Có hai thời
điểm thể hiện rõ ràng nhất, đâu là một đội quân thực thụ và đâu là một đám thảo
khấu, giặc cỏ: lúc chiến bại và khi chiến thắng. Một đạo quân thực sự thì bất kể
là lúc nào cũng phải giữ vững được kỷ luật, quân kỷ, đội ngũ... Trong khi một
đám giặc cỏ thì chỉ cần hơi trùng xuống một chút là lập tức rã đám hàng loạt và
biến thành một đám đông ô hợp. Nếu xét theo tiêu chí này thì đội quân Huyết Luyện
này của Thành Đạt tuyệt đối đủ tư cách là một đội quân chính quy điển hình. Sau
khi chiến thắng trong một trận đụng độ choáng vánh vừa rồi, bọn họ lập tức tuân
theo sự chỉ huy của các đội trưởng, tách ra đi khắp vùng núi Thiên Linh Sơn,
tìm kiếm kho tàng, bảo khố, động phủ tu luyện bí mật của đám tu sĩ cao cấp của
Thiên Linh Phái một cách trật tự và đầy kỷ luật. Đội hình đội ngũ được giữ vững
như thể họ đang thực hiện một bài thao luyện thường ngày nào đó chứ không phải
là đang đi tìm kiếm kho báu sau một trận huyết chiến đẫm máu vậy. Nhìn thấy cảnh
tượng này, Thành Đạt lập tức cảm thấy hài lòng vô cùng. Xem ra, Huyết Luyện Ma
Pháp không đơn giản chỉ là loại công pháp nhằm đào tạo ra một đội quân hung
hãn, thiện chiến trong chiến đấu mà là một bộ công pháp chuyên dùng để đào tạo
ra những đội quân thực sự, có kỷ luật thực sự. Gã hiện tại có thể yên tâm đi
làm chút việc riêng của mình được rồi.
Thành Đạt
sau khi yên tâm về đội quân Huyết Luyện của mình liền dẫn theo ba tên Huyết Yêu
mang lão sư tổ Trần Khoáng đang hôn mê bất tỉnh trở về Lãnh Vụ Cốc. Cấm chế, trận
pháp xung quanh Lãnh Vụ Cốc đã bị Huyết Trì phá hủy toàn bộ nên để lộ ra chân
diện mục là một khu vực toàn sỏi đá khô cằn của nó (tà khí vốn có của nơi này
đã bị Huyết Trì hấp thu sạch bách, không còn đủ sức để tạo ra đám mây mù như
trước nữa). Thành Đạt không chút để tâm quan sát cảnh vật mà đi thẳng đến Huyết
Trì của gã. Nhìn Huyết Trì, sau khi bị gã cưỡng ép huy động một lượng lớn máu
huyết và tử khí để lập trận pháp tấn công Thiên Linh Đường rồi lại tiếp nhận một
lượng lớn máu huyết, thi thể của các tu sĩ cao cấp, xuất hiện nhiều biến động
khó lường, Thành Đạt liền quẳng gã sư tổ khốn nạn kia sang một bên, lệnh cho ba
tên Huyết Yêu trông coi rồi ngồi xuống cạnh bờ ao, bắt đầu làm phép hỗ trợ Huyết
Trì củng cố lại tổng thể. Dưới sự hỗ trợ của Thành Đạt, Huyết Trì dần ổn định
trở lại. Thành Đạt hài lòng liền quay sang gã sư tổ vẫn đang mê man bất tỉnh
kia, bắt đầu làm phép, yểm bùa, ếm lời nguyền, cấm chú lên cơ thể lão ta rồi lạnh
lùng ném luôn lão ta vào trong Huyết Trì bên dưới. Huyết Trì này hiện đang ở
giai đoạn bội thực do cùng lúc hấp thu quá nhiều máu huyết và thi thể cao cấp,
rất cần một chỗ để trút bớt số huyết tinh dư thừa, để điều hòa lại bản thân nó
nên việc Thành Đạt lúc này sử dụng Huyết Trì để tế luyện một vị Kết Đan kỳ tu sĩ
thành Huyết Yêu thực đúng là nhất cử lưỡng tiện, hợp lý không sao nói hết. Nhìn
thân hình lão sư tổ dần dần chìm sâu vào trong Huyết Trì, Thành Đạt gật đầu hài
lòng. Tiếp đó, gã nhanh tay bố trí thêm một vài trận pháp cấm chế cần thiết rồi
ra lệnh cho ba tên Huyết Yêu làm nhiệm vụ cảnh giới và chăm sóc Huyết Trì. Xong
đâu đấy, gã lại quay về với đội quân Huyết Luyện của gã ở Thiên Linh Đường. Nãy
giờ, gã làm việc mất nhiều thời gian đến như vậy chắc bọn họ cũng đã thu hoạch
được không ít chiến lợi phẩm rồi!
