Lại nói,
nghe đối phương tranh cãi có vẻ kịch liệt, Bạch Phát lão ma trong lòng hý hửng
không sao tả xiết, còn đang tính kế thêm dầu vào lửa để hưởng lợi ngư ông. Giữa
lúc đó lại nghe có tiếng hừ lạnh của nhân vật được gọi là Bạch Cốt Thần Ma, đã
càng làm cho lão ma thêm hý hửng.
Thế nhưng …
trời chẳng chiều người, vạn sự bất như ý. Ý định vẫn còn đang nằm nguyên bên trong
đầu lão ma, lão còn chưa kịp lên tiếng thì có một thanh âm lạnh lẽo đột ngột cất
lên :
- Chúng ta
đến đây …
Một giọng
âm u tiếp lời :
- Là do phụng
chỉ …
Giọng âm trầm
tiếp :
- Những
chuyện riêng tư …
Rồi đến giọng
cười the thé :
- Để sau xử
lý.
Bốn người nối
tiếp nhau lên tiếng, nếu không phải vì thanh điệu khác nhau : giọng âm trầm, giọng
the thé, … thì nghe cứ như chỉ do một người phát thoại. Tuy chỉ mười sáu chữ,
nhưng thanh âm chứa đầy nội lực, vọng vào vách đá rồi dội lại, vang rền thật
lâu và truyền đi thật xa.
Lời nói của
mấy lão này dường như có một sức nặng đáng kể. Thanh âm của bọn họ vừa dứt thì
toàn trường lại lặng ngắt như tờ. Cuộc tranh cãi của mấy vị Thần Ma vì thế mà
cũng chấm dứt.
Bầu không
khí yên ắng như đang ở giữa chốn hoang sơn hiu quạnh, dù rằng đang có mấy người
đứng đó.
Vậy những
nhân vật vừa lên tiếng kia là người thế nào. Các vị Thần Ma hung hăng tàn độc
là thế mà sao lại nhất loạt nghe theo lời bọn họ. Bạch Phát Đồng Tử rất thắc mắc
về điểm này. Lão ma đảo tròn cặp mắt, kín đáo quan sát sắc diện của Âm Sơn lão
tổ, hầu tìm ra nguyên cớ.
Muốn hiểu
rõ thì phải nói về nguyên khởi. Cả mười tám vị Thần Ma này đều phụng chỉ đến
vây bắt khâm phạm là Bạch Phát Đồng Tử. Mấy nhân vật vừa lên tiếng kia tuy cũng
chỉ là những vị Thần Ma, nhưng lời nói của bọn họ quá đúng, nên cả bọn phải
nghe theo để khỏi phải mang tiếng vi chỉ.
Lúc này, Âm
Sơn Thần Ma lại lên tiếng :
- Giờ chúng
ta hãy nói đến chuyện chính. Bạch Phát lão nhi. Thông Thiên Giáo chủ đâu rồi.
Mau gọi lão ta ra đây.
Bạch Phát Đồng
Tử thoáng cau mày. Lúc này, Thông Thiên Giáo chủ đang lúc bế quan, đâu thể ra
đây được. Nếu không thì lão ta cũng đâu chịu để giáo chúng gặp phải thảm trạng
thế này mà không ra mặt báo thù.
Thế nhưng,
sau giây phút lưỡng lự, rồi lão ma cũng giở giọng kiêu ngạo, lớn tiếng nói :
- Có chuyện
gì thì cứ nói với lão phu là đươc rồi. Giáo chủ bản giáo là hạng người nào. Sao
có thể tùy tiện gọi ra đây được.
Âm Sơn Thần
Ma sa sầm nét mặt, vừa định phản ứng thì ngay lúc ấy đột ngột vang lên một
thanh âm the thé :
- Bản tòa
sao biết được hắn ta thuộc hàng người nào. Bấy lâu nay hắn ta chui rúc giấu mặt
như thế, chắc cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt mà thôi. Nếu đã vậy thì nên rời
bỏ võ lâm, về quê cày ruộng cho rồi.
Tiếp theo
là một giọng nói âm trầm :
- Hắn ta dựa
vào đâu mà làm cao như thế. Chẳng lẽ cả bản tòa đây cũng không đáng gặp mặt hắn
hay sao. Ngươi cứ vào nói lại cho hắn biết là có Giáo chủ Cửu Trùng Giáo đến
tìm.
