Thành Đạt nửa
nằm nửa ngồi trên chiếc ngai tuyệt đẹp giữa một đại điện tường một thời hoàng
nhoáng nhưng giờ đã hoàn toàn tan hoang, đổ nát, sau màn hôi của của đám người
ngoài. Gã đang suy nghĩ về thông tin của Đầu Đen kia. Số hàng đó, dứt khoát gã
phải lấy và phải lấy ngay tức khắc. Số lượng kẻ địch không nhiều, gã hoàn toàn
có thể cử một nhóm thổ phỉ trong số đám thổ phỉ đã bị gã khống chế lúc nãy. Chỉ
như vậy thôi cũng chắc chắn mang lại thắng lợi và tài sản cho gã. Nhưng gã
không ngu ngốc đến mức thực sự làm như vậy. Bọn khốn đó đang trong giai đoạn
rèn giũa để giảm bớt ngạo khí trong người. Bây giờ, không phải là lúc để cho bọn
chúng có thêm cơ hội và điều kiện để gia tăng lòng kiêu ngạo. Đội quân Huyết
Luyện cũng không thể dùng được. Bọn họ quá đông và thực lưc các cá thể thành
viên thì lại quá yếu. Nội việc di chuyển cũng mất rất nhiều thời gian, công sức
và dễ thu hút sự chú ý của kẻ địch. Hơn nữa, để một đội quân còn ở giai đoạn
phôi thai như họ đi chiến đấu liên tục như vậy cũng không phải là một việc khôn
ngoan. Xem ra gã chỉ có thể dùng đến tên Huyết Yêu Kim Đan, lá bài cuối cùng
trong tay gã hiện tại cho việc này. Suy nghĩ một hồi thấy không còn cách nào tốt
hơn, Thành Đạt liền ném cho tên Huyết Yêu Kim Đan một đống túi không gian và cả
nạp giới chứa đồ rồi ra lệnh cho gã đi thực hiện vụ cướp phá này.
Mệnh lệnh
nhanh chóng được hoàn thành. Một đám tu giả Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ cơ bản
không hề có một chút cơ hội nào khi bị một huyết yêu có thực lực tương đương với
một đại tu sĩ Kết Đan kỳ bất ngờ đột kích. Tên Huyết Yêu Kim Đan nhanh chóng
mang về cho Thành Đạt một lượng tài phú có giá trị kinh người. Đáng tiếc. Hầu hết
số chiến lợi phẩm lần này chỉ là những thứ quý hiếm có giá trị cao chứ không phải
là những thứ Thành Đạt đang cần gấp. Thứ khiến gã động tâm nhiều nhất là các loại
công pháp, pháp quyết, sách vở quý hiếm, khó mua được trên các cửa hàng chính
quy. Nhưng cũng chỉ có vài quyển binh pháp, trận pháp là có giá trị thực tiễn
ngay bây giờ. Những thứ khác chỉ có thể để từ từ nghiên cứu hay dùng làm phần
thưởng cho đám quân thuộc đội Cao Thủ mà thôi. Thu hoạch nhiều nhất không ngờ vẫn
là những pháp bảo và tài liệu, tất cả đều tứ phẩm trở lên. Thậm chí còn có cả
hai món pháp bảo ngũ phẩm cùng một cái nạp giới tứ phẩm cực kỳ quý giá và có
giá trị thực tiễn cao. Nhưng những thứ mà Thành Đạt cần nhất như linh đan tăng
tiến công lực cấp thấp (cấp cao thì có vài viên) hay linh dược trị thương trị độc,
phục hồi công lực khi chiến đấu thì lại không hề có mặt ở đây. Điều này cũng chẳng
có gì là lạ khi đây là kho hàng của một tổ chức gian phi chứ không phải là kho
hàng của một cửa hàng buôn bán bình thường. Những thứ tiêu thụ phẩm dễ kiếm dễ
tìm giá rẻ như cho đó thì đời nào được đám người buôn lậu đó lại đi tích trữ số
lượng lớn tại một căn cứ bí mật cơ chứ. Thành Đạt hiểu được điều này nên cũng
đành bỏ qua, vứt đống tài bảo cho Nguyệt Dao còn bản thân quay trở lại với núi
việc đang chờ đợi gã.
