy mà vẫn cứ chỉ vì một thông tin tình báo
không chính xác mà lập tức xuất môn, mặc kệ an nguy của môn phái trong thời khắc
đầy phức tạp này. Hành động này không phải là lỗ mãng, vô trách nhiệm không
thôi nữa mà còn là một hành động rồ dại, coi thường sinh tử của toàn môn phái.
Đúng lúc
đó, Thượng Ung Tai và Quan Tắc Cổ đều giật mình, kinh hãi vì cảm nhận được một
luồng sát khí cực kỳ ghê gớm bất thần ập đến. Tiếp đó, một tên đệ tử của Thanh
Mộc Kiếm Môn lảo đảo chạy từ bên ngoài vào hốt hoảng nói
“Khởi... khởi
bẩm hai vị trưởng lão! Có... có người đánh đến cửa!”
Cả hai vị
cao thủ kết đan kỳ đồng loạt tái mặt. Điều họ lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã xảy
ra rồi. Nhưng cả hai đều không phải người thường nên nhanh chóng áp chế nỗi lo
lắng trong lòng, từ từ đứng dậy khỏi ghế. Thượng Ung Tai nhẹ nhàng vuốt râu vừa
cười dài nói thản nhiên như không
“Hay lắm!
Lâu quá rồi mới có cơ hội vận động một chút! Sư đệ! Mời!”
Quan Tắc Cổ
cũng đĩnh đạc làm động tác khách sáo với sư huynh rồi ung dung cùng sư huynh từ
tốn sóng vai bước đi ra khỏi đại điện, đúng với phong phạm của một cao thủ
thành danh, người người mến mộ.
***
• Chú ý: Vì
tên tác giả đặt cho các nhân vật có dùng chút từ cổ hay Hán Việt cũng chẳng rõ.
Đây là những từ mà tác giả vô tình tìm được từ một nguồn truyện dân gian Việt
Nam (truyện Trạng Quỳnh chứ không phải chôm của bọn Tàu Bựa) nên sợ bạn đọc
không hiểu hay hiểu nhầm, tác giả có đôi điều giải thích ngắn như sau
• Tắc Cổ:
Hành động theo phép tắc cổ. Quan Tắc Cổ là thần tử, quan lại hành động theo
phép tắc xưa, theo quan điểm nho học thì đây là phép trị nước tốt nhất.
• Ung Tai:
Hòa vui. Thượng Ung Tai là các vị ‘bề trên’ đối xử với người dưới một cách vui
vẻ, hòa nhã, theo quan điểm nho học là cách đối xử với người khác tốt nhất.