Nghe thấy
danh hiệu Cửu Trùng Giáo, Bạch Phát lão ma hơi thoáng ngạc nhiên. Cửu Trùng
Giáo trong võ lâm cũng là một đại thế lực, vẫn được coi là ngang hàng với Thông
Thiên Giáo, bởi sau mấy phen xung đột không phân thắng bại. Địa vị của Cửu
Trùng Giáo chủ cũng không phải tầm thường.
Thế nhưng …
Điều quan trọng là Cửu Trùng Giáo sao lại có thể tập hợp được một lực lượng thế
này. Đó là điều không thể, bởi nếu có thực lực hùng mạnh đến như vậy thì bọn họ
sao có thể chịu đứng ngang hàng với Thông Thiên Giáo.
Sau lúc sững
sỡ, lão ma cũng định thần lại, quay sang nhìn Âm Sơn Thần Ma cười nhạt nói :
- Không ngờ
một nhân vật uy danh lừng lẫy như Sơn chủ đây lại cam tâm quy đầu Cửu Trùng
Giáo, chịu để cho người ta sai khiến.
Âm Sơn Thần
Ma cũng cười nhạt nói :
- Ngươi
cũng quy đầu Thông Thiên Giáo đó thì sao.
Bạch Phát
lão ma cãi :
- Lão phu
liên kết với Thông Thiên Giáo chủ là theo quân tử hiệp ước, chứ đâu có như lão
…
Âm Sơn Thần
Ma cười nhạt hỏi :
- Như bản
sơn chủ thì sao.
Bạch Phát
lão ma nói :
- Lão cam
tâm chịu sự sai khiến của Cửu Trùng Giáo …
Âm Sơn Thần
Ma cắt lời :
- Kim Chỉ
Thần Ma sao có thể sai khiến bản sơn chủ được.
Bạch Phát
lão ma hỏi :
- Thế là thế
nào.
Âm Sơn Thần
Ma đưa tay trỏ vào lá Kim Chỉ Cửu Sắc Kỳ, kỳ lệnh của Kim Chỉ Thần Ma, trầm giọng
nói :
- Cửu Trùng
Giáo chủ là Kim Chỉ Thần Ma. Y cũng chỉ là một vị Thần Ma, ngang hàng với bản
sơn chủ.
Đoạn lão hừ
lạnh hỏi tiếp :
- Hiệp ước
giữa các ngươi thế nào.
Bạch Phát
lão ma ngạo nghễ nói :
- Chúng ta
kết minh, chia đôi võ lâm để cùng thống trị.
Âm Sơn Thần
Ma cười khanh khách :
- Dã tâm lớn
quá nhỉ. Nhưng … hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều đấy. Bình diện võ lâm
đã được chúa công xếp đặt đâu vào đấy cả rồi. Chỉ một bọn của lão thì làm được
trò trống gì.
Bạch Phát
lão ma nghe nhắc đến vị chúa công nào đó, vô cùng ngạc nhiên, vưa định hỏi lại
thì ngay lúc ấy, đột nhiên nghe bên trong sơn cốc có tiếng quát tháo, rồi một
bóng đen to lớn từ bên trong bay vụt lên không trung nhanh như một tia chớp, ẩn
thân vào sau một đám mây mù.
Tiếp đó, một
bóng người xuất hiện bên trên vách đá, chỉ tay lên không lớn tiếng quát mắng với
những lời lẽ phẫn nộ tột cùng. Bao nhiêu lời thóa mạ tệ hại nhất được lão tuôn
ra như giông như gió, chứng tỏ lão đang rất phẫn nộ. Cả Âm Sơn lão tổ và Bạch
Phát lão ma đều ngạc nhiên, quay lại nhìn.
Bạch Phát
lão ma đã nhận ra nhân vật đang quát tháo kia là ai, vội lao người đến đó, hỏi
gấp :
- Giáo chủ.
Đã xảy ra chuyện gì thế.
Thì ra nhân
vật kia chính là Thông Thiên Giáo chủ. Lão trông thấy Bạch Phát lão ma liền nói
:
- Có tên tiểu
bối mò vào chỗ bản tòa luyện công giở trò, bị bản tòa phát hiện nên bỏ chạy ra
đây.
Đoạn lão hỏi
với giọng ngạc nhiên :
- Phó giáo
chủ. Ở đây xảy ra chuyện gì thế.
Bạch Phát
lão ma còn chưa kịp đáp thì bỗng có tiếng cười the thé như từ trong lòng đất vọng
lên :
- Quỷ Thíu
lão nhi. Lão đã làm trò gì mà khiến cho người ta chửi mắng thậm tệ thế hả.