Thành Đạt
đoán không sai! Khi gã ta bước đến Thiên Linh Đường thì lập tức bị một đống tài
sản khổng lồ chất cao như núi làm cho choáng váng, hưng phấn đến mức suýt mất cả
khả năng khống chế bản thân. Thu hoạch của cuộc chiến lần này thực quá mức to lớn.
Số tài bảo mà cái môn phái mà tiếng là nhỏ bé, yếu ớt vô lực như Thiên Linh
Phái tích trữ cực kỳ kinh người. Ngoài một đống linh thạch cấp một, cấp hai, cấp
ba, linh đan, diệu dược, linh thú, tài liệu ... giá trị liên thành còn có một
lượng lớn pháp bảo cấp ba (những pháp bảo có thể sử dụng trong chiến đấu trực
tiếp của các tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Ngưng Dịch kỳ), mười cái pháp bảo cấp bốn
(pháp bảo quý hiếm đối với cả các tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ), hai món pháp bảo cấp
năm (Kết Đan kỳ đại tu sĩ cũng có thể sử dụng) và một món pháp bảo cấp sáu (,
sách vở, công pháp tu luyện các loại thì nhiều không thể kể hết. Tính tổng giá
trị của những thứ này thực sự khiến cho bất kỳ ai trên đời phải ngất xỉu vì hạnh
phúc. Lượng tài phú này thực sự quá mức dọa người!
Thành Đạt vừa
kiểm kê lại những chiến lợi phẩm này vừa không thể hiểu được tại sao đám chủ quản
của Thiên Linh Phái đã không đem mấy món đồ quý giá này ra phân phát cho đám
môn hạ đệ tử để giúp bọn họ nhanh chóng tiến bộ trong tu luyện, để gia tăng
lòng trung thành của bọn họ với môn phái, để tăng cường thực lực của môn phái,
lại còn giở mọi thủ đoạn trắng trợn cướp đoạt số tài sản nhỏ nhoi của bọn họ, rồi
đem tích cho chật kho, bất chấp lũ thuộc hạ đói khổ. Gã có biết đâu trên đời
này có một loại người vô cùng ti bỉ. Chúng sẵn sàng nhịn ăn, nhịn mặc để đem tiền
của chôn sâu dưới đất rồi thỉnh thoảng tự cười khanh khách một mình, đắc ý vì
có trong tay đống đồ đầy giá trị đó. Bọn người này tính sự giàu mạnh của một
môn phái nằm ở chỗ trong kho của môn phái đó đang cất chứa bao nhiêu tiền của,
môn phái đó có thể uy hiếp, đe dọa được bao nhiêu môn phái khác chứ không nằm ở
chỗ đời sống môn hạ đệ tử của môn phái đó sướng khổ thế nào. Bọn người này sẵn
sàng để bảo vật mốc meo, hư hỏng trong kho chứ dứt khoát không chịu chia sẻ với
thủ hạ, cho dù là thủ hạ thân tín cũng không. Thế mới có chuyện, ngay ở những đại
môn phái giàu mạnh ‘nứt đố đổ vách’ mà vẫn có vô số môn hạ, đệ tử vì không có
linh đan, diệu dược hỗ trợ mà phải trơ mắt đứng ngoài đại đạo trong khi trong
kho của các môn phái đó vẫn chất đầy linh đan, diệu dược vì lâu năm mà hư hỏng,
tiêu tán mất linh khí, suy giảm hiệu dụng. Thế mới biết trên đời này rất ít người
thấu hiểu được đạo lý ‘Vàng mà đem chôn dưới đất thì cũng chỉ là đá vụn’, ‘Bảo
vật vô giá nếu không biết sử dụng thì cũng đồng nghĩa với vật vô giá trị’!
