Một thánh tích của Thiếu Lâm Tự, một tòa thạch động nằm khuất
bên trong một sơn cốc hẻo lánh ở hậu sơn, và cũng là một nơi thiêng liêng đối với
mọi đệ tử Thiếu Lâm, bất luận tăng tục.
Trong phật đường ở hậu động, một vị thiền sư râu dài bạc trắng,
diện mạo phúc hậu đang ngồi tĩnh tọa. Bốn lão hòa thượng nghiêm cẩn đứng hầu
bên dưới. Đó là Giác Hạnh Thiền sư ở Đại Lôi Âm Tự và bọn Không Văn, Không Hư,
Không Minh, Không Từ bốn vị đại sư.
Giác Hạnh Thiền sư trầm tư hồi lâu, rồi mới lại từ từ mở mắt
ra, nhìn bọn Không Hư đại sư, nói :
- Nói thì nói vậy thôi, nhưng cơ duyên đều có thể đến với mỗi
người, nếu như có sự cố gắng chuyên tu để giác ngộ chính pháp. Lão nạp rất mong
một ngày nào đó sẽ có cơ hội tiếp dẫn các ngươi.
Cả bốn vị đại sư đồng chắp tay cung kính nói :
- Bọn đệ tử nguyện sẽ cố gắng nghiên cứu thiền lý, chuyên tu
phật học để khỏi phụ lòng mong mỏi của Tổ sư.
Giác Hạnh Thiền sư gật đầu lộ vẻ hài lòng, ánh mắt từ hòa
nhìn bốn vị đại sư, lát sau mới lại nói :
- Hiện ở Đại Lôi Âm Tự còn lại một vị trưởng lão thuộc hàng
chữ Liễu, một vị thuộc hàng chữ Trí, sáu vị vào hàng chữ Giác, trong đó kể luôn
lão nạp, và ba mươi tám người thuộc hàng chữ Không, mỗi người đều tinh thông ít
nhất là mười môn tuyệt kỹ của bản phái. Còn số đệ tử ở các hàng dưới nữa thì
không nhất định, tùy vào tư chất và ngộ tính mà có mức độ thành tựu khác nhau.
Đoạn Thiền sư lại hỏi :
- Các người muốn gặp lão nạp có chuyện chi.
Không Hư đại sư cung kính nói :
- Kính bẩm Tổ sư. Mấy mươi năm nay, bản phái mỗi lúc một suy
vi. Mà hiện thời ma đạo lại hoành hành quá đỗi. Đệ tử bất tài vô đức, không đủ
khả năng thống lĩnh tăng chúng kháng ma vệ đạo, khiến cho môn hạ đệ tử bản phái
bị bọn quần tà hiếp đáp khinh khi. Trước tình thế nguy nan này, đệ tử không biết
phải ứng phó thế nào cho phải. Kính xin Tổ Sư ban cho huấn dụ.
Giác Hạnh Thiền sư hỏi :
- Ý ngươi muốn gì.
Không Hư đại sư nói :
- Đệ tử hy vọng Tổ Sư có thể đứng ra chủ trì đại cuộc, bảo vệ
uy danh mấy trăm năm của phái Thiếu Lâm.
Giác Hạnh Thiền sư chậm rãi nói :
- Cõi hồng trần vốn là hư vô. Mọi sự tuy là thực nhưng cũng
là hư. Sắc tức thị không, không tức thị sắc là vậy. Ở đời không ai thoát khỏi
vòng nhân quả báo ứng. Có nhân thì phải có quả, làm ác phải chịu ác báo. Phật dạy
rằng : hữu tâm là khổ não, vô tâm mới yên vui. Đã xuất gia thì nên lấy việc tu
tâm dưỡng tính làm chính đạo, không nên tranh đua với người mới phải. Người xuất
gia tứ đại vai không, thanh danh đã là thân ngoại chi vật, vậy còn tranh giành
làm chi.
Cả bọn Không Hư đại sư đều hổ thẹn cúi đầu, nói :
- Tạ Tổ Sư giáo huấn.