Sau tiếng
cười kia, liền có tiếng cười vang đáp lại, thanh âm vọng xuống từ giữa thinh
không, truyền đi bốn phía.
Rồi sau đó,
một bóng đen to lớn từ trên tầng mây thấp nhất xẹt thẳng xuống, hiện ra là một
con chim khổng lồ, hình dáng cao lớn, sải cánh dài đến mấy trượng. Trên lưng
chim có người ngồi.
Con quái điểu
đảo quanh một vòng, rồi đáp xuống một tảng đá cao. Lão nhân ngồi trên lưng chim
cười ha hả nói :
- Lão phu
có làm trò gì đâu nào.
Giọng the
thé vang lên :
- Thế sao
lão quỷ kia mắng lão ghê thế.
Lão nhân cưỡi
chim cười đáp :
- Vừa rồi
lão phu định vào trong cốc lấy đầu Thông Thiên lão quỷ để lập công đầu. Không
ngờ lại gặp lúc lão ta đang bế quan luyện công.
Giọng the
thé kia hỏi :
- Rồi lão
ám toán lão ta …
Lão nhân cưỡi
chim cả cười đáp :
- Làm gì có
chuyện đó. Lão phu không muốn mang tiếng cơ hội nên bỏ mặc lão ta, quay sang hạ
thủ mấy tên đồ đệ của lão, rồi quay trở ra ngoài này định họp mặt với mấy lão
quỷ các ngươi. Ngờ đâu lão ta lại đuổi ra đến tận ngoài này. Lão ta lại còn lớn
tiếng mắng chửi lão phu, rõ là không biết điều. Hừ hừ. Lão phu cũng không thèm
chấp với hạng người đó làm gì.
Một giọng
nói âm trầm quát hỏi :
- Bỏ qua
chuyện đó đi. Quỷ Thíu lão nhi. Tọa kỵ của lão biết bay mà sao giờ này lão mới
đến.
Hóa ra lão
nhân cưỡi chim là Quỷ Thíu Thần Ma. Lão cười đáp :
- Lão phu
cũng đang lúc luyện công, nhưng vừa được tin là lập tức khai quan, lên đường
ngay, không muốn bỏ mất cơ hội này. Nhưng khi đến nơi thì đã trễ mất mấy ngày rồi.
May mà sự việc vẫn chưa kết thúc.
Âm Sơn Thần
Ma lạnh lùng nói :
- Thì ra vì
vậy mà ngươi định một mình đột nhập sơn cốc, giành lấy đầu công chứ gì. Hừ hừ.
Quỷ Thíu Thần
Ma cười hỏi :
- Thế thì
có liên quan gì đến lão.
Đột nhiên,
một giọng lạnh lẽo như băng quát :
- Thôi đủ rồi.
Đừng nói những chuyện lan man nữa. Có gì không hài lòng thì hãy trình lên chúa
công để chúa công phân xử.
Tiếp đó là
một giọng âm u :
- Quỷ Thíu
lão nhi. Lão đến là tốt rồi. Tín phù của lão đâu.
Quỷ Thíu Thần
Ma lập tức đáp :
- Có đây rồi.
Rồi một
bóng đen từ trên lưng chim bay ra, nhẹ nhàng đáp xuống ngay ngắn bên cạnh tử
thi bị Thiết Bức giết hại. Đó là một thi thể vận hắc y, nơi cổ họng có dấu mỏ của
quái điểu mổ vào. Trên ngực tử thi cắm một đồng bài chạm nổi hình một con quái
điểu cùng với một cái mặt quỷ đang tươi cười.
Thế là đã xuất
hiện cả thảy mười chín tín phù. Mười chín vị Thần Ma đã tề tựu tại đây.
Thông Thiên
Giáo chủ mãi đến giờ mới để ý thấy mười chín tín phù kia, cùng thảm trạng của bọn
giáo chúng, thi thể bày la liệt khắp nơi trông hết sức ghê rợn, liền lớn tiếng
quát hỏi :
- Các ngươi
là bọn nào dám cả gan đến đây gây sự thế.
Toàn trường
lập tức vang lên hàng loạt những tiếng cười the thé, ha hả, khanh khách, … đủ mọi
thanh điệu. Lão già ngồi trên quái điểu ôm bụng cười khằng khặc, cười lớn hơn hết,
vừa cười vừa quát :
- Cuồng đồ
lớn lối lắm. Lão phu là Quỷ Thíu Thần Ma ở Quỷ Cốc.