Thành Đạt
nhanh chóng từ trong số chiến lợi phẩm tìm ra được những thứ giá trị nhất hoặc
hữu dụng với bản thân gã nhất. Thứ quan trọng nhất là các cuốn sách vở, công
pháp, pháp quyết... về đủ mọi vấn đề mà Thiên Linh Phái sưu tầm được. Đây là một
biển kiến thức kinh người nha! Chỉ cần từ từ ‘nhấm nháp’ hết số kiến thức trong
đây, Thành Đạt sẽ không sợ vì tuổi trẻ, kinh nghiệm, kiến thức thiếu thốn mà phạm
phải những sai lầm sơ đẳng, dẫn đến đại họa nữa. Thứ hai một món pháp bảo có
hình dạng giống như một chiếc nhẫn nhỏ bé, thô kệch xấu xí. Nạp giới, một pháp
bảo không gian cấp ba thưởng đẳng, bên trong có dung hợp một không gian to lớn,
có khả năng thu nạp, phóng xuất đồ vật để dùng, mà không hề gia tăng thêm trọng
lượng tác động lên người sử dụng. Ngoài ra, khi sử dụng nạp giới để chứa những
tài liệu tươi sống cùng cấp bậc thì dù để bao lâu cũng không sợ tài liệu bị hư
hỏng hay bay mất linh khí, suy giảm chất lượng. Đúng là một pháp bảo vô cùng thực
dụng! Tiếp đó là một đôi cánh pháp bảo cấp bốn trung giai: Tử Lôi Dực, cho phép
người sử dụng nhẹ nhàng bay lượn trên không trung, nhanh nhẹn, linh động, không
pháp khí nào có thể so sánh; pháp lực và thần thức tiêu hao khi sử dụng nó cũng
ít đến mức một tu sĩ Luyện Khí kỳ như Thành Đạt cũng có thể sử dụng vô cùng thoải
mái. Không chỉ vậy, đôi cánh này còn chứa đựng sức mạnh của Tử Lôi, người sử dụng
có thể bất thần phóng thích ra những đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ, công kích kẻ
địch, thần không biết, quỷ không hay, là một đòn sát thủ cực kỳ khó đề phòng,
dùng để cứu mạng cũng vô cùng hữu ích. Một bộ áo giáp cấp bốn thượng giai, có
thể ngăn chặn được thần niệm quan sát của cả tu sĩ Kết Đan kỳ và ngạnh tiếp được
một đòn tấn công toàn lực của tu sĩ Kết Đan kỳ. Một thanh phi kiếm pháp bảo cấp
độ năm, sắc bén vô thường, mạnh mẽ vô song. Một khỏa Thiên Lôi Châu, có thể
đánh chết mọi tu sĩ Ngưng Dịch kỳ trong chớp mắt. Pháp bảo cấp độ sáu duy nhất
là một món pháp bảo trấn phái của Thiên Linh Tông, một lá cờ nhỏ có tên gọi là
Thiên Linh Kỳ, khi phát động có thể huy động thiên địa linh khí để tạo ra một
con yêu thú có thực lực cấp năm, tương đương với thực lực của một tu sĩ Kết Đan
kỳ tầng ba, bốn, năm. Đương nhiên, những linh thạch, linh đan, diệu dược thích
hợp với gã thì càng không cần phải nói đến nữa. Thành Đạt không chút khách khí
lập tức chiếm dụng làm của riêng. Số còn lại, gã quyết định sẽ dùng làm phần
thường cho đám thủ hạ hay từ từ bán ra để mua lấy những thứ cần dùng khác. Với
số tài sản to lớn này, Thành Đạt không chỉ có thể trong vòng vài năm nữa tiến
thẳng đến Ngưng Dịch kỳ mà còn có thể hỗ trợ cho thủ hạ dưới tay gã nhanh chóng
gia tăng thực lực. Cho dù cả công pháp tu luyện của Thành Đạt và đội quân Huyết
Luyện đều cực kỳ chậm rãi trong việc tiến giai nhưng nếu dùng đại lượng linh thạch,
linh đan hỗ trợ không ngừng thì chắc chắn tốc độ tiến bộ của họ sẽ không thua
kém bất kỳ thiên tài tu luyện nào. Đến lúc đó... hắc hắc hắc...
