5h chiều. Tại ngôi nhà ấm cúng của hai người. Vic đang ngỗi
chễm trệ trên ghế salon, hai chân hắn bắt chéo đặt lên bàn, tay trái cầm ly
vang 86 còn tay phải đang đặt trên eo của phu nhân, cọ qua cọ lại. Còn Lệ Băng
bên cạnh cũng đang tựa đầu vào vai hắn chăm chú xem tivi.
Từ sau chuyện lúc chiều, hắn đã vô tình thốt ra một câu kinh
điển rất đi vào lòng người. “Anh yêu em, anh hứa từ nay sẽ không bao giờ để em
phải khóc nữa.” Và kết quả là bị Lệ Băng bắt chẹn. Từ lúc đó trở đi hắn đã bị cấm
túc, ngoại trừ giờ làm việc còn lại tất cả thời gian hắn phải ở bên cạnh nàng,
không được đi lung tung. Nhưng bù lại, từ chiều đến giờ, nàng cũng dịu dàng lạ
thường, không còn hình bóng sư tử mẹ quản thúc hắn như trước nữa.
Vic làm một hơi cạn sạch ly rượu trên tay rồi chuyển qua cho
Lệ Băng, nàng đưa tay với chai vang gần đó, rót một chút ra ly. Hơi dụng lực,
ly vang trên tay nàng lạnh dần. Vic há hốc mồm nhìn ly rượu trên tay phu nhân
đang dần dần phủ một lớp băng mỏng. Lệ Băng nhấp một ngụm rồi chuyển qua cho hắn.
Cái này..... sao lâu nay không phát hiện tra nhỉ, cái năng lực
lạnh lẽo này chuyên dùng để chà đạp mình mà đến giờ mới lòi ra chức năng hữu dụng
của nó, phải biết rằng vang ướp lạnh rất chi là ngon a. Sau này mỗi khi uống rượu
phải nhờ nàng mới được.
Tiếp lấy ly rượu, Vic cười hắc hắc kéo nàng vào lòng. “Phu
nhân à, anh có chuyện muốn nói với em.”
Không đợi nàng trả lời Vic đã nhắm đến đôi môi nóng bỏng của
nàng, gửi đến một nụ hôn dài lãng mạn. Lưỡi hắn tiến vào trong miệng nhỏ nhắn của
Lệ Băng. Lệ Băng cũng không chịu kém, đáp trả lại hắn. Hai người quấn lấy nhau
trên ghế. Vic lấy tay gạt dây áo trên vai của Lệ Băng xuống, tay kia hắn đặt
trên kiều đồn căng tròn của nàng, ko ngừng xoa bóp.
Reeng... Reeng.
Mẹ Shit! Tiếc rẻ tách khỏi đôi môi thơm tho của Lệ Băng, Vic
hậm hực móc điện thoại, trên màn hình hiện lên 1 chữ. Lợn. Đ..t thằng chó này,
lúc nào không gọi lại gọi đúng lúc này.
Vic đang định nghe máy thì Lệ Băng bên cạnh đã nhanh tay cướp
lấy điện thoại của hắn.
“Alo!”
“Ai đấy?” Giọng nói bên kia có vẻ sửng sốt.
“Chị Băng!” Nàng lạnh lùng trả lời.
“A... Xin lỗi,em gọi nhầm số, chào chị!” Nói xong nó cúp máy
cái rụp.
“Bố cái thằng nhát gan. Mới có thế đã rụt vòi vào rồi!”
Trong lòng Vic khinh bỉ không thôi.
Nhưng mà hắn đâu có biết rằng trước đây khi mới cưới, bè đảng
dâm côn của hắn đã bị Lệ Băng dạy dỗ cho một trận ra trò. Có khi suốt quãng đời
còn lại chẳng thằng nào dám trái ý nàng.
Cũng không có việc gì quan trọng, Vic lại tiếp tục sự nghiệp
vĩ đại của mình. Trực tiếp bế nàng đi vào phòng ngủ. Tại sao không ngoài ghế?
Không, chật chội, mất cảm hứng.
Lệ Băng gương mặt ửng hồng, e thẹn nép mặt vào ngực hắn.
Đặt nàng lên giường, Vic cũng chả vội mà hành hung, vợ mình
cơ mà, bố bảo cũng không chạy được.
Nhẹ nhàng lấy ngón tay gạt chỗ tóc trên má nàng, Vic nhìn ngắm
thật kĩ gương mặt xinh đẹp ửng hồng, xinh đẹp động lòng người của Lệ Băng.
Không như những lần trước, sau khi biết được nàng có tình cảm với mình, Vic đối
xử với nàng vô cùng dụi dàng , nâng niu như bông hồng thủy tinh, sợ rằng mạnh
tay sẽ làm nó tan vỡ.
Lúc này nàng thật sự đẹp, một vẻ đẹp mê người. Ánh sáng phảng
phất lúc hoàng hôn hắt qua khung cửa sổ làm cả căn phòng như mộng ảo. Khuôn mặt
Lệ Băng phớt hồng, thân hình với những đường cong mê người thoáng ẩn hiện, tạo
nên vẻ đẹp mơ hồ. Hai sợi dây áo mỏng manh trên vai nàng đã bị hắn kéo xuống, lộ
ra một mảng da thịt trắng bóc. Làn da mịn màng kéo suốt xuống đôi chân dài thẳng
tắp như được đúc từ ngọc. Vic nuốt nước miếng ừng ực.
Không thể nhịn được nữa rồi, thật là chết người mà. Yết hầu
hắn lên xuống lên tục, khẩu đại thần công bên dưới đã sớm cứng ngắc.
