Trên một
khoảng rừng trống phía sau hậu sơn núi Thiên Linh, một khu lều trại to lớn do
hàng chục căn lều hợp lại tạo thành, không biết đã được dựng lên từ bao giờ.
Chính tại trung tâm khu trại, một căn lều lớn được bảo vệ cẩn mật và được bao bọc
bởi một cấm chế cách âm, một loại cấm chế tầm thường, không có bất kỳ hiệu dụng
gì khác ngoài ngăn không cho người ngoài nghe trộm cuộc nói chuyện của người
bên trong. Xung quanh chiếc bàn lớn đặt ở giữa lều, một nhóm năm người đàn ông
to lớn đang ngồi bàn bạc với nhau.
“Anh Hoàng,
chúng ta đã công chiến cứ địa này gần sáu tháng rồi. Liệu có tiếp tục công chiến
nữa không?” Một tên cao gầy, mặc một bộ đạo bào của lũ đạo sĩ màu vàng đất, vẽ
hình âm dương, bát quái nói. Tên này là Vệ Phòng, một trong những lão đại của
các thế lực tạo dựng lên liên minh này.
“Đánh? Tại
sao lại không đánh?” Tên được gọi là Hoàng, một gã đàn ông trung niên râu quai
nón, mắt như chuông đồng hừ lạnh đáp. Gã này cũng là một lão đại của một thế lực
trong liên minh, được toàn liên minh bầu làm thủ lĩnh tạm thời chỉ huy cuộc
công chiến này. “Khơi khơi một đám Luyện Khí kỳ nhãi nhép vậy mà dám ngang
nhiên ngạng kháng với ông mày, lại làm chúng ta thiệt hại lớn đến như vậy. Đừng
nói là sáu tháng, dẫu năm năm, mười năm đi chăng nữa, ông cũng phải đánh tan
nát bọn chúng, lột da móc mắt chúng, cho chúng biết hậu quả của kẻ yếu mà dám
thẳng lưng trước kẻ mạnh.”
Tên Hoàng dứt
lời thì đám người kia cũng gật đầu đồng tình cái rụp. Bọn họ đều là lão đại một
phương thế lực, trí tuệ và kinh nghiệm đều không phải là ít. Câu nói của tên
Hoàng dù ngắn nhưng đã đề tỉnh bọn họ, nhắc bọn họ đến hai sự việc cực kỳ quan
trọng. Thứ nhất đó là kẻ địch của bọn họ chỉ là một nhóm người Luyện Khí kỳ cấp
rất thấp. Thứ hai là trong sáu tháng tranh đấu qua, bọn họ đã phải trả giá quá
nhiều mà vẫn chưa thu hoạch lại được gì. Nếu cứ như thế này mà rút lui thì chắc
chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí của đám thủ hạ dưới trướng. Khi đó, đến
lượt họ sẽ gặp phải nguy hiểm không ngờ. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đã khiến
cho quyết tâm chiến đấu của mấy tên ngồi đây tăng lên không ít. Có thể thấy tên
Hoàng này không phải là người đơn giản, khác hẳn với dáng vẻ thô hào bên ngoài.
Gần một năm
trước, tin tức Thiên Linh Phái bị hủy diệt lan truyền ra ngoài, những thế lực,
môn phái bang hội tu giả hùng mạnh trong vùng chỉ khẽ nhướn mày lên một cái rồi
lập tức bỏ qua, không thèm lý đến. Tu tiên giới là thế giới dã man, hung hiểm,
cảnh người ăn thịt người, một phái này nọ bị hủy diệt, thôn tính diễn ra thường
xuyên như việc con người muốn sống thì phải hít thở không khí vậy. Thiên Linh
Phái lại chỉ là một tiểu môn phái, nhỏ yếu đến mức không thể nhỏ yếu hơn được nữa.