Thành Đạt từ
những cuốn binh thư mà gã đã học đúc rút ra được rất nhiều phương pháp luyện
quân đáng tin cậy. Nên biết tuy một đội quân chuyên nghiệp như kiểu Huyết Luyện
quân đội có thực lực chiến đấu cực kỳ kinh người nhưng lại phổ biến trong những
đại môn phái cực kỳ hùng mạnh mà thôi. Chỉ những môn phái như thế mới có đủ tài
lực để nuôi không một đám tu sĩ chỉ để phục vụ cho một mục đích duy nhất là chiến
đấu đoàn đội. Những môn phái nhỏ yếu hơn một chút tuy cũng có quân đội nhưng
không phải là những đội quân chuyên nghiệp kiểu này mà là những đội ‘mộ binh’,
tức là các đội quân do những tu giả bình thường tập hợp lại, rồi dùng phép luyện
binh huấn luyện mà thành. Những đội ‘mộ binh’ có khả năng phối hợp và chiến đấu
tập đoàn thua xa những đội quân chuyên nghiệp nhưng đổi lại chi phí cho họ cũng
thấp hơn chi phí đào tạo ra những đội quân chuyên nghiệp rất nhiều, việc đào tạo
huấn luyện cũng đơn giản và mất ít thời gian hơn. Trong nhiều trường hợp, nhiều
tu sĩ chỉ cần nhét một pháp bảo vào tay, huấn luyện qua loa vài ngày rồi bị đẩy
ra chiến trường là lập tức có thể coi là một lính ‘mộ binh’ tạm đủ tiểu chuẩn.
Những đội quân thổ phỉ, những tán tu, tu sĩ chiến đấu bình thường... đều có thể
coi là những ‘mộ binh’ đầy hứa hẹn của các thế lực, tổ chức lớn trong tu tiên
phái. Vì thế, việc Thành Đạt thành lập một đội quân dựa trên đám tù bình vốn xuất
thân là thổ phỉ này không phải là việc gì quá bất ngờ hay kỳ quái cả.
Những ngày
tiếp theo là những ngày tháng địa ngục với tất cả những tu sĩ sinh sống trên
Thiên Linh Sơn. Thành Đạt và đám tu sĩ hậu cần Nguyệt Dao bận bù đầu bù tóc với
hàng núi công việc chồng chất lên nhau, từ việc mua bán, trao đổi với băng nhóm
của gã đại ca cũ của Thành Đạt đến việc tuyển tu sĩ đời sống để lo việc cày cấy
các linh điền bị bỏ hoang của Thiên Linh Phái, rồi còn sử lỹ các việc đối nội,
đối ngoại, đối phó với nhiều thủ đoạn thăm dò của các thế lực, tổ chức tu giả
khác trong vùng... Đội quân Huyết Luyện cũng bị đưa đến khu động phủ cũ của lão
sư tổ Trần Khoáng để tiến hành khổ tủ và huấn luyện các thủ đoạn, trận pháp, kỹ
thuật chiến đấu tập thể... Tất cả đều bận bịu đến nỗi không còn thời gian để ăn
cơm uống nước và mệt mỏi đến mức thở cũng không ra hơi. Sức khỏe, sức bền và ý
chí của bọn họ bị thử thách một cách nghiêm trọng. Nhưng tất cả những điều đó
không là gì so với những gì mà đám thổ phỉ gia nhập đội quân Cao Thủ phải trải
qua. Chỉ trong mấy ngày, đám người này dốt cục cũng hiểu được Thành Đạt là loại
người nào. Cái gì họ cũng không dám khẳng định chứ riêng mức độ độc ác, tàn khốc
của ông chủ trẻ tuổi này thì bất kỳ yêu ma quỷ quái nào trên thế giới này cũng
cảm thấy xấu hổ muốn chết. Những bài luyện tập, ông chủ giao cho họ chẳng có gì
đáng nói nhưng khối lượng, tần suất của các bài luyện tập đó thì hoàn toàn đủ để
vắt kiệt sức cả một con rồng chứ đừng nói đến lũ người chỉ hơi mạnh hơn người
bình thường như họ. Những kẻ kiêu ngạo, gian ngoan, thâm hiểm, hoang dã, ngang
ngược, cứng đầu nhất trong đám bọn họ như Đại Bằng, Tiểu Tiên, Như Cương... trước
mặt gã giờ đây đều ngoan ngoãn như những con mèo con. Cả đám thổ phỉ không sợ
chết này giờ lại khiếp sợ ông chủ hơn cả sợ quỷ thần. Không một ai dám có suy
nghĩ chống đối lại gã chứ đừng nói là công khai cãi lời gã. Tính vô tổ chức và
thói quen thích hành động đơn độc, một mình của bọn họ cũng dần biến mất. Tính
kỷ luật và tinh thần đồng đội xuất hiện và ngày càng được củng cố hơn trong đội
quân này. Tất cả những điều đó chứng minh khả năng vận dụng ‘nỗi sợ’ vào việc
cai quản thủ hạ của Thành Đạt tốt đến như thế nào.