Giác Hạnh Thiền Sư mỉm cười nói :
- Các ngươi đã biết giác ngộ chính pháp là rất tốt. Người xuất
gia chúng ta không nên tranh đua với người đời. Nhưng khi bọn tà ma kéo đến quấy
rối cuộc thanh tu thì chúng ta cũng không thể ngồi yên mà giương mắt nhìn bọn
chúng ngang nhiên phá hoại đạo pháp, không thì còn học võ làm chi.
Yên lặng suy nghĩ giây lâu, lão hòa thượng lại nói :
- Được rồi. Sắp tới lão nạp sẽ cho Giác Lâm sư đệ cùng một số
đệ tử đến Tung Sơn để hàng ma phục yêu, phù trì chính pháp.
Cả bọn Không Hư đại sư cả mừng, liền vội phục xuống hành đại
lễ, nói :
- Tạ Tổ Sư ân điển.
Lão hòa thượng lại nói :
- Những gì lão nạp nói với các ngươi hôm nay chính là thiên
cơ, không nên để lộ cho người ngoài biết mà phạm đến thiên uy. Nhớ đấy.
Ba vị đại sư đồng thanh vâng dạ. Lão hòa thượng gật đầu nói
:
- Các ngươi lui ra đi. Cũng đã đến lúc lão nạp phải đi rồi.
Ba vị đại sư nghe lão hòa thượng bảo đi thì ngơ ngẩn giây
lát. Sau đó mới cung kính vái lạy, lui ra.
Lại nói, Tam đại Âm ma là Đồng Cổ Ma Tôn, Bích Ngọc Ma Tiêu
và Cầm Ma Tôn Giả gắng gượng sức tàn chạy khỏi Thiếu Lâm Tự, tìm lối bôn đào. Bọn
họ người nào người nấy cũng đều lộ vẻ kinh hoàng khiếp đảm, hớt hãi chạy xuống
chân núi mà không hề dám ngoái đầu nhìn lại lần nào.
Tiểu nhân thì thường sợ chết. Và bọn họ cũng không ngoại lệ.
Sau cuộc tỷ đấu âm công vừa rồi, cả ba người bọn họ đều đã bị
nội thương trầm trọng, cần nhanh chóng tìm nơi yên tĩnh vắng vẻ để vận công điều
trị thương thế. Lần này, bọn họ kéo lên Thiếu Lâm Tự với vẻ dương dương đắc
chí, tưởng đâu trong thiên hạ không còn ai địch thủ. Nào ngờ núi cao lại có núi
cao hơn. Bọn họ lại chuốc lấy thảm bại thế này. Sắc diện người nào cũng đều buồn
rầu ảo não.
Nhưng …
“Thiên hạ bất chi như ý sự”. Trên đời quả có lắm chuyện
không như ý. Vừa thoát được xuống chân núi, chạy chưa được nửa dặm đường thì cả
ba lão ma đều phải dừng chân đứng lại, bởi phía trước có người cản đường.
Đó là một nhân vật trung niên vận bộ lam y sạch sẽ tề chỉnh,
đang ngồi trên một tảng đá phẳng lỳ bên đường. Người ấy tướng mạo hùng tráng,
khí phách uy nghi, có phong độ của một bậc anh hùng hiệp khách, trên tay ôm một
thanh cổ kiếm, ngồi nhắm mắt im lìm, chẳng ngó tới ai.
Chim trúng tên tất sợ cành cong. Tam ma dừng lại, hồi hộp
quan sát thái độ người kia, nhưng rồi thấy y vẫn nhắm mắt chẳng nhìn ngó gì đến
bọn mình thì đều thở phào, vội tiếp tục cất bước.
Nhưng cả ba người bọn họ chỉ mới vừa đi được mấy bước thì đột
nhiên nghe vị lam y kiếm khách kia trầm giọng quát lớn :
- Đứng lại.