Thậm chí, nếu không phải môn phái này bị hủy diệt thì có khi bọn người cao cao
tại thượng bọn họ còn chẳng biết đến việc có một môn phái như vậy tồn tại trong
khu vực của mình. Nhưng đối với các thế lực, tổ chức thổ phỉ nhỏ yếu hay những
tu giả tán tu nghèo nàn đơn độc thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Bọn người này
giống như một lũ chó hoang, chim kền kền, quạ đen chuyên ăn xác thối. Những việc
bới móc, mót của rơi vãi nơi chiến trường... là việc kiếm cơm, phát tài trong
mơ đối với họ. Việc một môn phái như Thiên Linh Phái bị hủy diệt đối với họ còn
ngọt ngào và quyến rũ hơn cả thân thể thơm tho của đám mỹ nữ. Họ lập tức kéo
đàn kéo đống đến đây hôi của. Lợi ích đám người này thu thập được từ cái xác chết
chưa kịp chương của Thiên Linh Phái quả thực không ít. Một ngày tìm kiếm ở nơi
đây đem đến cho họ những khoản lợi nhuận tương đương với mười mấy năm vất vả,
cày bừa cuốc xới trên các cánh linh điền. Nhưng như vậy cũng chỉ thỏa mãn lòng
tham của những tiểu nhân vật mà thôi, đối với đám thổ phỉ người đông thế mạnh
như bọn Hắc Phong Tổ, Thanh Sơn Đảng, Đại Hùng, Ngũ Hổ, Tam Lưu... thì như vậy
vẫn là chưa đủ.
Những thế lực
này không thế lực nào không có đến hàng chục thành viên. Mỗi thành viên đều có
thực lực ít nhất là Trúc Cơ kỳ tu giả, ngoài ra mỗi nhóm còn có từ năm đến bảy
tên chủ lực là tu giả Ngưng Dịch kỳ. Thực lực chiến đấu và cả nhu cầu về linh
thạch, linh đan luôn cao hơn hẳn những tu giả Luyện Khí kỳ cấp thấp bình thường.
Lòng tham và dạ dày của bọn họ cũng lớn hơn người bình thường không ít. Vì vậy
dù đã có không ít thu hoạch nhưng đám người này vẫn ra sức tìm kiếm xung quanh
và cuối cùng họ tìm thấy được khu căn cứ của Thành Đạt tại Lãnh Vụ Cốc hẻo
lánh. Lúc đầu mấy tên thổ phỉ này cho rằng nơi đây chỉ là nơi sinh sống của một
đám tu giả cấp thấp hay căn cứ của một tổ chức thổ phỉ nào đó, liền tiến hành
điều tra. Rất nhanh sau đó, họ xác định được nhóm tu giả nơi đây cực kỳ giàu có
và chắc chắn là một trong những tổ chức đầu tiên tiến vào hôi của tại Thiên
Linh Sơn này. Lòng tham và bản chất thổ phỉ bốc lên ngùn ngụt khiến lũ người
này lập tức tấn công ngay khu căn cứ này. Lúc đầu, do coi thường lực lượng nơi
đây nên bọn thổ phỉ gồm nhiều băng nhóm khác nhau không những không xuất toàn lực
tấn công khu căn cứ mà còn liên tục đấu đá với nhau để tranh giành quyền tấn
công. Nhưng sau đó, chúng nhanh chóng nhận ra thực lực của khu căn cứ không tầm
thường như chúng vẫn tưởng, bọn chúng dù có dốc hết sức mạnh của toàn đội cũng
khó có thể lay chuyển được khu căn cứ chứ đừng nói là vừa tranh đấu với nhóm
khác vừa tấn công. Do đó, bọn chúng lập tức quyết đoán, tiến hành hợp tác, bắt
tay với nhau, thành lập lên một liên minh tạm thời dùng phương pháp bao vây chặt
chẽ, cắt tuyệt đường lương thảo, rồi luân phiên liên tục tấn công để tiêu hao dần
binh lực của đội quân phòng ngự. Cuộc chiến vì vậy mà kéo dài ra không ít,
nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác nữa. Bọn họ đều hiểu với thực lực của
họ nếu muốn tiêu diệt đại trận này thì không thể không dốc hết toàn lực và sẵn
sàng trả một cái giá cực kỳ thảm trọng. Ai dám có hành động liều lĩnh đến như vậy
khi mà bên cạnh có đến mấy thế lực hùng mạnh luôn sẵn lòng cho bọn họ ăn bùn thế
này chứ. Bọn họ chỉ dám đánh rất hời hợt hơi đụng phải khó khăn, nguy hiểm là lập
tức thối lui. Cuộc chiến này tuy kéo dài vượt quá mọi dự tính nhưng không gây
quá nhiều thiệt hại cho bọn họ. Hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để đám thủ hạ dưới
trướng họ rèn luyện, kỹ thuật chiến đấu tổ đội, phối hợp nhóm. Đám người này
không có lý do để rút lui.