Vic bằng vào thân thủ xuất thần nhập hóa chỉ một loáng đã cởi
sạch y phục trên người Lệ Băng, hôn khắp người nàng. Mạch máu khắp cơ thể hắn
căng cứng, hận không thể một miếng nuốt trọn cái thân hình mê chết người kia.
Bên dưới Lệ Băng cũng đã động tình, sự e thẹn ban đầu được gạt
sang một bên, bất đầu giúp Vic trút bỏ y phục.
Nhưng sau khi loại bỏ được cái áo trên người hắn, nàng đành
phải từ bỏ ý định. Phu quân sắc lang kia cứ thế tung hoành trên người mình, làm
nàng không còn chút sức lực nào nữa. Trước đây khi cùng với hắn, có bao giờ bị
thế này đâu.
Vic hiện giờ hưng phấn cùng cực, hắn giờ đủ các tuyệt chiêu
đã “ngộ” được khi chính chiến với vô số mỹ nữ trong mấy năm gần đây, lần lượt
thi triển hết lên người nàng. Cho đến khi thấy bà xã của hắn chân tay vô lực,
nước xuân lai láng mới ngồi dậy cởi nốt cái quần vướng víu trên người xuống.
Vic cười hắc hăc, giọng khản đặc nói với Lệ Băng: “Lão bà à, lão công nàng tới
đây!”
Đệ tử kưng kìm nén nãy giờ, hiện giờ hùng dũng hiên ngang ra
uy. Lấy tay tách đôi chân trắng ngần của phu nhân ra. Hắc Phong bắt đầu tiến tới.
“Ưhm.. A...!!” Tiếng rên kiều mị vang lên báo hiệu giây phút
trường thương nhập động.
---------------------------------
Một giờ trôi qua. Màn đêm buôn xuống. Bên ngoài, mưa tuyết lặng
lẽ rơi. Ánh đèn le lói từ những dãy nhà bên chiếu vào. Trong căn phòng ấm cúng,
lúc này Lệ Băng đang cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của Vic. Gương mặt phớt hồng
vẫn còn chút dư âm của trận hoan lạc khi nãy lưu lại. Nàng khẽ mỉn cười, một nụ
cười hạnh phúc.
Trước đây mỗi khi về đến nhà là gã lại trong tình trạng say
bí tỉ. Cuộc sống vợ chồng vô cùng nhàm chán. Mỗi lần Vic đòi hỏi nàng đều gật đầu
ưng thuận. Nhưng có bao giờ gã quan tâm đến cảm giác của nàng đâu, xong việc rồi
lăn ra ngủ. Nhưng hôm nay, mọi chuyện lại khác. Nàng nói gì hắn cũng nghe, ai
dám bảo hắn không có tình cảm gì với nàng. Bất giác Lệ Băng đưa tay lên mân mê
vết sẹo mờ mờ trên ngực trái Vic. Tim nàng nhói đau. Đây là dấu vết do nàng gây
ra.
Áp mặt vào ngực hắn, nàng nói nhỏ đến nỗi Vic nằm bên cũng
không nghe rõ :”Xin lỗi!” Hai hàng nước mắt khẽ lăn dài trên má.
Đang ôm người đẹp trong lòng, bỗng nhiên Vic thấy trước ngực
mình tê cứng, dường như sắp đóng băng. Lệ Băng đang khóc! Hắn vội cúi xuông, lấy
tay lau nước mắt trên má nàng. Ân cần hỏi: “Sao vậy? sao em lại khóc? Anh làm
gì khiến em không vui à... đừng khóc nữa mà... xin lỗi.. em làm chồng em sợ đấy.”
Càng lau nước mắt càng nhiều. Lo quá đâm hoảng, ngón tay hắn dùng để lau nước mắt
do lạnh đã thâm tím nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, lóng nga lóng ngóng lau nước
mắt cho nàng.
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng, sợ hãi của Vic, Lệ Băng không
nhịn được bật cười, nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng làm hắn
nhìn đến ngây ngốc.
“À anh có chuyện muốn nói với em.” Sợ nàng lại khóc tiếp Vic
vội đánh trống lảng. “Anh muốn tới Bắc Kinh học. Em cùng đi với anh nhé.”
Trên chiếc giường xa hoa giữa phòng, Lệ Băng tròn mắt nhìn
nam nhân trước mặt. Đặt tay lên trán hắn. Không có sôt. Vậy là sao?
Từ trước đến giờ, chỉ riêng chuyện đi học, nàng đã dùng đủ mọi
cách khuyên bảo, đe dọa đều không được. Vậy mà giờ hắn tự nhiên yêu cầu đi học.
Ngày hôm nay hắn chiều chuộng nàng hết mức, ngoan ngoãn nghe
lời nàng, như thế đã đủ đề nàng vô cùng mãn nguyện, vậy mà hiện giờ hắn lại bảo
muốn đi học. Con người có thể thay đổi nhanh vậy sao?
Lệ Băng vội vàng chạy xuống giường, bỏ lại Hắc Phong đang
ngơ ngác trên giường. Cầm lấy điện thoại, nàng gọi ngay cho bố chồng để thông
báo cái tin tức chẳng kém gì địa chấn cấp 10 này.
Thấy Lệ Băng chạy thẳng ra phòng khách, quần áo cũng không
thèm mặc. Vic gãi cằm cười khổ. Lầm bẩm nói một mình: “Mẹ! Rõ ràng là không tin
mà, nhìn cái mặt là biết ngay.”