Cả ba tên ma đầu trước nay đều rất tự phụ. Nếu là lúc bình
thường thì bọn họ đã nổi giận đùng đùng, lớn tiếng sinh sự rồi. Nhưng lúc này cả
bọn đều đang thọ thương trầm trọng, tính mạng đang hồi nguy ngập, nên đành chịu
xuống nước. Bọn họ thầm nghĩ rằng tạm thời hãy chịu nhịn cho qua, chờ sau này
khi thương thế đã hồi phục thì sẽ tìm đối phương thanh toán cũng chưa muộn. Do
vậy mà cả ba đều đồng thời đứng lại. Cầm Ma Tôn Giả dùng lời nhã nhặn hỏi :
- Chẳng hay tôn giá gọi bọn lão phu đứng lại có việc chi.
Vị lam y kiếm khách lạnh lùng thốt :
- Phụng chỉ hành sự. Hàng ma phục yêu.
Tam ma trố mắt nhìn lam y kiếm khách, nhưng y vẫn chẳng thèm
nhìn ngó gì đến bọn họ, hờ hững nói :
- Các ngươi là bọn Cầm, Tiêu, Cổ trong số Ngũ đại Âm ma đấy
ư. Bản nhân chờ các ngươi ở đây đã lâu lắm rồi đấy.
Tam ma sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng xoay chuyển,
nhất thời không biết nên phải đối đáp thế nào cho phải. Chối ư. Đường đường là
Tam Đại Âm Ma danh vang tứ hải mà lại chối bỏ thân phận của mình thì sau này
còn mặt mũi nào đứng trong giang hồ nữa. Còn nhận ư. Không thể được … Vị lam y
kiếm khách này đột ngột xuất hiện ở đây rõ ràng là để đối phó với ba người bọn
họ. Lai giả bất thiện. Nếu mà nhận thì chỉ e … lành ít dữ nhiều.
Bích Ngọc Ma Tiêu hỏi :
- Nếu phải thì sao. Mà không phải thì sao. Tôn giá là ai.
Lam y kiếm khách nói :
- Phải thì tốt mà không phải cũng chẳng sao. Bản nhân xem
các ngươi tròng mắt láo liên đầy vẻ giảo hoạt, mười phần hết chín là hạng bất
lương, không thể tha được. Các ngươi mau chuẩn bị đi.
Tam ma đồng biến sắc, bất giác lùi ra sau mấy bước, thần sắc
ngưng trọng. Lúc này không người nào còn khí lực trong người thì giao đấu thế
nào được. Bích Ngọc Ma Tiêu run giọng hỏi :
- Tôn giá định … làm gì.
Lam y kiếm khách lạnh lùng đáp :
- Bắt người. Dù sống hay chết.
Tam ma cả kinh thất sắc. Bọn họ đều là những người tri cơ
mau chóng, tâm kế sâu xa. Thấy lam y kiếm khách nãy giờ thủy chung vẫn chưa hề
mở mắt ra nhìn bọn họ, chẳng ai bảo ai, cả bọn liền rón rén lùi lại phía sau mấy
bước, rồi gom hết tàn lực, phi thân lao vút đi, định tìm lối đào sinh.
Nào ngờ, lại thêm một lần nữa, sự việc lại bất như ý …
Chỉ mới chạy được mấy bước, ba người đã thấy lam y kiếm
khách đứng sừng sững ngay trước mặt. Trong ba người bọn họ không một ai kịp
nhìn thấy lam y kiếm khách động thân như thế nào. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến
cả ba như không tin vào mắt mình. Cả bọn ngấm ngầm lo lắng, nghĩ thầm :
- Sao lúc bọn mình rút lui không chia ba ngã mà cứ chạy một
đường.
Lúc này, lam y kiếm khách đã mở mắt ra. Hai luồng nhãn quang
sáng rực nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ với vẻ lạnh lùng tàn khốc. Như đọc
thấu được tâm tư ba người, lam y kiếm khách cười nhạt nói :
- Các ngươi cho rằng nếu chia ba đường đào tẩu thì có thể
thoát khỏi tay bản nhân hay sao. May là các ngươi chưa làm như vậy nên mới còn
đứng ở đây. Đừng nói ba tên, dù mười tên cũng khó thoát khỏi kiếm của bản nhân.