Hoàng, kẻ từng
là thủ lĩnh của liên quân của đám thổ phỉ tấn công căn cứ Lãnh Vụ Cốc của Thành
Đạt, đang vô cùng chán nản. Trước đây, gã đã gặp nhiều chuyện ngang trái, bất
công, phải đi làm thổ phỉ rồi bị vị đại tu sĩ Kết Đan kỳ kia đánh ngất và bị
Thành Đạt bắt sống, hạ cấm chế, biến thành tù bình rồi thuộc hạ nhưng gã chưa từng
bao giờ chán nản như bây giờ. Nguyên nhân chán nản của Hoàng là do gã cảm thấy
danh dự bản thân đang bị xúc phạm, chà đạp quá mức thê thảm. Hoàng là một người
từng trải và khôn khéo. Gã hiểu rất rõ ưu điểm của mình cũng như các nhược điểm
của bản thân. Gã là một tu sĩ Ngưng Dịch kỳ tầng thứ tám, tu vi này nhìn khắp
Tĩnh Thiên Quốc cũng có thể coi như là cao thủ xứng đáng nhận được sự kính ngưỡng
của bất kỳ ai. Pháp lực của tu sĩ Ngưng Dịch kỳ không tồn tại ở thể khí như tu
sĩ Luyện Khí kỳ hay thể lỏng tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà tồn tại ở thể hạch. Trình độ
pháp lực cao thấp của mỗi tu sĩ Ngưng Dịch kỳ được quyết định bởi số lượng các
hạch tinh thể pháp lực mà họ sở hữu. Pháp lực của Hoàng đã đạt đến một trăm bảy
mươi bảy hạch tinh, đã tiến rất gần đến con số một trăm tám mươi hạch tinh là
con số hạch tinh của tu sĩ Ngưng Dịch kỳ tầng thứ chín rồi. Từ đó có thể thấy
được tu vi của Hoàng đã đạt đến cảnh giới có thể gọi là đỉnh phong của Ngưng Dịch
kỳ. Tu vi thâm hậu kết hợp với trình độ tiên thuật, kiếm thuật cao cường, trí
tuệ thông thái, hiểu biết thời thế, chiến thuật quân sự và khả năng lãnh đạo,
phục chúng khiến cho Hoàng đi đến đâu cũng được người người kính trọng, vị nể,
cầu cạnh... Nhưng thật không ngờ ở nơi đây gã lại không được cả một gã tu sĩ
Trúc Cơ kỳ kính sợ. Ông chủ thâm sâu khôn lường lại có thế lực hùng hậu chống
lưng, coi khinh gã thì Hoàng cũng thấy bình thường. Người ở trên cao, khinh rẻ
người ở dưới thấp là điều đương nhiên tại cái xã hội này. Nhưng điều gã không
thể chấp nhận được đó là không ngờ ngay đến một tên thuộc hạ trước đây của gã,
nay cũng không còn kính sợ, tuân phục gã như trước nữa. Bọn chúng vẫn thừa nhận
sức mạnh và khả năng của gã nhưng không hề kính sợ gã, không còn coi gã là chỗ
dựa, là mái che, là vị thần toàn năng có thể đưa chúng ra khỏi mọi khó khăn
nguy hiểm hay thậm chí cả một vị chỉ huy đáng được tín phục cũng không. Nếu nói
không quá thì đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ đó hiện tại đã không còn sợ hãi gã, một tu
sĩ Ngưng Dịch kỳ tầng thứ bảy nữa. Đây là điều mà một cao thủ như Hoàng không
thể chấp nhận cũng không thể hiểu được. Nếu không phải quân kỷ nơi đây nghiêm cấm
đồng đội tương đấu với nhau thì có lẽ Hoàng đã không nhịn được mà rút kiếm dạy
cho bọn đó một bài học để bọn chúng biết luật thép của thế giới tu giả này: kẻ
yếu muốn sống phải cung kính cúi đầu trước kẻ mạnh, không còn bất kỳ còn đường
nào khác con đường đó cả. Nhưng gã không dám. Chống lại nghiêm lệnh của ông chủ,
Hoàng thực sự không dám làm điều đó. Chính vì vậy gã chỉ có thể ủ rũ buồn tủi một
mình mà thôi.