“Ông chủ!”
Đúng lúc
Thành Đạt đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp của gã thì Tả Khuynh bỗng nhiên đi
đến, lên tiếng lôi gã về với thực tại.
“Có chuyện
gì vậy?”
Dù trong
lòng giận đến muốn phát hỏa vì bị phá ngang, nhưng Thành Đạt vẫn mạnh mẽ áp chế
cơn thịnh nộ xuống, lạnh nhạt hỏi lại, vừa khó hiểu tại sao một kẻ đã bị cuộc đời
‘huấn luyện’ kỹ càng như Tả Khuynh lại tự nhiên to gan lớn mật phá ngang lúc chủ
nhân đang ‘bận rộn’. Ngay khi quay lại, gã lập tức đoán được phần nào lý do sự
bất thường đó. Bên cạnh gã, Tả Khuynh đang đứngtrước một đám nữ tu sĩ trẻ tuổi
đang quỳ gối dưới đất. Những nữ tu sĩ này tu vi đều chỉ mới đạt đến Luyện khí Kỳ
tầng hai tầng ba, nhưng chỉ duy nhất một người đã trúc cơ thành công, nhưng rõ
ràng chỉ là một vị tiểu thư lá ngọc cành vàng không sức chiến đấu. Hầu hết, bọn
họ đều xinh đẹp hơn người, ăn mặc sang trọng, dáng người lả lướt, mềm mại, tác
phong thanh nhã, quyến rũ lòng người. Nhưng thứ làm cho cả Thành Đạt và Tả
Khuynh chú ý đến họ không phải là những thứ bề ngoài vớ vẩn đó mà là những dấu
đóng nô lệ đỏ rực trên cánh tay họ. Tất cả bọn họ đều là những nữ nô lệ. Nhưng
không giống như những nô lệ tầm thường, hạ cấp như đám người Tả Khuynh, họ là
những nộ lệ có địa vị cao nhất trong tầng lớp này, những nô lệ hầu hạ. Công việc
hàng ngày của họ không phải là làm những công việc nặng nhọc, nguy hiểm đầy chết
chóc mà chỉ chuyên trách hầu hạ, làm vui lòng chủ nhân mà thôi. Có thể nói, ngoài
việc bị đóng dấu nô lệ trên người, cuộc sống của họ cũng dễ chịu không thua
kém, thậm chí còn tốt đẹp hơn đại đa số người bình thường trên thế giới này. Họ
được gọi bằng một cụm từ đầy ý nghĩa ‘nô lệ quý tộc’.
Tại một môn
phái nhỏ bé như Thiên Linh phái cũng tồn tại ‘nô lệ quý tộc’? Đây thực là một
điều bất ngờ đối với Thành Đạt. Bởi vì theo như gã biết, giá của những nô lệ
này không hề rẻ. Nếu như những nô lệ như Tả Khuynh, có giá bán còn kém hơn cả một
cân linh lương (hàng mấy chục mạng mới được một linh thạch cấp một) thì những
‘nô lệ quý tộc’ này lại có giá đến hàng chục linh thạch, thậm chí có khi còn
cao hơn, một mạng. Đây không phải cái giá mà một môn phái như Thiên Linh Phái
có thể bỏ ra để đầu tư vào những thứ ‘đồ trang sức’, món đồ chơi vô bổ như lũ
‘nô lệ quý tộc’ này. Nhưng ở đây lại có đến hàng chục người. Thành Đạt không
quá khó khăn để biết bọn họ là đồ chơi của ai trên cái ngọn núi Thiên Linh Sơn
khốn nạn này.