Cầm Ma Tôn Giả cố trấn định tâm thần, vòng tay hỏi :
- Chẳng hay tôn giá là cao nhân phương nào. Bọn tại hạ có
thù oán chi với tôn giá chăng.
Lam y kiếm khách vẫn lạnh lùng ôm kiếm mà không đáp lời.
Nhưng từ phía sau, một giọng nói đột ngột cất lên đáp thay :
- Lão ta chính là Vô Danh Khách, là Hiệp Tiên trong số Tiêu
Dao Bát Tiên bọn ta đấy mà.
Thanh âm còn chưa dứt thì bỗng đâu thân hình Tam ma khẽ run
lên một cái, rồi cả ba lão ma đầu đồng loạt ngã lăn xuống đất, nằm yên bất động,
mất cả tri giác. Sự tình quá đột ngột khiến không ai kịp phản ứng. Ngay sau đó,
một lão khiếu hóa áo quần sạch sẽ, râu tóc bạc phơ lững thững đi tới.
Lão khiếu hóa vừa đi gần đến nơi, đã thấy lam y kiếm khách
trợn mắt nhìn lão ta, lạnh lùng nói :
- Lão khiếu hóa ngươi sao lại đa sự thế. Chuyện của bản nhân
không cần lão xen vào.
Lão khiếu hóa cười ha hả nói :
- Bọn tiểu bối này đâu có đáng để Hiệp huynh phải động thủ động
cước. Thôi thì hãy cùng lão khiếu hóa đi uống rượu quách.
Lam y kiếm khách nói :
- Bản nhân không phải là con sâu rượu như lão.
Lão khiếu hóa cười khanh khách :
- Thôi mà. Hiệp huynh không nể mặt lão khiếu hóa sao. Hôm
nay lão khiếu hóa phá lệ thết đãi Hiệp huynh một bữa no say.
Lam y kiếm khách hơi mỉm cười :
- Chức nghiệp của lão khiếu hóa là chuyên xin cơm thiên hạ,
vậy mà hôm nay cũng bày đặt mời khách nữa. Đúng là cổ kim kỳ sự đấy.
Lão khiếu hóa cả cười nói :
- Vì thế mới gọi là phá lệ. Hiệp huynh đồng ý chứ.
Lam y kiếm khách đáp :
- Được lão khiếu hóa ngươi mời uống rượu là một cơ hội hy hữu,
lẽ nào bản nhân lại từ chối.
Lão khiếu hóa nổi lên tràng cười ha hả, rồi tiến tới chộp lấy
Cầm Ma Tôn Giả và Bích Ngọc Ma Tiêu xách hỏng lên. Lam y kiếm khách cũng nắm lấy
Đồng Cổ Ma Tôn. Và rồi hai người giở tuyệt kỹ khinh công lao vút đi.
Thiếu Lâm Tự …
Trái ngược với không khí vắng lặng của hơn canh giờ trước
đó, tiền sơn hậu viện trong chùa lúc này bỗng náo nhiệt hẳn lên. Rất nhiều sa
di, hòa thượng không ngừng chạy ngược chạy xuôi.
Tuy vừa rồi cường địch đã phải tháo chạy, nhưng cũng đã có
không ít tăng chúng Thiếu Lâm cùng bọn quần hùng bị âm công đả thương, thậm chí
còn có một số người tử thương. Việc cứu chữa người bị thương, hỏa táng người chết
và tiếp đãi bọn quần hùng khiến cho tăng chúng rất là bận rộn. Và người chỉ đạo
mọi việc là Không Trí đại sư thì lại càng bận rộn hơn.
Lúc này, sau khi đã tạm lo liệu ổn thỏa cho chúng môn hạ,
các vị chưởng môn thủ lĩnh quần hùng lại đi đến gian tịnh thất của phương trượng,
chính là gian phòng mà Nghiêm Phi Long đang ở đó.