Tên Hoàng
đâu biết những hiện tượng kỳ quái hiện tại chính là điều mà cơ bản phải có
trong một đội quân hay một tổ chức có kỷ luật tốt. Tại những nơi như thế này,
chỉ có cấp bậc và luật lệ mới có ý nghĩa. Sức mạnh cá nhân không là gì cả! Vì
thế kẻ mạnh không thể ức hiếp được kẻ yếu và kẻ yếu cũng không phải e sợ, luồn
cúi kẻ mạnh. Nhưng tất cả đều phải ngoan ngoãn cúi đầu trước hệ thống cấp bậc
và luật lệ. Từ đó, môi trường này sẽ dần dần đào luyện ra những người lính chân
chính, những người lính không hề sợ hãi khi phải đối mặt với những kẻ địch hùng
mạnh, uy chấn thiên hạ nhưng lại tuyệt đối vâng lệnh cấp trên và luôn tuân thủ
các nguyên tắc của đoàn thể. Đó chính là một đội quân tốt nhất thiên hạ. Thành
Đạt chính vì điều này mà đã tốn hao không biết bao nhiêu công sức; từ việc sắp
xếp cho những người mạnh và người yếu sống tập thể với nhau đến việc sắp xếp kế
hoạch huấn luyện sao cho những tu sĩ cấp thấp luôn được thấy những hình ảnh khó
coi (mệt nhoài vì luyện tập hay la hét, kêu cha gọi mẹ om sòm khi bị trừng phạt...)
của những tu sĩ cấp cao... Chính những sắp xếp đó đã khiến cho các tu sĩ cấp thấp
dần dần xóa bỏ được tư tưởng tôn thờ các tu sĩ có trình độ pháp lực cao cấp hơn
và tự giác ngộ được rằng tu sĩ cấp cao cũng là con người như họ, không có gì vĩ
đại, thần thánh hết cả. Bao giờ cũng vậy, con người thường chỉ khiếp sợ những
thứ mà họ không hiểu và luôn coi thường những gì họ đã hiểu rõ (cho dù thực tế
thì họ chỉ hơi hơi hiểu mà thôi). Thành Đạt hành động như vậy, chính là vì nắm
được điểm tâm lý này của con người mà hành động. Những kẻ chỉ biết đến lợi ích
như Hoàng không hiểu được cũng là điều đương nhiên mà thôi.
Đang lúc
than thân trách phận thì một truyền âm phù từ ngoài cửa nhà bay vọt đến trước mặt
Hoàng, biến thành một ngọn lửa và âm thanh thanh của Thành Đạt hững hỡ vang lên
trong phòng.
“Đến đại điện
gặp ta!”
Hoàng vừa
nghe thấy giọng nói này thì lập tức như bị điện giật, vội vàng ba chân bốn cẳng
chạy đến đại điện Thiên Linh Đường gặp Thành Đạt.
“Ông chủ.
Thuộc hạ đã có mặt.” Hoàng đứng dưới điện ngẩng đầu nhìn lên Thành Đạt đang
cùng với vị đại tu sĩ Kết Đan kỳ kia sánh vai ngồi trên ghế cao, cung kính
chào. Thành Đạt gật đầu một cái thay cho lời đáp lễ rồi hững hờ ra lệnh
“Đem những
thứ người biết thi triển một lần cho ta xem!”