Thêm vài
ngày nữa trôi qua, cuối cùng những cấm chế bảo vệ Lãnh Vụ Cốc đã bị đội quân cướp
bóc này nhổ sạch. Những người cố thủ trong cốc chỉ còn biết dựa vào thực lực của
chính bản thân mình để đối kháng với những kẻ địch hùng mạnh hơn mình gấp nhiều
lần. Nhận ra điều này, đám thổ phỉ bên ngoài lập tức trở lên hưng phấn. Chúng đều
là những kẻ đầy kinh nghiệm giao chiến. Hai bên đánh lâu như vậy, thực lực của
đối phương thế nào chúng đã hiểu đến mức không thể rõ hơn được nữa. Chúng biết
đội quân bên trong số lượng tuy đông đảo nhưng chỉ toàn tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp
rất thấp, trang bị tuy có rất nhiều đồ tốt nhưng đều không phát huy ra được mấy
phần tác dụng. Thứ chân chính khiến bọn họ không dốc toàn lực tấn công là những
cấm chế, trận pháp, cạm bẫy mạnh mẽ bao bọc khắp nơi và địa thế hiểm trở của
nơi đây. Nay tất cả những thứ nguy hiểm đó đã bị nhổ sạch, khu căn cứ này liền
giống như một con lợn béo mập hiện ra trước mắt bọn họ. Thêm vài đợt tấn công nữa,
đội quân phòng ngự quả nhiên chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi, yếu ớt vô lực vô
cùng. Chiến thắng đã đến cách bọn họ rất gần rồi.
Đám thủ
lĩnh các thế lực lập tức tập trung hội họp với nhau, bàn bạc đối sách. Ý kiến đề
xuất dốc toàn lực công kích, lấy lực phá xảo của gã Hoàng nhanh chóng được toàn
thể bọn họ tán đồng, thông qua. Bọn họ là thổ phỉ, là giặc cướp, chuyên thực hiện
các cuộc chiến theo kiểu du kích, đánh nhanh, rút khẩn, lấy cứng chọi cứng,
công kích trọng địa là điều đại kỵ trong những đại kỵ đối với họ. Nhưng tình huống
bây giờ có chút đặc thù. Kẻ địch của bọn họ đã như nỏ căng quá sức, yếu ớt
không còn khả năng phản kháng. Đám thuộc hạ dưới tay họ đều đã vì chiến đấu lâu
ngày mà nảy sinh tâm lý mệt mỏi, uể oải, muốn kết thúc nhanh và đặc biệt quan
trọng là họ đã phát hiện ra sự có mặt của đám ‘tai măt’ của các thế lực, môn
phái lớn trong vùng. Điều này cũng không có gì là lạ. Hơn ba trăm tu giả từ
Trúc Cơ kỳ trở lên tập hợp tại một chỗ không phải là lực lượng quá mạnh, có thể
uy hiếp đến bọn họ nhưng cũng không phải là lực lượng quá yếu kém để bọn họ có
thể thản nhiên bỏ qua. Hơn nữa, thời gian bọn họ cư ngụ tại nơi đây đã quá lâu.