Khung cảnh trong phòng cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn y như
lúc mọi người rời đi khi nãy. Nghiêm Phi Long thì ngồi lặng yên nhìn lên trần
nhà, dáng vẻ trầm tư. Còn tên tiểu sa di hầu hạ chàng thì ngồi bên cạnh với vẻ
lo lắng không yên. Thành Thế Kiệt thấy thế liền tiến tới bên chàng cười nói :
- Công tử. Mọi chuyện xong cả rồi. Kẻ địch đều đã bỏ chạy. Sự
nguy hiểm đã qua rồi, công tử không cần phải lo ngại nữa.
- Tư Thám lão nhân đã nói kẻ địch là những tên ma đầu không
dễ đối phó. Các vị đánh đuổi được bọn chúng thì quả là tài giỏi.
Quần hùng nghe chàng nói vậy thì ai nấy đều có vẻ hổ thẹn.
Vân lão là người bộc trực, nên đã nói ngay :
- Công tử. Nói ra thật xấu hổ. Nếu không được mấy vị tiền bối
ra tay tương trợ thì công tử đã không còn gặp bọn lão phu nữa rồi. Bọn ma đầu
đó quá lợi hại, bọn lão phu không ai đương cự nổi.
Nghiêm Phi Long chỉ khe khẽ mỉm cười chứ không hỏi tiếp nữa.
Chuyện đã tế nhị như thế, chàng không muốn khiến cho mọi người có cảm giác ngượng
ngùng khó xử. Không gian chợt lặng đi. Trong khi ấy, các sa di hòa thượng đã
thu dọn và bày biện lại mọi thứ bánh trái và trà hương thơm ngát.
Sau khi quần hùng an tọa, Không Trí đại sư thay mặt phương
trượng kính mọi người một chung trà, rồi nói :
- Hôm nay bản tự ngộ thảm biến, nếu không được mọi người
đoàn kết kháng địch thì chẳng biết kết cục sẽ như thế nào.
Đại sư hơi ngưng lại một lát, rồi mới nói tiếp :
- Tuy Tam ma đã phải bỏ chạy, nhưng e rằng bọn chúng vẫn
chưa chịu cam nhận thất bại, sẽ lại còn tìm đến đây sinh sự lần nữa.
Chưởng môn Điểm Thương Kim Long Đao Dư Bằng lớn tiếng nói :
- Đại sư. Đúng như Vân lão huynh đã nói. Nếu hôm nay không
được một vị cao tăng tiền bối của quý phái kịp thời ra tay can thiệp đánh đuổi
quần ma, e rằng giờ này chúng ta chẳng còn được ngồi đây mà nói chuyện nữa rồi.
Chưởng môn phái Thiên Sơn Thần Toán Thư Sinh La Thiện Hùng
khẽ buông nhẹ tiếng thở dài, nói :
- Dư chưởng môn nói rất phải. Chỉ với bọn chúng ta đây xem
ra còn không đủ sức tự bảo vệ lấy mình, nói gì đến việc giáng ma vệ đạo.
Quần hùng nhìn nhau, thầm công nhận lời họ La quả chẳng sai.
Chưởng môn Nga My Diệu Tâm sư thái nói :
- Ba lão ma đầu kia có thể quay lại báo phục bất cứ lúc nào.
Tình hình đã nguy ngập lắm rồi. Các vị đại sư phải thỉnh cầu vị tiền bối kia ra
mặt thì công cuộc giáng phục tà ma của chúng ta mới mong có cơ thành tựu.
Không Trí đại sư đáp :
- Về việc này … chắc chắn phương trượng sư huynh cũng đã
nghĩ đến. Nhưng hãy còn vị tiền bối bên Cái Bang nữa kia mà.
Đại sư nói đến đây rồi đưa mắt nhìn về phía Bang chủ Cái
Bang Thần Hành Thiết Bổng Hà Vĩnh Tuấn. Hà Bang chủ thở dài nói :
- Việc này chỉ còn biết trông chờ vào các vị đại sư thôi. Chứ
còn vị tiền bối kia, lão phu cũng không biết chắc có phải là người của bản bang
không nữa, nói gì đến chuyện gặp mặt để mà mời thỉnh.