Âm Sơn Thần
Ma cũng xưng danh :
- Bản Sơn
chủ là Âm Sơn Thần Ma ở Âm Sơn.
Tiếp đó là
một giọng nói vẳng lên :
- Bản tòa
là Cô Lâu Thần Ma ở Ma Vân Phong.
Nhưng ngoài
Quỷ Thíu Thần Ma và Âm Sơn Thần Ma, vẫn chưa có người nào khác chịu hiện thân.
Lại giọng khác tiếp nối :
- Bản nhân
là Thâu Tâm Thần Ma ở Thiên Âm Giáo.
Các vị Thần
Ma đều lần lượt xưng danh :
- Bản nhân
là Thất Sát Thần Ma ở Thiết Kỵ Môn.
- Bản tòa
là Hắc Sát Thần Ma ở Thiên Vô Giáo.
- Bản tòa
là Huyết Thủ Thần Ma ở Thiên Hùng Bang.
- Bản tòa
là Kim Chỉ Thần Ma ở Cửu Trùng Giáo.
- Lão phu
là Ngũ Độc Thần Ma ở Ngũ Độc Giáo.
- Bản nhân
là Đại Lực Thần Ma ở Thất Tinh Lâu.
- Bản tòa
là Bạch Cốt Thần Ma ở Bạch Cốt Đàn.
- Lão phu
là Phích Lịch Thần Ma ở Phích Lịch Bảo.
- Bản tòa
là Phi Thiên Thần Ma ở Thiên Tinh Bang.
- Lão phu
là Bách Thú Thần Ma ở Bách Thú Lâm.
- Bản nhân
là Phong Nguyệt Thần Ma ở Đào Hoa Lâu.
- Bản nhân
là Hoa Diện Thần Ma ở Hoa Nguyệt Môn.
- Lão phu
là Lạc Phách Thần Ma ở Lạc Hồn Cốc.
- Bản tòa
là Xảo Thủ Thần Ma ở Lao Sơn.
- Lão phu
là Biên Bức Thần Ma ở Tinh Túc Hải.
Thông Thiên
Giáo chủ vừa nghe đối phương xưng danh, vừa đảo mắt quan sát toàn trường. Nhưng
các vị Thần Ma ẩn thân quá kín đáo, thủy chung lão ma vẫn không thể tìm ra nơi ẩn
thân của bọn họ.
Lão ma thầm
lượng định tình thế. Những nhân vật kia tuy đều là những đại ma đầu, nhưng lão
nhận định mình không hề thua sút bọn họ, nếu đơn đả độc đấu thì lão không sợ.
Thế nhưng, đối phương nhân số quá đông, nếu liên thủ vây đánh hay dùng xa luân
chiến thì …
Sau giây
phút suy nghĩ, lão trầm giọng hỏi :
- Các vị đến
đây với mục đích gì. Bản giáo có hằn thù gì với các vị đâu.
Một giọng nói
âm trầm cất lên :
- Thông
Thiên lão nhi. Tôn chỉ của Thông Thiên Giáo là gì.
Thông Thiên
Giáo chủ cười lạnh :
- Hóa ra
các vị định tiêu diệt bản giáo để độc bá võ lâm.
Quỷ Thíu Thần
Ma đang ở gần Thông Thiên Giáo chủ nhất, nghe lão ta nói thế liền cười nhạt nói
:
- Các ngươi
hành sự đại nghịch phạm thượng nên bọn lão phu mới phải cất công đến đây thảo
phạt, bắt các ngươi về chính pháp. Chứ chúa công là kim chi ngọc diệp, gia thế
hiển hách, bọn Thông Thiên Giáo các ngươi nào có đáng kể vào đâu, sao chúa công
lại phải để ý tới.
Âm Sơn Thần
Ma tiếp lời :
- Chúa công
địa vị tôn quý, thân phận cao cả, có cho làm Hoàng đế cũng không thèm, độc bá
võ lâm mà làm gì.
Bạch Phát lão
ma đang đứng cạnh đấy tức giận quát hỏi :
- Chúa công
của các ngươi là thần thánh phương nào.
Quỷ Thíu Thần
Ma cười khanh khách nói :
- Lão này hỏi
nhảm. Đã là thần thánh thì đương nhiên phải thuộc Thiên giới chứ còn thuộc về
phương nào nữa.