Lũ ‘thổ công đất này’ không để ý đến bọn họ thì mới là có chuyện đấy. Bọn họ
không thể kéo dài cuộc chiến này thêm được nữa.
Kế hoạch tấn
công cũng nhanh chóng được đám thủ lĩnh thổ phỉ thiết lập. Bọn họ ở đây có mười
năm tu giả Ngưng Dịch kỳ, lập tức lấy ra mười người là đội tiên phong mũi nhọn,
xung kích xuyên phá hàng ngũ đội quân phòng ngự. Phía sau đội quân này một nhóm
hơn hai mươi tu giả Trúc Cơ kỳ mạnh mẽ, tinh nhuệ thiện chiến nhất làm đợt công
kích thứ hai. Cuối cùng là hơn một trăm tu giả Trúc Cơ kỳ khác sẽ là đội quân tấn
công, giải quyết toàn chiến trường. Ngoài ra, để đề phòng biến cố bất ngờ, năm
tên thủ lĩnh Ngưng Dịch kỳ cũng năm mươi tên thủ hạ Trúc Cơ kỳ khác đứng bên
ngoài là đội dự bị, viện trợ toàn quân. Với sắp xếp như vậy, đám thổ phỉ này tự
tin có thể kết thúc cuộc chiến trong vòng nửa canh giờ, thêm nửa canh giờ nữa để
chia chác chiến lợi phẩm và ‘củ hành’ những tên to gan lớn mất trong đội quân
phòng thủ. Như vậy, chỉ sau hơn một canh giờ nữa, bọn chúng có thể yên tâm, ca
bài ca ‘con chuồn chuồn’, mỗi người một ngả, không lo chọc giận đám đại thế lực
trong vùng.
“Giết.”
Giờ G đã điểm.
Một tên tu giả Ngưng Dịch kỳ gầm lên một tiếng rồi phóng mình lao vào trong
Lãnh Vụ Cốc. Bên cạnh hắn ta, chín tên tu giả Ngưng Dịch kỳ khác cũng lập tức
lao theo. Tiếp sau đó, một đoàn hơn năm mươi tu giả Trúc Cơ kỳ khí thế hừng hực,
sát khí dạt dào, trang bị cao cấp, xếp thành hàng, ào ào đạp pháp khí phi hành
bay theo sau. Cuối cùng là đoàn tu giả đông đảo, nhưng hỗn loạn gần một trăm
người tiếp bước tiến tới. Khí thế cuộc tấn công này cứ như một mũi tên đã bắn
ra khỏi nỏ, uy thế một đi không trở lại, thề quyết huyết tẩy đội quân phòng ngự
trong cốc.