Thành Đạt
đưa mắt nhìn Tả Khuynh, rồi thở dài cảm thông với gã ta. Tả Khuynh là người đã
trải qua hơn hai mươi năm sống kiếp nô lệ. Gã căm thù cái thể chế này đến cực
điểm và tràn ngập sự đồng cảm, yêu thương đối với tất cả những người cùng cảnh
ngộ nhưng gã cũng bị nhuốm không ít thói hư tật xấu của xã hội này. Luật bất
thành văn của thế giới tu giả: nô lệ một khi mất chủ sẽ trở thành tài sản của một
tu sĩ tự do đầu tiên tìm thấy họ. Điều đó có nghĩa là những người thiếu nữ này
giờ đây là nô lệ, là tài sản của Thành Đạt, một trong những chiến lợi phẩm của
gã. Tả Khuynh theo sự chỉ dẫn của lòng trung thành với gã và ý thức về những
nguyên tắc của thế giới nô lệ này mà đem những người nô lệ này đến dâng lên cho
Thành Đạt, mà trong lòng gã lại tràn ngập những cảm xúc bất cam, bi phẫn, đau
thương vì chính tay gã đã đẩy một nhóm người có số phận thê thảm như gã, một lần
nữa rơi vào vòng khổ nhục. Thành Đạt thực sự cảm thấy cảm thông với gã. Nhưng đồng
cảm thì đồng cảm, Thành Đạt vẫn cứ làm ra vẻ không nóng không lạnh mà gã biết
là có hiệu quả chấn nhiếp cực lớn lặp lại câu hỏi với Tả Khuynh
“Sao? Có việc
gì?”
Tả Khuynh
khẽ run lên rồi mới hít một hơi thật sâu rồi dõng dạc nói
“Thưa ông
chủ. Chúng tôi bắt được một nhóm tù binh, xin ông chủ định đoạt.”
“Nga!”
Thành Đạt tiếp tục đóng kịch “Chỉ có vậy thôi sao?”
Tả Khuynh bị
dọa một trận làm cho sợ hãi đến mức đứng đờ người ra đó, không biết phải là
sao. Thành Đạt thấy đã đạt được hiệu quả mong muốn thì cũng không để ý đến gã
ta nữa. Gã quay sang đám nữ tu nô lệ quý tộc kia lạnh giọng hỏi
“Các ngươi
là người hầu của ai?”
Giọng nói của
gã lạnh tanh không chút tình cảm lại kết hợp với tình cảnh hiện tại làm cho hoảng
sợ vô cùng. Họ luống ca luống cuống một lúc rồi mới có một thiếu phụ xinh đẹp,
ước chừng hai bảy, hai tám tuổi, dáng vẻ tôn quý, ăn mặc quý phái, cung kính
thưa.
“Khởi bẩm
chủ nhân! Chúng tiểu nữ đều là hầu thiếp của Trần Khoáng đại nhân.”
Nghe cách
xưng hô đáng ghét của vị nữ tu này Thành Đạt lập tức cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cách ăn nói lễ mạo của cô ta chẳng khác nào một sự móc máy với cái quá khứ chẳng
lấy gì làm cao quý và tính cách thô tục, ưa đơn giản của gã. Gã hừ lạnh một cái
rất thật tình, khiến cho không khí xung quanh giống như bị hạ thấp xuống không
ít, miệng lạnh nhạt nói
“Cho ta biết
giá trị của các ngươi! Nếu như có giá trị, ta sẽ cho các ngươi sẽ thoát khỏi kiếp
nô lệ và bảo đảm cuộc sống của các ngươi một thời gian. Nếu không, tự sinh tự
diệt đi!”
Câu nói của
Thành Đạt tuy đơn giản nhưng lại khiến cho gương mặt Tả Khuynh giãn ra rất nhiều.
Gã hiểu được rằng ông chủ không có ý định coi những người này như những đồ vật
hình người như những gã chủ nô khác. Tuy rõ ràng, ông chủ không phải là một kẻ
đại nhân đại nghĩa như những gì Tả Khuynh từng nghe người đời ca tụng về các vị
anh hùng, nhưng đối với gã, như vậy đã là tử tế lắm rồi. Một nô lệ thấp kém như
gã, tuyệt không còn mơ ước gì hơn được nữa.