Còn Thông
Thiên Giáo chủ thì suy nghĩ ngược hẳn với Bạch Phát lão ma. Lão đang cau mày
suy nghĩ. Nhân vật mà có thể thu phục được mười chín vị Thần Ma này thì không
thể nào là một nhân vật tầm thường được. Lão thầm suy đoán xem đó là nhân vật
thế nào. Lẽ nào …
Lão mường
tượng nghĩ đến một chuyện.
Vẫn còn
đang mãi suy nghĩ, lão ma bỗng nhận thấy có một bóng vàng đang từ phía xa đi lại,
liền ngẩn mặt nhìn lên. Bạch Phát lão ma thấy thế thì cũng quay nhìn lại, bất
giác ồ lên.
Đó là một
thiếu nữ rất xinh đẹp, hoa dung kiều diễm, yểu điệu thướt tha, vận bộ Hoàng y
cung trang, thân pháp thanh thoát mỹ lệ.
Hoàng y thiếu
nữ tiến đến gần cục trường, liền vòng tay vái chào một vòng khắp lượt các vị Thần
Ma, đoạn đi thẳng đến chỗ Thông Thiên Giáo chủ và Bạch Phát lão ma cất giọng
oanh trong trẻo :
- Tiên sinh
đây có phải là Thông Thiên Giáo chủ. Còn vị này chắc là Bạch Phát Đồng Tử tiên
sinh rồi. Tiểu nữ xin bái kiến nhị vị tiên sinh.
Thông Thiên
Giáo chủ khẽ cau mày, hỏi :
- Cô nương
đây là …
Hoàng y thiếu
nữ tươi cười nói :
- Tiểu nữ
là thị tỳ hầu hạ bên cạnh chúa công, nay phụng ý chỉ của chúa công chuyển đến
nhị vị tiên sinh một đề nghị.
Thông Thiên
Giáo chủ hỏi :
- Có phải
chúa công của cô nương muốn bọn lão phu quy thuận.
Hoàng y thiếu
nữ cười nói :
- Nếu được
vậy thì còn gì hay bằng. Nhưng chúa công cũng không dám kỳ vọng như thế, chỉ
mong có thể mời nhị vị tiên sinh đến ngự doanh uống vài chung rượu. Chẳng hay ý
nhị vị tiên sinh thế nào.
Thông Thiên
Giáo chủ ngạc nhiên hỏi lại :
- Chúa công
của cô nương muốn mời bọn lão phu đến uống rượu.
Hoàng y thiếu
nữ gật đầu :
- Vâng ạ. Nếu
nhị vị tiên sinh đồng ý, song phương sẽ tạm đình chiến giây lát, sau bữa tiệc sẽ
lại tiếp tục.
Thông Thiên
Giáo chủ lại hỏi :
- Chúa công
của cô nương mời bọn lão phu đến uống rượu là có ý gì.
Hoàng y thiếu
nữ đáp :
- Chúa công
nghe danh nhị vị đã lâu, nay muốn được diện kiến chứ không hề có ý gì khác.
Nghe nàng
nói vậy, Thông Thiên Giáo chủ và Bạch Phát Đồng Tử đồng đưa mắt nhìn nhau, rồi
Bạch Phát lão ma bước đến sát bên cạnh Thông Thiên Giáo chủ hạ giọng nói thật
khẽ :
- Giáo chủ.
Cầm tặc nên cầm tướng. Giáo chủ hãy cứ nhận lời. Chứ ở đây đánh nhau với bọn
kia thì không ổn chút nào. Lão phu xem bọn chúng tên nào cũng đều có vẻ … không
dễ đối phó.
Thông Thiên
Giáo chủ gật đầu đồng tình. Lão cũng có ý nghĩ tương tự. Đoạn lão quay sang
Hoàng y thiếu nữ nói :
- Chúa công
của cô nương đã có nhã ý mời bọn lão phu đến uống rượu, bọn lão phu rất hân hạnh.
Xin phiền cô nương dẫn đường cho.
Hoàng y thiếu
nữ hỏi :
- Nhị vị đi
ngay ư. Không cần thu xếp gì sao.
Thông Thiên
Giáo chủ hỏi :
- Chúng ta
có đi xa lắm không.
Hoàng y thiếu
nữ đáp :
- Khoảng mười
mấy dặm thôi.
Thông Thiên
Giáo chủ gật đầu nói :
- Được rồi.
Vậy chúng ta đi ngay đi.
Hoàng y thiếu
nữ đáp “vâng”, rồi đi trước dẫn đường. Hai lão ma cũng vội rảo bước theo sau.