Từ trong
sơn cốc, một đạo quân nhanh chóng thiết lập đội hình, trận thế, nghênh chiến. Từ
đạo quân này, một luồng huyết khí hung hãn mạnh mẽ bắn ra. Một đòn tấn công mạnh
mẽ và đáng sợ kết hợp sức mạnh tấn công của hàng trăm người một lúc, uy thế
hùng mạnh không thể tả xiết. Nhưng đội quân tiên phong do mười tu sĩ Ngưng Dịch
kỳ của đám thổ phỉ tạo ra lại không hề có ý thối lui, hay né tránh, mà trực tiếp
lao thẳng vào đạo huyết khí hung mãnh đó mà phóng tới. Đối mặt với luồng huyết
khí quen thuộc đó mà không một ai trong mười người đó biến đổi sắc mặt. Nửa năm
tranh đấu liên tục, bọn họ đã quá quen cái đòn tấn công này rồi. Mỗi tu giả
trong đám thổ phỉ đều đã bỏ không ít thời gian và công sức ra để tìm cách thức
có thể đối phó với đợt tấn công huyết khí kết hợp này và đều có không ít thu hoạch
tuyệt diệu. Hiện tại, tất cả đám thổ phỉ này đều tự tin rằng, nếu bọn họ dùng hết
sức tiến công thì đòn tấn công của kẻ địch chắc chắn không thể ngăn cản bước tiến
của họ. Đây không phải là tín điều do người khác nhồi nhét vào đầu họ mà là sự
tự tin của những người đã trải qua không ít thử thách mà vẫn có thể đứng vững
trên đôi chân của chính mình, tự giác ngộ ra. Trải qua trận chiến dài ngày nơi
Lãnh Vụ Cốc này, đám tu giả thổ phỉ kia đều đã có những bước tiến bộ đáng kinh
ngạc, mà ngay cả lũ thủ lĩnh của họ cũng không thể ngờ đến. Hiện giờ, cho dù có
không thu được bất kỳ chiến lợi phẩm nào thì bọn chúng cũng không hề tiếc nuối
vì đã tham gia cuộc quyết chiến này. Lợi ích mà cuộc chiến mang về cho bọn
chúng đến bây giờ có thể nói là đã quá tuyệt vời.
“Giết!”
“Giết...”
Đám tu giả
tiên phong Ngưng Dịch kỳ đồng thời gầm lên. Pháp lực trong người họ đồng thời đề
thăng. Pháp bảo phi kiếm, phi đao trong tay họ đồng thời chém thẳng về phía trước.
Kiếm quanh như trăm suối đổ vào sông rộng. Mười đạo kiếm mang đồng thời bắn ra,
cứ như dung hợp lại thành một đạo duy nhất, một đạo kiếm mang rộng hơn ba trượng,
mang theo tiếng rít trầm thấp, phá khí bay đi, kéo theo quang mang chói mắt như
một ngôi sao băng, mạnh mẽ đâm thẳng vào đám huyết khí cuồn cuộn đằng kia.
Đúng như những
tên thủ lĩnh đám thổ phỉ tính toán. Đòn tấn công đầu tiên quá sức mạnh mẽ của
đám tu giả Ngưng Dịch kỳ đã dễ dàng phá nát đòn phản công yếu ớt rồi thuận thế
xuyên thủng luôn hàng phòng thủ đầu tiên của đội quân phòng thủ. Tiếp đó đợt
xung kích thứ hai khiến cho lớp phòng ngự này hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, mất
đi khả năng phối hợp và biến thành những con cừu non hiền lành béo tốt cho đội
quân phía sau ào lên tàn sát. Nhưng điều mà bọn họ không thể ngờ tới được là
sau khi xuyên thủng lớp phòng ngự đầu tiên của đội quân phòng ngự, mười tên tu
giả Ngưng Dịch kỳ và cả đội quân hơn năm mươi tên tu giả Trúc Cơ kỳ phía sau lập
tức đụng phải một đám mây huyết khí nồng đậm bao kín toàn bộ sơn cốc. Đám tu giả
này hơn ngừng lại một chút rồi lại ào ào lao đến. Bọn họ cho rằng đám huyết khí
này chẳng qua chỉ là một trò tiểu xảo nào đó của lớp phòng thủ thứ hai của đối
phương. Dù họ không biết đối phương định giở trò gì nhưng họ tự tin thực lực của
bản thân hoàn toàn có thể dễ dàng phá nát bọn chúng, mở đường cho toàn quân tiến
lên, tiêu diệt kẻ địch. Bọn họ chính là những cao thủ chân chính, là lực lượng
tinh nhuệ của cả liên minh nha! Hơn nữa, trong tình huống hiện tại họ cũng chẳng
còn lựa chọn nào khác cả. Họ chỉ cần ngừng tiến lên một chút đội quân phía sau
sẽ ùn đến. Tất cả sẽ dồn ứ lại thành một đống chen chúc nhau trong một khoảng
không chật hẹp. Khi đó... không cần quá thông minh để có thể đoán ra chuyện gì
sẽ xảy đến với họ.