Mệnh lệnh
không hề phức tạp đó làm cho Hoàng suýt nữa thì bật khóc. Điều gã ta sợ nhất cuối
cùng cũng đã đến. Ông chủ sau một thời gian chỉnh đốn đội ngũ cuối cùng cũng đã
chuyển hướng chú ý đến những món đồ trong tay lũ thuộc hạ này. Công pháp và
pháp quyết chủ tu chính là những thứ đầu tiên rồi sau đó sẽ đến các loại tài liệu,
pháp bảo, linh đan, linh thạch... trong tay họ. Nếu như những món đồ đó tầm thường
không lọt mắt ông chủ thì không sao. Nhưng nếu vô tình có món bảo vật quý hiếm
nào đó khiến ông chủ động tâm thì... ỷ thế cướp đồ chỉ là chuyện nhỏ mà ra tay
giết người diệt khẩu mới là chuyện lớn. Những việc như vậy, trước đây tên Hoàng
làm không ít lần. Đến bây giờ, cuối cùng chính bản thân gã phải dùng thân mình
mà nếm trải nó. Thật là ác giả ác báo mà!
“Vâng” Dù
trong lòng khóc ròng nhưng ngoài mặt Hoàng cũng không dám từ chối bất tuân mệnh
lệnh của ông chủ. Gã bắt đầu bằng cách nói rõ công pháp tu luyện của mình rồi
thi triển biểu diễn từng loại pháp quyết, tiên thuật của bản thân. Hoàng là một
kẻ thông minh, biết người biết ta, kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú
nên gã biết cách phát huy được toàn bộ những ưu thế của bản thân. Công lực thâm
hậu có rất nhiều lợi ích trong nhiều mặt. Tu giả có thể sử dụng được nhiều loại
công pháp, tiên thuật, chiến thuật khác nhau một cách rất thoải mái. Nhưng tu
giả sẽ chỉ phát huy được tất cả ưu thế của bản thân nếu như có sự hỗ trợ của những
sát chiêu hùng mạnh, có tốc độ bộc phát nhanh, mạnh, sức công phá lớn. Cho phép
tu giả có thể thực hiện những chiêu tất sát chớp nhoáng, tiêu diệt kẻ thù trong
thời gian cực ngắn. Các sát chiêu của Hoàng cũng đi theo chiều hướng phát triển
này. Trong đại điện, kiếm mang rực rỡ tung hoành, tỏa ra những làn quang mang sặc
sỡ sáng rực và những âm thanh rung động ong ong trong không khí. Xung quanh
Hoàng, tầng tầng lớp lớp các tấm màn cực quang ngũ sắc bao bọc kín mít cơ thể rồi
ầm ầm đổ vỡ, nổ tan tành tạo ra vô số mảnh vỡ kiếm khí sắc bén tuyệt luân mang
theo tiếng rít kinh thế, hóa thành những luồn sáng ngũ sắc băm loạn xung quang.
Một cơn mưa ngũ sắc rực rỡ xé nát không khí trong đại điện. Kiếm Vũ, một chiêu
kiếm cực kỳ đẹp mắt và lợi hại, có thể sử dụng rất tốt cả trong đơn chiến và
trong quần chiến đòi hỏi tu giả sử dụng phải tiêu tốn một lượng pháp lực tương
đương với 150 hạch pháp lực của tu giả Ngưng Dịch kỳ, một lượng pháp lực vượt
qua lượng pháp lực trong cơ thể của hầu hết tu giả Ngưng Dịch kỳ. Những tu giả
có tu vi thấp nhưng lại có kiếm chiêu lợi hại nếu đụng phải chiêu này thì khó
có đường chống đỡ. Đây thật là một chiêu thức có thể phát huy tối đa ưu thế
pháp lực thâm hậu của tu sĩ như Hoàng.
Thành Đạt đối
với chiêu thức này cũng vô cùng thích thú, yêu cầu Hoàng biểu diễn lại đến mấy
lần, càng khiến gã lo lắng khôn nguôi. Vài ngày sau, Hoàng suýt té xỉu khi nhận
được một tờ giấy nhỏ mà Thành Đạt trực tiếp trao cho gã. Bên trong đó là một
giáo trình luyện tập mới có cường độ khủng khiếp đến mức, gã không dám khẳng định
bản thân liệu có thể sống sót được hay không nếu nghiêm chỉnh tuân thủ tất cả nội
dung trong đó. Những chuỗi ngày địa ngục của gã bây giờ mới chính thức bắt đầu.