Vân lão bỗng quay sang Nghiêm Phi Long hỏi :
- Công tử kiến văn quảng bác, chẳng hay có nghĩ ra manh mối
gì không.
Nghiêm Phi Long nói :
- Tiên sinh hãy thuật lại mọi việc cho tiểu sinh nghe thử
xem sao.
Vân lão liền tường thuật lại đầu đuôi sự việc, ngay cả cuộc
đối đáp của vị hòa thượng ở sơn môn và lão khiếu hóa ở hậu sơn cũng được lão
thuật lại rất tỷ mỷ, không bỏ sót một điểm nào.
Sau khi nghe xong, Nghiêm Phi Long trầm ngâm suy nghĩ một
lúc lâu. Mọi người đều chăm chú nhìn chàng chờ đợi. Bọn họ không tin chàng có
thể biết được điều gì. Nhưng biết đâu đấy … Mọi người vẫn nuôi hy vọng.
Sau một lúc trầm tư, Nghiêm Phi Long lại hỏi :
- Tiên sinh nói rằng lão hòa thượng đã gọi vị kia là Cái
huynh, và lại còn nhắc đến một vị Hiệp huynh nào đó nữa.
Vân lão gật đầu lia lịa, nói :
- Phải, phải. Chẳng hay công tử có nhận ra manh mối nào
không.
Nghiêm Phi Long gật đầu nói :
- Nếu vậy thì có lẽ tiểu sinh có biết.
Quần hùng nghe chàng nói thế thì vừa vui mừng lại vừa ngạc
nhiên. Bọn họ đều là những người từng trải giang hồ, mấy mươi năm lăn lộn trong
giới võ lâm, đã đi khắp đại giang nam bắc, đã có thể xem là bô lão mà còn không
biết. Thế mà một thư sinh công tử như chàng lại biết nhiều hơn bọn họ quả là
đáng ngạc nhiên. Tuy vậy, không một ai có ý nghi ngờ lời nói của chàng, bởi
phong thái của chàng tự nhiên đã tạo cho mọi người một cảm giác tin tưởng.
Vân lão đối với chàng có quan hệ thân thiết hơn bọn quần
hùng nên cũng lại là lão lên tiếng hỏi :
- Công tử biết ư. Vậy hãy mau nói đi. Bọn lão phu đang chờ
nghe đây.
Nghiêm Phi Long chưa nói ngay mà còn lộ vẻ nghĩ ngợi suy tư.
Thành Thế Kiệt sốt ruột không chờ được nữa, liền nói :
- Sao công tử không nói. Chẳng lẽ công tử muốn bán tin tức
giống như lão Tư Thám. Công tử muốn bao nhiêu.
Nghiêm Phi Long nhìn Thành Thế Kiệt, nhăn nhó đáp :
- Thiếu hiệp nghĩ tiểu sinh tệ đến thế hay sao. Tiểu sinh chỉ
nói là có lẽ biết thôi mà. Để tiểu sinh nhớ lại thật kỹ đã.
Vân lão trừng mắt nhìn Thành Thế Kiệt, nói :
- Sao ngươi nóng nảy thế. Việc gì cũng phải từ từ. Phải để
Nghiêm công tử nhớ lại rồi mới nói được chứ.
Thành Thế Kiệt lộ vẻ ngượng ngùng, liền vội quay nhìn sang
chỗ khác. Đến lúc này, quần hùng mới biết họ của Nghiêm Phi Long. Tuy nhiên,
cũng chẳng mấy ai chú ý đến chuyện đó, bởi điều đó lúc này đã không còn quan trọng,
mọi người bận quan tâm đến chuyện khác quan trọng hơn. Ai nấy đều chăm chú nhìn
Nghiêm Phi Long chờ đợi, nhưng không ai lên tiếng thúc giục chàng. Bọn họ đều
mong chàng có thể nhớ lại được, dù là chỉ chút manh mối, bởi có còn hơn không.