Ngay khi đội
thứ hai của đám thổ phỉ, đoàn quân năm mươi tên tu giả Trúc Cơ kỳ chui vào
trong đám mây huyết khí thì một giọng nói lạnh nhạt lên
“Cất lưới
đi.”
Âm thanh niệm
chú của tu giả lập tức vang lên trầm trầm khắp sơn cốc. Đám mây huyết khí trở
lên mãnh liệt như một hung thú hồng hoang. Đám tu giả trong đám mây huyết sắc
chưa kịp phản ứng gì đã bị một bóng đen khổng lồ không biết từ đâu ập đến, bao
trùm lấy. Chúng kinh hãi cố gắng vận dụng pháp thuật để làm bản thân thanh tỉnh
lại, nhưng hoàn toàn vô dụng. Một nỗi sợ hãi không tên xuất hiện rồi nhanh
chóng tràn ngập khắp đại não của chúng như một đám lửa thiêu đốt một cánh đồng
cỏ khô. Đầu óc chúng hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại các cảm giác tiêu điều,
băng lãnh, không chút sinh cơ. Cô đơn cùng sợ hại giống như một con yêu xà há mồm
nuốt chửng thần trí của chúng. Đầu chúng đồng thời nhói đau và bọn chúng gục xuống,
hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Cùng lúc
đó, bên ngoài đám mây huyết khí, đột nhiên truyền đến một tiếng quát uy nghiêm,
vang vọng như sấm sét
“Lũ ranh
con láo xược! Dám đến ở Thiên Linh Sơn của ta phóng túng đến như vậy. Các ngươi
chán sống hết rồi! Để lão phu tiễn các ngươi lên đường một lượt.”
Âm thanh
này chứa đựng linh áp mạnh mẽ đến mức khiến cho đám thủ lĩnh đứng bên ngoài sơn
cốc cũng cảm thấy đại não chấn động. Hai tên muốn rỉ máu. Sắc mặt tái nhợt vô
huyết, càng không nói đến đám hơn một trăm tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang chém giết
trong sơn cốc. Tất cả bọn chúng có cảm giác giống như bị sét đánh, loạng choạng,
suýt chút nữa thì ngã luôn ra đất.
“Là tu sĩ Kết
Đan kỳ. Tại sao lại có tu sĩ Kết Đan kỳ trong đội quân này?” Tên Vệ Phòng kinh
hoàng hét lên
“Còn không
mau chạy! Ở đó mà thắc mắc cái gì?” Tên Hoàng không hổ là kẻ có tâm kế và bản
lĩnh nhất trong toàn liên minh. Cho dù hiện tại hoảng sợ đến mức độ toàn thân bủn
rủn nhưng vẫn có đủ thanh tĩnh để biến phải là việc gì trong lúc này. Nội khả
năng này thôi cũng cho thấy hắn ta quả là một thủ lĩnh trời sinh, một nhân tài
hiếm gặp.
Nhưng rất
hiển nhiên là tên Hoàng này vẫn còn quá coi nhẹ tốc độ phi hành và pháp uy hùng
mạnh, sâu không thể lường của đại tu sĩ Kết Đan kỳ kia. Khi mấy người bọn họ
còn luống cuống tay chân, tế pháp khí ra để bỏ chạy thì từ trong cốc khẩu một đạo
huyết khí hùng mạnh phóng thẳng ra, trong chớp mắt đã đến trước mặt bọn họ, làm
đám người này hồn vía lập tức lên mây, bất chấp tất cả, ào ào bỏ chạy. Nhưng một
đạo huyết quang thật lớn, to hơn mười trượng đã ập đến trước mặt đám thủ lĩnh của
bọn thổ phỉ, không cho bọn chúng một cơ hội nào. Bọn tu giả này còn chưa biết
phải làm sao cho tốt thì đã lập tức bị đánh gục